Độc Chiếm

Chương 19: Thời gian thấm thoát thoi đưa

Fly

23/05/2013

Bảy năm. Không phải là khoảng thời gian quá dài nhưng nó là một khoảng mà một người có thể làm một - việc. Là thời gian để người ta học cách chấp nhận, học cách quên, học cách để nỗi đau lắng xuống nhẹ nhàng...

Nhân Mĩ đã trải qua bảy năm sống như vậy... Bảy năm....Và giờ cô sắp sửa quay trở về nơi cũ, nơi mà cô đã từng phải trốn chạy... nơi ấy cất giấu một Nhân Mĩ yếu đuối, một Nhân Mĩ đau khổ vì yêu, một Nhân Mĩ ngốc nghếch...Và giờ, Nhân Mĩ của bảy năm sau đã khác xưa rất nhiều.

Cát Vũ ngồi ở vị trí tổng giám đốc hiên ngang và lạnh lùng. Công ti giờ đây đã được anh đưa lên hùng mạnh không thể cản nổi. Chỉ với bảy năm, 4 chi nhánh đã được mở, tổng sản phẩm xuất khẩu luôn lớn hơn nhập khẩu rất nhiều, là công ti được nhà nước quan tâm hàng đầu trong thị trường xuất khẩu...Đó là những gì mà Cát Vũ đã làm trong bảy năm.

Cát Vũ. Sau bảy năm thời gian đã đưa ra cho anh một số tuổi chín chắn: 29. Anh đã trưởng thành, là một người biết suy nghĩ kĩ càng, không sốc nổi, không ngang tàn như cái thời ngày xưa. Nói thời gian có sức công phá lớn quả không sai, nó sẵn sàng thay đổi một con người nếu cần, sẵn sàng cướp đi những thứ mới đây vẫn còn nhuộm màu tươi mới... nhưng nó không đủ phá tan nỗi thù hận trong lòng. Ngược lại, càng làm nó lớn hơn đến không cản nổi. Tại sao cô ấy vẫn chưa chịu về? Anh đã chờ đợi suốt bảy năm. Bảy năm đằng đẵng nuôi nuôi chờ một nỗi hận thù sâu xa.

Đang chìm sâu trong suy nghĩ xa xăm thì điện thoại Cát vũ chợt rung lên.

- Anh Vũ!

- Có chuyện gì thế?

Bảo An nũng nịu phía bên kia:

- Em bị kẹt ở trung tâm thương mại. Anh đến đón em nhé?

Cát vũ không suy nghĩ mà nói nhanh:

- Tôi không có thời gian. Bắt một chiếc taxi nào đấy đi.

Rồi anh tắt máy. Cuộc hôn nhân với Bảo An là cuộc hôn nhân trao đổi. Công ti của anh và của nhà cô ấy sẽ liên kết để vững vàng hơn. Kiều như là kẻ tung người hứng, hỗ trợ cho nhau. Bảy năm qua, gữa anh và Bảo An chưa hề có một chút ân ái mặn nồng nào, đối với cô ấy, anh sẵn sàng cho cô tiền bao nhiêu cô ấy muốn nhưng tình cảm thì một chút cũng không. Vậy mà bảy năm cô vẫn chịu đựng chung sống cùng anh, chấp nhận làm một người vợ trên mặt pháp luật nhưng về tình cảm thì không hề.Chấp nhận để cho người ta nhòm ngó bàn luận nhưng vẫn kiên quyết ở bên anh không suy nghĩ. Một người con gái như thế này liệu có tốt hơn người trước?

Rồi Cát Vũ bấm số máy của Bảo An.

- Em đứng đấy. Tôi sẽ đến đón.

Anh vơ vội chiếc áo khoác và ra ngoài.

Bảo An đứng đợi ở cổng trung tâm thương mại. Cô đang rất vui mừng, hôm nay Cát Vũ chịu đón cô, chịu chấp thuận lời đề nghị của cô. Cho dù nó chẳng to tát gì? Bảy năm qua, cô ràng buộc anh ấy quả thực không uổng phí. Cát Vũ là một người đàn ông độc lập. Nếu đã không thích thì nhất định không làm. Bảy năm chung sống cô đã hiểu.

Cô con nhớ như in bảy năm trước, khi mà người con gái nào cũng có quyền hưởng thụ đêm tân hôn của mình vậy mà...cô lại cùng anh ấy có một đêm tân hôn trong bệnh viện thành phố. Đám cưới xong xuôi, Cát Vũ vào bar uống đến nỗi xuất huyết dạ dày. Rồi sau đó, tuần trăng mật của cô đã bị anh ấy bỏ dở khi đi đến nửa đường thì có người gọi điện thông báo sổ sách công ti có vấn đề. Rốt cuộc thì nhiều lần cô cũng tự hỏi mình làm thế liệu có sai? Chấp nhận yêu một người đàn ông không yêu mình? Và chấp nhận ôm mộng tưởng một ngày nào đấy anh ấy trở về không phải trong tình trạng say rượu, ôm cô vào lòng mà không gọi nhầm tên ai kia...Và rốt cuộc cô cũng nhận ra, mình chỉ là một người thay thế.

Đúng lúc Bảo An đang suy nghĩ mông lung thì cô nhìn thấy một chiếc xe đi tới. Hãng BMW đắt giá thứ hai thế giới được người con gái quý phái kia lái thuần thục. Cô ta có một dung mạo sắc sảo, một thân hình chuẩn mực cân đối, rất ra dáng một quý cô. Bảo An có chút chạnh lòng, bảy năm qua, cô đã quá lo cho hạnh phúc ảo tưởng của gia đình mà quên mất bản thân. Nhìn người con gái này, cô bỗng muốn lái một chiếc xe đắt tiền hơn. Phụ nữ là động vật có tính cạnh tranh rất cao.

Khi cô gái kia bước qua Bảo An. Ánh mắt của cô gái đó khiến cô nhớ lại một người năm xưa. Một ánh mắt kiên cường, sắc sảo. Ẩn sâu trong đó là bao nhiêu điều giấu kín khiến sự tò mò của bao nhiêu kẻ vì thế mà đuổi theo. Nhưng cô biết không thể nào là cô ta được. Người con gái năm xưa là người bị cô cướp đi người yêu thương nhất luôn luôn đứng dưới cô về đẳng cấp. Sự quý phái này toát lên chẳng phải đã là câu trả lời quá rõ ràng sao? Không phải cô ta.

Khi cô ta đi vào trung tâm thương mại thì cũng là lúc xe Cát Vũ đi tới. Bảo An lấy lại tâm trạng vui vẻ mà bước lên xe. Cô thắt dây an toàn và nhìn Cát Vũ nói:

- Hôm nay anh không bận gì à?

Cát Vũ vẫn nhìn đường phía trước mà trả lời:

- Tôi không bận.

Bảo An liền nắm lấy cơ hội này:

- Vậy anh đi ăn với em nhé? Vợ chồng mình lâu lắm không ăn cùng nhau rồi.

- Vậy sao? Chẳng phải mới đây còn gì?

Bảo An nhíu mày. Cô nói vẻ giận dỗi:

- Cách đây ba tháng rồi. Và lại lúc đấy là họp mặt gia đình, không thể tính được.



Cát Vũ liếc nhìn Bảo An rồi cậu trả lời:

- Lâu thế rồi sao?

- Phải.

- Được! Tôi đi với em. chọn địa điểm đi.

Bảo An vui vẻ rồi làm vẻ suy nghĩ:

- Đến Kings anh nhé.

Nhân Mĩ bước vào trung tâm thương mại. Kiên có dặn cô mua cho anh ấy ít đồ dùng sinh hoạt vì ở nhà còn thiếu. Mới trở về, chỗ ở và nhiều thứ còn chưa hoàn chỉnh. Công ti của cô cũng chỉ vừa mới được mở cách đây hai tháng, do Kiên và cô cùng chung tay. Họ nuôi một ý chí vững vàng là sẽ đưa công ti lên một tầng cao mới, cạnh tranh với những công ti hàng đầu trong nước, du nhập tây hóa vào phương tiện sản xuất và kĩ thuật. Sử dụng văn minh hiện đại nhiều hơn là lối truyền thống... Nói chung là 5 năm ở Oxford, cô cũng đã trau dồi được không ít kinh nghiệm. Cô còn nhớ như in cái lần thực tập ở một xưởng sản xuất bánh kẹo bên đó, chỉ là một xưởng thôi nhưng phương tiện hiện đại cũng chẳng kém một công ti ở Việt Nam là mấy. Hơn nữa, tốc độ làm và trình độ của họ rất cao. Khiến cô rất nể phục. Lúc đó, trong đầu cô chỉ hiện lên một ý nghĩ duy nhất là học hỏi. Và giờ thì vốn liếng của cô cũng có thể bỏ ra để giúp công ti đi lên một cách vững vàng.

Kiên gọi điện:

- Mĩ, bao giờ thì em về? Đừng làm anh phải nhớ em như thế chứ?

Nhân Mĩ mỉm cười trước vẻ nũng nịu đầy trẻ con của Kiên:

- Anh thật là, 28 tuổi đầu rồi đấy. Em sẽ về ngay.

Kiên cười giòn tan sau loa điện thoại của Nhân Mĩ. Rồi anh lấy lại giọng nói:

- Được. Về nhanh lên. Mà không cần phải mua gì đâu. Anh đã đặt ăn Kings rồi.

Nhân Mĩ cười khổ sở:

- Anh yêu à? Ăn uống thôi cần gì phải tốn kém như vậy? Con của chúng ta vẫn còn ngủ chứ?

Kiên làm ra vẻ nội trợ:

- Bà xã, yên tâm. Bố nó mà đã trông nom là cu cậu chỉ có nước ngủ quên đường dậy thôi.

Cả nhà chúng ta vẫn đi ăn đấy nhé. - Kiên không quên nhắc nhở.

- Được rồi. anh tắm rửa cho con đi, em sẽ về ngay đây.

Tại Kings resort.

Từng ánh đèn vàng chiếu rọi lên khuôn mặt của mỗi con người nơi đây. Không gian ấm cúng lan tỏa mỗi khi ta bước vào. Không khí lãng mạn cũng là thứ ta nên nhắc đến nếu bạn và người yêu của mình ăn tại đây. Khi bước vào, không cần biết bạn là ai, bạn sẽ được tôn lên như một vị vua nhưng tất nhiên là bạn phải ăn.

Bảo An và Cát vũ ngồi tại một chiếc bàn cạnh cửa sổ. Cát Vũ không thích ánh đèn vàng này, nó làm anh nhớ lại khung cảnh năm xưa, khi anh và ai đó cùng nhau ăn tối. Anh không muốn nhớ tên người đó. Bây giờ, người ngồi trước mặt anh là Bảo An - cô ấy là vợ của anh

- Anh ăn gì?

Bảo An thấy phục vụ đưa menu ra đã lâu mà Cát Vũ không hề có ý kiến gì khiến cô phải lên tiếng nhắc nhở. Đôi khi, tâm trang của Cát Vũ cứ treo ngược lên như thế này đấy.

Cát Vũ đẩy thực đơn về phía Bảo an nói giọng trầm ấm:

- Em chọn đi. Tôi ăn giống em.

Câu nói này khiến Bảo An hạnh phúc khôn xiết. Cô vui mừng đón lấy quyển menu của người phục vụ và chọn món. Xong xuôi, cô quay ra nhìn Cát Vũ. Hôm nay anh rất lạ, chẳng nhẽ anh đã yêu cô rồi chăng?



- Hôm nay anh có cái gì đấy rất đặc biết?

Cát Vũ ngạc nhiên tự ngắm mình từ trên xuống dưới. Khi phát hiện ra mọi thứ đều bình thường thì anh mới quay lại bảo:

- Vậy sao? Tôi đặc biệt ở chỗ nào?

- Anh dịu dàng hơn rất nhiều.

- Trước kia tôi chưa từng dịu dàng với em?

Bảo An lắc đầu:

- Chưa hề!

- Vậy sau này tôi sẽ thử xem.

Bảo An liền nắm chặt tay Cát Vũ nói giọng xúc động:

- Anh nói là phải làm đấy nhé?

Cát Vũ nhấp một ngụm rượu nho rồi nói:

- Tôi chưa bao giờ là kẻ nuốt lời.

Kiên và Nhân Mĩ dừng xe tại Kings.

Họ bước xuống cùng đứa con của mình. Một gia đình... phải nói thế nào nhỉ? Nếu nói mang vẻ hoàng tộc thì có lẽ hơi quá nhưng có thể là rất rất quý phái. Đứa trẻ có đôi mắt đẹp giống mẹ. Chiếc mũi cao giống bố kia khi nhìn vào thực sự khiến người ta thích thú. Bộ quần áo ngụy hầm hố làm cho nó thêm đáng yêu muôn phần. Cái này ta cũng cần nhắc đến kĩ thuật làm quần áo cho trẻ con càng ngày càng tinh xảo và hiện đại. Một bộ quần áo như thế này, khi mặc vào lại toát lên vẻ hồng hào đáng yêu thì quả thực rất đáng khâm phục. Kiên bế đứa trẻ lên yêu chiều nói:

- Ken! Chúng ta ăn cơm ở đây nhé?

Nhân Mĩ nghe thế vội nói:

- Trẻ con mà, ăn ở đâu mà chẳng được. chúng ta vào thôi.

Đúng lúc ấy thì Ken lại nũng nịu víu lấy bờ vai rộng cảu Kiên nói:

- Ken không chịu đâu. Ở đây không có Tom.

- Thôi nào! - Nhân Mĩ dỗ dành - Tom còn phải đi cứu thế giới. Ken của mẹ bây giờ phải ăn đã, ăn thì mới lớn được, mới đi cứu thế giới được, đúng không nào?

Kên ra vẻ chấp thuận nhưng rồi lại phụng phịu:

- Nhưng con không thích ăn ở đây đâu. Ở đây có lửa, sẽ cháy, yêu quái nhìn thấy lửa sẽ đến.

Kiên và Nhân Mĩ nhíu mày nhìn vào bên trong. Từng chiếc bàn có một trụ nến như dể làm tăng thêm vẻ lãng mạn. Nhân Mĩ kéo tay Kiên nói:

- Anh có thể gọi điện bảo nhà hàng hủy được không? Em sợ con nghịch nến sẽ bén vào người nó. Chúng ta cẩn thận vẫn hơn mà.

Kiên chấp thuận, gật đầu:

- Không thành vấn đề. Chúng ta đến nơi khác.

Rồi họ lạ bước trở về xe.

Trong khoảnh khắc ấy. Cát Vũ quay mặt ra hướng cửa sổ. Bóng dáng một người con gái vương vào mắt anh. Không nhìn thấy mặt vì cô ấy quay lưng về phía xe. Sự quý phái và lãnh đạm toát ra khiến người ta phải nhún nhường. Là cô ấy. Trong thâm tâm cậu mách bảo như vậy. Cát Vũ rời khỏi bàn chạy ra ngoài. anh lao với tốc độ nhanh nhất có thể, bỏ mặc phía sau là tiếng gọi của Bảo An. Nhưng anh vừa chạy ra đến cửa thì chiếc Posrche đã mất dạng phía đằng xa. Bảy năm trôi qua, có thể lắm chứ. Cô ấy có thể thay đổi. Và...có vẻ như, cô ấy đã có một gia đình mới. Một người con trai tốt hơn anh chăm sóc cho cô ấy. Tuy là vậy, tuy không chắc lắm về giả tưởng cảu mình nhưng Cát Vũ vẫn muốn tin, người đó chính là Nhân Mĩ. Một Nhân Mĩ của bảy năm sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Chiếm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook