Độc Dược Mê Dục

Chương 21: Trở thành sự lựa chọn tốt nhất của chị

Mặc Hàn Nghiễn

23/10/2016

"Nam Thứ Lang, anh đi xem Long Mã từ hôm qua nó trở về luôn ở trong phòng, bữa tối cũng không ăn, bữa sáng hôm nay cũng không xuống, bóng cũng không luyện, bây giờ sắp đến bữa trưa vậy mà anh cũng không lo lắng một chút, thật là...". Luân Tử vừa lấy quần áo ở trong máy giặt ra, vừa ném ánh nhìn oán giận về hướng Nam Thứ Lang đang giả vờ đọc báo thực ra là đang xem bikini. Ngày hôm qua khi Long Mã trở về bà đã cảm thấy vẻ mặt bất thường, hôm nay đến cả luyện tập tennis cũng không, Luân Tử vô cùng lo lắng.

Nam Thứ Lang lại lật một trang báo: "Em không phải vẫn luôn lo lắng Long Mã ngoại trừ tennis cái gì cũng không quan tâm sao? Bây giờ không cần phải sốt ruột nữa, chắc chắn là cãi nhau với bạn gái rồi, chuyện tình yêu của bọn trẻ thường như vậy mà, không có chuyện gì đáng lo cả." Vâng, này thì mỹ nữ!

"Gì vậy? Chuyện tình yêu? Nam Thứ Lang, anh nói rõ ràng cho em?!" Luân Tử ném quần áo trong tay xuống, đoạt lấy báo trong tay Nam Thứ Lang, làm cho những hình ảnh trong báo bị lộ ra hoàn toàn, trên mặt báo là những cô nàng mặc bikini diêm dúa lòe loẹt làm cho Luân tử đen mặt, nhưng mà hiện tại chuyện của con trai quan trọng hơn, đợi sau khi biết rõ chuyện của con trai như thế nào rồi xử lý Nam Thứ Lang cũng không muộn.

"A... a...a... Luân Tử, em nhẹ tay thôi! Long Mã yêu ai cũng không có sao cả, anh ở độ tuổi của nó đã thay đổi không biết bao nhiêu bạn gái rồi. A...a...a...!"

"Anh biết chuyện gì? Anh đã gặp cô bé kia rồi sao?" Luân Tử truy hỏi đến cùng không buông tha, trong lòng thầm ghi nợ với Nam Thứ Lang, lát nữa sẽ tính sổ với hắn về những nười phụ nữ trước kia.

"Chuyện này nhìn ra rất dễ mà, lúc thì nghiêm mặt lúc thì cười ngây ngô, không phải yêu đương thì là gì? Nhưng mà chuyện này của thằng bé em đừng quang tâm, chuyện của con trẻ cứ để chúng tự giải quyết đi."

"Thật là, em vẫn luôn lo lắng Long Mã sẽ bị anh làm hư hỏng," nghĩ lại đến thời điểm tuổi trẻ phong lưu của Nam Thứ Lang, Luân Tử liền tức giận, "không ngờ ngoại trừ dạy chơi tennis, những chuyện khác đều không ra sao cả. Bây giờ chuyện yêu đương lại thành ra thế này, anh nói em làm sao có thể không quan tâm đây."

Trong nhà có hai đứa con trai, Long Nhã tuy rằng không phải đứa con do bà sinh ra, nhưng bà cũng hết lòng làm những việc mà một người mẹ phải làm, nhưng Long Nhã lại là một đứa bé rất tự chủ, đã nhiều năm nay không có một chút tin tức gì, nhưng thằng bé cũng đã lớn, biết mình đang làm gì, Luân Tử ngoại trừ ủng hộ cũng không có cách nào khác. Long Mã từ nhỏ đã được Nam Thứ Lang dạy chơi tennis, ngoại trừ tennis ra cái gì cũng không quan tâm, nhưng trên đời có rất nhiều chuyện không phải là chơi bóng có thể giải quyết, lỡ như sau này không thể chơi tennis, vậy Long Mã muốn làm gì. Trong cuộc sống không thể chỉ có mỗi tennis được. Bây giờ biết được Long Mã có bạn giá, Luân Tử đáng lẽ là vô cùng vui mừng, nhưng mà một chút kinh nghiệm yêu đương cũng không có, thằng bé rất có thể sẽ làm hỏng chuyện. Con của mình bản thân còn không biết sao, đến lúc nhận thức được sự việc thì đã không thể vãn hồi, như vậy sẽ rất dễ bị tổn thương.

"Nam Thứ Lang, anh không phải vẫn nói có rất nhiều phụ nữ sao? Kinh nghiệm phong phú như vậy sao anh không đi chỉ giáo cho Long Mã nhỉ!" Luân Tử xụ mặt nhìn Nam Thứ Lang, "Em mặc kệ anh nói như thế nào, bữa trưa em phải nhìn thấy Long Mã, nếu không thì anh tự xử lý đi....."

"Biết rồi, biết rồi, anh đi, anh đi,Luân Tử em đừng đụng đến đồ sưu tầm của anh!" Nam Thứ Lang chạy lên lầu nhanh như chớp.

Việt Tiền Long Mã chôn cả người ở trong chăn, mèo cưng Tạp Lỗ Tân kêu hai tiếng bên trái cậu, lại nhảy sang bên phải kêu hai tiếng, vậy mà vẫn không lấy được sự chú ý của chủ nhân.

Đang nghĩ gì vậy? Hôm qua tiền bối nói muốn tách ra? Trong giấc mơ vẫn là hình ảnh tiền bối rơi lệ nhìn cậu nói không lên lời? Cho dù là ai, đều khiến hắn rất khó chịu.

Loại cảm giác này không giống cảm giác chơi thua một trận tennis, bởi vì chơi thua có thể thắng lại, dù đối thủ có khó đến mức nào, chỉ làm cho cậu càng cố gắng, càng trở nên mạnh hơn. Nhưng trong tình cảm, đối diện với cô ấy, là cậu không nỡ khiến cho vô ấy tổn thương dù chỉ một chút. Không có ai dạy cậu phải làm như thế nào. Chuyện này phải giải quyết như thế nào, mới có thể làm cho bản thân hết khó chịu đây?

"Này, chàng trai, con không ăn cơm là muốn đói chết sao?" Nam Thứ Lang đẩy cửa một cách lười biếng, miệng ngậm khói đi vào phòng của Long Mã.

"..." Long Mã vẫn ở yên trong chăn không nói lời nào, hoàn toàn không để ý đến ông già không nghiêm túc này, Tạp Lỗ Tân lại nhảy tới chân Nam Thứ Lang kêu meo meo.

"Sao vậy? Hẹn hò không suôn sẻ sao? Có cần cha nghĩ cách giúp con không? Phải biết rằng tình sử của cha vô cùng phong phú đó, ở tuổi của con đã thay vài bạn gái rồi."

"... Tiền bối nói muốn chia tay với con." lặng im một lúc lâu, Long Mã nói một cách rầu rĩ, không còn cách nào khác, mặc dù cha già không có cảm giác đáng tin, nhưng cũng không tìm được người khác giúp đỡ cả.



"Chuyện này, có chút khó khăn đây..." Nam Thứ Lang gãi đầu, tuy rằng ông chỉ gặp cô bé Hổ Phách kia một lần , nhưng thời gian ngắn ngủn một bữa cơm, có thể thấy được đây là một cô gái tốt, đối xử với người khác rất chân thành nhiệt tình, nói chuyện có chừng mực, lớn lên cũng khá xinh đẹp, tuy là không biết Long Mã làm thế nào để ở bên cô bé đó, nhưng mà hai anh em người trước người sau quan hệ qua lại có làm cô bé cảm thấy rấ khó xử không? Một khi xuất hiện vấn đề, sẽ rất dễ ràng nói ra lời chia tay.

"Là con chọc cô bé tức giận sao?"

".....Con ..... gặp tiền bối qua lại với người trước, rất tực giận, nên con... ép buộc tiền bối....."

"Đợi..... đợi một chút! Ép buộc? Là loại chuyện mà cha nghĩ sao?" Nam Thứ Lang kinh hãi đến cả khói trong miệng cũng rớt, chuyện này, con trai của mình không biết từ bao giờ lại trở thành thế này vậy?!

"Ngay từ đầu, cũng là con ép buộc tiền bối, nên cô ấy mới đồng ý cùng với con."

"Long Mã," Nam Thứ Lang tung chăn lên, bắt đứa con ngồi xuống, nói một cách nghiêm túc: "Con có biết bản thân đang làm gì không?"

"Con biết, đây là phạm tội. Nhưng con không còn cách nào, con không nghĩ ra cách khác để tiền bối có thể ở cùng một chỗ với con. Nếu tiền bối nói ra, chắc con sẽ bị đưa vào trung tâm quản giáo, nhưng tiền bối rất tốt, không nói gì với ai, mà đồng ý kết giao với con." Long Mã nở nụ cười, "Ở cùng với tiền bối thật sự rất vui, chỉ là con thấy vẫn không đủ. Không muốn tiền bối gặp người khác, ghét tất cả những người quá thân cận với tiền bối, quá nhiều người kết giao với tiền bối, con cảm thấy sẽ làm ra chuyện đáng sợ."

"Tiền bối của con thật sự là người tốt, không thì con đã xong đời rồi!" Nam Thứ Lang ngồi xuống giường của Long Mã, sự việc càng phiền toái hơn so với trong tưởng tượng rồi, "Nếu đã là người tốt vậy thì bị nhiều người thích hoặc theo đuuổi là không thể tránh khỏi. Long Mã, con còn quá nhỏ, sau này chuyện gì sẽ xảy ra không ai biết, có lẽ đây chỉ là đoạn tình cảm đầu tiền trong cuộc đời của con, cho nên con mới đặc biệt coi trọng, nhưng sau này con sẽ gặp càng nhiều cô gái tốt hơn, cho nên...."

"Những cô gái khác có tốt hay không con cũng không quan tâm? Họ cũng không phải là tiền bối. Cha à, lúc còn trẻ cha có từng nghĩ sau này muốn làm gì không?"

"Đương nhiên là nghĩ rồi" Nam Thứ Lang có chút mơ hồ, lời nói này nghĩa khá rộng.

"Con cũng vậy, nhưng dù còn nghĩ như thế nào, tiền bối vẫn nhất định phải ở bên con". Trong ánh mắt của Long Mã lộ ra ánh sáng kiên định, "Mặc kệ tiền bối trở thành thế nào, Việt tiền Long Mã trở thành thế nào, nói chung nhất định phải ở cùng nhau.'

"....." Nam Thứ Lang nhìn đứa con bỗng nhiên không còn mê mang, thở dài trong lòng, bướng bỉnh không phải là chuyện tốt, nhưng chuyện ngày, ngoại trừ chính bản thân Long Mã, không ai có thể giúp được gì cả. "Nếu như vậy, con phải tranh thủ ngay đi, nhưng nếu để bản thân chết đói thì tranh thủ cũng không nổi đâu, chỉnh đốn lại nhanh chút rồi xuống, đừng làm mẹ con lo lắng."

Nhớ tới hai ngày trước Long Nhã gọi điện thoại, Nam Thứ Lang cảm thấy hỏng bét rồi, thật là... hai đứa con này bây giờ làm sao mới bớt lo đây.

"Mẹ," gần tối, Luân Tử thu quần áo ở trong sân, Long Mã đánh bóng xong đầu đầy mồ hôi ngồi xuống hành lang, ".... Trước kia tại sao mẹ lại yêu cha con?" Đối với những đánh giá của cha bị cậu bỏ qua.

"Chuyện này sao...." Đột nhiên bị con trai hỏi vấn đề này, sắc mặt Luân Tử trở nên đỏ bừng, "Bởi vì cảm thấy cha con thật sự đáng tin cậy thôi"

"Hoàn toàn không cảm thấy...." Long Mã nghĩ muốn mắt trợn trắng, người đàn ông đáng tin cậy so với người mà cả ngày chỉ biết xem tạp chí tinh dục, lấy việc bắt nạt con làm thú vui hoàn toàn không phù hợp.

"Vậy Long Mã con cảm thấy là vì cái gì? Luân tử cũng ngồi xuống bên cạnh con, lần đầu tiên cùng con trai tâm sự.



"..... Con không biết"

"Long Mã thích cô gái như thế nào?"

"....Mẹ, con thích tiền bối, Lục Xuyên tiền bối."

"Lục xuyên .....Hổ Phách? Là Hổ Phách sao?"

"Đúng vậy, chính là tiền bối."

"Long Mã! Đó là bạn gái của Long Nhã mà! Tại sao....."

"Không phải! Tên cặn bã Long Nhã kia không hề thích tiền bối! Không nói lời nào đã đi, cũng không hề liên lạc gì với tiền bối hết, hắn thật sự không thích tiền bối!"

"Nhưng....." Còn hơn cả Nam Thứ Lang, chuyện hai anh em cùng yêu một cô gái càng làm cho Luân Tử lo lắng.

"Mẹ, trước khi Long Nhã đưa về nhà con đã thích tiền bối, vô cùng thích. Sau này tiền bối trở thành bạn gái của Long Nhã, con rất buồn, bây giờ Long Nhã đã đi rồi, vậy chuyện con và tiền bối cùng với nhau không vấn đề gì đúng không? Mẹ sẽ ủng hộ con chứ?"

Chưa từng thấy đứa con trưởng thành nhìn chăm chú chờ đợi, lời nói phản đối cuối cùng không thể thành lời, Luân Tử thở dài, "Hổ Phách, thật sự là một cô gái vô cùng tốt. Nếu được mẹ hy vọng các con sẽ không ai bị tổn thương."

"Nhưng mà, bên cạnh tiền bối luôn có rất nhiều người. Con nghĩ, chỉ cần con thật sự thích tiền bối, giống như thích tennis vậy, thì có thể luôn ở bên nhau. Nhưng hình như không đủ, người thích tiền bối nhiều lắm, mẹ, con không biết làm thế nào cả."

"Long Mã, thật ra không chỉ đàn ông, phụ nữ cũng rất hay thay đổi. Họ có thể vì con chơi bóng, dáng vẻ đẹp trai mà thích con, cũng sẽ vì nụ cười xấu xa mà thích Long Nhã, họ sẽ vì nhiều nguyên nhân mà thích đủ loại người. Cô gái tốt, bên cạnh sẽ có nhiều lựa chọn, cô ta sẽ vì một cáy nháy mắt mà càng thích con, đồng ý kết giao với con, nhưng, mặt khách điểm hấp dẫn của cô ta cũng sẽ không biến mất."

"Con... Chỉ là một trong những sự lựa chọn của tiền bối sao? Mẹ," im lặng một lát, Long Mã ôm đầu gối, cái đầu chôn sâu bên trong, Luân Tử không thể nhìn được vẻ mặt của con, nhưng bà có thể cảm giác được, Long Mã giống như ánh sáng của sao Bắc Cực lấp lánh, ánh sáng trên người đang dần ảm đạm. "Mẹ ơi, con rất buồn."

"Đúng vậy, cho nên, con phải cố gắng trở thành lựa chọn tốt nhất của cô bé." Luân Tử xoa đầu con trai.

"Trở thành..... Lựa chọn tốt nhất?" Long Mã chậm rãi ngẩng đầu nhìn mẹ.

"Đúng, như vậy, cô ấy sẽ là của con. Cho nên con phải cố lên, Long Mã." Luân Tử cười cổ vũ con trai, chưa bao giờ có cơ hội như thế này, đứa con luôn kiên định dũng cảm tiến lên cũng sẽ có lúc mê man.

"Vâng" Long Mã cũng cười, tiền bối, tôi sẽ không bỏ cuộc, tôi sẽ chở thành lựa chọn tốt nhất, để trong mắt chị chỉ có một mình tôi thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Dược Mê Dục

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook