Chương 63: Giao đấu
Mặc Hàn Nghiễn
22/09/2018
"Chị đã đi đâu vậy? Em gọi điện thoại cho chị không được rất lo lắng
đấy." Long Mã nhảy xuống xe đạp, đem xe giao cho Long nhã đang đứng bên
cạnh, đi đến bên người Bất Nhị kéo lấy tay Hổ Phách, "Sao khoé mắt lại
hồng lên thế này? Chị vừa khóc sao? Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Hổ Phách nghe thấy những câu hỏi liên tiếp của Long Mã liền cầm lấy tay Long Mã, "Không có gì, vừa rồi có gió thổi bụi bay vào trong mắt thôi, chị có chút việc đi với Bất Nhị một chút, điện thoại lại bỏ ở trong túi xách rồi."
"Thật sao? Em còn tưởng chị đã xảy ra chuyện gì, em lo lắng đến mức thiếu chút nữa liền đi vào bên trong trường tìm chị mất." Long Nhã dắt theo xe đạp đi tới, vươn tay nắm cằm của Hổ Phách bắt cô hơi hơi ngẩng đầu lên nhìn chính mình, "Nói, đây là bụi bay vào mắt khiến cho cho mắt em đỏ lên như vậy sao? A, đã lâu không thấy, tên cậu là gì nhỉ... Bất Nhị..."
Tay của Long Nhã bị Hổ Phách véo nhẹ, hắn cũng không thèm để ý, nghiêng đầu sang chỗ khác cùng một bên chào hỏi Bất Nhị đang đứng im bên cạnh.
"Bất Nhị Hỗ Trợ " Bất Nhị mỉm cười vươn tay, "Có thể được bạn Việt Tiền nhớ tên, thật đúng là vinh hạnh."
Long Nhã cũng cười bắt lấy bàn tay đang giơ ra của Bất Nhị, "Lúc ở trong đội tuyển thi đấu u-17 thế giới, biểu hiện rất tốt làm cho tôi rất ấn tượng khó mà quên được quên, được xưng là "ngọn gió của đội tuyển", sao rồi? Bây giờ còn là ngọn gió nữa không?" Nắm trên tay hơi chút dùng lực.
"Lúc đó biểu hiện của bạn Việt Tiền cực kỳ khiến cho người ta có ấn tượng khó quên." tuy ngữ khí nói chuyện ôn hoà nhưng lực tay của Bất Nhị xuất ra cũng không có vẻ nhẹ nhẹ nhàng, rốt cuộc thì Bất Nhị cũng là một tuyển thủ đứng đầu một đội truyển tenis của trường trung, nếu bình thường có ai đó nói khiêu khích Bất Nhị như vậy thì cậu sẽ mỉm cười coi như không có chuyện gì, nhưng người đàn ông này thì không được.
"Chị đi ăn cơm chung với em đi? Lần trước đưa chị đến quán trọ kia, vậy mà bên trong lại không có gì ngon cả, nên lần này em sẽ dẫn chị đi ăn." Không để ý tới anh trai mình đang phát lửa ra tứ phía ở đằng kia, Long Mã nhìn hổ phách đưa ra lời mời.
"Được, em có thể chờ chị một chút không? Chị đi vào lấy túi sách." Lúc cậu trở lại trường học thì tiếng chuông đã vang lên, hiện tại đã tan học rồi.
"Uh"m, em ở bên ngoài chờ chị." Long Mã buông lỏng tay hổ phách ra.
"Bất Nhị, có muốn vào cùng không?" Hổ phách quay đầu hỏi Bất Nhị đang chào hỏi cùng Long nhã.
"Cũng được, như vậy thì hẹn gặp lần khác nhé. Việt tiền, " Bất Nhị nhìn Long Mã, "Đi bằng máy bay sao? Đến lúc đó chúng ta sẽ đến tiễn cậu, trước tiên chúc cậu đoạt ngôi quán quân." Nói xong liền định đi theo Hổ Phách.
"Hổ Phách vào trước đi. Long Nhã đập tay lên vai Bất Nhị: "Anh có chút việc cần thỉnh giáo bạn Bất Nhị, Thế nào? Hẳn không làm chậm trễ nhiều thời gian đâu." Dù ngoài miệng khách khí hỏi nhưng bàn tay đặt lên vai Bất Nhị lại gắt gao dùng lực.
"Long Nhã..." Hổ Phách đau đầu nhíu mày.
Long Nhã và Long Mã cùng nhau xuất hiện trước mặt cô thật sự là nằm ngoài dự đoán, hai anh em đều mang một bộ mặt bất cần đời, không biết giữa hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì.
Long Nhã cùng với Bất Nhị vừa nhìn mặt nhau không khí liền trở nên kỳ quái, nghĩ lại chuyện chưa từng để lộ ra bên ngoài giữa chính mình cùng Bất Nhị, Long Nhã cũng được, Long Mã cũng được, đều khó có khả năng biết, rốt cuộc là Long Nhã có chuyện gì với Bất Nhị, hai người bọn họ đều không trở lời.
"Không sao." Bất Nhị vẫn lại là cười đến cực kỳ ôn hòa, ngữ khí nhẹ nhàng nhìn Hổ Phách nói: "Hổ Phách đi vào trước đi, dù sao tôi cũng muốn đi tới câu lạc bộ tennis, không về lớp học. Nếu bạn ViejetTieenf có việc, vậy thì tôi chờ một chút cũng không sao."
"Vậy chị đi vào trước, sẽ lập tức quay lại." Câu nói nay là dành cho Long Mã, nói xong liền quay người rời khỏi.
"Trước tiên bạn Việt Tiền có thể buông tay chưa? Sức lực có phần quá lớn đấy."" Sức nặng Trên vai càng lúc càng lớn, Bất Nhị mỉm cười nhắc nhở, nhưng phiasau đôi mắt hàm chứ cả một tảng băng.
" Thật có lỗi thật có lỗi, nhất thời không chú ý."" Long Nhã cười cười buông tay ra: "Chỉ là vì Bất Nhị cùng với bạn gái của tôi thân thiết quá cho nên tôi có chút không vui, sau này có thể đừng tiếp cận bạn gái của tôi nữa có được không?" Long Nhã vẫn treo trên mặt nụ cười bí hiểm, trong mắt thoáng qua một tia sắc lạnh như bóng ma.
"Hả? Nếu tôi không nhầm thì Hổ Phách cùng với bạn Việt Tiền đã chia tay rồi thì phải." Chuyện này là không Bất Nhị đoán được, Hổ Phách có thể thân thiết với Long Mã trước mặt Việt Tiền Long Nhã như vậy, chắc chắn là đã nói chia tay với hắn. Chỉ là xêm ra Việt Tiền Long Nhã chưa đồng ý, nhưng đối với hành động thân thiết giữa Hổ Phách và Long Mã mà hắn cũng không có biểu hiện gì quá khích, anh em nhà này thật sự là kỳ quái.
"Nếu đã như vậy thì bạn Việt Tiền không thể lấy tư cách là bạn trai của Hổ Phách để yêu cầu tôi đúng không?" Bất Nhị tiếp tục nói vào tâm đen của Long Nhã, trên mặt Long Nhã không có lấy một chút để ý, chỉ cười cười cho qua, nụ cười bí hiểm, nếu Hổ Phách ở đây nhất định cô sẽ lập tức tránh xa Long Nhã ra, lúc trước lúc Long Nhã nói ra lời tổn thương cô cũng chính là loại nụ cười này.
"Vậy nếu là tôi nói thì sao? Anh Bất Nhị, tốt nhất anh nên tránh xa chị ấy một chút." Long Mã đứng một bên không lên tiêng nãy giờ đột nhên nói.
"Vậy tôi thử đoán thêm lần nữa nhé, nếu không sai thì Hổ Phách cũng chưa có đồng ý kết giao với cậu đúng chứ? Dù sao thì cứ coi như cô ấy thích cậu, nhưng anh trai của cậu vẫn chưa đồng ý chia tay với cô ấy, vậy nên chắc chắn là Hổ Phách chưa đồng ý kết giao với cậu rồi." Bất Nhị Chu Trợ tiếp tục đoán.
Hoàn toàn đoán đúng rồi, Long Mã có chút buồn bực, anh Bất Nhị quả thực là khó đối phó, bất luận là ở trên sân bóng hay ở ngoài sân bóng, Đại ma vương Bất Nhị Chu Trợ của câu lạc bộ tennis học viện Thanh Xuân thực sự không dễ chọc.
Cho nên nói gì đi nữa thì vẫn là lỗi của tên xấu xa Long Nhã này.
Long Mã trừng mắt nhìn Long Nhã một cái, nếu không phải tên hỗn đản Long Nhã này vẫn vướng mắc với chị không dứt khoát thì chị ấy đã sớm đồng ý với cậu rồi.
"Này này, bây giờ không phải là lúc trừng mắt nhìn anh đâu." Long Nhã bất đắc dĩ nhìn Bất Nhị vừa châm ngòi, Bất Nhị Chu Trợ quả nhiên không vô hại như vẻ bề ngoài. Bị thua dưới tay "thiên tàu" cũng là một loại vinh dự a, chỉ nói mấy câu thôi mà đã có thể làm tình cảm anh em rạn nứt như thế nfay.
Bất Nhị nói những điều này thực chất chỉ là nắm bắt được trong lúc bọn họ đang nói chuyện chứ cũng không hoàn toàn biết chính xác được.
"Đó cũng là chuyện của bọn ta với Hổ Phách, rồi sao? Bất Nhị cajauj cũng chỉ là người ngoài thôi?" Long Nhã ỷ mình cao lớn, đặt tay lê vai Bất Nhị, khí thế trên người khia hỏa, cụp mắt nhìn xuống thẳng vào mặt Bất Nhị.
Đầu óc của Long Mã cũng lập tức hiểu rõ, liền nhận ra Bất Nhị là đang châm ngòi lửa ch quan hệ của mình và anh trai. Cậu thu hồi tầm mắt nhìn Long Nhã, dù sao hiện tại đồng ý cái đó cũng thật hoang đường.
"Anh Bất Nhị, cho dù như thế nào, tôi cũng sẽ không buông tay chị Hổ Phách ra, chị ấy thích tôi, cực kỳ rõ ràng không phải sao?" một câu nói đánh túng tim của hai người, Long Nhã cảm thấy tay mình có chút ngứa ngáy muốn cùng em trai oánh nhau một trận xem sao. " Anh Bất Nhị, trận này anh thua rồi."
" Trận đấu cực kỳ thú vị, chỉ là chưa biết ai thắng ai bại thôi. Nếu hiện tại cô ấy cùng với bạn Việt Tiền đây nói chia tay, cũng sẽ chưa chắc sẽ đồng ý kết giao với cậu, như vậy thì tôi cũng có cơ hội theo đuổi cô gái mình thích đúng chứ?"
Bất Nhị mở tay Long Nhã ra, "Muộn giờ hẹn tới câu lạc bộ rồi, tôi xin phép cáo từ."
Long Nhã và Long Mã nhìn Bất Nhị đi khỏi, chưa được mấy bước, Bất Nhị đột nhiên dừng lại quay đầu, cười đến vô cùng sáng lạn.
"Quên mất chưa nói với hai người, tôi vừa tỏ tình với Hổ Phách, tiếc là cô ấy không đồng ý, chỉ là cũng không từ chối, tôi và các cậu, đều đứng chung trên một vạch xuất phát thôi."
Hổ Phách nghe thấy những câu hỏi liên tiếp của Long Mã liền cầm lấy tay Long Mã, "Không có gì, vừa rồi có gió thổi bụi bay vào trong mắt thôi, chị có chút việc đi với Bất Nhị một chút, điện thoại lại bỏ ở trong túi xách rồi."
"Thật sao? Em còn tưởng chị đã xảy ra chuyện gì, em lo lắng đến mức thiếu chút nữa liền đi vào bên trong trường tìm chị mất." Long Nhã dắt theo xe đạp đi tới, vươn tay nắm cằm của Hổ Phách bắt cô hơi hơi ngẩng đầu lên nhìn chính mình, "Nói, đây là bụi bay vào mắt khiến cho cho mắt em đỏ lên như vậy sao? A, đã lâu không thấy, tên cậu là gì nhỉ... Bất Nhị..."
Tay của Long Nhã bị Hổ Phách véo nhẹ, hắn cũng không thèm để ý, nghiêng đầu sang chỗ khác cùng một bên chào hỏi Bất Nhị đang đứng im bên cạnh.
"Bất Nhị Hỗ Trợ " Bất Nhị mỉm cười vươn tay, "Có thể được bạn Việt Tiền nhớ tên, thật đúng là vinh hạnh."
Long Nhã cũng cười bắt lấy bàn tay đang giơ ra của Bất Nhị, "Lúc ở trong đội tuyển thi đấu u-17 thế giới, biểu hiện rất tốt làm cho tôi rất ấn tượng khó mà quên được quên, được xưng là "ngọn gió của đội tuyển", sao rồi? Bây giờ còn là ngọn gió nữa không?" Nắm trên tay hơi chút dùng lực.
"Lúc đó biểu hiện của bạn Việt Tiền cực kỳ khiến cho người ta có ấn tượng khó quên." tuy ngữ khí nói chuyện ôn hoà nhưng lực tay của Bất Nhị xuất ra cũng không có vẻ nhẹ nhẹ nhàng, rốt cuộc thì Bất Nhị cũng là một tuyển thủ đứng đầu một đội truyển tenis của trường trung, nếu bình thường có ai đó nói khiêu khích Bất Nhị như vậy thì cậu sẽ mỉm cười coi như không có chuyện gì, nhưng người đàn ông này thì không được.
"Chị đi ăn cơm chung với em đi? Lần trước đưa chị đến quán trọ kia, vậy mà bên trong lại không có gì ngon cả, nên lần này em sẽ dẫn chị đi ăn." Không để ý tới anh trai mình đang phát lửa ra tứ phía ở đằng kia, Long Mã nhìn hổ phách đưa ra lời mời.
"Được, em có thể chờ chị một chút không? Chị đi vào lấy túi sách." Lúc cậu trở lại trường học thì tiếng chuông đã vang lên, hiện tại đã tan học rồi.
"Uh"m, em ở bên ngoài chờ chị." Long Mã buông lỏng tay hổ phách ra.
"Bất Nhị, có muốn vào cùng không?" Hổ phách quay đầu hỏi Bất Nhị đang chào hỏi cùng Long nhã.
"Cũng được, như vậy thì hẹn gặp lần khác nhé. Việt tiền, " Bất Nhị nhìn Long Mã, "Đi bằng máy bay sao? Đến lúc đó chúng ta sẽ đến tiễn cậu, trước tiên chúc cậu đoạt ngôi quán quân." Nói xong liền định đi theo Hổ Phách.
"Hổ Phách vào trước đi. Long Nhã đập tay lên vai Bất Nhị: "Anh có chút việc cần thỉnh giáo bạn Bất Nhị, Thế nào? Hẳn không làm chậm trễ nhiều thời gian đâu." Dù ngoài miệng khách khí hỏi nhưng bàn tay đặt lên vai Bất Nhị lại gắt gao dùng lực.
"Long Nhã..." Hổ Phách đau đầu nhíu mày.
Long Nhã và Long Mã cùng nhau xuất hiện trước mặt cô thật sự là nằm ngoài dự đoán, hai anh em đều mang một bộ mặt bất cần đời, không biết giữa hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì.
Long Nhã cùng với Bất Nhị vừa nhìn mặt nhau không khí liền trở nên kỳ quái, nghĩ lại chuyện chưa từng để lộ ra bên ngoài giữa chính mình cùng Bất Nhị, Long Nhã cũng được, Long Mã cũng được, đều khó có khả năng biết, rốt cuộc là Long Nhã có chuyện gì với Bất Nhị, hai người bọn họ đều không trở lời.
"Không sao." Bất Nhị vẫn lại là cười đến cực kỳ ôn hòa, ngữ khí nhẹ nhàng nhìn Hổ Phách nói: "Hổ Phách đi vào trước đi, dù sao tôi cũng muốn đi tới câu lạc bộ tennis, không về lớp học. Nếu bạn ViejetTieenf có việc, vậy thì tôi chờ một chút cũng không sao."
"Vậy chị đi vào trước, sẽ lập tức quay lại." Câu nói nay là dành cho Long Mã, nói xong liền quay người rời khỏi.
"Trước tiên bạn Việt Tiền có thể buông tay chưa? Sức lực có phần quá lớn đấy."" Sức nặng Trên vai càng lúc càng lớn, Bất Nhị mỉm cười nhắc nhở, nhưng phiasau đôi mắt hàm chứ cả một tảng băng.
" Thật có lỗi thật có lỗi, nhất thời không chú ý."" Long Nhã cười cười buông tay ra: "Chỉ là vì Bất Nhị cùng với bạn gái của tôi thân thiết quá cho nên tôi có chút không vui, sau này có thể đừng tiếp cận bạn gái của tôi nữa có được không?" Long Nhã vẫn treo trên mặt nụ cười bí hiểm, trong mắt thoáng qua một tia sắc lạnh như bóng ma.
"Hả? Nếu tôi không nhầm thì Hổ Phách cùng với bạn Việt Tiền đã chia tay rồi thì phải." Chuyện này là không Bất Nhị đoán được, Hổ Phách có thể thân thiết với Long Mã trước mặt Việt Tiền Long Nhã như vậy, chắc chắn là đã nói chia tay với hắn. Chỉ là xêm ra Việt Tiền Long Nhã chưa đồng ý, nhưng đối với hành động thân thiết giữa Hổ Phách và Long Mã mà hắn cũng không có biểu hiện gì quá khích, anh em nhà này thật sự là kỳ quái.
"Nếu đã như vậy thì bạn Việt Tiền không thể lấy tư cách là bạn trai của Hổ Phách để yêu cầu tôi đúng không?" Bất Nhị tiếp tục nói vào tâm đen của Long Nhã, trên mặt Long Nhã không có lấy một chút để ý, chỉ cười cười cho qua, nụ cười bí hiểm, nếu Hổ Phách ở đây nhất định cô sẽ lập tức tránh xa Long Nhã ra, lúc trước lúc Long Nhã nói ra lời tổn thương cô cũng chính là loại nụ cười này.
"Vậy nếu là tôi nói thì sao? Anh Bất Nhị, tốt nhất anh nên tránh xa chị ấy một chút." Long Mã đứng một bên không lên tiêng nãy giờ đột nhên nói.
"Vậy tôi thử đoán thêm lần nữa nhé, nếu không sai thì Hổ Phách cũng chưa có đồng ý kết giao với cậu đúng chứ? Dù sao thì cứ coi như cô ấy thích cậu, nhưng anh trai của cậu vẫn chưa đồng ý chia tay với cô ấy, vậy nên chắc chắn là Hổ Phách chưa đồng ý kết giao với cậu rồi." Bất Nhị Chu Trợ tiếp tục đoán.
Hoàn toàn đoán đúng rồi, Long Mã có chút buồn bực, anh Bất Nhị quả thực là khó đối phó, bất luận là ở trên sân bóng hay ở ngoài sân bóng, Đại ma vương Bất Nhị Chu Trợ của câu lạc bộ tennis học viện Thanh Xuân thực sự không dễ chọc.
Cho nên nói gì đi nữa thì vẫn là lỗi của tên xấu xa Long Nhã này.
Long Mã trừng mắt nhìn Long Nhã một cái, nếu không phải tên hỗn đản Long Nhã này vẫn vướng mắc với chị không dứt khoát thì chị ấy đã sớm đồng ý với cậu rồi.
"Này này, bây giờ không phải là lúc trừng mắt nhìn anh đâu." Long Nhã bất đắc dĩ nhìn Bất Nhị vừa châm ngòi, Bất Nhị Chu Trợ quả nhiên không vô hại như vẻ bề ngoài. Bị thua dưới tay "thiên tàu" cũng là một loại vinh dự a, chỉ nói mấy câu thôi mà đã có thể làm tình cảm anh em rạn nứt như thế nfay.
Bất Nhị nói những điều này thực chất chỉ là nắm bắt được trong lúc bọn họ đang nói chuyện chứ cũng không hoàn toàn biết chính xác được.
"Đó cũng là chuyện của bọn ta với Hổ Phách, rồi sao? Bất Nhị cajauj cũng chỉ là người ngoài thôi?" Long Nhã ỷ mình cao lớn, đặt tay lê vai Bất Nhị, khí thế trên người khia hỏa, cụp mắt nhìn xuống thẳng vào mặt Bất Nhị.
Đầu óc của Long Mã cũng lập tức hiểu rõ, liền nhận ra Bất Nhị là đang châm ngòi lửa ch quan hệ của mình và anh trai. Cậu thu hồi tầm mắt nhìn Long Nhã, dù sao hiện tại đồng ý cái đó cũng thật hoang đường.
"Anh Bất Nhị, cho dù như thế nào, tôi cũng sẽ không buông tay chị Hổ Phách ra, chị ấy thích tôi, cực kỳ rõ ràng không phải sao?" một câu nói đánh túng tim của hai người, Long Nhã cảm thấy tay mình có chút ngứa ngáy muốn cùng em trai oánh nhau một trận xem sao. " Anh Bất Nhị, trận này anh thua rồi."
" Trận đấu cực kỳ thú vị, chỉ là chưa biết ai thắng ai bại thôi. Nếu hiện tại cô ấy cùng với bạn Việt Tiền đây nói chia tay, cũng sẽ chưa chắc sẽ đồng ý kết giao với cậu, như vậy thì tôi cũng có cơ hội theo đuổi cô gái mình thích đúng chứ?"
Bất Nhị mở tay Long Nhã ra, "Muộn giờ hẹn tới câu lạc bộ rồi, tôi xin phép cáo từ."
Long Nhã và Long Mã nhìn Bất Nhị đi khỏi, chưa được mấy bước, Bất Nhị đột nhiên dừng lại quay đầu, cười đến vô cùng sáng lạn.
"Quên mất chưa nói với hai người, tôi vừa tỏ tình với Hổ Phách, tiếc là cô ấy không đồng ý, chỉ là cũng không từ chối, tôi và các cậu, đều đứng chung trên một vạch xuất phát thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.