Chương 121: Tà tâm không chết. Nhớ lại!
L linh
15/07/2017
Trước cửa sổ sát đất, Thất gia vẫn như trước mặc một bộ áo ngủ thuần
trắng. Hôm nay cánh cửa thủy tinh của cửa sổ sát đất được mở ra, gió từ
bên ngoài thổi vào trong nhà làm cho góc áo màu trắng của Thất gia bay
bay, thậm chí còn phát ra thanh âm trầm đục nhè nhẹ. Thất gia khoang tay mà đứng, mặt vẫn hướng ra trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ như trước,
lưu lại một cái bóng thẳng tắp dưới thân.
“Thất gia, gió lớn, trời lạnh, chú ý thân thể, đóng cửa sổ lại có được không?” Một người đàn ông mặc quần áo màu tím đứng ở phía sau Thất gia, hai người cách nhau chỉ tầm năm bước chân. Ánh mắt người đàn ông vẫn gắt gao trói chặt trên người Thất gia, nhìn góc áo mạnh mẽ bay lên kia, trên mặt hiện lên lo lắng! Thân thể Thất gia nguyên bản không quá khỏe, hiện tại gió lớn như vậy, nếu không nhanh đóng cửa sổ vào chỉ sợ lại bị nhiễm lạnh!
“Gió lớn……” Cách rất lâu sau, Thất gia mới như cảm thán nói một câu. Đầu hơi hơi ngửa ra sau, tựa hồ là nhìn phiến trời xanh mây bay trên đỉnh đầu kia. Trong thanh âm có một chút mát không nói nên lời…… Gió lớn……
“Thất gia!” Thanh âm người đàn ông lúc này đã lớn hơn một chút.
“Đóng lại đi!” Thất gia nghe xong, đạm mạc nói một câu, nghe không ra cảm xúc gì, vân đạm phong khinh!
Nghe Thất gia nói, người đàn ông nhanh chóng đến phía trước cửa sổ, đem cánh cửa thủy tinh thật lớn đóng lại. Trong căn phòng im lặng lật tức vang lên một thanh âm nhẹ nhàng, nháy mắt cửa sổ bị đóng lại, góc áo ngủ vẫn bay lên kia của Thất gia lập tức dừng lại!
“Quý Tiêu Dương bên kia có động tác gì?” Thất gia nói một nửa, thoáng tạm dừng một chút. Gã nghĩ đến phản kích của Quý Tiêu Dương, nhưng hai ngày này đều không thấy dấu vết phản kích đâu. Chẳng lẽ cậu ta lại đang ngầm có kế hoạch gì? Thất gia có chút không hiểu, này không giống với tính tình của Quý Tiêu Dương! Động tác hôm trước điên cuồng như vậy như thế nào lập tức lại an tĩnh! Thất gia cảm giác được một trận mưa gió khó hiểu…… Trong lòng gã trở nên có điểm lo lắng!
“Không có! Tin tức mọi người đưa lại đều là không có! Quý Tiêu Dương mấy ngày nay vẫn đều ở trong bệnh viện cùng Quý Thần Quang, chưa bao giờ ra khỏi bệnh viện!” Ánh mắt người đàn ông thẳng tắp nhìn bóng dáng Thất gia, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói!
“Vậy Lục Dao bên kia?” Trong căn phòng im lặng vang lên thanh âm va chạm thanh thúy. Thanh âm là từ phương hướng Thất gia truyền đến. Không biết trong tay Thất gia cầm cái gì mà lại đánh ra được thanh âm thanh thúy như thế. Lúc này, thanh âm nói chuyện của Thất gia lại khôi phục ngữ điệu không chút để ý!
Người đàn ông hơi chần chờ một chút “Gia, Lục Dao cũng không có nhặt được tư liệu. Tư liệu bị một cô gái tên là Ngô Tĩnh cầm đi!”
“Sao lại thế này?” Thanh âm thanh thúy lập tức dừng lại, thanh âm Thất gia hơi chút sẵng giọng! Trong hơi thở không chút để ý quanh thân nhát mắt xuất hiện sát khí như có như không!
“Gia, sự tình là như vậy! Sau khi Lão Tam đặt tư liệu ở trước cửa xong, Lục Dao mở cửa, cô ta tựa hồ bị bệnh rất nặng, không có tinh thần gì cả, thân thể còn phải tựa vào tường để chống đỡ, cùng không có cúi đầu xuống dưới xem. Vào đúng lúc này thì cô gái tên Ngô Tĩnh kia vừa vặn xuống xe, từ rất xa đi tới thấy được túi tư liệu, bước chân liền nhanh hơn vài phần, cùng Lục Dao nói mấy câu. Sau đó ở thời điểm Lục Dao xoay người vào nhà thì cô ta nhanh chóng cúi người nhặt túi tư liệu cho vào trong túi xách!” Thanh âm người đàn ông vẫn thong thả như trước đem sự việc chậm rãi kể lại!
Nghe người đàn ông nói, Thất gia trầm mặc một chút rồi sau đó thanh âm thản nhiên vang lên “Ngô Tĩnh, tựa hồ là đã nghe ở đâu đó!”
“Gia, Ngô Tĩnh chính là vị hôn thê mà Quý gia tuyển chọn cho Quý Tiêu Dương. Bất quá Quý Tiêu Dương không thích. Sau đó Quý Tiêu Dương lên nắm quyền liền âm thầm đem sản nghiệp của Quý gia chuyển đến thành phố C, hơn nữa còn bỏ hợp đồng làm ăn cùng Ngô gia! Cho nên Ngô gia mới có thể đột nhiên từ đại gia tộc hạng nhất của thành phố Y rơi xuống gia tộc hạng hai. Hơn nữa bởi vì lúc trước coi Ngô Tĩnh như là sương khói rồi nên Quý Tiêu Dương lại tranh giành quyền sở hữu khu đất kia làm cho Ngô gia hạng hai trượt xuống thành thế lực hạng ba!” Người đàn ông ở trong đầu sửa sang lại một chút tư liệu, không nhanh không chậm nói cho Thất gia nghe!
“Như vậy a……” Thanh âm của Thất gia hơn một chút ý vị thâm trường. “Ngô Tĩnh có biết chuyện Quý Tiêu Dương đang chèn ép bọn họ hay không?”
“Hình như là không biết! Bởi vì thế lực mà Quý Tiêu Dương dùng là ở thành phố W!”
“Đem chuyện này nói cho Ngô Tĩnh biết!” Im lặng vài giây, Thất gia lại một lần nửa mở miệng, trong thanh âm hơn một chút hưng phấn!
“Dạ. Gia, đây là chuẩn bị?……” Người đàn ông nhìn bóng dáng Thất gia ở phía trước, bên trong có kính nể. Đôi với mưu lược của gia, gã vẫn đều rất là kiêu ngạo!
“Kích thích Ngô Tĩnh, như vậy thì ảnh chụp ở trong tay cô ta sẽ xuất hiện ở Quý gia!” Thất gia thản nhiên nói xong. Chiêu mượn đao giết người này thật là tuyệt……
“Gia, tôi hiểu rồi. Tôi lập tức đi làm!” Người đàn ông nghe Thất gia nói, khó hiểu trên mặt lập tức biến mất. Thất gia giải thích cho gã xong gã cũng hiểu được chuyện là như thế nào!
“Ân. Đi đi!” Thất gia giơ giơ tay, không chút để ý nói.
Người đàn ông gật gật đầu, rất nhanh rời khỏi phòng.
Căn phòng lại rơi vào im lặng……
Mười rưỡi tối, khi Ngô Tĩnh vừa mới mở máy tính lên để chuẩn bị làm việc thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa. Ngô Tĩnh có chút nghi ngờ, ai lại đến vào lúc này? Chầm chờ một chút, thấy tiếng chuông vẫn liên tiếp vang lên, cuối cùng Ngô Tĩnh vẫn là đẩy ghế dựa ra đứng lên đi mở cửa. Khi cửa mở ra thì phát hiện ngoài cửa không có ai! Trong lòng hơi hơi giận, chẳng lẽ là bọn trẻ con nghịch ngợm? Khi đang chuẩn bị vào phòng, ở nháy mắt xoay người Ngô Tĩnh nhìn thấy túi tư liệu màu xanh im lặng nằm ở cửa. Trong lòng khách chi vang lên một tiếng nhỏ, lại là túi tư liệu, trong đầu đột nhiên nghĩ đến hình chụp mấy ngày hôm trước, sắc mặt nhất thời tái nhợt……
Do dự một chút, Ngô Tĩnh vẫn là cúi người nhặt túi tư liệu màu xanh lên. Đóng cửa lại, mắt nhìn chằm chằm túi tư liệu trong tay, một bên chầm chậm đi về phía phòng mình, một bên ầm thầm nghĩ. Lần này sẽ là cái gì đây?……
Sau khi vào phòng, Ngô Tĩnh ngồi trước máy tính, sững sờ nhìn túi tư liệu trên bàn, có điểm chần chờ, đến tột cùng là nên xem hay là không nên xem?…… Do dự vài giây, Ngô Tĩnh vẫn là quyết định nhìn xem. Nhìn kiểu này là có người cố ý đặt túi tư liệu ở trước cửa nhà cô, mục đích là cho cô biết một ít chuyện mà cô không biết. Cô muốn nhìn xem đang có chuyện gì được cất dấu……
Nghĩ, Ngô Tĩnh liền cấm lấy túi tư liệu, thong thả mở nó ra, từ bên trong lộ ra một chồng tư liệu thật dày, Ngô Tĩnh cầm trong tay tinh tế nhìn……
Theo thời gian trôi qua, sắc mặt Ngô Tĩnh càng ngày càng tái nhợt, tay cầm tư liệu cũng càng ngày càng run rẩy…… Ánh mắt sáng ngời mở tới lớn nhất, bên trong đều là không thể tin cùng khiếp sợ……
Cư nhiên là hắn…… Cư nhiên là Quý Tiêu Dương! Hết thảy tất cả mọi việc cư nhiên đều là do Quý Tiêu Dương chỉ thị……
“A……” Tay cầm tư liệu của Ngô Tĩnh ném lên không trung, hai tay ôm lấy đầu, thống khổ ngồi lui vào trong ghế da. Đây là vì cái gì…… Quý Tiêu Dương, đây là vì cái gì? Ngô Tĩnh cô đến tột cùng làm sai ở chỗ nào? Mà phải đuổi tận giết tuyệt như vậy, chẳng lẽ thật sự muốn Ngô gia bọn họ biến mất ở thành phố Y sao? Hắn muốn như vậy sao?……A…… Quý Tiêu Dương, tôi bất quá chỉ là yêu anh mà thôi! Chỉ là yêu anh mà thôi. Chẳng lẽ cũng là sai hay sao?……
Ánh mắt Ngô Tĩnh dại ra nhìn tư liệu bay tán loạn trong không trung, sắc mặt tái nhợt như tuyết! Trong đầu đột nhiên hiện ra một đoạn đối thoại. Đó là khi cô mười tám tuổi, chuẩn bị ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu!
Ngày đó, cô hẹn Quý Tiêu Dương ra ngoài!
Cô hỏi: Tiêu Dương, dạng cô gái nào mới có thể hấp dẫn ánh mắt của anh? Dạng cô gái nào mới có đủ tư cách đứng ở bên cạnh anh?
Cô nhớ rõ, thời điểm kia Quý Tiêu Dương đáp phi sở vấn trả lời một câu: Cô, không thích Thần Thần!
(): hỏi một đằng trả lời một nẻo
Ngô Tĩnh lúc ấy sửng sốt một chút, cô không nghĩ ra cái đó và vấn đề cô hỏi có quan hệ gì. Nhưng ngay sau đó Quý Tiêu Dương còn nói tiếp.
Hắn nói: Thần Thần! Người giống như Thần Thần mới có khả năng lưu lại tâm của tôi, mới có khả năng hấp dẫn ánh mắt của tôi! Mà cô, không thích Thần Thần! Cho nên, cô có thể cút!
Nói xong, Quý Tiêu Dương liền xoay người rời đi, để lại cho cô một bóng dáng thẳng tắp……
Thời điểm kia, Ngô Tĩnh không biết lời này là có ý gì. Nhưng nhìn ảnh chụp này xong, cô hiểu được. Nguyên lai Quý Tiêu Dương loạn luân, hắn yêu em trai của chính mình. Chính là thời điểm kia chính hắn cũng không biết được vô hạn yêu thương sủng nịch kia là từ tình yêu sinh ra.
Ha ha…… Quý Tiêu Dương a Quý Tiêu Dương, anh cư nhiên yêu em trai ruột của mình! Hừ, là anh bức tôi…… Quý Tiêu Dương, anh vì cái gì mà tuyệt tình với tôi như thế…… Vì cái gì! Tôi chính là chán ghét Quý Thần Quang, chính là chán ghét Quý Thần Quang, cho nên tôi lừa Quý Thần Quang đi quán bar, tôi sẽ làm cho Quý Thần Quang bị hủy! Nó dựa vào cái gì cướp đi toàn bộ ánh mắt của anh. Nó là một thằng thiểu năng, dựa vào cái gì chứ…… Hừ, không phải anh thích ngây thơ trong sáng sao? Tôi sẽ hủy đi cái ngây thơ của nó……
Ha ha…… Ngô Tĩnh vừa khóc vừa cười…… Cô biết chính mình như vậy là làm sai. Nhưng là cô không khống chế được nội tâm của mình. Trong đầu của cô lần lượt thay đổi chỉ xoay quanh hình ảnh Quý Tiêu Dương ngày đó không chút lưu tình xoay người rời đi. Còn có Quý Tiêu Dương khi thì ôn nhu khi thì sủng nịch đối với Quý Thần Quang……
Cô ghen tị, cô hận…… Cho nên mới có thể trong đem trước khi ra nước ngoài ma xui quỷ khiến lừa Quý Thần Quang đến quán bar……
Sau đó, cô trốn tránh ở nước Pháp. Sau lại cô vẫn không dấu vết hỏi ông nội hành động của Quý gia. Chính là lâu như vậy nhưng không có nhìn thấy Quý Tiêu Dương có hành động gì. Cô nghĩ đến việc này liền cứ thế bỏ qua…… Nhưng không có nghĩ đến, Quý Tiêu Dương cư nhiên che dấu mình sâu như thế, ba năm sau hoàn toàn đánh vỡ hết thảy những gì Ngô gia có, cư nhiên tuyệt tình đến trình độ này……
Quý Tiêu Dương!…… Anh bức tôi…… Ánh mắt Ngô Tĩnh nhìn ảnh chụp trên bàn! Nguyên bản cô tính không thèm để ý đến chuyện này. Cô cũng mệt mỏi, yêu không thành liền bỏ đi……
Cô hiện tại đã muốn vô tâm với yêu đương. Cô thầm nghĩ hảo hảo kinh doanh một phần sản nghiệp cuối cùng của Ngô gia. Không đến mức làm cho Ngô gia ở trong tay cô hoàn toàn biến mất!
Chính là hiện tại cô không quyết định như vậy…… Quý Tiêu Dương tuyệt tình như thế, cô cũng sẽ không cần tình nghĩa gì nữa!
Quý Tiêu Dương, tôi muốn nhìn xem, nếu Quý phụ biết được chuyện của anh cùng em trai mình, anh như thế nào giải quyết việc này……
Ha ha…… Ngô Tĩnh nghĩ nghĩ, đột nhiên cười lớn không dừng được. Ha ha……
Trong tiếng cười tràn ngập thê lương cùng tự giễu……
Ngô Tĩnh cô cả đời này, việc làm mà cô sai nhất chính là yêu Quý Tiêu Dương!
Cô nguyên bản có cả một đời tốt đẹp, thành tựu huy hoàng. Hiện tại toàn bộ bị hủy……
Cô thủy chúng vẫn là không thể chịu đựng được, Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang trong lúc đó thân mật ngọt ngào……
Cuối cùng coi như là chấm dứt đi, Quý Tiêu Dương! Đưa ảnh chụp này đến tay Quý phụ xong, cô sẽ mang theo người nhà cùng gia sản còn thừa lại của Ngô gia rời khỏi thành phố Y, đến một nơi xa xôi nào đó sinh sống!
Quên đi những trí nhớ mà cô từng dụng tâm yêu một người đàn ông ở thành phố Y……
Sau đó, bắt đầu lại một lần nữa……
Quý Tiêu Dương, Quý Thần Quang, nếu như các người an toàn vượt qua chuyện lần này, như vậy…… Cô nghĩ oán hận này của cô cũng nên buông bỏ. Dù sao việc này sớm hay muộn cũng sẽ đến, cô bất quá chỉ là làm cho nó đến sớm hơn một ít thôi……
Ha ha……
Ai nói đời người không phải một vở diễn chứ……
“Thất gia, gió lớn, trời lạnh, chú ý thân thể, đóng cửa sổ lại có được không?” Một người đàn ông mặc quần áo màu tím đứng ở phía sau Thất gia, hai người cách nhau chỉ tầm năm bước chân. Ánh mắt người đàn ông vẫn gắt gao trói chặt trên người Thất gia, nhìn góc áo mạnh mẽ bay lên kia, trên mặt hiện lên lo lắng! Thân thể Thất gia nguyên bản không quá khỏe, hiện tại gió lớn như vậy, nếu không nhanh đóng cửa sổ vào chỉ sợ lại bị nhiễm lạnh!
“Gió lớn……” Cách rất lâu sau, Thất gia mới như cảm thán nói một câu. Đầu hơi hơi ngửa ra sau, tựa hồ là nhìn phiến trời xanh mây bay trên đỉnh đầu kia. Trong thanh âm có một chút mát không nói nên lời…… Gió lớn……
“Thất gia!” Thanh âm người đàn ông lúc này đã lớn hơn một chút.
“Đóng lại đi!” Thất gia nghe xong, đạm mạc nói một câu, nghe không ra cảm xúc gì, vân đạm phong khinh!
Nghe Thất gia nói, người đàn ông nhanh chóng đến phía trước cửa sổ, đem cánh cửa thủy tinh thật lớn đóng lại. Trong căn phòng im lặng lật tức vang lên một thanh âm nhẹ nhàng, nháy mắt cửa sổ bị đóng lại, góc áo ngủ vẫn bay lên kia của Thất gia lập tức dừng lại!
“Quý Tiêu Dương bên kia có động tác gì?” Thất gia nói một nửa, thoáng tạm dừng một chút. Gã nghĩ đến phản kích của Quý Tiêu Dương, nhưng hai ngày này đều không thấy dấu vết phản kích đâu. Chẳng lẽ cậu ta lại đang ngầm có kế hoạch gì? Thất gia có chút không hiểu, này không giống với tính tình của Quý Tiêu Dương! Động tác hôm trước điên cuồng như vậy như thế nào lập tức lại an tĩnh! Thất gia cảm giác được một trận mưa gió khó hiểu…… Trong lòng gã trở nên có điểm lo lắng!
“Không có! Tin tức mọi người đưa lại đều là không có! Quý Tiêu Dương mấy ngày nay vẫn đều ở trong bệnh viện cùng Quý Thần Quang, chưa bao giờ ra khỏi bệnh viện!” Ánh mắt người đàn ông thẳng tắp nhìn bóng dáng Thất gia, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói!
“Vậy Lục Dao bên kia?” Trong căn phòng im lặng vang lên thanh âm va chạm thanh thúy. Thanh âm là từ phương hướng Thất gia truyền đến. Không biết trong tay Thất gia cầm cái gì mà lại đánh ra được thanh âm thanh thúy như thế. Lúc này, thanh âm nói chuyện của Thất gia lại khôi phục ngữ điệu không chút để ý!
Người đàn ông hơi chần chờ một chút “Gia, Lục Dao cũng không có nhặt được tư liệu. Tư liệu bị một cô gái tên là Ngô Tĩnh cầm đi!”
“Sao lại thế này?” Thanh âm thanh thúy lập tức dừng lại, thanh âm Thất gia hơi chút sẵng giọng! Trong hơi thở không chút để ý quanh thân nhát mắt xuất hiện sát khí như có như không!
“Gia, sự tình là như vậy! Sau khi Lão Tam đặt tư liệu ở trước cửa xong, Lục Dao mở cửa, cô ta tựa hồ bị bệnh rất nặng, không có tinh thần gì cả, thân thể còn phải tựa vào tường để chống đỡ, cùng không có cúi đầu xuống dưới xem. Vào đúng lúc này thì cô gái tên Ngô Tĩnh kia vừa vặn xuống xe, từ rất xa đi tới thấy được túi tư liệu, bước chân liền nhanh hơn vài phần, cùng Lục Dao nói mấy câu. Sau đó ở thời điểm Lục Dao xoay người vào nhà thì cô ta nhanh chóng cúi người nhặt túi tư liệu cho vào trong túi xách!” Thanh âm người đàn ông vẫn thong thả như trước đem sự việc chậm rãi kể lại!
Nghe người đàn ông nói, Thất gia trầm mặc một chút rồi sau đó thanh âm thản nhiên vang lên “Ngô Tĩnh, tựa hồ là đã nghe ở đâu đó!”
“Gia, Ngô Tĩnh chính là vị hôn thê mà Quý gia tuyển chọn cho Quý Tiêu Dương. Bất quá Quý Tiêu Dương không thích. Sau đó Quý Tiêu Dương lên nắm quyền liền âm thầm đem sản nghiệp của Quý gia chuyển đến thành phố C, hơn nữa còn bỏ hợp đồng làm ăn cùng Ngô gia! Cho nên Ngô gia mới có thể đột nhiên từ đại gia tộc hạng nhất của thành phố Y rơi xuống gia tộc hạng hai. Hơn nữa bởi vì lúc trước coi Ngô Tĩnh như là sương khói rồi nên Quý Tiêu Dương lại tranh giành quyền sở hữu khu đất kia làm cho Ngô gia hạng hai trượt xuống thành thế lực hạng ba!” Người đàn ông ở trong đầu sửa sang lại một chút tư liệu, không nhanh không chậm nói cho Thất gia nghe!
“Như vậy a……” Thanh âm của Thất gia hơn một chút ý vị thâm trường. “Ngô Tĩnh có biết chuyện Quý Tiêu Dương đang chèn ép bọn họ hay không?”
“Hình như là không biết! Bởi vì thế lực mà Quý Tiêu Dương dùng là ở thành phố W!”
“Đem chuyện này nói cho Ngô Tĩnh biết!” Im lặng vài giây, Thất gia lại một lần nửa mở miệng, trong thanh âm hơn một chút hưng phấn!
“Dạ. Gia, đây là chuẩn bị?……” Người đàn ông nhìn bóng dáng Thất gia ở phía trước, bên trong có kính nể. Đôi với mưu lược của gia, gã vẫn đều rất là kiêu ngạo!
“Kích thích Ngô Tĩnh, như vậy thì ảnh chụp ở trong tay cô ta sẽ xuất hiện ở Quý gia!” Thất gia thản nhiên nói xong. Chiêu mượn đao giết người này thật là tuyệt……
“Gia, tôi hiểu rồi. Tôi lập tức đi làm!” Người đàn ông nghe Thất gia nói, khó hiểu trên mặt lập tức biến mất. Thất gia giải thích cho gã xong gã cũng hiểu được chuyện là như thế nào!
“Ân. Đi đi!” Thất gia giơ giơ tay, không chút để ý nói.
Người đàn ông gật gật đầu, rất nhanh rời khỏi phòng.
Căn phòng lại rơi vào im lặng……
Mười rưỡi tối, khi Ngô Tĩnh vừa mới mở máy tính lên để chuẩn bị làm việc thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa. Ngô Tĩnh có chút nghi ngờ, ai lại đến vào lúc này? Chầm chờ một chút, thấy tiếng chuông vẫn liên tiếp vang lên, cuối cùng Ngô Tĩnh vẫn là đẩy ghế dựa ra đứng lên đi mở cửa. Khi cửa mở ra thì phát hiện ngoài cửa không có ai! Trong lòng hơi hơi giận, chẳng lẽ là bọn trẻ con nghịch ngợm? Khi đang chuẩn bị vào phòng, ở nháy mắt xoay người Ngô Tĩnh nhìn thấy túi tư liệu màu xanh im lặng nằm ở cửa. Trong lòng khách chi vang lên một tiếng nhỏ, lại là túi tư liệu, trong đầu đột nhiên nghĩ đến hình chụp mấy ngày hôm trước, sắc mặt nhất thời tái nhợt……
Do dự một chút, Ngô Tĩnh vẫn là cúi người nhặt túi tư liệu màu xanh lên. Đóng cửa lại, mắt nhìn chằm chằm túi tư liệu trong tay, một bên chầm chậm đi về phía phòng mình, một bên ầm thầm nghĩ. Lần này sẽ là cái gì đây?……
Sau khi vào phòng, Ngô Tĩnh ngồi trước máy tính, sững sờ nhìn túi tư liệu trên bàn, có điểm chần chờ, đến tột cùng là nên xem hay là không nên xem?…… Do dự vài giây, Ngô Tĩnh vẫn là quyết định nhìn xem. Nhìn kiểu này là có người cố ý đặt túi tư liệu ở trước cửa nhà cô, mục đích là cho cô biết một ít chuyện mà cô không biết. Cô muốn nhìn xem đang có chuyện gì được cất dấu……
Nghĩ, Ngô Tĩnh liền cấm lấy túi tư liệu, thong thả mở nó ra, từ bên trong lộ ra một chồng tư liệu thật dày, Ngô Tĩnh cầm trong tay tinh tế nhìn……
Theo thời gian trôi qua, sắc mặt Ngô Tĩnh càng ngày càng tái nhợt, tay cầm tư liệu cũng càng ngày càng run rẩy…… Ánh mắt sáng ngời mở tới lớn nhất, bên trong đều là không thể tin cùng khiếp sợ……
Cư nhiên là hắn…… Cư nhiên là Quý Tiêu Dương! Hết thảy tất cả mọi việc cư nhiên đều là do Quý Tiêu Dương chỉ thị……
“A……” Tay cầm tư liệu của Ngô Tĩnh ném lên không trung, hai tay ôm lấy đầu, thống khổ ngồi lui vào trong ghế da. Đây là vì cái gì…… Quý Tiêu Dương, đây là vì cái gì? Ngô Tĩnh cô đến tột cùng làm sai ở chỗ nào? Mà phải đuổi tận giết tuyệt như vậy, chẳng lẽ thật sự muốn Ngô gia bọn họ biến mất ở thành phố Y sao? Hắn muốn như vậy sao?……A…… Quý Tiêu Dương, tôi bất quá chỉ là yêu anh mà thôi! Chỉ là yêu anh mà thôi. Chẳng lẽ cũng là sai hay sao?……
Ánh mắt Ngô Tĩnh dại ra nhìn tư liệu bay tán loạn trong không trung, sắc mặt tái nhợt như tuyết! Trong đầu đột nhiên hiện ra một đoạn đối thoại. Đó là khi cô mười tám tuổi, chuẩn bị ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu!
Ngày đó, cô hẹn Quý Tiêu Dương ra ngoài!
Cô hỏi: Tiêu Dương, dạng cô gái nào mới có thể hấp dẫn ánh mắt của anh? Dạng cô gái nào mới có đủ tư cách đứng ở bên cạnh anh?
Cô nhớ rõ, thời điểm kia Quý Tiêu Dương đáp phi sở vấn trả lời một câu: Cô, không thích Thần Thần!
(): hỏi một đằng trả lời một nẻo
Ngô Tĩnh lúc ấy sửng sốt một chút, cô không nghĩ ra cái đó và vấn đề cô hỏi có quan hệ gì. Nhưng ngay sau đó Quý Tiêu Dương còn nói tiếp.
Hắn nói: Thần Thần! Người giống như Thần Thần mới có khả năng lưu lại tâm của tôi, mới có khả năng hấp dẫn ánh mắt của tôi! Mà cô, không thích Thần Thần! Cho nên, cô có thể cút!
Nói xong, Quý Tiêu Dương liền xoay người rời đi, để lại cho cô một bóng dáng thẳng tắp……
Thời điểm kia, Ngô Tĩnh không biết lời này là có ý gì. Nhưng nhìn ảnh chụp này xong, cô hiểu được. Nguyên lai Quý Tiêu Dương loạn luân, hắn yêu em trai của chính mình. Chính là thời điểm kia chính hắn cũng không biết được vô hạn yêu thương sủng nịch kia là từ tình yêu sinh ra.
Ha ha…… Quý Tiêu Dương a Quý Tiêu Dương, anh cư nhiên yêu em trai ruột của mình! Hừ, là anh bức tôi…… Quý Tiêu Dương, anh vì cái gì mà tuyệt tình với tôi như thế…… Vì cái gì! Tôi chính là chán ghét Quý Thần Quang, chính là chán ghét Quý Thần Quang, cho nên tôi lừa Quý Thần Quang đi quán bar, tôi sẽ làm cho Quý Thần Quang bị hủy! Nó dựa vào cái gì cướp đi toàn bộ ánh mắt của anh. Nó là một thằng thiểu năng, dựa vào cái gì chứ…… Hừ, không phải anh thích ngây thơ trong sáng sao? Tôi sẽ hủy đi cái ngây thơ của nó……
Ha ha…… Ngô Tĩnh vừa khóc vừa cười…… Cô biết chính mình như vậy là làm sai. Nhưng là cô không khống chế được nội tâm của mình. Trong đầu của cô lần lượt thay đổi chỉ xoay quanh hình ảnh Quý Tiêu Dương ngày đó không chút lưu tình xoay người rời đi. Còn có Quý Tiêu Dương khi thì ôn nhu khi thì sủng nịch đối với Quý Thần Quang……
Cô ghen tị, cô hận…… Cho nên mới có thể trong đem trước khi ra nước ngoài ma xui quỷ khiến lừa Quý Thần Quang đến quán bar……
Sau đó, cô trốn tránh ở nước Pháp. Sau lại cô vẫn không dấu vết hỏi ông nội hành động của Quý gia. Chính là lâu như vậy nhưng không có nhìn thấy Quý Tiêu Dương có hành động gì. Cô nghĩ đến việc này liền cứ thế bỏ qua…… Nhưng không có nghĩ đến, Quý Tiêu Dương cư nhiên che dấu mình sâu như thế, ba năm sau hoàn toàn đánh vỡ hết thảy những gì Ngô gia có, cư nhiên tuyệt tình đến trình độ này……
Quý Tiêu Dương!…… Anh bức tôi…… Ánh mắt Ngô Tĩnh nhìn ảnh chụp trên bàn! Nguyên bản cô tính không thèm để ý đến chuyện này. Cô cũng mệt mỏi, yêu không thành liền bỏ đi……
Cô hiện tại đã muốn vô tâm với yêu đương. Cô thầm nghĩ hảo hảo kinh doanh một phần sản nghiệp cuối cùng của Ngô gia. Không đến mức làm cho Ngô gia ở trong tay cô hoàn toàn biến mất!
Chính là hiện tại cô không quyết định như vậy…… Quý Tiêu Dương tuyệt tình như thế, cô cũng sẽ không cần tình nghĩa gì nữa!
Quý Tiêu Dương, tôi muốn nhìn xem, nếu Quý phụ biết được chuyện của anh cùng em trai mình, anh như thế nào giải quyết việc này……
Ha ha…… Ngô Tĩnh nghĩ nghĩ, đột nhiên cười lớn không dừng được. Ha ha……
Trong tiếng cười tràn ngập thê lương cùng tự giễu……
Ngô Tĩnh cô cả đời này, việc làm mà cô sai nhất chính là yêu Quý Tiêu Dương!
Cô nguyên bản có cả một đời tốt đẹp, thành tựu huy hoàng. Hiện tại toàn bộ bị hủy……
Cô thủy chúng vẫn là không thể chịu đựng được, Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang trong lúc đó thân mật ngọt ngào……
Cuối cùng coi như là chấm dứt đi, Quý Tiêu Dương! Đưa ảnh chụp này đến tay Quý phụ xong, cô sẽ mang theo người nhà cùng gia sản còn thừa lại của Ngô gia rời khỏi thành phố Y, đến một nơi xa xôi nào đó sinh sống!
Quên đi những trí nhớ mà cô từng dụng tâm yêu một người đàn ông ở thành phố Y……
Sau đó, bắt đầu lại một lần nữa……
Quý Tiêu Dương, Quý Thần Quang, nếu như các người an toàn vượt qua chuyện lần này, như vậy…… Cô nghĩ oán hận này của cô cũng nên buông bỏ. Dù sao việc này sớm hay muộn cũng sẽ đến, cô bất quá chỉ là làm cho nó đến sớm hơn một ít thôi……
Ha ha……
Ai nói đời người không phải một vở diễn chứ……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.