Chương 25: Tấm lòng của tôi
Mặc Hàn Nghiễn
28/10/2016
"A..... To quá.....
còn muốn... cho tôi nhiều hơn.... a....." Mỹ nữ tóc vàng xinh đẹp với
dáng người nóng bỏng nằm ở trên giường, cả người ửng hồng, kêu đến khàn
cả giọng, hai chân mở rộng hết cỡ để cho vật to lớn của người đàn ông
đang trần trụi không ngừng tiến vào, trong nháy mắt khi đạt tới cao
triều thì cự vật dọa người lập tức rút ra, tinh dịch màu trắng bắn hết
lên ngực của người phụ nữ.
Cao trào mãnh liệt qua đi, người đàn ông rời khỏi người phụ nữ, lồng ngực rộng lớn, thắt lưng khoẻ đẹp cùng với cặp mông săn chắc, đường cong trên cơ thể tràn đầy sức mạnh, mồ hôi chảy trên làn da màu đồng càng làm cho hắn nhìn càng gợi cảm, ngồi ở trên giường bắt đầu mặc quần. Người phụ nữ uốn éo ngồi dậy, bộ ngực lớn dán lên lưng của hắn, móng tay đỏ tươi quét trên ngực của người đàn ông.
"Tôi đã gặp nhiều người đàn ông khỏe mạnh, phải thừa nhận nói rằng lúc người Châu Á ở trên giường đềy mềm nhũn quả thật là sai rồi." Mỹ nữ tóc vàng không ngừng dùng bộ ngực ma xát lên lưng của người đàn ông, "So với những người da trắng thù của anh còn to hơn, đến bao giờ chúng ta mới gặp lại? Còn chưa xuống giường, rôi đã mong đợi lần gặp tiếp theo của chúng ta rồi."
"Tiếp theo? Xin lỗi, Lệ Tát, tôi đã quên không nói với cô sao? Tôi phải đi rồi."
"Đi ư? Anh lại muốn yêu thương ở đâu? Sau khi yêu tôi, anh lại muốn vứt bỏ tôi sao?" Cô ta ôm chặt người đàn ông, anh ta bất đắc dĩ phải dừng lại việc mặc quần áo, bàn tay to phủ lên bàn tay của cô ta, vuốt ve đùa giỡn.
"Rời khỏi New York, quay về Nhật Bản."
"Tại sao?! Trận đấu của anh...."
"Việc đó không quan trọng, tôi phải trở về gặp bạn gái của tôi." Động tác của người đàn ông nhẹ nhàng mà cương quyết kéo tay của Lệ Tát ra, cầm cái áo sơ mi ở trên đầu giường.
"Bạn gái?! Anh thật khốn nạn!" Lệ Tát phẫn nộ, tiện tay cầm đồ vật ném về phía người đàn ông nhưng không tới, hắn ta quay đầu bỏ đi, áo ngực màu tím bị ném lên trên cửa phát ra một tiếng vang.
"Này, bình tĩnh đi!" Người đàn ông cười nói, miệng nói nhưng động tác kéo quần của hai tay vẫn không ngừng lại: "Không cần xúc động như vậy, chẳng phải cô và An Đức Lỗ là người yêu sao?"
"Hôm qua tôi đã chia tay với hắn rồi!" Cô ta hai tay che mặt.
"Ồ, thật là đáng tiếc nhỉ, không thì bây giờ cô đi tìm hắn, nói với hắn là hôm qua cô chỉ đùa thôi được không?" Người đàn ông cầm lấy túi bóng tennis ở góc tường khoác trên vai, gửi một nụ hôn gió tới cô gái: "Tạm biệt, Lệ Tát!"
"Anh thật sự khốn nạn! Việt Tiền Long Nhã!"
Việt Tiền Long Nhã, người đàn ông giống như một cơn gió.
Hai mươi tuổi đầu, đúng là độ tuổi tốt nhất của đàn ông, khi thiếu niên bắt đầu một mình đi khắp thế giới sẽ nhanh chóng trưởng thành hơn bằng chính sức mình, làm cho phong thái của anh so với người cùng tuổi trưởng thành hơn. Trên người mang theo hơi thờ xấu xa, cười rộ lên có thể khiến cho các cô gái hét chói tai, tính khí lạnh lùng càng làm cho người ta vừa yêu vừa hận.
Những cô gái là đồ vật đẹp đẽ, Việt Tiền long Nhã rất thích. Thích thân thể mềm mại của họ, thích ánh mắt đa tình của họ, thích âm thanh ngọt ngào khêu gợi của họ, thích phong thái xinh đẹp của họ. Anh hưởng thụ họ, hưởng thụ sợi tóc đan trong ngón tay, làn da trắng mịn, hương thơm của cơ thể cùng với môi lưỡi nóng bỏng.
Anh thưởng thức họ cũng như thưởng thức tác phẩm nghệ thuật vậy, yêu thích, chạm vào, cũng sẽ không vì họ là dừng bước. Anh biết mình là kẻ ăn chơi, điều đó dường như đã ăn vào xương cốt, thích thì tới gần, không thích thì rời đi, truy đuổi, tìm niềm vui ở nhau, có thể lúc này ở cùng nhau nhưng khi muốn rời đi sẽ không lưu lại dấu vết. Đã nhiều năm, hắn luôn như vậy. Nhưng lúc này, hắn biết là không được.
Lục Xuyên Hổ Phách, là một cô gái đẹp như hoa nở ngày xuân. Quen biết trong một trận mưa to, cùng nhau tránh mưa dưới mái hiên, hai người nhìn nhau chăm chú, tới gần, hôn môi, vậy là thuận theo tự nhiên liền kết giao, giống như một đôi uyên ương thân mật, nhưng trong lòng luôn có âm thanh thúc giục anh rời đi, vậy là anh vẫn đi không chút do dự.
Thế nhưng trong lòng như có một lỗ hổng, đi càng xa, càng thấy đau. Sau khi rời khỏi cô, mỗi người anh gặp đều giống cô, lại vẫn không phải là cô. Trong mỗi một ánh mắt, một nụ cười đều thấy hình bóng của cô, trong lúc dây dưa lại phát hiện hoàn toàn không giống cô. Lúc buông thả cùng với người con gái khác, trước mắt anh đều là gương mặt của cô, anh mới biết, anh rốt cuộc anh không thể đi thêm được nữa.
Chạm nhẹ vào chiếc vé máy bay, hy vọng khi trở về Hổ Phách sẽ không tức giận, hay là tặng cho cô ấy món quà tốt nhất nhỉ, nhưng mà Hổ Phách thích cái gì đây? Nhẫn? Trực tiếp cầu hôn sao?
"Anh? Anh có ở trong không? Em đi vào nhé!" Cửa phòng khép hờ bị đẩy ra, một cô bé khuôn mặt ngọt ngào đi vào. Trong phòng chỉ treo vài bức tranh, để vài cái giá vẽ, góc tường đặt khá nhiều bức tranh đẹp, nhưng rèm không mở làm cho người ta không thể nhìn rõ trên tranh vẽ gì. "Gì thế này, đây là tranh gì vậy...." cô gái đi đến bên cửa sổ vén bức rèm ra một chút.
Ánh sáng đột ngột làm cho cô bị lóa mắt, chờ khi thích ứng được ánh sáng mới thấy rõ nội dug của bức tranh, sắc mặt cô liền trắng bệch, lùi về phía sau vài bước, không cẩn thận làm đổ giá vẽ, phát ra tiếng vang thật lớn.
Hồi phục lại tinh thần, cô cuống quýt quỳ trên mặt đất nhặt những chiếc bút vẽ bị rơi, nhưng khi nhìn người trên bàn vẽ, cô cúi đầu, một giọt nước mắt chảy xuống theo hai má.
"Anh đã nói rồi phải không? Mĩ Toa Tử, đừng có đến phòng vẽ tranh của anh." Biểu cảm lạnh nhạt đứng ở cửa sổ nhìn cô em gái đang quỳ trên mặt đất. Ngoài mặt thì nhu hòa nhưng thật ra là người vô cùng cường thế.
"Vâng.... em xin lỗi anh! Là mẹ bảo em gọi anh xuống ăn cơm." Mĩ Toa Tử vội vàng đứng dậy, cây bút vẽ cầm không chắc rơi xuống bức tranh, để lại một dấu vết đỏ sậm trên mặt nhân vật, " Xin lỗi! Xin lỗi!" Mĩ Toa Tử không ngừng cúi đầu nhận lỗi.
Hạnh Thôn đi tới, cầm lấy bút vẽ trong tay Mĩ Toa Tử, cúi người nhặt bức tranh trên mặt đất lên, "Em đi xuống trước đi, anh sẽ xuống ngay."
"Vâng!" Mĩ Toa Tử cúi đầu, đi đến cửa lại dừng bước, "Xin lỗi! Xin lỗi anh! Tha thứ cho em được không?! Lúc đó em thật sự không hiểu chuyện, em không biết sẽ làm anh khổ sở như thế này, xin lỗi anh....." Âm thanh đã nghẹn ngào.
"Em đi xuống trước đi." Hạnh Thôn quay lưng về phía Mĩ Toa Tử, không quay đầu lại, Mĩ Toa Tử che miệng chạy ra.
Hạnh Thôn còn nhớ rõ trước đây, khi em gái được sinh ra, cậu đã nắm tay em gái mình nói sẽ làm một người anh tốt. Cậu cũng từng cõng em gái đi chơi, đưa cô bé tới trường, họ từng là hai anh em vô cùng thân thiết, nhưng tất cả, vào thời điểm biết rõ sự thật, không thể làm nổi nữa.
Cậu ngẩng đầu, nhìn mỗi một bức tranh trong gian phòng này.
Hổ Phách cười, Hổ Phách ngủ say, Hổ Phách tức giận, còn có, Hổ Phách khóc.
Hạnh Thôn đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve bức tranh với khuôn mặt đang khóc, cũng như phải giúp cô ấy lau đi nước mắt.
"Anh phải nói xin lỗi em, Hổ Phách, thật sự xin lỗi." Cậu chậm rãi kéo lại bức màn, cầm lấy tấm thiệp mờ trên bàn, đóng cửa phòng tranh lại. Tấm thiệp mời trong trắng thuần khiết phảng phất có thể thấy được mấy chữ học viện thanh xuân.
Bức màn màu đỏ tương nhuộm thành màu đỏ.
Bình thường đàn ông của quốc vương ngồi ở trên ghế xa hoa, trước mặt là thiệp mời trong trắng thuần khiết. Cậu mở ngăn kéo, bên trong lấy ra một chiếc cúc áo trong suốt, nắm chặt trong lòng bàn tay, trong lòng âm thầm ra quyết định.
Buổi tập luyện của học viện tiến hành không có thứ tự.
Hổ Phách ngày càng quen thuộc với sự quấy rầy mỗi ngày của ba người đàn ông. Mỗi ngày cùng Lòng Mã tan học, cậu ta đưa mình về nhà, ở trước cửa hôn tạm biệt, mẹ có ca trực cậu ta liền ở lại qua đêm. Bất Nhị ở trường học càng thêm làm càn, nhân lúc không có người chú ý liền hôn cô, ở cửa hàng tiện lợi nơi cô làm việc khi cô có ca đêm thì cậu ta cũng sẽ qua đêm ở đó khi rảnh rỗi.
Bỏ ra hai ngày đường xá xa xôi, rất nhanh cũng đã đến học viện rồi
Cao trào mãnh liệt qua đi, người đàn ông rời khỏi người phụ nữ, lồng ngực rộng lớn, thắt lưng khoẻ đẹp cùng với cặp mông săn chắc, đường cong trên cơ thể tràn đầy sức mạnh, mồ hôi chảy trên làn da màu đồng càng làm cho hắn nhìn càng gợi cảm, ngồi ở trên giường bắt đầu mặc quần. Người phụ nữ uốn éo ngồi dậy, bộ ngực lớn dán lên lưng của hắn, móng tay đỏ tươi quét trên ngực của người đàn ông.
"Tôi đã gặp nhiều người đàn ông khỏe mạnh, phải thừa nhận nói rằng lúc người Châu Á ở trên giường đềy mềm nhũn quả thật là sai rồi." Mỹ nữ tóc vàng không ngừng dùng bộ ngực ma xát lên lưng của người đàn ông, "So với những người da trắng thù của anh còn to hơn, đến bao giờ chúng ta mới gặp lại? Còn chưa xuống giường, rôi đã mong đợi lần gặp tiếp theo của chúng ta rồi."
"Tiếp theo? Xin lỗi, Lệ Tát, tôi đã quên không nói với cô sao? Tôi phải đi rồi."
"Đi ư? Anh lại muốn yêu thương ở đâu? Sau khi yêu tôi, anh lại muốn vứt bỏ tôi sao?" Cô ta ôm chặt người đàn ông, anh ta bất đắc dĩ phải dừng lại việc mặc quần áo, bàn tay to phủ lên bàn tay của cô ta, vuốt ve đùa giỡn.
"Rời khỏi New York, quay về Nhật Bản."
"Tại sao?! Trận đấu của anh...."
"Việc đó không quan trọng, tôi phải trở về gặp bạn gái của tôi." Động tác của người đàn ông nhẹ nhàng mà cương quyết kéo tay của Lệ Tát ra, cầm cái áo sơ mi ở trên đầu giường.
"Bạn gái?! Anh thật khốn nạn!" Lệ Tát phẫn nộ, tiện tay cầm đồ vật ném về phía người đàn ông nhưng không tới, hắn ta quay đầu bỏ đi, áo ngực màu tím bị ném lên trên cửa phát ra một tiếng vang.
"Này, bình tĩnh đi!" Người đàn ông cười nói, miệng nói nhưng động tác kéo quần của hai tay vẫn không ngừng lại: "Không cần xúc động như vậy, chẳng phải cô và An Đức Lỗ là người yêu sao?"
"Hôm qua tôi đã chia tay với hắn rồi!" Cô ta hai tay che mặt.
"Ồ, thật là đáng tiếc nhỉ, không thì bây giờ cô đi tìm hắn, nói với hắn là hôm qua cô chỉ đùa thôi được không?" Người đàn ông cầm lấy túi bóng tennis ở góc tường khoác trên vai, gửi một nụ hôn gió tới cô gái: "Tạm biệt, Lệ Tát!"
"Anh thật sự khốn nạn! Việt Tiền Long Nhã!"
Việt Tiền Long Nhã, người đàn ông giống như một cơn gió.
Hai mươi tuổi đầu, đúng là độ tuổi tốt nhất của đàn ông, khi thiếu niên bắt đầu một mình đi khắp thế giới sẽ nhanh chóng trưởng thành hơn bằng chính sức mình, làm cho phong thái của anh so với người cùng tuổi trưởng thành hơn. Trên người mang theo hơi thờ xấu xa, cười rộ lên có thể khiến cho các cô gái hét chói tai, tính khí lạnh lùng càng làm cho người ta vừa yêu vừa hận.
Những cô gái là đồ vật đẹp đẽ, Việt Tiền long Nhã rất thích. Thích thân thể mềm mại của họ, thích ánh mắt đa tình của họ, thích âm thanh ngọt ngào khêu gợi của họ, thích phong thái xinh đẹp của họ. Anh hưởng thụ họ, hưởng thụ sợi tóc đan trong ngón tay, làn da trắng mịn, hương thơm của cơ thể cùng với môi lưỡi nóng bỏng.
Anh thưởng thức họ cũng như thưởng thức tác phẩm nghệ thuật vậy, yêu thích, chạm vào, cũng sẽ không vì họ là dừng bước. Anh biết mình là kẻ ăn chơi, điều đó dường như đã ăn vào xương cốt, thích thì tới gần, không thích thì rời đi, truy đuổi, tìm niềm vui ở nhau, có thể lúc này ở cùng nhau nhưng khi muốn rời đi sẽ không lưu lại dấu vết. Đã nhiều năm, hắn luôn như vậy. Nhưng lúc này, hắn biết là không được.
Lục Xuyên Hổ Phách, là một cô gái đẹp như hoa nở ngày xuân. Quen biết trong một trận mưa to, cùng nhau tránh mưa dưới mái hiên, hai người nhìn nhau chăm chú, tới gần, hôn môi, vậy là thuận theo tự nhiên liền kết giao, giống như một đôi uyên ương thân mật, nhưng trong lòng luôn có âm thanh thúc giục anh rời đi, vậy là anh vẫn đi không chút do dự.
Thế nhưng trong lòng như có một lỗ hổng, đi càng xa, càng thấy đau. Sau khi rời khỏi cô, mỗi người anh gặp đều giống cô, lại vẫn không phải là cô. Trong mỗi một ánh mắt, một nụ cười đều thấy hình bóng của cô, trong lúc dây dưa lại phát hiện hoàn toàn không giống cô. Lúc buông thả cùng với người con gái khác, trước mắt anh đều là gương mặt của cô, anh mới biết, anh rốt cuộc anh không thể đi thêm được nữa.
Chạm nhẹ vào chiếc vé máy bay, hy vọng khi trở về Hổ Phách sẽ không tức giận, hay là tặng cho cô ấy món quà tốt nhất nhỉ, nhưng mà Hổ Phách thích cái gì đây? Nhẫn? Trực tiếp cầu hôn sao?
"Anh? Anh có ở trong không? Em đi vào nhé!" Cửa phòng khép hờ bị đẩy ra, một cô bé khuôn mặt ngọt ngào đi vào. Trong phòng chỉ treo vài bức tranh, để vài cái giá vẽ, góc tường đặt khá nhiều bức tranh đẹp, nhưng rèm không mở làm cho người ta không thể nhìn rõ trên tranh vẽ gì. "Gì thế này, đây là tranh gì vậy...." cô gái đi đến bên cửa sổ vén bức rèm ra một chút.
Ánh sáng đột ngột làm cho cô bị lóa mắt, chờ khi thích ứng được ánh sáng mới thấy rõ nội dug của bức tranh, sắc mặt cô liền trắng bệch, lùi về phía sau vài bước, không cẩn thận làm đổ giá vẽ, phát ra tiếng vang thật lớn.
Hồi phục lại tinh thần, cô cuống quýt quỳ trên mặt đất nhặt những chiếc bút vẽ bị rơi, nhưng khi nhìn người trên bàn vẽ, cô cúi đầu, một giọt nước mắt chảy xuống theo hai má.
"Anh đã nói rồi phải không? Mĩ Toa Tử, đừng có đến phòng vẽ tranh của anh." Biểu cảm lạnh nhạt đứng ở cửa sổ nhìn cô em gái đang quỳ trên mặt đất. Ngoài mặt thì nhu hòa nhưng thật ra là người vô cùng cường thế.
"Vâng.... em xin lỗi anh! Là mẹ bảo em gọi anh xuống ăn cơm." Mĩ Toa Tử vội vàng đứng dậy, cây bút vẽ cầm không chắc rơi xuống bức tranh, để lại một dấu vết đỏ sậm trên mặt nhân vật, " Xin lỗi! Xin lỗi!" Mĩ Toa Tử không ngừng cúi đầu nhận lỗi.
Hạnh Thôn đi tới, cầm lấy bút vẽ trong tay Mĩ Toa Tử, cúi người nhặt bức tranh trên mặt đất lên, "Em đi xuống trước đi, anh sẽ xuống ngay."
"Vâng!" Mĩ Toa Tử cúi đầu, đi đến cửa lại dừng bước, "Xin lỗi! Xin lỗi anh! Tha thứ cho em được không?! Lúc đó em thật sự không hiểu chuyện, em không biết sẽ làm anh khổ sở như thế này, xin lỗi anh....." Âm thanh đã nghẹn ngào.
"Em đi xuống trước đi." Hạnh Thôn quay lưng về phía Mĩ Toa Tử, không quay đầu lại, Mĩ Toa Tử che miệng chạy ra.
Hạnh Thôn còn nhớ rõ trước đây, khi em gái được sinh ra, cậu đã nắm tay em gái mình nói sẽ làm một người anh tốt. Cậu cũng từng cõng em gái đi chơi, đưa cô bé tới trường, họ từng là hai anh em vô cùng thân thiết, nhưng tất cả, vào thời điểm biết rõ sự thật, không thể làm nổi nữa.
Cậu ngẩng đầu, nhìn mỗi một bức tranh trong gian phòng này.
Hổ Phách cười, Hổ Phách ngủ say, Hổ Phách tức giận, còn có, Hổ Phách khóc.
Hạnh Thôn đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve bức tranh với khuôn mặt đang khóc, cũng như phải giúp cô ấy lau đi nước mắt.
"Anh phải nói xin lỗi em, Hổ Phách, thật sự xin lỗi." Cậu chậm rãi kéo lại bức màn, cầm lấy tấm thiệp mờ trên bàn, đóng cửa phòng tranh lại. Tấm thiệp mời trong trắng thuần khiết phảng phất có thể thấy được mấy chữ học viện thanh xuân.
Bức màn màu đỏ tương nhuộm thành màu đỏ.
Bình thường đàn ông của quốc vương ngồi ở trên ghế xa hoa, trước mặt là thiệp mời trong trắng thuần khiết. Cậu mở ngăn kéo, bên trong lấy ra một chiếc cúc áo trong suốt, nắm chặt trong lòng bàn tay, trong lòng âm thầm ra quyết định.
Buổi tập luyện của học viện tiến hành không có thứ tự.
Hổ Phách ngày càng quen thuộc với sự quấy rầy mỗi ngày của ba người đàn ông. Mỗi ngày cùng Lòng Mã tan học, cậu ta đưa mình về nhà, ở trước cửa hôn tạm biệt, mẹ có ca trực cậu ta liền ở lại qua đêm. Bất Nhị ở trường học càng thêm làm càn, nhân lúc không có người chú ý liền hôn cô, ở cửa hàng tiện lợi nơi cô làm việc khi cô có ca đêm thì cậu ta cũng sẽ qua đêm ở đó khi rảnh rỗi.
Bỏ ra hai ngày đường xá xa xôi, rất nhanh cũng đã đến học viện rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.