Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời
Chương 285: Linh cảm bất ổn (III)
Nguyệt Lưu Hương
26/09/2023
Trong lòng Triệu Húc Hàn rất cảm động, anh không biết cô nghĩ nhiều đến thế, càng không biết cô đã trải qua năm năm sau ở kiếp trước, vì vậy anh cứ nghĩ rằng cô đang lo lắng cho sự an toàn của anh.
Tim anh phút chốc tràn ngập ấm áp. Anh an ủi cô: “Tiểu Nguyệt, em phải tin anh. Anh là chủ nhân của Triệu gia, không ai có thể làm hại anh được đâu, biết chưa?”
Kỷ Hi Nguyệt ứa nước mắt nhìn anh, sau đó gật đầu.
Cô biết người tổn thương anh không phải là một ai đó, mà là cô. Cô sẽ trở thành gánh nặng của anh, điểm yếu của anh, cho nên cô nhất định phải trở nên mạnh mẽ.
Triệu Húc Hàn nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của cô, trông có vẻ yếu đuối nhưng rất động lòng người, khuôn miệng nhỏ nhắn lại càng hấp dẫn, giống như chút rượu vang trong ly kia, khiến anh lập tức có cảm giác miệng đắng lưỡi khô.
Thân thể anh từ từ cứng lại, còn Kỷ Hi Nguyệt thì khẽ nấc lên vài tiếng rồi im lặng dựa vào người anh, không biết là đang nghĩ gì.
Mãi cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên Kỷ Hi Nguyệt mới hoàn hồn. Cô vội vã lau những giọt nước mắt đã khô trên mặt, sau đó chạy vào phòng trong. Lúc này cô mới cảm thấy dựa vào lòng anh quá yên bình, thế nên cô mới không nỡ rời xa.
Triệu Húc Hàn lên tiếng mời vào. Tiêu Ân mở cửa bước vào: “Cậu chủ, đã chuẩn bị xong chuyên cơ cho ngày mai.”
“Lần này qua Mỹ, khả năng sẽ có tình huống bất ngờ xảy ra, cậu liên hệ bên kia chuẩn bị thêm nhân lực và áo chống đạn đi.” Triệu Húc Hàn nói.
Tiêu Ân trố mắt kinh ngạc: “Cậu chủ? Anh đã biết âm mưu của Nhất Gia rồi sao?”
Triệu Húc Hàn đứng lên, đi tới trước mặt của anh ta: “Không phải. Nhưng Tiểu Nguyệt nói lần này chúng ta qua đó có thể sẽ gặp nguy hiểm.”
Tiêu Ân giật mình, sắc mặt đột nhiên tái nhợt. Anh ta cũng nghĩ đến năng lực kỳ lạ của Kỷ Hi Nguyệt.
Tiêu Ân lập tức gật đầu: “Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ đi chuẩn bị những thứ tốt nhất.” Nói xong thì nhanh chóng rời khỏi.
Kỷ Hi Nguyệt ở bên trong nghe Triệu Húc Hàn dặn dò, lòng cô cũng an tâm hơn rất nhiều.
Buổi tối, cô và Triệu Húc Hàn xuống phòng tập thể dục của khách sạn tập luyện đến mười giờ rưỡi mới quay lên tắm rửa nghĩ ngơi.
Bởi vì trong phòng tổng thống là giường đôi, cho nên Kỷ Hi Nguyệt nằm thẳng lên đó ngủ luôn.
Cô phát hiện bây giờ mình không còn ngại ngùng và xa cách với Triệu Húc Hàn như trước nữa, cũng đã bớt sợ hơn. Cô cảm thấy Triệu Húc Hàn hình như rất kiêng kỵ phương diện nam nữ, hoặc có thể là không thích cô, vì vậy cô cũng an tâm ở chung một phòng với Triệu Húc Hàn.
Mà thực tế chính là như vậy, Triệu Húc Hàn không hề động vào cô.
Nhưng Kỷ Hi Nguyệt đâu có ngờ, sức chịu đựng của đại ma vương đang từ từ tan rã.
Đặc biệt là những lúc Kỷ Hi Nguyệt ngủ nhưng vẫn nhúc nhích, đôi chân dài miên man dưới lớp chăn bông trở mình và lộ ra trước mặt Triệu Húc Hàn.
Mỗi lần như thế Triệu Húc Hàn rất muốn chạm vào, nhưng nhìn thấy khuôn mặt say ngủ và mãn nguyện của cô, anh lại cảm thấy rất an ổn.
Ngày hôm sau, Hạ Tâm Lan đến đón Kỷ Hi Nguyệt.
Lúc Kỷ Hi Nguyệt nói lời tạm biệt với Triệu Húc Hàn, cô nhắc đi nhắc lại ba lần là Triệu Húc Hàn phải chú ý an toàn, rồi nhớ gửi tin nhắn cho cô.
Triệu Húc Hàn cũng muốn cô liên lạc với anh thường xuyên, còn phải chụp ảnh. Anh nói là những nơi mà anh chưa đi chơi với cô, cô cũng phải chụp ảnh gửi cho anh.
Kỷ Hi Nguyệt cảm giác tính tình của Triệu Húc Hàn đôi lúc rất giống con nít, nhưng mà cô thích, bởi vì chỉ những lúc như vậy, Triệu Húc Hàn mới có chút hương vị con người.
Giữa trưa, Triệu Húc Hàn, Cố Cửu và Tiêu Ân rời khỏi thủ đô.
Còn Kỷ Hi Nguyệt thì đã được Hạ Tâm Lan dẫn đi du ngoạn khắp nơi.
“Tiểu Nguyệt, cô muốn tới sân huấn luyện của tôi không?” Trước khi ăn cơm tối, Hạ Tâm Lan hỏi Kỷ Hi Nguyệt.
“Sân huấn luyện của cô? Trong quân khu?” Hai mắt Kỷ Hi Nguyệt sáng lên.
“Không phải. Sân huấn luyện đặc biệt của tôi, đó là nơi bố tôi xây dựng riêng cho tôi. Hay là, cô chuyển đến chỗ tôi ở đi. Dù sao cô vẫn đang trong kỳ nghĩ phép, còn ở chơi ba ngày lận mà.” Hạ Tâm Lan nói.
Tim anh phút chốc tràn ngập ấm áp. Anh an ủi cô: “Tiểu Nguyệt, em phải tin anh. Anh là chủ nhân của Triệu gia, không ai có thể làm hại anh được đâu, biết chưa?”
Kỷ Hi Nguyệt ứa nước mắt nhìn anh, sau đó gật đầu.
Cô biết người tổn thương anh không phải là một ai đó, mà là cô. Cô sẽ trở thành gánh nặng của anh, điểm yếu của anh, cho nên cô nhất định phải trở nên mạnh mẽ.
Triệu Húc Hàn nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của cô, trông có vẻ yếu đuối nhưng rất động lòng người, khuôn miệng nhỏ nhắn lại càng hấp dẫn, giống như chút rượu vang trong ly kia, khiến anh lập tức có cảm giác miệng đắng lưỡi khô.
Thân thể anh từ từ cứng lại, còn Kỷ Hi Nguyệt thì khẽ nấc lên vài tiếng rồi im lặng dựa vào người anh, không biết là đang nghĩ gì.
Mãi cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên Kỷ Hi Nguyệt mới hoàn hồn. Cô vội vã lau những giọt nước mắt đã khô trên mặt, sau đó chạy vào phòng trong. Lúc này cô mới cảm thấy dựa vào lòng anh quá yên bình, thế nên cô mới không nỡ rời xa.
Triệu Húc Hàn lên tiếng mời vào. Tiêu Ân mở cửa bước vào: “Cậu chủ, đã chuẩn bị xong chuyên cơ cho ngày mai.”
“Lần này qua Mỹ, khả năng sẽ có tình huống bất ngờ xảy ra, cậu liên hệ bên kia chuẩn bị thêm nhân lực và áo chống đạn đi.” Triệu Húc Hàn nói.
Tiêu Ân trố mắt kinh ngạc: “Cậu chủ? Anh đã biết âm mưu của Nhất Gia rồi sao?”
Triệu Húc Hàn đứng lên, đi tới trước mặt của anh ta: “Không phải. Nhưng Tiểu Nguyệt nói lần này chúng ta qua đó có thể sẽ gặp nguy hiểm.”
Tiêu Ân giật mình, sắc mặt đột nhiên tái nhợt. Anh ta cũng nghĩ đến năng lực kỳ lạ của Kỷ Hi Nguyệt.
Tiêu Ân lập tức gật đầu: “Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ đi chuẩn bị những thứ tốt nhất.” Nói xong thì nhanh chóng rời khỏi.
Kỷ Hi Nguyệt ở bên trong nghe Triệu Húc Hàn dặn dò, lòng cô cũng an tâm hơn rất nhiều.
Buổi tối, cô và Triệu Húc Hàn xuống phòng tập thể dục của khách sạn tập luyện đến mười giờ rưỡi mới quay lên tắm rửa nghĩ ngơi.
Bởi vì trong phòng tổng thống là giường đôi, cho nên Kỷ Hi Nguyệt nằm thẳng lên đó ngủ luôn.
Cô phát hiện bây giờ mình không còn ngại ngùng và xa cách với Triệu Húc Hàn như trước nữa, cũng đã bớt sợ hơn. Cô cảm thấy Triệu Húc Hàn hình như rất kiêng kỵ phương diện nam nữ, hoặc có thể là không thích cô, vì vậy cô cũng an tâm ở chung một phòng với Triệu Húc Hàn.
Mà thực tế chính là như vậy, Triệu Húc Hàn không hề động vào cô.
Nhưng Kỷ Hi Nguyệt đâu có ngờ, sức chịu đựng của đại ma vương đang từ từ tan rã.
Đặc biệt là những lúc Kỷ Hi Nguyệt ngủ nhưng vẫn nhúc nhích, đôi chân dài miên man dưới lớp chăn bông trở mình và lộ ra trước mặt Triệu Húc Hàn.
Mỗi lần như thế Triệu Húc Hàn rất muốn chạm vào, nhưng nhìn thấy khuôn mặt say ngủ và mãn nguyện của cô, anh lại cảm thấy rất an ổn.
Ngày hôm sau, Hạ Tâm Lan đến đón Kỷ Hi Nguyệt.
Lúc Kỷ Hi Nguyệt nói lời tạm biệt với Triệu Húc Hàn, cô nhắc đi nhắc lại ba lần là Triệu Húc Hàn phải chú ý an toàn, rồi nhớ gửi tin nhắn cho cô.
Triệu Húc Hàn cũng muốn cô liên lạc với anh thường xuyên, còn phải chụp ảnh. Anh nói là những nơi mà anh chưa đi chơi với cô, cô cũng phải chụp ảnh gửi cho anh.
Kỷ Hi Nguyệt cảm giác tính tình của Triệu Húc Hàn đôi lúc rất giống con nít, nhưng mà cô thích, bởi vì chỉ những lúc như vậy, Triệu Húc Hàn mới có chút hương vị con người.
Giữa trưa, Triệu Húc Hàn, Cố Cửu và Tiêu Ân rời khỏi thủ đô.
Còn Kỷ Hi Nguyệt thì đã được Hạ Tâm Lan dẫn đi du ngoạn khắp nơi.
“Tiểu Nguyệt, cô muốn tới sân huấn luyện của tôi không?” Trước khi ăn cơm tối, Hạ Tâm Lan hỏi Kỷ Hi Nguyệt.
“Sân huấn luyện của cô? Trong quân khu?” Hai mắt Kỷ Hi Nguyệt sáng lên.
“Không phải. Sân huấn luyện đặc biệt của tôi, đó là nơi bố tôi xây dựng riêng cho tôi. Hay là, cô chuyển đến chỗ tôi ở đi. Dù sao cô vẫn đang trong kỳ nghĩ phép, còn ở chơi ba ngày lận mà.” Hạ Tâm Lan nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.