Chương 6: Nước Mắt Của Cửu Cát
Thủy Đạo Bất Cô
18/09/2024
"Trên mặt ngươi rõ ràng có nước mắt." Ôn đạo nhân nói.
Cửu Cát sờ sờ khóe mắt trái.
Trong hốc mắt trái là con mắt bình thường của y, đúng là đang chảy nước mắt...
Từng giọt nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, lăn dài trên gò má.
"Đúng vậy... Bởi vì đau lòng, cho nên mới khóc." Cửu Cát lại nói dối.
"Ồ... Vì sao đau lòng?" Ôn đạo nhân hứng thú hỏi.
"Ta không muốn giết người." Cửu Cát lộ vẻ mặt đau khổ.
"Không muốn giết người!?"
"Không được! Theo bản tọa tu luyện Cổ thuật, mỗi ngày ngươi đều phải giết người!" Ôn đạo nhân gần như gầm lên.
Nhưng vừa dứt lời, cơ thể Ôn đạo nhân đột nhiên co giật.
Co giật dữ dội...
Hắn trúng độc.
Trong lá gan có một giọt nước mắt của Cửu Cát, mà giọt nước mắt kia rơi ra từ hốc mắt phải.
Hốc mắt phải của Cửu Cát căn bản không có mắt, chỉ có một con Cổ trùng, một con Tâm Nhãn Cổ đáng sợ.
Tâm Nhãn Cổ đương nhiên không thể khóc, đó không phải nước mắt, mà là độc dịch do Tâm Nhãn Cổ phun ra, độc dịch theo khóe mắt Cửu Cát chảy xuống, nhỏ vào lá gan của người đàn ông vô tội kia, sau đó theo thức ăn vào miệng Ôn đạo nhân, bị tên ác ma ăn thịt người này nuốt vào bụng.
Thịch.
Ôn đạo nhân ngã xuống đất.
Cửu Cát mở mắt.
Tâm Nhãn Cổ khiến Cửu Cát có thể nhìn rõ ràng cảnh tượng trong căn phòng tối đen như mực, nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ Ôn đạo nhân ngã xuống đất.
Chỉ nghe Cửu Cát lo lắng hỏi: "Đạo trưởng, người làm sao vậy?"
"Đạo trưởng, chẳng lẽ người ngất rồi?"
"Hay là chết rồi?"
Hỏi vài tiếng liền, nhưng Ôn đạo nhân không có chút phản ứng nào.
Ôn đạo nhân có lẽ đã chết rồi, cũng có thể là ngất xỉu, nhưng dù thế nào, thì Ôn đạo nhân chết rồi mới là đạo nhân tốt.
Cửu Cát hai tay nắm chặt thanh đao lạnh lẽo, mặt không cảm xúc giơ cao lên.
Không muốn giết người chỉ là lời nói dối.
Trong lòng Cửu Cát vô cùng mong muốn được một đao giết chết tên ác ma ăn thịt người này.
Rầm!
Một đao hung hăng.
Chính xác chém trúng cổ Ôn đạo nhân, nhưng lại bị mắc kẹt ở đó.
Cửu Cát giẫm một chân lên đầu Ôn đạo nhân, rút thanh đao lạnh lẽo trên cổ hắn ra.
Máu tươi phun ra như suối.
Nhưng điều kỳ lạ là máu tươi phun trào lại nhanh chóng ngừng lại.
Vết thương trên cổ Ôn đạo nhân mọc ra những khối thịt non nhỏ, điên cuồng sinh trưởng.
Huyết nhục sinh trưởng!
Đây chính là thần thông của Huyết Ti Cổ!
Có con cổ này trong người, Ôn đạo nhân sẽ không sợ bất kỳ đao kiếm nào.
Mỗi một con Cổ trùng đều có bản lĩnh đặc biệt riêng, giống như Tâm Nhãn Cổ của y.
Cửu Cát lại giơ thanh đao trong tay lên.
Thịch!
Ôn đạo nhân lăn một vòng trên mặt đất, nửa đầu hắn nằm trên đất, hắn muốn đứng lên, lại phát hiện toàn thân không còn chút sức lực.
"Súc sinh! Ngươi dám ra tay với ta!" Ôn đạo nhân gầm lên với Cửu Cát.
Giờ Cửu Cát đã ra tay, giết được Ôn đạo nhân thì sống, không giết được thì chết.
Cung đã bắn ra không thể quay đầu lại, sao có thể sợ hãi mà lùi bước!?
Cửu Cát ánh mắt hung ác lóe lên, không chút sợ hãi bước tới, hung hăng giẫm một chân lên tay phải của Ôn đạo nhân.
Lúc trách mắng Cửu Cát, Ôn đạo nhân đã liều mạng điều khiển tay phải muốn sờ vào bên hông.
Bất kể hắn muốn lấy cái gì, cứ giẫm lên là được.
Tiếp theo là chém!
Rầm, rầm, rầm!
Cửu Cát bộc phát ra tiềm lực kinh người.
Lực eo, lực cánh tay, lực cổ tay phối hợp nhuần nhuyễn.
Một đao rồi lại một đao...
Rắc một tiếng.
Cuối cùng cổ của Ôn đạo nhân cũng bị hắn chém đứt, một cái đầu rơi xuống đất.
Cửu Cát vô cùng sợ hãi Ôn đạo nhân.
Cho dù đã chém đầu Ôn đạo nhân, nhưng Cửu Cát vẫn điên cuồng chém vào thân thể không đầu của hắn.
Máu tươi nhuộm đỏ người Cửu Cát, cho đến khi y kiệt sức.
Choang một tiếng.
Thanh đao rơi xuống đất, Cửu Cát dựa người vào tường, thở hổn hển...
Lúc này, Cửu Cát không chỉ toàn thân nhuốm máu, mà còn đầm đìa mồ hôi.
“Ha ha ha ha..." Sau khi giết chết Ôn đạo nhân, Cửu Cát ngồi bệt xuống đất cười lớn, cười đến chảy cả nước mắt.
Vừa cười vừa khóc...
Cửu Cát chỉ là một người bình thường, sao có thể trải qua những chuyện như vậy?
Nếu không phải bị Ôn đạo nhân bức ép đến đường cùng, thì y làm sao có thể tàn nhẫn như thế?
Khóc một lúc...
Cửu Cát ngừng lại.
Trên mặt y tràn đầy vẻ bình tĩnh.
Nơi này cần phải xử lý...
Không thể cứ thế mà bỏ đi.
Ôn đạo nhân tàn nhẫn như vậy, chắc chắn là yêu nhân không coi luật pháp Đại Càn ra gì, tuy rằng y bị hắn hãm hại, nhưng dù sao cũng là một gã Cổ sư.
Nếu thân phận Cổ sư của y bại lộ, chắc chắn phải chết!
Rạng sáng.
Ngôi nhà nông dân bốc cháy ngùn ngụt.
Cửu Cát thiêu xác Ôn đạo nhân, Cổ trùng trong cơ thể hắn, Cổ chung luyện cổ và tất cả Cổ trùng ghê tởm trong Cổ chung thành tro bụi...
Chỉ có như vậy mới có thể chặt đứt mọi manh mối, thứ duy nhất còn lưu lại là một cái túi trữ vật.
Cửu Cát sờ sờ khóe mắt trái.
Trong hốc mắt trái là con mắt bình thường của y, đúng là đang chảy nước mắt...
Từng giọt nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, lăn dài trên gò má.
"Đúng vậy... Bởi vì đau lòng, cho nên mới khóc." Cửu Cát lại nói dối.
"Ồ... Vì sao đau lòng?" Ôn đạo nhân hứng thú hỏi.
"Ta không muốn giết người." Cửu Cát lộ vẻ mặt đau khổ.
"Không muốn giết người!?"
"Không được! Theo bản tọa tu luyện Cổ thuật, mỗi ngày ngươi đều phải giết người!" Ôn đạo nhân gần như gầm lên.
Nhưng vừa dứt lời, cơ thể Ôn đạo nhân đột nhiên co giật.
Co giật dữ dội...
Hắn trúng độc.
Trong lá gan có một giọt nước mắt của Cửu Cát, mà giọt nước mắt kia rơi ra từ hốc mắt phải.
Hốc mắt phải của Cửu Cát căn bản không có mắt, chỉ có một con Cổ trùng, một con Tâm Nhãn Cổ đáng sợ.
Tâm Nhãn Cổ đương nhiên không thể khóc, đó không phải nước mắt, mà là độc dịch do Tâm Nhãn Cổ phun ra, độc dịch theo khóe mắt Cửu Cát chảy xuống, nhỏ vào lá gan của người đàn ông vô tội kia, sau đó theo thức ăn vào miệng Ôn đạo nhân, bị tên ác ma ăn thịt người này nuốt vào bụng.
Thịch.
Ôn đạo nhân ngã xuống đất.
Cửu Cát mở mắt.
Tâm Nhãn Cổ khiến Cửu Cát có thể nhìn rõ ràng cảnh tượng trong căn phòng tối đen như mực, nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ Ôn đạo nhân ngã xuống đất.
Chỉ nghe Cửu Cát lo lắng hỏi: "Đạo trưởng, người làm sao vậy?"
"Đạo trưởng, chẳng lẽ người ngất rồi?"
"Hay là chết rồi?"
Hỏi vài tiếng liền, nhưng Ôn đạo nhân không có chút phản ứng nào.
Ôn đạo nhân có lẽ đã chết rồi, cũng có thể là ngất xỉu, nhưng dù thế nào, thì Ôn đạo nhân chết rồi mới là đạo nhân tốt.
Cửu Cát hai tay nắm chặt thanh đao lạnh lẽo, mặt không cảm xúc giơ cao lên.
Không muốn giết người chỉ là lời nói dối.
Trong lòng Cửu Cát vô cùng mong muốn được một đao giết chết tên ác ma ăn thịt người này.
Rầm!
Một đao hung hăng.
Chính xác chém trúng cổ Ôn đạo nhân, nhưng lại bị mắc kẹt ở đó.
Cửu Cát giẫm một chân lên đầu Ôn đạo nhân, rút thanh đao lạnh lẽo trên cổ hắn ra.
Máu tươi phun ra như suối.
Nhưng điều kỳ lạ là máu tươi phun trào lại nhanh chóng ngừng lại.
Vết thương trên cổ Ôn đạo nhân mọc ra những khối thịt non nhỏ, điên cuồng sinh trưởng.
Huyết nhục sinh trưởng!
Đây chính là thần thông của Huyết Ti Cổ!
Có con cổ này trong người, Ôn đạo nhân sẽ không sợ bất kỳ đao kiếm nào.
Mỗi một con Cổ trùng đều có bản lĩnh đặc biệt riêng, giống như Tâm Nhãn Cổ của y.
Cửu Cát lại giơ thanh đao trong tay lên.
Thịch!
Ôn đạo nhân lăn một vòng trên mặt đất, nửa đầu hắn nằm trên đất, hắn muốn đứng lên, lại phát hiện toàn thân không còn chút sức lực.
"Súc sinh! Ngươi dám ra tay với ta!" Ôn đạo nhân gầm lên với Cửu Cát.
Giờ Cửu Cát đã ra tay, giết được Ôn đạo nhân thì sống, không giết được thì chết.
Cung đã bắn ra không thể quay đầu lại, sao có thể sợ hãi mà lùi bước!?
Cửu Cát ánh mắt hung ác lóe lên, không chút sợ hãi bước tới, hung hăng giẫm một chân lên tay phải của Ôn đạo nhân.
Lúc trách mắng Cửu Cát, Ôn đạo nhân đã liều mạng điều khiển tay phải muốn sờ vào bên hông.
Bất kể hắn muốn lấy cái gì, cứ giẫm lên là được.
Tiếp theo là chém!
Rầm, rầm, rầm!
Cửu Cát bộc phát ra tiềm lực kinh người.
Lực eo, lực cánh tay, lực cổ tay phối hợp nhuần nhuyễn.
Một đao rồi lại một đao...
Rắc một tiếng.
Cuối cùng cổ của Ôn đạo nhân cũng bị hắn chém đứt, một cái đầu rơi xuống đất.
Cửu Cát vô cùng sợ hãi Ôn đạo nhân.
Cho dù đã chém đầu Ôn đạo nhân, nhưng Cửu Cát vẫn điên cuồng chém vào thân thể không đầu của hắn.
Máu tươi nhuộm đỏ người Cửu Cát, cho đến khi y kiệt sức.
Choang một tiếng.
Thanh đao rơi xuống đất, Cửu Cát dựa người vào tường, thở hổn hển...
Lúc này, Cửu Cát không chỉ toàn thân nhuốm máu, mà còn đầm đìa mồ hôi.
“Ha ha ha ha..." Sau khi giết chết Ôn đạo nhân, Cửu Cát ngồi bệt xuống đất cười lớn, cười đến chảy cả nước mắt.
Vừa cười vừa khóc...
Cửu Cát chỉ là một người bình thường, sao có thể trải qua những chuyện như vậy?
Nếu không phải bị Ôn đạo nhân bức ép đến đường cùng, thì y làm sao có thể tàn nhẫn như thế?
Khóc một lúc...
Cửu Cát ngừng lại.
Trên mặt y tràn đầy vẻ bình tĩnh.
Nơi này cần phải xử lý...
Không thể cứ thế mà bỏ đi.
Ôn đạo nhân tàn nhẫn như vậy, chắc chắn là yêu nhân không coi luật pháp Đại Càn ra gì, tuy rằng y bị hắn hãm hại, nhưng dù sao cũng là một gã Cổ sư.
Nếu thân phận Cổ sư của y bại lộ, chắc chắn phải chết!
Rạng sáng.
Ngôi nhà nông dân bốc cháy ngùn ngụt.
Cửu Cát thiêu xác Ôn đạo nhân, Cổ trùng trong cơ thể hắn, Cổ chung luyện cổ và tất cả Cổ trùng ghê tởm trong Cổ chung thành tro bụi...
Chỉ có như vậy mới có thể chặt đứt mọi manh mối, thứ duy nhất còn lưu lại là một cái túi trữ vật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.