Chương 85: Phi hoa tư mộng
Tg Dương Tố
20/07/2021
Giao thừa.
Kinh thành bỗng nhiên vắng lặng, tất cả mọi người đều đóng cửa nấu cỗ mừng năm mới, đường phố thênh thang, không một bóng người . Ngay cả binh mã ti giáo úy tuần tra cũng giảm bớt, giương mắt nhìn lên, chỉ thấy một mảnh tuyết trắng xóa phủ khắp nơi nơi, thỉnh thoảng thấy vài người cuộn mình trong áo choàng dày cắm đầu mà đi, đó cũng là đang chạy về nhà.
Liên Hương sợ Hạ Hầu Liễm một mình đón năm mới sẽ cô đơn, nên gọi Hạ Hầu Liễm đến Thẩm phủ. Hạ Hầu Liễm ngại đi tay không, xách gà vịt đến cửa, vừa bước vào cổng liền phát hiện một đống quà lễ tết các quần thần biếu tặng sau bình phong, vàng bạc châu ngọc nhiều không đếm xuể, quang dạ minh châu thì có mười viên. Gà vịt Hạ Hầu Liễm xách đến không ngừng giãy giụa lông bay tán loạn, hắn nhất thời cảm thấy mình thật quê mùa.
Liên Hương mắng hắn khách khí, tới ăn cơm đêm giao thừa còn tặng lễ, đuổi hắn vào phòng Thẩm Quyết đợi, mình thì đi chuẩn bị cơm . Thực ra bữa cơm đêm giao thừa này là người ở Thẩm phủ tự làm, không bao gồm Thẩm Quyết. Trong cung quá bận, Thẩm Quyết trước giờ đều không về phủ đón năm mới, trắng đêm không ngủ là chuyện thường tình.
Thẩm phủ không hề yên, người tới tặng quà nối liền không dứt, kẻ ra người vào, bận bịu đem kỳ trân dị bảo lớn lớn nhỏ nhỏ chuyển đến kho. Còn có quan địa phương từ vùng khác chạy tới trong kinh, không biết đầu óc nghĩ gì, mà đem tặng một đội đào kép dung mạo xinh đẹp, trai gái đều đủ, có một nữ nhân lúc đi ngang qua Hạ Hầu Liễm còn xoay đầu gửi cho hắn ánh nhìn mê hồn. Hạ Hầu Liễm nổi hết da gà, quay người vội trở về sân.
Thẩm Quyết trước giờ đều giữ mình trong sạch, không thích làm mấy chuyện bẩn thỉu xấu xa. Ngày trước cũng đã từng có người tặng tới, Thẩm Quyết không chút do dự đem bán hết đi, Hạ Hầu Liễm không lo y sẽ bị mấy đám yêu ma này mê hoặc mờ con mắt, chỉ lo lắng y một mình ở trong cung, có biết tự lo cho bản thân ăn bữa cơm giao thừa không.
Ài. Hạ Hầu Liễm chống đầu nhớ đến y, trong lòng lại xáo trộn. Làm đốc chủ sao mà phiền phức như vậy, còn không bằng làm tên phiên tử quèn giống hắn, ít nhất ngày lễ tết còn được quây quần bên vợ con.
Hạ Hầu Liễm thấy nhàm chán vô cùng, đi loanh quanh trong bếp. Đầu bếp đều là người trong kinh, món ăn nấu ra đều mang phong vị kinh thành. Người miền bắc thích ăn thịt dê thịt bò, hương vị thô tục, cái gì thịt heo rừng Quan Đông các loại, là món ăn thường có trên bàn quý nhân. Thức ăn cũng rất nhiều, một mâm đủ cho bốn năm người vùi đầu ăn. Có lẽ trong cung cũng không khác biệt lắm, Hạ Hầu Liễm nhìn hồi lâu, muốn lấy chảo ra làm vịt quay Kim Lăng, lại lấy chút gạo nếp đường ngó sen chưng thành bánh, đem tất cả bỏ vào khay, báo người chuyển lời với Liên Hương, nói hắn không ăn cơm giao thừa ở đây nữa, sau đó liền đi cửa sau chạy ra ngoài.
Hắn đi tìm Tư Đồ Cẩn mượn thẻ bài, một mạch vào hoàng cung, đi thẳng đến tư lễ giam trực phòng, người bên trong bận rộn chân không chạm đất, cũng không ngẩng đầu lên. Chẳng ai để ý đến hắn, tìm nửa ngày không thấy Thẩm Quyết, hắn kéo một người lại hỏi mới biết Thẩm Quyết vẫn còn ở hậu uyển chuẩn bị cho tiệc rượu. Chốn kia hắn không giám tới, vốn là bưng bít mà lẻn vào đây, được ở tư lễ giam vòng vo đã tốt lắm rồi, những chỗ khác không thể chạy loạn. Hắn ôm khay thức ăn đến trực phòng, đặt lên bàn, còn mình ngồi xuống ghế, chống cằm chờ Thẩm Quyết trở lại.
Ánh mặt trời xuyên qua đám lá tùng xanh biếc mềm mai như khói hòa cùng chấn song trên đèn lồng gấm vóc rực rỡ, trong phòng phát ra ánh sáng mờ mờ tỏ tỏ, Hạ Hầu Liễm nhìn đồ đạc khảm trai ngọc mạ vàng phồn hoa đầy phòng mà ngẩn ngơ, từ từ cơn buồn ngủ ập đến.
Bên tai giống như nghe thấy hàng ngàn áng cây ngoài cửa sổ vang lên xào xạc, tiếng bước chân vũ lâm vệ nặng nề như xa như gần, vang lên từng trận. Cách vách nhà có ai đang kéo ghế, chân gỗ kéo trên gạch, tạo ra tiếng ken két khó nghe. Còn có tiếng tiểu thái giám đang nói chuyện, khàn khàn giọng như tiếng chiêng, Hạ Hầu Liễm mơ mơ màng màng nghĩ âm thanh như vậy sao lại được phục vụ ở ngự tiền? Nhưng mà tất cả thanh âm đều tựa như cách hắn rất xa, giống như giấc mộng vọng lại từ kiếp trước.
Cửa bỗng nhiên mở ra, ánh mặt trời chiếu vào, tầm mắt tối tăm của hắn bỗng mông lung một mảnh sáng, đỏ lam chàm tím lấp lánh rực rỡ. Là ai đang tới, vượt qua bốn phiến bình phong quanh co, từ từ lại gần hắn, hắn giống như nghe thấy tiếng quần áo sột xoạt. Nhưng quá buồn ngủ, không thể mở mắt ra, tất cả đều giống như ảo giác. Thanh âm ép tới gần, trước mắt bỗng nhiên tối sầm, tựa hồ bị ai che lại ánh sáng. Một thứ gì đó nhẹ nhàng lướt qua gò má hắn, mang theo vài hơi ấm, còn có chút ướt mềm, giống như một cánh hoa bay lạc lên mặt hắn, vừa giống như một cánh bướm nhẹ nhàng rơi xuống, nhẹ bẫng như vậy, nhanh như vậy, nhưng lại rất thoải mái, có chút say lòng người.
Trong lòng hắn bỗng lưu luyến, hy vọng cánh hoa kia, con bướm kia, dừng lại lâu thêm chút nữa.
Lúc hắn tỉnh lại trời đã tối sầm, trên người được đắp một tấm áo choàng da, là của Thẩm Quyết. Hắn quay đầu, thấy Thẩm Quyết ngồi trên ghế bành phê tấu chương, ánh nến vàng nhuộm lên mặt y, ôm lấy gò má trắng như bạch ngọc không tỳ vết.
"Gan ngươi cũng lớn lắm, ỷ có ta bảo bọc, lại dám chui vào tận trong cung." Thẩm Quyết ngẩng đầu liếc hắn, hừ lạnh một tiếng, cúi đầu tiếp tục duyệt tấu chương.
Hạ Hầu Liễm có chút mê man, lòng hắn còn suy nghĩ về giấc mộng mới nãy, giấc mộng kia, tựa như một nụ hôn.
"Nhìn ta làm gì?" Thẩm Quyết nhận ra ánh mắt hắn, cau mày hỏi.
Là mộng thôi, Thẩm Quyết sao có thể đi hôn trộm hắn. Hạ Hầu Liễm dùng sức lắc đầu một cái, thanh tỉnh không ít, nói: "Không có gì, mới vừa nằm mơ."
"Mơ thấy gì?" Thẩm Quyết giống như vô tình hỏi.
"Mộng xuân, " Hạ Hầu Liễm không dám nói nói thật , đáp, "Mơ thấy một tiên nữ hôn ta."
Động tác chấp bút của Thẩm Quyết hơi khựng lại, cười lạnh một tiếng, nói: "Ta thấy ngươi độc thân quá lâu, nảy sinh tâm tư rồi. Mới có một đào kép âm thầm liếc mắt đưa tình, bây giờ đã lập tức mộng xuân."
Hạ Hầu Liễm sửng sốt một chút, hỏi: "Sao ngươi biết nàng liếc mắt đưa tình với ta?"
Thẩm Quyết ho khan hai cái, đáp: "Chuyện trong phủ ta, dĩ nhiên ta biết. Có người nhìn thấy đào kép kia không an phận, cho rằng người làm bậy trong phủ, liền tới báo cáo. Sao nào, ngươi còn hỏi ngược lại ta?"
Hạ Hầu Liễm nóng nảy, đáp: "Ta nào có làm bậy, ngươi đừng nghe người khác khua môi múa mép." Dứt lời, liền căm hận, "Ai ăn no không có chuyện làm, ăn tết còn lén lút sau lưng ta. Xem ông nội ngươi có cắt lưỡi ngươi đi không!"
Thẩm Quyết sợ hắn tiếp tục truy hỏi, nói: "Được rồi ta biết, ta chưa từng nghi ngờ ngươi, tùy tiện nói đùa vài câu, ngươi lại coi là thật. Ta còn chưa hỏi ngươi, không ở nhà, vào trong cung làm gì?"
Hạ Hầu Liễm nhấc khay đựng thức ăn trên bàn đem đến trước mắt y, đem nắp mở ra từng tầng, lộ ra một con vịt quay Kim Lăng vàng óng, nếp đường ngó sen trắng noãn, "Đây không phải là muốn cùng ngươi ăn cơm giao thừa sao? Ai, đều lạnh rồi, chỗ này của ngươi có phòng bếp không, ta đi hâm một chút, làm thêm vài món nữa."
"Tại sao cứ phải cùng ăn với ta, Liên Hương không phải gọi ngươi đến sao?"
"Thân nhân đoàn tụ mới gọi là cơm giao thừa, " Hạ Hầu Liễm bưng thức ăn đi hâm nóng, "Đây chính là tự tay ta làm, ngươi dù sao cũng phải cho chút thể diện đi."
Thẩm Quyết dừng bút một chút, Hạ Hầu Liễm đã làm gì hắn đều biết, hôm nay có một đào kép ngu si dám quyến rũ hắn, y lập tức hạ lệnh đem cái kẻ ngớ ngẩn không an phận đó bán đi. Y cũng biết Hạ Hầu Liễm tự tay quay vịt Kim Lăng rồi chạy vào cung, lúc đó y đang đối phó với tiểu hoàng đế ở hậu uyển, cái vị vương tử viển vông không ra hồn kia lại muốn bày yến tiệc trong báo phòng, để mọi người cùng cùng đám hùm hổ ăn cơm giao thừa. Trời mới biết y có bao mong ước muốn một cước đá bay cái đứa trẻ chết tiệt này đi, để mau về tư lễ giam gặp Hạ Hầu Liễm.
Mặc dù cách biệt Hạ Hầu Liễm kẻ trong kẻ ngoài cung, nhưng nhất cử nhất động của Hạ Hầu Liễm y đều biết rõ, chẳng qua tên ngốc kia không hề hay biết.
Mỗi ngày y thu xếp xong xuôi mọi thứ, việc vui vẻ duy nhất là xem tờ giấy của đám thuộc hạ báo lên, trên đó viết rõ hành tung của Hạ Hầu Liễm.
Thẩm Quyết ép khóe miệng, nhàn nhạt cất tiếng: "Được rồi, tùy ngươi."
"Thân nhân đoàn tụ mới gọi là cơm giao thừa", Hạ Hầu Liễm nói xong câu đó, bỗng nhiên có chút ngẩn người. Hắn còn chưa tìm được Trì Yếm về, không biết Trì Yếm còn sống hay đã chết, nếu là còn sống, cũng không biết đang ở với ai ăn cơm giao thừa.
Thẩm Quyết nhìn ra vẻ ngẩn ngơ của hắn, hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ tới ca ca ta, " Hạ Hầu Liễm đứng lên dựa vào cửa sổ, bầu trời bên ngoài đen thui như mực, qua một canh giờ nữa thôi, khắp nơi trong cung sẽ đầy khói lửa, pháo bông làm bầu trời rực rõ như ban ngày, "Ta có chút sợ, ta sợ ca ta thật ra đã không còn, nhưng ta lại không làm linh bài cho hắn, không có linh bài, hắn liền không nghe được lời ta cầu phúc, cũng không tìm được đường trở về, hắn sẽ biến thành cô hồn dã quỷ, không nhà không cửa."
Hạ Hầu Liễm nhìn trời đêm tối đen, Thẩm Quyết nhìn Hạ Hầu Liễm, lúc Hạ Hầu Liễm nhìn bầu trời luôn có một loại cảm giác vô cùng cô đơn, giống như một người đã lưu lạc rất lâu, khiến người khác thấy mà đau lòng. Thẩm Quyết đi tới sau lưng hắn, nói: "Sẽ không đâu."
Hạ Hầu Liễm quay mắt nhìn y.
Thẩm Quyết cúi đầu xuống cầm tay Hạ Hầu Liễm, đeo lên tay Hạ Hầu Liễm một chuỗi tinh nguyệt bồ đề, từng hạt đỏ rực như đậu tương tư, không biết nó vốn như vậy, hay là tấc tấc tương tư đã khiến nó dần trở nên trong suốt mượt mà.
"Xâu phật châu này rất có linh tính, ngươi mang hắn, Phật tổ sẽ nghe thấy lời ngươi cầu nguyện." Thẩm Quyết nói, "Ngươi có từng nghe một câu chuyện từ đám người Oa bên kia truyền tới, nói thần linh không phải vận may mà thiên địa ban xuống, mà sinh ra từ tín ngưỡng của người sống. Nếu có một ngày con người không còn niềm tin nữa, vậy thì thần linh cũng không còn."
"Chưa nghe, ngươi hiểu được tiếng Oa, ta lại không hiểu."
"Bây giờ thì ngươi được nghe rồi, " Thẩm Quyết đáp, "Giống như vậy, chỉ cần người phàm một mực tín ngưỡng vị thần của họ, thần của họ sẽ vĩnh viễn tồn tại. Cho nên không sao cả, chỉ cần ngươi một mực nhớ tới hắn, hắn liền nhất định sẽ sống tiếp."
————
Đêm ba mươi, Vân Tiên Lầu đèn đuốc sáng choang, lụa đỏ buông đầy hành lang, trực rớt xuống, đèn lồng bát giác đỏ thẫm ánh nến, cả nóc Vân Tiên Lầu đều tựa như bị chìm vào một tầng sáng nhàn nhạt. Da thịt của nữ nhân sáng bóng dưới dòng chảy ấy, giống như dương chi bạch ngọc thượng hạng, phía trên sân khấu y y a a hát hí, giọng kia uyển chuyển, dịu dàng, một mực truyền đi thật xa.
Một thanh niên mặc áo dê cũ nát đi vào hậu viện Vân Tiên Lầu, hắn đeo theo bọc quần áo, dọc đường đều cúi đầu, yên lặng không nói lời nào. Các kỹ nữ Vân tiên lầu coi thường loại nhà quê như hắn, còn chê bẩn, thấy đều đi vòng.
Tú bà lại cảm thấy đứa nhỏ này khôn khéo, không giống đám bợ đỡ lưu lạc đầu hẻm, dầu yếu mệnh, còn thích cùng đám con gái của nàng câu tam đáp tứ, lần trước có một tên chơi bời còn định lên kế hoạch túm mất đứa trẻ tài hoa nàng nuôi nấng, khiến nàng giận đến mức năm đêm liên tục ngủ không yên giấc. Nhưng đứa nhỏ này nhìn lại không có thứ tâm tư như vậy, ánh mắt vừa nhìn là thấy đáy, trong lòng nghĩ gì, trong mắt đều nhìn rõ, khiến nàng thấy đáng tin.
"Ngươi là người nơi nào?" Tú bà nở nụ cười thân thiết, vừa dẫn hắn vào sân, vừa hỏi.
"Người miền núi." Thanh niên nói.
"Ồ, thật đúng là từ núi xuống, nhìn bộ dáng kia của ngươi ta cũng biết." Tú bà kéo cửa, bước vào, "Tới trong kinh làm gì? Vườn tược không trồng nổi nữa? Lánh nạn tới đây?"
Thanh niên đi theo tú bà vào cửa, bên trong là một khoảng sân, giữa trồng rất nhiều hoa, đã héo khô, chỉ còn lại cành hoa trơ chọi. Hai bên đều là sương phòng, tất cả đều sáng đèn, bên trong truyền tới thanh âm mập mờ, vầng sáng từ màn cửa sổ lộ ra, màu sắc lay động, mỗi một vầng sáng đều tựa như che đậy một thế giới bí ẩn.
"Ta tới tìm đệ đệ." Thanh niên rũ mi đáp, "Ta đã để lạc hắn."
"Ai dô, nhân gian mênh mông, kinh thành lại lớn như vậy, muốn tìm cũng không dễ." Tú bà móc chìa khóa ra, mở cửa phòng chứa củi, "Đây, ngươi sau này ngủ chỗ này, trước nơi này cho một tên nô bộc ở, không biết gặp vận cứt chó gì, được xưởng công coi trọng, thăng quan tiến chức nhanh chóng. Xiêm áo hắn để lại nơi này, ngươi xem xem có thể dùng không, có thể thì giữ lại mà mặc."
Thanh niên đi vào, đem bọc quần áo đặt trên bàn gỗ, trong hòm bên tường xếp vào chiếc áo gai, hắn cầm lên xem một chút, gật đầu nói có thể mặc, nhưng giờ không đúng mùa.
"Ngươi nha, làm việc thật tốt cho ta, tiền công nhất định không bạc đãi ngươi. Ngươi muốn tìm đệ đệ, đừng lo, cũng có môn nhi. Có ai không biết hẻm Yết Chi chúng ta thông tin nhanh nhạy nhất, ngươi từ từ tìm người hỏi han, thế nào cũng sẽ tìm thấy." Tú bà nói.
Thanh niên gật đầu một cái.
"Nô bộc mới tới sao!" Một thanh âm trong suốt vang lên, thanh niên ngẩng đầu, nhìn thấy một thân ảnh yểu điệu đứng cạnh cửa, sau lưng nàng có một ngọn đèn đèn lồng ửng đỏ, vầng sáng chiếu lên mặt nàng, dung mạo tinh xảo minh diễm như muốn hòa tan trong ngọn đèn.
"Ngươi tên gì là gì?" A Sồ hỏi.
Trên trời bỗng vụt lên pháo bông, tiếng nổ vang dội như sấm, tia sáng ngời quang diễm cuối cùng chiều rõ bóng dáng người thanh niên, hắn có gương mặt điềm đạm, cặp mắt trong vắt như lưu ly, tai phải có đeo một tia huỳnh quang chói mắt.
"Hạ Hầu." Hắn đáp, "Ta họ Hạ hầu, các ngươi gọi ta Hạ Hầu là được."
Kinh thành bỗng nhiên vắng lặng, tất cả mọi người đều đóng cửa nấu cỗ mừng năm mới, đường phố thênh thang, không một bóng người . Ngay cả binh mã ti giáo úy tuần tra cũng giảm bớt, giương mắt nhìn lên, chỉ thấy một mảnh tuyết trắng xóa phủ khắp nơi nơi, thỉnh thoảng thấy vài người cuộn mình trong áo choàng dày cắm đầu mà đi, đó cũng là đang chạy về nhà.
Liên Hương sợ Hạ Hầu Liễm một mình đón năm mới sẽ cô đơn, nên gọi Hạ Hầu Liễm đến Thẩm phủ. Hạ Hầu Liễm ngại đi tay không, xách gà vịt đến cửa, vừa bước vào cổng liền phát hiện một đống quà lễ tết các quần thần biếu tặng sau bình phong, vàng bạc châu ngọc nhiều không đếm xuể, quang dạ minh châu thì có mười viên. Gà vịt Hạ Hầu Liễm xách đến không ngừng giãy giụa lông bay tán loạn, hắn nhất thời cảm thấy mình thật quê mùa.
Liên Hương mắng hắn khách khí, tới ăn cơm đêm giao thừa còn tặng lễ, đuổi hắn vào phòng Thẩm Quyết đợi, mình thì đi chuẩn bị cơm . Thực ra bữa cơm đêm giao thừa này là người ở Thẩm phủ tự làm, không bao gồm Thẩm Quyết. Trong cung quá bận, Thẩm Quyết trước giờ đều không về phủ đón năm mới, trắng đêm không ngủ là chuyện thường tình.
Thẩm phủ không hề yên, người tới tặng quà nối liền không dứt, kẻ ra người vào, bận bịu đem kỳ trân dị bảo lớn lớn nhỏ nhỏ chuyển đến kho. Còn có quan địa phương từ vùng khác chạy tới trong kinh, không biết đầu óc nghĩ gì, mà đem tặng một đội đào kép dung mạo xinh đẹp, trai gái đều đủ, có một nữ nhân lúc đi ngang qua Hạ Hầu Liễm còn xoay đầu gửi cho hắn ánh nhìn mê hồn. Hạ Hầu Liễm nổi hết da gà, quay người vội trở về sân.
Thẩm Quyết trước giờ đều giữ mình trong sạch, không thích làm mấy chuyện bẩn thỉu xấu xa. Ngày trước cũng đã từng có người tặng tới, Thẩm Quyết không chút do dự đem bán hết đi, Hạ Hầu Liễm không lo y sẽ bị mấy đám yêu ma này mê hoặc mờ con mắt, chỉ lo lắng y một mình ở trong cung, có biết tự lo cho bản thân ăn bữa cơm giao thừa không.
Ài. Hạ Hầu Liễm chống đầu nhớ đến y, trong lòng lại xáo trộn. Làm đốc chủ sao mà phiền phức như vậy, còn không bằng làm tên phiên tử quèn giống hắn, ít nhất ngày lễ tết còn được quây quần bên vợ con.
Hạ Hầu Liễm thấy nhàm chán vô cùng, đi loanh quanh trong bếp. Đầu bếp đều là người trong kinh, món ăn nấu ra đều mang phong vị kinh thành. Người miền bắc thích ăn thịt dê thịt bò, hương vị thô tục, cái gì thịt heo rừng Quan Đông các loại, là món ăn thường có trên bàn quý nhân. Thức ăn cũng rất nhiều, một mâm đủ cho bốn năm người vùi đầu ăn. Có lẽ trong cung cũng không khác biệt lắm, Hạ Hầu Liễm nhìn hồi lâu, muốn lấy chảo ra làm vịt quay Kim Lăng, lại lấy chút gạo nếp đường ngó sen chưng thành bánh, đem tất cả bỏ vào khay, báo người chuyển lời với Liên Hương, nói hắn không ăn cơm giao thừa ở đây nữa, sau đó liền đi cửa sau chạy ra ngoài.
Hắn đi tìm Tư Đồ Cẩn mượn thẻ bài, một mạch vào hoàng cung, đi thẳng đến tư lễ giam trực phòng, người bên trong bận rộn chân không chạm đất, cũng không ngẩng đầu lên. Chẳng ai để ý đến hắn, tìm nửa ngày không thấy Thẩm Quyết, hắn kéo một người lại hỏi mới biết Thẩm Quyết vẫn còn ở hậu uyển chuẩn bị cho tiệc rượu. Chốn kia hắn không giám tới, vốn là bưng bít mà lẻn vào đây, được ở tư lễ giam vòng vo đã tốt lắm rồi, những chỗ khác không thể chạy loạn. Hắn ôm khay thức ăn đến trực phòng, đặt lên bàn, còn mình ngồi xuống ghế, chống cằm chờ Thẩm Quyết trở lại.
Ánh mặt trời xuyên qua đám lá tùng xanh biếc mềm mai như khói hòa cùng chấn song trên đèn lồng gấm vóc rực rỡ, trong phòng phát ra ánh sáng mờ mờ tỏ tỏ, Hạ Hầu Liễm nhìn đồ đạc khảm trai ngọc mạ vàng phồn hoa đầy phòng mà ngẩn ngơ, từ từ cơn buồn ngủ ập đến.
Bên tai giống như nghe thấy hàng ngàn áng cây ngoài cửa sổ vang lên xào xạc, tiếng bước chân vũ lâm vệ nặng nề như xa như gần, vang lên từng trận. Cách vách nhà có ai đang kéo ghế, chân gỗ kéo trên gạch, tạo ra tiếng ken két khó nghe. Còn có tiếng tiểu thái giám đang nói chuyện, khàn khàn giọng như tiếng chiêng, Hạ Hầu Liễm mơ mơ màng màng nghĩ âm thanh như vậy sao lại được phục vụ ở ngự tiền? Nhưng mà tất cả thanh âm đều tựa như cách hắn rất xa, giống như giấc mộng vọng lại từ kiếp trước.
Cửa bỗng nhiên mở ra, ánh mặt trời chiếu vào, tầm mắt tối tăm của hắn bỗng mông lung một mảnh sáng, đỏ lam chàm tím lấp lánh rực rỡ. Là ai đang tới, vượt qua bốn phiến bình phong quanh co, từ từ lại gần hắn, hắn giống như nghe thấy tiếng quần áo sột xoạt. Nhưng quá buồn ngủ, không thể mở mắt ra, tất cả đều giống như ảo giác. Thanh âm ép tới gần, trước mắt bỗng nhiên tối sầm, tựa hồ bị ai che lại ánh sáng. Một thứ gì đó nhẹ nhàng lướt qua gò má hắn, mang theo vài hơi ấm, còn có chút ướt mềm, giống như một cánh hoa bay lạc lên mặt hắn, vừa giống như một cánh bướm nhẹ nhàng rơi xuống, nhẹ bẫng như vậy, nhanh như vậy, nhưng lại rất thoải mái, có chút say lòng người.
Trong lòng hắn bỗng lưu luyến, hy vọng cánh hoa kia, con bướm kia, dừng lại lâu thêm chút nữa.
Lúc hắn tỉnh lại trời đã tối sầm, trên người được đắp một tấm áo choàng da, là của Thẩm Quyết. Hắn quay đầu, thấy Thẩm Quyết ngồi trên ghế bành phê tấu chương, ánh nến vàng nhuộm lên mặt y, ôm lấy gò má trắng như bạch ngọc không tỳ vết.
"Gan ngươi cũng lớn lắm, ỷ có ta bảo bọc, lại dám chui vào tận trong cung." Thẩm Quyết ngẩng đầu liếc hắn, hừ lạnh một tiếng, cúi đầu tiếp tục duyệt tấu chương.
Hạ Hầu Liễm có chút mê man, lòng hắn còn suy nghĩ về giấc mộng mới nãy, giấc mộng kia, tựa như một nụ hôn.
"Nhìn ta làm gì?" Thẩm Quyết nhận ra ánh mắt hắn, cau mày hỏi.
Là mộng thôi, Thẩm Quyết sao có thể đi hôn trộm hắn. Hạ Hầu Liễm dùng sức lắc đầu một cái, thanh tỉnh không ít, nói: "Không có gì, mới vừa nằm mơ."
"Mơ thấy gì?" Thẩm Quyết giống như vô tình hỏi.
"Mộng xuân, " Hạ Hầu Liễm không dám nói nói thật , đáp, "Mơ thấy một tiên nữ hôn ta."
Động tác chấp bút của Thẩm Quyết hơi khựng lại, cười lạnh một tiếng, nói: "Ta thấy ngươi độc thân quá lâu, nảy sinh tâm tư rồi. Mới có một đào kép âm thầm liếc mắt đưa tình, bây giờ đã lập tức mộng xuân."
Hạ Hầu Liễm sửng sốt một chút, hỏi: "Sao ngươi biết nàng liếc mắt đưa tình với ta?"
Thẩm Quyết ho khan hai cái, đáp: "Chuyện trong phủ ta, dĩ nhiên ta biết. Có người nhìn thấy đào kép kia không an phận, cho rằng người làm bậy trong phủ, liền tới báo cáo. Sao nào, ngươi còn hỏi ngược lại ta?"
Hạ Hầu Liễm nóng nảy, đáp: "Ta nào có làm bậy, ngươi đừng nghe người khác khua môi múa mép." Dứt lời, liền căm hận, "Ai ăn no không có chuyện làm, ăn tết còn lén lút sau lưng ta. Xem ông nội ngươi có cắt lưỡi ngươi đi không!"
Thẩm Quyết sợ hắn tiếp tục truy hỏi, nói: "Được rồi ta biết, ta chưa từng nghi ngờ ngươi, tùy tiện nói đùa vài câu, ngươi lại coi là thật. Ta còn chưa hỏi ngươi, không ở nhà, vào trong cung làm gì?"
Hạ Hầu Liễm nhấc khay đựng thức ăn trên bàn đem đến trước mắt y, đem nắp mở ra từng tầng, lộ ra một con vịt quay Kim Lăng vàng óng, nếp đường ngó sen trắng noãn, "Đây không phải là muốn cùng ngươi ăn cơm giao thừa sao? Ai, đều lạnh rồi, chỗ này của ngươi có phòng bếp không, ta đi hâm một chút, làm thêm vài món nữa."
"Tại sao cứ phải cùng ăn với ta, Liên Hương không phải gọi ngươi đến sao?"
"Thân nhân đoàn tụ mới gọi là cơm giao thừa, " Hạ Hầu Liễm bưng thức ăn đi hâm nóng, "Đây chính là tự tay ta làm, ngươi dù sao cũng phải cho chút thể diện đi."
Thẩm Quyết dừng bút một chút, Hạ Hầu Liễm đã làm gì hắn đều biết, hôm nay có một đào kép ngu si dám quyến rũ hắn, y lập tức hạ lệnh đem cái kẻ ngớ ngẩn không an phận đó bán đi. Y cũng biết Hạ Hầu Liễm tự tay quay vịt Kim Lăng rồi chạy vào cung, lúc đó y đang đối phó với tiểu hoàng đế ở hậu uyển, cái vị vương tử viển vông không ra hồn kia lại muốn bày yến tiệc trong báo phòng, để mọi người cùng cùng đám hùm hổ ăn cơm giao thừa. Trời mới biết y có bao mong ước muốn một cước đá bay cái đứa trẻ chết tiệt này đi, để mau về tư lễ giam gặp Hạ Hầu Liễm.
Mặc dù cách biệt Hạ Hầu Liễm kẻ trong kẻ ngoài cung, nhưng nhất cử nhất động của Hạ Hầu Liễm y đều biết rõ, chẳng qua tên ngốc kia không hề hay biết.
Mỗi ngày y thu xếp xong xuôi mọi thứ, việc vui vẻ duy nhất là xem tờ giấy của đám thuộc hạ báo lên, trên đó viết rõ hành tung của Hạ Hầu Liễm.
Thẩm Quyết ép khóe miệng, nhàn nhạt cất tiếng: "Được rồi, tùy ngươi."
"Thân nhân đoàn tụ mới gọi là cơm giao thừa", Hạ Hầu Liễm nói xong câu đó, bỗng nhiên có chút ngẩn người. Hắn còn chưa tìm được Trì Yếm về, không biết Trì Yếm còn sống hay đã chết, nếu là còn sống, cũng không biết đang ở với ai ăn cơm giao thừa.
Thẩm Quyết nhìn ra vẻ ngẩn ngơ của hắn, hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ tới ca ca ta, " Hạ Hầu Liễm đứng lên dựa vào cửa sổ, bầu trời bên ngoài đen thui như mực, qua một canh giờ nữa thôi, khắp nơi trong cung sẽ đầy khói lửa, pháo bông làm bầu trời rực rõ như ban ngày, "Ta có chút sợ, ta sợ ca ta thật ra đã không còn, nhưng ta lại không làm linh bài cho hắn, không có linh bài, hắn liền không nghe được lời ta cầu phúc, cũng không tìm được đường trở về, hắn sẽ biến thành cô hồn dã quỷ, không nhà không cửa."
Hạ Hầu Liễm nhìn trời đêm tối đen, Thẩm Quyết nhìn Hạ Hầu Liễm, lúc Hạ Hầu Liễm nhìn bầu trời luôn có một loại cảm giác vô cùng cô đơn, giống như một người đã lưu lạc rất lâu, khiến người khác thấy mà đau lòng. Thẩm Quyết đi tới sau lưng hắn, nói: "Sẽ không đâu."
Hạ Hầu Liễm quay mắt nhìn y.
Thẩm Quyết cúi đầu xuống cầm tay Hạ Hầu Liễm, đeo lên tay Hạ Hầu Liễm một chuỗi tinh nguyệt bồ đề, từng hạt đỏ rực như đậu tương tư, không biết nó vốn như vậy, hay là tấc tấc tương tư đã khiến nó dần trở nên trong suốt mượt mà.
"Xâu phật châu này rất có linh tính, ngươi mang hắn, Phật tổ sẽ nghe thấy lời ngươi cầu nguyện." Thẩm Quyết nói, "Ngươi có từng nghe một câu chuyện từ đám người Oa bên kia truyền tới, nói thần linh không phải vận may mà thiên địa ban xuống, mà sinh ra từ tín ngưỡng của người sống. Nếu có một ngày con người không còn niềm tin nữa, vậy thì thần linh cũng không còn."
"Chưa nghe, ngươi hiểu được tiếng Oa, ta lại không hiểu."
"Bây giờ thì ngươi được nghe rồi, " Thẩm Quyết đáp, "Giống như vậy, chỉ cần người phàm một mực tín ngưỡng vị thần của họ, thần của họ sẽ vĩnh viễn tồn tại. Cho nên không sao cả, chỉ cần ngươi một mực nhớ tới hắn, hắn liền nhất định sẽ sống tiếp."
————
Đêm ba mươi, Vân Tiên Lầu đèn đuốc sáng choang, lụa đỏ buông đầy hành lang, trực rớt xuống, đèn lồng bát giác đỏ thẫm ánh nến, cả nóc Vân Tiên Lầu đều tựa như bị chìm vào một tầng sáng nhàn nhạt. Da thịt của nữ nhân sáng bóng dưới dòng chảy ấy, giống như dương chi bạch ngọc thượng hạng, phía trên sân khấu y y a a hát hí, giọng kia uyển chuyển, dịu dàng, một mực truyền đi thật xa.
Một thanh niên mặc áo dê cũ nát đi vào hậu viện Vân Tiên Lầu, hắn đeo theo bọc quần áo, dọc đường đều cúi đầu, yên lặng không nói lời nào. Các kỹ nữ Vân tiên lầu coi thường loại nhà quê như hắn, còn chê bẩn, thấy đều đi vòng.
Tú bà lại cảm thấy đứa nhỏ này khôn khéo, không giống đám bợ đỡ lưu lạc đầu hẻm, dầu yếu mệnh, còn thích cùng đám con gái của nàng câu tam đáp tứ, lần trước có một tên chơi bời còn định lên kế hoạch túm mất đứa trẻ tài hoa nàng nuôi nấng, khiến nàng giận đến mức năm đêm liên tục ngủ không yên giấc. Nhưng đứa nhỏ này nhìn lại không có thứ tâm tư như vậy, ánh mắt vừa nhìn là thấy đáy, trong lòng nghĩ gì, trong mắt đều nhìn rõ, khiến nàng thấy đáng tin.
"Ngươi là người nơi nào?" Tú bà nở nụ cười thân thiết, vừa dẫn hắn vào sân, vừa hỏi.
"Người miền núi." Thanh niên nói.
"Ồ, thật đúng là từ núi xuống, nhìn bộ dáng kia của ngươi ta cũng biết." Tú bà kéo cửa, bước vào, "Tới trong kinh làm gì? Vườn tược không trồng nổi nữa? Lánh nạn tới đây?"
Thanh niên đi theo tú bà vào cửa, bên trong là một khoảng sân, giữa trồng rất nhiều hoa, đã héo khô, chỉ còn lại cành hoa trơ chọi. Hai bên đều là sương phòng, tất cả đều sáng đèn, bên trong truyền tới thanh âm mập mờ, vầng sáng từ màn cửa sổ lộ ra, màu sắc lay động, mỗi một vầng sáng đều tựa như che đậy một thế giới bí ẩn.
"Ta tới tìm đệ đệ." Thanh niên rũ mi đáp, "Ta đã để lạc hắn."
"Ai dô, nhân gian mênh mông, kinh thành lại lớn như vậy, muốn tìm cũng không dễ." Tú bà móc chìa khóa ra, mở cửa phòng chứa củi, "Đây, ngươi sau này ngủ chỗ này, trước nơi này cho một tên nô bộc ở, không biết gặp vận cứt chó gì, được xưởng công coi trọng, thăng quan tiến chức nhanh chóng. Xiêm áo hắn để lại nơi này, ngươi xem xem có thể dùng không, có thể thì giữ lại mà mặc."
Thanh niên đi vào, đem bọc quần áo đặt trên bàn gỗ, trong hòm bên tường xếp vào chiếc áo gai, hắn cầm lên xem một chút, gật đầu nói có thể mặc, nhưng giờ không đúng mùa.
"Ngươi nha, làm việc thật tốt cho ta, tiền công nhất định không bạc đãi ngươi. Ngươi muốn tìm đệ đệ, đừng lo, cũng có môn nhi. Có ai không biết hẻm Yết Chi chúng ta thông tin nhanh nhạy nhất, ngươi từ từ tìm người hỏi han, thế nào cũng sẽ tìm thấy." Tú bà nói.
Thanh niên gật đầu một cái.
"Nô bộc mới tới sao!" Một thanh âm trong suốt vang lên, thanh niên ngẩng đầu, nhìn thấy một thân ảnh yểu điệu đứng cạnh cửa, sau lưng nàng có một ngọn đèn đèn lồng ửng đỏ, vầng sáng chiếu lên mặt nàng, dung mạo tinh xảo minh diễm như muốn hòa tan trong ngọn đèn.
"Ngươi tên gì là gì?" A Sồ hỏi.
Trên trời bỗng vụt lên pháo bông, tiếng nổ vang dội như sấm, tia sáng ngời quang diễm cuối cùng chiều rõ bóng dáng người thanh niên, hắn có gương mặt điềm đạm, cặp mắt trong vắt như lưu ly, tai phải có đeo một tia huỳnh quang chói mắt.
"Hạ Hầu." Hắn đáp, "Ta họ Hạ hầu, các ngươi gọi ta Hạ Hầu là được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.