Độc Chiếm

Chương 14: Quá khứ và thực tại, đó là hai thứ luôn song hành

Fly

23/05/2013

Khánh Lâm và Lương Chi thấy Nhân Mĩ dạo này có vẻ "dính" vào Cát Vũ một cách quá mức thì liền kéo cô lại hỏi nhỏ:

- Khai thật mau, có phải cậu đã bị tên Cát Vũ lạnh lùng đó nấu thành cơm rồi không?

Nhân Mĩ bị nói trúng tim đen vội vàng đẩy nhẹ hai người bọn họ. Khuôn mặt trắng hồng giờ chuyển sang đỏ hồng. Cô nói đầy vẻ ngại ngùng:

- Các cậu thật là. Hết chuyện rồi hay sao?

Lương Chi có tính tình cổ hủ. Khi thấy Nhân Mĩ có biểu hiện như vậy thì vội cốc đầu cô rồi hạ giọng:

- Thôi đi cô nàng. Bị hắn thổi ngay đến một hạt gạo cũng không còn mà còn chối. Cậu đấy, tại sao lại nghe những lời mật ngọt chết người của bọn con trai cơ chứ? Bây giờ cậu vẫn đang đi học cơ mà.

Khánh Lâm nhíu mày nói với Lương Chi:

- Bà cô trẻ này lắm lời quá. Thế kỉ 21 con gái nghĩ thoáng hơn ngày xưa nhiều. Đừng có giữ mãi mấy cái hồi ức phong kiến ấy nữa. Cũng lo mà kiếm một người bảo vệ tương lai sau này thì hơn.

- Tớ không cần. Tớ vẫn thích học hơn.

Lấn này thì đến Khánh Lâm cốc đầu Lương chi:

- Học? Nếu còn học nữa thì tớ đảm bảo cậu ế.

Lương Chi trợn mắt lên quát:

- Cái gì? Dám trù ẻo tớ

Nhân Mĩ cười nhìn hai người bạn của mình. Họ thật hồn nhiên. Nhưng rồi có điều gì đó không ổn, cô kéo Khánh Lâm lại hỏi đầy nghi hoặc:

- Này, đừng nói với tớ là cậu cũng....

Khánh Lâm bịt miệng Nhân Mĩ lại cười trừ:

- Làm gì có.

Nhân Mĩ gỡ tay Khánh Lâm ra nhìn cô. Dạo này cô nàng có vẻ đỏm dáng hơn. Lúc nào mái tóc cũng được cô ấy chăm chút thì phải. Rõ ràng là có anh chàng nào "hỏi thăm" rồi mà còn chối. Nhân Mĩ nhướn mày nói vẻ thnr nhiên:

- Vậy sao? Tớ đi hỏi cả trường. Chắc chắn là sẽ có kết quả.

Mới nghe có thế mà Khánh Lâm đã vội vàng kéo tay Nhân Mĩ lại nhận tội:

- Là anh chàng trong đội bóng đá của trường.

Lương Chi cũng vì quá kích động mà nhảy vào:

- Cả cậu cũng bị bọn con trai dụ khị hay sao?

Khánh Lâm lườm Linh Chi:

- Cái gì mà dụ khị. Đấy người ta gọi là dâng hiến cho tình yêu.

- Các cậu thật là...

Khánh Lâm phẩy tay vẻ không quan tâm và quay sang nói với Nhân Mĩ:

- Kệ cậu ấy đi. Khi nào ế thì mới biết mặt.

Lương chi cũng không thèm nói gì nhiều, cô lại chăm chú vào quyển sách trước mặt. Ế? Từ này cũng làm cô có chút hoang mang. Nếu vì học mà ế thì cô cũng muốn yêu một lần xem sao? Hương vị của tình yêu như thế nào nhỉ? cô đã từng nghe một người bạn cấp ba của mình nói về cái cảm giác khi yêu. Nó như một món ăn có đủ gia vị, tùy theo từng thời điểm mà ta được thưởng thức hương vị. Lúc ngọt ngào, lúc cay đắng, lúc chua chát, lúc lại mặn nồng...Thật sự là thú vị như vậy sao?

****************

Thứ 7.

Cát Vũ đón Nhân Mĩ ở cổng kí túc xá. Do cô ấy bảo phải chuẩn bị trước tinh thần nên hôm qua có ở lại đây.

Nhân Mĩ bước ra khi có điện thoại của Cát Vũ. Tâm trạng hồi hộp từ đây, nếu nói một cách thẳng thắn thì đây gọi là đi ra - mắt - bố - mẹ - chồng.

Trời đã vào đông. Từng đợt giớ lạnh thổi táp vào mặt như mạt sát làn da con người. Mái tóc của Nhân Mĩ tung bay như níu lại cơn gió vừa đùa giỡn nó.

Bầu trời cứ âm u như chưa bao giờ có nắng. Cuộc sống như được thể được Blen một màu xám xịt. Hiệu ứng không gian khiến cho người ta có cảm giác khó chịu, một thứ cảm giác bất an, chán chường kéo đến.

Cát Vũ nắm tay Nhân Mĩ đi. Chỉ cần anh ấy nắm đôi bàn tay rộng lớn này vào là mọi cảm giác bất an sẽ được tan biến. Chỉ cần anh ấy luôn bên cô thì chắc chắn bầu trời xám xịt này chẳng thể đe dọa nổi tinh thần yếu ớt của cô. chỉ cần vậy thôi.

Chiếc moto lướt qua làn gió. Như cười vào mặt nó khiến nó thỉnh thoảng lại rít lên lạnh lùng bên tai. Thật khó chịu. Nhân Mĩ ngả đầu vào lưng Cát Vũ, sự rộng lớn choáng ngợp cả khuôn mặt cô. Bàn tay cô ôm chặt lấy eo Cát Vũ. Ôm thật chặt để cảm giác bình yên mãi mãi ở bên cô.

Cát Vũ khẽ mỉm cười trước cái ôm chặt của Nhân Mĩ. Cô ấy đang căng thẳng. Cậu biết, lúc nào tâm lí của Nhân Mĩ cũng vậy. Cô ấy là một con người cẩn thận, nhưng chính vì cẩn thận quá mà hay lo sợ những điều trước mắt. Cậu lên tay ga cho xe lướt đi nhanh hơn. Làm thế này, cảm giác sợ hãi cái điều kia sẽ tan biến, thay vào đó là sự sợ hãi một cảm giác mạo hiểm.



Ngôi biệt thự nguy nga tráng lệ khiến Nhân Mĩ không khỏi trầm trồ. Nhà anh ấy đây sao? Chiếc cổng to lớn càng tô điểm cho ngôi nhà thêm hoành tráng. Bà quả gia mở cửa vui mừng khi nhìn thấy Cát Vũ và dùng một đôi mắt dò xét để nhìn Nhân Mĩ.

- Cậu chủ. Cuối cùng thì cậu đã về nhà.

Cát Vũ hỏi bà quản gia:

- Bố mẹ tôi có nhà chứ?

- Cái này...

Thấy bà quản gia có vẻ ngập ngừng. Cát Vũ liền lấy tay gạt bà ta ra rồi dùng tay kia nắm lấy tay Nhân Mĩ đi thẳng vào nhà.

Bà quản gia vội vàng đóng cổng rồi chạy theo hai người. Bà ta thật sự thấy chướng mắt bởi cô gái kia. Cô ta là ai mà dám bước chân vào ngôi nhà này chứ? Trông cách ăn mặc cũng chẳng phải hạng quyền quí gì cho cam.

- Cậu chủ! Ông chủ đã ba ngày chưa về nhà rồi.

Cát Vũ khựng lại rồi cậu lại bước tiếp:

- Không sao. Còn mẹ tôi.

- Bà chủ...

Còn chưa kịp nói xong thì bà ta đã nhìn thấy những cái không nên nhìn. Bà chủ đang ôm hôn một người đàn ông mà chính bà cũng không biết. Chỉ biết rằng ông ta có rất nhiều tiền. Đáng ra, bà cũng đã kịp thông báo cho Cát Vũ biết nhưng chỉ trách tuổi già sức yếu, bà không thể theo kịp những bước chân rất nhanh và quả quyết đến từng bước của Cát vũ. Cũng không thể trách bà được.

Cát vũ xiết chặt tay lại vào đôi bàn tay Nhân Mĩ. Mẹ của cậu, người mẹ mà cậu biết đã ngoại tình từ lâu nhưng cậu không bao giờ có thể ngờ rằng có một ngày lại chứng kiến cái cảnh này. Thật là đau lòng và nhục nhã. Còn bố cậu, bố cậu thì sao? Ba ngày chưa về thì chắc chắn là đã vui chơi cùng một cô thư kí trẻ đẹp nào đó mà quên mất đường về nhà rồi. Cái gia đình này tại sao càng ngày càng ra như vậy? Là ai đã khiến nó như vậy?

Nhân Mĩ cảm thấy xương bàn tay như vỡ vụn ra khi Cát Vũ xiết lấy bàn tay cô. Tuy nhiên cô vẫn cắn răng chịu đau, vì cô biết anh đang trải qua nỗi đau còn lớn hơn như thế này nhiều. Chính cô cũng không ngờ người đàn bà mang đầy vẻ quyền quý nhưng trong mắt hiện hữu sự lẳng lơ kia lại là mẹ Cát Vũ. Là bác Vy mà nhiều năm trước vẫn hay mỉm cười thân thiện rồi làm những chiếc bánh táo thơm lừng cho cô. Là người đàn bà thân thiện nhất mà cô từng gặp, có nụ cười quyền quý khiến bao trái tim điên đảo nhưng vẫn một mực chung thủy...Không phải như vậy sao? Trong quá khứ của cô luôn giữ mãi những hình ảnh này, cho dù bây giờ nó đã bị ngả màu thời gian thì nó vẫn còn mãi, như một chứng nhân. Vậy tại sao khi đứng trước thực tại cô vẫn không thể nhận ra? Đây là người đàn bà như thế nào?

Còn chưa kịp nói gì tiếp theo thì tất cả đã thấy Cát Vũ hùng hổ lao đến. Những tưởng cậu sẽ cho người đàn ông đã ân ái với mẹ cậu kia một trận ra trò thì chỉ thấy cậu lôi xềnh xệch ông ta ra ngoài cổng rồi đóng cổng vào. Cát Vũ dựa người vào chiếc cổng lớn, lưng cậu dù có rộng lớn đến đâu thì cũng bị nó nuốt chửng dễ dàng. Cát Vũ ngồi phịch xuống như cái tâm trạng đang rơi rồi lại bị dừng lại lơ lửng gữa không trung. Cậu gục mặt vào khoảng cách giữa hai đầu gối tạo ra. Đôi vai rộng lớn đã từng cao ngạo trước bao nhiêu kẻ nhưng sao giờ đây lại cô đơn và đầy đau khổ bỗng rung lên bần bật. Một giọt nước mắt khẽ rớt xuống. Chưa bao giờ cậu nghĩ là mình sẽ khóc vì người mẹ cảu mình, người mẹ đã không quan tâm đến cảm xúc của cậu mà đi hết với người đàn ông này với người đàn ông khác. Cậu chỉ biết rằng cậu khóc là do Nhân Mĩ. Kí ức của cô ấy về mẹ cậu có lẽ đã bị sụp đổ rồi. Biết làm sao đây? Cô ấy có cảm thấy an toàn khi yêu một con người có mẹ đã "hồng hạnh xuất tường" suốt bao nhiêu năm qua? Cô ấy có chấp nhận một thằng người yêu có bố luôn cặp kè với bao cô gái có tuổi tỉ lệ nghịch với cả tuổi của ông ấy? Thật xót xa và nhục nhã. cô ấy sẽ nghĩ cậu là một người như thế nào?

Một bàn tay đặt vào lưng cậu vỗ nhẹ, một cái ôm nhẹ nhàng và một giọng nói nhẹ nhàng cũng đủ trấn an Cát Vũ phần nào:

- Đừng như vậy. Trông anh như trẻ con ấy.

Cát Vũ vòng tay ôm chặt lại Nhân Mĩ. Cô ấy nhỏ bé lọt thỏm trong vòng tay cậu, nhưng sao cậu lại có cảm giác bờ vai cô ấy rộng lớn như vậy? Đủ che chắn cho cậu những cơn đau về mặt tinh thần đang không ngừng ồ ạt kéo đến. Cát Vũ nói trong khi nước mắt vẫn không ngừng chảy:

- Em đừng nhìn tôi...

- Em đâu có nhìn anh, trông anh lúc này xấu chết đi được. Em không thèm nhìn đâu.

- Đừng an ủi tôi.

- Em mà không an ủi anh thì anh khóc rửa trôi cả em thì sao?

Cát Vũ càng ôm chặt hơn. Cậu có thể cảm thấy bờ vai ấm rồi lại chuyển sang lạnh với những giọt nước mắt của Nhân Mĩ. Cô ấy lúc nào cũng vậy, luôn quan tâm đến người khác mà không thèm để ý đến tâm trạng của bản thân, cho dù nó cũng chẳng tốt đẹp gì. Rồi như lấy lại được tinh thần, cậu buông cô ra rồi kéo tay cô đi vào nhà.

Người mẹ của cậu vẫn đang ngồi chờ cậu bước vào nhà. Ba tách trà đã được bà sai quản gia chuẩn bị đầy đủ và một chút bánh đậu xanh nữa. Thấy Cát Vũ và người con gái kia bước vào bà khẽ mỉm cười. Trong thâm tâm tự hỏi có gặp người con gái này ở đâu qua.

- Con trai. Cuối cùng thì con cũng chịu về nhà.

Nhân Mĩ cúi người xuống lễ phép:

- Cháu chào bác. Cháu là Nhân Mĩ, bác còn nhớ cháu chứ ạ?

Bà Vy chợt khựng người lại. Vậy là cảm giác bất an của bà đã đúng. Là cô ta, đứa con gái của Nhân Trịnh và Thiệu Vân. Bao nhiêu năm qua bà vẫn đang chờ đợi nó đến cướp lại gia sản vốn là của gia đình nó. Và cuối cùng nó cũng quay trở lại rồi. Hơn nữa lại con tay trong tay với đứa con trai của bà. Đúng là mánh khóe trả thù cũng không tồi.

- Tất nhiên là tôi còn nhớ. Cô ngồi đi.

Nhân Mĩ thoáng buồn bã vì cách xưng hô của bác Vy bây giờ cũng khác với ngày xưa. Hoàn toàn giống như người xa lạ. Cô ngồi xuống bên cạnh Cát Vũ. Ánh mắt của anh vẫn không rời khỏi cô như để bảo vệ cô khỏi sự soi xét của cả bà quản gia lẫn bác Vy. Có lẽ bác Vy bây giờ đã không còn là bác Vy của ngày xưa nữa rồi. Cô nên dổi cách xưng hô trong ý nghĩ của mình.

Nhưng Nhân Mĩ đâu biết rằng, quá khứ và thực tại luôn luôn song hành. Người đàn bà này vẫn là người đàn bà của xưa kia. Không hề thay đổi, chỉ khác là xưa kia bà ta đã dùng vỏ bọc quá dày mà thôi.

Cát Vũ không thèm nhìn người mẹ đang ngồi trước mặt mình, cậu đưa tay với lấy tách trà đang bốc khói trắng nghi ngút trên mặt bàn. Đưa tay khuấy nhẹ khiến nước trà bị xoáy thành một hình vòng tròn. Cứ thế đuổi nhau, nhưng không bao giờ bắt được nhau.

- Nhân Mĩ sau này sẽ là vợ con.

Nhân Mĩ quay sang phía Cát Vũ ngạc nhiên. cô không nghĩ là anh đưa cô đến đây là để tuyên bố chứ không phải là để thông báo.

Bà Vy vẫn bình thản. Bà với lấy một chiếc bánh và nhẹ nhàng bỏ vào khuôn miệng. Rồi mỉm cười, nụ cười đầy ẩn ý:

- Con trai. Con quả quyết thế sao?

- Phải.

- Vậy con không nghĩ là trước mặt còn bao nhiêu người sao?

Cát vũ nhếch mép cười. Cậu dựa người vào ghế rồi nói vẻ bình thản cũng chẳng khác gì mẹ của mình:



- Họ đã không tôn trọng con cái thì con cũng đâu cần tôn trọng họ.

- Con...

Bà Vy tức giận trước câu nói của Cát vũ.

Nhân Mĩ sợ hãi lay cánh tay Cát Vũ. Cô liếc mắt dò xét sự giận dữ của người đàn bà trước mặt:

- Anh Vũ. Đừng vô lễ với mẹ anh như vậy.

Bà Vy kiềm chế được sự giận dữ của mình thì nhếch mép cười nói với Nhân Mĩ:

- Con trai tôi không đến lượt cô dạy bảo đâu.

- Bác Vy.- Nhân Mĩ chỉ có thể gọi tên người đàn bà đã đổi thay này.

- Đừng gọi tên tôi tùy tiện như vậy. Tôi cũng nói luôn, cô yêu Cát Vũ nhà tôi là vì mục đích gì?

Cát vũ như sợ hãi cái điều mà mẹ sắp nói. Cậu kéo tay Nhân Mĩ đứng lên hất hàm nói:

- Mẹ đừng có nói linh tinh. Con đã nói rồi, sau này cô ấy sẽ là vợ con.

Bà Vy cũng đứng dậy theo nói với sự khẳng định:

- Mẹ không cho phép. Đứa con gái này không đủ tư cách.

Cát Vũ đạp đổ chiếc bàn khiến bà quản gia và Nhân Mĩ kinh hãi. Cô bám chặt lấy cánh tay Cát Vũ.

- Mẹ dựa vào đâu?

- Mẹ đã chọn cho con rồi, Bảo An sẽ là vợ con. Nó mới xứng đáng.

Nhân Mĩ như cảm thấy có hàng ngàn mũi dao đang cắm vào trái tim mình. Sao lại thành ra như vậy? Cô không được chấp nhận.

Cát Vũ dùng đôi mắt lạnh như băng của mình nhìn mẹ. Như để uy hiếp bà. Nhưng tất nhiên bà Vy cũng không phải vừa. Đôi mắt quyến rũ của bà cũng có thể đốt cháy mọi thứ trước mặt.

- Bảo An chẳng là gì đối với con.

- Nhưng nó quan trọng với mẹ. Cưới nó công ti có thể phát triển mà không bị ai cướp mất.

Câu nói này có ý ám chỉ Nhân Mĩ. Tuy nhiên, cô vẫn không hay biết. Chỉ biết sợ hãi nhìn hai mẹ con họ cãi nhau vì cô mà thôi. Có phải cô yêu Cát Vũ là một sai lầm?

Cát Vũ nhếch mép cười nhạt:

- Phải rồi. Mẹ có bao giờ quan tâm đến đứa con này đâu? Ngay cả khi nó bị xã hội đen tìm đến thì mẹ vẫn bình chân mà đến gần những người đàn ông khác. Phải không?

Bà Vy nghe vậy vội hốt hoảng:

- Xã hội đen? con lại gây ra chuyện gì rồi?

- Không cần mẹ phải lo.

Nói rồi cậu thô bạo kéo Nhân Mĩ đi trong ánh mắt tức giận của mẹ. Cậu không cho phép, không cho phép ai ngăn cách cậu và Nhân Mĩ. Và cả đời này cậu sẽ không yêu ai ngoài cô ấy.

Bà Vy đứng lặng hồi lâu rồi cúi xuống nhặt mấy chiếc bánh đậu xanh đang vung *** dưới đất. Rồi dùng khớp của mấy ngón tay bóp nát những chiếc bánh ấy trong ánh mắt đầy thù hận. Bà quay ra nói với quản gia đang sợ hãi đứng một góc:

- Thu dọn chỗ này lại.

Rồi bà đi về phía cầu thang. Trước khi lên tầng bà không quên "nhắc nhở" :

- Liên hệ với Tam, bảo hắn theo dõi Cát Vũ và Nhân Mĩ. Rồi sẽ có một cuộc chia li. Còn nữa. Tháng sau, khi công việc ổn định, liên hệ với bên Bảo An. Nói với họ, Cát Vũ cũng sắp tốt nghiệp rồi. Chọn ngày mà kết hôn đi.

Bà quản gia tự trách mình lắm lời nhưng vẫn nói:

- Thế còn Nhân Mĩ?

Bà Vy lừ mắt rồi lại nhướn thành hình trăng khuyết. Khuôn miệng cũng nở một nụ cười độc ác:

- Sẽ có cách giải quyết. Tạm thời để cho chúng vui vẻ nốt những ngày tháng cuối cùng bên nhau.

- Bà định giết cô ấy?

- Bà điên à? Tôi không giết, không đánh đập nhưng sẽ làm cho nó phải tự ý rời xa Cát Vũ. Thế thôi.

Rồi bà bước lên tầng trong tiếng cười ngặt nghẽo đến lạnh người. Bà quản gia khẽ rùng mình rồi nhanh chóng liên hệ với Tam theo lời bà chủ của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Chiếm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook