Chương 31
Thảo Phạm
05/06/2020
"Từ nay về sau... tôi sẽ không dịu dàng với em nữa, một chút... cũng không."
"Anh muốn làm gì ? Kỳ Hạo Dương bỏ tôi ra ! Anh khốn nạn !"
Một khi đã nói ra thì không bao giờ rút lại, Kỳ Hạo Dương kéo Phong Hàn Linh tới chiếc giường lớn, những đường gân xanh nổi lên trên bàn tay to lớn của anh, lực mạnh khiến xương cổ tay như muốn vỡ vụn. Lần này đối với cô, trong mắt anh quả thực không còn một tia thương xót nào nữa, đẩy ngã Phong Hàn Linh xuống giường rồi đè thân ảnh cao lớn lên người cô, điên cuồng xé rách chướng ngại vật giữa hai người.
"Không... thả tôi ra..."
Kỳ Hạo Dương lưu luyến hôn lên xương quai xanh tinh xảo của người con gái, từng sự đụng chạm của anh, Phong Hàn Linh căm hận đến tận xương tủy, nhưng hiện giờ, kháng cự lại sự điên cuồng của anh, trái lại khiến Phong Hàn Linh ngày càng đau đớn hơn. Đầu tóc cô giờ đã rối mù lên, nước mắt lăn dài trên nơi gò má khiến những lọn tóc bết lại, cả thể xác lẫn trái tim bị anh chà đạp không thương tiếc.
"Không phải trước đây nằm dưới thân tôi sung sướng lắm sao ? Giờ đây em bày bộ mặt này cho ai xem hả ? "
Phong Hàn Linh khóc nghẹn. Sự dịu dàng anh cho cô, cô tưởng anh đã khác rồi, anh vì cô mà thay đổi, nhưng hoá ra anh vẫn luôn như vậy, phần con luôn lấn át phần người, anh vĩnh viễn là kẻ tàn độc, chỉ ích kỷ nghĩ đến bản thân mình. Nhìn thẳng vào đôi mắt cô, Kỳ Hạo Dương càng cảm thấy cay đắng, chua xót, cô hận anh bao nhiêu, anh càng hận cô bấy nhiêu.
Anh hận người con gái này tại sao anh dành tình cảm cho cô nhiều đến thế, cô vẫn không một lần đáp lại. Cô rõ ràng nhìn thấy tình yêu anh dành cho cô nhiều đến nhường nào, trên thế gian này chẳng ai yêu cô nhiều đến thế.
Cô không cho anh dịu dàng, cớ sao lại trách anh tàn nhẫn ? Anh chỉ đành dùng phương thức cực đoan nhất, giữ lại người con gái mình yêu.
...
Khi Phong Hàn Linh tỉnh dậy thì đã là buổi trưa ngày hôm sau, cảm thấy ga giường không còn chút hơi ấm nào, cô biết là Kỳ Hạo Dương đã rời khỏi đây từ rất sớm rồi. Định ngồi dậy, Phong Hàn Linh mới phát hiện có thứ gì vướng víu ở cổ tay, đưa mắt qua nhìn, cô hoảng hồn khi thấy tay phải của mình đã bị khoá lại bằng một chiếc còng gắn với đầu giường.
Phong Hàn Linh gắng sức, kéo tay mình ra khỏi chiếc còng, thế nhưng không tài nào dịch chuyển được một phân, chỉ thấy cả bàn tay chuyển đỏ đang dần vỡ nát, máu gỉ ra từ những vết xước do cọ xát quá mạnh.
Giờ phút này cô mới hiểu, Kỳ Hạo Dương quyết định làm vậy thì anh đã xác định rằng cô không thể trốn thoát, cô chỉ có thể ngồi yên một chỗ đợi anh trở về. Anh đối với cô... giờ chỉ là đối với một sủng vật của anh, cô không được phép đi đâu cả, cuộc sống của cô, hoàn toàn nằm trong tay anh.
Cánh cửa phòng bỗng dưng được mở ra, Kỳ Hạo Dương xuất hiện, anh vẫn khoác trên mình vỏ bọc cao quý như một vương tử, nhưng ẩn sâu trong đôi mắt hổ phách đó, chứa biết bao âm hiểm, Phong Hàn Linh chỉ cần nhìn anh lúc này, cô cũng đã thấy lạnh sống lưng.
"Vẫn còn cứng đầu muốn thoát ?"
"Kỳ Hạo Dương, anh cướp đi bảy năm của tôi rồi, anh còn muốn gì nữa ? "
"Bảy năm ? Linh Linh, tôi không chỉ muốn bảy năm, tôi muốn em cả đời !"
Trên gương mặt góc cạnh đẹp như tạc tượng lúc này là một nụ cười quỷ dị, tay anh vẫn còn đang bóp chặt chiếc cổ trắng ngần, sắc mặt Phong Hàn Linh nhanh chóng trở nên xanh xao. Ánh mắt của cô lúc này, thật đáng thương mà, nhưng... anh lại không thích cô nhìn anh như vậy, anh muốn cô hoàn toàn phục tùng anh, như một con thú cưng chỉ biết nghe lời chủ nhân của nó.
Kỳ Hạo Dương đột nhiên buông tay ra, Phong Hàn Linh còn chưa kịp thở lấy một hơi, anh đã nhấn mạnh đầu cô xuống, ngay lập tức đập vào đầu giường, dòng máu đỏ từ trên trán chảy xuống ga giường màu trắng.
"Hận tôi sao ? Linh Linh, em hận tôi thì có ích gì, cả đời này, chẳng phải em vẫn sẽ ở cạnh tôi sao ?"
"Anh muốn làm gì ? Kỳ Hạo Dương bỏ tôi ra ! Anh khốn nạn !"
Một khi đã nói ra thì không bao giờ rút lại, Kỳ Hạo Dương kéo Phong Hàn Linh tới chiếc giường lớn, những đường gân xanh nổi lên trên bàn tay to lớn của anh, lực mạnh khiến xương cổ tay như muốn vỡ vụn. Lần này đối với cô, trong mắt anh quả thực không còn một tia thương xót nào nữa, đẩy ngã Phong Hàn Linh xuống giường rồi đè thân ảnh cao lớn lên người cô, điên cuồng xé rách chướng ngại vật giữa hai người.
"Không... thả tôi ra..."
Kỳ Hạo Dương lưu luyến hôn lên xương quai xanh tinh xảo của người con gái, từng sự đụng chạm của anh, Phong Hàn Linh căm hận đến tận xương tủy, nhưng hiện giờ, kháng cự lại sự điên cuồng của anh, trái lại khiến Phong Hàn Linh ngày càng đau đớn hơn. Đầu tóc cô giờ đã rối mù lên, nước mắt lăn dài trên nơi gò má khiến những lọn tóc bết lại, cả thể xác lẫn trái tim bị anh chà đạp không thương tiếc.
"Không phải trước đây nằm dưới thân tôi sung sướng lắm sao ? Giờ đây em bày bộ mặt này cho ai xem hả ? "
Phong Hàn Linh khóc nghẹn. Sự dịu dàng anh cho cô, cô tưởng anh đã khác rồi, anh vì cô mà thay đổi, nhưng hoá ra anh vẫn luôn như vậy, phần con luôn lấn át phần người, anh vĩnh viễn là kẻ tàn độc, chỉ ích kỷ nghĩ đến bản thân mình. Nhìn thẳng vào đôi mắt cô, Kỳ Hạo Dương càng cảm thấy cay đắng, chua xót, cô hận anh bao nhiêu, anh càng hận cô bấy nhiêu.
Anh hận người con gái này tại sao anh dành tình cảm cho cô nhiều đến thế, cô vẫn không một lần đáp lại. Cô rõ ràng nhìn thấy tình yêu anh dành cho cô nhiều đến nhường nào, trên thế gian này chẳng ai yêu cô nhiều đến thế.
Cô không cho anh dịu dàng, cớ sao lại trách anh tàn nhẫn ? Anh chỉ đành dùng phương thức cực đoan nhất, giữ lại người con gái mình yêu.
...
Khi Phong Hàn Linh tỉnh dậy thì đã là buổi trưa ngày hôm sau, cảm thấy ga giường không còn chút hơi ấm nào, cô biết là Kỳ Hạo Dương đã rời khỏi đây từ rất sớm rồi. Định ngồi dậy, Phong Hàn Linh mới phát hiện có thứ gì vướng víu ở cổ tay, đưa mắt qua nhìn, cô hoảng hồn khi thấy tay phải của mình đã bị khoá lại bằng một chiếc còng gắn với đầu giường.
Phong Hàn Linh gắng sức, kéo tay mình ra khỏi chiếc còng, thế nhưng không tài nào dịch chuyển được một phân, chỉ thấy cả bàn tay chuyển đỏ đang dần vỡ nát, máu gỉ ra từ những vết xước do cọ xát quá mạnh.
Giờ phút này cô mới hiểu, Kỳ Hạo Dương quyết định làm vậy thì anh đã xác định rằng cô không thể trốn thoát, cô chỉ có thể ngồi yên một chỗ đợi anh trở về. Anh đối với cô... giờ chỉ là đối với một sủng vật của anh, cô không được phép đi đâu cả, cuộc sống của cô, hoàn toàn nằm trong tay anh.
Cánh cửa phòng bỗng dưng được mở ra, Kỳ Hạo Dương xuất hiện, anh vẫn khoác trên mình vỏ bọc cao quý như một vương tử, nhưng ẩn sâu trong đôi mắt hổ phách đó, chứa biết bao âm hiểm, Phong Hàn Linh chỉ cần nhìn anh lúc này, cô cũng đã thấy lạnh sống lưng.
"Vẫn còn cứng đầu muốn thoát ?"
"Kỳ Hạo Dương, anh cướp đi bảy năm của tôi rồi, anh còn muốn gì nữa ? "
"Bảy năm ? Linh Linh, tôi không chỉ muốn bảy năm, tôi muốn em cả đời !"
Trên gương mặt góc cạnh đẹp như tạc tượng lúc này là một nụ cười quỷ dị, tay anh vẫn còn đang bóp chặt chiếc cổ trắng ngần, sắc mặt Phong Hàn Linh nhanh chóng trở nên xanh xao. Ánh mắt của cô lúc này, thật đáng thương mà, nhưng... anh lại không thích cô nhìn anh như vậy, anh muốn cô hoàn toàn phục tùng anh, như một con thú cưng chỉ biết nghe lời chủ nhân của nó.
Kỳ Hạo Dương đột nhiên buông tay ra, Phong Hàn Linh còn chưa kịp thở lấy một hơi, anh đã nhấn mạnh đầu cô xuống, ngay lập tức đập vào đầu giường, dòng máu đỏ từ trên trán chảy xuống ga giường màu trắng.
"Hận tôi sao ? Linh Linh, em hận tôi thì có ích gì, cả đời này, chẳng phải em vẫn sẽ ở cạnh tôi sao ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.