Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời
Chương 883: Không cứu lần thứ hai
Nguyệt Lưu Hương
26/09/2023
Triệu Thanh Hổ ho khan vài tiếng, nhìn Phan Sinh, sau đó cất tiếng: “Chủ nhân, Phan Sinh và Khương Lộ đúng là đã bảo vệ tôi không chu toàn, nhưng xét về mặt tình cảm thì có thể tha thứ được. Lần này kêu bọn họ về lò đào tạo lại có phần hơi nghiêm khắc, chi bằng để bọn họ ở lại đây nhận phạt được không?”
“Chú tư, đây là sự an toàn của bản thân chú. Có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai. Nếu chú muốn đùa giỡn với tính mạng của mình, tôi cũng không có ý kiến.” Triệu Húc Hàn biết hai người này là tâm phúc của Triệu Thanh Hổ, đã đi theo ông ta từ rất nhiều năm, muốn đổi người mới, chỉ e là không dễ dàng, nên Triệu Thanh Hổ chắc chắn sẽ cầu xin.
Nhưng anh là chủ nhân, những lời cần nói vẫn phải nói, cũng là để thể hiện uy nghiêm của một vị chủ nhân như anh.
Triệu Thanh Hổ nhìn vẻ mặt van xin của Phan Sinh, thở dài nói: “Tôi tin sau này Phan Sinh sẽ cẩn trọng hơn, cứ cho bọn họ một cơ hội đi.”
“Chủ nhân, tôi, tôi?” Liêu Phong là người không may bị bắt cóc cùng với Triệu Thanh Hổ, còn bị bắt giả mạo Triệu Thanh Hổ, ngoài ra còn bị nhổ răng và tra tấn.
Mặc dù băng nhóm Hắc Hỏa bắt Triệu Thanh Hổ, nhưng không dám dùng hình với ông ta. Vì danh tiếng của Triệu gia thực sự quá lớn, mà bọn chúng chẳng qua chỉ muốn kiếm chút tiền tiêu vặt, chứ không hề có ý định muốn lấy mạng của Triệu Thanh Hổ.
Nếu thật sự giết chết Triệu Thanh Hổ, chỉ e là Triệu gia sẽ dốc toàn bộ lực lượng để tiêu diệt tất cả người của Hắc Hỏa bọn chúng.
Triệu Húc Hàn nhìn dáng vẻ ‘răng thưa gió lùa’ của Liêu Phong, nói: “Lần này may mắn mới cứu được cả hai người ra, lần sau không chắc sẽ may mắn như vậy nữa đâu.”
Liêu Phong nước mắt lưng tròng, đáp: “Đa tạ chủ nhân tha mạng, huhu.”
Một người đàn ông lớn tướng như vậy lại bật khóc nức nở.
Anh ta vốn dĩ là em vợ của Triệu Thanh Hổ, cũng là em trai ruột của vợ Triệu Thanh Hổ và làm việc cho ông ta đã lâu, không ngờ lần này theo Triệu Thanh Hổ ăn bữa cơm lại bị bắt cóc, còn chịu không ít đau khổ.
Anh ta làm sao có thể chịu được loại thống khổ này. Anh ta cứ tưởng rằng mình nhất định sẽ chết, mà có chết cũng không quan trọng, trực tiếp cho anh ta một phát súng là xong, chứ đâu ngờ còn phải chịu hành hạ như vậy. Thật sự là đã dọa nát lá gan của anh ta rồi.
“Băng nhóm Hắc Hỏa không biết rõ nội tình của Triệu gia chúng ta, nên lần này mới dễ dàng cứu được hai người ra ngoài, nhưng tay sát thủ mà bọn chúng thuê mướn rất lợi hại. Bây giờ tôi vẫn chưa điều tra được tên sát thủ đó rốt cuộc muốn giết ai, cho nên khả năng cao là các anh vẫn đang nằm trong vòng nguy hiểm. Phan Sinh, nếu anh muốn lập công chuộc tội, vậy thì hãy sắp xếp nhân lực để bảo vệ tốt giám đốc khu vực và Liêu Phong. Tôi không muốn phải cứu người thêm lần nữa.”
Triệu Húc Hàn nghiêm khắc nói.
Lần này Phan Sinh và Khương Lộ không dám hó hé. Chỉ riêng việc Triệu Húc Hàn đích thân đi cứu người, còn với tốc độ nhanh chóng, đã đủ khiến bọn họ tâm phục khẩu phục. Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ biết được thực lực của chủ nhân Triệu gia mạnh đến như vậy.
Thứ hai, anh là chủ nhân của Triệu gia, muốn xử lý bọn họ chỉ là chuyện trong tích tắc. Triệu Thanh Hổ cùng lắm chỉ là giám đốc của một khu vực, còn Triệu Húc Hàn mới là chủ nhân của hệ thống Triệu gia, đối nghịch với anh chỉ e là phải nhận lấy kết cục rất thảm hại.
Tại sao trước đây bọn họ vẫn nghĩ rằng ông chủ của mình có thể thay thế vị trí của chủ nhân? Là vì mọi người đều cho rằng, ông chủ của mình bao giờ cũng là người lợi hại nhất.
Nhưng từ sau lần này, Phan Sinh đã nghiệm ra bản thân mình quá ngây thơ. Vị trí chủ nhân của Triệu gia không phải ai cũng có thể lên ngồi được.
Mặc dù Triệu Thanh Hổ cũng là con nhà võ, nhưng tuổi tác đã cao, bình thường chỉ thích nhàn hạ hưởng thụ, nên từ lâu đã lơ là chuyện huấn luyện. Vì thế mà lần này gặp phải bọn bắt cóc trong lúc đi ăn cơm, ông ta hầu như không có sức chống trả, và cứ thế đã bị bắt mang đi.
Còn Liêu Phong thì càng không cần phải nói, vì anh ta hoàn toàn là một người dân bình thường, gặp chuyện chỉ biết chạy trốn, thử hỏi có tác dụng gì?
Triệu Thanh Hổ nhìn Triệu Húc Hàn, ánh mắt lấp lánh mong đợi, nhưng quả thực là lần này ông ta rất cảm kích.
“Chủ nhân, cậu định sẽ xử lý băng nhóm Hắc Hỏa thế nào? Chỉ sợ là bọn chúng sẽ không dễ dàng buông tay đâu.” Triệu Thanh Hổ nói.
“Chú tư, đây là sự an toàn của bản thân chú. Có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai. Nếu chú muốn đùa giỡn với tính mạng của mình, tôi cũng không có ý kiến.” Triệu Húc Hàn biết hai người này là tâm phúc của Triệu Thanh Hổ, đã đi theo ông ta từ rất nhiều năm, muốn đổi người mới, chỉ e là không dễ dàng, nên Triệu Thanh Hổ chắc chắn sẽ cầu xin.
Nhưng anh là chủ nhân, những lời cần nói vẫn phải nói, cũng là để thể hiện uy nghiêm của một vị chủ nhân như anh.
Triệu Thanh Hổ nhìn vẻ mặt van xin của Phan Sinh, thở dài nói: “Tôi tin sau này Phan Sinh sẽ cẩn trọng hơn, cứ cho bọn họ một cơ hội đi.”
“Chủ nhân, tôi, tôi?” Liêu Phong là người không may bị bắt cóc cùng với Triệu Thanh Hổ, còn bị bắt giả mạo Triệu Thanh Hổ, ngoài ra còn bị nhổ răng và tra tấn.
Mặc dù băng nhóm Hắc Hỏa bắt Triệu Thanh Hổ, nhưng không dám dùng hình với ông ta. Vì danh tiếng của Triệu gia thực sự quá lớn, mà bọn chúng chẳng qua chỉ muốn kiếm chút tiền tiêu vặt, chứ không hề có ý định muốn lấy mạng của Triệu Thanh Hổ.
Nếu thật sự giết chết Triệu Thanh Hổ, chỉ e là Triệu gia sẽ dốc toàn bộ lực lượng để tiêu diệt tất cả người của Hắc Hỏa bọn chúng.
Triệu Húc Hàn nhìn dáng vẻ ‘răng thưa gió lùa’ của Liêu Phong, nói: “Lần này may mắn mới cứu được cả hai người ra, lần sau không chắc sẽ may mắn như vậy nữa đâu.”
Liêu Phong nước mắt lưng tròng, đáp: “Đa tạ chủ nhân tha mạng, huhu.”
Một người đàn ông lớn tướng như vậy lại bật khóc nức nở.
Anh ta vốn dĩ là em vợ của Triệu Thanh Hổ, cũng là em trai ruột của vợ Triệu Thanh Hổ và làm việc cho ông ta đã lâu, không ngờ lần này theo Triệu Thanh Hổ ăn bữa cơm lại bị bắt cóc, còn chịu không ít đau khổ.
Anh ta làm sao có thể chịu được loại thống khổ này. Anh ta cứ tưởng rằng mình nhất định sẽ chết, mà có chết cũng không quan trọng, trực tiếp cho anh ta một phát súng là xong, chứ đâu ngờ còn phải chịu hành hạ như vậy. Thật sự là đã dọa nát lá gan của anh ta rồi.
“Băng nhóm Hắc Hỏa không biết rõ nội tình của Triệu gia chúng ta, nên lần này mới dễ dàng cứu được hai người ra ngoài, nhưng tay sát thủ mà bọn chúng thuê mướn rất lợi hại. Bây giờ tôi vẫn chưa điều tra được tên sát thủ đó rốt cuộc muốn giết ai, cho nên khả năng cao là các anh vẫn đang nằm trong vòng nguy hiểm. Phan Sinh, nếu anh muốn lập công chuộc tội, vậy thì hãy sắp xếp nhân lực để bảo vệ tốt giám đốc khu vực và Liêu Phong. Tôi không muốn phải cứu người thêm lần nữa.”
Triệu Húc Hàn nghiêm khắc nói.
Lần này Phan Sinh và Khương Lộ không dám hó hé. Chỉ riêng việc Triệu Húc Hàn đích thân đi cứu người, còn với tốc độ nhanh chóng, đã đủ khiến bọn họ tâm phục khẩu phục. Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ biết được thực lực của chủ nhân Triệu gia mạnh đến như vậy.
Thứ hai, anh là chủ nhân của Triệu gia, muốn xử lý bọn họ chỉ là chuyện trong tích tắc. Triệu Thanh Hổ cùng lắm chỉ là giám đốc của một khu vực, còn Triệu Húc Hàn mới là chủ nhân của hệ thống Triệu gia, đối nghịch với anh chỉ e là phải nhận lấy kết cục rất thảm hại.
Tại sao trước đây bọn họ vẫn nghĩ rằng ông chủ của mình có thể thay thế vị trí của chủ nhân? Là vì mọi người đều cho rằng, ông chủ của mình bao giờ cũng là người lợi hại nhất.
Nhưng từ sau lần này, Phan Sinh đã nghiệm ra bản thân mình quá ngây thơ. Vị trí chủ nhân của Triệu gia không phải ai cũng có thể lên ngồi được.
Mặc dù Triệu Thanh Hổ cũng là con nhà võ, nhưng tuổi tác đã cao, bình thường chỉ thích nhàn hạ hưởng thụ, nên từ lâu đã lơ là chuyện huấn luyện. Vì thế mà lần này gặp phải bọn bắt cóc trong lúc đi ăn cơm, ông ta hầu như không có sức chống trả, và cứ thế đã bị bắt mang đi.
Còn Liêu Phong thì càng không cần phải nói, vì anh ta hoàn toàn là một người dân bình thường, gặp chuyện chỉ biết chạy trốn, thử hỏi có tác dụng gì?
Triệu Thanh Hổ nhìn Triệu Húc Hàn, ánh mắt lấp lánh mong đợi, nhưng quả thực là lần này ông ta rất cảm kích.
“Chủ nhân, cậu định sẽ xử lý băng nhóm Hắc Hỏa thế nào? Chỉ sợ là bọn chúng sẽ không dễ dàng buông tay đâu.” Triệu Thanh Hổ nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.