Chương 8
Ức Cẩm
26/02/2014
Mạch Nhiên ăn một hơn hết ba bát cơm. Bà Hoàng giúp việc nửa đêm bị lôi dậy nấu cơm đang đứng một bên mắt chứ A mồm chữ O.
Khóe miệng bà ta co rúm, ánh mắt lần lượt biểu cảm từ “Cô muốn ăn sao?” đến “Cô vẫn còn muốn ăn nữa?” rồi “Cái gì, cô thế mà ăn những ba bát?” cuối cùng: “Thôi được rồi, cô cứ ăn đi!”
Từ đầu tới cuối, Thẩm Lâm Kỳ chỉ ngồi yên lặng môt bên nhìn Mạch Nhiên, mãi cho đến khi cô ăn đến miếng cuối cùng, ăn không nổi nữa ngồi dựa lưng vào ghế, anh mới nhếch khẽ mép lên, đưa tay cầm lấy cái bát trống trơn trước mặt Mạch Nhiên đưa cho bà Hoàng.
Bà Hoàng vẫn còn đang đứng ngây ra đó, đưa tay cầm lấy bát, kinh hồn bạt vía mà đi ra, cùng với vẻ mặt quỷ dị của Thẩm công tử, mắt to trừng mắt nhỏ.
Chẳng hiểu sao, Mạch Nhiên bỗng cảm thấy mình vừa rồi rất là thất thố, nên ngay sau đó liền tỏ ra vô cùng xấu hổ mà giải thích lý do: “Cái đó… Kỳ thực em bình thường không có ăn nhiều như vậy…” (haha…ôi chị Nhiên)
“Vậy thì nhiều thế nào?” Thẩm Lâm Kỳ nhìn Mạch Nhiên, ngón tay nhịp nhàng gõ lên bàn! (haha…đây là biểu tình gì ấy nhỉ?)
Người đàn ông này quả thực trong lòng đang cười nhạo Mạch Nhiên. Có điều cô cũng không phải vì vậy mà tức giận. Cô mất mặt trước mặt anh đêm nay là chuyện quá bình thường, ba năm nay ở cùng anh số lần Mạch Nhiên mất mặt như vậy không phải là ít. Cô cũng đã tự bản thân mình quên đi rồi!
Mạch Nhiên khoa chân múa tay nói: “Bình thường em ăn bát nhỏ hơn một chút!”
Thẩm Lâm Kỳ tiếp tục gõ tay xuống bàn.
Nhìn anh như vậy, Mạch Nhiên chẳng còn chút dũng khí nào, thẳng thắn mà nói: “Còn nữa, bình thường em không có ăn cơm Tây!” (ồ, cuối cùng đã chịu nói thật!)
“Sao?” Ngón tay anh dừng lại, ánh mắt thâm thúy nhìn Mạch Nhiên.
Cô lớn mật tiếp tục nói: “Em ngày thường cũng không ăn đồ ngọt, rất ghét!”
Mạch Nhiên cho rằng cô nói như vậy, anh ít nhất sẽ biểu hiện ra môt chút áy náy, sau đó sẽ nói tuyệt đối không bao giờ bắt cô ăn cơm Tây, ăn đồ ngọt nữa… Thế nhưng thực sự không như vậy!
Thẩm Lâm Kỳ thu hồi ánh mắt, chậm rãi thốt ra một câu: “Đã biết rồi!”
Ngắn ngủi ba chữ, Mạch Nhiên chấn kinh.
Hóa ra người đàn ông này vốn từ lâu đã biết cô không thích ăn đồ Tây, thế nhưng lần nào đi ăn cũng đưa cô đi ăn mấy thứ đó, như vậy là đang đùa giỡn cô? Chính là đùa giỡn cô?
Mạch Nhiên nổi giận, cắn răng nói: “Nếu đã biết, sao anh còn ép buộc em?”
“Anh có ép buộc em sao?” Thẩm Lâm Kỳ hỏi, “Em đã từng nói qua với anh rằng không muốn ăn sao?” (đúng rồi, tại chị chứ *hếch mũi*)
Mạch Nhiên bị hỏi lại, cố gắng nhớ lại một chút, phát hiện ra lâu nay hình như chưa từng phản đối ý kiến của anh.
Thế nhưng!
Mạch Nhiên mau chóng lấy lại tinh thần: “Nếu như em nói, anh sẽ đồng ý sao?”
Hàng lông mày của Thẩm Lâm Kỳ biểu hiện một chút thần tình, đại khái coi Mạch Nhiên là con thỏ nhỏ ăn no, nhìn qua không giống là dám dũng cảm mà chất vấn lại anh. Nhưng ngay sau đó anh liền cười cô.
Mạch Nhiên suy cho cùng nghĩ, anh tức giận cũng tốt, đằng này lại cười, thế này càng khiến cho người ta đoán không ra anh nghĩ gì.
“Lần sau, em có thể thử xem!” Thẩm Lâm Kỳ đứng lên, bỏ lại một câu nói như vậy, thong dong mà đi lên lầu.
Còn lại một mình Mạch Nhiên ở dưới, nhìn theo bóng lưng anh một lúc lâu, sau đó thật sâu sắc mà nấc một tiếng.
Ôi chao! Mạch Nhiên than thầm, lẽ ra nên bảo bà Hoàng dùng bát nhỏ.
Mạch Nhiên ở Thẩm gia ba ngày, sức khỏe dần dần chuyển biến rất tốt, cuồi cùng cũng có thể tiếp tục đóng phim.
Nhận được yêu cầu của đoàn làm phim, Mạch Nhiên thật cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vui sướng, cuối cùng cũng không cần cùng với Anna tỷ xem phim thần tượng. Mạch Nhiên rất kinh hãi, nước mắt Anna tỷ vô cùng nhiều, mỗi lần biên kịch ngược tâm, bà một bên khóc, một bên cầm tay Mạch Nhiên mà nói: “Tình yêu à, nếu như Thẩm Lâm Kỳ khó dễ con như vậy, con nhất định phải nói với ta, ta giúp con trừng trị nó!”
Mạch Nhiên ha hả cười gượng. Trong lòng nghĩ, nếu thật như vậy, con trai bà đã bị bà đánh đến biến thành con gái rồi!!!
Đương nhiên, Mạch Nhiên sẽ không làm cái trò mà Anna tỷ nói. Mặc dù cô một chút lại một chút muốn ói, nhưng thành thật mà nói, căn bản là cô rất quý Anna tỷ. Ngay từ lần đầu tiên gặp bà, cô đã ước ao có một người mẹ như vậy.
Bà đơn thuần lại thiện lương, đối với cuộc sống vô cùng nhiệt tình, nói chuyện cùng bà Mạch Nhiên cảm thấy tâm tình rất vui. Trong mắt bà, trên thế giới này bất luận là người nào cũng đáng để tin tưởng yêu thương. Mạch Nhiên nghĩ, một Anna tỷ phú bà như vậy, cả thế giới không thể tìm ra một người thứ hai.
Sở dĩ có nhiều lúc Mạch Nhiên rất muốn trốn tránh bà, là vì không nhẫn tâm lừa dối một người mẹ thiện lương như vậy.
Quay về đoàn phim ngày đó, Thẩm Lâm Kỳ vì công việc bận rộn nên không thể tự mình đưa Mạch Nhiên đi, anh sai Tiểu Hàn lái xe đến đón Mạch Nhiên. Linda ngồi sẵn trong xe, hai con mắt như con chuột hoang đói bụng ba ngày ba đêm nhìn, chằm chằm Tiểu Hàn, trong miệng càng không ngừng hỏi han hắn ân cần.
Linda năm nay đã ba mươi tuổi, chưa lập gia đình, là một nhân tài trong truyền thuyết. Cô thích Tiểu Hàn trong lòng, người sáng suốt một chút đều sẽ nhìn ra, ngoại trừ Tiểu Hàn.
Năm ngoái nghỉ tết âm lịch, Linda ra nước ngoài tìm mang về được một cái khăn quàng cổ bằng lông cừu đem tặng Tiểu Hàn, trong lòng tràn ngập vui sướng cho rằng Tiểu Hàn nhất định sẽ hiểu rõ tâm ý của cô. Không ngờ rằng Tiểu Hàn đi Tây An về, mua được một cái đầu tượng binh mã.
Nhìn cái đầu đen thui kia, Mạch Nhiên chấn kinh.
Mạch Nhiên nói với Linda: “Em nghĩ chị nên quên đi! Kỳ thực Tiểu Hoàng trong phòng kế hoạch ngoại trừ cái bụng to một chút nhưng đối với chị thực sự rất tốt”
Kết quả là Mạch Nhiên bị Linda dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt. Linda nói có thể chấp nhận đàn ông bụng to nhưng tuyệt đối không thể chấp nhận được một người đàn ông bụng còn lớn hơn ngực.
Mạch Nhiên suy nghĩ thấy Linda nói cũng có lý, cho nên không nhúng tay vào quản chuyện của cô nữa.
Thế nhưng Tiểu Hàn quá hiền lành, xem biểu hiện của Linda không rõ ràng như vậy, hắn không biết vì sắc đẹp mà động lòng, vẫn cẩn thận tập trung vào lái xe.
Lần sau có lẽ phải tìm cơ hội giúp Linda mới được.
Mạch Nhiên vừa nghĩ, vừa lôi điện thoại ra lên Wb.
Đã ba ngày không lên wb, hôm nay vừa đăng nhập bất thình lình hiện hơn ba trăm tin nhắn. Mấy trăm tin đầu đều là lời mắng chửi, nhưng Mạch Nhiên cảm thấy thú vị, liền kéo xuống đọc tiếp, muốn học cách mắng người thành thạo như vậy (ặc!!!)
Thế nhưng khi Mạch Nhiên kéo đến trang sau, ngay lập tức phát hiện ra một loạt tin nhắn từ cái tên quen thuộc.
Tiểu bạch thỏ ngực teo 22:28 : Không thể nào? Thật nghiệm trọng như vây?
Tiểu bạch thỏ ngực teo 22:35 : Lần trước không phải nói vẫn khỏe sao?
Tiểu bạch thỏ ngực teo 23:47 : Tỷ tỷ à, chị ngủ rồi sao?
Tiểu bạch thỏ ngực teo 23:52 : Tỉnh dậy thì nhắn tin cho em nha! Rất lo cho chị
Tiểu bạch thỏ ngực teo 04:18 : Không ngủ được, không biết hiện tại chị có khỏe lên chút nào không?
Tiểu bạch thỏ ngực teo 08:36 : Dậy rồi… Chào buổi sáng \(^o^)/
(không hiểu Tiểu bạch thỏ ngực teo là ai nhờ???”
Tiểu bạch thỏ ngực teo 18:35 : Tăng ca, vẫn còn chưa được ăn…
Tiểu bạch thỏ ngực teo 19:32 : Tỷ tỷ ăn chưa? Hôm nay có khỏe hơn không?
Chẳng hiểu sao Mạch Nhiên cảm thấy sống mũi cay cay, nước mắt bỗng chốc rơi xuống. Thực sự đã lâu lắm rồi không có ai quan tâm Mạch Nhiên như vậy, thậm chí cô đã quên mất cái cảm giác được người khác quan tâm là như thế nào.
“Chị khá lên nhiều rồi, cảm ơn em đã lo lắng như vậy, em ở đâu vậy?” Tin nhắn này gửi đi, trong lòng cô cũng có chút hiếu kỳ. Mặc dù cô biết rõ internet là hư ảo, vui cười tức giận cùng lắm cũng chỉ là một đoạn kí tự, mấy dấu ngắt câu mà thôi, không nên quy về hiện thực, lại càng không nên so với thực tế mà nhập làm một.
Thế nhưng, Mạch Nhiên vẫn rất tò mò, một người trong thế giới ảo như vậy lại nguyện ý quan tâm cô, rốt cuộc đó là người như thế nào.
Việc Mạch Nhiên bị thương ngoài ý muốn cũng không làm ảnh hưởng đến tiến độ quay phim. Ngược lại, còn khiến cho bộ phim nhận được sự chú ý bất ngờ.
Từ khóa Rock girl được tìm kiếm không ngừng, cùng với chuyện bộ phim còn bao nhiêu chuyện khác cũng được lôi ra bàn tán, càng thảo luận càng sôi nổi, ngay cả scandal trước đây của Kiều Minh Dương và Mạch Nhiên cũng bị đào bới lại.
Có người nói: Nhà đầu tư Phương quả thật là rất biết đầu tư, có thể không tiếc mà bỏ ra số tiền lớn như vậy cố ý mời Kiều Minh Dương đảm nhận vai nam thứ.
Cũng có người nói: Với danh tiếng của Kiều Minh Dương, thế nào lại chịu đóng vai thứ? Hạ thấp thân phận như vậy, sợ rằng chính là vì Bạch Mạch Nhiên.
Đương nhiên những ý kiến này còn khá là ôn hòa, phía dưới mới thực là những lời lẽ kích thích.
[Mạng liên kết] Nhất Minh Dương Quang: Bạch Mạch Nhiên chó chết kia, lại dám mượn danh đại Kiều thiếu gia của chúng ta!
[Mạng liên kết] Ta là fan của Kiều Minh Dương: Đi chết đi! Nữ nhân ngực giả như Bạch Mạch Nhiên sao có thể xứng với Kiều thiếu? Các ngươi mắt mù hết rồi sao?
[Mạng liên kết] Nhổ vào mặt ngươi: Chúng ta vạn người ký tên phản đối nhà sản xuất phim!
Ngay sau đó, khẩu vị càng trở nên nặng hơn!
[Mạng liên kết] Khải Kiều vương đạo: Các ngươi đừng có ngu dốt như vậy, Bạch Mạch Nhiên cùng lắm cũng chỉ là mượn danh nghĩa, sự thực người yêu của Kiều thiếu là Khải Kỳ. (OMG)
[Mạng liên kết] Chân tướng đế: Kiều thiếu và Khải Kỳ đã đăng kí kết hôn ở Mỹ, các ngươi mau xúc miệng mà đi ngủ hết đi.╮(╯▽╰)╭
[Mạng liên kết] Kiều thiếu, nhĩ dương thủy phá liễu: Nói linh tinh làm gì, mau xem ID đi.
“Phốc!” Xem đến đây, Mạch Nhiên vừa uống ngụm nước nhịn không được rốt cuộc phun ra, cố nén suy nghĩ ngửa mặt lên trời cười ha hả. Cô nhìn cách đó không xa, Kiều Minh Dương và Khải Kỳ đang diễn.
Đối thủ của hai vị nam chính và nam thứ này chỉ đếm trên đầu ngón tay, hiện tại hai diễn viên ngang sức ngang tài này đang cùng nhau diễn trong một cảnh.
Vai diễn Phương Húc của Lý Khải Kỳ trong lúc chơi ghi-ta cùng Tiêu Nam vì chút chuyện mà tranh cãi ầm ĩ một trận. Tiêu Nam đau lòng rời đi. A Đạt tức giận, tự mình đi tìm người anh em Phương Húc của mình quyết một trận.
Đạo diễn yêu cầu Lý Khải Kỳ trước máy quay phải dùng giọng điệu dửng dưng như không, che giấu nội tâm đang đấu tranh của Phương Húc, vì vậy trong lúc đó mâu thuẫn giữa Phương Húc và A Đạt càng trở nên gay gắt.
Theo lý mà nói nội dung như vậy với một diễn viên chuyên nghiệp không có gì khó khăn. Thế nhưng không hiểu sao vài lời thoại Kiều Minh Dương đã thành thạo mà Lý Khải Kỳ vẫn chưa thể nhập tâm. Đạo diễn không thể làm gì khác hơn đành phải yêu cầu hắn diễn đi diễn lại, thế nhưng vẫn NG đến vài lần, Lý Khải Kỳ cảm thấy không được tự nhiên, ném kịch bản đi, nói không diễn nữa!
Bởi Lý Khải Kỳ bỗng nhiên thất thố, đoàn phim nhất thời lâm vào thế bế tắc, nhân viên trong đoàn đều khuyên bảo hắn nhiều lần nhưng đều vô hiệu. Đạo diễn bất đắc dĩ tuyên bố tạm dừng quay.
Mạch Nhiên đứng lên chuẩn bị quay về phòng nghĩ, trên đường nghe thấy hai người trợ lý khe khẽ nói nhỏ.
“Lý Khải Kỳ thế nào lại bắt đầu?”
“Hắn và Kiều thiếu có xung đột hả?”
“Chắc vậy, mấy ngày nay chỉ quay xong một cảnh là hắn lại nổi xung lên, thật sự chịu không nổi hắn!”
“Ai, như vậy so với tiếng tăm đồn đại lâu nay còn kinh khủng hơn, vốn tôi vẫn nghĩ hắn trước đây đẹp trai lạnh lùng… hừ, không nói, không nói nữa!” Người kia đang nói bỗng nhìn thấy Mạch Nhiên ở bên đang nghe lén liền cảm thấy quỷ dị, kéo người còn lạ nhanh chóng bỏ đi!
Còn lại Mạch Nhiên đứng tại trận, vô cùng mất mát.
Đúng là bát quái, sao lại có thể nói một nửa rồi lại thôi như thế? Cái này không phải rõ rành rành ra đấy là khẩu vị của bọn họ sao? Thật không có đạo đức… Mạch Nhiên căm giận nghĩ, một mạch trở về phòng.
Tổ kịch cho mỗi một diễn viên chính một phòng nghỉ riêng, Mạch Nhiên diễn một ngày một đêm, mệt lả người, liền đóng cửa lại bắt đầu thay quần áo.
Nhưng vừa cởi được một nửa, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có tiếng động.
Trong phòng có người?!
Mạch Nhiên sợ hãi, nhanh chóng kéo y phục lên che ngực, xoay người liền thấy được trong góc phòng có một người đàn ông.
“Cứu…” Mạch Nhiên còn đang muốn hét lên, hắn bỗng nhiên lao đến, bịt kín miệng cô.
“Hừ, là ta” Hắn dán sát lỗ tai Mạch Nhiên nói nhỏ.
Giọng nói rất quen thuộc, Mạch Nhiên cật lực hồi tưởng một chút, trong đầu “đinh” một tiếng!
Là…Là Kiều Minh Dương!
“Anh .. anh làm gì vậy?” Mạch Nhiên cố gắng cậy bàn tay đang bịt miệng cô. Người này điên rồi phải không? Vô duyên vô cớ chạy đến phòng cô nhìn lén cô thay quần áo!!! ><
“Em đừng hiểu lầm, tôi không cố ý!” Hắn buông tay, bất đắc dĩ nói.
“Đó chính là cố ý!” Mạch Nhiên chắm chú che lại ngực, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Kỳ thực tôi chỉ muốn đến xem em bị thương thế nào thôi, vậy mà em vừa đến đã cởi quần áo…” Hắn nhún vai, có vẻ không thèm để ý.
Lại còn mượn cớ! Thừa nhận một chút thèm muốn mỹ sắc của cô thì chết à? (ha ha bà chị ^^)
Mạch Nhiên nói: “Anh biến thái à?”
“Tôi không phải đã nói sao? Tôi đến là để xem em bị thương thế nào?” Kiều Minh Dương nói đến đây bỗng nhiên dừng một chút, khóe miệng lập tức hiện lên một tia quỷ dị, hắn nói, “Em vừa nói tôi biến thái?”
Mạch Nhiên tựa hồ nghe được một tia hỗn loạn trong đầu, mùi vị nguy hiểm, vô thức liền lùi sau một bước.
“Nếu như em thực sự nghĩ vậy, tôi không ngại phối hợp một chút!” Hắn vừa nói, vừa hướng về phía Mạch Nhiên đi tới.
“Anh…anh đừng có giỡn, mau đi ra ngoài!” Mạch Nhiên không khỏ cảm thấy run sợ, tuy rằng cô không tin Kiều Minh Dương coi trọng mình nhưng đàn ông nửa thân dưới đều là động vật (O_o), ai biết hắn có thể bỗng nhiên bị kích thích, thú tính nổi dậy mà bổ nhào vào Mạch Nhiên.
“Em nghĩ tôi giỡn sao?” Hắn hỏi lại, thanh âm hạ xuống trầm thấp.
Mạch Nhiên làm sao biết được người này rốt cuộc đùa hay thật! Cô đang mệt muốn chết, hắn rốt cuộc muốn ngủ hay muốn ám sát cô, nói trắng ra đi, đâu cần phải lôi thôi cằn nhằn như vậy.
Mạch Nhiên nói: “Anh rốt cuộc muốn ngủ với tôi, hay muốn giết tôi?”
“Trước ngủ, sau giết!”
“Vậy anh giết tôi đi!” Mạch Nhiên vẻ mặt quyết liệt mà quay đầu.
“Sao có thể làm vậy được? Giết em rồi tôi còn ngủ với ai được?” Nói xong, hắn liền xé rách y phục trên người Mạch Nhiên, nét mặt phóng đãng, cười cợt tiến đến phía cô.
Sự thật là, sau khi hắn nói xong “Em nghĩ tôi giỡn sao?” hắn sẽ dừng chân, vẻ mặt đắc ý hỏi. “Là tôi giỡn thôi!”
Mạch Nhiên cả kinh, không cẩn thận va vào mắc áo phía sau, thân thể mất đi cân bằng, lảo đảo ngã về phía sau.
Kiều Minh Dương thấy thế, nhanh chóng tiến lên đỡ Mạch Nhiên.
Thế nhưng bởi vì gần đây lượng cơm Mạch Nhiên ăn quá nhiều, hắn căn bản không thể đỡ được cô, hai người cùng ngã một chỗ. Mắc quần áo cũng đổ sập xuống, phát ra âm thanh.
Phía sau, cửa bỗng nhiên mở ra.
Mạch Nhiên từ trong đống quần áo miên cưỡng nhô đầu dậy, ngõ tới cửa đã thấy Linda đứng đó ngây như phỗng trừng mắt nhìn bọn họ.
Ôi Phật Tổ của con ơi!
Khóe miệng bà ta co rúm, ánh mắt lần lượt biểu cảm từ “Cô muốn ăn sao?” đến “Cô vẫn còn muốn ăn nữa?” rồi “Cái gì, cô thế mà ăn những ba bát?” cuối cùng: “Thôi được rồi, cô cứ ăn đi!”
Từ đầu tới cuối, Thẩm Lâm Kỳ chỉ ngồi yên lặng môt bên nhìn Mạch Nhiên, mãi cho đến khi cô ăn đến miếng cuối cùng, ăn không nổi nữa ngồi dựa lưng vào ghế, anh mới nhếch khẽ mép lên, đưa tay cầm lấy cái bát trống trơn trước mặt Mạch Nhiên đưa cho bà Hoàng.
Bà Hoàng vẫn còn đang đứng ngây ra đó, đưa tay cầm lấy bát, kinh hồn bạt vía mà đi ra, cùng với vẻ mặt quỷ dị của Thẩm công tử, mắt to trừng mắt nhỏ.
Chẳng hiểu sao, Mạch Nhiên bỗng cảm thấy mình vừa rồi rất là thất thố, nên ngay sau đó liền tỏ ra vô cùng xấu hổ mà giải thích lý do: “Cái đó… Kỳ thực em bình thường không có ăn nhiều như vậy…” (haha…ôi chị Nhiên)
“Vậy thì nhiều thế nào?” Thẩm Lâm Kỳ nhìn Mạch Nhiên, ngón tay nhịp nhàng gõ lên bàn! (haha…đây là biểu tình gì ấy nhỉ?)
Người đàn ông này quả thực trong lòng đang cười nhạo Mạch Nhiên. Có điều cô cũng không phải vì vậy mà tức giận. Cô mất mặt trước mặt anh đêm nay là chuyện quá bình thường, ba năm nay ở cùng anh số lần Mạch Nhiên mất mặt như vậy không phải là ít. Cô cũng đã tự bản thân mình quên đi rồi!
Mạch Nhiên khoa chân múa tay nói: “Bình thường em ăn bát nhỏ hơn một chút!”
Thẩm Lâm Kỳ tiếp tục gõ tay xuống bàn.
Nhìn anh như vậy, Mạch Nhiên chẳng còn chút dũng khí nào, thẳng thắn mà nói: “Còn nữa, bình thường em không có ăn cơm Tây!” (ồ, cuối cùng đã chịu nói thật!)
“Sao?” Ngón tay anh dừng lại, ánh mắt thâm thúy nhìn Mạch Nhiên.
Cô lớn mật tiếp tục nói: “Em ngày thường cũng không ăn đồ ngọt, rất ghét!”
Mạch Nhiên cho rằng cô nói như vậy, anh ít nhất sẽ biểu hiện ra môt chút áy náy, sau đó sẽ nói tuyệt đối không bao giờ bắt cô ăn cơm Tây, ăn đồ ngọt nữa… Thế nhưng thực sự không như vậy!
Thẩm Lâm Kỳ thu hồi ánh mắt, chậm rãi thốt ra một câu: “Đã biết rồi!”
Ngắn ngủi ba chữ, Mạch Nhiên chấn kinh.
Hóa ra người đàn ông này vốn từ lâu đã biết cô không thích ăn đồ Tây, thế nhưng lần nào đi ăn cũng đưa cô đi ăn mấy thứ đó, như vậy là đang đùa giỡn cô? Chính là đùa giỡn cô?
Mạch Nhiên nổi giận, cắn răng nói: “Nếu đã biết, sao anh còn ép buộc em?”
“Anh có ép buộc em sao?” Thẩm Lâm Kỳ hỏi, “Em đã từng nói qua với anh rằng không muốn ăn sao?” (đúng rồi, tại chị chứ *hếch mũi*)
Mạch Nhiên bị hỏi lại, cố gắng nhớ lại một chút, phát hiện ra lâu nay hình như chưa từng phản đối ý kiến của anh.
Thế nhưng!
Mạch Nhiên mau chóng lấy lại tinh thần: “Nếu như em nói, anh sẽ đồng ý sao?”
Hàng lông mày của Thẩm Lâm Kỳ biểu hiện một chút thần tình, đại khái coi Mạch Nhiên là con thỏ nhỏ ăn no, nhìn qua không giống là dám dũng cảm mà chất vấn lại anh. Nhưng ngay sau đó anh liền cười cô.
Mạch Nhiên suy cho cùng nghĩ, anh tức giận cũng tốt, đằng này lại cười, thế này càng khiến cho người ta đoán không ra anh nghĩ gì.
“Lần sau, em có thể thử xem!” Thẩm Lâm Kỳ đứng lên, bỏ lại một câu nói như vậy, thong dong mà đi lên lầu.
Còn lại một mình Mạch Nhiên ở dưới, nhìn theo bóng lưng anh một lúc lâu, sau đó thật sâu sắc mà nấc một tiếng.
Ôi chao! Mạch Nhiên than thầm, lẽ ra nên bảo bà Hoàng dùng bát nhỏ.
Mạch Nhiên ở Thẩm gia ba ngày, sức khỏe dần dần chuyển biến rất tốt, cuồi cùng cũng có thể tiếp tục đóng phim.
Nhận được yêu cầu của đoàn làm phim, Mạch Nhiên thật cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vui sướng, cuối cùng cũng không cần cùng với Anna tỷ xem phim thần tượng. Mạch Nhiên rất kinh hãi, nước mắt Anna tỷ vô cùng nhiều, mỗi lần biên kịch ngược tâm, bà một bên khóc, một bên cầm tay Mạch Nhiên mà nói: “Tình yêu à, nếu như Thẩm Lâm Kỳ khó dễ con như vậy, con nhất định phải nói với ta, ta giúp con trừng trị nó!”
Mạch Nhiên ha hả cười gượng. Trong lòng nghĩ, nếu thật như vậy, con trai bà đã bị bà đánh đến biến thành con gái rồi!!!
Đương nhiên, Mạch Nhiên sẽ không làm cái trò mà Anna tỷ nói. Mặc dù cô một chút lại một chút muốn ói, nhưng thành thật mà nói, căn bản là cô rất quý Anna tỷ. Ngay từ lần đầu tiên gặp bà, cô đã ước ao có một người mẹ như vậy.
Bà đơn thuần lại thiện lương, đối với cuộc sống vô cùng nhiệt tình, nói chuyện cùng bà Mạch Nhiên cảm thấy tâm tình rất vui. Trong mắt bà, trên thế giới này bất luận là người nào cũng đáng để tin tưởng yêu thương. Mạch Nhiên nghĩ, một Anna tỷ phú bà như vậy, cả thế giới không thể tìm ra một người thứ hai.
Sở dĩ có nhiều lúc Mạch Nhiên rất muốn trốn tránh bà, là vì không nhẫn tâm lừa dối một người mẹ thiện lương như vậy.
Quay về đoàn phim ngày đó, Thẩm Lâm Kỳ vì công việc bận rộn nên không thể tự mình đưa Mạch Nhiên đi, anh sai Tiểu Hàn lái xe đến đón Mạch Nhiên. Linda ngồi sẵn trong xe, hai con mắt như con chuột hoang đói bụng ba ngày ba đêm nhìn, chằm chằm Tiểu Hàn, trong miệng càng không ngừng hỏi han hắn ân cần.
Linda năm nay đã ba mươi tuổi, chưa lập gia đình, là một nhân tài trong truyền thuyết. Cô thích Tiểu Hàn trong lòng, người sáng suốt một chút đều sẽ nhìn ra, ngoại trừ Tiểu Hàn.
Năm ngoái nghỉ tết âm lịch, Linda ra nước ngoài tìm mang về được một cái khăn quàng cổ bằng lông cừu đem tặng Tiểu Hàn, trong lòng tràn ngập vui sướng cho rằng Tiểu Hàn nhất định sẽ hiểu rõ tâm ý của cô. Không ngờ rằng Tiểu Hàn đi Tây An về, mua được một cái đầu tượng binh mã.
Nhìn cái đầu đen thui kia, Mạch Nhiên chấn kinh.
Mạch Nhiên nói với Linda: “Em nghĩ chị nên quên đi! Kỳ thực Tiểu Hoàng trong phòng kế hoạch ngoại trừ cái bụng to một chút nhưng đối với chị thực sự rất tốt”
Kết quả là Mạch Nhiên bị Linda dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt. Linda nói có thể chấp nhận đàn ông bụng to nhưng tuyệt đối không thể chấp nhận được một người đàn ông bụng còn lớn hơn ngực.
Mạch Nhiên suy nghĩ thấy Linda nói cũng có lý, cho nên không nhúng tay vào quản chuyện của cô nữa.
Thế nhưng Tiểu Hàn quá hiền lành, xem biểu hiện của Linda không rõ ràng như vậy, hắn không biết vì sắc đẹp mà động lòng, vẫn cẩn thận tập trung vào lái xe.
Lần sau có lẽ phải tìm cơ hội giúp Linda mới được.
Mạch Nhiên vừa nghĩ, vừa lôi điện thoại ra lên Wb.
Đã ba ngày không lên wb, hôm nay vừa đăng nhập bất thình lình hiện hơn ba trăm tin nhắn. Mấy trăm tin đầu đều là lời mắng chửi, nhưng Mạch Nhiên cảm thấy thú vị, liền kéo xuống đọc tiếp, muốn học cách mắng người thành thạo như vậy (ặc!!!)
Thế nhưng khi Mạch Nhiên kéo đến trang sau, ngay lập tức phát hiện ra một loạt tin nhắn từ cái tên quen thuộc.
Tiểu bạch thỏ ngực teo 22:28 : Không thể nào? Thật nghiệm trọng như vây?
Tiểu bạch thỏ ngực teo 22:35 : Lần trước không phải nói vẫn khỏe sao?
Tiểu bạch thỏ ngực teo 23:47 : Tỷ tỷ à, chị ngủ rồi sao?
Tiểu bạch thỏ ngực teo 23:52 : Tỉnh dậy thì nhắn tin cho em nha! Rất lo cho chị
Tiểu bạch thỏ ngực teo 04:18 : Không ngủ được, không biết hiện tại chị có khỏe lên chút nào không?
Tiểu bạch thỏ ngực teo 08:36 : Dậy rồi… Chào buổi sáng \(^o^)/
(không hiểu Tiểu bạch thỏ ngực teo là ai nhờ???”
Tiểu bạch thỏ ngực teo 18:35 : Tăng ca, vẫn còn chưa được ăn…
Tiểu bạch thỏ ngực teo 19:32 : Tỷ tỷ ăn chưa? Hôm nay có khỏe hơn không?
Chẳng hiểu sao Mạch Nhiên cảm thấy sống mũi cay cay, nước mắt bỗng chốc rơi xuống. Thực sự đã lâu lắm rồi không có ai quan tâm Mạch Nhiên như vậy, thậm chí cô đã quên mất cái cảm giác được người khác quan tâm là như thế nào.
“Chị khá lên nhiều rồi, cảm ơn em đã lo lắng như vậy, em ở đâu vậy?” Tin nhắn này gửi đi, trong lòng cô cũng có chút hiếu kỳ. Mặc dù cô biết rõ internet là hư ảo, vui cười tức giận cùng lắm cũng chỉ là một đoạn kí tự, mấy dấu ngắt câu mà thôi, không nên quy về hiện thực, lại càng không nên so với thực tế mà nhập làm một.
Thế nhưng, Mạch Nhiên vẫn rất tò mò, một người trong thế giới ảo như vậy lại nguyện ý quan tâm cô, rốt cuộc đó là người như thế nào.
Việc Mạch Nhiên bị thương ngoài ý muốn cũng không làm ảnh hưởng đến tiến độ quay phim. Ngược lại, còn khiến cho bộ phim nhận được sự chú ý bất ngờ.
Từ khóa Rock girl được tìm kiếm không ngừng, cùng với chuyện bộ phim còn bao nhiêu chuyện khác cũng được lôi ra bàn tán, càng thảo luận càng sôi nổi, ngay cả scandal trước đây của Kiều Minh Dương và Mạch Nhiên cũng bị đào bới lại.
Có người nói: Nhà đầu tư Phương quả thật là rất biết đầu tư, có thể không tiếc mà bỏ ra số tiền lớn như vậy cố ý mời Kiều Minh Dương đảm nhận vai nam thứ.
Cũng có người nói: Với danh tiếng của Kiều Minh Dương, thế nào lại chịu đóng vai thứ? Hạ thấp thân phận như vậy, sợ rằng chính là vì Bạch Mạch Nhiên.
Đương nhiên những ý kiến này còn khá là ôn hòa, phía dưới mới thực là những lời lẽ kích thích.
[Mạng liên kết] Nhất Minh Dương Quang: Bạch Mạch Nhiên chó chết kia, lại dám mượn danh đại Kiều thiếu gia của chúng ta!
[Mạng liên kết] Ta là fan của Kiều Minh Dương: Đi chết đi! Nữ nhân ngực giả như Bạch Mạch Nhiên sao có thể xứng với Kiều thiếu? Các ngươi mắt mù hết rồi sao?
[Mạng liên kết] Nhổ vào mặt ngươi: Chúng ta vạn người ký tên phản đối nhà sản xuất phim!
Ngay sau đó, khẩu vị càng trở nên nặng hơn!
[Mạng liên kết] Khải Kiều vương đạo: Các ngươi đừng có ngu dốt như vậy, Bạch Mạch Nhiên cùng lắm cũng chỉ là mượn danh nghĩa, sự thực người yêu của Kiều thiếu là Khải Kỳ. (OMG)
[Mạng liên kết] Chân tướng đế: Kiều thiếu và Khải Kỳ đã đăng kí kết hôn ở Mỹ, các ngươi mau xúc miệng mà đi ngủ hết đi.╮(╯▽╰)╭
[Mạng liên kết] Kiều thiếu, nhĩ dương thủy phá liễu: Nói linh tinh làm gì, mau xem ID đi.
“Phốc!” Xem đến đây, Mạch Nhiên vừa uống ngụm nước nhịn không được rốt cuộc phun ra, cố nén suy nghĩ ngửa mặt lên trời cười ha hả. Cô nhìn cách đó không xa, Kiều Minh Dương và Khải Kỳ đang diễn.
Đối thủ của hai vị nam chính và nam thứ này chỉ đếm trên đầu ngón tay, hiện tại hai diễn viên ngang sức ngang tài này đang cùng nhau diễn trong một cảnh.
Vai diễn Phương Húc của Lý Khải Kỳ trong lúc chơi ghi-ta cùng Tiêu Nam vì chút chuyện mà tranh cãi ầm ĩ một trận. Tiêu Nam đau lòng rời đi. A Đạt tức giận, tự mình đi tìm người anh em Phương Húc của mình quyết một trận.
Đạo diễn yêu cầu Lý Khải Kỳ trước máy quay phải dùng giọng điệu dửng dưng như không, che giấu nội tâm đang đấu tranh của Phương Húc, vì vậy trong lúc đó mâu thuẫn giữa Phương Húc và A Đạt càng trở nên gay gắt.
Theo lý mà nói nội dung như vậy với một diễn viên chuyên nghiệp không có gì khó khăn. Thế nhưng không hiểu sao vài lời thoại Kiều Minh Dương đã thành thạo mà Lý Khải Kỳ vẫn chưa thể nhập tâm. Đạo diễn không thể làm gì khác hơn đành phải yêu cầu hắn diễn đi diễn lại, thế nhưng vẫn NG đến vài lần, Lý Khải Kỳ cảm thấy không được tự nhiên, ném kịch bản đi, nói không diễn nữa!
Bởi Lý Khải Kỳ bỗng nhiên thất thố, đoàn phim nhất thời lâm vào thế bế tắc, nhân viên trong đoàn đều khuyên bảo hắn nhiều lần nhưng đều vô hiệu. Đạo diễn bất đắc dĩ tuyên bố tạm dừng quay.
Mạch Nhiên đứng lên chuẩn bị quay về phòng nghĩ, trên đường nghe thấy hai người trợ lý khe khẽ nói nhỏ.
“Lý Khải Kỳ thế nào lại bắt đầu?”
“Hắn và Kiều thiếu có xung đột hả?”
“Chắc vậy, mấy ngày nay chỉ quay xong một cảnh là hắn lại nổi xung lên, thật sự chịu không nổi hắn!”
“Ai, như vậy so với tiếng tăm đồn đại lâu nay còn kinh khủng hơn, vốn tôi vẫn nghĩ hắn trước đây đẹp trai lạnh lùng… hừ, không nói, không nói nữa!” Người kia đang nói bỗng nhìn thấy Mạch Nhiên ở bên đang nghe lén liền cảm thấy quỷ dị, kéo người còn lạ nhanh chóng bỏ đi!
Còn lại Mạch Nhiên đứng tại trận, vô cùng mất mát.
Đúng là bát quái, sao lại có thể nói một nửa rồi lại thôi như thế? Cái này không phải rõ rành rành ra đấy là khẩu vị của bọn họ sao? Thật không có đạo đức… Mạch Nhiên căm giận nghĩ, một mạch trở về phòng.
Tổ kịch cho mỗi một diễn viên chính một phòng nghỉ riêng, Mạch Nhiên diễn một ngày một đêm, mệt lả người, liền đóng cửa lại bắt đầu thay quần áo.
Nhưng vừa cởi được một nửa, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có tiếng động.
Trong phòng có người?!
Mạch Nhiên sợ hãi, nhanh chóng kéo y phục lên che ngực, xoay người liền thấy được trong góc phòng có một người đàn ông.
“Cứu…” Mạch Nhiên còn đang muốn hét lên, hắn bỗng nhiên lao đến, bịt kín miệng cô.
“Hừ, là ta” Hắn dán sát lỗ tai Mạch Nhiên nói nhỏ.
Giọng nói rất quen thuộc, Mạch Nhiên cật lực hồi tưởng một chút, trong đầu “đinh” một tiếng!
Là…Là Kiều Minh Dương!
“Anh .. anh làm gì vậy?” Mạch Nhiên cố gắng cậy bàn tay đang bịt miệng cô. Người này điên rồi phải không? Vô duyên vô cớ chạy đến phòng cô nhìn lén cô thay quần áo!!! ><
“Em đừng hiểu lầm, tôi không cố ý!” Hắn buông tay, bất đắc dĩ nói.
“Đó chính là cố ý!” Mạch Nhiên chắm chú che lại ngực, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Kỳ thực tôi chỉ muốn đến xem em bị thương thế nào thôi, vậy mà em vừa đến đã cởi quần áo…” Hắn nhún vai, có vẻ không thèm để ý.
Lại còn mượn cớ! Thừa nhận một chút thèm muốn mỹ sắc của cô thì chết à? (ha ha bà chị ^^)
Mạch Nhiên nói: “Anh biến thái à?”
“Tôi không phải đã nói sao? Tôi đến là để xem em bị thương thế nào?” Kiều Minh Dương nói đến đây bỗng nhiên dừng một chút, khóe miệng lập tức hiện lên một tia quỷ dị, hắn nói, “Em vừa nói tôi biến thái?”
Mạch Nhiên tựa hồ nghe được một tia hỗn loạn trong đầu, mùi vị nguy hiểm, vô thức liền lùi sau một bước.
“Nếu như em thực sự nghĩ vậy, tôi không ngại phối hợp một chút!” Hắn vừa nói, vừa hướng về phía Mạch Nhiên đi tới.
“Anh…anh đừng có giỡn, mau đi ra ngoài!” Mạch Nhiên không khỏ cảm thấy run sợ, tuy rằng cô không tin Kiều Minh Dương coi trọng mình nhưng đàn ông nửa thân dưới đều là động vật (O_o), ai biết hắn có thể bỗng nhiên bị kích thích, thú tính nổi dậy mà bổ nhào vào Mạch Nhiên.
“Em nghĩ tôi giỡn sao?” Hắn hỏi lại, thanh âm hạ xuống trầm thấp.
Mạch Nhiên làm sao biết được người này rốt cuộc đùa hay thật! Cô đang mệt muốn chết, hắn rốt cuộc muốn ngủ hay muốn ám sát cô, nói trắng ra đi, đâu cần phải lôi thôi cằn nhằn như vậy.
Mạch Nhiên nói: “Anh rốt cuộc muốn ngủ với tôi, hay muốn giết tôi?”
“Trước ngủ, sau giết!”
“Vậy anh giết tôi đi!” Mạch Nhiên vẻ mặt quyết liệt mà quay đầu.
“Sao có thể làm vậy được? Giết em rồi tôi còn ngủ với ai được?” Nói xong, hắn liền xé rách y phục trên người Mạch Nhiên, nét mặt phóng đãng, cười cợt tiến đến phía cô.
Sự thật là, sau khi hắn nói xong “Em nghĩ tôi giỡn sao?” hắn sẽ dừng chân, vẻ mặt đắc ý hỏi. “Là tôi giỡn thôi!”
Mạch Nhiên cả kinh, không cẩn thận va vào mắc áo phía sau, thân thể mất đi cân bằng, lảo đảo ngã về phía sau.
Kiều Minh Dương thấy thế, nhanh chóng tiến lên đỡ Mạch Nhiên.
Thế nhưng bởi vì gần đây lượng cơm Mạch Nhiên ăn quá nhiều, hắn căn bản không thể đỡ được cô, hai người cùng ngã một chỗ. Mắc quần áo cũng đổ sập xuống, phát ra âm thanh.
Phía sau, cửa bỗng nhiên mở ra.
Mạch Nhiên từ trong đống quần áo miên cưỡng nhô đầu dậy, ngõ tới cửa đã thấy Linda đứng đó ngây như phỗng trừng mắt nhìn bọn họ.
Ôi Phật Tổ của con ơi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.