Độc Chiếm

Chương 10: Luôn luôn bảo vệ em

Fly

23/05/2013

Cát Vũ chở Nhân Mi vi vu trên chiếc Ducati 1098.

Tiếng gió nhẹ lướt qua vành tai khiến tâm hồn có chút bình yên. Cát Vũ và Nhân Mĩ đều không nói gì cả. Cậu và cô đang tự nhận thấy tất cả đã thay đổi rồi. Không còn thời hồn nhiên như trước nữa, không con một Cát Vũ lạnh lùng trong mắt nhân Mĩ, không còn một Nhân Mĩ bướng bỉnh không chịu nghe lời trong thâm tâm Cát Vũ.

Dòng đời đã trải qua được bao thăng trầm thì họ gặp lại nhau? Cuộc sống mất đi bao sắc màu để cho họ hiểu nhau? Và cả hai người mất bao nhiêu tình cảm mới biết được đang yêu đối phương. Quả thực là một quá trình gian nan và đầy chông gai.

Đang đi.

Cát Vũ chợt cảm thấy dự cảm không lành. Phía trước cậu là 3 chiếc moto hạng nặng đang chắn đường. Bọn chúng định gây sự sao?

- Anh Vũ!

Trong giọng nói của Nhân Mĩ có chút sợ hãi khi nhìn vào bọn người này. Cô chỉ khẽ bấu víu lấy vạt áo của Cát vũ mà nép vào lưng anh.

Cát Vũ dừng xe lại. Cậu nheo mắt nhìn đám người trước mặt rồi rút điện thoại ra gọi cho Kiên.

- Đại ca. Có chuyện gì à?

- Tôi sắp bị bọn xã hội đen sờ gáy đây. Kéo mấy thằng đến và đưa Nhân Mĩ đi.

Giọng Kiên hấp tấp hẳn sau câu nói này:

- Đại ca. Có chuyện gì thế? Tại sao lại đụng đến xã hội đen?

- Hỏi nhiều quá. Đến cứu Nhân Mĩ đi. Cô ấy đang ở cùng tôi, rất nguy hiểm.

Nhân Mĩ quát lên phía đằng sau:

- Anh Vũ. Chạy đi, đừng đôi co với bọn chúng làm gì.

Cát Vũ nói gọn lỏn một câu rồi tắt máy:

- Hẻm X, Đường Y, ngõ Z. Nhanh lên

Cát Vũ quay lại để ý Nhân Mĩ. cô ấy đang run rẩy ở phía sau lưng cậu. Phải làm sao mới bảo vệ được cô ấy đây? Từ lúc gặp lại nhau đến giờ, cậu đã mang cho cô ấy biết bao nhiêu là rắc rối. Có phải cậu là "sao chổi" của cô ấy không? Cát Vũ bặm môi rồi vặn tay ga. Cậu chỉ nói đúng một câu với Nhân Mĩ:

- Ngồi cho vững vào. Tôi sẽ bảo vệ em.

Rồi cậu phóng đi và bọn người kia cũng đã nhấn ga đuổi theo đầy tốc lực.

Nhân Mĩ bám chắc vào lưng Cát Vũ giống như bám vào một trụ cột. Cô đang rất sợ hãi. cô biết là cái thằng Liêu Tuấn gì đó đã tìm đến nơi. Nhân Mĩ nhắm mắt lại. Cô không biết bản thân mình có còn sống để qua khỏi ngày hôm nay không. Chỉ thầm lẩm bẩm:

- Cát Vũ. Anh phải chạy đi. Có chết cũng phải chạy.

Nhân Mĩ biết chuyện này là do cô mà ra. Nếu Cát Vũ không đánh tên đó vì cô thì sẽ chẳng xảy ra chuyện. cô đang tự hỏi mình có phải là "khắc tinh" của Cát Vũ không nữa?

Cát Vũ nắm chặt tay lái và chú ý vào con đường phía trước. Phải tìm ra một lối thoát, tìm ra một con đường để Nhân Mĩ được bình yên. Chỉ cần cô ấy an toàn, cậu có phải nhảy xuống đấu với bọn người kia thì cũng cam lòng. Nhưng quả thực ông trời không muốn vậy. Cát Vũ bóp phanh khi nhìn thấy một toán người nữa chặn đầu phía trước. Rồi toán đằng sau cũng đã đến nơi. Cát Vũ có thể cảm nhận được cơ thể Nhân Mĩ đã run rẩy phía sau mình. Cát Vũ thở dài rồi gạt chân chống xuống. Cậu bước ra khỏi xe rồi tựa người vào và...châm một điếu thuốc. Nhìn dáng vẻ vô cùng thách thức và không hề có ý thiện chiến một chút nào. Tên đại ca có vẫn ngồi trong chiếc Maybach đen tuyền ở đằng xa theo dõi trò vui sắp diễn ra. Cát Vũ đánh mắt nhìn hắn đầy sắc lẹm. Ánh mắt tuy là băng nhưng cũng có thể thiêu đốt mọi thứ nếu cần.

Tên Liêu Tuấn nhìn Cát Vũ đầy thách thức. Hắn nhếch môi lên cười nhạt. Thực ra thì hắn cũng chẳng rỗi hơi mà đi trả thù hộ một tên tép riu hạng xoàng nhưng nghe nó kể người đánh nó là một thẳng nhóc. Đã thế lại còn bảo vệ một cô gái xinh đẹp và gửi lời đến hắn đừng chạm vào cô ấy. Có vẻ có chút thú vị nếu không vờn nó một chút. Dù sao thì gần đây cũng không có việc làm. Nhìn ánh mắt lạnh như băng của thằng nhóc càng khiến hắn thấy thích thú. Chưa có ai dám điềm tĩnh hút thuốc trước sự đe dọa của Liêu Tuấn như thế này và chưa có ai dám nhìn hắn một cách sắc lẹm như thế này. Đôi mắt nó cho thấy rõ tiền đồ của thẳng nhóc. Chắc chắn sau này sẽ làm nên chuyện. Chỉ là yếu tố thời gian nữa thôi.



Nhân Mĩ sợ hãi nhưng vẫn đứng xuống cùng Cát Vũ. Cô thở dài. Dù sao thì bây giờ cũng không thoát được rồi. Tốt nhất là như Cát Vũ. Bình tĩnh giống anh ấy. Phải giữ cho tâm trạng thật bình tĩnh. Không được cuống.

- Anh Vũ!

Cát Vũ vẫn rít thuốc một cách đều đặn. Kiểu như ở trước mặt cậu là một cảnh đẹp khiến cậu phải chăm chú. Ánh mắt chuyển sang mông lung đến khó tả. Xa xăm, xa hơn cả cái tuổi 21 mà cậu đang trải qua. Có lẽ đây sẽ là lần bốc đồng trong cuộc đời. Cát Vũ vứt điếu thuốc xuống chân. Cậu di cho tàn đỏ tắt ngúm rồi quay sang Nhân Mĩ vuốt tóc cô:

- Tại sao lúc nào em cũng không chịu nghe lời tôi?

Nhân Mĩ nhìn Cát Vũ khó hiểu. Anh ấy đang định làm gì? Cô không trả lời câu hỏi này.

Cát Vũ tiếp tục mỉm cười trìu mến. Hiếm khi cậu phải dùng nụ cười này và cậu biết nó chỉ dành cho nhân Mĩ mà thôi. Cát Vũ hạ thấp giọng:

- Nếu ngay từ ngày xưa em chịu nghe lời tôi thì tôi đã không dày vò em như vậy.

Nhân Mĩ không biết Cát Vũ có ý gì nhưng cô cũng đáp lại lời của anh:

- Em là đóa hoa dã quỳ. Chẳng phải anh đã nói thế còn gì.

Cát Vũ lại mỉm cười:

- Phải rồi. Vậy bây giờ nghe lời tôi một lần này nhé. Em chạy đi.

Nhân Mĩ hoảng hốt nắm chặt lấy cánh tay Cát Vũ:

- Còn anh?

Cát Vũ nghiêng đầu:

- Tôi rất vui khi em lo cho tôi. Nhưng trò chơi này cần một người ở lại chơi.

- Không được. Em không đi đâu hết.

Câu nói cảu Nhân Mĩ vừa kịp nói xong thì mấy thằng mặt tối xầm đã xông lên. Cát Vũ nhảy ra. Chí ít thì dạo đầu cậu có thể cầm cự được. Cậu gào ra phía Nhân Mĩ trong khi cô đang hoảng loạn hét lên:

- Chạy đi. Kiên sẽ đón em ngay thôi. Bảo cậu ấy chạy càng xa càng tốt.

Nhân Mĩ nước mắt nhạt nhòa không biết làm gì ngoài lắc đầu và nói một câu:

- Đừng đuổi em, đừng đuổi em.

Hơn 10 thằng trâu đầu vào đối phó với một mình Cát Vũ. Cậu đã thấy duối sức rồi. Trong khoảnh khắc thấm mệt ấy thì một tên đạp vào lưng cậu khiến cậu ngã nhào xuống. Rồi như chỉ đợi có thế tất cả cùng chạy vào đạp tới tấp vào con người đang chống cự bên dưới.. Cậu ta không ngừng hét lên trong đau đớn:

- Nếu không chạy nhanh thì tôi sẽ đánh em còn đau hơn thế này.

Nhân Mĩ đứng bên ngoài hét lên. Cô không để ý đến lời đe dọa cua Cát Vũ.

- Đừng đánh anh ấy nữa.



Rồi một tên cao to đi đến khóa tay cô lại. Nhân Mĩ giãy giụa:

- Làm gì? Các người làm gì thế?

Cát Vũ nhìn tên đang khóa tay Nhân Mĩ thì cậu lấy hết sức bình sinh đứng dậy và cô gắng chạy đến cứu cô. Nhưng đi chưa được nửa bước đã bị bọn chúng lôi lại và đập tới tấp. Ánh mắt chỉ còn lại ngọn lửa là đang bùng cháy và một tảng băng tách biệt nhau - một ánh mắt đặc biệt và đầy phức tạp.

- Lũ chó má. Thả cô ấy ra.

Nhân Mĩ bị lôi đến gần một một người. Hắn đứng cạnh chiếc Maybach ấy. Khuôn mặt dự tợn nhưng lại rất hờ hững trước cảnh tượng đang diễn ra. Nhân Mĩ có thể lờ mờ đoán được hắn là ai.

Liêu Tuấn khẽ nâng cằm người con gái đang đứng trước mặt mình. Ánh mắt kiên cường khiến hắn càng cảm thấy thích thú. Quả là một cô gái xinh đẹp. Vẻ sắc sảo này khiến cho bao nhiêu kẻ phải điên đảo đây? Đã lâu lắm rồi hắn không nhìn thấy một người con gái thú vị như thế này. Đúng là hôm nay động thủ cũng đáng lắm.

- Cô em rất có sức hút.

Câu nói này khiến Nhân Mĩ cảm thấy ghê tởm. Và cả bàn tay của hắn nữa. Cô muốn chạy về nhà tắm rửa lại. Cô cảm thấy rất rất bẩn. Nhưng Nhân Mĩ cũng cụp mắt xuống rồi nói lí nhí:

- Xin ông! xin ông tha cho anh ấy. Tôi mới là người phải chịu phạt.

- Ô?

Nhân Mĩ vội vàng quỳ xuống cầu xin:

- Xin ông đấy!

Liêu Tuấn nhìn Cát Vũ đang chống chọi với bọn đàn em của hắn. Có vẻ như là Cát vũ không hề có ý khắc phục.

- Được!

Nhân Mĩ ngẩng mặt lên vui mừng.

- Cảm ơn! Cảm ơn ông.

Cô không ngờ xã hội đen lại tốt bụng như vậy. Trong lòng thầm cảm kích con người này. Cô thấy hắn ta đã ra lệnh cho bọn đàn em rút. Cát Vũ nằm bẹp dí ở dưới nền đất. Khuôn mặt đầy những dấu ấn của cuộc trả thù, nhìn rất thảm hại. Cô đang định đứng dậy nhưng lại thấy có điều gì đó không lành. Quay người lại thì thấy có một tên đang cần chiếc dao Thái Lan đi tới. Nhân Mĩ mở to đôi mắt hốt hoảng. Cô luống cuống không làm được gì. Chỉ kịp hét lên:

- Không!

Con dao được tên ******** đó dùng lực và cắm phập vào phần bụng Cát Vũ. Chất nhầy màu đỏ thẫm bắt đầu loang lổ cả một mảng áo của cậu. Cơn đau buốt càng mạnh hơn khi hắn rút dao ra. Máu càng chảy dồn dập hơn và Cát vũ cảm thấy rất mơ hồ. Chỉ kịp nhìn thấy hình ảnh Nhân Mĩ đang cố gắng chạy đến bên cậu. Nhưng sức lực cậu không cho phép nhìn thấy cô ấy chạy đến bên mình một cách trọn vẹn. Một màu đen tối xuất hiện như nhốt cậu vào không gian địa ngục tối tăm. Có lẽ tất cả sẽ hết từ đây. Cát Vũ biết rằng mình có thể sẽ không nghe thấy tiếng nói của Nhân Mĩ, có thể không được nhìn thấy ánh mắt kiên cường của cô ấy nữa rồi. Còn cả những ước mơ trng tương lai nữa. Sẽ không có những bộ màu vẽ bên những đứa con xinh xắn, hồng hào. Sẽ không có nụ cười viên mãn của Nhân Mĩ trên môi khi cô ấy làm xong bữa ăn, sẽ không có cô ấy giục cậu đi ngủ mỗi khi thức muộn. Sẽ không được hát và hôn vào trán cô ấy mỗi tối đi ngủ. Tất cả sẽ hết chỉ trong mấy phút ngắn ngủi nữa thôi. Có lẽ đây là cái giá phải trả cho những năm tháng cậu đã dày vò cô ấy. Thôi được, cậu chấp nhận. chỉ cần cô ấy được sống vui, được hạnh phúc thì cậu cũng sẽ chấp nhận. Có lẽ cậu chết đi sẽ là một giải thoát cho cô ấy. Nhưng thâm tâm cậu chỉ muốn nói một điều thôi:

- Ngủ ngon nhé...vợ!!

Thấy Cát Vũ mềm nhũn trong vòng tay mình mà Nhân Mĩ không khỏi hoảng hốt. Máu đang lan sang cả người cô. Bọn người cầm thú kia đã phóng xe đi tự lúc nào. Sẽ không có ai đưa anh ấy đi bệnh viện. Phải làm sao đây? Nhân Mĩ liền cởi chiếc cardigan của mình và bít vào miệng vết thương. Máu sẽ bớt chảy ra thôi. Nước mắt cô giàn giụa trên má. Cô ôm chặt Cát vũ trong tay.

- Anh Vũ! Chỉ cần anh sống thì em nhất định sẽ nghe lời anh, nhất định sẽ không chạy trốn khỏi anh nữa. Chỉ cần anh sống thì em sẽ làm tất cả cho anh, chỉ cần anh sống thì em sẽ không bao giờ ghét anh cho dù anh có dày vò em. Chỉ cần anh sống thì em sẽ yêu anh. Tỉnh lại đi anh.

Bầu trời mây đên vần vũ trùng hợp đến tự nhiên. Nhân Mĩ ôm Cát Vũ trong trạng thái hoảng loạn toàn phần. Cô ôm chặt như sợ sinh mạng của anh sẽ tan biến mãi mãi. Bây giờ cô đã thấy rồi, đã thấy anh là người tốt với cô trên thế giới này mà không ai bằng rồi. Vậy tại sao anh vẫn chưa tỉnh lại? Trái tim cô như không còn lành lặn sau khi nhát dao đó đâm vào bụng anh ấy. Lần đầu tiên cô cảm thấy mình đau như thế nào khi cảm nhận được Cát Vũ sắp rời xa cô. Sao lúc đứng giữa bờ vực thẳm, nơi sự sống và cái chết chỉ cách nhau một bước chân thì con người ta mới nhận ra những gì đang ẩn giấu nơi con tim kia. Sao đến lúc đấy người ta mới biết hối hận?

Vừa lúc đó, Kiên cũng tới. Kéo theo những tia hi vọng khiến Nhân Mĩ hét lớn:

- Hãy cứu anh ấy. Nhanh lên!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Chiếm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook