Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời
Chương 988: Không sinh được thì làm thế nào
Nguyệt Lưu Hương
26/09/2023
Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhíu mày, giống như đang cân nhắc gì đó, sau đó ngẩng đầu lên, nói: “Anh Hàn, lỡ như em không sinh được thì sao? Hoặc là anh không có khả năng sinh sản thì làm thế nào?”
“Triệu gia có quy tắc, đàn ông không có khả năng sinh sản thì phải từ bỏ vị trí chủ nhân, còn nếu phụ nữ không sinh đẻ được thì có thể cưới vợ hai.” Triệu Húc Hàn đường hoàng trả lời.
“Vậy tức là nếu em không sinh được, anh phải cưới thêm một người phụ nữ nữa để sinh con?” khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ giật giật.
“Không đời nào, anh sẽ từ bỏ vị trí chủ nhân, cùng em làm một đôi nhàn vân dã hạc* cũng không tệ.” Triệu Húc Hàn đáp, “Thực ra chỉ cần anh tìm được hung thủ thực sự giết hại mẹ anh, anh cũng không muốn ngồi tiếp vị trí này nữa. Đưa em đi chu du thế giới không phải tốt hơn sao? Kiếm nhiều tiền như vậy cũng có ích gì đâu?”
Kỷ Hi Nguyệt lập tức cười nói: “Đúng đấy, đúng đấy. Em cũng không hiểu cần nhiều tiền như vậy làm gì nữa, còn phải bán mạng nữa chứ, ôi thật là.”
“Tiểu Nguyệt, em không cần phải đắn đo mấy chuyện này. Chỉ cần em là vợ của anh, ngoài ra những quy tắc của chủ mẫu Triệu gia em không cần phải tuân thủ triệt để, cùng lắm là anh từ bỏ vị trí chủ nhân, để bọn họ muốn ai ngồi lên thì ngồi.” Triệu Húc Hàn ôm Kỷ Hi Nguyệt, nói một cách chân thành.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật gù: “Được, vậy em có thể nói là em nguyện ý sinh con cho anh, nhưng cuối cùng có sinh được hay không thì em không biết. Nhưng nếu thật sự không sinh được, anh cũng không thể cưới thêm người khác, trừ phi chúng ta ly hôn, nếu không em sẽ ‘cắt’ của anh! Nghe rõ chưa?”
Triệu Húc Hàn ngoan ngoãn gật đầu: “Nghe rõ rồi, sẽ không có ngày đó đâu.”
“Em nói là lỡ như, chứ bây giờ đâu ai biết chuyện tương lai thế nào!” Kỷ Hi Nguyệt chép miệng, “Em đi thay quần áo đây!” Nói xong cô bỏ đi.
Triệu Húc Hàn nhìn theo bóng lưng vừa nhỏ xinh vừa thướt tha của cô, khóe miệng vô thức lộ ra một nụ cười ấm áp. Sau đó nụ cười chợt biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng. Anh sẽ không bao giờ làm chuyện tổn thương cô nữa.
Những chuyện trước đây anh làm đã đủ có lỗi với cô, sau này anh sẽ cố gắng cưng chiều cô, yên thương cô hết mức có thể, để cô không chịu thêm bất cứ ấm ức nào nữa.
Anh cũng quay về phòng mình đổi một bộ âu phục khác. Đến lúc trở ra, Kỷ Hi Nguyệt cũng vừa lúc mở cửa bước ra ngoài.
Trên người cô là một bộ váy dài màu hồng phấn, trước ngực được điểm xuyết vài hàng cườm, cổ áo hình trái tim hơi trễ để lộ ra làn da trắng ngần, quả thực có chút quyến rũ, kết hợp với sợi dây chuyền kim cương lần đầu tiên được lấy ra đeo, giống như đang vẽ rồng điểm mắt.
Mái tóc dài gợn sóng đến eo càng tôn lên nét nữ tính của cô, cùng đôi giày cao gót dưới chân giúp thân hình của cô trông càng thêm mảnh mai, nhìn tổng thể rất giống người mẫu trang phục.
Nhìn lại khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, chỉ cần tô một chút son mà đã sáng lóa rực rỡ, không một chút tì vết, đôi mắt to tròn, sáng ngời linh động, giống như tinh linh trên trời rơi xuống nhân gian.
Làm cho Triệu Húc Hàn hoàn toàn không thể dời mắt.
“Thế nào? Có phải rất đẹp không?” Kỷ Hi Nguyệt tới trước mặt Triệu Húc Hàn xoay một vòng, giống như con bướm nhẹ nhàng nhảy múa, mỹ diễm khuynh thành.
“Đẹp, ánh mắt của anh thật sự rất chuẩn.” Triệu Húc Hàn đột nhiên rất cảm thán nói một câu.
“Ánh mắt đúng là chuẩn thật, nhưng tiếc là không ăn được, chắc là bực lắm đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt bẻ lái câu chuyện khiến Triệu Húc Hàn sực nhớ đến chứng bệnh tâm lý của cô, cả người bỗng nhiên bất ổn.
“Haha, nhìn cái mặt háo sắc của anh kìa!” Kỷ Hi Nguyệt nghịch ngợm cười haha.
“Sớm muộn gì cũng ăn được thôi!” Triệu Húc Hàn không tin, gian manh nhếch miệng cười.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, sau đó cười càng sảng khoái hơn: “Được thôi, em chờ, nhưng mà nhớ kỹ là nhất định phải bảo vệ mình cẩn thận đấy. Em không biết lúc mình phát bệnh sẽ có phản ứng thế nào đâu. Hơn nữa thực lực của em cũng càng ngày càng mạnh, đừng để đến lúc đó đá một phát làm anh vô sinh thì em lại trở thành tội đồ của Triệu gia nữa.”
“Triệu gia có quy tắc, đàn ông không có khả năng sinh sản thì phải từ bỏ vị trí chủ nhân, còn nếu phụ nữ không sinh đẻ được thì có thể cưới vợ hai.” Triệu Húc Hàn đường hoàng trả lời.
“Vậy tức là nếu em không sinh được, anh phải cưới thêm một người phụ nữ nữa để sinh con?” khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ giật giật.
“Không đời nào, anh sẽ từ bỏ vị trí chủ nhân, cùng em làm một đôi nhàn vân dã hạc* cũng không tệ.” Triệu Húc Hàn đáp, “Thực ra chỉ cần anh tìm được hung thủ thực sự giết hại mẹ anh, anh cũng không muốn ngồi tiếp vị trí này nữa. Đưa em đi chu du thế giới không phải tốt hơn sao? Kiếm nhiều tiền như vậy cũng có ích gì đâu?”
Kỷ Hi Nguyệt lập tức cười nói: “Đúng đấy, đúng đấy. Em cũng không hiểu cần nhiều tiền như vậy làm gì nữa, còn phải bán mạng nữa chứ, ôi thật là.”
“Tiểu Nguyệt, em không cần phải đắn đo mấy chuyện này. Chỉ cần em là vợ của anh, ngoài ra những quy tắc của chủ mẫu Triệu gia em không cần phải tuân thủ triệt để, cùng lắm là anh từ bỏ vị trí chủ nhân, để bọn họ muốn ai ngồi lên thì ngồi.” Triệu Húc Hàn ôm Kỷ Hi Nguyệt, nói một cách chân thành.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật gù: “Được, vậy em có thể nói là em nguyện ý sinh con cho anh, nhưng cuối cùng có sinh được hay không thì em không biết. Nhưng nếu thật sự không sinh được, anh cũng không thể cưới thêm người khác, trừ phi chúng ta ly hôn, nếu không em sẽ ‘cắt’ của anh! Nghe rõ chưa?”
Triệu Húc Hàn ngoan ngoãn gật đầu: “Nghe rõ rồi, sẽ không có ngày đó đâu.”
“Em nói là lỡ như, chứ bây giờ đâu ai biết chuyện tương lai thế nào!” Kỷ Hi Nguyệt chép miệng, “Em đi thay quần áo đây!” Nói xong cô bỏ đi.
Triệu Húc Hàn nhìn theo bóng lưng vừa nhỏ xinh vừa thướt tha của cô, khóe miệng vô thức lộ ra một nụ cười ấm áp. Sau đó nụ cười chợt biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng. Anh sẽ không bao giờ làm chuyện tổn thương cô nữa.
Những chuyện trước đây anh làm đã đủ có lỗi với cô, sau này anh sẽ cố gắng cưng chiều cô, yên thương cô hết mức có thể, để cô không chịu thêm bất cứ ấm ức nào nữa.
Anh cũng quay về phòng mình đổi một bộ âu phục khác. Đến lúc trở ra, Kỷ Hi Nguyệt cũng vừa lúc mở cửa bước ra ngoài.
Trên người cô là một bộ váy dài màu hồng phấn, trước ngực được điểm xuyết vài hàng cườm, cổ áo hình trái tim hơi trễ để lộ ra làn da trắng ngần, quả thực có chút quyến rũ, kết hợp với sợi dây chuyền kim cương lần đầu tiên được lấy ra đeo, giống như đang vẽ rồng điểm mắt.
Mái tóc dài gợn sóng đến eo càng tôn lên nét nữ tính của cô, cùng đôi giày cao gót dưới chân giúp thân hình của cô trông càng thêm mảnh mai, nhìn tổng thể rất giống người mẫu trang phục.
Nhìn lại khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, chỉ cần tô một chút son mà đã sáng lóa rực rỡ, không một chút tì vết, đôi mắt to tròn, sáng ngời linh động, giống như tinh linh trên trời rơi xuống nhân gian.
Làm cho Triệu Húc Hàn hoàn toàn không thể dời mắt.
“Thế nào? Có phải rất đẹp không?” Kỷ Hi Nguyệt tới trước mặt Triệu Húc Hàn xoay một vòng, giống như con bướm nhẹ nhàng nhảy múa, mỹ diễm khuynh thành.
“Đẹp, ánh mắt của anh thật sự rất chuẩn.” Triệu Húc Hàn đột nhiên rất cảm thán nói một câu.
“Ánh mắt đúng là chuẩn thật, nhưng tiếc là không ăn được, chắc là bực lắm đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt bẻ lái câu chuyện khiến Triệu Húc Hàn sực nhớ đến chứng bệnh tâm lý của cô, cả người bỗng nhiên bất ổn.
“Haha, nhìn cái mặt háo sắc của anh kìa!” Kỷ Hi Nguyệt nghịch ngợm cười haha.
“Sớm muộn gì cũng ăn được thôi!” Triệu Húc Hàn không tin, gian manh nhếch miệng cười.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, sau đó cười càng sảng khoái hơn: “Được thôi, em chờ, nhưng mà nhớ kỹ là nhất định phải bảo vệ mình cẩn thận đấy. Em không biết lúc mình phát bệnh sẽ có phản ứng thế nào đâu. Hơn nữa thực lực của em cũng càng ngày càng mạnh, đừng để đến lúc đó đá một phát làm anh vô sinh thì em lại trở thành tội đồ của Triệu gia nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.