Độc Dược Chết Người: Tình Yêu Của Ông Trùm Mafia
Chương 64: BIẾT ĐƯỢC CHÂN TƯỚNG.
Army
14/08/2024
"Tiểu Đình, thực xin lỗi..."
Giọng nói có chút run rẩy của hắn lại vang lên, hai tay khẽ buông lỏng khỏi người cô, đôi mắt rũ xuống.
Hắn đã vì cô mà chịu đủ dày vò suốt hơn một tháng dài đằng đẵng, mọi thứ không có cô đều trở nên tẻ nhạt vô cùng. (1)
Khi nhận ra bản thân đã yêu người vợ mà trước kia hắn coi là hữu danh vô thực, hắn mới chân chính cảm nhận được thứ tình yêu trong miệng lưỡi thiên ha.
Có người từng nói với hắn rằng : "Tình yêu" là một loại độc dược!, nhưng hắn không tin. Đến khi hắn nhận ra rằng bản thân đã yêu cô, hắn mới tin 'Tình yêu thực sự là một loại độc dược, một loại độc dược chết người!
Khi nó khảm sâu vào tâm trí, gặp nhấm cả linh hồn lẫn thể xác, hắn mới biết hóa ra "Yêu" lại khiến con người ta đau khổ như vậy...
Đau đến chết đi sống lại, nhưng vĩnh viễn không thể buông bỏ...
Hắn biết những gì mà bản thân phải chịu vẫn chưa là gì so với những tổn thương mà hắn đã gây ra cho cô, vết thương ấy rất khó chữa lành, nhưng hắn nguyện ý dùng cả quãng đời còn lại để bù đắp cho cô.
"Bạch Thiên Kình.." Hai mắt Mạn Lan Đình khế cụp lại, thân thể có chút run rẩy, khẽ mở miệng gọi tên hắn.
Lồng ngực hắn trở nên phập phồng, cơ thể trở nên cứng nhắc khi nghe Mạn Lan Đình gọi thẳng tên hắn, cái tên mà trước đó cô chưa bao giờ dám gọi thẳng. Sự xa cách quá đỗi rõ ràng khiến hắn nhất thời không biết phải đối mặt như thế nào.Lúc này, xung quanh họ đã xuất hiện những lời bàn tán về mối quan hệ giữa họ, Mạn Lan Đình khẽ thở dài, nắm lấy bàn tay đang lơ lửng giữa không trung của hắn kéo đi.
Bỏ xa nơi hội trường náo nhiệt, Mạn Lan Đình kéo hắn ra bên ngoài cạnh hồ bơi, sau đó trực tiếp dừng lại, mặt đối mặt.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau mà không nói lời nào, tâm đều trở nên hỗn loạn cực độ nhưng lại không có cách nào mở miệng, giống như đang thử thách giới hạn chịu đựng của đối phương vậy, vô cùng thống khổ.
Cuối cùng vẫn là hắn mở miệng trước, "Tiểu Đình...", hắn khẽ gọi tên cô, bàn tay thon dài vươn lên ý định muốn vuốt ve khuôn mặt kia của cô nhưng lại bị cô tránh né, bàn tay của hắn vô thức dừng lại giữa không trung.
Đôi mắt rũ xuống, tự cười khổ trong lòng, những gì hắn đã làm với cô ngay cá bản thân hắn còn khó mà chấp nhận được, như vậy làm sao mà cô có thể dễ dàng tha thứ cho hắn đây.
"Bạch Thiên Kình, sau khi trở lại nước Z... chúng ta ly hôn đi..." Cô nhàn nhạt nói.
Giọng cô rất nhẹ nhàng, nhưng rót vào tai hắn lại giống như một mũi tên sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim của hắn, khiến nó trở nên đau đớn vô cùng.
Hơi thở theo đó dần trở nên khó khăn, hắn vô thức lùi lại phía sau một bước, chân mày nhíu chặt lại, sắc mặt tối đi, hiển nhiên tâm trạng hắn lúc này rất tồi tệ...
"Em đừng mơ nghĩ đến!" Hắn kích động nói lớn, tròng mặt trở nên đỏ ửng giống như đang cố gắng kiềm chế nỗi giận dữ trong lòng, "Tiểu Đình, anh biết những chuyện trước kia anh làm đã khiến em chịu nhiều tổn thương...anh sẽ dùng quãng đời còn lại để bù đắp. Xin em, hãy cho anh một cơ hội...
Bàn tay siết chặt gấu váy, hơi thở có chút khó khăn, Mạn Lan Đình khẽ hít một hơi thật sâu, kiên định nhìn hắn.
"Ha, anh định bù đắp thế nào đây?" Cô trào phúng hỏi, khóe môi khẽ cong lên nở một nụ cười giễu cợt, "Anh có thể cho tôi những thứ tôi cần sao?"
"Có thể!" Hắn không do dự đáp.
"Ngay cả mạng sống của anh ư?!" Cô thoáng kinh ngạc, lạnh lùng bồi thêm một câu trí
mạng.
Khuôn mặt hắn vẫn không hề thay đổi, nhẹ nhàng cầm lấy tay cô đặt lên trước ngực trái, khế nỉ non :
"Ừ, nếu em muốn...anh có thể cho em cái mạng này, tất cả tùy em xử lý."
Mạn Lan Đình trở nên kích động trước câu trả lời của hắn, cơ thể thoáng run rẩy, đáy lòng trở nên hoảng loạn.
Tại sao hắn lại có thể thay đổi nhanh chóng như vậy, không phải trước đây hắn rất yêu quý Bạch Băng sao? Bây giờ lại tỏ ra thâm tình với cô, đây là có ý gì chứ?!
Cô khẽ nhắm mắt lại, ổn định tâm trạng, "Bạch Thiên Kình, nếu như những lời này anh nói với tôi của trước kia có lẽ tôi sẽ không chần chừ mà tin tưởng. Nhưng thật đáng tiếc...những lời này đối với tôi của hiện tại chẳng đáng một đồng xu!"
Thoáng chút nhói đau trong lòng, cô rụt tay khỏi tay hắn, trầm mặc nói tiếp:
"Mọi chuyện đã kết thúc rồi. Nghiệt duyên của chúng ta...cũng nên cắt đứt đi!"
Giọng nói lạnh lùng xa cách của Mạn Lan Đình vang lên khiến trái tim Bạch Thiên Kình hẫng đi một nhịp, hô hấp đều trở nên khó khăn. Trước giờ luôn là hắn nắm thế chủ động, chỉ có hắn mới có quyền quyết định, ấy vậy mà giờ đây tình thế lại đảo ngược, thực sự trong lòng hắn giờ đây đang rất khó chịu.
Hắn không khó chịu vì sự lạnh lùng của cô mà là vì cô nói muốn rời bỏ hắn, điều đó là không thể, hắn không cho phép.
"Tiểu Đình...em đừng ép anh phải lựa chọn." Hắn khẽ thở hắt ra một hơi, nắm lấy tay cô.
"Tôi không ép anh, tôi là đang nói những gì mà tôi muốn nói. Vậy nên, hy vọng anh có thể thành toàn." Cô kiên định nhìn hắn, nét mặt lạnh lùng không thay đổi.
Bạch Thiên Kình đứng chôn chân tại chỗ, bàn tay hắn nắm chặt tay cô, không có ý định buông ra.
Đôi mắt sắc bén ngày nào giờ chỉ còn lại sự thống khổ, từng kí ức, từng lời nói, từng hành động hắn khiến cô tổn thương lại một lần nữa hiện hữu trong đầu. Nó giống như một lời nhắc nhở hắn rằng chính bản thân hắn là người đã đẩy cô ra khỏi cuộc sống của hắn!
Mạn Lan Đình mệt mỏi nhìn người đàn ông được gọi là chồng của cô trước mặt, trái tim vẫn không ngừng đập loạn xạ, tâm không ngừng hoảng loạn.
Cô không thể ở đây thêm một phút một giây nào nữa, nếu còn ở đây nữa thì chắc chắn cô sẽ mềm lòng, sẽ lại một lần nữa muốn tham lam chìm đắm trong cái vọng tưởng về tình yêu của hắn.
Cô hít một hơi thật sâu, khẽ nói, "Phiền anh buông tay, tôi phải về rồi."
Đáp lại cô là sự im lặng, bàn tay hắn vẫn không có ý định buông ra, cô khế nhíu mày tỏ rõ thái độ không vui. Đang định tiếp tục lên tiếng bỗng bụng của cô truyền đến một cơn đau nhói, mồ hôi trên chán ứa ra, sắc mặt trở nên tái nhợt.Bạch Thiên Kình hoàn hồn, nhìn biểu hiện bất thường của Mạn Lan Đình, trong lòng dâng lên một cỗ lo lắng, hắn ôm lấy bả vai cô.
"Tiểu Đình, em làm sao vậy?" Hắn vội vã nắm lấy tay cô, lúc này đã bị mồ hôi
làm ướt.
"Bụng...bụng của tôi...đau quá.." Cô cố gắng gượng, khó khăn nói ra từng chữ đứt quãng.
Vì cơn đau nhói mỗi lúc một lớn nên Mạn Lan Đình không chịu nổi mà ngất đi, trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, cô mơ hồ thấy được khuôn mặt ngập tràn lo lắng của hắn.
"Tiểu Đình..." Hắn lo lắng gọi tên cô, vội vã bế cô lên chạy ra ngoài.
Vừa vặn ra bên ngoài chạm mặt Tôn Duật Trì đang đi tìm cô, cả hai người đàn ông nhanh chóng đưa cô đi bệnh viện, bỏ qua hết thảy những nghi vấn về đối phương.
Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, Bạch Thiên Kình như ngồi trên đống lửa, lòng thấp thỏm lo âu, gấp gáp đến độ cứ đi qua đi lại khiến cho Tôn Duật Trì phát cáu.
"Cậu có thể ngồi im không?! Tôi thực sự rất chóng mặt!" Giọng gã có chút mất kiên nhẫn vang lên khiến hắn phải dừng lại.
ổn định lại tâm trạng, hắn ngồi xuống ghế ngoài hành lang, lúc này mới có thời gian quan sát kĩ Tôn Duật Trì.
"Anh là gì của cô ấy?" Hắn nghi hoặc hỏi.
Khóe môi Tôn Duật Trì giật giật, trong đầu thầm mắng chửi hắn n lần, lại dám dùng thái độ kia nói chuyện với anh vợ. Hừ, đợi em gái tỉnh lại gã phải thêm mắm dặm muối cho em gái ngược chết tên tra nam này mời được!
Nghĩ xong xuôi, Tôn Duật Trì khẽ nhếch môi, "Chồng sắp cưới!"
Mày Bạch Thiên Kình nhíu chặt lại, hiển nhiên là không vui, định lên tiếng nói gì đó thì một cặp vợ chồng trung niên hớt hải chạy tới, bà vợ tiến đến chỗ Tôn Duật Trì nước mắt lưng tròng nhìn gã.
"Em gái con...không sao chứ?"
"Vẫn trong phòng cấp cứu... Mẹ yên tâm, em ấy sẽ không sao đâu" Tôn Duật Trì nắm lấy tay mẹ mình trấn an.
Lúc này Bạch Thiên Kình mới ngớ người, biết được chân tướng hắn khẽ thở phào nhẹ nhõm, hóa ra khi nãy gã đàn ông kia là đang trêu chọc hắn.
Vợ của hắn vĩnh viễn là của hắn, không ai có thể cướp đi được!
Giọng nói có chút run rẩy của hắn lại vang lên, hai tay khẽ buông lỏng khỏi người cô, đôi mắt rũ xuống.
Hắn đã vì cô mà chịu đủ dày vò suốt hơn một tháng dài đằng đẵng, mọi thứ không có cô đều trở nên tẻ nhạt vô cùng. (1)
Khi nhận ra bản thân đã yêu người vợ mà trước kia hắn coi là hữu danh vô thực, hắn mới chân chính cảm nhận được thứ tình yêu trong miệng lưỡi thiên ha.
Có người từng nói với hắn rằng : "Tình yêu" là một loại độc dược!, nhưng hắn không tin. Đến khi hắn nhận ra rằng bản thân đã yêu cô, hắn mới tin 'Tình yêu thực sự là một loại độc dược, một loại độc dược chết người!
Khi nó khảm sâu vào tâm trí, gặp nhấm cả linh hồn lẫn thể xác, hắn mới biết hóa ra "Yêu" lại khiến con người ta đau khổ như vậy...
Đau đến chết đi sống lại, nhưng vĩnh viễn không thể buông bỏ...
Hắn biết những gì mà bản thân phải chịu vẫn chưa là gì so với những tổn thương mà hắn đã gây ra cho cô, vết thương ấy rất khó chữa lành, nhưng hắn nguyện ý dùng cả quãng đời còn lại để bù đắp cho cô.
"Bạch Thiên Kình.." Hai mắt Mạn Lan Đình khế cụp lại, thân thể có chút run rẩy, khẽ mở miệng gọi tên hắn.
Lồng ngực hắn trở nên phập phồng, cơ thể trở nên cứng nhắc khi nghe Mạn Lan Đình gọi thẳng tên hắn, cái tên mà trước đó cô chưa bao giờ dám gọi thẳng. Sự xa cách quá đỗi rõ ràng khiến hắn nhất thời không biết phải đối mặt như thế nào.Lúc này, xung quanh họ đã xuất hiện những lời bàn tán về mối quan hệ giữa họ, Mạn Lan Đình khẽ thở dài, nắm lấy bàn tay đang lơ lửng giữa không trung của hắn kéo đi.
Bỏ xa nơi hội trường náo nhiệt, Mạn Lan Đình kéo hắn ra bên ngoài cạnh hồ bơi, sau đó trực tiếp dừng lại, mặt đối mặt.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau mà không nói lời nào, tâm đều trở nên hỗn loạn cực độ nhưng lại không có cách nào mở miệng, giống như đang thử thách giới hạn chịu đựng của đối phương vậy, vô cùng thống khổ.
Cuối cùng vẫn là hắn mở miệng trước, "Tiểu Đình...", hắn khẽ gọi tên cô, bàn tay thon dài vươn lên ý định muốn vuốt ve khuôn mặt kia của cô nhưng lại bị cô tránh né, bàn tay của hắn vô thức dừng lại giữa không trung.
Đôi mắt rũ xuống, tự cười khổ trong lòng, những gì hắn đã làm với cô ngay cá bản thân hắn còn khó mà chấp nhận được, như vậy làm sao mà cô có thể dễ dàng tha thứ cho hắn đây.
"Bạch Thiên Kình, sau khi trở lại nước Z... chúng ta ly hôn đi..." Cô nhàn nhạt nói.
Giọng cô rất nhẹ nhàng, nhưng rót vào tai hắn lại giống như một mũi tên sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim của hắn, khiến nó trở nên đau đớn vô cùng.
Hơi thở theo đó dần trở nên khó khăn, hắn vô thức lùi lại phía sau một bước, chân mày nhíu chặt lại, sắc mặt tối đi, hiển nhiên tâm trạng hắn lúc này rất tồi tệ...
"Em đừng mơ nghĩ đến!" Hắn kích động nói lớn, tròng mặt trở nên đỏ ửng giống như đang cố gắng kiềm chế nỗi giận dữ trong lòng, "Tiểu Đình, anh biết những chuyện trước kia anh làm đã khiến em chịu nhiều tổn thương...anh sẽ dùng quãng đời còn lại để bù đắp. Xin em, hãy cho anh một cơ hội...
Bàn tay siết chặt gấu váy, hơi thở có chút khó khăn, Mạn Lan Đình khẽ hít một hơi thật sâu, kiên định nhìn hắn.
"Ha, anh định bù đắp thế nào đây?" Cô trào phúng hỏi, khóe môi khẽ cong lên nở một nụ cười giễu cợt, "Anh có thể cho tôi những thứ tôi cần sao?"
"Có thể!" Hắn không do dự đáp.
"Ngay cả mạng sống của anh ư?!" Cô thoáng kinh ngạc, lạnh lùng bồi thêm một câu trí
mạng.
Khuôn mặt hắn vẫn không hề thay đổi, nhẹ nhàng cầm lấy tay cô đặt lên trước ngực trái, khế nỉ non :
"Ừ, nếu em muốn...anh có thể cho em cái mạng này, tất cả tùy em xử lý."
Mạn Lan Đình trở nên kích động trước câu trả lời của hắn, cơ thể thoáng run rẩy, đáy lòng trở nên hoảng loạn.
Tại sao hắn lại có thể thay đổi nhanh chóng như vậy, không phải trước đây hắn rất yêu quý Bạch Băng sao? Bây giờ lại tỏ ra thâm tình với cô, đây là có ý gì chứ?!
Cô khẽ nhắm mắt lại, ổn định tâm trạng, "Bạch Thiên Kình, nếu như những lời này anh nói với tôi của trước kia có lẽ tôi sẽ không chần chừ mà tin tưởng. Nhưng thật đáng tiếc...những lời này đối với tôi của hiện tại chẳng đáng một đồng xu!"
Thoáng chút nhói đau trong lòng, cô rụt tay khỏi tay hắn, trầm mặc nói tiếp:
"Mọi chuyện đã kết thúc rồi. Nghiệt duyên của chúng ta...cũng nên cắt đứt đi!"
Giọng nói lạnh lùng xa cách của Mạn Lan Đình vang lên khiến trái tim Bạch Thiên Kình hẫng đi một nhịp, hô hấp đều trở nên khó khăn. Trước giờ luôn là hắn nắm thế chủ động, chỉ có hắn mới có quyền quyết định, ấy vậy mà giờ đây tình thế lại đảo ngược, thực sự trong lòng hắn giờ đây đang rất khó chịu.
Hắn không khó chịu vì sự lạnh lùng của cô mà là vì cô nói muốn rời bỏ hắn, điều đó là không thể, hắn không cho phép.
"Tiểu Đình...em đừng ép anh phải lựa chọn." Hắn khẽ thở hắt ra một hơi, nắm lấy tay cô.
"Tôi không ép anh, tôi là đang nói những gì mà tôi muốn nói. Vậy nên, hy vọng anh có thể thành toàn." Cô kiên định nhìn hắn, nét mặt lạnh lùng không thay đổi.
Bạch Thiên Kình đứng chôn chân tại chỗ, bàn tay hắn nắm chặt tay cô, không có ý định buông ra.
Đôi mắt sắc bén ngày nào giờ chỉ còn lại sự thống khổ, từng kí ức, từng lời nói, từng hành động hắn khiến cô tổn thương lại một lần nữa hiện hữu trong đầu. Nó giống như một lời nhắc nhở hắn rằng chính bản thân hắn là người đã đẩy cô ra khỏi cuộc sống của hắn!
Mạn Lan Đình mệt mỏi nhìn người đàn ông được gọi là chồng của cô trước mặt, trái tim vẫn không ngừng đập loạn xạ, tâm không ngừng hoảng loạn.
Cô không thể ở đây thêm một phút một giây nào nữa, nếu còn ở đây nữa thì chắc chắn cô sẽ mềm lòng, sẽ lại một lần nữa muốn tham lam chìm đắm trong cái vọng tưởng về tình yêu của hắn.
Cô hít một hơi thật sâu, khẽ nói, "Phiền anh buông tay, tôi phải về rồi."
Đáp lại cô là sự im lặng, bàn tay hắn vẫn không có ý định buông ra, cô khế nhíu mày tỏ rõ thái độ không vui. Đang định tiếp tục lên tiếng bỗng bụng của cô truyền đến một cơn đau nhói, mồ hôi trên chán ứa ra, sắc mặt trở nên tái nhợt.Bạch Thiên Kình hoàn hồn, nhìn biểu hiện bất thường của Mạn Lan Đình, trong lòng dâng lên một cỗ lo lắng, hắn ôm lấy bả vai cô.
"Tiểu Đình, em làm sao vậy?" Hắn vội vã nắm lấy tay cô, lúc này đã bị mồ hôi
làm ướt.
"Bụng...bụng của tôi...đau quá.." Cô cố gắng gượng, khó khăn nói ra từng chữ đứt quãng.
Vì cơn đau nhói mỗi lúc một lớn nên Mạn Lan Đình không chịu nổi mà ngất đi, trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, cô mơ hồ thấy được khuôn mặt ngập tràn lo lắng của hắn.
"Tiểu Đình..." Hắn lo lắng gọi tên cô, vội vã bế cô lên chạy ra ngoài.
Vừa vặn ra bên ngoài chạm mặt Tôn Duật Trì đang đi tìm cô, cả hai người đàn ông nhanh chóng đưa cô đi bệnh viện, bỏ qua hết thảy những nghi vấn về đối phương.
Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, Bạch Thiên Kình như ngồi trên đống lửa, lòng thấp thỏm lo âu, gấp gáp đến độ cứ đi qua đi lại khiến cho Tôn Duật Trì phát cáu.
"Cậu có thể ngồi im không?! Tôi thực sự rất chóng mặt!" Giọng gã có chút mất kiên nhẫn vang lên khiến hắn phải dừng lại.
ổn định lại tâm trạng, hắn ngồi xuống ghế ngoài hành lang, lúc này mới có thời gian quan sát kĩ Tôn Duật Trì.
"Anh là gì của cô ấy?" Hắn nghi hoặc hỏi.
Khóe môi Tôn Duật Trì giật giật, trong đầu thầm mắng chửi hắn n lần, lại dám dùng thái độ kia nói chuyện với anh vợ. Hừ, đợi em gái tỉnh lại gã phải thêm mắm dặm muối cho em gái ngược chết tên tra nam này mời được!
Nghĩ xong xuôi, Tôn Duật Trì khẽ nhếch môi, "Chồng sắp cưới!"
Mày Bạch Thiên Kình nhíu chặt lại, hiển nhiên là không vui, định lên tiếng nói gì đó thì một cặp vợ chồng trung niên hớt hải chạy tới, bà vợ tiến đến chỗ Tôn Duật Trì nước mắt lưng tròng nhìn gã.
"Em gái con...không sao chứ?"
"Vẫn trong phòng cấp cứu... Mẹ yên tâm, em ấy sẽ không sao đâu" Tôn Duật Trì nắm lấy tay mẹ mình trấn an.
Lúc này Bạch Thiên Kình mới ngớ người, biết được chân tướng hắn khẽ thở phào nhẹ nhõm, hóa ra khi nãy gã đàn ông kia là đang trêu chọc hắn.
Vợ của hắn vĩnh viễn là của hắn, không ai có thể cướp đi được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.