Độc Dược Chết Người: Tình Yêu Của Ông Trùm Mafia
Chương 29: Hiểu lầm
Army
29/05/2024
Một tuần vội vã lại trôi qua, cuối cùng cũng đến ngày Mạn Lan Đình xuất viện, cô có chút hào hứng muốn về nhà. Ở bệnh viện lâu quá thật sự rất nhàm chán, mặc dù có cô bạn thân Tô Châu thường xuyên đến thăm, còn có Phong Vũ cũng ghé qua vài lần.
Nhưng cái cảm giác ở bệnh viện vẫn không thể nào mà thoải mái được, cô ghét mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện, nó khiến tâm tình cô không được thoải mái.
“Đình Đình này, cảm ơn cậu đã chăm sóc Hamster nhà mình nha, hôm nay mình sẽ qua nhà cậu đón nó trở về.”
Tô Châu sếp nốt chút đồ đạc của Mạn Lan Đình vào vali, rồi ngẩng đầu cất giọng, ánh mắt tràn ngập sự vui vẻ.
Mạn Lan Đình xua xua tay, “Ừ, không có gì đâu, tôi cũng không chăm sóc nhiều. Là bác quản gia và người làm chăm sóc Hamster đó, lát nữa cậu nên cảm ơn họ.”
Tô Châu gật gù tán thành, thu xếp gọn gàng đống đồ của cô, “Ơ mà chồng cậu đâu rồi, cả ngày hôm nay không thấy anh ta nha. Chẳng lẽ quên mất hôm nay cậu xuất viện hả?!”, nói đoạn, cô khẽ chớp chớp đôi mắt to tròn, tỏ vẻ suy tư.
Đáy lòng Mạn Lan Đình khẽ xao động, không hiểu sao bỗng dưng có cảm giác mất mát xẹt qua. Cô cũng chẳng biết vì sao nữa, mấy ngày trước hắn vẫn đối xử với cô rất tốt, nhưng hôm qua hắn lại cư xử rất lạ.
Mạn Lan Đình dường như cảm nhận được hắn có cái gì đó rất khác thường, sự xa cách biểu hiện một cách rõ rệt, thậm chí cô còn nảy ra một suy nghĩ táo bạo rằng những ngày trước đó hắn ân cần với cô chỉ vì trả ơn.
Hiển nhiên đối với cô chẳng có động tâm hay dụ ý gì khác, mà chỉ vì áy náy, hay nói đúng hơn là vì trách nhiệm, vì cô đã đỡ cho hắn một viên đạn.
“Đình Đình, cậu sao thế?!” Thấy cô ngơ ngẩn, Tô Châu khẽ xua tay trước mặt cô, “Sao tự dưng lại ngồi ngây ngốc như vậy.”
“À…không sao, thủ tục xuất viện cậu làm chưa vậy?” Không muốn cô bạn thân suy nghĩ nhiều, Mạn Lan Đình khẽ chuyển chủ đề.
“Em chồng của cậu xử lí hết rồi, cậu yên tâm, bây giờ chúng ta chỉ cần xách hành lý về nhà thôi.” Tô Châu cười cười đáp, “A đúng rồi, công nhận em chồng nhà cậu soái ca ghê, không biết anh ta có bạn gái chưa nhỉ?”
Nhìn thấy biểu cảm háo sắc trên khuôn mặt Tô Châu, Mạn Lan Đình bất lực mỉm cười, đáp một câu “Không biết!”, thành công khiến ai đó mất hứng thú.
“Haizz…cậu đây là không muốn lão nương lấy chồng đúng không? Keo kiệt không muốn mai mối.” Tô Châu khẽ bĩu môi, tỏ vẻ giận dỗi.
Dáng vẻ giận dỗi của cô bạn thân khiến Mạn Lan Đình phải bật cười thành tiếng, đã giận người khác rồi còn tỏ ra cute nữa chứ, thật là không thể nào nhịn cười được mà. Khi ở bên cạnh Tô Châu thật sự Mạn Lan Đình không có cách nào nghiêm túc được quá 30 giây, Tô Châu luôn tìm cách khiến cô vui vẻ trở lại.
Có được một người bạn như Tô Châu, cô thật sự nghĩ rằng kiếp trước có lẽ bản thân đã tích lũy rất nhiều công đức mới có được ở kiếp này. Tô Châu luôn mang lại điều tích cực cho cô, luôn nhiệt tình trong mối quan hệ bạn bè, trong khi cô là một người rất khô khan thì cô ấy lại ngược lại.
Nhẹ nhàng, tình cảm, thấu hiểu, bao dung,…là những từ ngữ để hình dung lên con người của Tô Châu, sau này nếu như ai có được cô ấy, chắc chắn rất may mắn.
“Chậc chậc…bà chị nóng lòng muốn mai mối như thế sao? Hay là xem xét cả tôi nữa đi!”
Đang định lên tiếng đáp Tô Châu thì giọng nói Phong Vũ vang lên khiến hai cô gái giật mình quay lại, đập vào mắt họ là Phong Vũ điển trai trong một bộ vest đen lịch lãm, trên tay ôm bó hoa hồng đỏ rực, khóe môi khẽ cong lên.
“Xí! Cậu xứng à?!” Tô Châu không kiêng nể mà xát muối vào trái tim nhỏ bé của Phong Vũ, thành công khiến anh á khẩu.
Được rồi, anh tự nhận khi đứng trước mặt hai bà chị này là anh không thể nào chiến thắng nổi miệng lưỡi sắc bén của họ, anh vẫn là thua họ một bậc. Đặt nhẹ bó hoa vào lòng Mạn Lan Đình, Phong Vũ khẽ liếc nhìn đống đồ dưới sàn, ga lăng xách hết tất cả.
“Không nói vấn đề này nữa, chúng ta mau về đi, tôi sẽ giúp hai chị chuyển đồ.” Phong Vũ thất vọng lên tiếng, khẽ thở dài, chớp chớp đôi mắt, sau đó xách đồ đi ra khỏi phòng bệnh.
Tô Châu khẽ bĩu môi, “Cậu ta nay bị khùng hả trời! Tự nhiên cư xử ga lăng ghê!”, nhìn theo bóng lưng Phong Vũ rời đi, Tô Châu không nhịn được mà bồi thêm một câu.
Mạn Lan Đình chỉ biết lắc đầu cười cười, hai con người này hễ gặp nhau là cãi lộn à, không thể nào yên bình nổi. Mà kể ra cũng lạ, cô dường như cảm nhận được Phong Vũ thích Tô Châu, nhưng mà với cái tính đào hoa của Phong Vũ cô vẫn là không thể nào yên tâm nổi.
“Thôi mà, cậu bớt nói lại đi, cậu ta là có ý với cậu đó.” Mạn Lan Đình khẽ nhắc nhở, xem ra Tô Châu không nhận ra.
“What!? Không thể nào đâu, cậu suy nghĩ nhiều rồi.” Tô Châu cả kinh trước lời nói của Mạn Lan Đình, vội vã phủ nhận.
Giữa hai người họ như nước với lửa, không thể nào có chuyện Phong Vũ để ý đến cô, mà nếu có chuyện đó cô cũng không thể nào mà chấp nhận được, mọi chuyện quá hoang đường rồi.
“Haizz…cậu không tin thì thôi.” Mạn Lan Đình bất lực nói, ôm lấy bó hoa hồng của Phong Vũ, đứng dậy bước ra phía cửa, “Chúng ta cũng nên đi thôi.”
Tô Châu không nói gì, cầm túi xách đi theo phía sau, sau đó cả hai người họ cùng xuống bãi đỗ xe ở tầng hầm. Phong Vũ đã chờ họ ở đó, hiển nhiên hôm nay anh cố tình đến đưa Mạn Lan Đình và Tô Châu về nhà, sau đó cả ba lên chiếc Bugatti Divo trở về “Bạch Viện”.
Khu căn hộ cao cấp của Cố Mạn Châu, cô ta đang vắt chéo chân ngồi trên ghế sofa, trên mặt là lớp mặt nạ mỏng manh. Ánh mắt dán chặt vào chiếc tivi, nơi đang phát sóng buổi ra mắt sản phẩm của tập đoàn “Leon”.
Phải nói buổi biểu diễn hôm đó rất thành công, mang lại lợi nhuận rất lớn cho “Leon” cũng như tên tuổi của Cố Mạn Châu, hoa hồng cho buổi ra mắt này cũng rất lớn.
Cô ta rất hài lòng, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp phóng đại của Mạn Lan Đình, mày Cố Mạn Châu cau lại, cảm xúc đi xuống một cách nhanh chóng.
“Mạn Lan Đình, cô rốt cuộc có cái gì hơn tôi chứ!?” Cố Mạn Châu tức giận nhìn hình ảnh Mạn Lan Đình trên tivi, khẽ buông một câu.
An Lâm Sa vừa vào cửa cũng cảm nhận được bầu không khí có chút quỷ dị, khẽ nhíu đôi mắt sắc bén liếc nhìn về màn hình tivi, hiểu ra vấn đề. Bộ dạng như đi đưa tang của Cố Mạn Châu hóa ra là vì ghen ăn tức ở, cứ đà này An Lâm Sa nghĩ thời kì đỉnh cao của Cố Mạn Châu sớm muộn gì cũng biến mất.
Cả nhân phẩm lẫn cách ứng xử đều không thể nào chấp nhận được, là một người đại diện có kinh nghiệm lâu năm, An Lâm Sa vẫn là lần đầu tiên cảm thấy thất bại khi chấp nhận dẫn dắt một người như Cố Mạn Châu.
“Mạn Châu, em xem lịch trình ngày mai đi.” Khẽ đặt sấp tài liệu xuống trước mặt Cố Mạn Châu, An Lâm Sa nhẹ giọng nói.
Cố Mạn Châu chau mày không vui, cầm tài liệu lên nhìn một lúc lâu, “Chị Sa Sa, em muốn nghỉ ngơi một thời gian. Mấy show thực tế kia em không muốn tham gia, chị hủy hộ em đi.”
Nghe Cố Mạn Châu nói vậy, An Lâm Sa muốn nổ tung, “Em lại giở chứng gì vậy?! Em có biết chị vất vả lắm mới dành được mấy chương trình lớn này cho em không!”
Cố Mạn Châu cũng tỏ vẻ khó chịu khi bị An Lâm Sa chất vấn, cô ta chính là không muốn tham gia, không ai có thể ép buộc được. Trời sinh cô ta ghét nhất khi bị người khác ép buộc, cực kỳ không thích, điều đó giống như bị người khác khống chế trong lòng bàn tay vậy, vô cùng khó chịu.
“Chị Sa Sa, em không muốn thương lượng!” Cô ta lạnh giọng đáp.
“Mạn Châu, em đừng quên là ai đã dẫn dắt em đi đến đỉnh cao ngày hôm nay! Em nên nhớ rõ ngoài kia còn rất nhiều tiểu thịt tươi, tiểu hoa đán mới nổi, họ có thể đạp đổ em bất cứ lúc nào mà đi lên.” Nói đoạn An Lâm Sa dừng một chút, điều chỉnh lại cảm xúc, “Đừng quá kiêu ngạo mong muốn trèo cao gả vào hào môn, coi chừng ngã đau đó!”
Bỏ lại một tràng diễn văn, An Lâm Sa tức giận cầm lấy tài liệu trên bàn rời đi, chị ta có thể dẫn dắt được Cố Mạn Châu tiến lên vinh quang như ngày hôm nay cũng có thể dẫn dắt được người khác.
Cố Mạn Châu không tỏ ra thái độ gì, bởi cô ta chẳng bận tâm, thứ cô ta bận tâm nhất chính là làm cách nào để tiếp cận Bạch Thiên Kình, khiến hắn quy phục cô ta.
Đêm xuống, bên ngoài ban công “Bạch Viện”, Mạn Lan Đình khoác chiếc áo ngủ mỏng manh đứng đó ngắm nhìn những ngôi sao nhỏ li ti phát sáng trên nền trời đen tối, một cảm giác buồn bã bao phủ trái tim.
Cả ngày hôm nay cô chẳng thấy hình bóng Bạch Thiên Kình đâu cả, cũng chẳng có một cuộc điện thoại hỏi thăm, mọi thứ giống như trở về như lúc trước.
Tất cả chỉ còn lại một mình cô đơn độc trong căn nhà lạnh lẽo, mọi thứ trong quá khứ dường như đã lãng quên lại một lần nữa hiện hữu, khiến bản thân cô đau khổ vô cùng. Cớ ngỡ mọi chuyện đã thay đổi, nào ngờ đâu vẫn như vậy, mọi thứ bất quá cũng chỉ là ảo tưởng của cô, hắn vốn dĩ ngay từ đầu vẫn không thay đổi.
Cơn gió nhẹ thoảng qua, khiến cô có chút lạnh, thu lại tầm mắt, cô quay người đi vào bên trong phòng ngủ. Nằm xuống chiếc giường êm ái, Mạn Lan Đình chằn chọc mãi không ngủ được, cô cầm lấy chiếc điện thoại, đăng nhập vào Weibo.
Một hình ảnh chói mắt đập vào mắt cô, khiến toàn thân cô trở nên cứng đờ, hai mắt nhòe đi theo thời gian, trái tim bỗng co thắt lên từng cơn đau nhói.
#Tin hót: Bắt gặp ảnh hậu Cố Mạn Châu ôm ấp “mối tình đầu” vào khách sạn!
Bên dưới tiêu đề kia chính là vài tấm hình chụp Cố Mạn Châu đang ôm một người đàn ông vào khách sạn, mà người đàn ông kia chính là chồng cô - người mà cả ngày hôm nay không thấy bóng dáng.
Mạn Lan Đình không muốn tin, dù bức hình đã được cố ý làm mờ, nhưng bóng lưng ấy, khuôn mặt góc cạnh ấy không bao giờ cô quên được. Là hắn, không sai, hắn thật sự khiến cô thất vọng.
Cuối cùng thì hắn vẫn là không nhịn nổi mà gặp bạch nguyệt quang, Mạn Lan Đình cô vẫn không có cách nào cảm hóa được con người hắn, từ đầu cô đã không còn cơ hội. Nhưng tại sao hắn lại đối xử tốt với cô, rồi lại xát muối vào trái tim nhỏ bé kia của cô, vì sao chứ?
Cô đã làm gì sai sao? Cô không xứng đáng có được tình yêu ư?!
Cứ như vậy, Mạn Lan Đình như chết lặng chìm đắm trong đau khổ, nước mắt cứ rơi xuống một cách lặng lẽ. Lạnh lẽo, chua chát, đắng lòng,…tất cả đều nhấn chìm trái tim cô xuống vực sâu tăm tối, khiến trái tim nhỏ bé yếu ớt ấy tan vỡ ra từng mảnh vụn.
Tất cả đều khiến Mạn Lan Đình không thể chịu nổi, sự tuyệt vọng bao phủ tâm trí cô, khiến linh hồn và thể xác của cô đau nhói, vết thương lòng này ai có thể cứu vãn?
Cứ như vậy, một đêm này cô khóc rất nhiều, tất cả đều là vì hắn…
Nhưng cái cảm giác ở bệnh viện vẫn không thể nào mà thoải mái được, cô ghét mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện, nó khiến tâm tình cô không được thoải mái.
“Đình Đình này, cảm ơn cậu đã chăm sóc Hamster nhà mình nha, hôm nay mình sẽ qua nhà cậu đón nó trở về.”
Tô Châu sếp nốt chút đồ đạc của Mạn Lan Đình vào vali, rồi ngẩng đầu cất giọng, ánh mắt tràn ngập sự vui vẻ.
Mạn Lan Đình xua xua tay, “Ừ, không có gì đâu, tôi cũng không chăm sóc nhiều. Là bác quản gia và người làm chăm sóc Hamster đó, lát nữa cậu nên cảm ơn họ.”
Tô Châu gật gù tán thành, thu xếp gọn gàng đống đồ của cô, “Ơ mà chồng cậu đâu rồi, cả ngày hôm nay không thấy anh ta nha. Chẳng lẽ quên mất hôm nay cậu xuất viện hả?!”, nói đoạn, cô khẽ chớp chớp đôi mắt to tròn, tỏ vẻ suy tư.
Đáy lòng Mạn Lan Đình khẽ xao động, không hiểu sao bỗng dưng có cảm giác mất mát xẹt qua. Cô cũng chẳng biết vì sao nữa, mấy ngày trước hắn vẫn đối xử với cô rất tốt, nhưng hôm qua hắn lại cư xử rất lạ.
Mạn Lan Đình dường như cảm nhận được hắn có cái gì đó rất khác thường, sự xa cách biểu hiện một cách rõ rệt, thậm chí cô còn nảy ra một suy nghĩ táo bạo rằng những ngày trước đó hắn ân cần với cô chỉ vì trả ơn.
Hiển nhiên đối với cô chẳng có động tâm hay dụ ý gì khác, mà chỉ vì áy náy, hay nói đúng hơn là vì trách nhiệm, vì cô đã đỡ cho hắn một viên đạn.
“Đình Đình, cậu sao thế?!” Thấy cô ngơ ngẩn, Tô Châu khẽ xua tay trước mặt cô, “Sao tự dưng lại ngồi ngây ngốc như vậy.”
“À…không sao, thủ tục xuất viện cậu làm chưa vậy?” Không muốn cô bạn thân suy nghĩ nhiều, Mạn Lan Đình khẽ chuyển chủ đề.
“Em chồng của cậu xử lí hết rồi, cậu yên tâm, bây giờ chúng ta chỉ cần xách hành lý về nhà thôi.” Tô Châu cười cười đáp, “A đúng rồi, công nhận em chồng nhà cậu soái ca ghê, không biết anh ta có bạn gái chưa nhỉ?”
Nhìn thấy biểu cảm háo sắc trên khuôn mặt Tô Châu, Mạn Lan Đình bất lực mỉm cười, đáp một câu “Không biết!”, thành công khiến ai đó mất hứng thú.
“Haizz…cậu đây là không muốn lão nương lấy chồng đúng không? Keo kiệt không muốn mai mối.” Tô Châu khẽ bĩu môi, tỏ vẻ giận dỗi.
Dáng vẻ giận dỗi của cô bạn thân khiến Mạn Lan Đình phải bật cười thành tiếng, đã giận người khác rồi còn tỏ ra cute nữa chứ, thật là không thể nào nhịn cười được mà. Khi ở bên cạnh Tô Châu thật sự Mạn Lan Đình không có cách nào nghiêm túc được quá 30 giây, Tô Châu luôn tìm cách khiến cô vui vẻ trở lại.
Có được một người bạn như Tô Châu, cô thật sự nghĩ rằng kiếp trước có lẽ bản thân đã tích lũy rất nhiều công đức mới có được ở kiếp này. Tô Châu luôn mang lại điều tích cực cho cô, luôn nhiệt tình trong mối quan hệ bạn bè, trong khi cô là một người rất khô khan thì cô ấy lại ngược lại.
Nhẹ nhàng, tình cảm, thấu hiểu, bao dung,…là những từ ngữ để hình dung lên con người của Tô Châu, sau này nếu như ai có được cô ấy, chắc chắn rất may mắn.
“Chậc chậc…bà chị nóng lòng muốn mai mối như thế sao? Hay là xem xét cả tôi nữa đi!”
Đang định lên tiếng đáp Tô Châu thì giọng nói Phong Vũ vang lên khiến hai cô gái giật mình quay lại, đập vào mắt họ là Phong Vũ điển trai trong một bộ vest đen lịch lãm, trên tay ôm bó hoa hồng đỏ rực, khóe môi khẽ cong lên.
“Xí! Cậu xứng à?!” Tô Châu không kiêng nể mà xát muối vào trái tim nhỏ bé của Phong Vũ, thành công khiến anh á khẩu.
Được rồi, anh tự nhận khi đứng trước mặt hai bà chị này là anh không thể nào chiến thắng nổi miệng lưỡi sắc bén của họ, anh vẫn là thua họ một bậc. Đặt nhẹ bó hoa vào lòng Mạn Lan Đình, Phong Vũ khẽ liếc nhìn đống đồ dưới sàn, ga lăng xách hết tất cả.
“Không nói vấn đề này nữa, chúng ta mau về đi, tôi sẽ giúp hai chị chuyển đồ.” Phong Vũ thất vọng lên tiếng, khẽ thở dài, chớp chớp đôi mắt, sau đó xách đồ đi ra khỏi phòng bệnh.
Tô Châu khẽ bĩu môi, “Cậu ta nay bị khùng hả trời! Tự nhiên cư xử ga lăng ghê!”, nhìn theo bóng lưng Phong Vũ rời đi, Tô Châu không nhịn được mà bồi thêm một câu.
Mạn Lan Đình chỉ biết lắc đầu cười cười, hai con người này hễ gặp nhau là cãi lộn à, không thể nào yên bình nổi. Mà kể ra cũng lạ, cô dường như cảm nhận được Phong Vũ thích Tô Châu, nhưng mà với cái tính đào hoa của Phong Vũ cô vẫn là không thể nào yên tâm nổi.
“Thôi mà, cậu bớt nói lại đi, cậu ta là có ý với cậu đó.” Mạn Lan Đình khẽ nhắc nhở, xem ra Tô Châu không nhận ra.
“What!? Không thể nào đâu, cậu suy nghĩ nhiều rồi.” Tô Châu cả kinh trước lời nói của Mạn Lan Đình, vội vã phủ nhận.
Giữa hai người họ như nước với lửa, không thể nào có chuyện Phong Vũ để ý đến cô, mà nếu có chuyện đó cô cũng không thể nào mà chấp nhận được, mọi chuyện quá hoang đường rồi.
“Haizz…cậu không tin thì thôi.” Mạn Lan Đình bất lực nói, ôm lấy bó hoa hồng của Phong Vũ, đứng dậy bước ra phía cửa, “Chúng ta cũng nên đi thôi.”
Tô Châu không nói gì, cầm túi xách đi theo phía sau, sau đó cả hai người họ cùng xuống bãi đỗ xe ở tầng hầm. Phong Vũ đã chờ họ ở đó, hiển nhiên hôm nay anh cố tình đến đưa Mạn Lan Đình và Tô Châu về nhà, sau đó cả ba lên chiếc Bugatti Divo trở về “Bạch Viện”.
Khu căn hộ cao cấp của Cố Mạn Châu, cô ta đang vắt chéo chân ngồi trên ghế sofa, trên mặt là lớp mặt nạ mỏng manh. Ánh mắt dán chặt vào chiếc tivi, nơi đang phát sóng buổi ra mắt sản phẩm của tập đoàn “Leon”.
Phải nói buổi biểu diễn hôm đó rất thành công, mang lại lợi nhuận rất lớn cho “Leon” cũng như tên tuổi của Cố Mạn Châu, hoa hồng cho buổi ra mắt này cũng rất lớn.
Cô ta rất hài lòng, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp phóng đại của Mạn Lan Đình, mày Cố Mạn Châu cau lại, cảm xúc đi xuống một cách nhanh chóng.
“Mạn Lan Đình, cô rốt cuộc có cái gì hơn tôi chứ!?” Cố Mạn Châu tức giận nhìn hình ảnh Mạn Lan Đình trên tivi, khẽ buông một câu.
An Lâm Sa vừa vào cửa cũng cảm nhận được bầu không khí có chút quỷ dị, khẽ nhíu đôi mắt sắc bén liếc nhìn về màn hình tivi, hiểu ra vấn đề. Bộ dạng như đi đưa tang của Cố Mạn Châu hóa ra là vì ghen ăn tức ở, cứ đà này An Lâm Sa nghĩ thời kì đỉnh cao của Cố Mạn Châu sớm muộn gì cũng biến mất.
Cả nhân phẩm lẫn cách ứng xử đều không thể nào chấp nhận được, là một người đại diện có kinh nghiệm lâu năm, An Lâm Sa vẫn là lần đầu tiên cảm thấy thất bại khi chấp nhận dẫn dắt một người như Cố Mạn Châu.
“Mạn Châu, em xem lịch trình ngày mai đi.” Khẽ đặt sấp tài liệu xuống trước mặt Cố Mạn Châu, An Lâm Sa nhẹ giọng nói.
Cố Mạn Châu chau mày không vui, cầm tài liệu lên nhìn một lúc lâu, “Chị Sa Sa, em muốn nghỉ ngơi một thời gian. Mấy show thực tế kia em không muốn tham gia, chị hủy hộ em đi.”
Nghe Cố Mạn Châu nói vậy, An Lâm Sa muốn nổ tung, “Em lại giở chứng gì vậy?! Em có biết chị vất vả lắm mới dành được mấy chương trình lớn này cho em không!”
Cố Mạn Châu cũng tỏ vẻ khó chịu khi bị An Lâm Sa chất vấn, cô ta chính là không muốn tham gia, không ai có thể ép buộc được. Trời sinh cô ta ghét nhất khi bị người khác ép buộc, cực kỳ không thích, điều đó giống như bị người khác khống chế trong lòng bàn tay vậy, vô cùng khó chịu.
“Chị Sa Sa, em không muốn thương lượng!” Cô ta lạnh giọng đáp.
“Mạn Châu, em đừng quên là ai đã dẫn dắt em đi đến đỉnh cao ngày hôm nay! Em nên nhớ rõ ngoài kia còn rất nhiều tiểu thịt tươi, tiểu hoa đán mới nổi, họ có thể đạp đổ em bất cứ lúc nào mà đi lên.” Nói đoạn An Lâm Sa dừng một chút, điều chỉnh lại cảm xúc, “Đừng quá kiêu ngạo mong muốn trèo cao gả vào hào môn, coi chừng ngã đau đó!”
Bỏ lại một tràng diễn văn, An Lâm Sa tức giận cầm lấy tài liệu trên bàn rời đi, chị ta có thể dẫn dắt được Cố Mạn Châu tiến lên vinh quang như ngày hôm nay cũng có thể dẫn dắt được người khác.
Cố Mạn Châu không tỏ ra thái độ gì, bởi cô ta chẳng bận tâm, thứ cô ta bận tâm nhất chính là làm cách nào để tiếp cận Bạch Thiên Kình, khiến hắn quy phục cô ta.
Đêm xuống, bên ngoài ban công “Bạch Viện”, Mạn Lan Đình khoác chiếc áo ngủ mỏng manh đứng đó ngắm nhìn những ngôi sao nhỏ li ti phát sáng trên nền trời đen tối, một cảm giác buồn bã bao phủ trái tim.
Cả ngày hôm nay cô chẳng thấy hình bóng Bạch Thiên Kình đâu cả, cũng chẳng có một cuộc điện thoại hỏi thăm, mọi thứ giống như trở về như lúc trước.
Tất cả chỉ còn lại một mình cô đơn độc trong căn nhà lạnh lẽo, mọi thứ trong quá khứ dường như đã lãng quên lại một lần nữa hiện hữu, khiến bản thân cô đau khổ vô cùng. Cớ ngỡ mọi chuyện đã thay đổi, nào ngờ đâu vẫn như vậy, mọi thứ bất quá cũng chỉ là ảo tưởng của cô, hắn vốn dĩ ngay từ đầu vẫn không thay đổi.
Cơn gió nhẹ thoảng qua, khiến cô có chút lạnh, thu lại tầm mắt, cô quay người đi vào bên trong phòng ngủ. Nằm xuống chiếc giường êm ái, Mạn Lan Đình chằn chọc mãi không ngủ được, cô cầm lấy chiếc điện thoại, đăng nhập vào Weibo.
Một hình ảnh chói mắt đập vào mắt cô, khiến toàn thân cô trở nên cứng đờ, hai mắt nhòe đi theo thời gian, trái tim bỗng co thắt lên từng cơn đau nhói.
#Tin hót: Bắt gặp ảnh hậu Cố Mạn Châu ôm ấp “mối tình đầu” vào khách sạn!
Bên dưới tiêu đề kia chính là vài tấm hình chụp Cố Mạn Châu đang ôm một người đàn ông vào khách sạn, mà người đàn ông kia chính là chồng cô - người mà cả ngày hôm nay không thấy bóng dáng.
Mạn Lan Đình không muốn tin, dù bức hình đã được cố ý làm mờ, nhưng bóng lưng ấy, khuôn mặt góc cạnh ấy không bao giờ cô quên được. Là hắn, không sai, hắn thật sự khiến cô thất vọng.
Cuối cùng thì hắn vẫn là không nhịn nổi mà gặp bạch nguyệt quang, Mạn Lan Đình cô vẫn không có cách nào cảm hóa được con người hắn, từ đầu cô đã không còn cơ hội. Nhưng tại sao hắn lại đối xử tốt với cô, rồi lại xát muối vào trái tim nhỏ bé kia của cô, vì sao chứ?
Cô đã làm gì sai sao? Cô không xứng đáng có được tình yêu ư?!
Cứ như vậy, Mạn Lan Đình như chết lặng chìm đắm trong đau khổ, nước mắt cứ rơi xuống một cách lặng lẽ. Lạnh lẽo, chua chát, đắng lòng,…tất cả đều nhấn chìm trái tim cô xuống vực sâu tăm tối, khiến trái tim nhỏ bé yếu ớt ấy tan vỡ ra từng mảnh vụn.
Tất cả đều khiến Mạn Lan Đình không thể chịu nổi, sự tuyệt vọng bao phủ tâm trí cô, khiến linh hồn và thể xác của cô đau nhói, vết thương lòng này ai có thể cứu vãn?
Cứ như vậy, một đêm này cô khóc rất nhiều, tất cả đều là vì hắn…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.