Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời
Chương 670: Coi như đã thông suốt
Nguyệt Lưu Hương
26/09/2023
Lão Khôi thần bí nói: “Không phải mua cho cô. Vì sao cậu chủ lại mua mấy cuốn sổ tay tình yêu, rồi gì mà cách làm bạn trai, cách làm bạn gái như thế nào, đây đều là sách hướng dẫn tình yêu cả đấy.”
Kỷ Hi Nguyệt bật cười ha hả: “Anh ấy mua thật đấy à. Trước đây tôi có từng nhắc tới chuyện này, nói anh ấy không hiểu thế nào là yêu thương bạn gái, kêu anh ấy nên đọc nhiều sách vào.”
“Tôi nói mà, không lý nào cậu chủ lại vô duyên vô cớ kêu tôi đi mua những thứ này được. Tôi phải cất công chọn lựa rất lâu đấy.” Lão Khôi dở khóc dở cười.
Thím Lý vui mừng nói: “Tiểu thư, điều này chứng tỏ cậu chủ rất để ý những lời cô nói.”
“Haha, chắc anh ấy thông suốt rồi.” Kỷ Hi Nguyệt có chút đắc ý.
Lão Khôi lập tức vuốt mông ngựa: “Tiểu thư, cậu chủ thật sự rất thích cô, cô phải tranh thủ hoàn thiện bản thân, trở thành chủ mẫu đương gia của chúng tôi đấy nhé.”
“Nói tới chuyện này là tôi lại thấy tức. Hôm nay cậu chủ của anh còn nói tôi không đủ tư cách đấy. Làm cứ như tôi muốn gả cho anh ấy lắm không bằng, tôi thèm vào! Cái gì mà đáp ứng ba quy tắc chứ, phong kiến cổ hủ thì có!” Kỷ Hi Nguyệt nói xong thì bỏ đi.
Lão Khôi và thím Lý ngơ ngác nhìn nhau, sau đó cả hai đều bật cười.
Cậu chủ gặp phải chuyện này đúng là hài hước và buồn cười, nhưng cũng rất đáng yêu, chỉ là anh và Kỷ Hi Nguyệt có biết không nhỉ?
Cậu chủ rõ ràng là đã có tiến bộ, còn Kỷ Hi Nguyệt thì càng ngày càng ít sợ cậu chủ hơn, điều này cho thấy giữa hai người càng lúc càng trở nên hòa hợp.
Lên lầu, Kỷ Hi Nguyệt thay sang quần áo để tập luyện xong, Triệu Húc Hàn cũng về đến nơi, nhưng tối nay anh lại không đến xem cô tập luyện, lẽ nào ăn no không cần tiêu hóa sao?
Thay vào đó làTriệu Vân Sâm lại đột nhiên xuất hiện với bộ quần áo huấn luyện, thấy Kỷ Hi Nguyệt mồ hôi nhễ nhãi đang đá bao cát, khóe miệng cậu ta khẽ giật giật.
Một người lười biếng như cậu ta lại mò mặt đến tập luyện chứ không phải đi bơi, nói ra Triệu Vân Sâm cũng cảm thấy mình có chút thần kinh.
Nhưng thực tế là cậu ta rất muốn đến gặp Kỷ Hi Nguyệt, không đúng, phải nói là vì cậu ta cứ bị người phụ nữ này ức hiếp một cách quá vô lý, nên cậu ta phải tự rèn luyện bản thân để nâng cao sức khỏe.
Kỷ Hi Nguyệt lạnh lùng liếc cậu ta một cái, cô cũng vô cùng thắc mắc một người yêu bơi lội như cậu ta lại chạy đến đây làm gì?
“Kỷ Hi Nguyệt! Thân thủ càng ngày càng khá nhỉ!” Triệu Vân Sâm đứng cách cô không xa, nói.
“Đúng vậy, nếu không sao trị được loại đàn ông cặn bã như cậu?” Kỷ Hi Nguyệt u ám nói.
Triệu Vân Sâm lập tức đen mặt: “Cô là phụ nữ mà sao ăn nói quá đáng thế hả? Không thể ăn nói cho tử tế được sao?”
“Tại sao phải ăn nói tử tế với loại người cặn bã?” Kỷ Hi Nguyệt thật sự không biết là cậu ta đang nghĩ gì trong đầu, vốn dĩ là kẻ thù của nhau, cần gì phải giả tạo như vậy?
“Cô!” Triệu Vân Sâm nghiến răng nói, “Dù gì tôi cũng là cháu trai của chú ba, nếu cô và chú ba tôi có tiến triển, lẽ nào không quan tâm đến người nhà của chú ấy?”
“Vây cậu kêu thử tôi nghe một tiếng thím ba xem, biết đâu tôi sẽ cân nhắc lại mà đối xử với cậu tốt hơn một chút!” Kỷ Hi Nguyệt đá mạnh vào bao cát một cú xong, xoay đầu nhếch miệng cười khẩy với cậu ta.
“Cô! Cô nằm mơ đi! Chả thèm nói chuyện với cô nữa!” Triệu Vân Sâm tức đến tái mặt.
“An Hoa!” Đột nhiên cậu ta xoay mặt ra cửa quát lớn.
An Hoa lập tức tiến vào, Triệu Vân Sâm nói: “Còn không mau qua đây huấn luyện cùng, tôi muốn đánh quyền!” Triệu Vân Sâm nghĩ bụng, phải xem An Hoa thành Kỷ Hi Nguyệt mà đánh cho một trận mới hả giận được.
An Hoa đành phải bước vào huấn luyện cùng, nhưng võ vẽ của Triệu Vân Sâm quả thực quá tệ, còn An Hoa thì ngược lại, cho nên Triệu Vân Sâm căn bản không chạm tới An Hoa được, tất cả các đòn tấn công đều bị găng tay boxing cản lại, sức lực mãi mãi không bì kịp An Hoa.
Cuối cùng cậu ta tức giận ném luôn găng tay boxing: “Không đánh nữa!” Nói xong thì bỏ đi.
An Hoa nhìn thiếu gia tức giận bỏ đi mà chỉ biết cạn lời, sau đó nhìn sang Kỷ Hi Nguyệt đang ra sức huấn luyện ở bên kia, nghĩ bụng người phụ nữ này đúng là tiến bộ nhanh thật.
Kỷ Hi Nguyệt bật cười ha hả: “Anh ấy mua thật đấy à. Trước đây tôi có từng nhắc tới chuyện này, nói anh ấy không hiểu thế nào là yêu thương bạn gái, kêu anh ấy nên đọc nhiều sách vào.”
“Tôi nói mà, không lý nào cậu chủ lại vô duyên vô cớ kêu tôi đi mua những thứ này được. Tôi phải cất công chọn lựa rất lâu đấy.” Lão Khôi dở khóc dở cười.
Thím Lý vui mừng nói: “Tiểu thư, điều này chứng tỏ cậu chủ rất để ý những lời cô nói.”
“Haha, chắc anh ấy thông suốt rồi.” Kỷ Hi Nguyệt có chút đắc ý.
Lão Khôi lập tức vuốt mông ngựa: “Tiểu thư, cậu chủ thật sự rất thích cô, cô phải tranh thủ hoàn thiện bản thân, trở thành chủ mẫu đương gia của chúng tôi đấy nhé.”
“Nói tới chuyện này là tôi lại thấy tức. Hôm nay cậu chủ của anh còn nói tôi không đủ tư cách đấy. Làm cứ như tôi muốn gả cho anh ấy lắm không bằng, tôi thèm vào! Cái gì mà đáp ứng ba quy tắc chứ, phong kiến cổ hủ thì có!” Kỷ Hi Nguyệt nói xong thì bỏ đi.
Lão Khôi và thím Lý ngơ ngác nhìn nhau, sau đó cả hai đều bật cười.
Cậu chủ gặp phải chuyện này đúng là hài hước và buồn cười, nhưng cũng rất đáng yêu, chỉ là anh và Kỷ Hi Nguyệt có biết không nhỉ?
Cậu chủ rõ ràng là đã có tiến bộ, còn Kỷ Hi Nguyệt thì càng ngày càng ít sợ cậu chủ hơn, điều này cho thấy giữa hai người càng lúc càng trở nên hòa hợp.
Lên lầu, Kỷ Hi Nguyệt thay sang quần áo để tập luyện xong, Triệu Húc Hàn cũng về đến nơi, nhưng tối nay anh lại không đến xem cô tập luyện, lẽ nào ăn no không cần tiêu hóa sao?
Thay vào đó làTriệu Vân Sâm lại đột nhiên xuất hiện với bộ quần áo huấn luyện, thấy Kỷ Hi Nguyệt mồ hôi nhễ nhãi đang đá bao cát, khóe miệng cậu ta khẽ giật giật.
Một người lười biếng như cậu ta lại mò mặt đến tập luyện chứ không phải đi bơi, nói ra Triệu Vân Sâm cũng cảm thấy mình có chút thần kinh.
Nhưng thực tế là cậu ta rất muốn đến gặp Kỷ Hi Nguyệt, không đúng, phải nói là vì cậu ta cứ bị người phụ nữ này ức hiếp một cách quá vô lý, nên cậu ta phải tự rèn luyện bản thân để nâng cao sức khỏe.
Kỷ Hi Nguyệt lạnh lùng liếc cậu ta một cái, cô cũng vô cùng thắc mắc một người yêu bơi lội như cậu ta lại chạy đến đây làm gì?
“Kỷ Hi Nguyệt! Thân thủ càng ngày càng khá nhỉ!” Triệu Vân Sâm đứng cách cô không xa, nói.
“Đúng vậy, nếu không sao trị được loại đàn ông cặn bã như cậu?” Kỷ Hi Nguyệt u ám nói.
Triệu Vân Sâm lập tức đen mặt: “Cô là phụ nữ mà sao ăn nói quá đáng thế hả? Không thể ăn nói cho tử tế được sao?”
“Tại sao phải ăn nói tử tế với loại người cặn bã?” Kỷ Hi Nguyệt thật sự không biết là cậu ta đang nghĩ gì trong đầu, vốn dĩ là kẻ thù của nhau, cần gì phải giả tạo như vậy?
“Cô!” Triệu Vân Sâm nghiến răng nói, “Dù gì tôi cũng là cháu trai của chú ba, nếu cô và chú ba tôi có tiến triển, lẽ nào không quan tâm đến người nhà của chú ấy?”
“Vây cậu kêu thử tôi nghe một tiếng thím ba xem, biết đâu tôi sẽ cân nhắc lại mà đối xử với cậu tốt hơn một chút!” Kỷ Hi Nguyệt đá mạnh vào bao cát một cú xong, xoay đầu nhếch miệng cười khẩy với cậu ta.
“Cô! Cô nằm mơ đi! Chả thèm nói chuyện với cô nữa!” Triệu Vân Sâm tức đến tái mặt.
“An Hoa!” Đột nhiên cậu ta xoay mặt ra cửa quát lớn.
An Hoa lập tức tiến vào, Triệu Vân Sâm nói: “Còn không mau qua đây huấn luyện cùng, tôi muốn đánh quyền!” Triệu Vân Sâm nghĩ bụng, phải xem An Hoa thành Kỷ Hi Nguyệt mà đánh cho một trận mới hả giận được.
An Hoa đành phải bước vào huấn luyện cùng, nhưng võ vẽ của Triệu Vân Sâm quả thực quá tệ, còn An Hoa thì ngược lại, cho nên Triệu Vân Sâm căn bản không chạm tới An Hoa được, tất cả các đòn tấn công đều bị găng tay boxing cản lại, sức lực mãi mãi không bì kịp An Hoa.
Cuối cùng cậu ta tức giận ném luôn găng tay boxing: “Không đánh nữa!” Nói xong thì bỏ đi.
An Hoa nhìn thiếu gia tức giận bỏ đi mà chỉ biết cạn lời, sau đó nhìn sang Kỷ Hi Nguyệt đang ra sức huấn luyện ở bên kia, nghĩ bụng người phụ nữ này đúng là tiến bộ nhanh thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.