Chương 23:
Leo
15/09/2024
Ai ngờ, Thẩm Mộ Khanh hoàn toàn đã quên mất Fred Keith mới là người có thể nắm giữ cuộc sống cô vào lúc này.
Cô nghiêng đầu, né tránh nụ hôn của anh, im lặng không nói gì dù chỉ một câu.
Đôi mắt xanh lục của Fred Keith lập tức tối sầm lại, anh cũng cố chấp giơ tay ra giữ chặt cằm cô từ phía đằng sau, quay mặt cô về phía mình.
Động tác của anh có chút thô lỗ, chỗ cằm Thẩm Mộ Khanh đã để lại một vết hằn rất rõ.
Đôi mắt cũng bắt đầu chảy nước mắt vì đau, cô không muốn nhìn anh nên liếc mắt nhìn sang chỗ khác.
Hàng lông mày của Fred Keith âm thầm cau lại, tiến về phía trước muốn hôn cô, bây giờ anh nào còn quan tâm tới chuyện Thẩm Mộ Khanh còn đang tức giận chứ.
Anh dứt khoát hôn cô, ngậm cắn cánh môi hồng hào của cô.
Nụ hôn này mạnh mẽ áp đảo mang theo cảm giác cướp đoạt giành giật khiến Thẩm Mộ Khanh không thể nào chối từ.
Fred Keith bỗng nhiên tháo kính đang đeo trên mặt xuống, để mặc nó rơi tự do xuống đất rồi phát ra âm thanh lanh lảnh.
Thói quen tháo kính mắt này giống như đã hoàn thành một nghi thức nào đó, sau khi tháo kính ra, Fred Keith càng hôn mãnh liệt hơn.
Nhịp thở anh dồn dập, động tác thô lỗ hơn, hoàn toàn không cho phép Thẩm Mộ Khanh có cơ hội né tránh.
Lúc này anh giống như một con thú hoang, hơi thở nóng bỏng Fred Keith thở ra không ngừng phả vào làn da lộ ra ngoài của Thẩm Mộ Khanh, đôi mắt xanh lục kia sáng rực lên như nhìn thấy đồ ăn.
Dường như muốn bày tỏ sự không hài lòng với thái độ lúc này của Thẩm Mộ Khanh, anh cạy mở hàm răng của cô ra, cái lưỡi bắt đầu luồn lách vào trong khoang miệng cô.
“Ưm…”
Hơi thở hai người hòa chung với nhau, Thẩm Mộ Khanh có phần hít thở không thông, bắt đầu vùng vẫy lần cuối, cô không ngừng đập tay vào bàn tay đang giữ cổ mình.
Chó cùng rứt giậu nhưng thứ nó nhận được lại là sự đàn áp mạnh tay hơn của tay thợ săn.
Fred Keith mở mắt ra, lập tức nhìn thấy hai mắt đầm đìa nước mắt của cô gái trẻ.
Những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống giống như những hạt chân trâu, giờ phút này toàn thân Thẩm Mộ Khanh run lên, kéo theo đó răng môi cũng va lập cập vào nhau.
Dáng vẻ cô bây giờ vô cùng đáng thương, chóp mũi đỏ bừng nhưng vẫn kiên quyết mím môi lại, không muốn nhìn Fred Keith.
Vừa tách ra, ánh mắt Fred Keith tối sầm lại, bàn tay đang giữ chặt Thẩm Mộ Khanh cũng buông lỏng ra, hoàn toàn buông tha cho cái cằm đã hằn vết đỏ của cô.
Bàn tay với những ngón tay thon dài kia lại di chuyển lên trên, gạt những sợi tóc dính trên mặt Thẩm Mộ Khanh do nước mắt ra sau.
Sau đó, anh lại nhìn chằm chằm dáng vẻ tủi thân này của cô một lúc lâu, cố kìm nén sự ngang ngược đang sắp không thể khống chế nổi trong lòng xuống, nhỏ giọng dỗ dành nói.
“Rốt cuộc là sao vậy, cô bé, em có thể nói với tôi bất cứ chuyện gì.”
Thẩm Mộ Khanh khịt mũi, co người lại trốn tránh anh.
Mãi cho đến khi Fred Keith dùng sức quay cơ thể mảnh mai của cô lại, để hai người có thể đối mặt với nhau, Thẩm Mộ Khanh mới ngừng khóc được một chút.
Cô ngước mắt lên, đôi mắt đầm đìa nước mắt nhìn Fred Keith: “Đều tại anh, tôi ghét anh!”
Cô vừa giơ tay lên định đánh vào ngực Fred Keith thì cổ tay mảnh khảnh của cô đã ngay lập tức bị anh nắm lấy.
Đôi mắt Fred Keith sáng rực lên, môi mỏng cũng cong lên nở nụ cười, dưới ánh nắng chiều chiếu xuống, nụ cười này trông vô cùng xấu xa.
Anh bắt được cánh tay mảnh khảnh của cô gái trẻ, chầm chậm đưa lên môi mình, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên cổ tay Thẩm Mộ Khanh.
Trong lúc đó Fred Keith vẫn luôn mở mắt nhìn cô, cho dù lúc làm ra động tác thân mật như vậy, anh cũng không lảng tránh nhìn sang chỗ khác mà luôn nhìn thẳng vào đôi mắt hạnh của Thẩm Mộ Khanh.
“Đây là lần thứ hai em nói những lời này, cô bé, tôi không hi vọng sẽ nghe thêm lần nào nữa đâu.”
Vừa nói dứt lời, cô gái trước mặt đột nhiên sững sờ, sau đó giống như một quả khinh khí cầu xì hơi, lưng hơi gù xuống như mất hết sức lực.
Thẩm Mộ Khanh cúi đầu, nở nụ cười tự giễu nhưng cũng không để Fred Keith nhìn thấy.
Đúng vậy, bây giờ cô chính là cá nằm trên thớt, mặc người khác muốn chém thế nào thì chém.
Mà người cầm con dao này chính là Fred Keith, một tên đao phủ lạnh lùng ngang ngược, tất cả mọi thứ của cô, bao gồm cả mạng sống của cô đều tùy anh quyết định.
Sau nụ hôn thô lỗ hồi nãy của anh, bây giờ mái tóc đen của cô rối bù xù, khóe miệng vẫn đọng lại vết nước bọt trong suốt, chỗ cằm và chóp mũi cũng đỏ bừng.
Bây giờ cô đã bình tĩnh hơn, đã có thể ngẩng cao cái cổ thon dài nhìn anh, thế nhưng đôi mắt hạnh sáng long lanh nhìn về phía anh đã mất đi một chút cảm xúc.
Dáng vẻ yếu đuối mặc người khác giày xéo của cô khiến con thú hoang trong Fred Keith thức giấc nhưng anh vẫn để khả năng tự chủ hơn người của mình kiềm chế hành vi của bản thân.
Anh không làm gì mà chỉ nhìn cô chằm chằm như vậy.
Thẩm Mộ Khanh biết người đàn ông ngang ngược này đang đợi cô tỏ ra yếu thế cũng như đang đợi câu trả lời của cô.
Dù cho không muốn đến đâu, cô gái vẫn lẩm bẩm hai tiếng, buồn bực gật đầu, rút tay mình về, chủ động sà vào trong lồng ngực rộng lớn của anh.
Dường như cảm thấy vẫn chưa hả giận, cô còn đập mạnh trán vào ngực Fred Keith.
Lồng ngực người đàn ông lập tức vang lên tiếng trả lời đồng thời còn rung lên, Thẩm Mộ Khanh biết anh đang cười, cười vì sự yếu thế và thỏa hiệp của cô.
Cô méo miệng, cuối cùng vẫn dựa đầu vào trong lòng anh.
Sau đó cơ thể mềm mại của Thẩm Mộ Khanh bị hai bàn tay to của người đàn ông ôm lên bế theo kiểu công chúa, cái má hồng hào áp sát hẳn vào ngực Fred Keith.
Hai mắt Thẩm Mộ Khanh trở nên mơ màng, bị phủ lên một lớp sương mù, dựa hẳn vào ngực anh như người không xương.
Còn chưa qua mấy nhịp thở, cô đã nằm gọn trong ghế sofa mềm mại, cơ thể người đàn ông cũng lập tức đè lên cô.
Hơi thở nóng bỏng dồn dập của anh cũng bao trùm cô, sự cọ xát và gặm cắn mang theo dục vọng cũng lập tức nhấn chìm Thẩm Mộ Khanh.
Vừa thả người xuống ghế sofa, Thẩm Mộ Khanh đã cảm thấy toàn thân không có chỗ nào có thể dựa vào, thế là cô chỉ có thể yếu ớt ôm cổ Fred Keith.
Hàm răng Fred Keith bỗng nhiên cắn nhẹ vào đầu lưỡi cô, khiến cho Thẩm Mộ Khanh khẽ rên lên thành tiếng, bàn tay to kia cũng bắt đầu hành động trong lúc hai người quấn lấy nhau.
Bàn tay đang đặt trên eo cô của anh không ngừng vén tà váy dài màu trắng lên cao, những làn váy dần xếp chồng lên nhau.
Hai chân trắng nõn nà lộ ra ngoài, dường như còn lóe ra ánh sáng lấp lánh.
Sau khi thấy chân lành lạnh, một cảm giác bất an đang mạnh mẽ dâng trào trong lòng khiến Thẩm Mộ Khanh bắt đầu hơi giãy dụa.
Cảm nhận được sự giãy dụa của cô gái dưới người mình, hai tay Fred Keith chống hai bên người cô, hầu kết di chuyển lên xuống, đôi mắt nhuốm màu dục vọng nhìn cô.
“Sao vậy?”
“Không… Không muốn ở đây, chúng ta quay về đi được không?”
Một tay Thẩm Mộ Khanh che trước ngực mình, tay còn lại thì túm chặt áo sơ mi đang mở phanh ra của Fred Keith.
Cô đỏ mặt tới tận mang tai, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng giống như lửa đốt.
Cô ngập ngừng lên tiếng cầu xin người đàn ông.
Nhưng cô lại không hề phát hiện ra dáng vẻ của cô bây giờ càng kích thích thú tính chảy trong máu Fred Keith.
Một cảm xúc khác lạ dâng trào trong lòng anh, khóe miệng anh giật giật, không hiểu sao lại muốn cười ra thành tiếng nhưng tiếng cười ma mị điên cuồng này lại bị hàm răng ngăn lại.
Fred Keith không trả lời Thẩm Mộ Khanh mà dùng hành động thực tế để nói cho cô biết đáp án của mình.
Anh đứng thẳng người lên rồi dứt khoát duỗi tay ra ôm Thẩm Mộ Khanh vào lòng, thay đổi tư thế.
Cô dạng hai chân ra ngồi trên người Fred Keith, bàn tay anh nắm chặt eo cô, Thẩm Mộ Khanh hoàn toàn không thể động đậy được.
Thẩm Mộ Khanh sững sờ trước hành động này của anh, giọt nước mắt vẫn còn đọng trên hàng mi còn chưa rơi xuống thì đôi môi của người đàn ông đã ngậm nó vào trong miệng.
Nước mắt mặn chát, không có chút vị ngọt nào của cô.
Sau khi thấy cô gái đã ngồi vững, Fred Keith mới tháo găng tay của mình xuống rồi cũng làm giống như với cái kính mắt kia, anh ném nó xuống đất.
“Cô bé, sẽ không có ai vào đâu, tôi đảm bảo đấy.”
Cô nghiêng đầu, né tránh nụ hôn của anh, im lặng không nói gì dù chỉ một câu.
Đôi mắt xanh lục của Fred Keith lập tức tối sầm lại, anh cũng cố chấp giơ tay ra giữ chặt cằm cô từ phía đằng sau, quay mặt cô về phía mình.
Động tác của anh có chút thô lỗ, chỗ cằm Thẩm Mộ Khanh đã để lại một vết hằn rất rõ.
Đôi mắt cũng bắt đầu chảy nước mắt vì đau, cô không muốn nhìn anh nên liếc mắt nhìn sang chỗ khác.
Hàng lông mày của Fred Keith âm thầm cau lại, tiến về phía trước muốn hôn cô, bây giờ anh nào còn quan tâm tới chuyện Thẩm Mộ Khanh còn đang tức giận chứ.
Anh dứt khoát hôn cô, ngậm cắn cánh môi hồng hào của cô.
Nụ hôn này mạnh mẽ áp đảo mang theo cảm giác cướp đoạt giành giật khiến Thẩm Mộ Khanh không thể nào chối từ.
Fred Keith bỗng nhiên tháo kính đang đeo trên mặt xuống, để mặc nó rơi tự do xuống đất rồi phát ra âm thanh lanh lảnh.
Thói quen tháo kính mắt này giống như đã hoàn thành một nghi thức nào đó, sau khi tháo kính ra, Fred Keith càng hôn mãnh liệt hơn.
Nhịp thở anh dồn dập, động tác thô lỗ hơn, hoàn toàn không cho phép Thẩm Mộ Khanh có cơ hội né tránh.
Lúc này anh giống như một con thú hoang, hơi thở nóng bỏng Fred Keith thở ra không ngừng phả vào làn da lộ ra ngoài của Thẩm Mộ Khanh, đôi mắt xanh lục kia sáng rực lên như nhìn thấy đồ ăn.
Dường như muốn bày tỏ sự không hài lòng với thái độ lúc này của Thẩm Mộ Khanh, anh cạy mở hàm răng của cô ra, cái lưỡi bắt đầu luồn lách vào trong khoang miệng cô.
“Ưm…”
Hơi thở hai người hòa chung với nhau, Thẩm Mộ Khanh có phần hít thở không thông, bắt đầu vùng vẫy lần cuối, cô không ngừng đập tay vào bàn tay đang giữ cổ mình.
Chó cùng rứt giậu nhưng thứ nó nhận được lại là sự đàn áp mạnh tay hơn của tay thợ săn.
Fred Keith mở mắt ra, lập tức nhìn thấy hai mắt đầm đìa nước mắt của cô gái trẻ.
Những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống giống như những hạt chân trâu, giờ phút này toàn thân Thẩm Mộ Khanh run lên, kéo theo đó răng môi cũng va lập cập vào nhau.
Dáng vẻ cô bây giờ vô cùng đáng thương, chóp mũi đỏ bừng nhưng vẫn kiên quyết mím môi lại, không muốn nhìn Fred Keith.
Vừa tách ra, ánh mắt Fred Keith tối sầm lại, bàn tay đang giữ chặt Thẩm Mộ Khanh cũng buông lỏng ra, hoàn toàn buông tha cho cái cằm đã hằn vết đỏ của cô.
Bàn tay với những ngón tay thon dài kia lại di chuyển lên trên, gạt những sợi tóc dính trên mặt Thẩm Mộ Khanh do nước mắt ra sau.
Sau đó, anh lại nhìn chằm chằm dáng vẻ tủi thân này của cô một lúc lâu, cố kìm nén sự ngang ngược đang sắp không thể khống chế nổi trong lòng xuống, nhỏ giọng dỗ dành nói.
“Rốt cuộc là sao vậy, cô bé, em có thể nói với tôi bất cứ chuyện gì.”
Thẩm Mộ Khanh khịt mũi, co người lại trốn tránh anh.
Mãi cho đến khi Fred Keith dùng sức quay cơ thể mảnh mai của cô lại, để hai người có thể đối mặt với nhau, Thẩm Mộ Khanh mới ngừng khóc được một chút.
Cô ngước mắt lên, đôi mắt đầm đìa nước mắt nhìn Fred Keith: “Đều tại anh, tôi ghét anh!”
Cô vừa giơ tay lên định đánh vào ngực Fred Keith thì cổ tay mảnh khảnh của cô đã ngay lập tức bị anh nắm lấy.
Đôi mắt Fred Keith sáng rực lên, môi mỏng cũng cong lên nở nụ cười, dưới ánh nắng chiều chiếu xuống, nụ cười này trông vô cùng xấu xa.
Anh bắt được cánh tay mảnh khảnh của cô gái trẻ, chầm chậm đưa lên môi mình, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên cổ tay Thẩm Mộ Khanh.
Trong lúc đó Fred Keith vẫn luôn mở mắt nhìn cô, cho dù lúc làm ra động tác thân mật như vậy, anh cũng không lảng tránh nhìn sang chỗ khác mà luôn nhìn thẳng vào đôi mắt hạnh của Thẩm Mộ Khanh.
“Đây là lần thứ hai em nói những lời này, cô bé, tôi không hi vọng sẽ nghe thêm lần nào nữa đâu.”
Vừa nói dứt lời, cô gái trước mặt đột nhiên sững sờ, sau đó giống như một quả khinh khí cầu xì hơi, lưng hơi gù xuống như mất hết sức lực.
Thẩm Mộ Khanh cúi đầu, nở nụ cười tự giễu nhưng cũng không để Fred Keith nhìn thấy.
Đúng vậy, bây giờ cô chính là cá nằm trên thớt, mặc người khác muốn chém thế nào thì chém.
Mà người cầm con dao này chính là Fred Keith, một tên đao phủ lạnh lùng ngang ngược, tất cả mọi thứ của cô, bao gồm cả mạng sống của cô đều tùy anh quyết định.
Sau nụ hôn thô lỗ hồi nãy của anh, bây giờ mái tóc đen của cô rối bù xù, khóe miệng vẫn đọng lại vết nước bọt trong suốt, chỗ cằm và chóp mũi cũng đỏ bừng.
Bây giờ cô đã bình tĩnh hơn, đã có thể ngẩng cao cái cổ thon dài nhìn anh, thế nhưng đôi mắt hạnh sáng long lanh nhìn về phía anh đã mất đi một chút cảm xúc.
Dáng vẻ yếu đuối mặc người khác giày xéo của cô khiến con thú hoang trong Fred Keith thức giấc nhưng anh vẫn để khả năng tự chủ hơn người của mình kiềm chế hành vi của bản thân.
Anh không làm gì mà chỉ nhìn cô chằm chằm như vậy.
Thẩm Mộ Khanh biết người đàn ông ngang ngược này đang đợi cô tỏ ra yếu thế cũng như đang đợi câu trả lời của cô.
Dù cho không muốn đến đâu, cô gái vẫn lẩm bẩm hai tiếng, buồn bực gật đầu, rút tay mình về, chủ động sà vào trong lồng ngực rộng lớn của anh.
Dường như cảm thấy vẫn chưa hả giận, cô còn đập mạnh trán vào ngực Fred Keith.
Lồng ngực người đàn ông lập tức vang lên tiếng trả lời đồng thời còn rung lên, Thẩm Mộ Khanh biết anh đang cười, cười vì sự yếu thế và thỏa hiệp của cô.
Cô méo miệng, cuối cùng vẫn dựa đầu vào trong lòng anh.
Sau đó cơ thể mềm mại của Thẩm Mộ Khanh bị hai bàn tay to của người đàn ông ôm lên bế theo kiểu công chúa, cái má hồng hào áp sát hẳn vào ngực Fred Keith.
Hai mắt Thẩm Mộ Khanh trở nên mơ màng, bị phủ lên một lớp sương mù, dựa hẳn vào ngực anh như người không xương.
Còn chưa qua mấy nhịp thở, cô đã nằm gọn trong ghế sofa mềm mại, cơ thể người đàn ông cũng lập tức đè lên cô.
Hơi thở nóng bỏng dồn dập của anh cũng bao trùm cô, sự cọ xát và gặm cắn mang theo dục vọng cũng lập tức nhấn chìm Thẩm Mộ Khanh.
Vừa thả người xuống ghế sofa, Thẩm Mộ Khanh đã cảm thấy toàn thân không có chỗ nào có thể dựa vào, thế là cô chỉ có thể yếu ớt ôm cổ Fred Keith.
Hàm răng Fred Keith bỗng nhiên cắn nhẹ vào đầu lưỡi cô, khiến cho Thẩm Mộ Khanh khẽ rên lên thành tiếng, bàn tay to kia cũng bắt đầu hành động trong lúc hai người quấn lấy nhau.
Bàn tay đang đặt trên eo cô của anh không ngừng vén tà váy dài màu trắng lên cao, những làn váy dần xếp chồng lên nhau.
Hai chân trắng nõn nà lộ ra ngoài, dường như còn lóe ra ánh sáng lấp lánh.
Sau khi thấy chân lành lạnh, một cảm giác bất an đang mạnh mẽ dâng trào trong lòng khiến Thẩm Mộ Khanh bắt đầu hơi giãy dụa.
Cảm nhận được sự giãy dụa của cô gái dưới người mình, hai tay Fred Keith chống hai bên người cô, hầu kết di chuyển lên xuống, đôi mắt nhuốm màu dục vọng nhìn cô.
“Sao vậy?”
“Không… Không muốn ở đây, chúng ta quay về đi được không?”
Một tay Thẩm Mộ Khanh che trước ngực mình, tay còn lại thì túm chặt áo sơ mi đang mở phanh ra của Fred Keith.
Cô đỏ mặt tới tận mang tai, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng giống như lửa đốt.
Cô ngập ngừng lên tiếng cầu xin người đàn ông.
Nhưng cô lại không hề phát hiện ra dáng vẻ của cô bây giờ càng kích thích thú tính chảy trong máu Fred Keith.
Một cảm xúc khác lạ dâng trào trong lòng anh, khóe miệng anh giật giật, không hiểu sao lại muốn cười ra thành tiếng nhưng tiếng cười ma mị điên cuồng này lại bị hàm răng ngăn lại.
Fred Keith không trả lời Thẩm Mộ Khanh mà dùng hành động thực tế để nói cho cô biết đáp án của mình.
Anh đứng thẳng người lên rồi dứt khoát duỗi tay ra ôm Thẩm Mộ Khanh vào lòng, thay đổi tư thế.
Cô dạng hai chân ra ngồi trên người Fred Keith, bàn tay anh nắm chặt eo cô, Thẩm Mộ Khanh hoàn toàn không thể động đậy được.
Thẩm Mộ Khanh sững sờ trước hành động này của anh, giọt nước mắt vẫn còn đọng trên hàng mi còn chưa rơi xuống thì đôi môi của người đàn ông đã ngậm nó vào trong miệng.
Nước mắt mặn chát, không có chút vị ngọt nào của cô.
Sau khi thấy cô gái đã ngồi vững, Fred Keith mới tháo găng tay của mình xuống rồi cũng làm giống như với cái kính mắt kia, anh ném nó xuống đất.
“Cô bé, sẽ không có ai vào đâu, tôi đảm bảo đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.