Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời
Chương 850: Suýt nữa lại mê trai
Nguyệt Lưu Hương
26/09/2023
Tim Cố Cửu như bị đâm một nhát dao, người phụ nữ này đúng là ác độc.
Nhưng anh thích cô chẳng phải cũng vì sự giảo hoạt và tinh nghịch đáng yêu này sao?
“Cô, cô không để cho tôi vui vẻ được một lúc sao?” Cố Cửu ấm ức nói.
“Được rồi được rồi, anh là bạn tốt nhất của tôi, ngoài anh Hàn ra, anh là người mà tôi tin tưởng nhất.” Kỷ Hi Nguyệt lại cho một trái táo ngọt.
Cố Cửu bĩu môi nói: “Nói dễ nghe nhỉ, ý là kêu tôi cam tâm tình nguyện vì cô bán mạng chứ gì? Được rồi, Trần Á Nam đang ở bên chỗ Mộ Dung Phong đấy.”
“Haha, Cố thiếu là tốt nhất, vậy tôi đi xem thử đây.” Kỷ Hi Nguyệt cười nghịch ngợm, sau đó mở cửa bỏ chạy.
Cố Cửu nhìn cánh cửa đóng lại, nụ cười trên khóe môi cũng dần tắt, trong lòng có chút thê lương.
Chọn Khang Hinh Nhi vào làm việc có phải là biểu hiện đáng thương nhất của anh ấy không?
Bởi vì không được thường xuyên gặp Kỷ Hi Nguyệt, nên tìm một người có bóng dáng giống cô để thay thế?
Cố Cửu thả người xuống ghế, trong lòng thở dài sâu sắc, sau đó lập tức trở lại công việc. Anh ấy nhất định phải quán xuyến tốt công ty cho cô, làm cho nó ngày càng phát triển.
Điện ảnh và Truyền hình Húc Nguyệt chiếm toàn bộ tầng tám của tòa cao ốc Hoàn Cầu. Diện tích của một tầng lầu rất lớn, được chia thành nhiều phòng ban và bộ phận khác nhau.
Trên đường Kỷ Hi Nguyệt đi, những người biết cô đều gật đầu chào hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt tìm đến văn phòng của Mộ Dung Phong, nhưng phát hiện không có người.
“Kỷ tiểu thư, cô tìm quản lý Mộ Dung à? Anh ấy đang ở trong phòng diễn xuất dạy diễn xuất đấy ạ.” Một cô gái thấy Kỷ Hi Nguyệt đang ở ngoài văn phòng của Mộ Dung Phong thì liền nói.
“Ồ, được rồi, cảm ơn cô.” Kỷ Hi Nguyệt cảm ơn xong bèn đi về hướng phòng diễn xuất.
Bởi vì đa số diễn viên lý hợp đồng với Húc Nguyệt đều là người mới, không có kinh nghiệm, nên Cố Cửu đã mở một hội trường rộng hai trăm mét vuông để cho Mộ Dung Phong dạy diễn xuất.
Đương nhiên ngoài việc dạy diễn xuất, còn phải dạy thêm phẩm chất đạo đức và quy tắc của một ngôi sao, để tránh việc sau khi nổi tiếng lại giống như Lý Mai.
Kỷ Hi Nguyệt vừa mới đến cửa phòng diễn xuất, còn chưa kịp lên tiếng đã có giọng nói thét lên.
“Học tỷ!” Trần Á Nam vui mừng kêu lên một tiếng, sau đó liền chạy về phía cửa.
Nụ cười tỏa nắng trên gương mặt cậu khiến Kỷ Hi Nguyệt như muốn chói mắt. Đúng là nam diễn viên lưu lượng của tương lai. Nụ cười và gương mặt này quả thực rất có sức sát thương.
Làm cô cũng có chút ngây dại.
Nhưng gương mặt lạnh lùng và tàn nhẫn của Triệu Húc Hàn lập tức hiện lên trong đầu cô, khiến cô sợ tới mức hoàn hồn lại ngay, cô đây là chán sống rồi ư?
“Trần Á Nam.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.
“Học tỷ, cuối cùng chị cũng đến rồi. Mấy nay chẳng thấy chị đến công ty gì cả.” Trần Á Nam vừa chạy đến trước mặt Kỷ Hi Nguyệt nên khuôn mặt hơi đỏ, còn đưa tay gãi ót.
“Quả thực gần đây tôi hơi bận. Cậu ở đây thế nào rồi? Quen chưa?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cậu, cười nói.
“Oh, rất tốt. Mọi người đều là người mới nên đa số đều chiếu cố nhau. Quản lý Mộ Dung đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều, tôi cũng học được không ít.” Trần Á Nam đáp.
Lúc này Mộ Dung Phong cũng bước đến, cười nói: “Kỷ tiểu thư, cô đến rồi.”
“Ừm, hôm nay đến đây để xem quảng cáo của Trần Á Nam quay thế nào.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
“Vậy chúng ta đến văn phòng của tôi xem nhé.” Mộ Dung Phong kêu mọi người nghĩ ngơi một lúc, sau đó dẫn Kỷ Hi Nguyệt và Trần Á Nam đến văn phòng của mình.
“Anh Mộ Dung, anh cảm thấy thế nào?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi, cô và Mộ Dung Phong đi kề vai với nhau.
Mộ Dung Phong cười nói: “Cá nhân tôi cho rằng, với mức giá mà nhà quảng cáo đưa ra, chúng ta sẽ lỗ to.”
Nhưng anh thích cô chẳng phải cũng vì sự giảo hoạt và tinh nghịch đáng yêu này sao?
“Cô, cô không để cho tôi vui vẻ được một lúc sao?” Cố Cửu ấm ức nói.
“Được rồi được rồi, anh là bạn tốt nhất của tôi, ngoài anh Hàn ra, anh là người mà tôi tin tưởng nhất.” Kỷ Hi Nguyệt lại cho một trái táo ngọt.
Cố Cửu bĩu môi nói: “Nói dễ nghe nhỉ, ý là kêu tôi cam tâm tình nguyện vì cô bán mạng chứ gì? Được rồi, Trần Á Nam đang ở bên chỗ Mộ Dung Phong đấy.”
“Haha, Cố thiếu là tốt nhất, vậy tôi đi xem thử đây.” Kỷ Hi Nguyệt cười nghịch ngợm, sau đó mở cửa bỏ chạy.
Cố Cửu nhìn cánh cửa đóng lại, nụ cười trên khóe môi cũng dần tắt, trong lòng có chút thê lương.
Chọn Khang Hinh Nhi vào làm việc có phải là biểu hiện đáng thương nhất của anh ấy không?
Bởi vì không được thường xuyên gặp Kỷ Hi Nguyệt, nên tìm một người có bóng dáng giống cô để thay thế?
Cố Cửu thả người xuống ghế, trong lòng thở dài sâu sắc, sau đó lập tức trở lại công việc. Anh ấy nhất định phải quán xuyến tốt công ty cho cô, làm cho nó ngày càng phát triển.
Điện ảnh và Truyền hình Húc Nguyệt chiếm toàn bộ tầng tám của tòa cao ốc Hoàn Cầu. Diện tích của một tầng lầu rất lớn, được chia thành nhiều phòng ban và bộ phận khác nhau.
Trên đường Kỷ Hi Nguyệt đi, những người biết cô đều gật đầu chào hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt tìm đến văn phòng của Mộ Dung Phong, nhưng phát hiện không có người.
“Kỷ tiểu thư, cô tìm quản lý Mộ Dung à? Anh ấy đang ở trong phòng diễn xuất dạy diễn xuất đấy ạ.” Một cô gái thấy Kỷ Hi Nguyệt đang ở ngoài văn phòng của Mộ Dung Phong thì liền nói.
“Ồ, được rồi, cảm ơn cô.” Kỷ Hi Nguyệt cảm ơn xong bèn đi về hướng phòng diễn xuất.
Bởi vì đa số diễn viên lý hợp đồng với Húc Nguyệt đều là người mới, không có kinh nghiệm, nên Cố Cửu đã mở một hội trường rộng hai trăm mét vuông để cho Mộ Dung Phong dạy diễn xuất.
Đương nhiên ngoài việc dạy diễn xuất, còn phải dạy thêm phẩm chất đạo đức và quy tắc của một ngôi sao, để tránh việc sau khi nổi tiếng lại giống như Lý Mai.
Kỷ Hi Nguyệt vừa mới đến cửa phòng diễn xuất, còn chưa kịp lên tiếng đã có giọng nói thét lên.
“Học tỷ!” Trần Á Nam vui mừng kêu lên một tiếng, sau đó liền chạy về phía cửa.
Nụ cười tỏa nắng trên gương mặt cậu khiến Kỷ Hi Nguyệt như muốn chói mắt. Đúng là nam diễn viên lưu lượng của tương lai. Nụ cười và gương mặt này quả thực rất có sức sát thương.
Làm cô cũng có chút ngây dại.
Nhưng gương mặt lạnh lùng và tàn nhẫn của Triệu Húc Hàn lập tức hiện lên trong đầu cô, khiến cô sợ tới mức hoàn hồn lại ngay, cô đây là chán sống rồi ư?
“Trần Á Nam.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.
“Học tỷ, cuối cùng chị cũng đến rồi. Mấy nay chẳng thấy chị đến công ty gì cả.” Trần Á Nam vừa chạy đến trước mặt Kỷ Hi Nguyệt nên khuôn mặt hơi đỏ, còn đưa tay gãi ót.
“Quả thực gần đây tôi hơi bận. Cậu ở đây thế nào rồi? Quen chưa?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cậu, cười nói.
“Oh, rất tốt. Mọi người đều là người mới nên đa số đều chiếu cố nhau. Quản lý Mộ Dung đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều, tôi cũng học được không ít.” Trần Á Nam đáp.
Lúc này Mộ Dung Phong cũng bước đến, cười nói: “Kỷ tiểu thư, cô đến rồi.”
“Ừm, hôm nay đến đây để xem quảng cáo của Trần Á Nam quay thế nào.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
“Vậy chúng ta đến văn phòng của tôi xem nhé.” Mộ Dung Phong kêu mọi người nghĩ ngơi một lúc, sau đó dẫn Kỷ Hi Nguyệt và Trần Á Nam đến văn phòng của mình.
“Anh Mộ Dung, anh cảm thấy thế nào?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi, cô và Mộ Dung Phong đi kề vai với nhau.
Mộ Dung Phong cười nói: “Cá nhân tôi cho rằng, với mức giá mà nhà quảng cáo đưa ra, chúng ta sẽ lỗ to.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.