Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời
Chương 859: Anh tệ vậy sao
Nguyệt Lưu Hương
26/09/2023
Lúc Kỷ Hi Nguyệt vừa chạy vào đại sảnh của tập đoàn Đế Vương Triệu Thị, có rất nhiều người đã bị cô làm cho giật mình, bảo vệ định chạy tới ngăn cản, nhưng thấy Tiêu Ân đang chạy vào phía sau, mọi người mới dần bình tĩnh lại.
Chỉ là mọi người đều rất tò mò, trợ lý Tiêu đuổi theo cô gái này làm gì? Sao nhìn cô gái này cũng có chút quen mắt?
Và chỉ một chốc sau, có người đã nhận ra cô là Kỷ đại tiểu thư. Thế là đủ loại suy đoán đã nổ ra, mọi người nhao nhao bàn tán.
Kỷ Hi Nguyệt đi thẳng lên tầng cao nhất, sau đó mở cửa văn phòng của Triệu Húc Hàn bước vào, ngồi trên sô pha đợi anh.
Tiêu Ân nhanh chân hơn Triệu Húc Hàn một chút, vì Triệu Húc Hàn phải đi vòng lui phía sau, đề phòng có người nhận ra.
“Đại tiểu thư, cô chạy làm gì vậy?!” Tiêu Ân vừa bước vào đã lo lắng nói, sau đó dặn dò thư ký đi pha trà.
Kỷ Hi Nguyệt thở hắt ra: “Tại sao các anh lại xuất hiện ở đó? Sao không gọi điện thoại trước cho tôi? Muốn dọa tôi chết hay gì!”
“Tại cậu chủ không cho tôi nhắc nhở cô chứ bộ. Anh ấy muốn tự mình qua xem chàng thanh niên đã hẹn ăn trưa với cô!” Tiêu Ân cũng sầu não.
“Sao các anh lại biết tôi đi ăn trưa với Trần Á Nam?” Kỷ Hi Nguyệt thật sự muốn chửi thề.
“Hồi nãy tôi vào hỏi cậu chủ trưa nay muốn ăn gì, anh ấy bảo cô đang ở Húc Nguyệt, muốn qua rủ cô ăn chung. Sau đó anh ấy gọi cho La Hi, La Hi nói cô đang qua bên cạnh ăn trưa với Trần Á Nam rồi.” Tiêu Ân cười khổ nói.
“Cho nên anh Hàn muốn đến bắt tôi?” Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười.
“Không phải, chỉ là ăn xong rồi mà vẫn chưa thấy cô về, nên cậu chủ muốn đi xem thử, đâu ngờ cô vừa thấy bọn tôi đã bỏ chạy thục mạng!” Tiêu Ân nói, “Đại tiểu thư, đừng nói cô đã làm chuyện gì áy náy đấy chứ?”
“Anh mới làm chuyện gì áy náy thì có. Tôi một lòng một dạ với anh Hàn, làm sao có thể làm ra chuyện áy náy được. Chẳng qua là tôi sợ anh Hàn lên cơn ghen, rồi lại đánh Trần Á Nam thì làm thế nào đây? Anh quên Triệu Vân Sâm rồi sao?” Kỷ Hi Nguyệt cười mỉa nói.
Cô vừa dứt câu đã thấy Triệu Húc Hàn mặt đầy u ám bước vào, hai mắt còn đầy lửa giận.
Tiêu Ân cho Kỷ Hi Nguyệt một biểu cảm tự cầu phúc, sau đó bỏ chạy.
“Anh ở trong lòng em tệ đến vậy sao?” Triệu Húc Hàn vừa bước vào đã nhìn thấy nụ cười mỉa trên mặt Kỷ Hi Nguyệt, thế là lửa giận lại sôi sục.
Anh chỉ muốn qua bên đó xem cô với Trần Á Nam ăn cơm thế nào, vậy mà vừa thấy anh cô đã bỏ chạy, làm như sợ người ta nhận ra anh là người yêu cô hay gì?
“Anh Hàn, đương nhiên không phải. Anh đừng tức giận mà, nghe em giải thích được không?” Kỷ Hi Nguyệt liền chạy đến, kéo anh ngồi xuống sô pha.
“Thật sự chỉ là hiểu lầm thôi.” Kỷ Hi Nguyệt liền ôm cánh tay anh, nói: “Đây chỉ là phản ứng bản năng em sợ anh đánh người khác thôi mà. Với lại, không phải anh từng nói là không muốn để người khác nhìn thấy anh sao? Em lại lười phải giải thích, cho nên bỏ chạy cho khỏe.”
“Sợ anh đánh người khác? Anh hổ báo tới vậy à?” Ánh mắt của Triệu Húc Hàn càng trở nên lạnh lùng hơn.
“Haha, không phải không phải, tại em có chút hoảng sợ thôi. Chuyện trước đây của anh, lẽ nào anh quên rồi? Nếu không em cũng đâu bị chấn thương tâm lý như bây giờ.” Kỷ Hi Nguyệt liền lôi nhược điểm của mình ra.
Triệu Húc Hàn sửng sốt, sau đó cũng không nói nên lời, vì đây quả thực là chuyện làm anh tự trách nhất.
Nhưng ban ngày ban mặc đi ăn cơm với người khác, nhìn thấy anh mà lại hoảng sợ vậy sao? Anh đâu phải đại ma vương!
“Em với Trần Á Nam chỉ là học tỷ học đệ, anh không ghen đấy chứ?” Kỷ Hi Nguyệt dè dặt hỏi.
“Sao ăn lâu vậy?” Triệu Húc Hàn nhíu mày, “Có chuyện gì mà nói lắm thế?”
Kỷ Hi Nguyệt đảo mắt xem thường, vậy mà còn nói không ghen?
“Tán gẫu mấy chuyện ở trường ấy mà, với lại bây giờ cậu ấy đã là diễn viên ký hợp đồng với Húc Nguyệt chúng ta, em đương nhiên phải dạy cho cậu ấy một số thứ, để sau này cậu ấy trở thành cây hái ra tiền cho chúng ta.” Ánh mắt Kỷ Hi Nguyệt lấp lánh lấp lánh.
“Em nói chắc như vậy, lẽ nào anh không biết kiếm tiền?” Triệu Húc Hàn lộ vẻ ghen tị.
Chỉ là mọi người đều rất tò mò, trợ lý Tiêu đuổi theo cô gái này làm gì? Sao nhìn cô gái này cũng có chút quen mắt?
Và chỉ một chốc sau, có người đã nhận ra cô là Kỷ đại tiểu thư. Thế là đủ loại suy đoán đã nổ ra, mọi người nhao nhao bàn tán.
Kỷ Hi Nguyệt đi thẳng lên tầng cao nhất, sau đó mở cửa văn phòng của Triệu Húc Hàn bước vào, ngồi trên sô pha đợi anh.
Tiêu Ân nhanh chân hơn Triệu Húc Hàn một chút, vì Triệu Húc Hàn phải đi vòng lui phía sau, đề phòng có người nhận ra.
“Đại tiểu thư, cô chạy làm gì vậy?!” Tiêu Ân vừa bước vào đã lo lắng nói, sau đó dặn dò thư ký đi pha trà.
Kỷ Hi Nguyệt thở hắt ra: “Tại sao các anh lại xuất hiện ở đó? Sao không gọi điện thoại trước cho tôi? Muốn dọa tôi chết hay gì!”
“Tại cậu chủ không cho tôi nhắc nhở cô chứ bộ. Anh ấy muốn tự mình qua xem chàng thanh niên đã hẹn ăn trưa với cô!” Tiêu Ân cũng sầu não.
“Sao các anh lại biết tôi đi ăn trưa với Trần Á Nam?” Kỷ Hi Nguyệt thật sự muốn chửi thề.
“Hồi nãy tôi vào hỏi cậu chủ trưa nay muốn ăn gì, anh ấy bảo cô đang ở Húc Nguyệt, muốn qua rủ cô ăn chung. Sau đó anh ấy gọi cho La Hi, La Hi nói cô đang qua bên cạnh ăn trưa với Trần Á Nam rồi.” Tiêu Ân cười khổ nói.
“Cho nên anh Hàn muốn đến bắt tôi?” Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười.
“Không phải, chỉ là ăn xong rồi mà vẫn chưa thấy cô về, nên cậu chủ muốn đi xem thử, đâu ngờ cô vừa thấy bọn tôi đã bỏ chạy thục mạng!” Tiêu Ân nói, “Đại tiểu thư, đừng nói cô đã làm chuyện gì áy náy đấy chứ?”
“Anh mới làm chuyện gì áy náy thì có. Tôi một lòng một dạ với anh Hàn, làm sao có thể làm ra chuyện áy náy được. Chẳng qua là tôi sợ anh Hàn lên cơn ghen, rồi lại đánh Trần Á Nam thì làm thế nào đây? Anh quên Triệu Vân Sâm rồi sao?” Kỷ Hi Nguyệt cười mỉa nói.
Cô vừa dứt câu đã thấy Triệu Húc Hàn mặt đầy u ám bước vào, hai mắt còn đầy lửa giận.
Tiêu Ân cho Kỷ Hi Nguyệt một biểu cảm tự cầu phúc, sau đó bỏ chạy.
“Anh ở trong lòng em tệ đến vậy sao?” Triệu Húc Hàn vừa bước vào đã nhìn thấy nụ cười mỉa trên mặt Kỷ Hi Nguyệt, thế là lửa giận lại sôi sục.
Anh chỉ muốn qua bên đó xem cô với Trần Á Nam ăn cơm thế nào, vậy mà vừa thấy anh cô đã bỏ chạy, làm như sợ người ta nhận ra anh là người yêu cô hay gì?
“Anh Hàn, đương nhiên không phải. Anh đừng tức giận mà, nghe em giải thích được không?” Kỷ Hi Nguyệt liền chạy đến, kéo anh ngồi xuống sô pha.
“Thật sự chỉ là hiểu lầm thôi.” Kỷ Hi Nguyệt liền ôm cánh tay anh, nói: “Đây chỉ là phản ứng bản năng em sợ anh đánh người khác thôi mà. Với lại, không phải anh từng nói là không muốn để người khác nhìn thấy anh sao? Em lại lười phải giải thích, cho nên bỏ chạy cho khỏe.”
“Sợ anh đánh người khác? Anh hổ báo tới vậy à?” Ánh mắt của Triệu Húc Hàn càng trở nên lạnh lùng hơn.
“Haha, không phải không phải, tại em có chút hoảng sợ thôi. Chuyện trước đây của anh, lẽ nào anh quên rồi? Nếu không em cũng đâu bị chấn thương tâm lý như bây giờ.” Kỷ Hi Nguyệt liền lôi nhược điểm của mình ra.
Triệu Húc Hàn sửng sốt, sau đó cũng không nói nên lời, vì đây quả thực là chuyện làm anh tự trách nhất.
Nhưng ban ngày ban mặc đi ăn cơm với người khác, nhìn thấy anh mà lại hoảng sợ vậy sao? Anh đâu phải đại ma vương!
“Em với Trần Á Nam chỉ là học tỷ học đệ, anh không ghen đấy chứ?” Kỷ Hi Nguyệt dè dặt hỏi.
“Sao ăn lâu vậy?” Triệu Húc Hàn nhíu mày, “Có chuyện gì mà nói lắm thế?”
Kỷ Hi Nguyệt đảo mắt xem thường, vậy mà còn nói không ghen?
“Tán gẫu mấy chuyện ở trường ấy mà, với lại bây giờ cậu ấy đã là diễn viên ký hợp đồng với Húc Nguyệt chúng ta, em đương nhiên phải dạy cho cậu ấy một số thứ, để sau này cậu ấy trở thành cây hái ra tiền cho chúng ta.” Ánh mắt Kỷ Hi Nguyệt lấp lánh lấp lánh.
“Em nói chắc như vậy, lẽ nào anh không biết kiếm tiền?” Triệu Húc Hàn lộ vẻ ghen tị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.