Chương 38: Bị Bát Canh……
L linh
12/07/2017
CHƯƠNG 38. BỊ BÁT CANH……
Khi Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quang nhà đã là bảy giờ tối. Trong phòng khác, không biết Quý phụ cùng Quý Hào đang nói chuyện gì mà trên mặt đều mang theo ý cười vui vẻ.
Ba mẹ đến đây……. Trong đầu Quý Tiêu Dương đột nhiên hiện ra bộ dáng Thần Thần vừa rồi khóc trong lòng mình. Tay ôm Quý Thần Quang không tự giác chặt thêm vài phần. Nguyên bản đôi mắt mang theo ý cười lại chậm rãi tụ tập vẻ lo lắng mới tán đi lúc nãy……
“Tiêu Dương, con cuối cùng cũng về! Con đứa nhỏ này, có việc ở ngoài như thế nào lại không gọi điện thoại về nhà, chúng ta đều thực lo lắng!” Lục Dao đang chuẩn bị gọt hoa quả, khóe mắt nhìn thấy Quý Tiêu Dương đứng ở cửa. Lập tức buông hoa quả trong tay xuống, đứng lên, trên mặt mang theo nụ cười, vừa đi về phía Quý Tiêu Dương vừa nói.
Trên mặt Quý Tiêu Dương xuất hiện một nụ cười thản nhiên, lễ phép mà xa lạ “Mẹ, về sau con sẽ chú ý!” Thản nhiên nói một câu. Ôm Quý Thần Quang đi về phía phòng khách “Ông nội, bà nội, ba ba!” Phi thường lễ phép gọi một tiếng. Ôm Quý Thần Quang ngồi xuống một bên sô pha.
“Tiêu Dương đã trở lại. Chúng ta đây dùng chuẩn bị dùng cơm thôi!” Quý phụ nghe vậy liền nói với bảo mẫu một câu. Lúc này mới đem ánh mắt chuyển tới trên người Quý Tiêu Dương “Tiêu Dương, thực không sai!” Đứng lên vỗ vỗ bả vai Quý Tiêu Dương, rõ ràng tâm tình Quý phụ đang rất tốt.
Quý Tiêu Dương nở nụ cười thản nhiên. Cảm xúc trên mặt vẫn rất vững vàng. Hắn biết ông nội đang nói cái gì…… Bất quá, ông nội à, người có thể hay không đừng cao hứng quá sớm…… Trong lòng thản nhiên cười lạnh một tiếng. Bất quá kỳ thật hắn cũng không có làm sai, dù sao tất cả trong gia tộc này, sớm hay muộn cũng sẽ là của hắn. Hắn chẳng qua là chuẩn bị sớm một chút mà thôi.
Quý phụ nhìn bộ dáng không quan tâm hơn thua của cháu trai mình, ý cười nơi đáy mắt càng thêm sâu. Thật sự là không sai.
“Tiêu Dương, rất tuyệt!” Quý Hào đứng lên, dựng thẳng ngón tay cái với Quý Tiêu Dương. Cái kế hoạch kia, ngay cả hắn cũng không có nghĩ đến, không nghĩ tới con trai của hắn cư nhiên có thể một câu nói toạc ra huyền cơ trong đó….. Quả thực là quá tuyệt vời.
Trên mặt Quý Tiêu Dương vẫn như trước mang theo ý cười thản nhiên. Ôm Quý Thần Quang đi tới nhà ăn.
Lục Dao ở phía sau lúc này mới phát hiện, người Quý Tiêu Dương ôm trong lòng chính là Quý Thần Quang. Nguyên bản khuôn mặt đang cao hứng nháy mắt liền đen sì. Ngồi xuống ghế, trên mặt Lục Dao mang theo ý cười “Thần Quang, con cũng không còn nhỏ nữa, đừng luôn để anh hai ôm như vậy.” Mặt mày hơi nhíu, lời nói mang theo hàm ý sâu xa.
Quý Thần Quang khẽ bĩu môi. Quay đầu không thèm nhìn Lục Dao.
“Mẹ à, không sao đâu! Con thích thế!” Khóe miệng khẽ cười, thản nhiên nói với Lục Dao.
“Tiêu Dương, vậy sẽ ảnh hưởng không tốt!” Mặt mày Lục Dao càng thêm nhăn lại. Cô thật không rõ, đứa con bảo bối của mình như thế nào lại nguyện ý đem tâm tư đặt trên người một đứa nhỏ ngốc…..
Quý Hào nhìn thoáng qua vợ mình, lại nhìn qua Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quang chuẩn bị ăn cơm, mở miệng nói “Tiêu Dương, mẹ con nói đúng đó. Cứ ôm e trai ăn cơm như vậy con sẽ không ăn cơm được! Để bảo mẫu cho Thần Quang ăn đi!” Ánh mắt nhìn về phía bảo mẫu đang đứng một bên.
Bảo mẫu lập tức hiểu ý, vươn tay chuẩn bị ôm lấy Quý Thần Quang. Cái miệng nhỏ nhắn của Quý Thần Quang khẽ bĩu, thân thể ở trong lòng Quý Tiêu Dương khẽ xoay. Rõ ràng thể hiện cậu không cần bảo mẫu ôm. Cũng không biết là cố ý hay không cẩn thận, vừa vặn lúc đó tay phải của Quý Tiêu Dương đang cầm bát canh chuẩn bị cho Quý Thần Quang ăn. Khi Quý Thần Quang ở trong lòng hắn xoay người, đầu trực tiếp đập vào tay Quý Tiêu Dương, làm bát canh bị hất đi. Thật không may là bát canh lại bay đúng hướng Lục Dao đang ngồi…….
Lục Dao đang cúi đầu gắp đồ ăn, chuẩn bị đưa lên miệng thì đột nhiên phía đối diện bay tới một bát canh nóng, toàn bộ đều bắn lên mặt cô.
Bát rơi xuống đất kêu vang, tất cả mọi người đang dại ra đều bừng tỉnh, bao gồm cả Lục Dao. Nhà ăn đang im lặng nháy mắt vang lên tiếng thét chói tai của Lục Dao “A……. Mặt của tôi…….”
Quý Hào nghe tiếng thét chói tai thê thảm của Lục Dao liền nhanh chóng đứng lên, chạy tới đỡ cô “Dao Dao, sao rồi?” Ngẩng đầu rống giận với bảo mẫu vẫn còn đang sững sờ “Ngốc ở đó làm gì, mau kêu xe cứu thương!”
“Đau quá, mặt của em…… Hào, mặt của em, ô ô ô……” Trong nhà ăn vang lên tiếng khóc bén nhọn của Lục Dao, mang theo âm thanh làm người khác lông tóc dựng đứng……
Hay tay ngắn nhỏ của Quý Thần Quang gắt gao nắm lấy áo trước ngực Quý Tiêu Dương, đôi mắt mở to ngơ ngác nhìn Lục Dao.
“Như thế nào đột nhiên lại……” Quý mẫu đứng lên nhìn thoáng qua Lục Dao, lại nhìn từng mảnh nhỏ của bát canh, mày nhíu chặt. Ngừng việc ăn cơm lại…….
Quý phụ đứng ở một bên nhìn thoáng qua Quý Thần Quang, lại chuyển ánh mắt nhìn về phía Lục Dao đang khóc lớn. Vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhìn không ra biểu tình.
Quý Tiêu Dương cảm giác được ánh mắt của Quý phụ, cúi đầu nhìn Quý Thần Quang bị dọa đến phát ngốc, trong lòng lại quặn đau “Đừng sợ. Thần Thần, không có việc gì đâu, có anh hai ở đây rồi!” Nhẹ nhàng nói ở bên tai cậu. Đăng bởi: admin
Khi Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quang nhà đã là bảy giờ tối. Trong phòng khác, không biết Quý phụ cùng Quý Hào đang nói chuyện gì mà trên mặt đều mang theo ý cười vui vẻ.
Ba mẹ đến đây……. Trong đầu Quý Tiêu Dương đột nhiên hiện ra bộ dáng Thần Thần vừa rồi khóc trong lòng mình. Tay ôm Quý Thần Quang không tự giác chặt thêm vài phần. Nguyên bản đôi mắt mang theo ý cười lại chậm rãi tụ tập vẻ lo lắng mới tán đi lúc nãy……
“Tiêu Dương, con cuối cùng cũng về! Con đứa nhỏ này, có việc ở ngoài như thế nào lại không gọi điện thoại về nhà, chúng ta đều thực lo lắng!” Lục Dao đang chuẩn bị gọt hoa quả, khóe mắt nhìn thấy Quý Tiêu Dương đứng ở cửa. Lập tức buông hoa quả trong tay xuống, đứng lên, trên mặt mang theo nụ cười, vừa đi về phía Quý Tiêu Dương vừa nói.
Trên mặt Quý Tiêu Dương xuất hiện một nụ cười thản nhiên, lễ phép mà xa lạ “Mẹ, về sau con sẽ chú ý!” Thản nhiên nói một câu. Ôm Quý Thần Quang đi về phía phòng khách “Ông nội, bà nội, ba ba!” Phi thường lễ phép gọi một tiếng. Ôm Quý Thần Quang ngồi xuống một bên sô pha.
“Tiêu Dương đã trở lại. Chúng ta đây dùng chuẩn bị dùng cơm thôi!” Quý phụ nghe vậy liền nói với bảo mẫu một câu. Lúc này mới đem ánh mắt chuyển tới trên người Quý Tiêu Dương “Tiêu Dương, thực không sai!” Đứng lên vỗ vỗ bả vai Quý Tiêu Dương, rõ ràng tâm tình Quý phụ đang rất tốt.
Quý Tiêu Dương nở nụ cười thản nhiên. Cảm xúc trên mặt vẫn rất vững vàng. Hắn biết ông nội đang nói cái gì…… Bất quá, ông nội à, người có thể hay không đừng cao hứng quá sớm…… Trong lòng thản nhiên cười lạnh một tiếng. Bất quá kỳ thật hắn cũng không có làm sai, dù sao tất cả trong gia tộc này, sớm hay muộn cũng sẽ là của hắn. Hắn chẳng qua là chuẩn bị sớm một chút mà thôi.
Quý phụ nhìn bộ dáng không quan tâm hơn thua của cháu trai mình, ý cười nơi đáy mắt càng thêm sâu. Thật sự là không sai.
“Tiêu Dương, rất tuyệt!” Quý Hào đứng lên, dựng thẳng ngón tay cái với Quý Tiêu Dương. Cái kế hoạch kia, ngay cả hắn cũng không có nghĩ đến, không nghĩ tới con trai của hắn cư nhiên có thể một câu nói toạc ra huyền cơ trong đó….. Quả thực là quá tuyệt vời.
Trên mặt Quý Tiêu Dương vẫn như trước mang theo ý cười thản nhiên. Ôm Quý Thần Quang đi tới nhà ăn.
Lục Dao ở phía sau lúc này mới phát hiện, người Quý Tiêu Dương ôm trong lòng chính là Quý Thần Quang. Nguyên bản khuôn mặt đang cao hứng nháy mắt liền đen sì. Ngồi xuống ghế, trên mặt Lục Dao mang theo ý cười “Thần Quang, con cũng không còn nhỏ nữa, đừng luôn để anh hai ôm như vậy.” Mặt mày hơi nhíu, lời nói mang theo hàm ý sâu xa.
Quý Thần Quang khẽ bĩu môi. Quay đầu không thèm nhìn Lục Dao.
“Mẹ à, không sao đâu! Con thích thế!” Khóe miệng khẽ cười, thản nhiên nói với Lục Dao.
“Tiêu Dương, vậy sẽ ảnh hưởng không tốt!” Mặt mày Lục Dao càng thêm nhăn lại. Cô thật không rõ, đứa con bảo bối của mình như thế nào lại nguyện ý đem tâm tư đặt trên người một đứa nhỏ ngốc…..
Quý Hào nhìn thoáng qua vợ mình, lại nhìn qua Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quang chuẩn bị ăn cơm, mở miệng nói “Tiêu Dương, mẹ con nói đúng đó. Cứ ôm e trai ăn cơm như vậy con sẽ không ăn cơm được! Để bảo mẫu cho Thần Quang ăn đi!” Ánh mắt nhìn về phía bảo mẫu đang đứng một bên.
Bảo mẫu lập tức hiểu ý, vươn tay chuẩn bị ôm lấy Quý Thần Quang. Cái miệng nhỏ nhắn của Quý Thần Quang khẽ bĩu, thân thể ở trong lòng Quý Tiêu Dương khẽ xoay. Rõ ràng thể hiện cậu không cần bảo mẫu ôm. Cũng không biết là cố ý hay không cẩn thận, vừa vặn lúc đó tay phải của Quý Tiêu Dương đang cầm bát canh chuẩn bị cho Quý Thần Quang ăn. Khi Quý Thần Quang ở trong lòng hắn xoay người, đầu trực tiếp đập vào tay Quý Tiêu Dương, làm bát canh bị hất đi. Thật không may là bát canh lại bay đúng hướng Lục Dao đang ngồi…….
Lục Dao đang cúi đầu gắp đồ ăn, chuẩn bị đưa lên miệng thì đột nhiên phía đối diện bay tới một bát canh nóng, toàn bộ đều bắn lên mặt cô.
Bát rơi xuống đất kêu vang, tất cả mọi người đang dại ra đều bừng tỉnh, bao gồm cả Lục Dao. Nhà ăn đang im lặng nháy mắt vang lên tiếng thét chói tai của Lục Dao “A……. Mặt của tôi…….”
Quý Hào nghe tiếng thét chói tai thê thảm của Lục Dao liền nhanh chóng đứng lên, chạy tới đỡ cô “Dao Dao, sao rồi?” Ngẩng đầu rống giận với bảo mẫu vẫn còn đang sững sờ “Ngốc ở đó làm gì, mau kêu xe cứu thương!”
“Đau quá, mặt của em…… Hào, mặt của em, ô ô ô……” Trong nhà ăn vang lên tiếng khóc bén nhọn của Lục Dao, mang theo âm thanh làm người khác lông tóc dựng đứng……
Hay tay ngắn nhỏ của Quý Thần Quang gắt gao nắm lấy áo trước ngực Quý Tiêu Dương, đôi mắt mở to ngơ ngác nhìn Lục Dao.
“Như thế nào đột nhiên lại……” Quý mẫu đứng lên nhìn thoáng qua Lục Dao, lại nhìn từng mảnh nhỏ của bát canh, mày nhíu chặt. Ngừng việc ăn cơm lại…….
Quý phụ đứng ở một bên nhìn thoáng qua Quý Thần Quang, lại chuyển ánh mắt nhìn về phía Lục Dao đang khóc lớn. Vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhìn không ra biểu tình.
Quý Tiêu Dương cảm giác được ánh mắt của Quý phụ, cúi đầu nhìn Quý Thần Quang bị dọa đến phát ngốc, trong lòng lại quặn đau “Đừng sợ. Thần Thần, không có việc gì đâu, có anh hai ở đây rồi!” Nhẹ nhàng nói ở bên tai cậu. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.