Chương 15:
Leo
05/09/2024
Tiểu Yên đã được Thẩm Mộ Khanh đỡ vào trong nhà, ngồi xuống sô pha.
Lúc này Thẩm Mộ Khanh mới buông tay, cầm một chiếc váy tới cho Tiểu Yên.
“Chị Khanh, em không sai, em thật sự không quyến rũ con trai bà Belinda. Em cũng không biết tại sao anh ta lại vào trói em.”
Tiểu Yên như là một đứa trẻ phạm lỗi, điên cuồng lắc đầu với Thẩm Mộ Khanh.
Trông Tiểu Yên như đang cực kỳ mong muốn được người khác an ủi, tất cả sự tủi thân trong suốt mấy năm nay đều bùng nổ trong giây phút này.
Thẩm Mộ Khanh không nói gì, chỉ yên lặng ôm lấy Tiểu Yên.
Thẩm Mộ Khanh khép cánh tay như ngó sen lại, bàn tay thì không ngừng vuốt ve sống lưng cô ta.
Mãi đến khi tiếng khóc nức nở của Tiểu Yên nhỏ dần, lúc này cô mới buông lỏng tay ra.
Đôi mắt cô tràn ngập vẻ kiên quyết: “Em không sai chút nào, em yên tâm, anh ta sẽ bị trừng phạt, sau này chúng ta không bao giờ đi làm nữa.”
Thẩm Mộ Khanh nhìn Tiểu Yên vào phòng tắm thay quần áo, bỗng cảm thấy mệt mỏi.
Cô ngẩng đầu nhìn trần nhà trắng bóng, suy nghĩ một lát rồi vẫn đưa ra quyết định.
Thẩm Mộ Khanh cầm mười nghìn Euro đặt ở mép giường trong tay.
Giờ cô đang sống với Fred, nhưng Tiểu Yên chẳng có người quen nào ở đây, lại còn đang học đại học.
Thẩm Mộ Khanh như vừa bị đánh một cú vào đầu, tâm trạng hiện tại của cô thật sự không thể diễn tả bằng lời.
Nếu cho Tiểu Yên tất cả số tiền này, vậy thì cô thật sự không còn một chút đường lui nào, chỉ có thể dựa vào Fred.
Một lúc lâu sau, cửa phòng tắm mở ra, Tiểu Yên đỏ mắt, đi cẩn thận từng bước, dường như vẫn đang sợ hãi.
Chờ đến khi ngồi xuống bên cạnh Thẩm Mộ Khanh, một bàn tay dính không ít vết máu vươn tới.
Trong tay còn có một xấp tiền, là xấp tiền mặt dày đến mức Tiểu Yên chưa từng nhìn thấy.
Tiểu Yên ngẩng đầu, lo lắng nhìn Thẩm Mộ Khanh đang ngồi bên cạnh.
“Chị Khanh, chị lấy số tiền này ở đâu ra thế?!”
Giọng Tiểu Yên đầy vẻ khiếp sợ, cô ta lập tức túm lấy tay Thẩm Mộ Khanh.
Nhưng người đẹp đối diện lại lắc đầu cười: “Đừng nghĩ nhiều, sau khi đóng cửa cửa hàng, chị kiếm được việc chơi đàn piano. Ông chủ rất hào phóng, tháng đầu tiên đã cho chị trước mười nghìn Euro rồi.”
Nào ngờ Tiểu Yên vẫn không chịu bỏ qua, lại bắt đầu vặn hỏi Thẩm Mộ Khanh: “Ở chỗ nào thế ạ? Sao bây giờ chị mới nói với em? Chị Khanh, chị đừng lừa em.”
Giọng Tiểu Yên đầy lo lắng, cô ta đã coi Thẩm Mộ Khanh là chị gái ruột của mình từ lâu.
Sao một Thẩm Mộ Khanh luôn luôn nhã nhặn trầm tĩnh, thích yên lặng lại đột ngột tìm được công việc kia chứ?
Thẩm Mộ Khanh chớp mắt, có vẻ như không muốn tiếp tục nói về chủ đề này với Tiểu Yên, cô duỗi tay nhét tất cả mười nghìn Euro vào trong tay Tiểu Yên.
Lại nhẹ nhàng véo mặt cô ta, thoải mái nói: “Em đó, đừng lo lắng chuyện này, dù gì thì chị cũng không sao cả, số tiền này đủ để em sống một thời gian rồi.”
Cô vội vàng né tránh ánh mắt nghi ngờ của Tiểu Yên, nhanh chóng đứng dậy, nắm chặt điện thoại trong tay.
Thẩm Mộ Khanh cầm ấm nước trên tủ lên, cười nói: “Để chị đi đun ấm nước, em ngồi một lát đi.”
Nói xong liền nâng bước đi tới phòng bếp vô cùng chật hẹp kia.
Thẩm Mộ Khanh lén lấy điện thoại ra, gọi cho Bach – người đang chờ ở dưới nhà.
Giọng cô vốn nhỏ nhẹ, lúc này cô lại cố ý hạ giọng, mượn tiếng nước che giấu nên Tiểu Yên trong phòng khách hoàn toàn không phát hiện ra.
Ánh mắt Thẩm Mộ Khanh có vẻ khẩn cầu, tay siết chặt trước ngực, nói với điện thoại:
“Anh Bach, có thể phiền anh chuyện này không?”
Trời tối dần, không ngoài dự đoán, trên lầu lại bắt đầu vang lên tiếng một nam một nữ cãi nhau.
Nói thật, mới mấy ngày không nghe thấy mà Thẩm Mộ Khanh đã thấy hơi nhớ nhung rồi.
Hai cô gái đồng thời quay đầu, chạm phải mắt nhau, thấy ánh mắt ngượng ngùng của đối phương thì đều không nhịn được bật cười.
“Lâu vậy rồi mà đêm nào bà Sudia cũng vẫn mạnh khỏe như cũ.” Dường như nhận ra điều gì, Thẩm Mộ Khanh đột ngột khựng lại, sau đó vờ như không sao cả, cười nói: “Tiểu Yên, đã khuya rồi, em nên trở về trường học thôi.”
Ở cạnh Thẩm Mộ Khanh suốt một buổi trưa, Tiểu Yên đã ném mọi chuyện ra khỏi đầu.
Sau khi được nhắc nhở, Tiểu Yên bỗng ngượng ngùng, sợ đến mức nhảy dựng lên: “Toi rồi! Em còn chưa viết luận văn, giáo sư Susan sẽ giết em mất! Chị Khanh, em đi trước đây.”
Thiếu nữ vội vàng túm lấy quần áo trên sô pha rồi chạy xuống lầu, nhưng chưa kịp mở cửa đã bị Thẩm Mộ Khanh kéo lại.
Quay đầu nhìn, Thẩm Mộ Khanh đang mỉm cười, bàn tay ấm áp khe khẽ vỗ về: “Cùng đi xuống đi, chị nhờ đồng nghiệp đưa em về.”
“Đồng nghiệp?” Tiểu Yên chớp mắt, đột ngột nghĩ tới người đàn ông ngoại quốc đưa cô ta và Thẩm Mộ Khanh đến nơi này.
Ban nãy Tiểu Yên khóc lóc thảm thiết, vẫn luôn vùi đầu trong lòng Thẩm Mộ Khanh, hoàn toàn không có tâm trạng để chú ý tới điều gì khác.
Sau khi tắt đèn và tất cả mấy thiết bị điện trong nhà, Thẩm Mộ Khanh dẫn Tiểu Yên còn đang sững sờ xuống lầu.
Không biết chiếc xe Cayenne xa hoa khiêm tốn kia đã được đổi thành một chiếc ô tô thương hiệu nước Đức cực kỳ bình thường từ bao giờ.
Thẩm Mộ Khanh gật đầu với Bach, mở cửa xe ra: “Tiểu Yên, mau vào đi.”
Sau khi lên xe, Tiểu Yên lại hạ cửa sổ xe xuống, nhìn Thẩm Mộ Khanh bằng ánh mắt đáng thương: “Chị Khanh, bao giờ chúng ta mới gặp nhau được nữa thế?”
Hiện tại Thẩm Mộ Khanh đã có công việc, vậy thì thời gian tự do sẽ ngày càng ít.
Tiểu Yên không biết bao giờ hai người mới gặp lại nhau.
Thẩm Mộ Khanh lắc đầu, cong môi cười, xoa cái đầu đang ghé vào cửa sổ xe của Tiểu Yên: “Dạo này chị rất bận, sau này chị rảnh chị sẽ đến thăm em.”
“Vâng.” Tuy Tiểu Yên hơi ủ rũ nhưng vẫn gật đầu, tay với vào quần áo, nắm chặt lấy mười nghìn Euro mà Thẩm Mộ Khanh cho.
Cửa sổ xe đóng lại, chiếc ô tô kia cũng từ từ lăn bánh.
Ngay sau đó, tiếng bánh xe ma sát với mặt đường xi măng lại vang lên.
Thẩm Mộ Khanh ngẩng đầu, nhìn về hướng ánh đèn.
Chiếc Cayenne kia chạy lại đây từ một góc đường, vững vàng dừng trước mặt Thẩm Mộ Khanh.
Cửa xe mở ra, cô bước lên ngồi, phát hiện tài xế là một gương mặt xa lạ mà cô chưa từng gặp.
Thẩm Mộ Khanh không hỏi nhiều, hôm nay cô đã trải qua nhiều chuyện như vậy, lúc này thật sự đã mệt mỏi không chịu được.
Mới vừa lên xe mà mùi hương gỗ trên người Fred đã bao trùm lấy cô.
Trong hoàn cảnh này, cảnh tượng trước mắt Thẩm Mộ Khanh dần dần mờ ảo, ý thức của cô cũng tan biến dần.
Cô cứ vậy mà tựa đầu vào cửa sổ xe, chìm vào giấc ngủ.
Hai bàn tay nhỏ nắm chặt trước người, máu tươi đã khô dính đầy cánh tay trắng nõn, trông rất đáng sợ.
Trong lúc ngủ mơ, Thẩm Mộ Khanh chỉ thấy một cơn gió lạnh ùa vào, thân thể của cô cũng nhẹ hẳn lên.
Trong lúc đó, hàng mi dài của Thẩm Mộ Khanh rung rung, cô chậm rãi mở mắt.
Thẩm Mộ Khanh dần tỉnh táo lại, nhận ra bản thân đang được Fred yên lặng ôm về biệt thự.
Cho dù không nắm lấy tay anh nhưng cô vẫn cảm nhận được sự an toàn tuyệt đối.
Lúc này Thẩm Mộ Khanh mới buông tay, cầm một chiếc váy tới cho Tiểu Yên.
“Chị Khanh, em không sai, em thật sự không quyến rũ con trai bà Belinda. Em cũng không biết tại sao anh ta lại vào trói em.”
Tiểu Yên như là một đứa trẻ phạm lỗi, điên cuồng lắc đầu với Thẩm Mộ Khanh.
Trông Tiểu Yên như đang cực kỳ mong muốn được người khác an ủi, tất cả sự tủi thân trong suốt mấy năm nay đều bùng nổ trong giây phút này.
Thẩm Mộ Khanh không nói gì, chỉ yên lặng ôm lấy Tiểu Yên.
Thẩm Mộ Khanh khép cánh tay như ngó sen lại, bàn tay thì không ngừng vuốt ve sống lưng cô ta.
Mãi đến khi tiếng khóc nức nở của Tiểu Yên nhỏ dần, lúc này cô mới buông lỏng tay ra.
Đôi mắt cô tràn ngập vẻ kiên quyết: “Em không sai chút nào, em yên tâm, anh ta sẽ bị trừng phạt, sau này chúng ta không bao giờ đi làm nữa.”
Thẩm Mộ Khanh nhìn Tiểu Yên vào phòng tắm thay quần áo, bỗng cảm thấy mệt mỏi.
Cô ngẩng đầu nhìn trần nhà trắng bóng, suy nghĩ một lát rồi vẫn đưa ra quyết định.
Thẩm Mộ Khanh cầm mười nghìn Euro đặt ở mép giường trong tay.
Giờ cô đang sống với Fred, nhưng Tiểu Yên chẳng có người quen nào ở đây, lại còn đang học đại học.
Thẩm Mộ Khanh như vừa bị đánh một cú vào đầu, tâm trạng hiện tại của cô thật sự không thể diễn tả bằng lời.
Nếu cho Tiểu Yên tất cả số tiền này, vậy thì cô thật sự không còn một chút đường lui nào, chỉ có thể dựa vào Fred.
Một lúc lâu sau, cửa phòng tắm mở ra, Tiểu Yên đỏ mắt, đi cẩn thận từng bước, dường như vẫn đang sợ hãi.
Chờ đến khi ngồi xuống bên cạnh Thẩm Mộ Khanh, một bàn tay dính không ít vết máu vươn tới.
Trong tay còn có một xấp tiền, là xấp tiền mặt dày đến mức Tiểu Yên chưa từng nhìn thấy.
Tiểu Yên ngẩng đầu, lo lắng nhìn Thẩm Mộ Khanh đang ngồi bên cạnh.
“Chị Khanh, chị lấy số tiền này ở đâu ra thế?!”
Giọng Tiểu Yên đầy vẻ khiếp sợ, cô ta lập tức túm lấy tay Thẩm Mộ Khanh.
Nhưng người đẹp đối diện lại lắc đầu cười: “Đừng nghĩ nhiều, sau khi đóng cửa cửa hàng, chị kiếm được việc chơi đàn piano. Ông chủ rất hào phóng, tháng đầu tiên đã cho chị trước mười nghìn Euro rồi.”
Nào ngờ Tiểu Yên vẫn không chịu bỏ qua, lại bắt đầu vặn hỏi Thẩm Mộ Khanh: “Ở chỗ nào thế ạ? Sao bây giờ chị mới nói với em? Chị Khanh, chị đừng lừa em.”
Giọng Tiểu Yên đầy lo lắng, cô ta đã coi Thẩm Mộ Khanh là chị gái ruột của mình từ lâu.
Sao một Thẩm Mộ Khanh luôn luôn nhã nhặn trầm tĩnh, thích yên lặng lại đột ngột tìm được công việc kia chứ?
Thẩm Mộ Khanh chớp mắt, có vẻ như không muốn tiếp tục nói về chủ đề này với Tiểu Yên, cô duỗi tay nhét tất cả mười nghìn Euro vào trong tay Tiểu Yên.
Lại nhẹ nhàng véo mặt cô ta, thoải mái nói: “Em đó, đừng lo lắng chuyện này, dù gì thì chị cũng không sao cả, số tiền này đủ để em sống một thời gian rồi.”
Cô vội vàng né tránh ánh mắt nghi ngờ của Tiểu Yên, nhanh chóng đứng dậy, nắm chặt điện thoại trong tay.
Thẩm Mộ Khanh cầm ấm nước trên tủ lên, cười nói: “Để chị đi đun ấm nước, em ngồi một lát đi.”
Nói xong liền nâng bước đi tới phòng bếp vô cùng chật hẹp kia.
Thẩm Mộ Khanh lén lấy điện thoại ra, gọi cho Bach – người đang chờ ở dưới nhà.
Giọng cô vốn nhỏ nhẹ, lúc này cô lại cố ý hạ giọng, mượn tiếng nước che giấu nên Tiểu Yên trong phòng khách hoàn toàn không phát hiện ra.
Ánh mắt Thẩm Mộ Khanh có vẻ khẩn cầu, tay siết chặt trước ngực, nói với điện thoại:
“Anh Bach, có thể phiền anh chuyện này không?”
Trời tối dần, không ngoài dự đoán, trên lầu lại bắt đầu vang lên tiếng một nam một nữ cãi nhau.
Nói thật, mới mấy ngày không nghe thấy mà Thẩm Mộ Khanh đã thấy hơi nhớ nhung rồi.
Hai cô gái đồng thời quay đầu, chạm phải mắt nhau, thấy ánh mắt ngượng ngùng của đối phương thì đều không nhịn được bật cười.
“Lâu vậy rồi mà đêm nào bà Sudia cũng vẫn mạnh khỏe như cũ.” Dường như nhận ra điều gì, Thẩm Mộ Khanh đột ngột khựng lại, sau đó vờ như không sao cả, cười nói: “Tiểu Yên, đã khuya rồi, em nên trở về trường học thôi.”
Ở cạnh Thẩm Mộ Khanh suốt một buổi trưa, Tiểu Yên đã ném mọi chuyện ra khỏi đầu.
Sau khi được nhắc nhở, Tiểu Yên bỗng ngượng ngùng, sợ đến mức nhảy dựng lên: “Toi rồi! Em còn chưa viết luận văn, giáo sư Susan sẽ giết em mất! Chị Khanh, em đi trước đây.”
Thiếu nữ vội vàng túm lấy quần áo trên sô pha rồi chạy xuống lầu, nhưng chưa kịp mở cửa đã bị Thẩm Mộ Khanh kéo lại.
Quay đầu nhìn, Thẩm Mộ Khanh đang mỉm cười, bàn tay ấm áp khe khẽ vỗ về: “Cùng đi xuống đi, chị nhờ đồng nghiệp đưa em về.”
“Đồng nghiệp?” Tiểu Yên chớp mắt, đột ngột nghĩ tới người đàn ông ngoại quốc đưa cô ta và Thẩm Mộ Khanh đến nơi này.
Ban nãy Tiểu Yên khóc lóc thảm thiết, vẫn luôn vùi đầu trong lòng Thẩm Mộ Khanh, hoàn toàn không có tâm trạng để chú ý tới điều gì khác.
Sau khi tắt đèn và tất cả mấy thiết bị điện trong nhà, Thẩm Mộ Khanh dẫn Tiểu Yên còn đang sững sờ xuống lầu.
Không biết chiếc xe Cayenne xa hoa khiêm tốn kia đã được đổi thành một chiếc ô tô thương hiệu nước Đức cực kỳ bình thường từ bao giờ.
Thẩm Mộ Khanh gật đầu với Bach, mở cửa xe ra: “Tiểu Yên, mau vào đi.”
Sau khi lên xe, Tiểu Yên lại hạ cửa sổ xe xuống, nhìn Thẩm Mộ Khanh bằng ánh mắt đáng thương: “Chị Khanh, bao giờ chúng ta mới gặp nhau được nữa thế?”
Hiện tại Thẩm Mộ Khanh đã có công việc, vậy thì thời gian tự do sẽ ngày càng ít.
Tiểu Yên không biết bao giờ hai người mới gặp lại nhau.
Thẩm Mộ Khanh lắc đầu, cong môi cười, xoa cái đầu đang ghé vào cửa sổ xe của Tiểu Yên: “Dạo này chị rất bận, sau này chị rảnh chị sẽ đến thăm em.”
“Vâng.” Tuy Tiểu Yên hơi ủ rũ nhưng vẫn gật đầu, tay với vào quần áo, nắm chặt lấy mười nghìn Euro mà Thẩm Mộ Khanh cho.
Cửa sổ xe đóng lại, chiếc ô tô kia cũng từ từ lăn bánh.
Ngay sau đó, tiếng bánh xe ma sát với mặt đường xi măng lại vang lên.
Thẩm Mộ Khanh ngẩng đầu, nhìn về hướng ánh đèn.
Chiếc Cayenne kia chạy lại đây từ một góc đường, vững vàng dừng trước mặt Thẩm Mộ Khanh.
Cửa xe mở ra, cô bước lên ngồi, phát hiện tài xế là một gương mặt xa lạ mà cô chưa từng gặp.
Thẩm Mộ Khanh không hỏi nhiều, hôm nay cô đã trải qua nhiều chuyện như vậy, lúc này thật sự đã mệt mỏi không chịu được.
Mới vừa lên xe mà mùi hương gỗ trên người Fred đã bao trùm lấy cô.
Trong hoàn cảnh này, cảnh tượng trước mắt Thẩm Mộ Khanh dần dần mờ ảo, ý thức của cô cũng tan biến dần.
Cô cứ vậy mà tựa đầu vào cửa sổ xe, chìm vào giấc ngủ.
Hai bàn tay nhỏ nắm chặt trước người, máu tươi đã khô dính đầy cánh tay trắng nõn, trông rất đáng sợ.
Trong lúc ngủ mơ, Thẩm Mộ Khanh chỉ thấy một cơn gió lạnh ùa vào, thân thể của cô cũng nhẹ hẳn lên.
Trong lúc đó, hàng mi dài của Thẩm Mộ Khanh rung rung, cô chậm rãi mở mắt.
Thẩm Mộ Khanh dần tỉnh táo lại, nhận ra bản thân đang được Fred yên lặng ôm về biệt thự.
Cho dù không nắm lấy tay anh nhưng cô vẫn cảm nhận được sự an toàn tuyệt đối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.