Chương 83: Mưa tuyết mịt mù
Tg Dương Tố
20/07/2021
Kinh sư bắt đầu vào đông, lúc miền nam vẫn còn trong giai đoạn mưa phùn kéo dài, thì ở kinh thành tuyết đã liêu diêu. Hôm nay là đông chí, tuyết rơi nhiều như lông ngỗng bao phủ cả tòa thành, thiên địa một mảnh trắng xóa, không khí lạnh lẽo thấm cả vào lòng người, chỉ hút vào một hơi, toàn bộ lồng ngực đều như đông cứng lại.
Hạ Hầu Liễm được nghỉ, cùng một đám huynh để choàng vai bá cổ đi ra đến cửa. Bọn họ lên ngựa, chớp mắt liền mất dạng trong phong tuyết, còn lại Hạ Hầu Liễm đi bộ về nhà. Hắn thật ra cũng có ngựa, là Thẩm Quyết cho hắn, một tuấn mã Mông Cổ thượng hạng. Nhưng lương bổng của hắn cứ đến cuối tháng là tiêu hết không còn một xu, chỉ mua cỏ cho ngựa thôi đã quá sức, căn bản không mua nổi yên ngựa, lại ngại nói, không thể làm gì khác hơn là để ngựa ở nhà ngày càng béo nứt.
Bông tuyết rơi lên mặt, gió như đao xuyên qua cổ áo. Hạ Hầu Liễm vừa đi vừa chà tay, nhớ tới Thẩm Quyết.
Thời gian này, Thẩm Quyết bận bịu cơ hồ chân không chạm đất. Lập kế hoạch cho Lại bộ, chuẩn bị giao tự tế thiên, đại yến tháng giêng, mọi thứ đều tới tay y. Gần nửa tháng nay Thẩm Quyết luôn ở trong cung, Hạ Hầu Liễm hiếm hoi mới thấy y một lần. Sống hai mươi bốn năm có lẻ, tháng chạp tròn hai mươi năm tuổi năm nay, Hạ Hầu Liễm mới lần đầu nếm được mùi vị tương tư, giống như đem cả tâm can bỏ vào trong chảo dầu xào nấu, giày vò nhào lộn mãi không thôi. Mỗi ngày hắn đều đến chỗ Liên Hương ăn chùa cơm, thật ra là muốn thử vận khí xem có thể gặp Thẩm Quyết hay không, kết quả gặp đúng một lần, tên kia ở lại không quá một tuần trà, cùng hắn nói mỗi câu "Ngoan ngoãn ở đó chớ thêm loạn", rồi lại trở về cung.
Đi được nửa đường, liếc thấy một tiệm rượu, Hạ Hầu Liễm đang muốn đi vào đánh hai bầu, thì một chiếc xe ngựa lọc cọc chạy tới, ngừng bên cạnh hắn. Bạch mã trắng ngà, cửa xe treo một ngọn đèn, giữa bóng đêm đậm đặc, lộ ra một tia sáng ấm áp nhỏ nhoi. Thẩm Vấn Hành ngồi bên cạnh xe ngoắc tay với hắn, Thẩm Quyết vén rèm lên, lộ ra nửa gương mặt, gọi một câu: "Lên đây."
Lòng Hạ Hầu Liễm ngạc nhiên mừng rỡ, nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì, theo lời leo lên xe ngựa, ngồi đối mặt với Thẩm Quyết.
"Hôm nay sao có thời gian rảnh rỗi xuất cung? Không phải trong cung bày yến tiệc sao?"
Trong xe rất tối, Hạ Hầu Liễm không nhìn rõ mặt y, chỉ nghe giọng y lộ ra phiền não, "Không quản nữa, ra ngoài hít thở một chút. Trong cung thứ không thiếu nhất chính là người, khỏi cần chuyện gì cũng đến tay ta."
"Cũng tốt, " Hạ Hầu Liễm đáp, "Đúng là nên nghỉ ngơi một chút, chớ để bản thân mệt mỏi quá độ."
Xe ngựa thong thả đi, mặt đường không phẳng, có chút lắc lư. Thẩm Quyết tựa đầu vào cạnh xe nhắm mắt dưỡng thần, Hạ Hầu Liễm lẳng lặng nhìn y, tuy trong ánh sáng yếu ớt chỉ mơ hồ thấy một đường nét, nhưng vẫn vô cùng tú lệ. Ánh trăng buông xuống, xe ngựa lái vào phố lớn đầu hẻm nhà hắn, đông chí mở chợ đêm, dọc đường đều là tiếng người ồn ào. Hạ Hầu Liễm đẩy rèm cửa nhìn bên ngoài, ánh trăng hòa lẫn ánh đèn chiếu vào, Hạ Hầu Liễm quay đầu nhìn thấy trên trán Thẩm Quyết u lên một cục xanh tím, ẩn dưới lớp mũ ô sa, nhìn không rõ.
"Trán ngươi bị sao thế?" Hạ Hầu Liễm hỏi.
Thẩm Quyết mở mắt, thờ ơ nói: "Không cẩn thận, té ngã."
Đi bộ còn có thể ngã? Hạ Hầu Liễm cảm thấy kỳ quái, nhưng không hỏi nhiều nữa, một đường im lặng, đến nhà, Hạ Hầu Liễm phải xuống xe rồi. Nửa tháng trời mới gặp nhau được một lần, trong lòng hắn thấy không nỡ rời đi. Hạ Hầu Liễm chào tạm biệt với Thẩm Quyết, nhảy xuống xe ngựa. Ánh trăng chiếu lên mặt đất đầy tuyết, trắng sáng một mảnh, hắn đi được mấy bước, đạp ra mấy dấu chân nhàn nhạt. Có nên giữ y lại không ? Vốn chuyện trước đây có thể thoải mái nói ra mồm, mặt không đổi sắc tim không đập mạnh, nhưng bây giờ động tâm tư, hết thảy đều khác, một chữ hắn cũng không thốt ra được.
Đã đến cuối năm, Thẩm Quyết sẽ chỉ càng ngày càng bận hơn, chẳng lẽ lại đợi thêm nửa tháng nữa không gặp sao? Hạ Hầu Liễm rốt cuộc hạ quyết tâm, xoay người kêu "Thiếu gia", vừa vào lúc này, hắn cũng nghe Thẩm Quyết ở trên xe ngựa kêu hắn. Hai tiếng cất lên cùng một lúc, nghe không rõ là ai gọi trước.
"Ngươi nói trước, có chuyện gì?" Thẩm Quyết cách cửa sổ hỏi hắn.
"Không có gì, " Hạ Hầu Liễm đáp, "Hôm nay đông chí, nếu không chúng ta cùng ngồi uống rượu đi? Phía trước có một tiệm rượu rất ngon, ngồi trên lầu hai có thể nhìn xuống phố, ngươi đi không?"
"Được."
Thẩm Quyết cũng xuống xe ngựa, choàng lớp áo thật dày, tay còn ôm một cái lò sưởi nhỏ. Thẩm Vấn Hành đốt đèn cho bọn họ, vào tiệm rượu, gọi một nhã gian đối diện đường cái, Thẩm Quyết vào trước thay thành thường phục, Hạ Hầu Liễm cùng Thẩm Vấn Hành đứng chờ ở cửa.
Hạ Hầu Liễm nghiêng đầu hỏi Thẩm Vấn Hành: "Đốc chủ hình như tâm tình không tốt?"
Thẩm Vấn Hành nấc cụt một tiếng dài, cười ha hả nói: "Tâm tư của cha nuôi, ta cũng không dám đoán nha. Hạ Hầu đại gia, ngài tự mình đi hỏi cha nuôi."
Lời này của hắn nghe ba che bốn đậy, Hạ Hầu Liễm nhận ra có điều mờ ám, truy hỏi: "Trán đốc chủ là bị làm sao?"
Thẩm Vấn Hành vén tóc mai, nói: "Còn làm sao, cha nuôi lão nhân gia đi bộ không chú ý, ngã ra."
Đám thái giám này trước nay nói láo đều không ngượng mồm, há miệng là có thể bịa ra một chuỗi. Trên mặt đất đều là tuyết, té sao có thể sưng tím một cục như vậy? Hạ Hầu Liễm gõ lên đầu hắn: "Nói thật."
Thẩm Vấn Hành vẻ mặt đau khổ đáp: "Cha nuôi không cho ta nói nha."
Hạ Hầu Liễm xách cổ áo hắn đến bên cạnh chậu nước, đè đầu hắn uy hiếp: "Có nói hay không, không nói đem ngươi ấn vào."
Thẩm Vấn Hành ôm eo Hạ Hầu Liễm không dám nhúc nhích, nhăn nhó nói: "Là bệ hạ đập trúng. Hôm nay vốn dĩ mở kinh diên, bệ hạ lại ở báo phòng không chịu đi. Cha nuôi quỳ xuống mời bệ hạ vào học, ngài cũng biết, bệ hạ vẫn là đứa con nít mà, tính khí nóng nảy, nhất thời không vừa ý là lập tức ồn ào, đập đồ loạn xạ. Cha nuôi cũng xui xẻo, đúng lúc bị một cái quạt bay tới đập vào trán, nên mới thành ra như thế. "
Thì ra là vậy. Hạ Hầu Liễm buông lỏng tay, cau mày thở dài, thảo nào lại tự nhiên xuất cung, hóa ra là bị tiểu hoàng đế đánh trúng đầu, trong lòng đang tức giận, chuyện trong cung không thèm quản nữa. Cũng đúng, y thân phận như thế nào, trên trán lại u lên thế kia? Chẳng phải để kẻ khác thấy sẽ chê cười sao.
Thẩm Vấn Hành cho tay vào ống tay áo, thở dài như ông già: "Nay đã không giống như xưa, cha nuôi đã quyết tâm phải làm một trung thần. Mấy ngày trước Đô sát viện vạch tội Cẩm y vệ cùng Liễu đại nhân thu tiền hối lộ, thật ra thì cũng có vài trăm lượng bạc, nếu là ngày trước, giáo huấn mấy cái thì thôi, nhưng bây giờ cha nuôi trực tiếp đem hạ chức hắn. Cắt chức thì dễ, nhưng người bên dưới nếu không có chút dầu mỡ thì ai chịu làm việc? Huống chi ngày xưa sưu cao thuế nặng đã quen, nay lập tức muốn thu tay lại, đoạn tuyệt đường tiền tài đồng nghĩa với mất mạng à!"
"Bọn họ sẽ không đồng lòng với đốc chủ sao?" Hạ Hầu Liễm hỏi.
"Khó nói." Thẩm Vấn Hành rũ mi lắc đầu, "Nguyên phụ còn muốn cải cách chính trị, có một điều là bãi bỏ nhũng quan, Đông Hán cũng có trong danh sách, cha nuôi dùng bút đỏ đánh một dấu tích, lại đồng ý. Không đồng lòng với bệ hạ, cùng không đồng lòng với kẻ dưới, lại tự cắt bỏ bè cánh của mình, làm như vậy thì sao yên ổn? Gần đây bên cạnh bệ hạ lại có thêm một thánh quyền mới, tên Cao Đắc Tài, cả ngày xúi giục bệ hạ lập Tây Hán. May mấy ngày trước các đại thần trong triều ầm ĩ muốn xóa bỏ tên của tiên hậu nương nương khỏi ngọc thiếp, thậm chí không cho phép hưởng thờ cúng trong miếu, bệ hạ còn phải dựa vào cha nuôi đi hòa giải với các thần công, lúc này mới nhả ra. Bằng không, cuộc sống của chúng ta còn phải khó chịu hơn bây giờ."
"Thẩm Vấn Hành, ngươi không cần cái miệng nữa sao?"
Sau lưng bỗng vang lên tiếng Thẩm Quyết, Thẩm Vấn Hành giật mình một cái, vội vàng tự vả miệng, "Nhi tử lắm mồm! Nhi tử đáng đánh!"
Hạ Hầu Liễm giữ y lại, nói: "Là ta bắt hắn nói."
Thẩm Quyết lườm Thẩm Vấn Hành một cái, phất tay áo vào phòng. Hạ Hầu Liễm cho Thẩm Vấn Hành một thỏi bạc, nói với hắn không sao, bảo hắn tự đi mua rượu uống, còn mình đi theo Thẩm Quyết vào trong, đóng cửa lại.
Thẩm Quyết đã thay quan phục, mặc thường phục màu xanh nhạt vân mây, dựa vào lăng hoa bên cửa sổ, nhìn phố xá náo nhiệt bên dưới. Tiếng hô hoán trên đường thay nhau vang lên, nối thành một mảnh, đèn lồng lần lượt thắp lên, đầy đường sáng rỡ như ban ngày, trông rất đẹp mắt. Thẩm Quyết không nhìn Hạ Hầu Liễm, chỉ nói: "Những chuyện kia ngươi không cần quản, lòng ta tự có tính toán."
"Ta biết. Ngươi cảm thấy nên làm gì thì cứ làm, ta sẽ không cản ngươi." Hạ Hầu Liễm mở hai bầu rượu, đưa cho Thẩm Quyết một bầu, hai người đụng keng một cái, mỗi người uống một hớp."Trên trán còn đau không?" Hạ Hầu Liễm hỏi y.
Thẩm Quyết lắc đầu đáp không đau, lại nói : "Thật ra hôm nay đi ra ngoài cũng vì muốn cùng ngươi nói một chuyện. Ta nghĩ rất lâu, vẫn cảm thấy như vậy tốt hơn. Ở Đài Châu có một vị trí thiên hộ còn trống, ngươi ngày mai thu dọn hành lý, qua bên kia nhậm chức đi."
Hạ Hầu Liễm sửng sốt hỏi: "Có ý gì?"
Thẩm Quyết cau mày đáp: "Còn có ý gì, chuyển ngươi đi Đài Châu làm việc. Ngươi ở Đông Hán, cả ngày làm mấy việc của đám phiên tử vô tích sự, nam tử hán đại trượng phu, ngươi phải có một vị trí đàng hoàng mới được. Ngươi từng đánh giặc ở Đài Châu, đã quen thuộc chỗ đó. Đám cướp biển đều đã dẹp yên, ngươi chỉ việc đi tiêu diệt mấy tên thổ phỉ, lập một chút công, có chiến công, liền dễ lên chức. Lập công thăng quan, người ngoài sẽ không dám lời ong tiếng ve với ngươi, ngươi về lại kinh nhậm chức, trở thành võ quan đàng hoàng."
Hạ Hầu Liễm muốn đáp lời, nhưng Thẩm Quyết giơ tay lên chế trụ hắn, tiếp tục nói: "Sau đó cũng cần từ từ vạch giới hạn với bên ta đi, sang thanh lưu bên kia kết giao vài người bạn, lâu dần, mọi người sẽ quên mất ngươi từng làm việc dưới tay ta."
Hạ Hầu Liễm giận cười, nói: "Sau đó thì sao? Cùng ngươi vào triều làm quan, đôi bên gặp mặt, còn phải giả bộ không có giao tình, một mực cung kính kêu ngươi một tiếng xưởng công, hỏi ngươi bữa sáng ăn có ngon miệng không, như vậy sao?"
"A Liễm, " Thẩm Quyết thấy hắn không vui, liền mềm giọng, "Đây là muốn tốt cho ngươi. Cái mũ yêm cẩu không nên đội, ngươi tự có chức quan đàng hoàng, có thể che chở bản thân, ngoài sáng trong tối cũng có thể giúp đỡ ta, không phải sao?"
Giúp đỡ cái gì? Đều là đang muốn dỗ người. Hạ Hầu Liễm nhíu chặt chân mày, khi hắn cau mày luôn có một cỗ sát khí, khiến người khác không dám đến gần. Thẩm Quyết thở dài, mắt lộ vẻ mệt mỏi, lại gọi một tiếng: "A Liễm."
"Ngươi không phải muốn ta giúp đỡ ngươi, ngươi là sợ tương lai ngươi không may ngã đài, sẽ kéo ta chết theo." Hạ Hầu Liễm đáp.
Thẩm Quyết trầm mặc, y quơ quơ bầu rượu, làn khói trong lư hương trên phương kỷ bay ra, hòa vào gương mặt y, mơ hồ, không thấy rõ thần sắc.
"A Liễm, đây là muốn tốt cho ngươi." Thẩm Quyết đem bầu rượu đặt trên bệ cửa sổ, lấy tay xoa bóp ấn đường, "Ngươi biết các triều đại đốc chủ của Đông Hán đều là kết quả gì không? Người gần nhất Ngụy Đức, bị ta giết. Lại trước đó một người , bởi vì mua một tòa trạch viện nghe nói có vương khí mà đánh mất long sủng, bị Mục Tông hoàng đế cách chức đi Nam Kinh, trên đường đi chết không rõ lý do. Còn có Lưu Yêu tiếng tăm lẫy lừng thời Cảnh Hòa, tám năm làm đề đốc, lúc ngã ngựa, xử tử lăng trì." Y ngừng một chút, giữa làn khói mông lung ngước mắt lên nhìn về phía Hạ Hầu Liễm, trên mặt không buồn không vui, "Ta cũng không trốn thoát được kết cục, A Liễm."
"Phải không?" Hạ Hầu Liễm đưa tay tới, nhẹ nhàng cầm tay Thẩm Quyết, tay y lạnh tê tái, giống như ăn mặc phong phanh. Y luôn luôn như vậy, đây là bệnh căn lưu lại sau khi quỳ dưới tuyết quá lâu lúc còn bé, nhiệt độ cơ thể luôn thấp hơn người thường, rất kỵ tính hàn. Hạ Hầu Liễm đem tay y đặt trong lòng bàn tay ấm áp của mình, chậm rãi nói: "Ta hình như chưa nói với ngươi, trước khi ta rời Già Lam ta chính là Già Lâu La đời tiếp theo, " hắn cười một tiếng, "Mặc dù người giết đầu tiên sau khi tại vị chính là Thí Tâm. Ngươi có biết các triều đại Già Lâu La có kết cục gì không? Mẹ ta Già Lâu La thứ hai mươi tám, thân thủ chia lìa, phơi thây đường phố. Thí Tâm là đời thứ hai mươi bảy, chết trong tay ta, bị khiên cơ ty nghiền nát, vỡ thành trăm mảnh. Già Lâu La đời thứ hai mươi sáu Tô Ma, chết trong nội chiến Già Lam, ước chừng là bị loạn đao chém chết. Các đời trước nữa ta không nhớ rõ, tóm lại đều không có kết cục tốt."
"Ngươi thì không giống vậy, A Liễm, ngươi đã không còn là Già Lâu La."
"Nhưng ta là Hạ Hầu Liễm, " Hạ Hầu Liễm cầm tay y, "Thiếu gia ngươi thật kỳ quặc, biết bao khổ sở mới tìm được ta về, nhưng lại luôn muốn đẩy ta ra xa, lần trước cũng thế lần này cũng vậy. Đừng đẩy ta ra mà thiếu gia, ta phải nói với ngươi bao nhiêu lần ngươi mới hiểu, mạng Hạ Hầu Liễm là của ngươi, cho dù con đường này ngươi đi là sự hủy diệt, ta cũng nhất định bồi ngươi tới cùng."
Hạ Hầu Liễm được nghỉ, cùng một đám huynh để choàng vai bá cổ đi ra đến cửa. Bọn họ lên ngựa, chớp mắt liền mất dạng trong phong tuyết, còn lại Hạ Hầu Liễm đi bộ về nhà. Hắn thật ra cũng có ngựa, là Thẩm Quyết cho hắn, một tuấn mã Mông Cổ thượng hạng. Nhưng lương bổng của hắn cứ đến cuối tháng là tiêu hết không còn một xu, chỉ mua cỏ cho ngựa thôi đã quá sức, căn bản không mua nổi yên ngựa, lại ngại nói, không thể làm gì khác hơn là để ngựa ở nhà ngày càng béo nứt.
Bông tuyết rơi lên mặt, gió như đao xuyên qua cổ áo. Hạ Hầu Liễm vừa đi vừa chà tay, nhớ tới Thẩm Quyết.
Thời gian này, Thẩm Quyết bận bịu cơ hồ chân không chạm đất. Lập kế hoạch cho Lại bộ, chuẩn bị giao tự tế thiên, đại yến tháng giêng, mọi thứ đều tới tay y. Gần nửa tháng nay Thẩm Quyết luôn ở trong cung, Hạ Hầu Liễm hiếm hoi mới thấy y một lần. Sống hai mươi bốn năm có lẻ, tháng chạp tròn hai mươi năm tuổi năm nay, Hạ Hầu Liễm mới lần đầu nếm được mùi vị tương tư, giống như đem cả tâm can bỏ vào trong chảo dầu xào nấu, giày vò nhào lộn mãi không thôi. Mỗi ngày hắn đều đến chỗ Liên Hương ăn chùa cơm, thật ra là muốn thử vận khí xem có thể gặp Thẩm Quyết hay không, kết quả gặp đúng một lần, tên kia ở lại không quá một tuần trà, cùng hắn nói mỗi câu "Ngoan ngoãn ở đó chớ thêm loạn", rồi lại trở về cung.
Đi được nửa đường, liếc thấy một tiệm rượu, Hạ Hầu Liễm đang muốn đi vào đánh hai bầu, thì một chiếc xe ngựa lọc cọc chạy tới, ngừng bên cạnh hắn. Bạch mã trắng ngà, cửa xe treo một ngọn đèn, giữa bóng đêm đậm đặc, lộ ra một tia sáng ấm áp nhỏ nhoi. Thẩm Vấn Hành ngồi bên cạnh xe ngoắc tay với hắn, Thẩm Quyết vén rèm lên, lộ ra nửa gương mặt, gọi một câu: "Lên đây."
Lòng Hạ Hầu Liễm ngạc nhiên mừng rỡ, nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì, theo lời leo lên xe ngựa, ngồi đối mặt với Thẩm Quyết.
"Hôm nay sao có thời gian rảnh rỗi xuất cung? Không phải trong cung bày yến tiệc sao?"
Trong xe rất tối, Hạ Hầu Liễm không nhìn rõ mặt y, chỉ nghe giọng y lộ ra phiền não, "Không quản nữa, ra ngoài hít thở một chút. Trong cung thứ không thiếu nhất chính là người, khỏi cần chuyện gì cũng đến tay ta."
"Cũng tốt, " Hạ Hầu Liễm đáp, "Đúng là nên nghỉ ngơi một chút, chớ để bản thân mệt mỏi quá độ."
Xe ngựa thong thả đi, mặt đường không phẳng, có chút lắc lư. Thẩm Quyết tựa đầu vào cạnh xe nhắm mắt dưỡng thần, Hạ Hầu Liễm lẳng lặng nhìn y, tuy trong ánh sáng yếu ớt chỉ mơ hồ thấy một đường nét, nhưng vẫn vô cùng tú lệ. Ánh trăng buông xuống, xe ngựa lái vào phố lớn đầu hẻm nhà hắn, đông chí mở chợ đêm, dọc đường đều là tiếng người ồn ào. Hạ Hầu Liễm đẩy rèm cửa nhìn bên ngoài, ánh trăng hòa lẫn ánh đèn chiếu vào, Hạ Hầu Liễm quay đầu nhìn thấy trên trán Thẩm Quyết u lên một cục xanh tím, ẩn dưới lớp mũ ô sa, nhìn không rõ.
"Trán ngươi bị sao thế?" Hạ Hầu Liễm hỏi.
Thẩm Quyết mở mắt, thờ ơ nói: "Không cẩn thận, té ngã."
Đi bộ còn có thể ngã? Hạ Hầu Liễm cảm thấy kỳ quái, nhưng không hỏi nhiều nữa, một đường im lặng, đến nhà, Hạ Hầu Liễm phải xuống xe rồi. Nửa tháng trời mới gặp nhau được một lần, trong lòng hắn thấy không nỡ rời đi. Hạ Hầu Liễm chào tạm biệt với Thẩm Quyết, nhảy xuống xe ngựa. Ánh trăng chiếu lên mặt đất đầy tuyết, trắng sáng một mảnh, hắn đi được mấy bước, đạp ra mấy dấu chân nhàn nhạt. Có nên giữ y lại không ? Vốn chuyện trước đây có thể thoải mái nói ra mồm, mặt không đổi sắc tim không đập mạnh, nhưng bây giờ động tâm tư, hết thảy đều khác, một chữ hắn cũng không thốt ra được.
Đã đến cuối năm, Thẩm Quyết sẽ chỉ càng ngày càng bận hơn, chẳng lẽ lại đợi thêm nửa tháng nữa không gặp sao? Hạ Hầu Liễm rốt cuộc hạ quyết tâm, xoay người kêu "Thiếu gia", vừa vào lúc này, hắn cũng nghe Thẩm Quyết ở trên xe ngựa kêu hắn. Hai tiếng cất lên cùng một lúc, nghe không rõ là ai gọi trước.
"Ngươi nói trước, có chuyện gì?" Thẩm Quyết cách cửa sổ hỏi hắn.
"Không có gì, " Hạ Hầu Liễm đáp, "Hôm nay đông chí, nếu không chúng ta cùng ngồi uống rượu đi? Phía trước có một tiệm rượu rất ngon, ngồi trên lầu hai có thể nhìn xuống phố, ngươi đi không?"
"Được."
Thẩm Quyết cũng xuống xe ngựa, choàng lớp áo thật dày, tay còn ôm một cái lò sưởi nhỏ. Thẩm Vấn Hành đốt đèn cho bọn họ, vào tiệm rượu, gọi một nhã gian đối diện đường cái, Thẩm Quyết vào trước thay thành thường phục, Hạ Hầu Liễm cùng Thẩm Vấn Hành đứng chờ ở cửa.
Hạ Hầu Liễm nghiêng đầu hỏi Thẩm Vấn Hành: "Đốc chủ hình như tâm tình không tốt?"
Thẩm Vấn Hành nấc cụt một tiếng dài, cười ha hả nói: "Tâm tư của cha nuôi, ta cũng không dám đoán nha. Hạ Hầu đại gia, ngài tự mình đi hỏi cha nuôi."
Lời này của hắn nghe ba che bốn đậy, Hạ Hầu Liễm nhận ra có điều mờ ám, truy hỏi: "Trán đốc chủ là bị làm sao?"
Thẩm Vấn Hành vén tóc mai, nói: "Còn làm sao, cha nuôi lão nhân gia đi bộ không chú ý, ngã ra."
Đám thái giám này trước nay nói láo đều không ngượng mồm, há miệng là có thể bịa ra một chuỗi. Trên mặt đất đều là tuyết, té sao có thể sưng tím một cục như vậy? Hạ Hầu Liễm gõ lên đầu hắn: "Nói thật."
Thẩm Vấn Hành vẻ mặt đau khổ đáp: "Cha nuôi không cho ta nói nha."
Hạ Hầu Liễm xách cổ áo hắn đến bên cạnh chậu nước, đè đầu hắn uy hiếp: "Có nói hay không, không nói đem ngươi ấn vào."
Thẩm Vấn Hành ôm eo Hạ Hầu Liễm không dám nhúc nhích, nhăn nhó nói: "Là bệ hạ đập trúng. Hôm nay vốn dĩ mở kinh diên, bệ hạ lại ở báo phòng không chịu đi. Cha nuôi quỳ xuống mời bệ hạ vào học, ngài cũng biết, bệ hạ vẫn là đứa con nít mà, tính khí nóng nảy, nhất thời không vừa ý là lập tức ồn ào, đập đồ loạn xạ. Cha nuôi cũng xui xẻo, đúng lúc bị một cái quạt bay tới đập vào trán, nên mới thành ra như thế. "
Thì ra là vậy. Hạ Hầu Liễm buông lỏng tay, cau mày thở dài, thảo nào lại tự nhiên xuất cung, hóa ra là bị tiểu hoàng đế đánh trúng đầu, trong lòng đang tức giận, chuyện trong cung không thèm quản nữa. Cũng đúng, y thân phận như thế nào, trên trán lại u lên thế kia? Chẳng phải để kẻ khác thấy sẽ chê cười sao.
Thẩm Vấn Hành cho tay vào ống tay áo, thở dài như ông già: "Nay đã không giống như xưa, cha nuôi đã quyết tâm phải làm một trung thần. Mấy ngày trước Đô sát viện vạch tội Cẩm y vệ cùng Liễu đại nhân thu tiền hối lộ, thật ra thì cũng có vài trăm lượng bạc, nếu là ngày trước, giáo huấn mấy cái thì thôi, nhưng bây giờ cha nuôi trực tiếp đem hạ chức hắn. Cắt chức thì dễ, nhưng người bên dưới nếu không có chút dầu mỡ thì ai chịu làm việc? Huống chi ngày xưa sưu cao thuế nặng đã quen, nay lập tức muốn thu tay lại, đoạn tuyệt đường tiền tài đồng nghĩa với mất mạng à!"
"Bọn họ sẽ không đồng lòng với đốc chủ sao?" Hạ Hầu Liễm hỏi.
"Khó nói." Thẩm Vấn Hành rũ mi lắc đầu, "Nguyên phụ còn muốn cải cách chính trị, có một điều là bãi bỏ nhũng quan, Đông Hán cũng có trong danh sách, cha nuôi dùng bút đỏ đánh một dấu tích, lại đồng ý. Không đồng lòng với bệ hạ, cùng không đồng lòng với kẻ dưới, lại tự cắt bỏ bè cánh của mình, làm như vậy thì sao yên ổn? Gần đây bên cạnh bệ hạ lại có thêm một thánh quyền mới, tên Cao Đắc Tài, cả ngày xúi giục bệ hạ lập Tây Hán. May mấy ngày trước các đại thần trong triều ầm ĩ muốn xóa bỏ tên của tiên hậu nương nương khỏi ngọc thiếp, thậm chí không cho phép hưởng thờ cúng trong miếu, bệ hạ còn phải dựa vào cha nuôi đi hòa giải với các thần công, lúc này mới nhả ra. Bằng không, cuộc sống của chúng ta còn phải khó chịu hơn bây giờ."
"Thẩm Vấn Hành, ngươi không cần cái miệng nữa sao?"
Sau lưng bỗng vang lên tiếng Thẩm Quyết, Thẩm Vấn Hành giật mình một cái, vội vàng tự vả miệng, "Nhi tử lắm mồm! Nhi tử đáng đánh!"
Hạ Hầu Liễm giữ y lại, nói: "Là ta bắt hắn nói."
Thẩm Quyết lườm Thẩm Vấn Hành một cái, phất tay áo vào phòng. Hạ Hầu Liễm cho Thẩm Vấn Hành một thỏi bạc, nói với hắn không sao, bảo hắn tự đi mua rượu uống, còn mình đi theo Thẩm Quyết vào trong, đóng cửa lại.
Thẩm Quyết đã thay quan phục, mặc thường phục màu xanh nhạt vân mây, dựa vào lăng hoa bên cửa sổ, nhìn phố xá náo nhiệt bên dưới. Tiếng hô hoán trên đường thay nhau vang lên, nối thành một mảnh, đèn lồng lần lượt thắp lên, đầy đường sáng rỡ như ban ngày, trông rất đẹp mắt. Thẩm Quyết không nhìn Hạ Hầu Liễm, chỉ nói: "Những chuyện kia ngươi không cần quản, lòng ta tự có tính toán."
"Ta biết. Ngươi cảm thấy nên làm gì thì cứ làm, ta sẽ không cản ngươi." Hạ Hầu Liễm mở hai bầu rượu, đưa cho Thẩm Quyết một bầu, hai người đụng keng một cái, mỗi người uống một hớp."Trên trán còn đau không?" Hạ Hầu Liễm hỏi y.
Thẩm Quyết lắc đầu đáp không đau, lại nói : "Thật ra hôm nay đi ra ngoài cũng vì muốn cùng ngươi nói một chuyện. Ta nghĩ rất lâu, vẫn cảm thấy như vậy tốt hơn. Ở Đài Châu có một vị trí thiên hộ còn trống, ngươi ngày mai thu dọn hành lý, qua bên kia nhậm chức đi."
Hạ Hầu Liễm sửng sốt hỏi: "Có ý gì?"
Thẩm Quyết cau mày đáp: "Còn có ý gì, chuyển ngươi đi Đài Châu làm việc. Ngươi ở Đông Hán, cả ngày làm mấy việc của đám phiên tử vô tích sự, nam tử hán đại trượng phu, ngươi phải có một vị trí đàng hoàng mới được. Ngươi từng đánh giặc ở Đài Châu, đã quen thuộc chỗ đó. Đám cướp biển đều đã dẹp yên, ngươi chỉ việc đi tiêu diệt mấy tên thổ phỉ, lập một chút công, có chiến công, liền dễ lên chức. Lập công thăng quan, người ngoài sẽ không dám lời ong tiếng ve với ngươi, ngươi về lại kinh nhậm chức, trở thành võ quan đàng hoàng."
Hạ Hầu Liễm muốn đáp lời, nhưng Thẩm Quyết giơ tay lên chế trụ hắn, tiếp tục nói: "Sau đó cũng cần từ từ vạch giới hạn với bên ta đi, sang thanh lưu bên kia kết giao vài người bạn, lâu dần, mọi người sẽ quên mất ngươi từng làm việc dưới tay ta."
Hạ Hầu Liễm giận cười, nói: "Sau đó thì sao? Cùng ngươi vào triều làm quan, đôi bên gặp mặt, còn phải giả bộ không có giao tình, một mực cung kính kêu ngươi một tiếng xưởng công, hỏi ngươi bữa sáng ăn có ngon miệng không, như vậy sao?"
"A Liễm, " Thẩm Quyết thấy hắn không vui, liền mềm giọng, "Đây là muốn tốt cho ngươi. Cái mũ yêm cẩu không nên đội, ngươi tự có chức quan đàng hoàng, có thể che chở bản thân, ngoài sáng trong tối cũng có thể giúp đỡ ta, không phải sao?"
Giúp đỡ cái gì? Đều là đang muốn dỗ người. Hạ Hầu Liễm nhíu chặt chân mày, khi hắn cau mày luôn có một cỗ sát khí, khiến người khác không dám đến gần. Thẩm Quyết thở dài, mắt lộ vẻ mệt mỏi, lại gọi một tiếng: "A Liễm."
"Ngươi không phải muốn ta giúp đỡ ngươi, ngươi là sợ tương lai ngươi không may ngã đài, sẽ kéo ta chết theo." Hạ Hầu Liễm đáp.
Thẩm Quyết trầm mặc, y quơ quơ bầu rượu, làn khói trong lư hương trên phương kỷ bay ra, hòa vào gương mặt y, mơ hồ, không thấy rõ thần sắc.
"A Liễm, đây là muốn tốt cho ngươi." Thẩm Quyết đem bầu rượu đặt trên bệ cửa sổ, lấy tay xoa bóp ấn đường, "Ngươi biết các triều đại đốc chủ của Đông Hán đều là kết quả gì không? Người gần nhất Ngụy Đức, bị ta giết. Lại trước đó một người , bởi vì mua một tòa trạch viện nghe nói có vương khí mà đánh mất long sủng, bị Mục Tông hoàng đế cách chức đi Nam Kinh, trên đường đi chết không rõ lý do. Còn có Lưu Yêu tiếng tăm lẫy lừng thời Cảnh Hòa, tám năm làm đề đốc, lúc ngã ngựa, xử tử lăng trì." Y ngừng một chút, giữa làn khói mông lung ngước mắt lên nhìn về phía Hạ Hầu Liễm, trên mặt không buồn không vui, "Ta cũng không trốn thoát được kết cục, A Liễm."
"Phải không?" Hạ Hầu Liễm đưa tay tới, nhẹ nhàng cầm tay Thẩm Quyết, tay y lạnh tê tái, giống như ăn mặc phong phanh. Y luôn luôn như vậy, đây là bệnh căn lưu lại sau khi quỳ dưới tuyết quá lâu lúc còn bé, nhiệt độ cơ thể luôn thấp hơn người thường, rất kỵ tính hàn. Hạ Hầu Liễm đem tay y đặt trong lòng bàn tay ấm áp của mình, chậm rãi nói: "Ta hình như chưa nói với ngươi, trước khi ta rời Già Lam ta chính là Già Lâu La đời tiếp theo, " hắn cười một tiếng, "Mặc dù người giết đầu tiên sau khi tại vị chính là Thí Tâm. Ngươi có biết các triều đại Già Lâu La có kết cục gì không? Mẹ ta Già Lâu La thứ hai mươi tám, thân thủ chia lìa, phơi thây đường phố. Thí Tâm là đời thứ hai mươi bảy, chết trong tay ta, bị khiên cơ ty nghiền nát, vỡ thành trăm mảnh. Già Lâu La đời thứ hai mươi sáu Tô Ma, chết trong nội chiến Già Lam, ước chừng là bị loạn đao chém chết. Các đời trước nữa ta không nhớ rõ, tóm lại đều không có kết cục tốt."
"Ngươi thì không giống vậy, A Liễm, ngươi đã không còn là Già Lâu La."
"Nhưng ta là Hạ Hầu Liễm, " Hạ Hầu Liễm cầm tay y, "Thiếu gia ngươi thật kỳ quặc, biết bao khổ sở mới tìm được ta về, nhưng lại luôn muốn đẩy ta ra xa, lần trước cũng thế lần này cũng vậy. Đừng đẩy ta ra mà thiếu gia, ta phải nói với ngươi bao nhiêu lần ngươi mới hiểu, mạng Hạ Hầu Liễm là của ngươi, cho dù con đường này ngươi đi là sự hủy diệt, ta cũng nhất định bồi ngươi tới cùng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.