Chương 185: Bởi vì yêu, cho nên đau lòng (mạc dương)
L linh
16/07/2017
Buổi tối ngày đó, bởi vì vừa mới nhận được một vụ làm ăn lớn, cho nên
tôi thật cao hứng mà đi tới ‘Độc nhất vô nhị’. Đó là lần đầu tiên tôi
nhìn thấy Linh Thiên Nhiễm. Cậu ta một mình một người ngồi trong một góc sô pha liều mạng uống rượu, trên người lộ ra hơi thở nhã nhặn làm cho
người ta thực dễ dàng có thể nhìn ra là bị thương vì tình, tôi liếc mắt
một cái là biết đây là say rượu vì tình! Vừa mới bắt đầu, trong lòng tôi là rất khinh bỉ, có nhiều đứa trẻ, có lẽ ngay cả yêu là cảm giác như
thế nào cũng không biết, lại làm như mình là một người bi lụy vì tình,
bọn họ thật sự nghĩ mình động tâm chính là yêu! Không biết……
Nguyên bản, tôi chỉ nghĩ nhìn thoáng qua một cái liền xoay người rời đi. Nhưng ở thời điểm xoay người, tôi nhìn thấy cậu ta nâng mặt lên, đáy mắt mê say lóe ra ánh sáng trong suốt, thoạt nhìn vừa yếu ớt lại quật cường. Không biết vì cái gì, lòng tôi đột nhiên truyền đến cảm giác đau đau, chân có chút không nghe lời mà đi đến ngồi xuống bên cạnh cậu ta. “Một người uống khó tránh khỏi sẽ thấy vô vị, tôi uống cùng cậu!” Lời này nói ra, ngay cả đến chính tôi cũng đều thấy chấn kinh. Chính mình chưa bao giờ nhàm chán đến mức đem thời gian tiêu phí trên một người xa lạ, huống chi người xa lạ này còn là một tiểu thí hài…… (trẻ con)
Nhưng là, giống như là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, cậu bé kia hung hăng chụp lấy tay của tôi. Say rượu than thở gọi tên một người. Quý Tiêu Dương…… Đây là lần đầu tiên tôi biết đến Quý Tiêu Dương, cái tên này trong vài năm sau này vẫn luôn là một cái gai trong tâm tôi! Vì vậy, Quý Tiêu Dương làm cho tôi thật sâu sắc cảm giác được hương vị ghen tị cùng tư vị xót xa. Chẳng qua, tạo hóa trêu ngươi, hay là vận mệnh vốn là như thế, sau đó, tôi thế nhưng lại trở thành quan hệ tâm đầu ý hợp với Quý Tiêu Dương, trở thành một người anh em đồng sinh cộng tử…… Việc này, tôi lúc ấy, vô luận thế nào cũng không nghĩ đến được!
Nghe cái tên từ miệng cậu bé, trong thanh âm mang theo vài phần thương tâm, mang theo vài phần bất lực, mang theo vài phần mê luyến…… Làm cho tâm tình nguyên bản vô cùng tốt của tôi đột nhiên sinh ra một cỗ phẫn nộ, vì thế, tôi làm ra một chuyện ngoài ý muốn trước nay chưa từng có, tôi đặt cậu bé ấy lên sô pha, hung hăng hôn cậu ta một ngụm……
Tiếp theo là đánh nhau, tiếp nữa là chửi mắng nhau, sau đó cậu ta khóc…… Cái loại cảm giác đau lòng lại xuất hiện, tôi có chút bối rối, luôn cảm thấy có cái gì đó thoát ra khỏi tầm tay của tôi, tôi có chút vội vã muốn rời đi, ở thời điểm xoay người, lại bị cậu bé kia ôm lấy, sau đó, tôi bị cưỡng hôn…… Tôi nghe thấy thanh âm nức nở của cậu bé: Nụ hôn đầu tiên của tôi là muốn dành cho Quý Tiêu Dương…… Nghe lời nói của cậu ta, nội tâm tôi sinh ra một loại cảm giác kỳ quái, tôi thực sự rất tức giận, tôi ôm lấy cậu bé kia, ở trên bờ môi cậu ra hung hăng cắn một ngụm, sau đó, tôi bỏ đi! Tôi nghĩ chính mình nên thanh tĩnh một chút……
Thẳng đến thật lâu về sau, tôi mới biết được, hóa ra cảm giác kỳ quái chính là ghen tị! Chính là, thời điểm kia, tôi cũng không hiểu được, ghen tị là từ yêu mà sinh ra!
Kỳ thật, tôi cũng không có rời xa cậu bé ấy quá, tôi lo lắng cậu ta say rượu, sẽ bị những người khác khi dễ! Cậu bé ấy hoàn toàn không biết được, chính mình khi say rượu là mê người đến cỡ nào……
Tôi nghĩ tôi đã may mắn khi đã làm ra hành động lưu lại này. Bởi vì, không đến năm phút đồng hồ sau khi tôi rời đi, bạn của cậu bé ấy đến, tôi biết cậu bé tên là Linh Thiên Nhiễm, tôi cũng thấy được nam nhân tên là Quý Tiêu Dương kia! Miệng tôi xuất hiện một nụ cười khinh miệt. Lúc ấy, trong lòng tôi đã nghĩ, bất quá cũng chỉ là một tiểu thí hài thôi…… Sau đó lại trải qua đủ loại sự tình, tôi mới hiểu được, khinh miệt của mình lúc trước là cỡ nào sai lầm!
Sau khi về nhà, tôi lập tức kêu thủ hạ đi điều tra những chuyện có liên quan đến Linh Thiên Nhiễm. Ôm đống tư liệu này, tôi ở nhà suốt ba ngày, sau đó rốt cục nhịn không được sự nhớ nhung trong lòng, tôi lặng lẽ ẩn vào nhà Linh Thiên Nhiễm. Thời điểm kia, cậu ấy vừa mới ngủ, trên khuôn mặt tuấn tú có một chút ý cười nhợt nhạt, tôi lúc ấy đã suy nghĩ, cậu ấy đang mơ thấy cái gì mà cười vui vẻ đến như vậy? Ngay giây tiếp theo, tôi thấy Linh Thiên Nhiễm xoay người một cái, ôm chăn nỉ non hai chữ: Tiêu Dương……
Tôi chỉ trầm mặc lẳng lặng nhìn khuôn mặt khi ngủ của cậu ấy, sau đó, yên lặng xoay người rời đi…… Bắt đầu từ ngày đó, cứ có thời gian rảnh, tôi sẽ lại lặng lẽ ẩn vào nhà Linh Thiên Nhiễm, nhìn khuôn mặt khi ngủ của cậu ấy, nghe cậu ấy ở trong mộng gọi Quý Tiêu Dương…… Sau đó, lẳng lặng một mình xót xa!
Rất nhiều thời điểm, tôi đều nói với chính mình, không cần lại đi tìm Linh Thiên Nhiễm nữa, không cần lại nhớ cậu ấy, vì thế, tôi còn cố ý tự mình đến Mỹ thực hiện một giao dịch! Ở nơi đó, tôi đã tìm ra được đáp án cho tâm tình phức tạp của mình! Hóa ra, tôi đã yêu cậu bé này…… Bởi vì yêu, cho nên mới nhớ…… Tâm tâm niệm niệm tất cả đều là cậu ấy!
Vì không thể để cho chính mình phải tiếc nuối, sau khi về nước, tôi trực tiếp tới tìm Linh Thiên Nhiễm! Đó là lần thứ hai tôi cùng cậu ấy mặt đối mặt, lần đầu tiên là ở quán bar! Thời điểm này, tôi mới giật mình nhận ra thời gian trôi qua thật nhanh, một năm đã lặng lẽ đi qua…… Một năm bất giác trôi qua, chính mình đã yên lặng bảo vệ cậu ấy một năm! Không thể đợi được nữa. Tôi ở trong lòng nói với chính mình như vậy! Cho nên, khi nhìn thấy Linh Thiên Nhiễm mặc áo ngủ, híp mắt ngáp một cái mở cửa ra là lúc, tôi trực tiếp nói với cậu ấy sau chữ “Tôi yêu em, tôi nhớ em!” Tôi là thiệt tình, thật sự, thiệt tình……
Tôi cũng không phải là một nam nhân biết nói chuyện, tôi luôn trầm mặc ít nói, những lời tôi nói ra từ trước đến bây giờ đều là ngắn gọn hữu lực! Có thể không mở miệng nói chuyện, tôi liền không mở miệng! Này đã muốn trở thành thói quen! Lúc ấy, tôi chỉ nghĩ muốn nói cho Linh Thiên Nhiễm tâm tình của tôi! Nói cho cậu ấy biết tôi muốn cùng cậu ấy ở bên nhau! Tôi cũng không phải là một người dễ dàng nói ra những lời hứa hẹn, nhưng là, một khắc kia xúc động nói ra, chỉ có thể là lời thề cả một đời!
Tôi nghĩ muốn cậu ấy! Tôi nói tôi muốn cậu ấy! Là thật sự muốn cùng cậu ấy cả đời! Chính là, tựa hồ lời nói của tôi đã bị cậu ấy hiểu sai……
Sau khi tôi nói xong, ước chừng qua bảy tám giây, thân thể cậu ấy động, đột nhiên đạp cho tôi một cước, ngay sau đó tặng kèm thêm một câu mắng chửi thật dài “Mẹ kiếp, mới sáng sớm anh phát điên cái gì! Đầu óc của anh có vấn đề thì đến bệnh viện đi, chạy đến nơi này phá giấc ngủ vàng bạc của lão tử làm gì! Đúng là đồ dở hơi!” Sau đó, cánh cửa phanh một tiếng, bị kịch liệt đóng lại! Sau khi cửa bị đóng lại, tựa hồ tôi vẫn có thể nghe được từ bên trong truyền đến tiếng lải nhải mắng mỏ của Thiên Nhiễm……
Đứng ở ngoài cửa, tôi bất đắc dĩ cười khổ một tiếng. Có chút mất mát trở về nhà. Trên đường mua một ít rượu, buổi tối một mình một người ngồi ở trước cửa sổ sát sàn, đối với vầng trăng sáng uống rượu đến đêm khuya…… Trong lòng tôi thực khổ, có một loại cảm giác ê ẩm trong nháy mắt xoay quanh, cảm giác trong mắt mình giống như mưa nhỏ không tiếng động rơi xuống, dần dần róc rách, tâm, càng thêm khó chịu! Tôi nghĩ mãi không hiểu, vì cái gì lời nói của tôi, lại làm cho cậu ấy tức giận như vậy.
Một mình một người uống rượu đến rạng sáng bốn giờ, tôi nhịn không được sự nhớ nhung trong đầu, mang theo men say, lại ngựa quen đường cũ ẩn vào nhà Linh Thiên Nhiễm. Rất kỳ quái, đêm nay cậu ấy cũng không có ngủ, cư nhiên lại giống như tôi, ngồi trước cửa sổ sát sàn nhìn trăng sáng trên màn đêm đen, từng ngụm từng ngụm uống rượu! Cái dạng này của cậu ấy, đột nhiên làm cho tôi nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt. Suy nghĩ của tôi có chút hỗn loạn, miệng cư nhiên rất tự nhiên nói ra câu nói kia “Một người uống khó tránh khỏi sẽ vô vị, tôi cùng em!”
“Đến đây đi, cùng nhau say, say rồi sẽ không còn đau lòng!” Ai biết lần này, Thiên Nhiễm cư nhiên đáp lại tôi, không hỏi tôi vì sao lại xuất hiện ở trong nhà của cậu ấy, chỉ ném một chai rượu về phía tôi, tôi bắt lấy rượu, ngồi xuống bên người cậu ấy, ngẩng đầu uống một ngụm lớn. Rượu thực cay nóng, tác dụng chậm lại rất mạnh! Vừa uống một ngụm, cảm giác trong ngực giống như cũng sắp bị lửa nóng thiêu đốt nhưng cũng thực thống khoái! Tôi nhịn không được hô một chữ “Ngon!” Vì thế, tôi đã biết, tôi nghĩ Thiên Nhiễm đại khái là đã say lắm rồi, bởi vậy phân không rõ đông tây nam bắc, cái gì cũng đều không biết!
“Cảm giác bay bổng, tựa như đang bay trên không trung vậy! Loại cảm giác này thật giống như thời điểm kia!” Linh Thiên Nhiễm trong men say mông lung ôm chặt chai rượu, nhìn vầng trăng bên ngoài, mở miệng nói chuyện. Thanh âm có chút lè nhè! Biểu tình trên mặt có một chút ưu thương nhỏ vụn……
Tâm của tôi đột nhiên trở nên rất đau rất đua, không phải đau kịch liệt, là từng chút từng chút đau đến tê tái. Tôi có chút máy móc mở miệng hỏi một câu “Thời điểm kia là thời điểm gì?”
“Thời điểm cùng một chỗ với Tiêu Dương, bộ dáng cười của cậu ấy thật là đẹp mắt, tuy rằng, đối tượng không phải là tôi……”
Tôi đột nhiên cảm giác tửu lượng của mình giống như trở nên rất kém rất kém, như thế nào mới uống một ngụm rượu mà đã khiến cho ánh mắt của tôi bịt kín một tầng hơi nước mỏng manh, tầm mắt trở nên mơ hồ không rõ…… “Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình……” Không suy nghĩ gì, tôi liền lẩm bẩm một câu như vậy!
“Hảo một câu hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình! Nào, chúng ta tiếp tục uống……” Ở lúc tôi còn chưa phản ứng lại được, Linh Thiên Nhiễm đã cầm chai rượu của cậu ấy đụng một cái vào chai của tôi. “Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình…… Ha ha…… Hảo một câu hoa rơi, không, không phải hoa rơi, mẹ nó, lão tử đường đường là thân nam nhi, như thế nào có thể gọi là hoa rơi, hẳn là vào rừng làm cướp hữu ý. Đúng, chính là vào rừng làm cướp hữu ý, nước chảy vô tình…… Vô tình……”
Tôi nhìn Linh Thiên Nhiễm một ngụm tiếp một ngụm uống rượu, có chút rượu từ miệng cậu ấy chảy ra, toàn bộ dính vào áo cậu ấy, phần áo ẩm ướt gắt gao dính vào trước ngực Linh Thiên Nhiễm. Cho dù cách một tầng áo, nhưng hết thảy ‘phong cảnh’ này lại vẫn làm cho tôi có phản ứng……
……
Đợt ánh nắng mặt trời đầu tiên chiếu lên mặt tôi, tôi mở đôi mắt có chút đay nhức ra, sau đó thấy được Linh Thiên Nhiễm đang im lặng nằm trong lòng mình. Hô hấp đều đều, nghe vào tai, tôi có cảm giác như đây là thanh âm tươi đẹp nhất thế giới…… Sau ngày đó, tôi trầm mặc đi theo phía sau Linh Thiên Nhiễm, cậu ấy ở đâu, tôi ngay tại đó, cho dù cậu ấy đánh tôi, mắng tôi, tôi vẫn gắt gao đi theo cậu ấy! Không buông tay, không dời mắt! Tôi còn làm ra một chuyện mà đến chính bản thân mình cũng cảm thấy ngoài ý muốn. Tôi mặt dày dọn vào ở trong nhà Linh Thiên Nhiễm, một lần dọn vào ở chung này liền kéo dài bốn năm……
Sau đó, tôi lại gặp Quý Tiêu Dương, thời điểm này tôi mới hiểu được, hóa ra Quý Tiêu Dương đã có người yêu của chính mình, hơn nữa người này còn là em trai ruột của hắn. Trình độ Quý Tiêu Dương bảo hộ Quý Thần Quangq làm cho tôi có điểm khiếp sợ! Bảo hộ quá độ như vậy quả thực chính là một loại cầm tù tốt đẹp…… Nhưng là, tuy rằng như thế, ở trên mặt Quý Thần Quangq, tôi không có nhìn thấy thần sắc mất hứng gì cả, ánh mắt cậu ta từ đầu đến cuối đều trói chặt trên người Quý Tiêu Dương, đáy mắt tràn đầy tất cả đều là tình ý nóng rực cùng sự hạnh phúc!
Lúc này đây gặp lại, có một kết cục làm cho người ta rất vừa lòng! Chính là, trải qua nhiều năm cố gắng như vậy, Thiên Nhiễm rốt cục nguyện ý nhận cảm tình tôi dành cho em ấy! Hết thảy những điều này, đều phải cảm ơn Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quangq! Là hai người bọn họ âm thầm giúp tôi……
Sau khi tôi xác định quan hệ với Thiên Nhiễm, từng cùng Quý Tiêu Dương trắng đêm không ngủ nói chuyện một lần. Hắn nói, tôi phải chăm sóc Thiên Nhiễm thật tốt, em ấy là một người rất tốt! Hắn nói, có một số việc là hắn thực xin lỗi em ấy, chẳng qua việc này chung quy chỉ có thể coi như là vô duyên. Bởi vì, trong nội tâm hắn tất cả đều là Quý Thần Quang!
Cũng vì lần nói chuyện này, tôi mới hiểu được chỗ đáng sợ của Quý Tiêu Dương! Năng lực thấu hiểu của hắn cư nhiên có thể cường đại như thế, có thể âm thầm làm cho người ta không hề để ý mà phát hiện được bí mật ở chỗ sâu nhất trong nội tâm của ngươi! Sau đó, ở lúc đều tự ‘dẹp đường hồi phủ’ (về nhà), Quý Tiêu Dương nhẹ giọng nói cho tôi biết: Tất cả những điều này, đừng để cho Thiên Nhiễm biết!
Tôi trầm mặc gật gật đầu! Này là điều tốt nhất nên làm! Khiến cho một đoạn tình cảm không có kết quả này chậm rãi phai nhạt bên trong dòng sông thời gian đi…… Đối với ai đều là tốt nhất!
Sau đó nữa, có một ngày Thiên Nhiễm nhàm chán cầm tạp chí vung loạn lên, nhẹ nhàng lẩm bẩm một câu: Bởi vì yêu, cho nên đau lòng……
Nghe lời này, ánh mắt của tôi dừng trên thân thể Thiên Nhiễm cách đó không xa, nhìn sườn mặt im lặng của em ấy, tôi không tiếng động nở nụ cười, trong lòng tràn đầy hương vị hạnh phúc……
Hóa ra, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Thiên Nhiễm, tôi đã bắt đầu yêu em ấy! Bởi vì yêu, cho nên đau lòng……
Nguyên bản, tôi chỉ nghĩ nhìn thoáng qua một cái liền xoay người rời đi. Nhưng ở thời điểm xoay người, tôi nhìn thấy cậu ta nâng mặt lên, đáy mắt mê say lóe ra ánh sáng trong suốt, thoạt nhìn vừa yếu ớt lại quật cường. Không biết vì cái gì, lòng tôi đột nhiên truyền đến cảm giác đau đau, chân có chút không nghe lời mà đi đến ngồi xuống bên cạnh cậu ta. “Một người uống khó tránh khỏi sẽ thấy vô vị, tôi uống cùng cậu!” Lời này nói ra, ngay cả đến chính tôi cũng đều thấy chấn kinh. Chính mình chưa bao giờ nhàm chán đến mức đem thời gian tiêu phí trên một người xa lạ, huống chi người xa lạ này còn là một tiểu thí hài…… (trẻ con)
Nhưng là, giống như là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, cậu bé kia hung hăng chụp lấy tay của tôi. Say rượu than thở gọi tên một người. Quý Tiêu Dương…… Đây là lần đầu tiên tôi biết đến Quý Tiêu Dương, cái tên này trong vài năm sau này vẫn luôn là một cái gai trong tâm tôi! Vì vậy, Quý Tiêu Dương làm cho tôi thật sâu sắc cảm giác được hương vị ghen tị cùng tư vị xót xa. Chẳng qua, tạo hóa trêu ngươi, hay là vận mệnh vốn là như thế, sau đó, tôi thế nhưng lại trở thành quan hệ tâm đầu ý hợp với Quý Tiêu Dương, trở thành một người anh em đồng sinh cộng tử…… Việc này, tôi lúc ấy, vô luận thế nào cũng không nghĩ đến được!
Nghe cái tên từ miệng cậu bé, trong thanh âm mang theo vài phần thương tâm, mang theo vài phần bất lực, mang theo vài phần mê luyến…… Làm cho tâm tình nguyên bản vô cùng tốt của tôi đột nhiên sinh ra một cỗ phẫn nộ, vì thế, tôi làm ra một chuyện ngoài ý muốn trước nay chưa từng có, tôi đặt cậu bé ấy lên sô pha, hung hăng hôn cậu ta một ngụm……
Tiếp theo là đánh nhau, tiếp nữa là chửi mắng nhau, sau đó cậu ta khóc…… Cái loại cảm giác đau lòng lại xuất hiện, tôi có chút bối rối, luôn cảm thấy có cái gì đó thoát ra khỏi tầm tay của tôi, tôi có chút vội vã muốn rời đi, ở thời điểm xoay người, lại bị cậu bé kia ôm lấy, sau đó, tôi bị cưỡng hôn…… Tôi nghe thấy thanh âm nức nở của cậu bé: Nụ hôn đầu tiên của tôi là muốn dành cho Quý Tiêu Dương…… Nghe lời nói của cậu ta, nội tâm tôi sinh ra một loại cảm giác kỳ quái, tôi thực sự rất tức giận, tôi ôm lấy cậu bé kia, ở trên bờ môi cậu ra hung hăng cắn một ngụm, sau đó, tôi bỏ đi! Tôi nghĩ chính mình nên thanh tĩnh một chút……
Thẳng đến thật lâu về sau, tôi mới biết được, hóa ra cảm giác kỳ quái chính là ghen tị! Chính là, thời điểm kia, tôi cũng không hiểu được, ghen tị là từ yêu mà sinh ra!
Kỳ thật, tôi cũng không có rời xa cậu bé ấy quá, tôi lo lắng cậu ta say rượu, sẽ bị những người khác khi dễ! Cậu bé ấy hoàn toàn không biết được, chính mình khi say rượu là mê người đến cỡ nào……
Tôi nghĩ tôi đã may mắn khi đã làm ra hành động lưu lại này. Bởi vì, không đến năm phút đồng hồ sau khi tôi rời đi, bạn của cậu bé ấy đến, tôi biết cậu bé tên là Linh Thiên Nhiễm, tôi cũng thấy được nam nhân tên là Quý Tiêu Dương kia! Miệng tôi xuất hiện một nụ cười khinh miệt. Lúc ấy, trong lòng tôi đã nghĩ, bất quá cũng chỉ là một tiểu thí hài thôi…… Sau đó lại trải qua đủ loại sự tình, tôi mới hiểu được, khinh miệt của mình lúc trước là cỡ nào sai lầm!
Sau khi về nhà, tôi lập tức kêu thủ hạ đi điều tra những chuyện có liên quan đến Linh Thiên Nhiễm. Ôm đống tư liệu này, tôi ở nhà suốt ba ngày, sau đó rốt cục nhịn không được sự nhớ nhung trong lòng, tôi lặng lẽ ẩn vào nhà Linh Thiên Nhiễm. Thời điểm kia, cậu ấy vừa mới ngủ, trên khuôn mặt tuấn tú có một chút ý cười nhợt nhạt, tôi lúc ấy đã suy nghĩ, cậu ấy đang mơ thấy cái gì mà cười vui vẻ đến như vậy? Ngay giây tiếp theo, tôi thấy Linh Thiên Nhiễm xoay người một cái, ôm chăn nỉ non hai chữ: Tiêu Dương……
Tôi chỉ trầm mặc lẳng lặng nhìn khuôn mặt khi ngủ của cậu ấy, sau đó, yên lặng xoay người rời đi…… Bắt đầu từ ngày đó, cứ có thời gian rảnh, tôi sẽ lại lặng lẽ ẩn vào nhà Linh Thiên Nhiễm, nhìn khuôn mặt khi ngủ của cậu ấy, nghe cậu ấy ở trong mộng gọi Quý Tiêu Dương…… Sau đó, lẳng lặng một mình xót xa!
Rất nhiều thời điểm, tôi đều nói với chính mình, không cần lại đi tìm Linh Thiên Nhiễm nữa, không cần lại nhớ cậu ấy, vì thế, tôi còn cố ý tự mình đến Mỹ thực hiện một giao dịch! Ở nơi đó, tôi đã tìm ra được đáp án cho tâm tình phức tạp của mình! Hóa ra, tôi đã yêu cậu bé này…… Bởi vì yêu, cho nên mới nhớ…… Tâm tâm niệm niệm tất cả đều là cậu ấy!
Vì không thể để cho chính mình phải tiếc nuối, sau khi về nước, tôi trực tiếp tới tìm Linh Thiên Nhiễm! Đó là lần thứ hai tôi cùng cậu ấy mặt đối mặt, lần đầu tiên là ở quán bar! Thời điểm này, tôi mới giật mình nhận ra thời gian trôi qua thật nhanh, một năm đã lặng lẽ đi qua…… Một năm bất giác trôi qua, chính mình đã yên lặng bảo vệ cậu ấy một năm! Không thể đợi được nữa. Tôi ở trong lòng nói với chính mình như vậy! Cho nên, khi nhìn thấy Linh Thiên Nhiễm mặc áo ngủ, híp mắt ngáp một cái mở cửa ra là lúc, tôi trực tiếp nói với cậu ấy sau chữ “Tôi yêu em, tôi nhớ em!” Tôi là thiệt tình, thật sự, thiệt tình……
Tôi cũng không phải là một nam nhân biết nói chuyện, tôi luôn trầm mặc ít nói, những lời tôi nói ra từ trước đến bây giờ đều là ngắn gọn hữu lực! Có thể không mở miệng nói chuyện, tôi liền không mở miệng! Này đã muốn trở thành thói quen! Lúc ấy, tôi chỉ nghĩ muốn nói cho Linh Thiên Nhiễm tâm tình của tôi! Nói cho cậu ấy biết tôi muốn cùng cậu ấy ở bên nhau! Tôi cũng không phải là một người dễ dàng nói ra những lời hứa hẹn, nhưng là, một khắc kia xúc động nói ra, chỉ có thể là lời thề cả một đời!
Tôi nghĩ muốn cậu ấy! Tôi nói tôi muốn cậu ấy! Là thật sự muốn cùng cậu ấy cả đời! Chính là, tựa hồ lời nói của tôi đã bị cậu ấy hiểu sai……
Sau khi tôi nói xong, ước chừng qua bảy tám giây, thân thể cậu ấy động, đột nhiên đạp cho tôi một cước, ngay sau đó tặng kèm thêm một câu mắng chửi thật dài “Mẹ kiếp, mới sáng sớm anh phát điên cái gì! Đầu óc của anh có vấn đề thì đến bệnh viện đi, chạy đến nơi này phá giấc ngủ vàng bạc của lão tử làm gì! Đúng là đồ dở hơi!” Sau đó, cánh cửa phanh một tiếng, bị kịch liệt đóng lại! Sau khi cửa bị đóng lại, tựa hồ tôi vẫn có thể nghe được từ bên trong truyền đến tiếng lải nhải mắng mỏ của Thiên Nhiễm……
Đứng ở ngoài cửa, tôi bất đắc dĩ cười khổ một tiếng. Có chút mất mát trở về nhà. Trên đường mua một ít rượu, buổi tối một mình một người ngồi ở trước cửa sổ sát sàn, đối với vầng trăng sáng uống rượu đến đêm khuya…… Trong lòng tôi thực khổ, có một loại cảm giác ê ẩm trong nháy mắt xoay quanh, cảm giác trong mắt mình giống như mưa nhỏ không tiếng động rơi xuống, dần dần róc rách, tâm, càng thêm khó chịu! Tôi nghĩ mãi không hiểu, vì cái gì lời nói của tôi, lại làm cho cậu ấy tức giận như vậy.
Một mình một người uống rượu đến rạng sáng bốn giờ, tôi nhịn không được sự nhớ nhung trong đầu, mang theo men say, lại ngựa quen đường cũ ẩn vào nhà Linh Thiên Nhiễm. Rất kỳ quái, đêm nay cậu ấy cũng không có ngủ, cư nhiên lại giống như tôi, ngồi trước cửa sổ sát sàn nhìn trăng sáng trên màn đêm đen, từng ngụm từng ngụm uống rượu! Cái dạng này của cậu ấy, đột nhiên làm cho tôi nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt. Suy nghĩ của tôi có chút hỗn loạn, miệng cư nhiên rất tự nhiên nói ra câu nói kia “Một người uống khó tránh khỏi sẽ vô vị, tôi cùng em!”
“Đến đây đi, cùng nhau say, say rồi sẽ không còn đau lòng!” Ai biết lần này, Thiên Nhiễm cư nhiên đáp lại tôi, không hỏi tôi vì sao lại xuất hiện ở trong nhà của cậu ấy, chỉ ném một chai rượu về phía tôi, tôi bắt lấy rượu, ngồi xuống bên người cậu ấy, ngẩng đầu uống một ngụm lớn. Rượu thực cay nóng, tác dụng chậm lại rất mạnh! Vừa uống một ngụm, cảm giác trong ngực giống như cũng sắp bị lửa nóng thiêu đốt nhưng cũng thực thống khoái! Tôi nhịn không được hô một chữ “Ngon!” Vì thế, tôi đã biết, tôi nghĩ Thiên Nhiễm đại khái là đã say lắm rồi, bởi vậy phân không rõ đông tây nam bắc, cái gì cũng đều không biết!
“Cảm giác bay bổng, tựa như đang bay trên không trung vậy! Loại cảm giác này thật giống như thời điểm kia!” Linh Thiên Nhiễm trong men say mông lung ôm chặt chai rượu, nhìn vầng trăng bên ngoài, mở miệng nói chuyện. Thanh âm có chút lè nhè! Biểu tình trên mặt có một chút ưu thương nhỏ vụn……
Tâm của tôi đột nhiên trở nên rất đau rất đua, không phải đau kịch liệt, là từng chút từng chút đau đến tê tái. Tôi có chút máy móc mở miệng hỏi một câu “Thời điểm kia là thời điểm gì?”
“Thời điểm cùng một chỗ với Tiêu Dương, bộ dáng cười của cậu ấy thật là đẹp mắt, tuy rằng, đối tượng không phải là tôi……”
Tôi đột nhiên cảm giác tửu lượng của mình giống như trở nên rất kém rất kém, như thế nào mới uống một ngụm rượu mà đã khiến cho ánh mắt của tôi bịt kín một tầng hơi nước mỏng manh, tầm mắt trở nên mơ hồ không rõ…… “Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình……” Không suy nghĩ gì, tôi liền lẩm bẩm một câu như vậy!
“Hảo một câu hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình! Nào, chúng ta tiếp tục uống……” Ở lúc tôi còn chưa phản ứng lại được, Linh Thiên Nhiễm đã cầm chai rượu của cậu ấy đụng một cái vào chai của tôi. “Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình…… Ha ha…… Hảo một câu hoa rơi, không, không phải hoa rơi, mẹ nó, lão tử đường đường là thân nam nhi, như thế nào có thể gọi là hoa rơi, hẳn là vào rừng làm cướp hữu ý. Đúng, chính là vào rừng làm cướp hữu ý, nước chảy vô tình…… Vô tình……”
Tôi nhìn Linh Thiên Nhiễm một ngụm tiếp một ngụm uống rượu, có chút rượu từ miệng cậu ấy chảy ra, toàn bộ dính vào áo cậu ấy, phần áo ẩm ướt gắt gao dính vào trước ngực Linh Thiên Nhiễm. Cho dù cách một tầng áo, nhưng hết thảy ‘phong cảnh’ này lại vẫn làm cho tôi có phản ứng……
……
Đợt ánh nắng mặt trời đầu tiên chiếu lên mặt tôi, tôi mở đôi mắt có chút đay nhức ra, sau đó thấy được Linh Thiên Nhiễm đang im lặng nằm trong lòng mình. Hô hấp đều đều, nghe vào tai, tôi có cảm giác như đây là thanh âm tươi đẹp nhất thế giới…… Sau ngày đó, tôi trầm mặc đi theo phía sau Linh Thiên Nhiễm, cậu ấy ở đâu, tôi ngay tại đó, cho dù cậu ấy đánh tôi, mắng tôi, tôi vẫn gắt gao đi theo cậu ấy! Không buông tay, không dời mắt! Tôi còn làm ra một chuyện mà đến chính bản thân mình cũng cảm thấy ngoài ý muốn. Tôi mặt dày dọn vào ở trong nhà Linh Thiên Nhiễm, một lần dọn vào ở chung này liền kéo dài bốn năm……
Sau đó, tôi lại gặp Quý Tiêu Dương, thời điểm này tôi mới hiểu được, hóa ra Quý Tiêu Dương đã có người yêu của chính mình, hơn nữa người này còn là em trai ruột của hắn. Trình độ Quý Tiêu Dương bảo hộ Quý Thần Quangq làm cho tôi có điểm khiếp sợ! Bảo hộ quá độ như vậy quả thực chính là một loại cầm tù tốt đẹp…… Nhưng là, tuy rằng như thế, ở trên mặt Quý Thần Quangq, tôi không có nhìn thấy thần sắc mất hứng gì cả, ánh mắt cậu ta từ đầu đến cuối đều trói chặt trên người Quý Tiêu Dương, đáy mắt tràn đầy tất cả đều là tình ý nóng rực cùng sự hạnh phúc!
Lúc này đây gặp lại, có một kết cục làm cho người ta rất vừa lòng! Chính là, trải qua nhiều năm cố gắng như vậy, Thiên Nhiễm rốt cục nguyện ý nhận cảm tình tôi dành cho em ấy! Hết thảy những điều này, đều phải cảm ơn Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quangq! Là hai người bọn họ âm thầm giúp tôi……
Sau khi tôi xác định quan hệ với Thiên Nhiễm, từng cùng Quý Tiêu Dương trắng đêm không ngủ nói chuyện một lần. Hắn nói, tôi phải chăm sóc Thiên Nhiễm thật tốt, em ấy là một người rất tốt! Hắn nói, có một số việc là hắn thực xin lỗi em ấy, chẳng qua việc này chung quy chỉ có thể coi như là vô duyên. Bởi vì, trong nội tâm hắn tất cả đều là Quý Thần Quang!
Cũng vì lần nói chuyện này, tôi mới hiểu được chỗ đáng sợ của Quý Tiêu Dương! Năng lực thấu hiểu của hắn cư nhiên có thể cường đại như thế, có thể âm thầm làm cho người ta không hề để ý mà phát hiện được bí mật ở chỗ sâu nhất trong nội tâm của ngươi! Sau đó, ở lúc đều tự ‘dẹp đường hồi phủ’ (về nhà), Quý Tiêu Dương nhẹ giọng nói cho tôi biết: Tất cả những điều này, đừng để cho Thiên Nhiễm biết!
Tôi trầm mặc gật gật đầu! Này là điều tốt nhất nên làm! Khiến cho một đoạn tình cảm không có kết quả này chậm rãi phai nhạt bên trong dòng sông thời gian đi…… Đối với ai đều là tốt nhất!
Sau đó nữa, có một ngày Thiên Nhiễm nhàm chán cầm tạp chí vung loạn lên, nhẹ nhàng lẩm bẩm một câu: Bởi vì yêu, cho nên đau lòng……
Nghe lời này, ánh mắt của tôi dừng trên thân thể Thiên Nhiễm cách đó không xa, nhìn sườn mặt im lặng của em ấy, tôi không tiếng động nở nụ cười, trong lòng tràn đầy hương vị hạnh phúc……
Hóa ra, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Thiên Nhiễm, tôi đã bắt đầu yêu em ấy! Bởi vì yêu, cho nên đau lòng……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.