Chương 11
Thảo Phạm
05/06/2020
"Kỳ Hạo Dương... tôi... thật sự không muốn đứa bé này... phá nó được không ?"
Nghĩ đến cảnh tượng Kỳ Hạo Dương phát hiện ra cô giả mang thai, Phong Hàn Linh quả thật bị dọa cho phát khiếp. Anh chắc chắn sẽ không ngại lột da lóc thịt cô.
"Tôi cho em một cơ hội rút lại câu nói vừa rồi."
"Linh Linh, em đừng để tôi phải dùng biện pháp mạnh, tôi không muốn hai mẹ con xảy ra bất cứ chuyện gì."
"Tôi... thật xin lỗi..."
Cô không muốn chạm đến giới hạn của anh, nhưng do dáng vẻ ban nãy của anh quá đáng sợ, cô không thể không nói dối.
...
Cuối tuần, Phong Hàn Linh hồi hộp đến nỗi mất ngủ, trong lòng không lúc nào được yên, cô không biết bản thân sẽ phải đối diện với nhà họ Kỳ như nào. Theo lời Kỳ Hạo Dương nói thì họ đã muốn gặp cô từ rất lâu rồi, chỉ là do anh luôn lấy lí do giữ cô ở lại nơi này.
Liệu họ sẽ nhìn cô bằng ánh mắt gì chứ ? Tuổi trẻ đã biết câu dẫn đàn ông sao ?
"Lên xe rồi thì ngủ một giấc đi, tôi không hi vọng em sẽ đem cặp mắt gấu trúc đó tới gặp gia đình tôi."
"Tôi biết rồi."
Đêm qua Phong Hàn Linh không ngủ được, bây giờ mắt cô díp lại, cứ một lúc là lại ngáp ngắn ngáp dài. Không lâu sau liền chìm vào giấc ngủ. Bộ dạng bừa bãi này của cô, Kỳ Hạo Dương là lần đầu tiên nhìn thấy.
Khi Phong Hàn Linh tỉnh dậy thì hai người đã đến nơi. Dừng trước cổng lớn nhà họ Kỳ, cô không khỏi kinh ngạc. Nơi này gọi là nhà sao ? Đây là một toà lâu đài thì đúng hơn.
"Kỳ Hạo Dương, tôi sợ..."
"Em yên tâm, cha mẹ tôi rất quý em, nếu người làm sai là em, người chịu phạt cũng phải là tôi. Ở đây, quyền hành tôi không có đâu, cho nên em phiền em bảo vệ tôi rồi."
Không biết từ đâu, một bóng dáng nhỏ bé tinh nghịch chạy đến, đằng sau là cả tá người hầu tá hoả đi theo. Cô bé vừa nhìn thấy Kỳ Hạo Dương, ngay lập tức giang hai tay ra.
Kỳ Hạo Dương bế cô bé đó lên.
"Hạo Dương thối ! Em đợi anh lâu lắm rồi đấy ! "
"Linh Linh, đây là em gái của tôi, gọi Hạ Hạ là được."
"Chào... chào em..."
Phong Hàn Linh miễn cưỡng mỉm cười. Đôi mắt đen láy của con bé dò xét người cô từ trên xuống, cẩn trọng vô cùng. Cuối cùng, nó tươi cười nói với cô.
"Em nhận chị làm chị dâu của em rồi đấy."
"Được rồi, tiểu tổ tông à, chạy nhảy nữa là sói bắt em đi đấy."
Kỳ Hạo Dương sau đó đưa Phong Hàn Linh về phòng để cô nghỉ ngơi cũng như lấy lại bình tĩnh, nhưng trái lại mọi chuyện càng khiến cô bàng hoàng hơn.
Chắc chỉ cần nhìn thêm một giây nữa thôi, mắt cô sẽ loá lên ví sự xa xỉ ở đây mất.
"Kỳ Hạo Dương, nhà anh thừa tiền quá sao ? "
Kỳ Hạo Dương không nhịn cười nổi, anh đặt cô ngồi lên đùi mình, cô vui như vậy, tâm trạng anh cũng thoải mái hơn rất nhiều.
"Quả thực là thừa rất nhiều, vậy nên phải phiền người làm vợ như em tiêu xài cho bớt rồi."
Nghĩ đến cảnh tượng Kỳ Hạo Dương phát hiện ra cô giả mang thai, Phong Hàn Linh quả thật bị dọa cho phát khiếp. Anh chắc chắn sẽ không ngại lột da lóc thịt cô.
"Tôi cho em một cơ hội rút lại câu nói vừa rồi."
"Linh Linh, em đừng để tôi phải dùng biện pháp mạnh, tôi không muốn hai mẹ con xảy ra bất cứ chuyện gì."
"Tôi... thật xin lỗi..."
Cô không muốn chạm đến giới hạn của anh, nhưng do dáng vẻ ban nãy của anh quá đáng sợ, cô không thể không nói dối.
...
Cuối tuần, Phong Hàn Linh hồi hộp đến nỗi mất ngủ, trong lòng không lúc nào được yên, cô không biết bản thân sẽ phải đối diện với nhà họ Kỳ như nào. Theo lời Kỳ Hạo Dương nói thì họ đã muốn gặp cô từ rất lâu rồi, chỉ là do anh luôn lấy lí do giữ cô ở lại nơi này.
Liệu họ sẽ nhìn cô bằng ánh mắt gì chứ ? Tuổi trẻ đã biết câu dẫn đàn ông sao ?
"Lên xe rồi thì ngủ một giấc đi, tôi không hi vọng em sẽ đem cặp mắt gấu trúc đó tới gặp gia đình tôi."
"Tôi biết rồi."
Đêm qua Phong Hàn Linh không ngủ được, bây giờ mắt cô díp lại, cứ một lúc là lại ngáp ngắn ngáp dài. Không lâu sau liền chìm vào giấc ngủ. Bộ dạng bừa bãi này của cô, Kỳ Hạo Dương là lần đầu tiên nhìn thấy.
Khi Phong Hàn Linh tỉnh dậy thì hai người đã đến nơi. Dừng trước cổng lớn nhà họ Kỳ, cô không khỏi kinh ngạc. Nơi này gọi là nhà sao ? Đây là một toà lâu đài thì đúng hơn.
"Kỳ Hạo Dương, tôi sợ..."
"Em yên tâm, cha mẹ tôi rất quý em, nếu người làm sai là em, người chịu phạt cũng phải là tôi. Ở đây, quyền hành tôi không có đâu, cho nên em phiền em bảo vệ tôi rồi."
Không biết từ đâu, một bóng dáng nhỏ bé tinh nghịch chạy đến, đằng sau là cả tá người hầu tá hoả đi theo. Cô bé vừa nhìn thấy Kỳ Hạo Dương, ngay lập tức giang hai tay ra.
Kỳ Hạo Dương bế cô bé đó lên.
"Hạo Dương thối ! Em đợi anh lâu lắm rồi đấy ! "
"Linh Linh, đây là em gái của tôi, gọi Hạ Hạ là được."
"Chào... chào em..."
Phong Hàn Linh miễn cưỡng mỉm cười. Đôi mắt đen láy của con bé dò xét người cô từ trên xuống, cẩn trọng vô cùng. Cuối cùng, nó tươi cười nói với cô.
"Em nhận chị làm chị dâu của em rồi đấy."
"Được rồi, tiểu tổ tông à, chạy nhảy nữa là sói bắt em đi đấy."
Kỳ Hạo Dương sau đó đưa Phong Hàn Linh về phòng để cô nghỉ ngơi cũng như lấy lại bình tĩnh, nhưng trái lại mọi chuyện càng khiến cô bàng hoàng hơn.
Chắc chỉ cần nhìn thêm một giây nữa thôi, mắt cô sẽ loá lên ví sự xa xỉ ở đây mất.
"Kỳ Hạo Dương, nhà anh thừa tiền quá sao ? "
Kỳ Hạo Dương không nhịn cười nổi, anh đặt cô ngồi lên đùi mình, cô vui như vậy, tâm trạng anh cũng thoải mái hơn rất nhiều.
"Quả thực là thừa rất nhiều, vậy nên phải phiền người làm vợ như em tiêu xài cho bớt rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.