Chương 2
Thiên Lại Chỉ Diên
06/10/2014
Hoa Tử Vi nở, đỏ thẫm diễm lệ.
Nữ tử đứng trước gương răng trắng, mày ngài, càng diễm lệ. Thấy người trong gương đang đứng bên cạnh mình, nha hoàn vuốt ve tóc đen của Lãnh Đại Diễm, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, tóc người thật đem, vừa đen vừa bóng, không giống ta, vừa vang vừa khô.”
Lãnh Đại Diễm không tập trung, cười nói: “Đinh Linh còn nhỏ tuổi, chờ em lớn thêm một chút, tự nhiên sẽ đẹp lên.” Đinh Linh vấn tóc đen của Lãnh Đại Diễm lên, tinh tế tỉ mỉ chải chuốt: “Tiểu thư so với trước đây ngày càng đẹp, còn thường xuyên đỏ mặt.”
Lãnh Đại Diễm cuồng quýt nói: “Rõ ràng như vậy?”
Đinh Linh ngẩng đầu, vội vàng nói: “Tiểu thư nói cái gì?”
Lãnh Đại Diễm hốt hoảng nói: “Không, không có gì.” Đinh Linh nghĩ nàng tâm tình không tốt liền không hỏi nhiều.
Qua không bao lâu, Lãnh Đại Diễm lại nhỏ giọng gọi. Đinh Linh dừng lại động tác trả lời.
Lãnh Đại Diễm thẹn thùng nói: “Em đã từng thích ai chưa?”
Đinh Linh đỏ mặt, lắc đầu nói: “Chưa từng có.” Nghĩ lại nói: “Hay là tiểu thư…”
Lãnh Đại Diễm xấu hổ gật đầu, mặt hồngn hư hoa.
Lãnh Đại Diễm là đệ nhất mỹ nhân của Linh Lăng, mỗi tháng đều có nam tử tới cửa cầu hôn. Nếu lọt vào mắt nàng, nhất định thuộc về nàng. Thiếu nữ mười sáu, tư xuân là việc thường, mỗi khi Đinh Linh có ý nghĩ này, nàng chắc chắn từ bỏ. Nàng là nha hoàn, phải hầu hạ tiểu thư cả đời.
Lãnh Đại Diễm nói: “Đinh Linh, em có biết Thiên Nhai?”
Đinh Linh nói: “Độc công tử Thiên Nhai?”
Lãnh Đại Diễm kinh hoảng thất sắc đứng dậy, tay che miệng Đinh Linh: “Xuỵt, nếu để cha mẹ nghe được, ta lập tức chết a.”
Đinh Linh thăm dò nói: “Tiểu thư thích công tử hay là…”
Lãnh Đại Diễm có chút thẹn thùng, gật đầu ngầm đồng ý.
Nữ tử đứng trước gương răng trắng, mày ngài, càng diễm lệ. Thấy người trong gương đang đứng bên cạnh mình, nha hoàn vuốt ve tóc đen của Lãnh Đại Diễm, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, tóc người thật đem, vừa đen vừa bóng, không giống ta, vừa vang vừa khô.”
Lãnh Đại Diễm không tập trung, cười nói: “Đinh Linh còn nhỏ tuổi, chờ em lớn thêm một chút, tự nhiên sẽ đẹp lên.” Đinh Linh vấn tóc đen của Lãnh Đại Diễm lên, tinh tế tỉ mỉ chải chuốt: “Tiểu thư so với trước đây ngày càng đẹp, còn thường xuyên đỏ mặt.”
Lãnh Đại Diễm cuồng quýt nói: “Rõ ràng như vậy?”
Đinh Linh ngẩng đầu, vội vàng nói: “Tiểu thư nói cái gì?”
Lãnh Đại Diễm hốt hoảng nói: “Không, không có gì.” Đinh Linh nghĩ nàng tâm tình không tốt liền không hỏi nhiều.
Qua không bao lâu, Lãnh Đại Diễm lại nhỏ giọng gọi. Đinh Linh dừng lại động tác trả lời.
Lãnh Đại Diễm thẹn thùng nói: “Em đã từng thích ai chưa?”
Đinh Linh đỏ mặt, lắc đầu nói: “Chưa từng có.” Nghĩ lại nói: “Hay là tiểu thư…”
Lãnh Đại Diễm xấu hổ gật đầu, mặt hồngn hư hoa.
Lãnh Đại Diễm là đệ nhất mỹ nhân của Linh Lăng, mỗi tháng đều có nam tử tới cửa cầu hôn. Nếu lọt vào mắt nàng, nhất định thuộc về nàng. Thiếu nữ mười sáu, tư xuân là việc thường, mỗi khi Đinh Linh có ý nghĩ này, nàng chắc chắn từ bỏ. Nàng là nha hoàn, phải hầu hạ tiểu thư cả đời.
Lãnh Đại Diễm nói: “Đinh Linh, em có biết Thiên Nhai?”
Đinh Linh nói: “Độc công tử Thiên Nhai?”
Lãnh Đại Diễm kinh hoảng thất sắc đứng dậy, tay che miệng Đinh Linh: “Xuỵt, nếu để cha mẹ nghe được, ta lập tức chết a.”
Đinh Linh thăm dò nói: “Tiểu thư thích công tử hay là…”
Lãnh Đại Diễm có chút thẹn thùng, gật đầu ngầm đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.