Chương 17: Lục Xuyên Hổ Phách bị giết chết
Mặc Hàn Nghiễn
23/10/2016
Đang ngẩn người sao? Không đúng gì cả.
Bình Đẳng Viện Phượng Hoàng cầm tách cà phê đen lên nhấp một ngụm, tiếp tục quan sát người đang thất thần ở phía đối diện.
Nghe nói trên thế giới này khoảng cách giữa mình cùng một người xa lạ bất kỳ nào chỉ là sáu người, nói cách khác thì chỉ cần thông qua năm người trung gian là có thể biết được bất cứ người nào trên thế giới này. Bởi vì Long Mã là thành viên trẻ nôi trội của làng tenis, nên mọi người trong giới cũng ít nhiều biết về cậu, muốn hỏi thăm về cậu là chuyện rất dễ dàng.
Tối hôm qua Bình Đẳng Viện Phượng Hoàng chờ ở đến mười một giờ, gửi ba tin nhắn vẫn không thấy hồi âm lại, gọi điện cũng không ai nghe máy, Lục Xuyên Hổ Phách trước giờ không phải là người thất hứa. Dù sao cậu ta cũng chỉ là một cậu nhóc ngốc nghếch ở trong U-17, muốn liên lạc cũng không quá khó, huống chi bên trong còn có nhiều thông tin liên quan khác, bất quá mười một giờ rưỡi hắn mới gửi cho Lục Xuyên Hổ Phách một tin nhắn, bao gồm chiều cao, cân nặng, địa chỉ gia đình, thậm chí là cả số báo danh của cuộc thi lần trước.
Nếu như thất hứa, vậy thì phải nhận lãnh hậu quả. Sáng sớm thức dậy Bình Đẳng Viện Phượng Hoàng kết thúc chạy bộ sáng sớm đi về phía trước gương trong phòng tắm cạo râu, đến cửa hiệu cắt tóc để cắt đi mái tóc ngang vai màu vàng kim, chuyện kể rằng từ một ông chú Bình Đẳng Viện lập tức biến thành một chàng trai tuấn lãng. Không có biện pháp nào mà, mặc dù mình luôn duy ngã độc tôn không thèm để ý đến bề ngoài nhưng là đến nhà "bạn gái" thì còn phải gặp phụ huynh của "bạn gái" nữa, tốt nhất là phải thuận mắt các bậc phụ huynh mới đưa cô ấy ra khỏi nhà được.
Quả nhiên ngoại hình tuấn mỹ đúng là tăng thêm không ít phần thuận lợi, mẹ của Hổ Phách vô cùng nhiệt tình đem con gái mình giao cho "bạn trai'' vừa mới lần đầu gặp mặt, còn đẩy con gái vào trong móng vuốt của "bạn trai" rồi hứa hẹn này nọ.
Bất quá sau khi lôi kéo Lục Xuyên Hổ Phách ra khỏi nhà thì cô vẫn ở trong trạng thái thất thần, bị hắn mang theo đến quán rượu ở phía cuối góc phòng ăn, dọc theo đường đi sắc mặt cô lúc sáng lúc tối, không biết là đang đang suy nghĩ gì. Cảm thấy có chút kỳ lạ, là do tên nhóc Long Mã kia làm khó dễ sao? Ngày hôm qua lúc uống nước sau khi đấu tenis xong hắn liền phát giác có cái gì không đúng. Giống như là đang tứ giận vậy, đối tượng bị tức giận dĩ nhiên là hắn, có thể để cho vua lưới cầu trường Long Mã khác thường như vậy, bây giờ chỉ có hắn hoặc cô bạn gái Lục Xuyên Hổ Phách này thôi, hắn vừa mới đáng một đường cầu bay tới trước mặt Lục Xuyên Hổ Phách thì cậu nhóc kia liền lập tức nhảy qua xem xét. Híp mắt suy nghĩ một chút về vị trí cơ bản hiện tại, phản xạ nhanh chóng lại như vầng sáng đâm vào mắt, Bình Đẳng Viện Phượng Hoàng cười bí hiểm, dĩ nhiên là không còn gì tốt hơn.
Bình Đẳng Viện Phượng Hoàng và Long Mã trước kia cũng đã không ít lần đấu với nhau, tính khí cậu nhóc kia vẫn có thể hiểu biết ít nhiều, quá trẻ con, vẫn không thể hoàn toàn kiểm soát được cảm xúc của chính mình, nhìn cậu ở trên sân đấu mà cứ thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn trộm về phía cô gái mà mình yêu trong khi bản thân thì đang tiếp bóng, lúc hắn ném đường bóng bay về phía Hổ Phách thì trong mắt đều cậu ta bắn ra những ánh sắc như dao găm , như thể là Lục Xuyên Hổ Phách đã gặp phải chuyện không thể cứu vãn được nữa không bằng ấy. Cái lời hứa kia thì hắn cũng đoán là Lục Xuyên Hổ Phách sẽ không tới được, gửi tin nhắn không có hồi âm, gọi điện thoại cũng dự đoán trước là sẽ không có người nghe, bởi vì nếu như Việt Tiền Long Mã đang ở bên cạnh thì sẽ không biết tâm tình cậu sẽ xấu tới thế nào? Tuy rằng không trông mong được vào việc bọn họ sẽ lập tức chia tay, bất quá cãi nhau xong là sẽ hết, nhưng nếu Việt Tiền Long Mã làm ra chuyện gì đó quá khích, vậy thì mọi việc liền trở nên đơn giản hơn.
Bất quá nhìn bộ dạng này của Lục Xuyên, chắc hẳn là nhận được kích động không nhỏ nha, hôm nay cũng tóit nhất là nên kiềm chế không khiên cho cô tức giận làm gì, từng có cô gái nào có thể khiến cho Bình Đẳng Viện Phuọng Hoàng phải lặn lội đuổi theo từ Kanagawa tới tận Tokyo này chưa, cô gái đó hẳn phải là cô gái phi thường đến thế nào chứ.
Cùng con người này đến nơi nào, hiện tại đầu óc Hổ Phách hoàn toàn không nghĩ tới việc đó bởi cô đang nghĩ tới giấc mơ tối qua, cô đang không biết có nên tin tưởng lời 'Tiên đoán' đó hay không?
Dùng số lượng đàn ông có thể lên giường cùng để phán định cấp độ 'Hạnh phúc', nghe qua chẳbg khác nào như đầm rồng hang hổ. Hay nói khác, trên thế giới này có biết bao nhiêu cô gái tốt như vậy, những người đàn ông ưu tú kia tại sao phải cứ cùng nhau chia sẻ một cô gái? Lúc tuổi trẻ thì còn có thể dùng thân thể để duy trì loại quan hệ này, nhưng sau này thì sao? Cha mẹ, gia đình, xã hội, tương lai, người đàn ông sẽ càng ngày càng trở nên thuần thục chín chắn hơn, ngoại hình cũng dần thay đổi, sẽ mất đi cảm giác mới mẻ đối với thân thể phụ nữ, còn có mọi lúc mọi nơi đều có thể thấy được những cô gái trẻ hấp dẫn hơn, loại quan hệ này, làm sao có thể không phát triển theo chiều hướng đi xuống?
Cái gọi là 'Hệ thống' của thế giới, chẳng khác nào bắt ép cô tới chỗ chết? Hay đó vốn dĩ đã là dị dạng của thế giới?
Tối hôm qua ở trong giấc mơ 'Thần Minh' có nói rằng, Lục Xuyên Hổ Phách là nữ chính của thế giới này. Nhưng ông ta còn nói, dùng sự hạnh phúc bên cạnh 'Vương tử' để làm tiêu chuẩn, 'Vương tử' đánh tenis là ' nhân vật chính', còn bọn họ là 'Người xâm nhập'. Như vậy có phải hay không có thể đặt ra một vài nhận định, ở thế giới thứ nhất là thế giới bình thường, trong thế giới này vương tử đánh tennis là nhân vật chính, ở thế giới thứ nhất này Lục Xuyên Hổ Phách rất mờ nhạt, thậm chí căn bản là không có Lục Xuyên Hổ Phách xuất hiện. Mà ở thế giới thứ hai thì Lục Xuyên Hổ Phách chính là nhân vật chính, vương tử yêu chiều, từ hai thế giới song song có quan hệ với nhau, từ thế giới nhất là thế giới hợp chất giản đơn biến thành hợp chất phức tạp xuất ra thế giới thứ hai. Ngay cả Thần Minh cũng không có cách nào giải quyết được 'Người xâm nhập', cô ta tồn tại ở một đẳng cấp cao của thế giới, ở trong thế giới kia cô ta có thể vừa nhìn được thế giới thứ nhất vừa nhìn được cả thế giới thứ hai, cô ta cảm thấy mình thích các vương tử ở thế giới thứ nhất, chán ghét Lục Xuyên Hổ Phách ở thế giới thứ hai. Vì thế cô ta đã tìm cách để xâm nhập thế giới thứ hai, và lợi dụng những thông tin cô ta đã biết rồi xoay chuyển tình thế đem tất cả những vương tử vốn thuộc về Lục Xuyên Hổ Phách cướp đi, trở thành 'Người xâm nhập' rồi biến thành nữ chính của thế giới thứ ba.
Vậy bây giờ quả thật là cứ kỳ hỗn loạn, đã biết về Lục Xuyên Hổ Phách tương lai muốn bảo vệ mọi người trong gia đình thật tốt, biết người xâm nhập muốn cướp đi tất cả của Lục Xuyên Hổ Phách, bị đưa đấy vào tình trạng lấy quan hệ với vương tử để làm tiêu chuẩn, lấy tiêu chuẩn đó để đưa ra quyết định bọn họ sẽ được hạnh phúc hay bất hạnh.
A a a cô chỉ là một học sinh cao trung thôi mà, tuy rằng sinh hoạt cá nhâncó chút hỗn loạn nhưng là tại sao lại có thể gặp phải loại sự tình này chứ? ! ! Hổ Phách nhịn không được liền thầm lặng mắng chửi người ở trong lòng.
Không để ý bản thân đã uống hết một ly trà sữa, Bình Đẳng Viện gọi người phục vụ tới rót thêm cho cô một ly, hơi nóng từ ly trà sữa bốc lên khiến cô rốt cục cũng lấy lại tinh thần, điểm chú ý lập tức đặt lên người Bình Đẳng Viện. Nhớ tới ông chú già ngày hôm qua, nhìn lại anh chàng đẹp trai như các soái ca trong tiểu thuyết ngôn tình ở phía đối diện, qủa thật là Hổ Phách vẫn không thể tin vào mắt mình.
"Không thể ngừng nhìn tôi sao? Hổ phách."
"Tôi nhớ là không quen cô mà." Hổ Phách mặt không biểu cảm uống một ngụm trà sữa, chất lỏng theo yết hầu hoạt vào trong bụng, một cỗ dòng nước ấm trong thân thể tản ra, khiến cô cảm thấy thư thái hơn một chút.
"Nhưng là... " Bình Đẳng Viện cười cười, cầm tách cà phê lên uống một ngụm, không thể không thừa nhận người đàn ông này nếu chỉ nhìn vào bề ngoài thì đúng là phi thường gạt người, đương nhiên là hiện giờ soái ca không phải là ông chú hơn ba mươi tuổi kia: "Hổ Phách ở trên giường thì tôi không thể nói là không quen được."
"Nghiêm túc mà nói, tôi nên gọi anh một tiếng là Bình Đẳng Viện tiền bối nhỉ? Dù sao so với một sinh viên đại học năm ba như tôi cũng hơn bốn tuổi. Bình Đẳng Viện tiền bối đã tốt nghiệp đại học hẳn là phải hiểu hơn tôi, rằng chuyện lần trước phát sinh ở trên giường cũng không có ý nghĩa gì hết, huống hồ đó là chuyện của ba năm trước."
"Đúng là như vậy, nhưng là tôi nhớ rằng cô đã đồng ý làm bạn gái của tôi rồi đấy thôi?"
"Lời nói ở trên giường thì làm sao có thể tưởng là thật được?" Hổ Phách còn nhớ bị bắn tràn đầy vào trong bụng, bị côn thịt thô to không ngừng đánh phá, nghĩ tới những cảnh đấy khiến mặt cô lấp tức trở nên hơi hơi biến đỏ.
"Vậy sao? Nhưng tôi lại nghĩ là thật, giống như một tên ngốc đợi bốn ngày liền ở trước cổng đại học Lập Hải. Vẫn là lần đầu tiên bị con gái lừa, cô nghĩ nên làm sao để bồi thường cho tôi đây?"
"... Nếu thật vậy thì bây giờ tôi xin trịnh trọng nhận lỗi với anh."
Nói xong hai người lâm vào không gian trầm mặc.
"Có một cậu nhóc mười bốn tuổi vì điều khiển xe mà gây ra tai nạn, đâm chết một nhà bốn người bên trong cha mẹ cùng em trai, chỉ còn lại một người chị gái cũng bị trọng thương, nhưng là do cậu ta đang là ở tuổi Vị Thành Niên, cho nên không bị chịu trách nhiệm hình sự, chỉ phải đến trung tâm trại giáo dưỡng rồi ở đó vài tháng. Tin tức này đến tai người chị gái đang bị thương kia, cô ấy liền bi phẫn mà tử vong, nhưng là cô ấy lại phát hiện bản thân sống lại một lần nữa, sống lại trước thời gian gặp nạn là một tháng. Cô nhớ kỹ bi kịch phát sinh ngày đó cho nên ngăn cản cho mọi người trong nhà không được đi ra ngoài, như thế mới có thể tránh được bi kịch. Nhưng bốn ngày sau đó, cô lại một lần nữa gặp lại bi kịch đó, vẫn là cùng một cậu nhóc đó điều khiển xe."
"Bi kịch tử vong vẫn cứ thế mà phát sinh giống như lần trước, cho dù có dùng hết mọi biện pháp để ngăn cản đi chăng nữa thì mọi người vẫn lần lượt, lần lượt đều bị cậu nhóc đó đâm chết. Lại một lần trở lại bi kịch phát sinh như lần trước, người chị gái lần theo thông tin mà tìm được cậu nhóc đó, hôm đó cậu ta đang đưa em gái mình đến trường học, ba mẹ cậu ta đi theo ở phía sau, một gia đình vô cùng hạnh phúc. Đối với một cậu nhóc như vậy, cô chị gái không cần giết cậu ta thì hơn đúng không? Bình Đẳng Viện tiền bối là sinh viên trường luật phải không? Anh nghĩ nên làm thế nào mới đúng?" Hổ Phách giống như đang cố tìm một đề tài để phá vỡ sự trầm mặc.
"Hừ, loại này chuyện quá cũ rồi, những chuyện như vậy không hoàn toàn liên quan đến pháp luật được?"
"Không thể giết người, giết người là phạm tội, người chị gái đó biết rõ là như thế, cũng chẳng sợ luân hồi* vô số lần."
*luân hồi: sống lại
"Vậy thì phải xem có đáng hay không , nếu giết chết cậu nhóc đó, đối với người chị gái kia là tốt hay xấu, còn phải xem cô ấy lựa chọn như thế nào nữa, người khác nói như vậy cũng đâu có được gì?"
"Hóa ra là vậy, " Hổ Phách hai mắt hơi đảo nhẹ, trong đầu là hình ảnh người mẹ ôn nhu, người em trai luôn quấn quít lấy mình, so với đạo đức cùng liêm sỉ: "Tôi quả nhiên là để tâm đến người thân nhiều hơn."
Cho nên, chỉ có thể lựa chọn giết các người, người từng là chàng trai mà Lục Xuyên Hổ Phách yêu.
Bình Đẳng Viện Phượng Hoàng cầm tách cà phê đen lên nhấp một ngụm, tiếp tục quan sát người đang thất thần ở phía đối diện.
Nghe nói trên thế giới này khoảng cách giữa mình cùng một người xa lạ bất kỳ nào chỉ là sáu người, nói cách khác thì chỉ cần thông qua năm người trung gian là có thể biết được bất cứ người nào trên thế giới này. Bởi vì Long Mã là thành viên trẻ nôi trội của làng tenis, nên mọi người trong giới cũng ít nhiều biết về cậu, muốn hỏi thăm về cậu là chuyện rất dễ dàng.
Tối hôm qua Bình Đẳng Viện Phượng Hoàng chờ ở đến mười một giờ, gửi ba tin nhắn vẫn không thấy hồi âm lại, gọi điện cũng không ai nghe máy, Lục Xuyên Hổ Phách trước giờ không phải là người thất hứa. Dù sao cậu ta cũng chỉ là một cậu nhóc ngốc nghếch ở trong U-17, muốn liên lạc cũng không quá khó, huống chi bên trong còn có nhiều thông tin liên quan khác, bất quá mười một giờ rưỡi hắn mới gửi cho Lục Xuyên Hổ Phách một tin nhắn, bao gồm chiều cao, cân nặng, địa chỉ gia đình, thậm chí là cả số báo danh của cuộc thi lần trước.
Nếu như thất hứa, vậy thì phải nhận lãnh hậu quả. Sáng sớm thức dậy Bình Đẳng Viện Phượng Hoàng kết thúc chạy bộ sáng sớm đi về phía trước gương trong phòng tắm cạo râu, đến cửa hiệu cắt tóc để cắt đi mái tóc ngang vai màu vàng kim, chuyện kể rằng từ một ông chú Bình Đẳng Viện lập tức biến thành một chàng trai tuấn lãng. Không có biện pháp nào mà, mặc dù mình luôn duy ngã độc tôn không thèm để ý đến bề ngoài nhưng là đến nhà "bạn gái" thì còn phải gặp phụ huynh của "bạn gái" nữa, tốt nhất là phải thuận mắt các bậc phụ huynh mới đưa cô ấy ra khỏi nhà được.
Quả nhiên ngoại hình tuấn mỹ đúng là tăng thêm không ít phần thuận lợi, mẹ của Hổ Phách vô cùng nhiệt tình đem con gái mình giao cho "bạn trai'' vừa mới lần đầu gặp mặt, còn đẩy con gái vào trong móng vuốt của "bạn trai" rồi hứa hẹn này nọ.
Bất quá sau khi lôi kéo Lục Xuyên Hổ Phách ra khỏi nhà thì cô vẫn ở trong trạng thái thất thần, bị hắn mang theo đến quán rượu ở phía cuối góc phòng ăn, dọc theo đường đi sắc mặt cô lúc sáng lúc tối, không biết là đang đang suy nghĩ gì. Cảm thấy có chút kỳ lạ, là do tên nhóc Long Mã kia làm khó dễ sao? Ngày hôm qua lúc uống nước sau khi đấu tenis xong hắn liền phát giác có cái gì không đúng. Giống như là đang tứ giận vậy, đối tượng bị tức giận dĩ nhiên là hắn, có thể để cho vua lưới cầu trường Long Mã khác thường như vậy, bây giờ chỉ có hắn hoặc cô bạn gái Lục Xuyên Hổ Phách này thôi, hắn vừa mới đáng một đường cầu bay tới trước mặt Lục Xuyên Hổ Phách thì cậu nhóc kia liền lập tức nhảy qua xem xét. Híp mắt suy nghĩ một chút về vị trí cơ bản hiện tại, phản xạ nhanh chóng lại như vầng sáng đâm vào mắt, Bình Đẳng Viện Phượng Hoàng cười bí hiểm, dĩ nhiên là không còn gì tốt hơn.
Bình Đẳng Viện Phượng Hoàng và Long Mã trước kia cũng đã không ít lần đấu với nhau, tính khí cậu nhóc kia vẫn có thể hiểu biết ít nhiều, quá trẻ con, vẫn không thể hoàn toàn kiểm soát được cảm xúc của chính mình, nhìn cậu ở trên sân đấu mà cứ thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn trộm về phía cô gái mà mình yêu trong khi bản thân thì đang tiếp bóng, lúc hắn ném đường bóng bay về phía Hổ Phách thì trong mắt đều cậu ta bắn ra những ánh sắc như dao găm , như thể là Lục Xuyên Hổ Phách đã gặp phải chuyện không thể cứu vãn được nữa không bằng ấy. Cái lời hứa kia thì hắn cũng đoán là Lục Xuyên Hổ Phách sẽ không tới được, gửi tin nhắn không có hồi âm, gọi điện thoại cũng dự đoán trước là sẽ không có người nghe, bởi vì nếu như Việt Tiền Long Mã đang ở bên cạnh thì sẽ không biết tâm tình cậu sẽ xấu tới thế nào? Tuy rằng không trông mong được vào việc bọn họ sẽ lập tức chia tay, bất quá cãi nhau xong là sẽ hết, nhưng nếu Việt Tiền Long Mã làm ra chuyện gì đó quá khích, vậy thì mọi việc liền trở nên đơn giản hơn.
Bất quá nhìn bộ dạng này của Lục Xuyên, chắc hẳn là nhận được kích động không nhỏ nha, hôm nay cũng tóit nhất là nên kiềm chế không khiên cho cô tức giận làm gì, từng có cô gái nào có thể khiến cho Bình Đẳng Viện Phuọng Hoàng phải lặn lội đuổi theo từ Kanagawa tới tận Tokyo này chưa, cô gái đó hẳn phải là cô gái phi thường đến thế nào chứ.
Cùng con người này đến nơi nào, hiện tại đầu óc Hổ Phách hoàn toàn không nghĩ tới việc đó bởi cô đang nghĩ tới giấc mơ tối qua, cô đang không biết có nên tin tưởng lời 'Tiên đoán' đó hay không?
Dùng số lượng đàn ông có thể lên giường cùng để phán định cấp độ 'Hạnh phúc', nghe qua chẳbg khác nào như đầm rồng hang hổ. Hay nói khác, trên thế giới này có biết bao nhiêu cô gái tốt như vậy, những người đàn ông ưu tú kia tại sao phải cứ cùng nhau chia sẻ một cô gái? Lúc tuổi trẻ thì còn có thể dùng thân thể để duy trì loại quan hệ này, nhưng sau này thì sao? Cha mẹ, gia đình, xã hội, tương lai, người đàn ông sẽ càng ngày càng trở nên thuần thục chín chắn hơn, ngoại hình cũng dần thay đổi, sẽ mất đi cảm giác mới mẻ đối với thân thể phụ nữ, còn có mọi lúc mọi nơi đều có thể thấy được những cô gái trẻ hấp dẫn hơn, loại quan hệ này, làm sao có thể không phát triển theo chiều hướng đi xuống?
Cái gọi là 'Hệ thống' của thế giới, chẳng khác nào bắt ép cô tới chỗ chết? Hay đó vốn dĩ đã là dị dạng của thế giới?
Tối hôm qua ở trong giấc mơ 'Thần Minh' có nói rằng, Lục Xuyên Hổ Phách là nữ chính của thế giới này. Nhưng ông ta còn nói, dùng sự hạnh phúc bên cạnh 'Vương tử' để làm tiêu chuẩn, 'Vương tử' đánh tenis là ' nhân vật chính', còn bọn họ là 'Người xâm nhập'. Như vậy có phải hay không có thể đặt ra một vài nhận định, ở thế giới thứ nhất là thế giới bình thường, trong thế giới này vương tử đánh tennis là nhân vật chính, ở thế giới thứ nhất này Lục Xuyên Hổ Phách rất mờ nhạt, thậm chí căn bản là không có Lục Xuyên Hổ Phách xuất hiện. Mà ở thế giới thứ hai thì Lục Xuyên Hổ Phách chính là nhân vật chính, vương tử yêu chiều, từ hai thế giới song song có quan hệ với nhau, từ thế giới nhất là thế giới hợp chất giản đơn biến thành hợp chất phức tạp xuất ra thế giới thứ hai. Ngay cả Thần Minh cũng không có cách nào giải quyết được 'Người xâm nhập', cô ta tồn tại ở một đẳng cấp cao của thế giới, ở trong thế giới kia cô ta có thể vừa nhìn được thế giới thứ nhất vừa nhìn được cả thế giới thứ hai, cô ta cảm thấy mình thích các vương tử ở thế giới thứ nhất, chán ghét Lục Xuyên Hổ Phách ở thế giới thứ hai. Vì thế cô ta đã tìm cách để xâm nhập thế giới thứ hai, và lợi dụng những thông tin cô ta đã biết rồi xoay chuyển tình thế đem tất cả những vương tử vốn thuộc về Lục Xuyên Hổ Phách cướp đi, trở thành 'Người xâm nhập' rồi biến thành nữ chính của thế giới thứ ba.
Vậy bây giờ quả thật là cứ kỳ hỗn loạn, đã biết về Lục Xuyên Hổ Phách tương lai muốn bảo vệ mọi người trong gia đình thật tốt, biết người xâm nhập muốn cướp đi tất cả của Lục Xuyên Hổ Phách, bị đưa đấy vào tình trạng lấy quan hệ với vương tử để làm tiêu chuẩn, lấy tiêu chuẩn đó để đưa ra quyết định bọn họ sẽ được hạnh phúc hay bất hạnh.
A a a cô chỉ là một học sinh cao trung thôi mà, tuy rằng sinh hoạt cá nhâncó chút hỗn loạn nhưng là tại sao lại có thể gặp phải loại sự tình này chứ? ! ! Hổ Phách nhịn không được liền thầm lặng mắng chửi người ở trong lòng.
Không để ý bản thân đã uống hết một ly trà sữa, Bình Đẳng Viện gọi người phục vụ tới rót thêm cho cô một ly, hơi nóng từ ly trà sữa bốc lên khiến cô rốt cục cũng lấy lại tinh thần, điểm chú ý lập tức đặt lên người Bình Đẳng Viện. Nhớ tới ông chú già ngày hôm qua, nhìn lại anh chàng đẹp trai như các soái ca trong tiểu thuyết ngôn tình ở phía đối diện, qủa thật là Hổ Phách vẫn không thể tin vào mắt mình.
"Không thể ngừng nhìn tôi sao? Hổ phách."
"Tôi nhớ là không quen cô mà." Hổ Phách mặt không biểu cảm uống một ngụm trà sữa, chất lỏng theo yết hầu hoạt vào trong bụng, một cỗ dòng nước ấm trong thân thể tản ra, khiến cô cảm thấy thư thái hơn một chút.
"Nhưng là... " Bình Đẳng Viện cười cười, cầm tách cà phê lên uống một ngụm, không thể không thừa nhận người đàn ông này nếu chỉ nhìn vào bề ngoài thì đúng là phi thường gạt người, đương nhiên là hiện giờ soái ca không phải là ông chú hơn ba mươi tuổi kia: "Hổ Phách ở trên giường thì tôi không thể nói là không quen được."
"Nghiêm túc mà nói, tôi nên gọi anh một tiếng là Bình Đẳng Viện tiền bối nhỉ? Dù sao so với một sinh viên đại học năm ba như tôi cũng hơn bốn tuổi. Bình Đẳng Viện tiền bối đã tốt nghiệp đại học hẳn là phải hiểu hơn tôi, rằng chuyện lần trước phát sinh ở trên giường cũng không có ý nghĩa gì hết, huống hồ đó là chuyện của ba năm trước."
"Đúng là như vậy, nhưng là tôi nhớ rằng cô đã đồng ý làm bạn gái của tôi rồi đấy thôi?"
"Lời nói ở trên giường thì làm sao có thể tưởng là thật được?" Hổ Phách còn nhớ bị bắn tràn đầy vào trong bụng, bị côn thịt thô to không ngừng đánh phá, nghĩ tới những cảnh đấy khiến mặt cô lấp tức trở nên hơi hơi biến đỏ.
"Vậy sao? Nhưng tôi lại nghĩ là thật, giống như một tên ngốc đợi bốn ngày liền ở trước cổng đại học Lập Hải. Vẫn là lần đầu tiên bị con gái lừa, cô nghĩ nên làm sao để bồi thường cho tôi đây?"
"... Nếu thật vậy thì bây giờ tôi xin trịnh trọng nhận lỗi với anh."
Nói xong hai người lâm vào không gian trầm mặc.
"Có một cậu nhóc mười bốn tuổi vì điều khiển xe mà gây ra tai nạn, đâm chết một nhà bốn người bên trong cha mẹ cùng em trai, chỉ còn lại một người chị gái cũng bị trọng thương, nhưng là do cậu ta đang là ở tuổi Vị Thành Niên, cho nên không bị chịu trách nhiệm hình sự, chỉ phải đến trung tâm trại giáo dưỡng rồi ở đó vài tháng. Tin tức này đến tai người chị gái đang bị thương kia, cô ấy liền bi phẫn mà tử vong, nhưng là cô ấy lại phát hiện bản thân sống lại một lần nữa, sống lại trước thời gian gặp nạn là một tháng. Cô nhớ kỹ bi kịch phát sinh ngày đó cho nên ngăn cản cho mọi người trong nhà không được đi ra ngoài, như thế mới có thể tránh được bi kịch. Nhưng bốn ngày sau đó, cô lại một lần nữa gặp lại bi kịch đó, vẫn là cùng một cậu nhóc đó điều khiển xe."
"Bi kịch tử vong vẫn cứ thế mà phát sinh giống như lần trước, cho dù có dùng hết mọi biện pháp để ngăn cản đi chăng nữa thì mọi người vẫn lần lượt, lần lượt đều bị cậu nhóc đó đâm chết. Lại một lần trở lại bi kịch phát sinh như lần trước, người chị gái lần theo thông tin mà tìm được cậu nhóc đó, hôm đó cậu ta đang đưa em gái mình đến trường học, ba mẹ cậu ta đi theo ở phía sau, một gia đình vô cùng hạnh phúc. Đối với một cậu nhóc như vậy, cô chị gái không cần giết cậu ta thì hơn đúng không? Bình Đẳng Viện tiền bối là sinh viên trường luật phải không? Anh nghĩ nên làm thế nào mới đúng?" Hổ Phách giống như đang cố tìm một đề tài để phá vỡ sự trầm mặc.
"Hừ, loại này chuyện quá cũ rồi, những chuyện như vậy không hoàn toàn liên quan đến pháp luật được?"
"Không thể giết người, giết người là phạm tội, người chị gái đó biết rõ là như thế, cũng chẳng sợ luân hồi* vô số lần."
*luân hồi: sống lại
"Vậy thì phải xem có đáng hay không , nếu giết chết cậu nhóc đó, đối với người chị gái kia là tốt hay xấu, còn phải xem cô ấy lựa chọn như thế nào nữa, người khác nói như vậy cũng đâu có được gì?"
"Hóa ra là vậy, " Hổ Phách hai mắt hơi đảo nhẹ, trong đầu là hình ảnh người mẹ ôn nhu, người em trai luôn quấn quít lấy mình, so với đạo đức cùng liêm sỉ: "Tôi quả nhiên là để tâm đến người thân nhiều hơn."
Cho nên, chỉ có thể lựa chọn giết các người, người từng là chàng trai mà Lục Xuyên Hổ Phách yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.