Chương 60
Thảo Phạm
05/06/2020
“Vậy mau xin lỗi mẹ đi, để mẹ còn sinh em trai, rồi cha liền lấy sữa của em trai cho con, được không ?”
“Thật sao ?”
Kỳ Hạo Dương gật đầu, Linh Nhi liền nín khóc, cánh tay nhỏ bé ôm chặt cổ cha mình, lại bám cha như keo sơn giống trước kia. Thực ra con bé rất dễ dỗ dành, chỉ cần cho nó thứ mà nó muốn nhất, nó liền ngoan ngoãn nghe lời, trở lại bộ dạng cô công chúa nhò đáng yêu của thường ngày. Thấy con gái đồng ý thứ lỗi cho mình, Phong Hàn Linh thở phào, trút bỏ được phân nửa gánh nặng trên vai.
Cũng may là có Kỳ Hạo Dương, nếu như không có anh, cô thật sự không biết phải làm sao nữa. Dù gì, Phong Hàn Linh vẫn cảm thấy bản thân chưa đủ năng lực để làm mẹ, còn Kỳ Hạo Dương, ngay từ khi Linh Nhi được sinh ra, anh đã phải đảm nhận thêm cả vai trò của người mẹ rồi, đối với việc chăm con, anh mới là người am hiểu nhất.
Phong Hàn Linh vừa định bước đến gần để ôm con, Linh Nhi đã vòng tay qua cổ cha thật chặt, không muốn rời xa cha, càng không cho mẹ lại gần, ánh mắt con bé nhìn mẹ không khác tình địch của mình là bao.
“Không cho mẹ cướp cha...”
Bây giờ con bé đã hiểu rồi, không phải là cha cướp mẹ, mà là mẹ cướp cha, mẹ cướp người yêu Linh Nhi nhất. Mặc dù Kỳ Hạo Dương vẫn đang hết mực âu yếm con bé, nhưng nó hiểu, rõ ràng trái tim anh chỉ có một mình cô, hoàn toàn không có vị trí nào cho con bé cả. Trong mắt cha, mẹ là số một, cũng là duy nhất, không ai có thể thay thế.
“Linh Nhi, cha là của mẹ con, không phải của con, con không có cửa tranh với mẹ đâu.”
Tối ngày hôm đó, Phong Hàn Linh không trở về nhà mà ở lại căn hộ của Kỳ Hạo Dương. Linh Nhi nằng nặc đòi nằm giữa cha mẹ, hai người cũng vì muốn chiều lòng con mà không ai phản đối. Đối với Phong Hàn Linh, con bé nằm giữa là tốt nhất, vừa hay làm giải phân cách cho cô và Kỳ Hạo Dương, nhưng đối với anh, đây chính là cực hình. Đến cả đơn giản là ôm cô ngủ cũng không thể, anh cảm thấy rất khó chịu.
Nửa đêm, cả hai mẹ con đã đi vào giấc nồng trong khi Kỳ Hạo Dương vẫn thao thức không sao ngủ được, đôi đồng tử cứ đăm chiêu nhìn Phong Hàn Linh. Bây giờ mà bế Linh Nhi qua phòng cho khách ngủ, con bé nhất định sẽ thức giấc, kéo theo đó là mẹ nó sẽ bị đánh thức theo, nhưng nếu cứ cố tình lấn tới phía cô mà mặc kệ Linh Nhi đang nằm giữa, anh sợ là sẽ làm con bé nghẹt thở mất.
Cuối cùng, Kỳ Hạo Dương ra quyết định, anh cứ thế lấn sang chỗ Phong Hàn Linh, ôm cô vào trong lòng mình ngủ. Thôi thì ôm một lớn một nhỏ để ngủ cũng được, dù gì trước kia không có cô, anh đều ôm Linh Nhi. Tuy nhiên, Linh Nhi lần này bị cha mẹ hai bên kìm hãm hai bên đến nghẹt thở, con bé nhanh chóng thức giấc.
“Cha thật quá đáng ! Ghét cha, ghét cha !”
Đôi chân nhỏ bé của bé con liên tục đạp vào người Kỳ Hạo Dương, mặt mũi Linh Nhi nhăn nhó lại. Con bé vốn dĩ đã hết giận cha, vậy mà cha vẫn còn ngựa quen đường cũ, thà để nó bị nghẹt thở còn hơn là không được ôm mẹ. Rõ ràng nó là đồ thừa của hai người. Kỳ Hạo Dương bị đánh thức, anh cuống cuồng bế con gái ra khỏi giường, bởi anh sợ rằng Linh Nhi làm thế này sẽ làm phiền Phong Hàn Linh ngủ.
“Cha là của con, của con ! “
“Được được, cha là của Linh Nhi, được chứ ? Đừng nói nữa, mẹ con sẽ không ngủ được.”
Vì muốn con gái im lặng để Phong Hàn Linh ngủ tiếp, Kỳ Hạo Dương đành phải phụ hoạ theo, mặc dù anh chỉ là của riêng mình người anh yêu. Con bé này tính chiếm hữu thật cao mà, nó nhìn trúng thứ gì thì nhất định phải là của nó, không ai được đụng tới. Nghe cha thề thốt đủ điều, Linh Nhi cuối cùng cũng ngoan ngoãn đi ngủ, tiếp tục làm kì đà cản mũi cha mẹ.
Sáng hôm sau, con bé vô cùng nóng lòng, thức dậy rất sớm, nó kéo cả cha mẹ dậy. “Mẹ... dậy đi, mẹ sinh em trai cho Linh Nhi.” Tuy nhiên, Phong Hàn Linh vẫn không muốn thức giấc, cô có thói quen là ngủ sớm nhưng dậy muộn, cho nên bất kì ai cũng không thể động tới giấc ngủ của cô, do đó, dù Linh Nhi có ồn ào tới cỡ nào, cô cũng rúc vào trong lòng Kỳ Hạo Dương mà ngủ ngon được.
Linh Nhi vô cùng ngứa mắt bộ dạng bừa bãi này của mẹ, con bé trèo lên giường, kéo người Phong Hàn Linh ra, cố tình chia rẽ đôi uyên ương kia.
“Linh Nhi nhường cha cho mẹ này... mẹ mau sinh em trai cho Linh Nhi đi...”
Phong Hàn Linh vì không muốn Linh Nhi ồn ào thêm nữa, cô không nghĩ ngợi gì, liền đồng ý. “Được được, mẹ hứa mà, mẹ sẽ sinh em trai cho Linh Nhi.”
Kỳ Hạo Dương nghe được, anh ngay lập tức trở mặt, toàn bộ sự dịu dàng đều bị vứt bỏ, cả thân ảnh cao lớn đè lên người Phong Hàn Linh.
“Là em nói đấy, chúng ta bây giờ liền sinh em trai cho con bé.”
“Thật sao ?”
Kỳ Hạo Dương gật đầu, Linh Nhi liền nín khóc, cánh tay nhỏ bé ôm chặt cổ cha mình, lại bám cha như keo sơn giống trước kia. Thực ra con bé rất dễ dỗ dành, chỉ cần cho nó thứ mà nó muốn nhất, nó liền ngoan ngoãn nghe lời, trở lại bộ dạng cô công chúa nhò đáng yêu của thường ngày. Thấy con gái đồng ý thứ lỗi cho mình, Phong Hàn Linh thở phào, trút bỏ được phân nửa gánh nặng trên vai.
Cũng may là có Kỳ Hạo Dương, nếu như không có anh, cô thật sự không biết phải làm sao nữa. Dù gì, Phong Hàn Linh vẫn cảm thấy bản thân chưa đủ năng lực để làm mẹ, còn Kỳ Hạo Dương, ngay từ khi Linh Nhi được sinh ra, anh đã phải đảm nhận thêm cả vai trò của người mẹ rồi, đối với việc chăm con, anh mới là người am hiểu nhất.
Phong Hàn Linh vừa định bước đến gần để ôm con, Linh Nhi đã vòng tay qua cổ cha thật chặt, không muốn rời xa cha, càng không cho mẹ lại gần, ánh mắt con bé nhìn mẹ không khác tình địch của mình là bao.
“Không cho mẹ cướp cha...”
Bây giờ con bé đã hiểu rồi, không phải là cha cướp mẹ, mà là mẹ cướp cha, mẹ cướp người yêu Linh Nhi nhất. Mặc dù Kỳ Hạo Dương vẫn đang hết mực âu yếm con bé, nhưng nó hiểu, rõ ràng trái tim anh chỉ có một mình cô, hoàn toàn không có vị trí nào cho con bé cả. Trong mắt cha, mẹ là số một, cũng là duy nhất, không ai có thể thay thế.
“Linh Nhi, cha là của mẹ con, không phải của con, con không có cửa tranh với mẹ đâu.”
Tối ngày hôm đó, Phong Hàn Linh không trở về nhà mà ở lại căn hộ của Kỳ Hạo Dương. Linh Nhi nằng nặc đòi nằm giữa cha mẹ, hai người cũng vì muốn chiều lòng con mà không ai phản đối. Đối với Phong Hàn Linh, con bé nằm giữa là tốt nhất, vừa hay làm giải phân cách cho cô và Kỳ Hạo Dương, nhưng đối với anh, đây chính là cực hình. Đến cả đơn giản là ôm cô ngủ cũng không thể, anh cảm thấy rất khó chịu.
Nửa đêm, cả hai mẹ con đã đi vào giấc nồng trong khi Kỳ Hạo Dương vẫn thao thức không sao ngủ được, đôi đồng tử cứ đăm chiêu nhìn Phong Hàn Linh. Bây giờ mà bế Linh Nhi qua phòng cho khách ngủ, con bé nhất định sẽ thức giấc, kéo theo đó là mẹ nó sẽ bị đánh thức theo, nhưng nếu cứ cố tình lấn tới phía cô mà mặc kệ Linh Nhi đang nằm giữa, anh sợ là sẽ làm con bé nghẹt thở mất.
Cuối cùng, Kỳ Hạo Dương ra quyết định, anh cứ thế lấn sang chỗ Phong Hàn Linh, ôm cô vào trong lòng mình ngủ. Thôi thì ôm một lớn một nhỏ để ngủ cũng được, dù gì trước kia không có cô, anh đều ôm Linh Nhi. Tuy nhiên, Linh Nhi lần này bị cha mẹ hai bên kìm hãm hai bên đến nghẹt thở, con bé nhanh chóng thức giấc.
“Cha thật quá đáng ! Ghét cha, ghét cha !”
Đôi chân nhỏ bé của bé con liên tục đạp vào người Kỳ Hạo Dương, mặt mũi Linh Nhi nhăn nhó lại. Con bé vốn dĩ đã hết giận cha, vậy mà cha vẫn còn ngựa quen đường cũ, thà để nó bị nghẹt thở còn hơn là không được ôm mẹ. Rõ ràng nó là đồ thừa của hai người. Kỳ Hạo Dương bị đánh thức, anh cuống cuồng bế con gái ra khỏi giường, bởi anh sợ rằng Linh Nhi làm thế này sẽ làm phiền Phong Hàn Linh ngủ.
“Cha là của con, của con ! “
“Được được, cha là của Linh Nhi, được chứ ? Đừng nói nữa, mẹ con sẽ không ngủ được.”
Vì muốn con gái im lặng để Phong Hàn Linh ngủ tiếp, Kỳ Hạo Dương đành phải phụ hoạ theo, mặc dù anh chỉ là của riêng mình người anh yêu. Con bé này tính chiếm hữu thật cao mà, nó nhìn trúng thứ gì thì nhất định phải là của nó, không ai được đụng tới. Nghe cha thề thốt đủ điều, Linh Nhi cuối cùng cũng ngoan ngoãn đi ngủ, tiếp tục làm kì đà cản mũi cha mẹ.
Sáng hôm sau, con bé vô cùng nóng lòng, thức dậy rất sớm, nó kéo cả cha mẹ dậy. “Mẹ... dậy đi, mẹ sinh em trai cho Linh Nhi.” Tuy nhiên, Phong Hàn Linh vẫn không muốn thức giấc, cô có thói quen là ngủ sớm nhưng dậy muộn, cho nên bất kì ai cũng không thể động tới giấc ngủ của cô, do đó, dù Linh Nhi có ồn ào tới cỡ nào, cô cũng rúc vào trong lòng Kỳ Hạo Dương mà ngủ ngon được.
Linh Nhi vô cùng ngứa mắt bộ dạng bừa bãi này của mẹ, con bé trèo lên giường, kéo người Phong Hàn Linh ra, cố tình chia rẽ đôi uyên ương kia.
“Linh Nhi nhường cha cho mẹ này... mẹ mau sinh em trai cho Linh Nhi đi...”
Phong Hàn Linh vì không muốn Linh Nhi ồn ào thêm nữa, cô không nghĩ ngợi gì, liền đồng ý. “Được được, mẹ hứa mà, mẹ sẽ sinh em trai cho Linh Nhi.”
Kỳ Hạo Dương nghe được, anh ngay lập tức trở mặt, toàn bộ sự dịu dàng đều bị vứt bỏ, cả thân ảnh cao lớn đè lên người Phong Hàn Linh.
“Là em nói đấy, chúng ta bây giờ liền sinh em trai cho con bé.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.