Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời
Chương 335: Chủ động khai báo
Nguyệt Lưu Hương
26/09/2023
Kỷ Hi Nguyệt cau mày: “Đây là cố ý muốn đâm chết tôi, có lẽ sẽ không điều tra được gì ở phía sau. Loại xe không có biển số này cũng rất đại trà, nên là hy vọng không lớn.”
Liễu Đông vội nói: “Vậy đâu có được, lỡ như lại có lần thứ hai thì sao?’
Ngô Phương Châu và Tiểu Lục cũng biết tình huống này rất khó tra ra manh mối, nhưng công việc thì phải làm.
“Vương Nguyệt, cô như vậy thực sự quá nguy hiểm.” Ngô Phương Châu có chút lo lắng.
“Không sao, bọn họ không tông chết được tôi chắc hẳn rất bất ngờ. Nhưng không có khả năng làm lại lần thứ hai nhanh vậy đâu. Tôi sẽ tự mình cẩn thận.”Kỷ Hi Nguyệt mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng lại gợn sóng.
Chủ yếu là cô không biết nhóm người nào đang muốn giết mình.
“Liễu Đông, cậu cũng phải cẩn thận đấy. Mặc dù mỗi lần tên của cậu đều đứng sau Vương Nguyệt, nhưng cũng có khả năng sẽ trở thành đối tượng trả thù của bọn chúng.” Ngô Phương Châu nhắc nhở Liễu Đông.
Sắc mặt Liễu Đông lại tái đi một chút, nhìn còn thảm hơn Kỷ Hi Nguyệt. Cậu thực sự sợ hãi.
Kỷ Hi Nguyệt suy cho cùng là người đã chết một lần, cho nên bãn lĩnh cũng lớn hơn, hơn nữa cô có rèn luyện thân thể, vì thế cũng tự tin hơn. Chỉ cần nguy nan không loạn thì vẫn có khả năng tránh được nguy hiểm.
Một lát sau, Ngô Phương Châu tiễn cô và Liễu Đông ra về.
Ngô Phương Châu đứng ở cửa, nhìn theo bóng lưng của Kỷ Hi Nguyệt rất lâu, sau đó vội vàng quay lại máy tính, mở hồ sơ nhân khẩu ra nhập vào hai chữ Vương Nguyệt.
Sắc mặt anh ấy từ từ thay đổi.
Trong hồ sơ nhân sự ở đài truyền hình Cảng Long, Vương Nguyệt theo học đại học Truyền Thông, nhưng trong tư liệu của đại học Truyền Thông lại không có Vương Nguyệt, anh ấy đành phải dựa vào công nghệ nhận dạng khuôn mặt của ảnh để điều tra.
Cuối cùng Ngô Phương Châu cũng biết Vương Nguyệt có một cái tên khác là Kỷ Hi Nguyệt.
Bố của Kỷ Hi Nguyệt: Kỷ Thượng Hải.
Mặt dù phía sau không có tư liệu về Kỷ Thượng Hải, nhưng Ngô Phương Châu không hề xa lạ gì với cái tên này, vì đó là vị chủ tịch của tập đoàn Kỷ Hải.
Và công ty Bất Động Sản Kỷ Tinh là do chú Hai của cô quản lý.
Ngô Phương Châu nhất thời chết lặng, tiếp tục tìm kiếm tất cả thông tin liên quan đến Kỷ Hi Nguyệt.
Bao gồm cả chuyện trước đây cô theo đuổi Triệu Vân Sâm ba năm.
Ngô Phương Châu có chút căng thẳng, vụ tai nạn trên cầu Giang Sơn và chuyện sổ sách tài chính của Bất Động Sản Kỷ Tinh có liên quan với nhau, mà Kỷ Hi Nguyệt lại nhiệt tình truy xét như vậy, có khi nào là cô đã biết gì rồi không?
Còn chuyện cô hoài nghi Tần Hạo nữa, chẳng lẽ chỉ suy đoán thôi sao?
Nhưng có một điểm mà Ngô Phương Châu không nghi ngờ, đó là Kỷ Hi Nguyệt không liên quan đến vụ án, vì toàn bộ tin tức cô đều tung ra. Chuyện Trương Cầm mất túi xách cũng là cô bắt đầu truy xét, có thể là trước đó cô không hề biết vụ việc có liên quan đến Bất Động Sản Kỷ Tinh.
Nhưng tại sao cô lại hóa trang thành Vương Nguyệt? Tạo hình xấu xí đó mà cô có thể chịu đựng được thì cũng đến chịu.
Ngô Phương Châu nghĩ mãi không ra, có lẽ lần sau nên hỏi thử cô xem thế nào.
Kỷ Hi Nguyệt đương nhiên không biết thân phận của mình đã bị Ngô Phương Châu phát hiện. Sau khi cùng Liễu Đông về lại công ty, cô cân nhắc một chút rồi nhắn tin cho Triệu Húc Hàn.
Cô tin lần này Triệu Húc Hàn không biết cô đã gặp nguy hiểm, nhưng có lẽ sẽ nhanh thôi. Đâu biết chừng trong đồn cảnh sát có người của anh thì sao.
“Anh Hàn, anh đang làm gì vậy?” Tin nhắn của Kỷ Hi Nguyệt gửi qua.
Lúc này Triệu Húc Hàn đang ở trong bệnh viện với Cố Cửu, thấy tin nhắn tới thì có chút thắc mắc. Bình thường giờ này Kỷ Hi Nguyệt đang bận rộn, rất ít khi nhắn tin cho anh.
“Đang ở bệnh viện thăm Cố Cửu.” Triệu Húc Hàn hồi âm.
“Lúc nãy đã xảy ra một chuyện.” Kỷ Hi Nguyệt gửi thẳng video copy qua cho anh.
Triệu Húc Hàn xem xong, thân thể đột nhiên trở lạnh, trong ánh mắt đầy vẻ sát khí.
“Tiêu Ân!’ Anh lập tức bước tới cửa ra vào.
“Cậu chủ?” Tiêu Ân bị tiếng gọi của anh làm cho hết hồn.
“Điều tra! Tra không ra thì cậu khỏi cần về!” Triệu Húc Hàn đưa di động cho anh ta xem.
Tiêu Ân xem xong, sắc mặt tái nhợt, đầu đổ mồ hôi.
Đây rõ ràng là muốn giết người mà! Ai ăn gan hùm mật gấu dám đi ám sát người phụ nữ của cậu chủ vậy?
“Vâng!” Tiêu Ân lập tức chuyển đoạn video qua rồi nhanh chóng rời khỏi.
Liễu Đông vội nói: “Vậy đâu có được, lỡ như lại có lần thứ hai thì sao?’
Ngô Phương Châu và Tiểu Lục cũng biết tình huống này rất khó tra ra manh mối, nhưng công việc thì phải làm.
“Vương Nguyệt, cô như vậy thực sự quá nguy hiểm.” Ngô Phương Châu có chút lo lắng.
“Không sao, bọn họ không tông chết được tôi chắc hẳn rất bất ngờ. Nhưng không có khả năng làm lại lần thứ hai nhanh vậy đâu. Tôi sẽ tự mình cẩn thận.”Kỷ Hi Nguyệt mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng lại gợn sóng.
Chủ yếu là cô không biết nhóm người nào đang muốn giết mình.
“Liễu Đông, cậu cũng phải cẩn thận đấy. Mặc dù mỗi lần tên của cậu đều đứng sau Vương Nguyệt, nhưng cũng có khả năng sẽ trở thành đối tượng trả thù của bọn chúng.” Ngô Phương Châu nhắc nhở Liễu Đông.
Sắc mặt Liễu Đông lại tái đi một chút, nhìn còn thảm hơn Kỷ Hi Nguyệt. Cậu thực sự sợ hãi.
Kỷ Hi Nguyệt suy cho cùng là người đã chết một lần, cho nên bãn lĩnh cũng lớn hơn, hơn nữa cô có rèn luyện thân thể, vì thế cũng tự tin hơn. Chỉ cần nguy nan không loạn thì vẫn có khả năng tránh được nguy hiểm.
Một lát sau, Ngô Phương Châu tiễn cô và Liễu Đông ra về.
Ngô Phương Châu đứng ở cửa, nhìn theo bóng lưng của Kỷ Hi Nguyệt rất lâu, sau đó vội vàng quay lại máy tính, mở hồ sơ nhân khẩu ra nhập vào hai chữ Vương Nguyệt.
Sắc mặt anh ấy từ từ thay đổi.
Trong hồ sơ nhân sự ở đài truyền hình Cảng Long, Vương Nguyệt theo học đại học Truyền Thông, nhưng trong tư liệu của đại học Truyền Thông lại không có Vương Nguyệt, anh ấy đành phải dựa vào công nghệ nhận dạng khuôn mặt của ảnh để điều tra.
Cuối cùng Ngô Phương Châu cũng biết Vương Nguyệt có một cái tên khác là Kỷ Hi Nguyệt.
Bố của Kỷ Hi Nguyệt: Kỷ Thượng Hải.
Mặt dù phía sau không có tư liệu về Kỷ Thượng Hải, nhưng Ngô Phương Châu không hề xa lạ gì với cái tên này, vì đó là vị chủ tịch của tập đoàn Kỷ Hải.
Và công ty Bất Động Sản Kỷ Tinh là do chú Hai của cô quản lý.
Ngô Phương Châu nhất thời chết lặng, tiếp tục tìm kiếm tất cả thông tin liên quan đến Kỷ Hi Nguyệt.
Bao gồm cả chuyện trước đây cô theo đuổi Triệu Vân Sâm ba năm.
Ngô Phương Châu có chút căng thẳng, vụ tai nạn trên cầu Giang Sơn và chuyện sổ sách tài chính của Bất Động Sản Kỷ Tinh có liên quan với nhau, mà Kỷ Hi Nguyệt lại nhiệt tình truy xét như vậy, có khi nào là cô đã biết gì rồi không?
Còn chuyện cô hoài nghi Tần Hạo nữa, chẳng lẽ chỉ suy đoán thôi sao?
Nhưng có một điểm mà Ngô Phương Châu không nghi ngờ, đó là Kỷ Hi Nguyệt không liên quan đến vụ án, vì toàn bộ tin tức cô đều tung ra. Chuyện Trương Cầm mất túi xách cũng là cô bắt đầu truy xét, có thể là trước đó cô không hề biết vụ việc có liên quan đến Bất Động Sản Kỷ Tinh.
Nhưng tại sao cô lại hóa trang thành Vương Nguyệt? Tạo hình xấu xí đó mà cô có thể chịu đựng được thì cũng đến chịu.
Ngô Phương Châu nghĩ mãi không ra, có lẽ lần sau nên hỏi thử cô xem thế nào.
Kỷ Hi Nguyệt đương nhiên không biết thân phận của mình đã bị Ngô Phương Châu phát hiện. Sau khi cùng Liễu Đông về lại công ty, cô cân nhắc một chút rồi nhắn tin cho Triệu Húc Hàn.
Cô tin lần này Triệu Húc Hàn không biết cô đã gặp nguy hiểm, nhưng có lẽ sẽ nhanh thôi. Đâu biết chừng trong đồn cảnh sát có người của anh thì sao.
“Anh Hàn, anh đang làm gì vậy?” Tin nhắn của Kỷ Hi Nguyệt gửi qua.
Lúc này Triệu Húc Hàn đang ở trong bệnh viện với Cố Cửu, thấy tin nhắn tới thì có chút thắc mắc. Bình thường giờ này Kỷ Hi Nguyệt đang bận rộn, rất ít khi nhắn tin cho anh.
“Đang ở bệnh viện thăm Cố Cửu.” Triệu Húc Hàn hồi âm.
“Lúc nãy đã xảy ra một chuyện.” Kỷ Hi Nguyệt gửi thẳng video copy qua cho anh.
Triệu Húc Hàn xem xong, thân thể đột nhiên trở lạnh, trong ánh mắt đầy vẻ sát khí.
“Tiêu Ân!’ Anh lập tức bước tới cửa ra vào.
“Cậu chủ?” Tiêu Ân bị tiếng gọi của anh làm cho hết hồn.
“Điều tra! Tra không ra thì cậu khỏi cần về!” Triệu Húc Hàn đưa di động cho anh ta xem.
Tiêu Ân xem xong, sắc mặt tái nhợt, đầu đổ mồ hôi.
Đây rõ ràng là muốn giết người mà! Ai ăn gan hùm mật gấu dám đi ám sát người phụ nữ của cậu chủ vậy?
“Vâng!” Tiêu Ân lập tức chuyển đoạn video qua rồi nhanh chóng rời khỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.