Chương 28
Thảo Phạm
05/06/2020
"Tôi chỉ muốn anh chết... Kỳ Hạo Dương... tôi sẽ không tin anh..."
"Xin lỗi em..."
Kỳ Hạo Dương biết, trong đoạn tình cảm này, anh đã thua rồi, thua một cách thảm hại. Anh vĩnh viễn không thể khiến người con gái này đáp lại tình cảm của mình. Không còn chút sức lực nào để tiếp tục, anh gục xuống bờ vai của cô, cánh tay đang cố níu giữ Phong Hàn Linh lại cũng buông xuống theo.
Hơn hai tháng sau đó, Kỳ Hạo Dương vẫn chưa hề tỉnh dậy, anh lúc này như một con người yếu đuối, nhỏ bé, phải chống chọi với lưỡi hái tử thần. Phong Hàn Linh không dám đi vào trong phòng mà chỉ nhìn anh qua tấm cửa kính. Chỉ cách nhau một tấm kính thôi, nhưng thực ra lại xa vời vô cùng.
"Thiếu phu nhân, cô không muốn vào sao ?"
Phong Hàn Linh lắc đầu, sâu bên trong đôi mắt cô chỉ ẩn chứa hình bóng của Kỳ Hạo Dương, dường như cô không hề rời mắt khỏi anh. Lẽ ra cô có thể lợi dụng thời cơ này mà rời khỏi nhà họ Kỳ, thế nhưng cô lại lựa chọn ở lại đây.
Là vì cái gì mà cô ở lại ?
Cô chỉ biết, cô không nỡ rời đi khi mà Kỳ Hạo Dương vẫn chưa tỉnh.
Mỗi ngày cứ thế mà trôi qua, Phong Hàn Linh hầu như đều ở lại bệnh viện, ngắm nhìn Kỳ Hạo Dương đã trở thành một thói quen của cô. Hôm nay vẫn như thường lệ, thông qua lớp kính mà nhìn anh. Đột nhiên một ngón tay của anh cử động, khiến Phong Hàn Linh giật mình, cô nhanh chóng gọi bác sĩ đến.
"Kỳ... Kỳ Hạo Dương... anh sao rồi ?"
Phong Hàn Linh nắm lấy tay anh, lại cảm thấy bàn tay này quá lạnh lẽo, cô hà một chút hơi ấm. Kỳ Hạo Dương từ từ mở mắt ra, mọi thứ anh thấy đều mờ ảo như hơi nước, duy chỉ có người con gái bên cạnh mình, dù có mù anh cũng nhận ra được, đó là người mà anh yêu nhất, là Phong Hàn Linh.
Anh tưởng rằng, anh đã chết rồi chứ, hoá ra khi vớt được mạng sống về, cô gái này lại luôn ở bên anh.
"Không cần kiểm tra... mọi người ra ngoài trước đi. Linh Linh, em ở lại."
"Nếu như anh đã tỉnh rồi thì tôi cũng không còn việc gì nữa, tôi sẽ về nhà."
Phong Hàn Linh vừa quay người bước đi, Kỳ Hạo Dương không quản ngại vết thương trí mạng ở tim vẫn chưa lành, anh ngồi dậy, kéo cả người Phong Hàn Linh ngã xuống lòng mình, cánh tay rộng lớn khoá chặt cô lại, mặc cho cô phản kháng. Sau nhát dao vào tim đó, Phong Hàn Linh quả thực đã tước đoạt toàn bộ hi vọng của anh, khiến Kỳ Hạo Dương không thể không buông tay, thế nhưng khi tỉnh lại, người đầu tiên anh nhìn thấy lại là người con gái này...
Cô đã khiến anh tuyệt vọng rồi, cớ sao lại cho anh hi vọng nữa ? Đây là cách cô trả thù anh sao ? Khi anh cố gắng dịu dàng với cô, cô lại xa lánh anh, khi anh đã không còn ở bên cô, cô lại trách cứ anh vô tình, rốt cuộc là cô muốn sao ? Anh đã làm tất cả vì cô rồi, sao cô không thể cho anh một cái ngoảnh đầu ?
"Linh Linh, chúng ta làm lành được không ? Quên hết chuyện trước kia đi, tôi sẽ đối xử với em thật tốt... sau này, mọi chuyện đều nghe em hết..."
Phong Hàn Linh lúc này đã không còn giãy giụa nữa, ngoan ngoãn nằm trong lòng Kỳ Hạo Dương. Tim cô dường như bị lời nói đó của anh làm cho lay động trong phút chốc, không do dự mà nói đồng ý.
Mối quan hệ của hai người từ đó được cải thiện ít nhiều, Kỳ Hạo Dương đối với những hành động vô lí của Phong Hàn Linh cũng dung túng. Được anh cưng chiều là thế, nhưng cô vẫn hiểu được đâu là tình yêu đâu là trách nhiệm, cô nhận định rõ ràng bản thân không yêu anh, cũng cố gắng để không bị sự dịu dàng của anh làm cảm động.
Sinh nhật Phong Hàn Linh tròn 22 tuổi, Kỳ Hạo Dương dẫn cô đi chợ đêm. Mặc dù anh không hề thích những nơi như này, đồ ăn không rõ nguồn gốc, không muốn cô động vào, thế nhưng cô lại nài nỉ anh, vậy thì chỉ có nước chiều theo ý cô thôi.
Đợi Kỳ Hạo Dương mua đồ, Phong Hàn Linh bước tới gian hàng cách đó không xa, bỗng nhiên một người đàn ông khác lạ đến gần cô, từ trong túi áo rút con dao ra.Một dòng máu tươi bỗng dưng chảy xuống, tiếng hét thất thanh khiến Kỳ Hạo Dương hoảng hồn.
"Linh Linh !"
"Xin lỗi em..."
Kỳ Hạo Dương biết, trong đoạn tình cảm này, anh đã thua rồi, thua một cách thảm hại. Anh vĩnh viễn không thể khiến người con gái này đáp lại tình cảm của mình. Không còn chút sức lực nào để tiếp tục, anh gục xuống bờ vai của cô, cánh tay đang cố níu giữ Phong Hàn Linh lại cũng buông xuống theo.
Hơn hai tháng sau đó, Kỳ Hạo Dương vẫn chưa hề tỉnh dậy, anh lúc này như một con người yếu đuối, nhỏ bé, phải chống chọi với lưỡi hái tử thần. Phong Hàn Linh không dám đi vào trong phòng mà chỉ nhìn anh qua tấm cửa kính. Chỉ cách nhau một tấm kính thôi, nhưng thực ra lại xa vời vô cùng.
"Thiếu phu nhân, cô không muốn vào sao ?"
Phong Hàn Linh lắc đầu, sâu bên trong đôi mắt cô chỉ ẩn chứa hình bóng của Kỳ Hạo Dương, dường như cô không hề rời mắt khỏi anh. Lẽ ra cô có thể lợi dụng thời cơ này mà rời khỏi nhà họ Kỳ, thế nhưng cô lại lựa chọn ở lại đây.
Là vì cái gì mà cô ở lại ?
Cô chỉ biết, cô không nỡ rời đi khi mà Kỳ Hạo Dương vẫn chưa tỉnh.
Mỗi ngày cứ thế mà trôi qua, Phong Hàn Linh hầu như đều ở lại bệnh viện, ngắm nhìn Kỳ Hạo Dương đã trở thành một thói quen của cô. Hôm nay vẫn như thường lệ, thông qua lớp kính mà nhìn anh. Đột nhiên một ngón tay của anh cử động, khiến Phong Hàn Linh giật mình, cô nhanh chóng gọi bác sĩ đến.
"Kỳ... Kỳ Hạo Dương... anh sao rồi ?"
Phong Hàn Linh nắm lấy tay anh, lại cảm thấy bàn tay này quá lạnh lẽo, cô hà một chút hơi ấm. Kỳ Hạo Dương từ từ mở mắt ra, mọi thứ anh thấy đều mờ ảo như hơi nước, duy chỉ có người con gái bên cạnh mình, dù có mù anh cũng nhận ra được, đó là người mà anh yêu nhất, là Phong Hàn Linh.
Anh tưởng rằng, anh đã chết rồi chứ, hoá ra khi vớt được mạng sống về, cô gái này lại luôn ở bên anh.
"Không cần kiểm tra... mọi người ra ngoài trước đi. Linh Linh, em ở lại."
"Nếu như anh đã tỉnh rồi thì tôi cũng không còn việc gì nữa, tôi sẽ về nhà."
Phong Hàn Linh vừa quay người bước đi, Kỳ Hạo Dương không quản ngại vết thương trí mạng ở tim vẫn chưa lành, anh ngồi dậy, kéo cả người Phong Hàn Linh ngã xuống lòng mình, cánh tay rộng lớn khoá chặt cô lại, mặc cho cô phản kháng. Sau nhát dao vào tim đó, Phong Hàn Linh quả thực đã tước đoạt toàn bộ hi vọng của anh, khiến Kỳ Hạo Dương không thể không buông tay, thế nhưng khi tỉnh lại, người đầu tiên anh nhìn thấy lại là người con gái này...
Cô đã khiến anh tuyệt vọng rồi, cớ sao lại cho anh hi vọng nữa ? Đây là cách cô trả thù anh sao ? Khi anh cố gắng dịu dàng với cô, cô lại xa lánh anh, khi anh đã không còn ở bên cô, cô lại trách cứ anh vô tình, rốt cuộc là cô muốn sao ? Anh đã làm tất cả vì cô rồi, sao cô không thể cho anh một cái ngoảnh đầu ?
"Linh Linh, chúng ta làm lành được không ? Quên hết chuyện trước kia đi, tôi sẽ đối xử với em thật tốt... sau này, mọi chuyện đều nghe em hết..."
Phong Hàn Linh lúc này đã không còn giãy giụa nữa, ngoan ngoãn nằm trong lòng Kỳ Hạo Dương. Tim cô dường như bị lời nói đó của anh làm cho lay động trong phút chốc, không do dự mà nói đồng ý.
Mối quan hệ của hai người từ đó được cải thiện ít nhiều, Kỳ Hạo Dương đối với những hành động vô lí của Phong Hàn Linh cũng dung túng. Được anh cưng chiều là thế, nhưng cô vẫn hiểu được đâu là tình yêu đâu là trách nhiệm, cô nhận định rõ ràng bản thân không yêu anh, cũng cố gắng để không bị sự dịu dàng của anh làm cảm động.
Sinh nhật Phong Hàn Linh tròn 22 tuổi, Kỳ Hạo Dương dẫn cô đi chợ đêm. Mặc dù anh không hề thích những nơi như này, đồ ăn không rõ nguồn gốc, không muốn cô động vào, thế nhưng cô lại nài nỉ anh, vậy thì chỉ có nước chiều theo ý cô thôi.
Đợi Kỳ Hạo Dương mua đồ, Phong Hàn Linh bước tới gian hàng cách đó không xa, bỗng nhiên một người đàn ông khác lạ đến gần cô, từ trong túi áo rút con dao ra.Một dòng máu tươi bỗng dưng chảy xuống, tiếng hét thất thanh khiến Kỳ Hạo Dương hoảng hồn.
"Linh Linh !"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.