Độc Gia Chuyên Sủng

Chương 90: Đời người như một vở kịch!

L linh

15/07/2017

Tầm mắt Quý Thần Quang liếc một cái liền thấy thiếu niên khốc khốc đứng sau cái người đàn ông tên là Tô Dật kia. Nhất thời kích động vui sướng hoa chân múa tay “Cửu, Cửu, bên này!” Vung hai tay dùng sức hò hét. Cửu vẫn là bộ dáng như vậy, lạnh lùng, khốc khốc…… Thật tốt!

Nam Cung Kỳ đứng ở bên người Quý Thần Quang, bị tiếng rống của cậu làm cho bừng tỉnh, lấy lại tinh thần liền thấy Nam Cung Cửu cách đó không xa đang chậm rãi đi tới, đôi con ngươi vẫn như trước đen như mực đang thản nhiên nhìn anh……

Nam Cung Kỳ có chút bối rối dời tầm mắt đi, nhưng tâm không có cách nào bình tĩnh trở lại……

Lục Dao đi tới bên cạnh Quý Hào, khi vừa định mở miệng nói chuyện liền nghe thấy tiếng hò hét hưng phấn của Quý Thần Quang vang lên, tầm mắt có chút nghi hoặc nhìn sáng. Khuôn mặt đang mỉm cười nháy mắt biến sắc…… Sở Phong……

Trong thời gian Lục Dao ngẩn người, Tô Dật ở phía sau đi tới bên cạnh Sở Phong “Tiểu Phong, chờ thật lâu rồi đi!” Thanh âm thực ôn nhu, tầm mắt nhìn Sở Phong tràn ngập tình yêu!

“Không có a. Giới thiệu với anh mấy người bạn em mới quen!” Nói xong, Sở Phong liền chỉ chỉ Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang “Tiêu Dương cùng Thần Quang.” Rồi sau đó ghé vào tai Tô Dật nhẹ nhàng bỏ thêm một câu “Cũng là đồng chí!”

Tô Dật hiểu ý nở nụ cười, vươn tay ra với Quý Tiêu Dương “Thật vui khi được làm quen với cậu. Tôi là Tô Dật!”

“Quý Tiêu Dương!” Quý Tiêu Dương thản nhiên gật gật đầu. Ánh mắt như có như không đảo qua Lục Dao cách đó không xa. Mẹ có thù oán với hai người này?……

“Cửu, Cửu, tớ nhớ cậu muốn chết luôn!” Tầm mắt Quý Thần Quang đều đặt trên người Nam Cung Cửu, chờ khi hắn đi đến bên cạnh bọn họ thì cậu nhanh chóng vươn tay ôm lấy!

“Tôi đã trở về!” Thanh âm Nam Cung Cửu vẫn lạnh lùng nhàn nhạt như trước.

Thân thể Nam Cung Kỳ hơi run lên một chút. Anh như thế nào cảm giác được Tiểu Cửu nói lời này là có ý khác?……

Đột nhiên trong đầu Nam Cung Kỳ nhớ lại câu nói trước khi Tiểu Cửu rời đi: Kỳ, tôi hy vọng khi tôi trở về, ở trong lòng anh tôi không còn đứng ở vị trí em họ nữa……

Lục Dao nhìn cảnh tượng cách đó không xa. Sở Phong mỉm cười nói một ít gì đó, tay thường thường chỉ chỉ Quý Thần Quang. Tô Dật ở một bên cười cười gật đầu, ngón giữa của hai người đeo hai chiếc nhẫn giống hệt nhau, lấp lánh ánh sáng. Đó là một hình ảnh hai người ở chung thật ấm áp hạnh phúc!…… Chói mắt đến nỗi đâm thẳng vào mắt Lục Dao! Không cam lòng, oán hận, tất cả thì hận chôn sâu nơi đáy lòng trong nháy mắt đều trào lên! Lục Dao có áp chế, khuôn mặt vặn vẹo, tay nắm chặt đến nỗi mạch máu nổi hết lên……

Quý Hào có chút kỳ quái nhìn Lục Dao đột nhiên trở nên tức giận, trong lòng cảm thấy mờ mịt! Không phải vừa mới rồi còn thực vui vẻ sao?

Sao bây giờ lại mang vẻ mặt muốn giết người vậy? Quý Hào khó hiểu, hắn tò mò nhìn theo ánh mắt Lục Dao. Hai người đàn ông kia?…… Cùng Dao Dao có thù oán sao? Cảm giác được hận ý của Dao Dao đối với họ rất sâu. Sao bình thường không thấy Dao Dao nhắc đến? Đây là có chuyện gì?……

“Dao Dao, em làm sao vậy?” Trong lòng Quý Hào dù có trăm ngàn nghi hoặc nhưng là hiện tại quan trọng nhất là làm cho cảm xúc dao động của Dao Dao bình ổn lại đã. Hắn có loại cảm giác chỉ cần có chút gì đó kích thích thôi là Dao Dao sẽ hoàn toàn nổi điên!

Lục Dao bị Quý Hào làm cho tỉnh lại, khẽ nhắm mắt, hít sâu vài cái rồi mới mở to mắt nhìn Quý Hào, thản nhiên lắc lắc đầu “Không có gì. Chính là vừa xuống máy bay nên có điểm chóng mặt choáng đầu!”

Phải không?…… Đầu choáng voáng? Trong lòng Quý Hào có chút châm chọc lắc lắc đầu. Hắn có thể khẳng định Dao Dao cùng hai người đàn ông cách đó không xa nhất định có chuyện gì đó. “Vậy chúng ta trở về nhà đi.” Nói xong, Quý Hào liền đi về phía Quý Tiêu Dương.

Lục Dao có chút bối rối, dưới tình thế cấp bách liền lung tung kéo tay Quý Hào lại “Hào, chúng ta đi bên này!”

“Dù sao cũng phải nói một tiếng với mấy đứa Tiêu Dương.” Quý Hào nhìn biểu tình của Lục Dao, cười khẽ nói một câu. Rồi sau đó mang theo một chút cưỡng chế lôi kéo tay Lục Dao đi về phía Quý Tiêu Dương!

“Tiêu Dương, Thần Quang! Các con gọi bạn cùng nhau về nhà ăn cơm đi! Vừa vặn mẹ các con từ Paris về, cũng vài tháng rồi không gặp các con!” Nắm tay Lục Dao, Quý Hào đi tới trước mặt Quý Tiêu Dương, cười khẽ nói.

“Quý bá phụ, Quý bá mẫu!” Nam Cung Kỳ cười nhạt gật đầu với Quý Hào.



“Tiểu Kỳ cũng ở đây sao? Vừa hay, cùng đi ăn cơm đi!” Quý Hào cười nói với Nam Cung Kỳ. Đối với Nam Cung Kỳ, Quý Hào vẫn thực là vừa lòng, thanh tao nho nhã!

“Không!” Nam Cung Kỳ còn chưa trả lời, Nam Cung Cửu khốc khốc bên cạnh đã mở miệng.

“Vị này là?” Quen biết Nam Cung Kỳ là vì Quý Tiêu Dương, nhưng Nam Cung Cửu này Quý Hào vẫn là không có để ở trong lòng!

“Em họ của cháu, Nam Cung Cửu!” Nụ cười của Nam Cung Kỳ có chút gượng ép. Bởi vì anh cảm giác được tầm mắt âm hàn của Nam Cung Cửu đang dừng trên người anh…… Tâm tư hỗn độn càng thêm rối loạn……

“Ba, Kỳ đã chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu nấu ăn ở nhà rồi, bọn con muốn trở về chuẩn bị tiệc chúc mừng!” Quý Thần Quang không thích ba ba, cậu mới không cần về nhà ăn cơm! Hưng trí gì đó đều bị quét sạch……

Quý Hào cảm thấy có chút mất mặt, mấy đứa tiểu bối này rõ ràng là không muốn nói chuyện với hắn……

Hai người bên này khi vừa thấy Quý Hào nắm tay Lục Dao xuất hiện trước mặt Quý Tiêu Dương thì sắc mặt nháy mắt khẽ biến. Không nghĩ tới hai người này cư nhiên là con trai của Lục Dao……

Lục Dao đứng ơ một bên không nói gì, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm hai người đối diện……

“Mẹ, mẹ quen biết Sở Phong và Tô Dật?” Quý Tiêu Dương nhìn trong mắt Lục Dao tràn đầy oán hận, trong lòng liền cười lạnh. Hắn thật sự muốn biết trong quan hệ của ba người này rốt cuộc là có chuyện gì.

Quý Tiêu Dương vừa nói xong, tầm mắt của những người khác đều dừng trên người ba người kia, trong lòng cũng sinh ra chút tò mò, không khí giữa ba người này thực sự là rất kỳ quái……

Mạc Dương đứng sau Linh Thiên Nhiễm, khóe miệng câu lên tạo thành một nụ cười nhạt, nhìn ba người Lục Dao, nụ cười ý tứ hàm xúc sâu xa…… Đời người a, thật sự là một vở kịch!

“Cùng là trong giới giả trí, khó tránh khỏi sẽ có lúc chạm mặt!” Tô Dật cười thanh nhã. Lời này nói ra đặc biệt có cảm giác có lễ của một người nghệ sĩ! Lại đồng thời cũng thực dối trá……Quý Thần Quang nhìn thấy vậy, ở trong lòng trợn trắng mắt. Mẹ kiếp…… Nhịn không được học câu mắng của Linh Thiên Nhiễm! Vừa nhìn thấy cũng biết Sở Phong và Tô Dật khẳng định có khúc mắc sâu xa gì đó với Lục Dao! Quý Thần Quang cũng không gọi Lục Dao là mẹ! Ở trong lòng cậu, chỉ có anh hai là người thân, cũng là người yêu!

“Đúng vậy, thật sự là đã lâu không gặp!” Lục Dao nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt nhìn chằm chằm Sở Phong! Anh sống phong lưu vui vẻ, tôi lại mỗi ngày phải chịu dày vò…… Cô không cam lòng! Dựa vào cái gì hai người bọn họ lại có thể hạnh phúc như thế……

“Lục Dao!” Thanh âm Sở Phong có chút bất đắc dĩ! Chuyện năm đó…… anh cũng có một nửa sai lầm. Nhưng là khi ở Pháp không phải bọn họ đã nói rõ ràng rồi sao? Những hứa hẹn cùng yêu cầu của cô ta, hai người bọn họ đều làm theo…… Nay sự tình đã qua nhiều năm như vậy, Lục Dao, đến tột cùng thì cô đang rối rắm cái gì?……

Quý Hào bất động thanh sắc nhìn một màn trước mặt, nghi hoặc trong lòng càng lúc càng lớn……

Hận! Hận!! Hận!!! Xa cách hai mươi lăm năm, Lục Dao lại một lần nữa nghe thấy cái thanh âm quen thuộc kia nói chuyện với mình, hận thù trong lòng cô nháy mắt trào lên như thủy triều!

Nhìn Lục Dao đã có chút mất kiểm soát, trong lòng Sở Phong thở dài một hơi, nắm chặt tay Tô Dật “Chúng ta đi thôi!” Kỳ thật chung quy cũng là do anh phụ bạc cô ta…… Vận mệnh thực sự là trêu ngươi! Thật đáng buồn cùng đáng tiếc. Lục Dao, vì sao cô không thể nghĩ thông? Nay cô cũng có một gia đình mỹ mãn. Tôi cũng có hạnh phúc thuộc về riêng mình! Vì cái gì còn chấp nhất chuyện đã qua như vậy? Nên bồi thường, tôi cũng đều đã làm…… Còn có cái gì làm cô không thể bỏ qua?

“Sở Phong, Tô Dật. Không phải vừa mới nói sẽ đến nhà em ăn tiệc chúc mừng sao?” Quý Thần Quang nhìn Sở Phong cùng Tô Dật chuẩn bị rời đi, liền lên tiếng nhắc nhở bọn họ. Kỳ thật, còn có một phần nguyên nhân là muốn cho Lục Dao tức giận! Hừ, cậu chán ghét Lục Dao……

Quý Thần Quang khi nào thì quen thuộc với hai người kia như vậy? Lục Dao vừa nghe câu nói của Quý Thần Quang, biểu tình trên mặt hết xanh lại tím……

Sở Phong nguyên bản là muốn cự tuyệt nhưng Tô Dật bên cạnh lại cười gật gật đầu.

Quý Tiêu Dương ở một bên cười có chút bất đắc dĩ. Thần Thần, tiểu quỷ này lại làm chuyện xấu…… Rõ ràng mẹ có ân oán với Sở Phong cùng Tô Dật, vậy mà còn muốn ở trước mặt bà ấy diễn cái màn bạn bè tốt này! Bất quá, hắn vẫn rất tò mò, trước kia mẹ cùng với Sở Phong rốt cuộc từng có chuyện gì? Sở Phong này đối với mẹ giống như tồn tại sự xin lỗi! Việc này dường như rất thú vị……

Cảm giác được cảm xúc của Dao Dao lại một lần nữa kịch liệt dao đọng, Quý Hào tạm thời áp chế nghi hoặc trong lòng, nói với Quý Tiêu Dương “Có rảnh thì về nhà một chuyến, ba và mẹ con về nhà trước đây!” Nói xong liền lôi kép Lục Dao xoay người rời đi!



“Các anh quen biết mẹ em?” Chờ Lục Dao đi rồi, Quý Thần Quang tò mò nhìn về phía hai người Sở Phong và Tô Dật. Tiếng ‘mẹ’ kia gọi đặc biệt quái dị!

“Từng có chút qua lại!” Tô Dật thanh nhã cười, nói nhẹ nhàng bâng quơ!

Thiết, một chút qua lại mà Lục Dao lại kích động như thế? Bộ dáng kia là hận không thể giết hai người các anh a……

Câu nói của Tô Dật vừa dứt, trong lòng những người khác nhất thời lạnh lạnh nghĩ!

“Chúng ta trở về đi!” Nam Cung Kỳ ở một bên nhìn mọi người mở miệng nói. Hiện tại, tâm anh loạn như ma…… Tầm mắt của Tiểu Cửu vẫn luôn dừng trên người anh.

“Đi. Đi thôi!”

“Tiêu Dương, Thần Quang, nếu có rảnh thì chúng ta gặp nhau sau đi. Tôi vừa mới nhận được một cuộc điện thoại, bây giờ phải trở lại công ty một chuyến!” Đang lúc mọi người chuẩn bị rời đi thì Tô Dật nắm tay Sở Phong, ngữ khí xin lỗi nói với Quý Tiêu Dương.

“Không có việc gì, có rảnh lại gặp. Công việc quan trọng hơn!” Quý Tiêu Dương cười nhạt gật đầu.

“Được. Tạm biệt!” Nói xong, Tô Dật cùng Sở Phong theo nhân viên công tác rời khỏi sân bay.

“Đi lâu rồi, Cửu, chắc rất nhớ nhà đi!” Quý Thần Quang vừa đi vừa tung tăng nói với Nam Cung Cửu.

“Ừm!” Nam Cung Cửu kéo theo hành lý đơn giản, thanh âm vẫn lạnh lùng nhàn nhạt như trước!

Quý Tiêu Dương cố ý đi chậm lại, đi tới bên người Mạc Dương “Anh biết nguyên nhân!” Câu này là câu khẳng định! Hắn vừa mới nhìn thấy nụ cười ý tứ hàm xúc sâu xa kia của Mạc Dương ở một bên xem diễn!

Mạc Dương nghiêng mặt đi, thần bí nhìn thoáng qua Quý Tiêu Dương, đột nhiên phun ra một câu “Đời người như một vở kịch!”

“Hứ, mẹ kiếp, anh đừng ở đây giả a với giả c này nọ nữa đi!” Linh Thiên Nhiễm luôn không thể bình tĩnh để nói chuyện với Mạc Dương, chỉ luôn nghĩ biện pháp đi chèn ép Mạc Dương! Cậu cũng không biết vì sao mình lại như vậy……

Rõ ràng có đôi khi cậu cũng biết Mạc Dương rất quan tâm cậu. Nhưng lời nói từ miệng ra thì lại như gai của con nhím……

“Đó là cái gì?” Quý Thần Quang tò mò nhìn về phía Linh Thiên Nhiễm!

“Giả b!” Linh Thiên Nhiễm lạnh lạnh nói một câu, lại thấy vẻ mặt Quý Thần Quang vẫn là khó hiểu nhìn cậu, đôi mắt to trong lóe lên vẻ nghi hoặc…… Thần Quang thật sự là một đứa nhỏ trong sáng a!

“Anh hai, rốt cuộc đó là cái gì ạ?” Đợi một hồi cũng không thấy Linh Thiên Nhiễm trả lời, ánh mắt Quý Thần Quang dừng trên người Quý Tiêu Dương.

“Thần Thần, sao em lại có thể đáng yêu như vậy a!” Quý Tiêu Dương trực tiếp hôn lên khuôn mặt Quý Thần Quang một cái! Oán hận ôm lấy cậu. Thần Thần của hắn quá đáng yêu……

Cái gì lại là cái gì? Đầu Quý Thần Quang quay cuồng……

Nhìn bộ dáng rối rắm của Quý Thần Quang, tất cả mọi người đều nở nụ cười!

Một đám người cười nói vui vẻ rời khỏi sân bay!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Gia Chuyên Sủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook