Chương 23
Ức Cẩm
26/02/2014
Tiểu Kim bất tỉnh nhân sự, sức chiến đấu của Mạch Nhiên lập tức giảm
xuống giá trị âm, hoàn toàn biến thành một miếng thịt nằm trên thớt.
Đám lưu manh đều cười ha hả lên, có một tên nhận ra Mạch Nhiên: “Đây chẳng phải là người xuất hiện trên TV sao? Chính là ngôi sao đó, mấy anh trai hôm nay chúng ta vận lớn rồi, được nếm thử mùi vị nữ minh tinh nổi tiếng.”
Mấy tên còn lại vừa nghe như vậy tất cả đều hưng phấn hẳn lên, bọn họ nhìn Mạch Nhiên cười với nói với nhau: “Nghe nói hiện tại cô em đang mang thai. Nhưng là giả, không bằng để cho các anh trai đây giám định một chút, xem cảm xúc thế nào…”
Nghe mấy câu ô uế này, Mạch Nhiên khiếp sợ đến nỗi tim đập thình thịch, liều mạng muốn lay Tiểu Kim dậy.
Thế nhưng cô ta say rượu thực sự là rất đáng sợ, không những không thể bảo vệ Mạch Nhiên mà còn liên lụy đến cả cô. Mạch Nhiên không phải là không có lương tâm mà vứt bỏ cô ta để chạy lấy thân. Dưới tình thế cấp bách này, Mạch Nhiên chỉ có thể hô to gọi người đến cứu mạng, hy vọng có người qua đường thấy chuyện bất bình mà rút dao tương trợ, có thể cứu giúp hai người bọn họ trong lúc nước sôi lửa bỏng.
Nhưng mà không gọi còn tốt, gọi rồi lại khiến cho những người đi đường hoảng sợ, lặn mất tăm. Trái lại, một con chó bị lạc đứng bên cạnh cái thùng rác lại hướng về đám du côn mà sủa lên mấy tiếng.
“Đồ chó chết, xéo đi!” Tên cầm đầu đám du côn tức giận đá con chó đáng thương một cước.
Con chó gầy da bọc xương kia bị đá văng thật xa, gượng dậy không cam lòng mà sủa thêm vài tiếng nữa, nhưng cuối cùng vẫn vù địch quá đông mà quay đầu chạy mất.
Mạch Nhiên tuyệt vọng. Bọn lưu manh một lần nữa hướng ánh mắt về phía hai người họ, con mắt đỏ ngầu như lang sói, tràn ngập sự thèm khát, cảm giác như chẳng mấy chốc bọn chúng sẽ xông lên xé xác cô.
Lúc ấy, Mạch Nhiên sợ đến cùng cực. Nếu như lúc này có ai đó tới cứu cô, thì dù là con chó, cô cũng nguyện ý lấy nó.
Ngay trong lúc cái ý nghĩ quái đản này xuất hiện trong đầu Mạch Nhiên, thì con chó lang thang kia đã quay lại. Không chỉ có như vậy, nó còn kéo đến một con chó khác giúp đỡ. Hai con chó cứ thế hướng về phía bọn du côn mà sủa nhặng xị cả lên.
Mạch Nhiên vui buồn xen lẫn! “Ông trời ạ, tôi nói chó đến, ông liền sai chó đến, lẽ nào ông muốn tôi cưới một con chó thật sao?” Khoan đã! Con chó mới đến kia, Mạch Nhiên nhìn thế nào cũng quen mắt!
Cô từ kinh ngạc, lấy lại tinh thần tập trung nhìn kĩ. Sau đó kìm lòng không được mà kêu lên: “Thẩm Tiểu Suất!”
Thẩm Tiểu Suất nghe được giọng của Mạch Nhiên, sủa càng hung dữ hơn. Thẩm Tiểu Suất thuộc giống Husky cho nên thân hình oai phong lẫm liệt, khiến cho bọn du côn kia sợ hãi. Tên cầm đầu mạnh miệng nhưng cũng không dám tiến lên một bước.
“Mẹ nó, bọn chó chết ở đâu đến thế này? Mày, mau chóng đuổi chúng nó đi!” Tên cầm đầu ra lệnh cho đồng bọn.
Tên kia móc ra một con dao nhọn, chĩa về phía Thẩm Tiểu Suất: “Cút đi! Không tao chặt chân mày!”
Thẩm tiểu suất không hề lùi một bước, nó vẫn sủa inh ỏi, đối mặt với con dao nhọn hoắt nhưng không hề sợ hãi. Ngược lại chính là Mạch Nhiên đứng bên cạnh giữ tay tên côn đồ kia, rất sợ hắn ta làm Tiểu suất bị thương.
“Cẩn thận” Con dao gần sát tới Thẩm tiểu suất Mạch Nhiên khẩn trương kêu to lên.
Ngay thời khắc mấu chốt ấy, một ánh đèn xe ô tô vụt sáng giữa màn đêm tối đen. Sau đó Mạch Nhiên nghe thấy còi xe vang lên. Chiếc xe màu đen vô cùng quen thuộc kia lao đến chỗ bọn họ với một tốc độ rất nhanh. Bọn côn đồ hoảng sợ tản ra. Mạch Nhiên đỡ Tiểu Kim dậy, nhìn thấy chiếc xe dừng trước mặt, cửa xe mở ra. Thẩm Lâm Kỳ nghiêm mặt ra lệnh: “Lên xe!”
Mạch Nhiên lúc đó cảm động thiếu chút nữa bật khóc. Trời ạ! Cuối cùng cũng phải là chó đến cứu cô a!
Mạch Nhiên dùng toàn bộ sức lực, đẩy Tiểu Kim vào trong xe, sau đó chuẩn bị chui vào trong xe. Bất ngờ tên du côn kia kéo cô lại dí con dao sắc nhọn vào cổ cô!
” Fuck, mày dám dọa đánh tao à? Mau xuống đây, nếu không tao giết cô ta!”
Mạch Nhiên bị sự việc đột ngột này làm cho sợ đến choáng váng đầu óc, mãi đến khi con dao sắc bén chạm vào cổ, cô mới lấy lại tinh thần. Thẩm Lâm Kỳ nghiêm mặt bước ra khỏi xe, ánh mắt hung dữ như con thú hoang, mang theo tia sát khí lạnh thấu xương.
Anh nói: “Mày dám động vào một sợi tóc của cô ấy, tao đảm bảo mày sẽ sống không bằng chết.”
Giọng nói lạnh như băng, khiến người nghe không khỏi sợ hãi. Mạch Nhiên rõ ràng cảm giác được tên du côn kia run rẩy một chút, lấy đao đích thủ đều có một chút vi địa run. Nhưng vì sợ mất mặt trước đệ tử, hắn vẫn cố tỏ ra ngang ngược: “Mày, mày còn dám nói mạnh miệng! Dám lừa ông đây à? Ông đây còn sợ mấy lời đó của mày sao?”
Tên khốn kia nói những lời này chẳng qua là muốn tự khiến mình thêm can đảm mà thôi, nhưng vì hắn quá căng thẳng cho nên không điều tiết được sức của tay, lưỡi dao sắc nhọn khẽ bén vào cổ Mạch Nhiên
Mạch Nhiên hét lên một tiếng đau đớn. Cô cảm giác được có một dòng ấm áp theo cổ chảy xuống.
“Muốn chết à?” Chớp mắt một cái, Thẩm Lâm Kỳ đã lao đến, tốc độ nhanh kinh người, Mạch Nhiên còn không kịp phản ứng. Thẩm Lâm Kỳ một tay cướp lấy con dao, một tay thụi vào mặt tên kia một nắm đấm.
Cùng lúc đó, Thẩm tiểu suất và con chó lang thang chạy đến ngoạm vào đùi hắn ta một phát! (hê, như đúng rồi ấy nhỉ ^^)
“A! ! !”
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên. Tên cầm đầu ngã lăn quay trên mặt đất, gào khóc đau đớn. Bọn người còn lại đều sợ xanh mặt, không dám ở lại chống đỡ mà bỏ chạy hết lượt. Một lát sau tên cầm đầu cũng đau đớn bò dậy muốn bỏ chạy.
Mạch Nhiên vội vàng ôm cổ, chạy đến đá con dao văng ra xa, sau đó hung hăng tặng cho tên kia một cước.
Một tiếng hét chói tai qua đi, tên khốn kia rốt cuộc ngất lịm.
Mạch Nhiên từ trước tới nay chưa bao giờ sáng khoái như vậy. Cái loại chỉ biết ăn hiếp phụ nữ như vậy, kiếp trước nhất định là băng vệ sinh có cánh! Đời này đầu thai cũng chỉ làm cái quần của Nhạc Bất Quần mà thôi! Ngay lúc Mạch Nhiên còn đang do dự chưa đi tới, định đá tên kia thêm mấy cước nữa thì Thẩm Lâm Kỳ đứng bên cạnh bỗng nhiên lôi cô vào lòng, kéo cái tay đang bưng cổ của cô ra.
Vết thương trên cổ lộ ra ngoài, Mạch Nhiên đau đến nhe răng trợn mắt.
Bên tai cô truyền đến một tiếng hừ lạnh: “Bây giờ vẫn còn biết đau sao? Vừa rồi bỏ trốn ra ngoài sao không nghe thấy em kêu một tiếng?”
Giọng điệu này quả thực không giống với giọng điệu người cha giáo huấn con gái. Mạch Nhiên đang cảm kích bỗng hóa thành tức giận, chịu đựng đau nhức nói: “Ai cần anh lo?”
Thế nhưng nói ra những lời này rồi, cô chẳng thế nào chống lại ánh mắt của anh. Con ngươi anh đen đặc như đá, ẩn hiện dưới ánh đèn mờ nhạt cuối con đường, giống như biễn lớn mênh mông khiến cho người ta dễ dàng rơi vào.
Mạch Nhiên lòng trống rỗng, nhanh chóng cúi đầu tránh ánh mắt Thẩm Lâm Kỳ. Nhưng anh đột nhiên cúi xuống, nhìn chằm chằm cô.
Cô không biết anh muốn làm gì, mãi đến khi trên cổ cảm thấy một tia ấm áp mềm mại, lúc ấy cô mới tỉnh ngộ, há hốc miệng nhưng một câu cũng không thốt lên lời.
Thẩm Lâm Kỳ, anh, anh, anh đang liếm vết thương trên cổ cô!
Lúc ấy, Mạch Nhiên cảm giác như tóc gáy đều dựng hết cả lên! Cô dùng hết sức đẩy mạnh anh ra: “Anh có bệnh à? Anh nghĩ anh là quỷ hút máu sao?”
Thẩm Lâm Kỳ cũng không hề tỏ ra xấu hổ vì hành động biến thái ấy của mình. Ngược lại, anh bình tĩnh lau khô vết máu trên môi, khóe miệng nhếch lên nói: “Nếu như anh là quỷ hút máu, nhất định sẽ hút khô em.”
Hút khô?
Là Mạch Nhiên nghe lầm? Vì sao hai chữ này từ trong miệng Thẩm công tử nói ra lại có chút… dâm tà
Mạch Nhiên và Tiểu Kim rời khỏi đoàn phim đã xảy ra bao sóng to gió lớn, đạo diễn Tưởng triệu tập toàn bộ đoàn phim, trước mặt mọi người mà phê bình Mạch Nhiên. Tại cuộc họp, cô chính là bên sai trái phải chịu giáo huấn, bị mắng xối xả vào mặt. Thẩm Lâm Kỳ ngồi một bên hoàn toàn làm ngơ từ đầu đến cuối, để mặc cô mất hết cả mặt mũi.
Nhưng mà như vậy cũng chưa phải thảm hại nhất. Kinh khủng hơn thế chính là Mạch Nhiên đã chọc giận đến Linda. Từ cái lần khi còn đang quay Rock Girl mà Mạch Nhiên tự ý rời đoàn phim, Linda đã giáo huấn cô một trận tơi bời rồi, lần này còn hơn thế, Linda cấm đoán Mạch Nhiên đủ điều luôn.
Vừa nghe Linda nói xong, Mạch Nhiên liền phiền muộn trong lòng.
Để đẩy nhanh tiến độ quay, thời gian riêng dành cho diễn viên vốn đã rất ít rồi, vậy mà trong khoảng thời gian rảnh hiếm hoi ấy, Linda còn quy định Mạch Nhiên không được đi đâu, điều này đối với cô mà nói, quả thực là ngồi tù khổ sai..
Trong lúc Mạch Nhiên còn đang do dự không biết có nên vượt ngục hay không, thì tin vui truyền đến. Vì lượng ratitng người xem của Tình yêu tới liên tục tăng cao cho nên phía nhà sản xuất quyết định điều chỉnh nội dung kịch bản. Theo kế hoạch ban đầu là mười sáu tập thì bây giờ tăng lên hai mươi tập, còn có thêm một số ngoại cảnh, vốn để đáp lại sự nhiệt tình của khán giả.
Thông báo này vừa đưa ra, Mạch Nhiên đang vì mấy ngày bị cấm đoán mà tinh thần ủ rũ liền lập tức mừng rỡ. Ý nghĩ duy nhất trong đầu lúc ấy chính là: “Ôi má ơi, cuối cùng cũng không cần phải mỗi ngày trông thấy Thẩm Lâm Kỳ nữa rồi!”
Mặc dù biểu hiện của Thẩm công tử gần đây thực khiến người khác giận sôi máu nhưng Mạch Nhiên nghĩ dù tốt xấu gì anh cũng chủ tập đoàn Tinh Thiên, cũng không thể vì cô mà tùy tiện vứt bỏ công to việc lớn, cơ hội kiếm tiền được, chắc sẽ không theo cô đên trường quay mỗi ngày nữa!
Phụ nữ và sự nghiệp, Thẩm Lâm Kỳ đương nhiên coi trọng sự nghiệp, gạt bỏ phụ nữ sang một bên. Mạch Nhiên ba năm nay ở bên cạnh anh, điều này cô biết rõ.
Nhưng cô không ngờ rằn mình đã đoán sai!
Trong lúc cô đang sung sướng hài lòng chuẩn bị hưởng thụ cuộc sống tự do thì Thẩm Lâm Kỳ đột nhiên xuất hiện. Anh mặc một bộ đồ thể thao, công khai ngồi trên xe ô tô của của đoàn phim.
Mạch Nhiên há hốc miệng, mãi không hết khiếp sợ mà pấy lại tinh thần. Một lúc lâu cô mới nghiêm mặt hỏi: “Anh đến đây làm gì?”
Thẩm Lâm Kỳ đang ôm laptop trên đùi làm việc, không buồn ngẩng đầu lên mà chỉ nói: “Đi du ngoạn ngoại ô.”
Du ngoạn cái muội! Mạch Nhiên tức giận: “Em và mọi người đi đóng phim, không phải đi du ngoạn!”
“Em đóng phim, anh đi du ngoạn. Có liên quan sao?” Anh ngẩng đầu hỏi lại cô.
Mạch Nhiên á khẩu không trả lời được. Theo lý mà, nói đúng là chuyện cô đi diễn và anh đi du ngoạn chẳng có gì liên quan đến nhau cả, nhưng vấn đề là Thẩm công tử lại keo kiệt đến nỗi ngồi nhờ xe đoàn phim đi chơi sao? Rõ ràng là anh chỉ muốn không cho cô tự do mà thôi.!
Nghĩ vậy, Mạch Nhiên vô cùng tức giận, quẳng hành lý sang một bên, đặt mông ngồi xuống ghế, bên cạnh Kiều Minh Dương.
Bên tai cô truyền đến một giọng nói thoáng kinh ngạc. Kiều Minh Dương hỏi: “Sao cô lại ngồi đây?”
“Cùng anh.” Mạch Nhiên ưỡn ngực, “Có ý kiến gì sao?”
Kiều Minh Dương rất biết phối hợp, hắn xua tay: “Nào dám? Có người đẹp làm bạn, cầu còn không được.”
Không hổ là thần tượng khiến hàng vạn fan say mê. Những lời ngon ngọt này khiến Mạch Nhiên cười đến híp cả mắt, không nhịn được quay sáng nhìn xem phản ứng của Thẩm Lâm Kỳ.
Anh chẳng có phản ứng gì, vẫn chăm chú nhìn màn hình laptop. Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa kính xe chiếu lên người anh, những ngón tay thon dài đang gõ nhẹ trên bàn phím. Mạch Nhiên không kìm được nuốt nước bọt!(há há.ngon quá nhờ!)
Bất chợt, Thẩm Lâm Kỳ ngẩng đầu, nhìn cô.
Mạch Nhiên sợ đến tròn xoe mắt, tim đập loạn xạ, trong lòng sinh ra dự cảm bất thường, nhất định sẽ không được yên ổn.
Căn cứ vào qui luật chuyện tốt thì sẩy mất, chuyện xấu thì lãnh hết, dứ cảm cảu Mạch Nhiên đã trở thành sự thật.
Xe đến lúc lúc tới được chân núi, lại còn gặp một trận nở đất, khiến mọi người phải đi bộ hơn mười dặm mới đến địa điểm quay phim. Lúc đó trời đã tối, trên xe ngoại trừ Tiểu Kim và Thẩm Lâm Kỳ, tất cả đều đã vừa đói vừa mệt, vô cùng khốn đốn.
Mạch Nhiên còn thảm hại hơn, chiếc xe cứ lắc lư liên tục, khiến cô rất buồn nôn. Hai lỗ tai ong ong, hai chân mềm nhũn, cơ thể ngã xuống.
♥.•°*”˜˜”*°•.♥
Ngay thời khắc mấu chốt ấy, cô bỗng nhiên cảm thấy một lực đạo trên lưng, hình như có một cánh tay nâng cô lên. Mạch Nhiên vô lực nhìn lại Thẩm Lâm Kỳ, không hề phản kháng lại, thân thể không tự chủ được mà ngả vào người anh. Cùng lúc đó, người cô bỗng nhiên nhẹ tễnh, hai chân rời khỏi mặt đất, cô bị bế lên.
“Thành thật một chút.” Ngài vạn tuế gia nghiêm mặt hạ thánh chỉ.
Kỳ thực cho dù anh không nói, cô cũng sẽ vẫn phải thành thật. Tục ngữ nói hảo hán chịu bỏ qua thiệt thòi trước mắt, có người ôm, ngốc mới buông ra? Mạch Nhiên ngay từ đầu đã quên hết tất bất mãn với anh, thậm chí còn cảm thấy may mắn vì có anh đi cùng, bằng không cô sẽ phải thuê lừa để lên núi mất.
Tuy rằng còn lừa sẽ không bày ra cái vẻ mặt như thế này, nhưng dù sao lừa cũng không đẹp trai như Thẩm công tử được, mà lại còn phải trả phí!
Thẩm công tử đẹp trai cũng không cần đến túi tiền của cô, chí ít cũng khỏe hơn lừa. ╮(╯▽╰)╭
Qua một đêm chuẩn bị, ngoại cảnh rốt cuộc cũng bắt đầu được quay.
Mặc dù Mạch Nhiên trước khi tới đây còn ôm mộng được đi hóng gió, nhưng giờ tới đây rồi, cô mới ý thức được, đi quay ngoại cảnh thật sự đã không thoải mái lại còn gặp đủ các loại rắc rối không tưởng được.
Cảnh quay này chủ yếu chính là: Đỗ Như Phong và bạn của hắn có hẹn đi dã ngoại. Hắn kiếm cớ nhốt Tiểu Thất trong nhà, nhưng không ngờ ra ngoài gặp mưa to, Đỗ Như Phong và bạn bè hắn lạc nhau, phải lưu lại trong núi.
Kiểm tra được tín hiệu di động của Đỗ Như Phong, Tiểu Thất liền một mình chạy tới hang núi, suốt đêm tìm kiếm chủ nhân đang bị lạc. Cuối cùng đến một con dốc lạ cũng nghe được tiếng hắn.
Đỗ Như Phong còn chưa nói xong “Cô đừng xuống, nhanh đi tìm người!” Tiểu Thất đã nhảy xuống cùng hắn.
Dưới cái hố, hai người hai mặt nhìn nhau. Đỗ Như Phong tâm tình từ thất vọng đến kinh hỉ rồi lại tuyệt vọng, cuối cùng rốt cục sụp đổ.
“Cô điên à, nhảy xuống làm gì!” Đỗ Như Phong chỉ vào mũi Tiểu Thất mắng to.
Tiểu Thất không rõ chủ nhân vì sao mắng mình, cứ lúng ta lúng túng nhìn.
Đỗ Như Phong lại mắng: “Tôi ở dưới này đợi cả ngày lạnh muốn chết rồi. Khó khăn lắm mới có chút hy vọng, vậy mà…. cô lại nhảy xuống! Cô lại nhảy xuống a!”
Tiểu Thất vẫn không hiểu ý chủ nhân. Tuy nhiên từ những lời này cô phân tích được ra hai điều: Thứ nhất chủ nhân đói bụng, thứ hai chủ nhân rất lạnh.
Trên người cô không có cái gì có thể ăn, nhưng cơ thể cô có thể duy trì nhiệt lường, vì vậy cô ôm lấy Đỗ Như Phong.
Đỗ Như Phong ngây dại. Từ nhỏ những chỗ nhỏ thất trên người truyền đến tia ấm áp, khiến hắn thần kinh vốn căng thẳng cả ngày đều thả lỏng. Hắn cảm thấy mệt muốn chết, nhưng lại có cảm giác an toàn không thể nói lên lời. Điều này khiến cho hắn nhớ tới người mẹ đã mất nhiều năm của mình. Ký ức như thủy triều dâng lên, trong cảm giác ấm áp ấy, hắn từ từ chìm vào giấc ngủ.
Nhưng năng lượng Tiểu Thất đã gần hết, chậm rãi ngừng hoạt động.
Mạch Nhiên và Kiều Minh Dương giờ này khắc này đang ngồi ôm nhau, chính là để quay cảnh này.
Xung quanh tất cả đều là lá khô, chiếc camera đang chĩa về phía hai người bọn họ. Kiều Minh Dương dưới công lực xuất quỷ nhập thần của nhân viên hóa trang, nhìn qua gương mặt râu ria mọc dày, trông có anh vô cùng tiều tụy, không gì sánh được.
“Ôm!” Đạo diễn ra lệnh.
Mạch Nhiên dang hai tay, ôm lấy Kiều Minh Dương. Hắn tựa đầu trong lòng cô, ý thức dần dần mơ hồ, trong miệng nỉ non: “Mẹ. . . Mẹ. . .”
Chẳng hiểu sao, cô bỗng nhiên nghĩ tới Bạch Triết.
Một năm rồi từ khi mẹ cô qua đời, mỗi khi Bạch Triết phát bệnh, bác sĩ đều tiêm cho nó một liều an thần. Sau đó nó sẽ dựa vào trong lòng cô mà mơ mơ màng màng gọi mẹ, giống như là mẹ vẫn còn ở bên cạnh bọn họ vậy, chưa từng rời đi
Mạch Nhiên sợ hình ảnh trước mặt sẽ khiến cô khóc, đành phải nhắm hai mắt lại.
“CUT!”
Cảnh quay sau khi kết thúc, đạo diễn Tưởng khó tính đã khen ngợi cô: “Tiểu Bạch biểu tình của cô rất tốt, tốt lắm!”
Mạch Nhiên không biết làm sao mà giải thích với hắn ta tâm tình của mình ngay lúc đó, đành vô tâm vô phế mà cười.
“Để chúc mừng lần này hoàn thành cảnh phim thuận lợi, ngày mai cả đoàn phim được nghỉ ngơi một ngày, đến tăm suối nước nóng trong khách sạn.”
Tưởng Vân Đạt nói xong, hiện trường một trận im lặng, vài giây sau, bỗng nhiên một trận kích động dâng trào.
Mạch Nhiên quyết định tạm thời gạt quá khứ bi thương sang một bên, xoay người kích động bám lấy tay Linda, hỏi: “Linda, có mang theo áo tắm hai mảnh không?”
Đám lưu manh đều cười ha hả lên, có một tên nhận ra Mạch Nhiên: “Đây chẳng phải là người xuất hiện trên TV sao? Chính là ngôi sao đó, mấy anh trai hôm nay chúng ta vận lớn rồi, được nếm thử mùi vị nữ minh tinh nổi tiếng.”
Mấy tên còn lại vừa nghe như vậy tất cả đều hưng phấn hẳn lên, bọn họ nhìn Mạch Nhiên cười với nói với nhau: “Nghe nói hiện tại cô em đang mang thai. Nhưng là giả, không bằng để cho các anh trai đây giám định một chút, xem cảm xúc thế nào…”
Nghe mấy câu ô uế này, Mạch Nhiên khiếp sợ đến nỗi tim đập thình thịch, liều mạng muốn lay Tiểu Kim dậy.
Thế nhưng cô ta say rượu thực sự là rất đáng sợ, không những không thể bảo vệ Mạch Nhiên mà còn liên lụy đến cả cô. Mạch Nhiên không phải là không có lương tâm mà vứt bỏ cô ta để chạy lấy thân. Dưới tình thế cấp bách này, Mạch Nhiên chỉ có thể hô to gọi người đến cứu mạng, hy vọng có người qua đường thấy chuyện bất bình mà rút dao tương trợ, có thể cứu giúp hai người bọn họ trong lúc nước sôi lửa bỏng.
Nhưng mà không gọi còn tốt, gọi rồi lại khiến cho những người đi đường hoảng sợ, lặn mất tăm. Trái lại, một con chó bị lạc đứng bên cạnh cái thùng rác lại hướng về đám du côn mà sủa lên mấy tiếng.
“Đồ chó chết, xéo đi!” Tên cầm đầu đám du côn tức giận đá con chó đáng thương một cước.
Con chó gầy da bọc xương kia bị đá văng thật xa, gượng dậy không cam lòng mà sủa thêm vài tiếng nữa, nhưng cuối cùng vẫn vù địch quá đông mà quay đầu chạy mất.
Mạch Nhiên tuyệt vọng. Bọn lưu manh một lần nữa hướng ánh mắt về phía hai người họ, con mắt đỏ ngầu như lang sói, tràn ngập sự thèm khát, cảm giác như chẳng mấy chốc bọn chúng sẽ xông lên xé xác cô.
Lúc ấy, Mạch Nhiên sợ đến cùng cực. Nếu như lúc này có ai đó tới cứu cô, thì dù là con chó, cô cũng nguyện ý lấy nó.
Ngay trong lúc cái ý nghĩ quái đản này xuất hiện trong đầu Mạch Nhiên, thì con chó lang thang kia đã quay lại. Không chỉ có như vậy, nó còn kéo đến một con chó khác giúp đỡ. Hai con chó cứ thế hướng về phía bọn du côn mà sủa nhặng xị cả lên.
Mạch Nhiên vui buồn xen lẫn! “Ông trời ạ, tôi nói chó đến, ông liền sai chó đến, lẽ nào ông muốn tôi cưới một con chó thật sao?” Khoan đã! Con chó mới đến kia, Mạch Nhiên nhìn thế nào cũng quen mắt!
Cô từ kinh ngạc, lấy lại tinh thần tập trung nhìn kĩ. Sau đó kìm lòng không được mà kêu lên: “Thẩm Tiểu Suất!”
Thẩm Tiểu Suất nghe được giọng của Mạch Nhiên, sủa càng hung dữ hơn. Thẩm Tiểu Suất thuộc giống Husky cho nên thân hình oai phong lẫm liệt, khiến cho bọn du côn kia sợ hãi. Tên cầm đầu mạnh miệng nhưng cũng không dám tiến lên một bước.
“Mẹ nó, bọn chó chết ở đâu đến thế này? Mày, mau chóng đuổi chúng nó đi!” Tên cầm đầu ra lệnh cho đồng bọn.
Tên kia móc ra một con dao nhọn, chĩa về phía Thẩm Tiểu Suất: “Cút đi! Không tao chặt chân mày!”
Thẩm tiểu suất không hề lùi một bước, nó vẫn sủa inh ỏi, đối mặt với con dao nhọn hoắt nhưng không hề sợ hãi. Ngược lại chính là Mạch Nhiên đứng bên cạnh giữ tay tên côn đồ kia, rất sợ hắn ta làm Tiểu suất bị thương.
“Cẩn thận” Con dao gần sát tới Thẩm tiểu suất Mạch Nhiên khẩn trương kêu to lên.
Ngay thời khắc mấu chốt ấy, một ánh đèn xe ô tô vụt sáng giữa màn đêm tối đen. Sau đó Mạch Nhiên nghe thấy còi xe vang lên. Chiếc xe màu đen vô cùng quen thuộc kia lao đến chỗ bọn họ với một tốc độ rất nhanh. Bọn côn đồ hoảng sợ tản ra. Mạch Nhiên đỡ Tiểu Kim dậy, nhìn thấy chiếc xe dừng trước mặt, cửa xe mở ra. Thẩm Lâm Kỳ nghiêm mặt ra lệnh: “Lên xe!”
Mạch Nhiên lúc đó cảm động thiếu chút nữa bật khóc. Trời ạ! Cuối cùng cũng phải là chó đến cứu cô a!
Mạch Nhiên dùng toàn bộ sức lực, đẩy Tiểu Kim vào trong xe, sau đó chuẩn bị chui vào trong xe. Bất ngờ tên du côn kia kéo cô lại dí con dao sắc nhọn vào cổ cô!
” Fuck, mày dám dọa đánh tao à? Mau xuống đây, nếu không tao giết cô ta!”
Mạch Nhiên bị sự việc đột ngột này làm cho sợ đến choáng váng đầu óc, mãi đến khi con dao sắc bén chạm vào cổ, cô mới lấy lại tinh thần. Thẩm Lâm Kỳ nghiêm mặt bước ra khỏi xe, ánh mắt hung dữ như con thú hoang, mang theo tia sát khí lạnh thấu xương.
Anh nói: “Mày dám động vào một sợi tóc của cô ấy, tao đảm bảo mày sẽ sống không bằng chết.”
Giọng nói lạnh như băng, khiến người nghe không khỏi sợ hãi. Mạch Nhiên rõ ràng cảm giác được tên du côn kia run rẩy một chút, lấy đao đích thủ đều có một chút vi địa run. Nhưng vì sợ mất mặt trước đệ tử, hắn vẫn cố tỏ ra ngang ngược: “Mày, mày còn dám nói mạnh miệng! Dám lừa ông đây à? Ông đây còn sợ mấy lời đó của mày sao?”
Tên khốn kia nói những lời này chẳng qua là muốn tự khiến mình thêm can đảm mà thôi, nhưng vì hắn quá căng thẳng cho nên không điều tiết được sức của tay, lưỡi dao sắc nhọn khẽ bén vào cổ Mạch Nhiên
Mạch Nhiên hét lên một tiếng đau đớn. Cô cảm giác được có một dòng ấm áp theo cổ chảy xuống.
“Muốn chết à?” Chớp mắt một cái, Thẩm Lâm Kỳ đã lao đến, tốc độ nhanh kinh người, Mạch Nhiên còn không kịp phản ứng. Thẩm Lâm Kỳ một tay cướp lấy con dao, một tay thụi vào mặt tên kia một nắm đấm.
Cùng lúc đó, Thẩm tiểu suất và con chó lang thang chạy đến ngoạm vào đùi hắn ta một phát! (hê, như đúng rồi ấy nhỉ ^^)
“A! ! !”
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên. Tên cầm đầu ngã lăn quay trên mặt đất, gào khóc đau đớn. Bọn người còn lại đều sợ xanh mặt, không dám ở lại chống đỡ mà bỏ chạy hết lượt. Một lát sau tên cầm đầu cũng đau đớn bò dậy muốn bỏ chạy.
Mạch Nhiên vội vàng ôm cổ, chạy đến đá con dao văng ra xa, sau đó hung hăng tặng cho tên kia một cước.
Một tiếng hét chói tai qua đi, tên khốn kia rốt cuộc ngất lịm.
Mạch Nhiên từ trước tới nay chưa bao giờ sáng khoái như vậy. Cái loại chỉ biết ăn hiếp phụ nữ như vậy, kiếp trước nhất định là băng vệ sinh có cánh! Đời này đầu thai cũng chỉ làm cái quần của Nhạc Bất Quần mà thôi! Ngay lúc Mạch Nhiên còn đang do dự chưa đi tới, định đá tên kia thêm mấy cước nữa thì Thẩm Lâm Kỳ đứng bên cạnh bỗng nhiên lôi cô vào lòng, kéo cái tay đang bưng cổ của cô ra.
Vết thương trên cổ lộ ra ngoài, Mạch Nhiên đau đến nhe răng trợn mắt.
Bên tai cô truyền đến một tiếng hừ lạnh: “Bây giờ vẫn còn biết đau sao? Vừa rồi bỏ trốn ra ngoài sao không nghe thấy em kêu một tiếng?”
Giọng điệu này quả thực không giống với giọng điệu người cha giáo huấn con gái. Mạch Nhiên đang cảm kích bỗng hóa thành tức giận, chịu đựng đau nhức nói: “Ai cần anh lo?”
Thế nhưng nói ra những lời này rồi, cô chẳng thế nào chống lại ánh mắt của anh. Con ngươi anh đen đặc như đá, ẩn hiện dưới ánh đèn mờ nhạt cuối con đường, giống như biễn lớn mênh mông khiến cho người ta dễ dàng rơi vào.
Mạch Nhiên lòng trống rỗng, nhanh chóng cúi đầu tránh ánh mắt Thẩm Lâm Kỳ. Nhưng anh đột nhiên cúi xuống, nhìn chằm chằm cô.
Cô không biết anh muốn làm gì, mãi đến khi trên cổ cảm thấy một tia ấm áp mềm mại, lúc ấy cô mới tỉnh ngộ, há hốc miệng nhưng một câu cũng không thốt lên lời.
Thẩm Lâm Kỳ, anh, anh, anh đang liếm vết thương trên cổ cô!
Lúc ấy, Mạch Nhiên cảm giác như tóc gáy đều dựng hết cả lên! Cô dùng hết sức đẩy mạnh anh ra: “Anh có bệnh à? Anh nghĩ anh là quỷ hút máu sao?”
Thẩm Lâm Kỳ cũng không hề tỏ ra xấu hổ vì hành động biến thái ấy của mình. Ngược lại, anh bình tĩnh lau khô vết máu trên môi, khóe miệng nhếch lên nói: “Nếu như anh là quỷ hút máu, nhất định sẽ hút khô em.”
Hút khô?
Là Mạch Nhiên nghe lầm? Vì sao hai chữ này từ trong miệng Thẩm công tử nói ra lại có chút… dâm tà
Mạch Nhiên và Tiểu Kim rời khỏi đoàn phim đã xảy ra bao sóng to gió lớn, đạo diễn Tưởng triệu tập toàn bộ đoàn phim, trước mặt mọi người mà phê bình Mạch Nhiên. Tại cuộc họp, cô chính là bên sai trái phải chịu giáo huấn, bị mắng xối xả vào mặt. Thẩm Lâm Kỳ ngồi một bên hoàn toàn làm ngơ từ đầu đến cuối, để mặc cô mất hết cả mặt mũi.
Nhưng mà như vậy cũng chưa phải thảm hại nhất. Kinh khủng hơn thế chính là Mạch Nhiên đã chọc giận đến Linda. Từ cái lần khi còn đang quay Rock Girl mà Mạch Nhiên tự ý rời đoàn phim, Linda đã giáo huấn cô một trận tơi bời rồi, lần này còn hơn thế, Linda cấm đoán Mạch Nhiên đủ điều luôn.
Vừa nghe Linda nói xong, Mạch Nhiên liền phiền muộn trong lòng.
Để đẩy nhanh tiến độ quay, thời gian riêng dành cho diễn viên vốn đã rất ít rồi, vậy mà trong khoảng thời gian rảnh hiếm hoi ấy, Linda còn quy định Mạch Nhiên không được đi đâu, điều này đối với cô mà nói, quả thực là ngồi tù khổ sai..
Trong lúc Mạch Nhiên còn đang do dự không biết có nên vượt ngục hay không, thì tin vui truyền đến. Vì lượng ratitng người xem của Tình yêu tới liên tục tăng cao cho nên phía nhà sản xuất quyết định điều chỉnh nội dung kịch bản. Theo kế hoạch ban đầu là mười sáu tập thì bây giờ tăng lên hai mươi tập, còn có thêm một số ngoại cảnh, vốn để đáp lại sự nhiệt tình của khán giả.
Thông báo này vừa đưa ra, Mạch Nhiên đang vì mấy ngày bị cấm đoán mà tinh thần ủ rũ liền lập tức mừng rỡ. Ý nghĩ duy nhất trong đầu lúc ấy chính là: “Ôi má ơi, cuối cùng cũng không cần phải mỗi ngày trông thấy Thẩm Lâm Kỳ nữa rồi!”
Mặc dù biểu hiện của Thẩm công tử gần đây thực khiến người khác giận sôi máu nhưng Mạch Nhiên nghĩ dù tốt xấu gì anh cũng chủ tập đoàn Tinh Thiên, cũng không thể vì cô mà tùy tiện vứt bỏ công to việc lớn, cơ hội kiếm tiền được, chắc sẽ không theo cô đên trường quay mỗi ngày nữa!
Phụ nữ và sự nghiệp, Thẩm Lâm Kỳ đương nhiên coi trọng sự nghiệp, gạt bỏ phụ nữ sang một bên. Mạch Nhiên ba năm nay ở bên cạnh anh, điều này cô biết rõ.
Nhưng cô không ngờ rằn mình đã đoán sai!
Trong lúc cô đang sung sướng hài lòng chuẩn bị hưởng thụ cuộc sống tự do thì Thẩm Lâm Kỳ đột nhiên xuất hiện. Anh mặc một bộ đồ thể thao, công khai ngồi trên xe ô tô của của đoàn phim.
Mạch Nhiên há hốc miệng, mãi không hết khiếp sợ mà pấy lại tinh thần. Một lúc lâu cô mới nghiêm mặt hỏi: “Anh đến đây làm gì?”
Thẩm Lâm Kỳ đang ôm laptop trên đùi làm việc, không buồn ngẩng đầu lên mà chỉ nói: “Đi du ngoạn ngoại ô.”
Du ngoạn cái muội! Mạch Nhiên tức giận: “Em và mọi người đi đóng phim, không phải đi du ngoạn!”
“Em đóng phim, anh đi du ngoạn. Có liên quan sao?” Anh ngẩng đầu hỏi lại cô.
Mạch Nhiên á khẩu không trả lời được. Theo lý mà, nói đúng là chuyện cô đi diễn và anh đi du ngoạn chẳng có gì liên quan đến nhau cả, nhưng vấn đề là Thẩm công tử lại keo kiệt đến nỗi ngồi nhờ xe đoàn phim đi chơi sao? Rõ ràng là anh chỉ muốn không cho cô tự do mà thôi.!
Nghĩ vậy, Mạch Nhiên vô cùng tức giận, quẳng hành lý sang một bên, đặt mông ngồi xuống ghế, bên cạnh Kiều Minh Dương.
Bên tai cô truyền đến một giọng nói thoáng kinh ngạc. Kiều Minh Dương hỏi: “Sao cô lại ngồi đây?”
“Cùng anh.” Mạch Nhiên ưỡn ngực, “Có ý kiến gì sao?”
Kiều Minh Dương rất biết phối hợp, hắn xua tay: “Nào dám? Có người đẹp làm bạn, cầu còn không được.”
Không hổ là thần tượng khiến hàng vạn fan say mê. Những lời ngon ngọt này khiến Mạch Nhiên cười đến híp cả mắt, không nhịn được quay sáng nhìn xem phản ứng của Thẩm Lâm Kỳ.
Anh chẳng có phản ứng gì, vẫn chăm chú nhìn màn hình laptop. Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa kính xe chiếu lên người anh, những ngón tay thon dài đang gõ nhẹ trên bàn phím. Mạch Nhiên không kìm được nuốt nước bọt!(há há.ngon quá nhờ!)
Bất chợt, Thẩm Lâm Kỳ ngẩng đầu, nhìn cô.
Mạch Nhiên sợ đến tròn xoe mắt, tim đập loạn xạ, trong lòng sinh ra dự cảm bất thường, nhất định sẽ không được yên ổn.
Căn cứ vào qui luật chuyện tốt thì sẩy mất, chuyện xấu thì lãnh hết, dứ cảm cảu Mạch Nhiên đã trở thành sự thật.
Xe đến lúc lúc tới được chân núi, lại còn gặp một trận nở đất, khiến mọi người phải đi bộ hơn mười dặm mới đến địa điểm quay phim. Lúc đó trời đã tối, trên xe ngoại trừ Tiểu Kim và Thẩm Lâm Kỳ, tất cả đều đã vừa đói vừa mệt, vô cùng khốn đốn.
Mạch Nhiên còn thảm hại hơn, chiếc xe cứ lắc lư liên tục, khiến cô rất buồn nôn. Hai lỗ tai ong ong, hai chân mềm nhũn, cơ thể ngã xuống.
♥.•°*”˜˜”*°•.♥
Ngay thời khắc mấu chốt ấy, cô bỗng nhiên cảm thấy một lực đạo trên lưng, hình như có một cánh tay nâng cô lên. Mạch Nhiên vô lực nhìn lại Thẩm Lâm Kỳ, không hề phản kháng lại, thân thể không tự chủ được mà ngả vào người anh. Cùng lúc đó, người cô bỗng nhiên nhẹ tễnh, hai chân rời khỏi mặt đất, cô bị bế lên.
“Thành thật một chút.” Ngài vạn tuế gia nghiêm mặt hạ thánh chỉ.
Kỳ thực cho dù anh không nói, cô cũng sẽ vẫn phải thành thật. Tục ngữ nói hảo hán chịu bỏ qua thiệt thòi trước mắt, có người ôm, ngốc mới buông ra? Mạch Nhiên ngay từ đầu đã quên hết tất bất mãn với anh, thậm chí còn cảm thấy may mắn vì có anh đi cùng, bằng không cô sẽ phải thuê lừa để lên núi mất.
Tuy rằng còn lừa sẽ không bày ra cái vẻ mặt như thế này, nhưng dù sao lừa cũng không đẹp trai như Thẩm công tử được, mà lại còn phải trả phí!
Thẩm công tử đẹp trai cũng không cần đến túi tiền của cô, chí ít cũng khỏe hơn lừa. ╮(╯▽╰)╭
Qua một đêm chuẩn bị, ngoại cảnh rốt cuộc cũng bắt đầu được quay.
Mặc dù Mạch Nhiên trước khi tới đây còn ôm mộng được đi hóng gió, nhưng giờ tới đây rồi, cô mới ý thức được, đi quay ngoại cảnh thật sự đã không thoải mái lại còn gặp đủ các loại rắc rối không tưởng được.
Cảnh quay này chủ yếu chính là: Đỗ Như Phong và bạn của hắn có hẹn đi dã ngoại. Hắn kiếm cớ nhốt Tiểu Thất trong nhà, nhưng không ngờ ra ngoài gặp mưa to, Đỗ Như Phong và bạn bè hắn lạc nhau, phải lưu lại trong núi.
Kiểm tra được tín hiệu di động của Đỗ Như Phong, Tiểu Thất liền một mình chạy tới hang núi, suốt đêm tìm kiếm chủ nhân đang bị lạc. Cuối cùng đến một con dốc lạ cũng nghe được tiếng hắn.
Đỗ Như Phong còn chưa nói xong “Cô đừng xuống, nhanh đi tìm người!” Tiểu Thất đã nhảy xuống cùng hắn.
Dưới cái hố, hai người hai mặt nhìn nhau. Đỗ Như Phong tâm tình từ thất vọng đến kinh hỉ rồi lại tuyệt vọng, cuối cùng rốt cục sụp đổ.
“Cô điên à, nhảy xuống làm gì!” Đỗ Như Phong chỉ vào mũi Tiểu Thất mắng to.
Tiểu Thất không rõ chủ nhân vì sao mắng mình, cứ lúng ta lúng túng nhìn.
Đỗ Như Phong lại mắng: “Tôi ở dưới này đợi cả ngày lạnh muốn chết rồi. Khó khăn lắm mới có chút hy vọng, vậy mà…. cô lại nhảy xuống! Cô lại nhảy xuống a!”
Tiểu Thất vẫn không hiểu ý chủ nhân. Tuy nhiên từ những lời này cô phân tích được ra hai điều: Thứ nhất chủ nhân đói bụng, thứ hai chủ nhân rất lạnh.
Trên người cô không có cái gì có thể ăn, nhưng cơ thể cô có thể duy trì nhiệt lường, vì vậy cô ôm lấy Đỗ Như Phong.
Đỗ Như Phong ngây dại. Từ nhỏ những chỗ nhỏ thất trên người truyền đến tia ấm áp, khiến hắn thần kinh vốn căng thẳng cả ngày đều thả lỏng. Hắn cảm thấy mệt muốn chết, nhưng lại có cảm giác an toàn không thể nói lên lời. Điều này khiến cho hắn nhớ tới người mẹ đã mất nhiều năm của mình. Ký ức như thủy triều dâng lên, trong cảm giác ấm áp ấy, hắn từ từ chìm vào giấc ngủ.
Nhưng năng lượng Tiểu Thất đã gần hết, chậm rãi ngừng hoạt động.
Mạch Nhiên và Kiều Minh Dương giờ này khắc này đang ngồi ôm nhau, chính là để quay cảnh này.
Xung quanh tất cả đều là lá khô, chiếc camera đang chĩa về phía hai người bọn họ. Kiều Minh Dương dưới công lực xuất quỷ nhập thần của nhân viên hóa trang, nhìn qua gương mặt râu ria mọc dày, trông có anh vô cùng tiều tụy, không gì sánh được.
“Ôm!” Đạo diễn ra lệnh.
Mạch Nhiên dang hai tay, ôm lấy Kiều Minh Dương. Hắn tựa đầu trong lòng cô, ý thức dần dần mơ hồ, trong miệng nỉ non: “Mẹ. . . Mẹ. . .”
Chẳng hiểu sao, cô bỗng nhiên nghĩ tới Bạch Triết.
Một năm rồi từ khi mẹ cô qua đời, mỗi khi Bạch Triết phát bệnh, bác sĩ đều tiêm cho nó một liều an thần. Sau đó nó sẽ dựa vào trong lòng cô mà mơ mơ màng màng gọi mẹ, giống như là mẹ vẫn còn ở bên cạnh bọn họ vậy, chưa từng rời đi
Mạch Nhiên sợ hình ảnh trước mặt sẽ khiến cô khóc, đành phải nhắm hai mắt lại.
“CUT!”
Cảnh quay sau khi kết thúc, đạo diễn Tưởng khó tính đã khen ngợi cô: “Tiểu Bạch biểu tình của cô rất tốt, tốt lắm!”
Mạch Nhiên không biết làm sao mà giải thích với hắn ta tâm tình của mình ngay lúc đó, đành vô tâm vô phế mà cười.
“Để chúc mừng lần này hoàn thành cảnh phim thuận lợi, ngày mai cả đoàn phim được nghỉ ngơi một ngày, đến tăm suối nước nóng trong khách sạn.”
Tưởng Vân Đạt nói xong, hiện trường một trận im lặng, vài giây sau, bỗng nhiên một trận kích động dâng trào.
Mạch Nhiên quyết định tạm thời gạt quá khứ bi thương sang một bên, xoay người kích động bám lấy tay Linda, hỏi: “Linda, có mang theo áo tắm hai mảnh không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.