Chương 6: Lần Đầu Tiên Cho Em Trai Uống Sữa.
L linh
12/07/2017
CHƯƠNG 6. LẦN ĐẦU TIÊN CHO EM TRAI UỐNG SỮA.
Đảo mắt một cái một học kỳ đã qua. Ngày hôm qua Quý Tiêu Dương đạt được thành tích tốt nên cảm thấy rất thỏa mãn. Cố nén kích động cùng nhớ mong, Quý Tiêu Dương đợi đến ngày hôm sau, sau khi ăn sáng liền gọi tài xế đưa mình đến khu dân cư cao cấp Thu Vũ.
Đã một tháng lẻ bảy ngày không gặp em trai rồi, hảo nhớ em trai! Không biết em ấy có cao lên tý nào không? Không biết có mập lên không….. Nghe nói trẻ con đều lớn đặc biệt nhanh.
Ngày đó sau khi bị ông nội giáo huấn xong, Quý Tiêu Dương cũng đột nhiên hiểu được rất nhiều chuyện. Cậu phải cố gắng cường đại hơn để bảo vệ tốt cho em trai mình. Cho nên một tháng này cậu cố gắng học võ, còn đi theo ông nội để học làm một thương nhân thành công! Bao gồm việc phải biểu tình thế nào, nói chuyện ra sao, kể cả tính cách và hành động….
Ông nội nói cho cậu biết, một người phải biết cách ẩn mình, không được để người khác nắm được nhược điểm rồi đánh bại mình. Còn nếu muốn đánh bại một đối thủ thì phải âm thầm tìm hiểu điểm yếu của đối phương! Cho nên từ giờ trở đi con cần học cách ngụy trang chính mình, học cách âm thầm quan sát những vật mình có, học được cách lợi dụng nhược điểm của người khác để đoạt được cái mình muốn. Thiện lương đối với một thương nhân mà nói là điều không cần phải có!
Xe vừa dừng ở cổng khu dân cư cao cấp Thu Vũ, lái xe còn chưa kịp tới mở cửa, Quý Tiêu Dương liền tự mình mở cửa chạy về hướng biệt thự thứ ba. Lúc đến trước cổng, đột nhiên nhớ đến lời ông nội nói. Vì thế nhanh chóng dừng chân, cưỡng chế cảm xúc của mình rồi mới lấy chìa khóa mở cửa. Vừa mới bước vào cửa Quý Tiêu Dương liền ngửi được mùi sữa nồng đậm từ trong nhà bay ra, đáy mắt không tự giác liền có nét cười.
Đóng cửa, đổi giày, ánh mắt Quý Tiêu Dương liền gắt gao nhìn em trai đang ở trong lòng bảo mẫu chuẩn bị uống sữa. Em trai đã mập hơn một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, khí sắc cũng tốt hơn trước rất nhiều, thân thể nho nhỏ ngắn ngủn cũng dài ra đôi chút. Em trai của cậu hảo khả ái, hảo nhu thuận, im lặng nằm trong lòng bảo mẫu, không khóc cũng không nháo.
Đang lúc thất thần, Quý Tiêu Dương liền nhìn thấy ánh mắt của em trai không biết khi nào đã chuyển hướng nhìn về phía mình. Kia đôi mắt to đen bóng giống như đang phát sáng.
Bảo mẫu lúc này mới chú ý tới cửa, thấy Quý Tiêu Dương đang đứng đó liền đứng dậy “Thiếu gia, cậu đã tới!”
Quý Tiêu Dương hướng bảo mẫu gật gật đầu, đi vào nhà liền thấy em trai của cậu nhu thuận im lặng nằm trong lòng bảo mẫu, cánh tay nhỏ bé ngắn ngủn đang hướng về phía cậu vẫy loạn, đôi mắt to tròn vẫn ngơ ngác nhìn cậu.
“Thiếu gia, tiểu thiếu gia thực thích cậu a!” Bảo mẫu cười đi tới trước mặt Quý Tiêu Dương nói.
Quý Tiêu Dương nhìn ánh mắt của em trai, cảm thấy lòng tràn đầy ấm áp, đặc biệt thoải mái, mở hai tay ra đem thân thể nho nhỏ của em trai ôm vào lòng, ngồi xuống sô pha ngẩng đầu nhìn bảo mẫu “Đem sữa bột của em trai cho tôi!”
“Vâng, thưa thiếu gia!” Bảo mẫu đưa bình sữa trong tay cho Quý Tiêu Dương. Cầm lấy bình sữa, Quý Tiêu Dương thản nhiên nói một câu “Cô đi xuống làm việc đi!”
“Dạ, thiếu gia!” Bảo mẫu rời khỏi phòng khách, đi vào phòng bếp.
Quý Tiêu Dương cúi đầu, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt “Em ơi, có nhớ anh không?” Dùng đầu của mình cọ cọ vào hai má mềm mềm nộn nộn của Quý Thần Quang.
Quý Thần Quang mở to hai mắt ngơ ngác nhìn Quý Tiêu Dương, hai tay nhỏ bé khua loạn, như là muốn sờ mặt Quý Tiêu Dương. Quý Tiêu Dương liền cúi đầu thấp hơn nữa, dùng mũi cọ cọ vào mũi Quý Thần Quang “Em à, anh hai rất nhớ em!” Đôi tay nhỏ bé của Quý Thần Quang sờ loạn lên mặt Quý Tiêu Dương, mở to mắt ngơ ngác nhìn Quý Tiêu Dương. Cái miệng nhỏ nhắn nở một nụ cười.
Quý Tiêu Dương nhất thời không nhịn được, đầu nhẹ nhàng cúi xuống một chút, hôn lên môi Quý Thần Quang, nhẹ giọng nói “Em à, anh hai hôn em một chút được không?” Đôi môi của em trai hồng nhuận, hảo khả ái. Cúi đầu hôn thêm một cái nữa. Ân, toàn là mùi sữa. Mềm mềm nộn nộn, hảo thoải mái.
Bàn tay nhỏ bé của Quý Thần Quang nắm lấy tóc Quý Tiêu Dương, tựa hồ như là chơi rất vui vẻ, hai chân đều khua loạn trên người cậu. Quý Tiêu Dương sợ em trai sẽ không cẩn thận làm rơi bình sữa liền ngẩng đầu nói “Em à, đợi lát nữa chơi, bây giờ anh cho em ăn sữa!” Lấy bình sữa qua sờ sờ. Ân, còn ấm. Đem núm vú cao su đặt bên miệng Quý Thần Quang “Nào, em mở miệng nào, anh cho em ăn loại đồ rất ngon, rất ngọt!”
Quý Thần Quang vẫn mở to mắt ngơ ngác nhìn Quý Tiêu Dương, thực nghe lời mở cái miệng nhỏ nhắn, Quý Tiêu Dương cẩn cẩn dực dực (cẩn thận) đưa bình sữa vào, cầm dốc cái bình một chút “Em à, nhanh ăn đi!” Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cái bình sữa, nhìn sữa bên trong giảm từng chút từng chút một.
Một lúc sau, sữa trong bình đều được Quý Thần Quang uống hết, Quý Tiêu Dương giơ giơ cái bình lên trước mặt bé “Hết rồi, em à, em còn đói sao?” Đem bình sữa đặt lên bàn. Quý Tiêu Dương dùng tay phải xoa nhè nhẹ lên bụng của em trai nhỏ bé. Chăm chú nhìn biểu tình của em trai.
Phát hiện Quý Thần Quang càng cười lớn hơn, lộ ra đầu lưỡi nho nhỏ, hai chân nhỏ nhắn cũng không chịu để yên, ánh mắt thì vẫn như cũ ngơ ngác nhìn Quý Tiêu Dương.
“Chơi rất vui đi!” Quý Tiêu Dương thấy em trai cao hứng, tay càng xoa mạnh. Bảo mẫu thấy vậy liền vội vàng chạy tới trước sô pha “Thiếu gia, tiểu thiếu gia vừa uống sữa xong, không thể xoa bụng như vậy, tiểu thiếu gia sẽ bị trớ!”
“Trớ?” Quý Tiêu Dương dừng tay, ngẩng đầu nghi hoặc hỏi bảo mẫu.
“Chính là tiểu thiếu gia sẽ đem sữa vừa mới uống nôn ra!”
“Nga, tôi hiểu rồi! Cô đi xuống đi!”
“Vâng, thiếu gia!”
“Em à, để anh hai nhìn xem em cao lên được bao nhiêu!” Nói xong Quý Tiêu Dương liền đem Quý Thần Quang đứng thẳng lên.
Ai biết được khi Quý Thần Quang đứng thẳng thì hai tay sẽ không chịu để yên, nhào đến nắm tóc Quý Tiêu Dương chơi. Đừng nhìn em trai còn nhỏ mà không sao, bị nắm tóc vẫn là có chút đau “Yêu, em nhỏ như vậy mà đã học cách khi dễ anh hai nha đau, em trai hạ thủ lưu tình (nương tay, nhẹ tay) a”
Quý Tiêu Dương cũng không tức giận, hai tay vẫn gắt gao ôm chặt em trai, không để cho bé nhào về phía trước, toàn bộ tâm tư đều đặt lên người em trai. Nếu em trai mập thêm một chút thì tốt rồi, đến lúc đó ôm mới thích! Một tháng này Quý Tiêu Dương đi học võ, thân thể cũng cường tráng rất nhiều, hiện tại ôm Quý Thần Quang rất dễ. Không hề có cảm giác tay đau nhức như lần trước.
Ai cũng không chú ý đến cánh cửa đang mở ra, Lục Dao đi vào, chợt nghe thấy tiếng nói chuyện của Quý Tiêu Dương. Mắt nhìn đến cảnh tượng trên sô pha, trong lòng nhất thời tràn đầy tức giận, con trai bảo bối của nàng đang bị khi dễ…… Đăng bởi: admin
Đảo mắt một cái một học kỳ đã qua. Ngày hôm qua Quý Tiêu Dương đạt được thành tích tốt nên cảm thấy rất thỏa mãn. Cố nén kích động cùng nhớ mong, Quý Tiêu Dương đợi đến ngày hôm sau, sau khi ăn sáng liền gọi tài xế đưa mình đến khu dân cư cao cấp Thu Vũ.
Đã một tháng lẻ bảy ngày không gặp em trai rồi, hảo nhớ em trai! Không biết em ấy có cao lên tý nào không? Không biết có mập lên không….. Nghe nói trẻ con đều lớn đặc biệt nhanh.
Ngày đó sau khi bị ông nội giáo huấn xong, Quý Tiêu Dương cũng đột nhiên hiểu được rất nhiều chuyện. Cậu phải cố gắng cường đại hơn để bảo vệ tốt cho em trai mình. Cho nên một tháng này cậu cố gắng học võ, còn đi theo ông nội để học làm một thương nhân thành công! Bao gồm việc phải biểu tình thế nào, nói chuyện ra sao, kể cả tính cách và hành động….
Ông nội nói cho cậu biết, một người phải biết cách ẩn mình, không được để người khác nắm được nhược điểm rồi đánh bại mình. Còn nếu muốn đánh bại một đối thủ thì phải âm thầm tìm hiểu điểm yếu của đối phương! Cho nên từ giờ trở đi con cần học cách ngụy trang chính mình, học cách âm thầm quan sát những vật mình có, học được cách lợi dụng nhược điểm của người khác để đoạt được cái mình muốn. Thiện lương đối với một thương nhân mà nói là điều không cần phải có!
Xe vừa dừng ở cổng khu dân cư cao cấp Thu Vũ, lái xe còn chưa kịp tới mở cửa, Quý Tiêu Dương liền tự mình mở cửa chạy về hướng biệt thự thứ ba. Lúc đến trước cổng, đột nhiên nhớ đến lời ông nội nói. Vì thế nhanh chóng dừng chân, cưỡng chế cảm xúc của mình rồi mới lấy chìa khóa mở cửa. Vừa mới bước vào cửa Quý Tiêu Dương liền ngửi được mùi sữa nồng đậm từ trong nhà bay ra, đáy mắt không tự giác liền có nét cười.
Đóng cửa, đổi giày, ánh mắt Quý Tiêu Dương liền gắt gao nhìn em trai đang ở trong lòng bảo mẫu chuẩn bị uống sữa. Em trai đã mập hơn một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, khí sắc cũng tốt hơn trước rất nhiều, thân thể nho nhỏ ngắn ngủn cũng dài ra đôi chút. Em trai của cậu hảo khả ái, hảo nhu thuận, im lặng nằm trong lòng bảo mẫu, không khóc cũng không nháo.
Đang lúc thất thần, Quý Tiêu Dương liền nhìn thấy ánh mắt của em trai không biết khi nào đã chuyển hướng nhìn về phía mình. Kia đôi mắt to đen bóng giống như đang phát sáng.
Bảo mẫu lúc này mới chú ý tới cửa, thấy Quý Tiêu Dương đang đứng đó liền đứng dậy “Thiếu gia, cậu đã tới!”
Quý Tiêu Dương hướng bảo mẫu gật gật đầu, đi vào nhà liền thấy em trai của cậu nhu thuận im lặng nằm trong lòng bảo mẫu, cánh tay nhỏ bé ngắn ngủn đang hướng về phía cậu vẫy loạn, đôi mắt to tròn vẫn ngơ ngác nhìn cậu.
“Thiếu gia, tiểu thiếu gia thực thích cậu a!” Bảo mẫu cười đi tới trước mặt Quý Tiêu Dương nói.
Quý Tiêu Dương nhìn ánh mắt của em trai, cảm thấy lòng tràn đầy ấm áp, đặc biệt thoải mái, mở hai tay ra đem thân thể nho nhỏ của em trai ôm vào lòng, ngồi xuống sô pha ngẩng đầu nhìn bảo mẫu “Đem sữa bột của em trai cho tôi!”
“Vâng, thưa thiếu gia!” Bảo mẫu đưa bình sữa trong tay cho Quý Tiêu Dương. Cầm lấy bình sữa, Quý Tiêu Dương thản nhiên nói một câu “Cô đi xuống làm việc đi!”
“Dạ, thiếu gia!” Bảo mẫu rời khỏi phòng khách, đi vào phòng bếp.
Quý Tiêu Dương cúi đầu, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt “Em ơi, có nhớ anh không?” Dùng đầu của mình cọ cọ vào hai má mềm mềm nộn nộn của Quý Thần Quang.
Quý Thần Quang mở to hai mắt ngơ ngác nhìn Quý Tiêu Dương, hai tay nhỏ bé khua loạn, như là muốn sờ mặt Quý Tiêu Dương. Quý Tiêu Dương liền cúi đầu thấp hơn nữa, dùng mũi cọ cọ vào mũi Quý Thần Quang “Em à, anh hai rất nhớ em!” Đôi tay nhỏ bé của Quý Thần Quang sờ loạn lên mặt Quý Tiêu Dương, mở to mắt ngơ ngác nhìn Quý Tiêu Dương. Cái miệng nhỏ nhắn nở một nụ cười.
Quý Tiêu Dương nhất thời không nhịn được, đầu nhẹ nhàng cúi xuống một chút, hôn lên môi Quý Thần Quang, nhẹ giọng nói “Em à, anh hai hôn em một chút được không?” Đôi môi của em trai hồng nhuận, hảo khả ái. Cúi đầu hôn thêm một cái nữa. Ân, toàn là mùi sữa. Mềm mềm nộn nộn, hảo thoải mái.
Bàn tay nhỏ bé của Quý Thần Quang nắm lấy tóc Quý Tiêu Dương, tựa hồ như là chơi rất vui vẻ, hai chân đều khua loạn trên người cậu. Quý Tiêu Dương sợ em trai sẽ không cẩn thận làm rơi bình sữa liền ngẩng đầu nói “Em à, đợi lát nữa chơi, bây giờ anh cho em ăn sữa!” Lấy bình sữa qua sờ sờ. Ân, còn ấm. Đem núm vú cao su đặt bên miệng Quý Thần Quang “Nào, em mở miệng nào, anh cho em ăn loại đồ rất ngon, rất ngọt!”
Quý Thần Quang vẫn mở to mắt ngơ ngác nhìn Quý Tiêu Dương, thực nghe lời mở cái miệng nhỏ nhắn, Quý Tiêu Dương cẩn cẩn dực dực (cẩn thận) đưa bình sữa vào, cầm dốc cái bình một chút “Em à, nhanh ăn đi!” Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cái bình sữa, nhìn sữa bên trong giảm từng chút từng chút một.
Một lúc sau, sữa trong bình đều được Quý Thần Quang uống hết, Quý Tiêu Dương giơ giơ cái bình lên trước mặt bé “Hết rồi, em à, em còn đói sao?” Đem bình sữa đặt lên bàn. Quý Tiêu Dương dùng tay phải xoa nhè nhẹ lên bụng của em trai nhỏ bé. Chăm chú nhìn biểu tình của em trai.
Phát hiện Quý Thần Quang càng cười lớn hơn, lộ ra đầu lưỡi nho nhỏ, hai chân nhỏ nhắn cũng không chịu để yên, ánh mắt thì vẫn như cũ ngơ ngác nhìn Quý Tiêu Dương.
“Chơi rất vui đi!” Quý Tiêu Dương thấy em trai cao hứng, tay càng xoa mạnh. Bảo mẫu thấy vậy liền vội vàng chạy tới trước sô pha “Thiếu gia, tiểu thiếu gia vừa uống sữa xong, không thể xoa bụng như vậy, tiểu thiếu gia sẽ bị trớ!”
“Trớ?” Quý Tiêu Dương dừng tay, ngẩng đầu nghi hoặc hỏi bảo mẫu.
“Chính là tiểu thiếu gia sẽ đem sữa vừa mới uống nôn ra!”
“Nga, tôi hiểu rồi! Cô đi xuống đi!”
“Vâng, thiếu gia!”
“Em à, để anh hai nhìn xem em cao lên được bao nhiêu!” Nói xong Quý Tiêu Dương liền đem Quý Thần Quang đứng thẳng lên.
Ai biết được khi Quý Thần Quang đứng thẳng thì hai tay sẽ không chịu để yên, nhào đến nắm tóc Quý Tiêu Dương chơi. Đừng nhìn em trai còn nhỏ mà không sao, bị nắm tóc vẫn là có chút đau “Yêu, em nhỏ như vậy mà đã học cách khi dễ anh hai nha đau, em trai hạ thủ lưu tình (nương tay, nhẹ tay) a”
Quý Tiêu Dương cũng không tức giận, hai tay vẫn gắt gao ôm chặt em trai, không để cho bé nhào về phía trước, toàn bộ tâm tư đều đặt lên người em trai. Nếu em trai mập thêm một chút thì tốt rồi, đến lúc đó ôm mới thích! Một tháng này Quý Tiêu Dương đi học võ, thân thể cũng cường tráng rất nhiều, hiện tại ôm Quý Thần Quang rất dễ. Không hề có cảm giác tay đau nhức như lần trước.
Ai cũng không chú ý đến cánh cửa đang mở ra, Lục Dao đi vào, chợt nghe thấy tiếng nói chuyện của Quý Tiêu Dương. Mắt nhìn đến cảnh tượng trên sô pha, trong lòng nhất thời tràn đầy tức giận, con trai bảo bối của nàng đang bị khi dễ…… Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.