Chương 21: Ám Dạ Phi Đao
Thủy Đạo Bất Cô
18/09/2024
Ăn tối xong, Cửu Cát lại tiếp tục đứng trước cây tập phi đao.
Tấm ván gỗ chi chít những vết dao đâm.
Đến khi trời tối đen, Cửu Cát mới dừng luyện tập, thoải mái ngâm mình trong bồn tắm.
Tiểu nha hoàn Tiểu Thúy như thường lệ đến lau người cho Cửu Cát.
Bỗng nhiên.
Khóe mắt Cửu Cát chảy ra một giọt nước mắt, hắn đưa tay phải lên quệt nhẹ, sau đó dùng đầu ngón tay dính nước mắt chạm vào môi Tiểu Thúy.
Cơ thể Tiểu Thúy run lên bần bật rồi ngã vật xuống đất.
Ùm.
Cửu Cát bước ra khỏi bồn tắm.
Hắn muốn thử độc…
Nọc độc của Tâm Nhãn Cổ có thể khiến người ta hôn mê, cho dù là cao thủ võ đạo như Ôn đạo nhân trúng độc thì cũng sẽ trở nên mềm nhũn, mặc người chém giết.
Nếu người thường trúng độc, cho dù bị dìm chết cũng không thể phản kháng.
Nhưng độc mạnh như vậy, liệu có thuốc giải?
Nếu bản thân mình vô tình trúng độc thì có bị hôn mê không?
Mấy ngày nay…
Cửu Cát luôn suy nghĩ về vấn đề này, Tâm Nhãn Cổ có thể tiết ra nọc độc bất cứ lúc nào, có nọc độc chảy ra khỏi mắt, chảy xuống mặt, có nọc độc thì nằm trong hốc mắt, cuối cùng bị mắt hấp thụ, nhưng Cửu Cát chưa bao giờ bị hôn mê.
Suy ra, độc của Tâm Nhãn Cổ không thể nào khiến Cửu Cát hôn mê, nói cách khác, Cửu Cát chính là thuốc giải của Tâm Nhãn Cổ.
Nghe đồn vạn vật trên thế gian đều tương sinh tương khắc, bất kỳ vật kịch độc nào, trong phạm vi mười bước xung quanh nơi nó sinh trưởng nhất định sẽ có thuốc giải.
Cửu Cát bế Tiểu Thúy đang hôn mê lên giường, sau đó thử dùng nước bọt của mình để giải độc cho nàng.
"Ưm…" Tiểu Thúy rên khẽ.
Có phản ứng…
Cửu Cát mừng rỡ.
Cửu Cát càng lúc càng truyền nhiều nước bọt hơn, Tiểu Thúy dần dần mở mắt.
Trấn Liễu Dương.
Trong thư phòng.
"Cửu Cát! Hôm qua con ở trong sân tập luyện phi đao cả ngày sao?" Trương Hiếu Kính nghiêm nghị hỏi.
"Tiểu Thúy nói cho cha sao?" Cửu Cát nhíu mày hỏi.
"Ta là người quản sổ sách trong nhà, mọi khoản thu chi ta đều nắm rõ, hôm qua con đã chi hai lượng bạc mua hai mươi thanh phi đao, sau đó cả ngày đều ru rú trong sân, ta sao có thể không đoán ra?"
"Con chỉ muốn học thêm một chút kỹ năng phòng thân." Cửu Cát đáp.
"Hay là chi một ít bạc đến võ quán ở Lâm Giang thành học võ đi." Trương Hiếu Kính nói.
"Võ quán khác với Võ viện, không dạy công phu nội gia, không có nội tức thì những chiêu thức hoa chân múa tay đó chỉ là vô dụng."
"Sao con biết là vô dụng?" Trương Hiếu Kính hỏi.
"Bạn tù nói cho con biết, con bị giam hai ngày trong đại lao nha môn Lâm Giang thành, trong đó có không ít võ phu, con nghe bọn họ nói chuyện, biết được nếu không tu luyện nội tức thì tập luyện võ công cũng vô ích, cho dù võ công có cao cường đến đâu cũng không bằng một cây cung nỏ, không ít cao thủ trong số họ đều bị bang phái đối phương ném bột vôi, sau đó xông lên đánh hội đồng." Cửu Cát mỉm cười nói.
"Vậy con có luyện phi đao cả đời cũng không thể trở thành cao thủ, thôi được, ta sẽ đi hỏi thăm một chuyến, xem có vị võ sư nào đồng ý truyền thụ công pháp nội gia cho con không, nhưng sau khi ta rời đi, sổ sách của Trương gia phải giao cho con, con làm được không?"
"Con sẽ thử."
Sổ sách của Trương gia kỳ thực rất đơn giản.
Chỉ có thu chi hai khoản.
Thu nhập dĩ nhiên là tiền cho thuê ruộng, mỗi nửa năm thu một lần, mỗi mẫu ruộng tốt một năm thu được tám mươi văn tiền, trong nhà có bảy trăm năm mươi mẫu ruộng tốt, một năm có thể thu được một trăm hai mươi lượng bạc.
Còn chi tiêu là tiền công của Lục Đào, Tôn Tiểu Đồng, Tiểu Thúy, Ngô đại nương, cùng với các khoản chi tiêu khác trong nhà, cộng lại mỗi tháng khoảng bốn lượng bạc, một năm không quá năm mươi lượng bạc.
Trừ đi số thuế phải nộp hàng năm, mỗi năm nhà họ có thể để dành được ít nhất năm mươi lượng bạc.
Trương gia sống rất tiết kiệm, hiện tại trong kho bạc đã có hơn hai trăm ba mươi lượng.
Tất nhiên tài sản quý giá nhất của Trương gia không phải là số bạc này, mà là bảy trăm năm mươi mẫu ruộng tốt, đó gần như là vô giá, cho dù có trả giá cao hơn nữa cũng không ai bán.
Người thường muốn mua ruộng tốt là vô cùng khó, thường chỉ có gia tộc của Võ sư mới đủ tư cách mua ruộng từ trên thị trường.
Cha hắn chỉ là một người bình thường mà có thể sở hữu hơn bảy trăm mẫu ruộng tốt đã là giới hạn, chắc chắn là do ông ta làm quan nhiều năm ở tỉnh thành, có quan hệ rộng rãi, nhờ vậy mới mua được nhiều ruộng như thế.
Còn một điều khiến Cửu Cát thấy thú vị, đó là tiền công của Lục Đào rất thấp.
Lục Đào là võ phu, mỗi tháng lĩnh năm trăm văn tiền, ba người còn lại thì bốn trăm văn.
Lục Đào là võ phu vậy mà chỉ hơn Tiểu Thúy có một trăm văn, nhưng hắn ta lại cam tâm tình nguyện làm việc.
Tấm ván gỗ chi chít những vết dao đâm.
Đến khi trời tối đen, Cửu Cát mới dừng luyện tập, thoải mái ngâm mình trong bồn tắm.
Tiểu nha hoàn Tiểu Thúy như thường lệ đến lau người cho Cửu Cát.
Bỗng nhiên.
Khóe mắt Cửu Cát chảy ra một giọt nước mắt, hắn đưa tay phải lên quệt nhẹ, sau đó dùng đầu ngón tay dính nước mắt chạm vào môi Tiểu Thúy.
Cơ thể Tiểu Thúy run lên bần bật rồi ngã vật xuống đất.
Ùm.
Cửu Cát bước ra khỏi bồn tắm.
Hắn muốn thử độc…
Nọc độc của Tâm Nhãn Cổ có thể khiến người ta hôn mê, cho dù là cao thủ võ đạo như Ôn đạo nhân trúng độc thì cũng sẽ trở nên mềm nhũn, mặc người chém giết.
Nếu người thường trúng độc, cho dù bị dìm chết cũng không thể phản kháng.
Nhưng độc mạnh như vậy, liệu có thuốc giải?
Nếu bản thân mình vô tình trúng độc thì có bị hôn mê không?
Mấy ngày nay…
Cửu Cát luôn suy nghĩ về vấn đề này, Tâm Nhãn Cổ có thể tiết ra nọc độc bất cứ lúc nào, có nọc độc chảy ra khỏi mắt, chảy xuống mặt, có nọc độc thì nằm trong hốc mắt, cuối cùng bị mắt hấp thụ, nhưng Cửu Cát chưa bao giờ bị hôn mê.
Suy ra, độc của Tâm Nhãn Cổ không thể nào khiến Cửu Cát hôn mê, nói cách khác, Cửu Cát chính là thuốc giải của Tâm Nhãn Cổ.
Nghe đồn vạn vật trên thế gian đều tương sinh tương khắc, bất kỳ vật kịch độc nào, trong phạm vi mười bước xung quanh nơi nó sinh trưởng nhất định sẽ có thuốc giải.
Cửu Cát bế Tiểu Thúy đang hôn mê lên giường, sau đó thử dùng nước bọt của mình để giải độc cho nàng.
"Ưm…" Tiểu Thúy rên khẽ.
Có phản ứng…
Cửu Cát mừng rỡ.
Cửu Cát càng lúc càng truyền nhiều nước bọt hơn, Tiểu Thúy dần dần mở mắt.
Trấn Liễu Dương.
Trong thư phòng.
"Cửu Cát! Hôm qua con ở trong sân tập luyện phi đao cả ngày sao?" Trương Hiếu Kính nghiêm nghị hỏi.
"Tiểu Thúy nói cho cha sao?" Cửu Cát nhíu mày hỏi.
"Ta là người quản sổ sách trong nhà, mọi khoản thu chi ta đều nắm rõ, hôm qua con đã chi hai lượng bạc mua hai mươi thanh phi đao, sau đó cả ngày đều ru rú trong sân, ta sao có thể không đoán ra?"
"Con chỉ muốn học thêm một chút kỹ năng phòng thân." Cửu Cát đáp.
"Hay là chi một ít bạc đến võ quán ở Lâm Giang thành học võ đi." Trương Hiếu Kính nói.
"Võ quán khác với Võ viện, không dạy công phu nội gia, không có nội tức thì những chiêu thức hoa chân múa tay đó chỉ là vô dụng."
"Sao con biết là vô dụng?" Trương Hiếu Kính hỏi.
"Bạn tù nói cho con biết, con bị giam hai ngày trong đại lao nha môn Lâm Giang thành, trong đó có không ít võ phu, con nghe bọn họ nói chuyện, biết được nếu không tu luyện nội tức thì tập luyện võ công cũng vô ích, cho dù võ công có cao cường đến đâu cũng không bằng một cây cung nỏ, không ít cao thủ trong số họ đều bị bang phái đối phương ném bột vôi, sau đó xông lên đánh hội đồng." Cửu Cát mỉm cười nói.
"Vậy con có luyện phi đao cả đời cũng không thể trở thành cao thủ, thôi được, ta sẽ đi hỏi thăm một chuyến, xem có vị võ sư nào đồng ý truyền thụ công pháp nội gia cho con không, nhưng sau khi ta rời đi, sổ sách của Trương gia phải giao cho con, con làm được không?"
"Con sẽ thử."
Sổ sách của Trương gia kỳ thực rất đơn giản.
Chỉ có thu chi hai khoản.
Thu nhập dĩ nhiên là tiền cho thuê ruộng, mỗi nửa năm thu một lần, mỗi mẫu ruộng tốt một năm thu được tám mươi văn tiền, trong nhà có bảy trăm năm mươi mẫu ruộng tốt, một năm có thể thu được một trăm hai mươi lượng bạc.
Còn chi tiêu là tiền công của Lục Đào, Tôn Tiểu Đồng, Tiểu Thúy, Ngô đại nương, cùng với các khoản chi tiêu khác trong nhà, cộng lại mỗi tháng khoảng bốn lượng bạc, một năm không quá năm mươi lượng bạc.
Trừ đi số thuế phải nộp hàng năm, mỗi năm nhà họ có thể để dành được ít nhất năm mươi lượng bạc.
Trương gia sống rất tiết kiệm, hiện tại trong kho bạc đã có hơn hai trăm ba mươi lượng.
Tất nhiên tài sản quý giá nhất của Trương gia không phải là số bạc này, mà là bảy trăm năm mươi mẫu ruộng tốt, đó gần như là vô giá, cho dù có trả giá cao hơn nữa cũng không ai bán.
Người thường muốn mua ruộng tốt là vô cùng khó, thường chỉ có gia tộc của Võ sư mới đủ tư cách mua ruộng từ trên thị trường.
Cha hắn chỉ là một người bình thường mà có thể sở hữu hơn bảy trăm mẫu ruộng tốt đã là giới hạn, chắc chắn là do ông ta làm quan nhiều năm ở tỉnh thành, có quan hệ rộng rãi, nhờ vậy mới mua được nhiều ruộng như thế.
Còn một điều khiến Cửu Cát thấy thú vị, đó là tiền công của Lục Đào rất thấp.
Lục Đào là võ phu, mỗi tháng lĩnh năm trăm văn tiền, ba người còn lại thì bốn trăm văn.
Lục Đào là võ phu vậy mà chỉ hơn Tiểu Thúy có một trăm văn, nhưng hắn ta lại cam tâm tình nguyện làm việc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.