Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời
Chương 1161: Điên cuồng truy kích (1)
Nguyệt Lưu Hương
26/09/2023
Mọi người lập tức quay đầu, lập tức thấy ba chiếc xe Jeep màu đen lớn phía sau xe nhanh chóng chạy đến, dáng vẻ như muốn đụng vào bọn họ.
Xe của Thiết Quý Hoành là siêu xe tư nhân, hệ số an toàn tự nhiên rất cao, nhưng xe hơi vẫn sẽ bất lợi hơn so với những chiếc xe Jeep đó.
“Trước đó không có, là sau khi chúng ta tiến vào con đường này mới xuất hiện.” Tiêu Ân chạy nhanh hơn.
“Đó chính là có chuẩn bị mà đến, không nên gấp gáp, cẩn thận ứng phó là được!” Triệu Húc Hàn lập tức nói.
“Tôi chỉ có một khẩu súng!” Thiết Quý Hoành lấy một khẩu súng từ sau lưng anh ta ra.
“Tôi cũng có một khẩu!” Long Bân cũng lấy ra một khẩu.
Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt không có.
“Tiền xu!” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng la lên, loại chiến đấu trên xe này vẫn khiến cô hơi kinh hoảng.
“Không tốt!” Tiêu Ân đột nhiên kêu to, mọi người quay đầu nhìn lại. Má ơi, phía trước cũng có hai chiếc xe, hơn nữa vị trí cửa sổ ghế phụ của hai chiếc xe đó đều mở ra, có người nghiêng thân thể ra từ bên trong.
Một đám đều đội mũ trùm đầu màu đen, hơn nữa trong tay có súng máy!
Súng máy!
Năm người căn bản không nghĩ tới mười sát thủ sẽ ngang nhiên sử dụng súng máy, mẹ nó, bọn họ đều là người luyện khí công mà. Súng lục bình thường cũng không thèm dùng, ngang nhiên dùng súng máy, điều này chỉ có thể chứng minh lúc này bọn họ nhất định phải thực hiện được nhiệm vụ này.
Triệu Húc Hàn nghĩ thầm trước đó anh chính là đối tượng bị Mai Ngọc ở Tôn gia ám sát ở nước Mỹ, nhưng kết quả Mai Ngọc bị đánh gãy cánh tay. Tôn gia cũng biết lần này Úy Mẫn Nhi muốn giết anh, vậy nên vừa lúc đền bù nhiệm vụ lần đó!
Còn nữa, có thể Tôn gia nhìn Triệu gia không thuận mắt, cho nên phải cho Triệu gia nhìn chút nhan sắc.
Đáng chết nhất chính là nguyên lão Triệu gia. Bọn họ biết rõ Tôn gia muốn mạng anh, nhưng chỉ vì anh tự chủ trương mà họ không ra tay hỗ trợ, còn muốn anh và Kỷ Hi Nguyệt tự sinh tự diệt, thật sự rất đáng giận.
Bọn họ căn bản không để bụng việc kinh doanh của Triệu gia. Rốt cuộc trong mắt những người luyện khí công, nếu thật sự muốn đòi tiền thì là chuyện rất đơn giản, chỉ là có vài việc có nguyên tắc, họ không muốn phá hư quy tắc mà thôi.
Cho nên nếu gia chủ Triệu Húc Hàn này tiếp tục làm thế, nếu chẳng nghe lời của nguyên lão thì xem ra bọn họ cũng sẽ không lo cho an nguy của anh.
“Xe có thể chống đạn, nhưng kiên trì không được bao lâu, hai mặt đều bị chặn!” Thiết Quý Hoành cũng buồn bực, nhìn thấy ba chiếc xe phía sau đều lấy ra súng máy, anh cảm thấy Úy Mẫn Nhi mẹ nó quả thực chính là nữ ma đầu!
“Tiêu Ân! Phá lan can cao tốc ra! Chúng ta chỉ có thể đi ra ngoài, nếu không hẳn phải chết!” Triệu Húc Hàn hạ mệnh lệnh trước tiên.
“Ngồi chắc!” Tiêu Ân la lên một tiếng, nhắm chuẩn một chỗ lan can bên ngoài là mặt cỏ, định rõ phương hướng, đâm mạnh ra.
Cùng lúc đó, súng máy trên năm chiếc xa trước sau cùng bắt đầu bắn phá.
Trên xe có tiếng leng ka leng keng không ngừng. Tiêu Ân đâm vào lan can còn chưa mở ra, thật sự hơi buồn bực, anh ấy lại lần nữa đâm ra ngoài.
Xe hai bên càng ngày càng gần, cho dù có chống đạn thì cũng chịu không nổi súng máy liên tục bắn phá, sau đó cửa sổ kính trực tiếp nát tan.
Bởi vì là siêu xe kéo dài, phía sau là vị trí bốn người đối diện. Dưới cùng là Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt, đối diện là Thiết Quý Hoành, ghế điều khiển phụ là Long Bân, lái xe là Tiêu Ân.
Sau khi cửa sổ kính lập tức tan vỡ, ba người Triệu Húc Hàn đều cúi xuống phía sau ghế, cũng may kính cũng chưa làm tổn thương bọn họ.
“Cướp!” Triệu Húc Hàn vươn tay với Thiết Quý Hoành.
Thiết Quý Hoành lập tức đưa khẩu súng cho anh. Triệu Húc Hàn trực tiếp vươn đầu, nhưng anh mới vừa vươn ra thì đã bị súng bắn mà phải cúi đầu lại lần nữa, chỉ có thể vươn tay bắn hai phát súng về phía sau, có trúng không cũng không biết.
Xe của Thiết Quý Hoành là siêu xe tư nhân, hệ số an toàn tự nhiên rất cao, nhưng xe hơi vẫn sẽ bất lợi hơn so với những chiếc xe Jeep đó.
“Trước đó không có, là sau khi chúng ta tiến vào con đường này mới xuất hiện.” Tiêu Ân chạy nhanh hơn.
“Đó chính là có chuẩn bị mà đến, không nên gấp gáp, cẩn thận ứng phó là được!” Triệu Húc Hàn lập tức nói.
“Tôi chỉ có một khẩu súng!” Thiết Quý Hoành lấy một khẩu súng từ sau lưng anh ta ra.
“Tôi cũng có một khẩu!” Long Bân cũng lấy ra một khẩu.
Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt không có.
“Tiền xu!” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng la lên, loại chiến đấu trên xe này vẫn khiến cô hơi kinh hoảng.
“Không tốt!” Tiêu Ân đột nhiên kêu to, mọi người quay đầu nhìn lại. Má ơi, phía trước cũng có hai chiếc xe, hơn nữa vị trí cửa sổ ghế phụ của hai chiếc xe đó đều mở ra, có người nghiêng thân thể ra từ bên trong.
Một đám đều đội mũ trùm đầu màu đen, hơn nữa trong tay có súng máy!
Súng máy!
Năm người căn bản không nghĩ tới mười sát thủ sẽ ngang nhiên sử dụng súng máy, mẹ nó, bọn họ đều là người luyện khí công mà. Súng lục bình thường cũng không thèm dùng, ngang nhiên dùng súng máy, điều này chỉ có thể chứng minh lúc này bọn họ nhất định phải thực hiện được nhiệm vụ này.
Triệu Húc Hàn nghĩ thầm trước đó anh chính là đối tượng bị Mai Ngọc ở Tôn gia ám sát ở nước Mỹ, nhưng kết quả Mai Ngọc bị đánh gãy cánh tay. Tôn gia cũng biết lần này Úy Mẫn Nhi muốn giết anh, vậy nên vừa lúc đền bù nhiệm vụ lần đó!
Còn nữa, có thể Tôn gia nhìn Triệu gia không thuận mắt, cho nên phải cho Triệu gia nhìn chút nhan sắc.
Đáng chết nhất chính là nguyên lão Triệu gia. Bọn họ biết rõ Tôn gia muốn mạng anh, nhưng chỉ vì anh tự chủ trương mà họ không ra tay hỗ trợ, còn muốn anh và Kỷ Hi Nguyệt tự sinh tự diệt, thật sự rất đáng giận.
Bọn họ căn bản không để bụng việc kinh doanh của Triệu gia. Rốt cuộc trong mắt những người luyện khí công, nếu thật sự muốn đòi tiền thì là chuyện rất đơn giản, chỉ là có vài việc có nguyên tắc, họ không muốn phá hư quy tắc mà thôi.
Cho nên nếu gia chủ Triệu Húc Hàn này tiếp tục làm thế, nếu chẳng nghe lời của nguyên lão thì xem ra bọn họ cũng sẽ không lo cho an nguy của anh.
“Xe có thể chống đạn, nhưng kiên trì không được bao lâu, hai mặt đều bị chặn!” Thiết Quý Hoành cũng buồn bực, nhìn thấy ba chiếc xe phía sau đều lấy ra súng máy, anh cảm thấy Úy Mẫn Nhi mẹ nó quả thực chính là nữ ma đầu!
“Tiêu Ân! Phá lan can cao tốc ra! Chúng ta chỉ có thể đi ra ngoài, nếu không hẳn phải chết!” Triệu Húc Hàn hạ mệnh lệnh trước tiên.
“Ngồi chắc!” Tiêu Ân la lên một tiếng, nhắm chuẩn một chỗ lan can bên ngoài là mặt cỏ, định rõ phương hướng, đâm mạnh ra.
Cùng lúc đó, súng máy trên năm chiếc xa trước sau cùng bắt đầu bắn phá.
Trên xe có tiếng leng ka leng keng không ngừng. Tiêu Ân đâm vào lan can còn chưa mở ra, thật sự hơi buồn bực, anh ấy lại lần nữa đâm ra ngoài.
Xe hai bên càng ngày càng gần, cho dù có chống đạn thì cũng chịu không nổi súng máy liên tục bắn phá, sau đó cửa sổ kính trực tiếp nát tan.
Bởi vì là siêu xe kéo dài, phía sau là vị trí bốn người đối diện. Dưới cùng là Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt, đối diện là Thiết Quý Hoành, ghế điều khiển phụ là Long Bân, lái xe là Tiêu Ân.
Sau khi cửa sổ kính lập tức tan vỡ, ba người Triệu Húc Hàn đều cúi xuống phía sau ghế, cũng may kính cũng chưa làm tổn thương bọn họ.
“Cướp!” Triệu Húc Hàn vươn tay với Thiết Quý Hoành.
Thiết Quý Hoành lập tức đưa khẩu súng cho anh. Triệu Húc Hàn trực tiếp vươn đầu, nhưng anh mới vừa vươn ra thì đã bị súng bắn mà phải cúi đầu lại lần nữa, chỉ có thể vươn tay bắn hai phát súng về phía sau, có trúng không cũng không biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.