Chương 36: Đêm Thất Tịch Phiên Ngoại: Khi Trái Tim Được Chạm Nhẹ.
Thâm Hải Thủ Thuật Đao
22/04/2017
CHƯƠNG 36: ĐÊM THẤT TỊCH PHIÊN NGOẠI: KHI TRÁI TIM ĐƯỢC CHẠM NHẸ.
Hô, cuối cùng cũng viết xong một chương.
Tề Yên Khách tựa lưng vào ghế ngồi, duỗi thắt lưng một cách biếng nhác. Y nhìn thời gian phía dưới bên phải màn hình, nhanh chóng đứng dậy đi rửa mặt, sau đó cầm chìa khóa ra khỏi nhà.
Thật là, nghỉ hè thì phải ở nhà nghỉ ngơi đi, khóa bổ túc cái gì chứ…
Thời gian tan học của mấy trường ở gần đây đều rất muộn, đành phải đem xe đậu ở một bên, xuống xe đi bộ đến cửa trường học. Không bao lâu sau, cái người khiến người ta lo lắng sâu sắc kia liền khoan khoái mà chạy chậm ra.
Đó là thói quen của người kia mỗi khi tan học đông đúc, khéo léo quen thuộc mà chạy đến một bậc thang cao cao đứng, sau đó liếc mắt liền nhìn thấy y. Khuôn mặt tức thời sáng bừng lên, trong mắt cũng lộ ra ý cười vui sướng.
“Làm đúng hết rồi!” Cậu chạy đến trước mặt Tề Yên Khách, ngẩng đầu lên đắc ý nói.
“Cái gì?” Tề Yên Khách rất tự nhiên mà quàng vai cậu, ôm cậu đi đến chỗ đỗ xe.
“Môn toán á!”
“Lợi hại như vậy a.” Hai người lên xe rồi ngồi xuống, Tề Yên Khách liền kéo cậu qua, cười hì hì hôn hôn lên gò má cậu, “Thưởng cho một chút.”
Cố Ngang nháy mắt đỏ mặt, kinh hoảng nói: “Bên ngoài nhiều người như vậy!”
“Vậy về nhà… Tiếp tục?” Nhìn thiếu niên biểu cảm ngượng ngùng bên cạnh, nhất thời tâm tình y vô cùng tốt. Xe chậm rãi xuất phát, nhưng lại không hướng về phía nhà hai người.
“Đi mua đồ ăn à?” Cố Ngang đem túi sách ném đến chỗ ngồi phía sau, sau đó thắt dây an toàn.
“Ừ, muốn ăn gì?” Tề Yên Khách chú ý đến tấm kính phía bên phải, ánh mắt nhịn không được mà lặng lẽ liếc nhìn người kia. Cố Ngang hiển nhiên không để ý hành động rình coi nhỏ nhặt này, nghiêm nghiêm túc túc mà nghĩ buổi tối nên ăn cái gì.
“Thịt kho tàu? Tôm muối tiêu? Cà tím ướp? Gạch cua đậu hũ? … Thượng thang kim khâu cô?(1)” Nhớ tới lần trước bị cảnh tượng một bàn kim khâu cô triệt để làm mình kinh diễm, Cố Ngang thèm ăn đến nước miếng chảy dòng dòng .
“Em chắc chắn?” Tề Yên Khách cười mỉm mà nhìn cậu, “Mẹ nó có phải hay không quên rồi, hôm nay đến phiên em nấu cơm?”
Cố Ngang biểu tình nhất thời biến thành như vậy =0=!
Trầm ngâm một lát, Cố Ngang nghiêm nghị nói: “Em thấy mùa hè vẫn là ăn điểm tâm nhẹ nhàng là được rồi. Anh thấy súp cà chua với khoai tây cắt xào tiêu xanh thế nào?”
Tề Yên Khách cười tủm tỉm nói: “Thượng thang kim khâu cô cũng rất nhẹ mà.”
Cố Ngang nghiêm túc nói: “Em thích ăn khoai tây, thật đấy.”
Xe dừng lại ở ngã tư, Tề Yên Khách nhìn đèn xanh đèn đỏ, như có điều suy nghĩ bảo: “Em thật sự thích khoai tây đến mức mỗi ngày đều muốn ăn?”
Cố Ngang xấu hổ che mặt: “Mỗi ngày rất tốt, nếu anh đem phòng bếp hoàn toàn giao cho em, em cam đoan mỗi ngày đều cho anh ăn những củ khoai tây tươi ngon nhất.”
“…” Đèn xanh sáng lên, Tề Yên Khách buông phanh ra, bỗng nhiên du du cười nói, “Hôm nay là một ngày đặc biệt.”
“A?” Cố Ngang nhãn tình sáng lên, “Anh muốn song càng?” ()
“Không không, so với chuyện đó còn hay hơn kìa.” Tề Yên Khách cười đến mặt mày cong cong.
Cố Ngang hưng phấn đến sắp nhảy lên: “Chẳng lẽ là canh ba?!” ()
“…” Tề Yên Khách đem xe đậu ở cửa chợ, cười tủm tỉm nói, “Em là muốn cho anh tinh tẫn nhân vong sao?”
Cố Ngang sửng sốt, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Giờ này có rất nhiều người đến mua đồ, Cố Ngang sợ lạc mà gắt gao đi theo bên người Tề Yên Khách. Tề Yên Khách đơn giản dắt tay cậu, một chút cũng không để ý ánh mắt của người khác.
“Này, không chừng sẽ có độc giả của anh đấy! … Anh từng xuất hiện ở buổi ký tặng mà!” Cố Ngang ngượng ngùng muốn rụt tay lại.
“Không sao, cùng lắm thì xông pha ở các chiến trường đam mỹ a.” Y thuận miệng nói xong, vân đạm phong khinh (điềm nhiên), nhưng Cố Ngang biết rằng chuyển sang viết đam mỹ cũng không thoải mái như vậy.
Ki-lô-gam dù sao cũng là một nhà văn thực thể (ý là nhà văn viết truyện để xuất bản, tớ để nguyên QT), hiện tại đam mỹ không được xuất bản trong nước, y muốn viết đam mỹ cũng chỉ có thể viết ở trên mạng. Văn học mạng so với sách thật kém hơn rất nhiều, đầu tiên là ta phải thay đổi văn phong đã. Cho dù là ở trình độ đó, muốn cho độc giả mới chấp nhận y thì cũng cần thời gian.
Huống chi y vốn hướng tới đại bộ phận là những độc giả nam, muốn cho độc giả nam dõi theo những cuốn đam mỹ… Này chính là tình yêu đích thực nha.
Nói cách khác, một khi y chuyển sang viết đam mỹ, sẽ tổn thất rất nhiều độc giả, cũng mất đi lượng lớn thu nhập.
Tề Yên Khách không phải là chưa suy nghĩ qua những cái đó, chính là, viết tiểu thuyết không phải là công việc duy nhất của y, cho dù ngừng viết cũng không phải sống không nổi. Cho nên y không nguyện ý vì điều này mà làm áp lực chính mình. Che che dấu dấu, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy khó chịu.
Nghĩ đến đây, Cố Ngang liền có chút khổ sở, nhiều hơn nữa là cảm động cùng kính nể.
Người kia, có đôi khi thật đúng là tùy hứng. Biết rất rõ ràng sẽ để lại hậu quả xấu, nhưng vẫn kiên định với ý tưởng của chính mình. Sẽ không để cho định kiến trói buộc, sẽ không thỏa hiệp với thế giới bên ngoài.
Có bao nhiêu người có thể làm được như y? Mình thì sao?
Cố Ngang nghĩ nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy tay bị buông lỏng ra. Ngẩng đầu thì thấy Tề Yên Khách đang ở trước quầy hàng chọn cà tím. Cố Ngang kinh hãi, phẫn nộ nói: “Thật sự phải làm cá cùng cà tím à? Trước kia em chưa từng làm qua a… Nếu không thì anh dạy em nha?”
Tề Yên Khách cầm lấy túi cà tím, một lần nữa dắt tay cậu, bật cười nói: “Đương nhiên anh muốn dạy em. Không anh mà đi, chẳng lẽ em muốn mỗi ngày đều ăn đậu sao?”
Lời này khiến Cố Ngang trong lòng hoảng hốt, kinh ngạc nhìn y nói không ra lời. (ý TYK là đi vắng, nhưng CN lại nhiểu nhầm là chết)
Tề Yên Khách cười gãi gãi mũi cậu: “Tiểu ngu ngốc em đang nghĩ gì thế. Trước không phải anh đã nói nhận được vé mời tham gia đại hội tác giả sao? Em lại thẹn thùng không chịu đi cùng anh, lại muốn anh mang sách kí tên cho em, thì đương nhiên em cũng có thể ở nhà… Hay là, em thay đổi chủ ý?”
Điều này a… Đại hội tác giả. Ki-lô-gam ký hợp đồng văn học với tổ chức đại hội tác giả trên thành phố, có thể ở đó đều là những nhân vật thần thánh a. Tác giả có thể mang theo độc giả vào cùng, nhưng là Cố Ngang sợ cùng đi sẽ bị người ta nhìn ra quan hệ của hai người, liền lấy việc phải học bù làm cớ cự tuyệt.
Ngoài miệng nói thẹn thùng, thật ra là sợ vì chính mình mà ảnh hưởng xấu đến y. Cố Ngang lặng lẽ thở dài, không được tự nhiên nói: “Làm sao có thể! Em sẽ không đi đâu! (2)”
“Con trai gả ra ngoài…” Tề Yên Khách cười hì hì kéo cậu đến quầy bán thịt.
“Anh mới được gả đi cả nhà anh đều được gả đi!” Cố Ngang thấy y đi mua thịt chỉ biết tối nay nấu ăn chẳng phải ai khác, trong lòng nhất thời cảm thấy ngọt ngào.
Chủ cửa hàng thịt nhìn hai người thế nào cũng không chịu buông ra tay, ánh mắt vô cùng 囧 “Vợ chồng son… Vừa, vừa mới kết hôn sao?”
Cố Ngang khóe miệng kéo lên: “Ông chủ, đây chính là Thiên đàng.”
“Ừ, mới vừa kết hôn đó. Lập tức muốn đi hưởng tuần trăng mật.” Tề Yên Khách mỉm cười chọn một khối thịt ba chỉ giao cho ông chủ cân, ông chủ cũng cười.
“Người trẻ tuổi, thật có dũng khí nha!” Hắn đột nhiên quay đầu lại, hướng bên trong tiệm rống lên một tiếng, “Tên vương bát đản kia, có nghe thấy không, người ta còn có tuần trăng mật cơ đấy! Thế của chúng ta đâu! Bị lợn ăn mất rồi à?!”
Một người đàn ông khôi ngô đột nhiên cầm theo dao mổ lợn lao tới, tức sùi bọt mép nói: “Mẹ nó chứ là ai lên trên máy bay rồi còn trốn xuống dưới hả! Nếu năm ấy đến Hà Lan…”
Cố Ngang triệt để há hốc mồm. Tề Yên Khách xách túi thịt lợn, hướng hai vị chủ tiệm gật gật đầu, xoay người rời đi.
Mua đồ ăn xong về đến nhà, hai người đều mồ hôi đầm đìa. Mặc dù có xe, nhưng trời thật sự là quá nóng, xách đồ lên lầu chỉ một đoạn ngắn thôi cũng có thể nóng đến ướt nhẹp mồ hôi. Tề Yên Khách trực tiếp đem đồ xách vào phòng bếp, cũng không quay đầu lại bảo: “Em đi tắm rửa trước đi.”
Cố Ngang có chút ngại ngùng: “Không phải anh nói dạy em làm à?” Cậu giúp Tề Yên Khách đem rau dưa bỏ vào trong bồn rửa, Tề Yên Khách như có điều suy nghĩ mà nhìn cậu một cái, bỗng nhiên cười cười, xoay người đi lấy tạp dề lại.
Cố Ngang ngoan ngoãn giơ tay lên, chờ y mặc tạp dề cho mình. Nhưng sau đó lại bị người ta ôm lấy.
“Mẹ nó, thỏa mãn cho anh một nguyện vọng đi.” Y từ phía sau ôm chặt Cố Ngang, như làm nũng mà nhẹ nhàng lắc lư.
Cố Ngang mặt đỏ hồng mà rửa cà, không cần hỏi cũng biết người phía sau trong đầu chứa những thứ loạn thất bát tao gì.
“Cởi quần áo bên trong ra được không?” Tề Yên Khách cọ cọ cổ cậu, thanh âm thấp thấp rung rung, khiến Cố Ngang trong lòng ngứa ngáy.
“…”
Cởi hay không đây? Cố Ngang cắn cắn môi không nói lời nào, buồn bực mà phát hiện mình thế mà lại nghiêm túc cân nhắc nên hay không làm theo.
Tề Yên Khách nhìn cậu không lập tức cự tuyệt mà chỉ biết hấp dẫn người ta, liền vui vẻ tăng cường độ làm nũng, ôm người yêu bé nhỏ tội nghiệp mà lay động đến lay động đi: “Đáp ứng anh một lần đi, một lần thôi mà… Anh mong điều này lâu lắm rồi! Mẹ nó *** mặc tạp dề…”
“Cái này…” Cố Ngang thấy đồ mua về mình chỉ cần ăn, quyết định vì y săn sóc cậu như vậy mà hy sinh một chút, “Vậy thì làm một lần!” Cậu kiên quyết mà hừ một tiếng, “Chỉ một lần thôi đó!”
“Được!” Tề Yên Khách nhanh chóng gật đầu, sợ cậu hối hận mà như bay cởi quần áo cậu. Cố Ngang tựa vào bên cạnh bồn rửa, mặt đỏ hồng mà cúi đầu mặc y đùa nghịch. Tề Yên Khách nhìn bộ dáng thẹn thùng của cậu, nhịn không được vừa buồn cười lại vừa yêu thích.
“Bảo bối, không tình nguyện như vậy làm anh cảm thấy anh giống như đang cường gian em vậy.”
Cố Ngang cả giận nói: “Chẳng lẽ em còn phải múa thoát y nữa sao?!”
Tề Yên Khách cười ha ha: “Không không, không cần. Đến…” Tề Yên Khách đem vạt áo phông của cậu kéo kên, Cố Ngang ngoan ngoãn mà giơ tay lên, để y đem cái áo đang nghiêm chỉnh của mình cởi ra.
Thiếu niên lộ ra nửa người trên, thân thể trắng nõn hơi hơi co rúm lại. Tề Yên Khách ôm thắt lưng cậu, cười mà hôn hôn bờ môi của cậu, ôn nhu nói: “Vẫn xấu hổ à?”
“… Anh cứ thử cởi ra xem!” Cố Ngang thẹn quá hóa giận, sắc đỏ trên mặt lan đến tận vành tai. Tề Yên Khách mỉm cười nhìn cậu, tay lại hướng hông cậu sờ soạng. Cố Ngang cả kinh, nhanh chóng đè lại, nói quanh co, “Quần, quần cũng phải cởi sao?”
Tề Yên Khách cũng sửng sốt: “… Quần cũng không cởi, tạp dề *** còn có ý nghĩa gì?”
Cố Ngang nghĩ đến cảnh tượng một cái, nhất thời xấu hổ đến cả người đều cứng ngắc. Cậu nắm tay Tề Yên Khách, thả cũng không xong mà không thả cũng không xong, Tề Yên Khách liền nâng mắt, cười hì hì nhìn cậu.
“Quần ngoài cũng đã cởi rồi, vậy quần lót có phải…”
Cố Ngang bị hình tượng của chính mình hiện lên trong đầu triệt để làm xấu hổ đến hộc máu, gắt gao nắm chặt y không chịu buông. Tề Yên Khách bất đắc dĩ, đành đầu hàng nói: “Được rồi được rồi, anh không nói nữa … Mẹ nó xấu hổ vậy a.”
Cố Ngang tức giận nói: “Lúc này mà còn… Đừng có gọi em như vậy nữa!”
“Lúc này?” Tề Yên Khách trong mắt tràn đầy nhu tình mật ý, hôn một cái lên môi cậu, nỉ non nói, “Vậy thì gọi là, Ngang… Được chưa?”
Hôn kiểu chuồn chuồn lướt nước (hời hợt) như vậy, khiến cho Cố Ngang trong đầu vựng vựng, lại nghĩ không có cách nào khác, đành phải mơ mơ màng màng gật đầu: “… Ừ…”
“Trả lời đúng rồi, vậy thưởng cho anh một chút đi.” Tề Yên Khách xấu xa mà cười cười, dùng sức lôi kéo, đem quần dài của cậu kéo đến trên đầu gối.
“…” Cố Ngang theo bản năng mà co rụt lại, đằng sau là cái bồn rửa, muốn tránh cũng không có chỗ trốn. Cậu đành phải yên lặng cắn môi, nắm lên thành bồn.
“Ngang…” Tề Yên Khách cúi đầu nhìn quần nhỏ đang phồng lên của cậu, nhịn không được liếm liếm môi, “Anh vốn là chỉ muốn tạp dề ***, mà em như vậy… Anh lại muốn em rồi…”
Trái tim Cố Ngang phù phù nhảy loạn, dưới tình thế cấp bách chạy vọt vào phòng ngủ lấy tạp dề. Nhưng bị cái quần treo trên đầu gối hạn chế vận động, cậu bối rối mà nghĩ chẳng còn cách nào khác, đành phải kéo theo quần nhảy nhảy từng bước về phòng ngủ.
Tề Yên Khách nhìn hình dáng đang nhỏ dần kia, ánh mắt thế nào cũng không rời đi. Thẳng đến khi Cố Ngang đóng cửa phòng ngủ lại, y mới hồi phục tinh thần lại, hít sâu một hơi.
… Thật là, tên ngốc này thật biết khiêu khích người ta mà.
Tề Yên Khách nhịn không được mà giương khóe miệng, xoay người tiếp tục rửa rau dưa. Khi y đem cà và nấm hương tất cả đều rửa sạch, liền nghe thấy từ phòng ngủ truyền đến tiếng cửa mở nhẹ nhàng.
Phía sau cửa, là Cố Ngang mang thần tình không được tự nhiên cau mày. Tạp dề màu hồng khiến làn da phá lệ trắng nõn, đầu vai và xương quai xanh đều đường cong phân minh, mặc trên người thiếu niên đặc biệt mang vẻ non nớt khờ dại.
Cố Ngang chậm rãi mà đi tới, Tề Yên Khách cười hì hì nhìn cậu, đem vị trí cạnh bếp nhường lại cho cậu. Cố Ngang do dự một chút, chỉ chỉ bếp gas, mặt đỏ tai hồng nói: “Anh… Anh đứng bên cạnh em! Không được đứng… đằng sau.”
“Được.” Tề Yên Khách mỉm cười mà đứng vững, hai tay để ở sau người, tỏ vẻ chính mình sẽ không làm chuyện xấu.
Cố Ngang nhìn đến nguyên liệu làm cá cùng cà tím cũng đã được chuẩn bị tốt, liền đứng tại chỗ tự hỏi bước đầu tiên nên làm gì đây. Tề Yên Khách người bất động không định động thủ, ánh mắt lại sâu kín mà liếc về phía sau.
Sau đó vẻ mặt của y là như vậy -,-
Phía trước tạp dề đã vừa che hết những bộ phận chủ chốt, còn phía sau thì nhìn được không xót một cái gì. Vòng eo trơn bóng thẳng tắp, thắt lưng tinh tế, đôi chân thon dài trắng nõn… Quan trọng hơn cả là, cái mông nho nhỏ gọn hẹp…
Quả nhiên lãng mạn thực sự chính là đàn ông *** mặc tạp dề a!
Tề Yên Khách hết sức chăm chú mà nhìn lén, không phát hiện trán Cố Ngang đã treo đầy hắc tuyến.
“Anh có định lấy bột ra đây không?” Cố Ngang yên lặng mà nghiêng người, bộ vị không nên bị lộ liền lấp ló. Cậu thật sự là đầu óc bị lừa gặm mất rồi mới có thể ngoan ngoãn đi thay quần áo!
“…” Tề Yên Khách lưu luyến không rời mà thu hồi ánh mắt, lúc này mới lấy lại tinh thần nói, “A? … A bột sao, ở trong này.” Y chỉ cậu đến bên kia lấy, Cố Ngang liền tự động theo phương hướng y chỉ mà quay một vòng, làm y nhìn mà không nhin được bật cười.
“Tiếp theo làm gì?” Cố Ngang tiếp lấy túi bột, ngẩng đầu hỏi. Khuôn mặt vẫn đỏ bừng, làm người xem nào đó chỉ muốn cắn một hơi.
“A, anh quên là phải cắt lưới.” Tề Yên Khách cầm lấy dao, vẽ một đường lưới trên cà tím. Cố Ngang không chút nghĩ ngợi mà đoạt lấy dao nói “Để em”, Tề Yên Khách đành phải lùi ra một bước.
… Em không phải là đang cố ý thể hiện cho anh nhìn chứ?
Tề Yên Khách yên lặng thưởng thức cảnh tượng xinh đẹp kia, nhân vật chính trong cảnh tượng này dù có trì độn cũng đã nhận ra tầm mắt nóng rực phía sau. Đang định xoay người, người phía sau lại không muốn cậu làm thế, liền giành trước một bước từ phía sau bế cậu lên.
Tề Yên Khách đem đầu tựa vào trên vai cậu, còn muốn nói gì đó đùa đùa cậu, vừa cúi đầu lại thấy, dưới tạp dề màu hồng đột nhiên có cái gì nhô lên, mà cái đó chính là…
“Ưm!” Cố Ngang cắn môi.
“… Ngang,” Tề Yên Khách cách tạp dề, nhẹ nhàng vuốt ve nơi đó, nhịn không được mà đem thân thể của chính mình dán đến càng gần, khàn khàn nói, “Ngang… Anh cũng cương mất rồi, làm thế nào bây giờ?”
“Kệ anh!” Cố Ngang quay mặt đi hừ một tiếng, “Trước làm… Ưm!”
Chưa nói xong, trên môi đã bị nhẹ nhàng cắn một phát.
Tề Yên Khách mê luyến mà ngưng mắt nhìn cậu, khóe miệng hiện lên một tia cười ôn nhu: “Được… Trước, làm đi.”
… Nửa giờ sau.
Trên cơ thể trần trụi đã đổi chiếc tạp dề khác.
“Này, anh không thấy xấu hổ à?” Cố Ngang một bên lấy khăn lau tóc, một bên hướng cái mông nhỏ bóng loáng phấn nộn mà chọc chọc.
“Đứng lùi lại một chút, em đang không mặc quần áo cẩn thận bị bắn vào người.” Tề Yên Khách thản nhiên tự đắc mà xuyên qua lớp tạp dề cậu mặc chọc, rồi thật cẩn thận mà đem cậu kéo ra phía sau, mỉm cười nói, “Vợ chồng già với nhau có gì đâu mà xấu hổ.”
“… Ai là vợ chồng già với anh!” Cố Ngang hừ một tiếng, thấy trên tấm lưng bóng loáng rắn chắc của y còn vương bọt nước, liền thuận tay lấy khăn lau cho y.
“Thế muốn hôn anh không? Hay là eo? Hay là xuống phía dưới nữa?” Tề Yên Khách một bên xào rau một bên cười mỉm hỏi.
Cố Ngang tức giận nói: “Không muốn!”
“Cho nên a, nhìn anh *** mà cũng không có cảm giác gì, không phải đôi vợ chồng già thì là cái gì?” Tề Yên Khách quay đầu lại, liếc mắt nhìn cậu một cái cười, “Đêm thất tịch vui vẻ, bảo bối. Anh yêu em.”
Cố Ngang bỗng nhiên thấy buồn buồn trong ngực, trái tim có cảm giác như bị nhẹ nhàng đụng vào.
“Làm sao vậy? Biểu cảm này…” Y tắt bếp, đem đồ ăn sắp ra, thuận tay xếp thành hình dạng thật đẹp, sau đó xoay người lại lẳng lặng nhìn Cố Ngang.
“Cũng không phải… Không có cảm giác…” Cố Ngang ngượng ngùng mà cắn cắn môi, nhắm mắt lại, ngẩng đầu hôn lên môi y.
Tề Yên Khách cười ôm cậu, ôn nhu mà đáp lại nụ hôn này.
Hai trái tim, kề sát trong ngực, va chạm lẫn nhau.
… Làm sao có thể không có cảm giác chứ.
Anh cười với em, nói chuyện với em, hôn em, ôm em, tất cả đều như đang chạm vào trái tim của em vậy.
Chính là cái loại cảm giác này a.
Em cũng yêu anh.
(Lời tác giả) Chú: chương này chỉ là phiên ngoại, cùng nội dung chính văn không liên quan.
===♥♥♥=== Đăng bởi: admin
Hô, cuối cùng cũng viết xong một chương.
Tề Yên Khách tựa lưng vào ghế ngồi, duỗi thắt lưng một cách biếng nhác. Y nhìn thời gian phía dưới bên phải màn hình, nhanh chóng đứng dậy đi rửa mặt, sau đó cầm chìa khóa ra khỏi nhà.
Thật là, nghỉ hè thì phải ở nhà nghỉ ngơi đi, khóa bổ túc cái gì chứ…
Thời gian tan học của mấy trường ở gần đây đều rất muộn, đành phải đem xe đậu ở một bên, xuống xe đi bộ đến cửa trường học. Không bao lâu sau, cái người khiến người ta lo lắng sâu sắc kia liền khoan khoái mà chạy chậm ra.
Đó là thói quen của người kia mỗi khi tan học đông đúc, khéo léo quen thuộc mà chạy đến một bậc thang cao cao đứng, sau đó liếc mắt liền nhìn thấy y. Khuôn mặt tức thời sáng bừng lên, trong mắt cũng lộ ra ý cười vui sướng.
“Làm đúng hết rồi!” Cậu chạy đến trước mặt Tề Yên Khách, ngẩng đầu lên đắc ý nói.
“Cái gì?” Tề Yên Khách rất tự nhiên mà quàng vai cậu, ôm cậu đi đến chỗ đỗ xe.
“Môn toán á!”
“Lợi hại như vậy a.” Hai người lên xe rồi ngồi xuống, Tề Yên Khách liền kéo cậu qua, cười hì hì hôn hôn lên gò má cậu, “Thưởng cho một chút.”
Cố Ngang nháy mắt đỏ mặt, kinh hoảng nói: “Bên ngoài nhiều người như vậy!”
“Vậy về nhà… Tiếp tục?” Nhìn thiếu niên biểu cảm ngượng ngùng bên cạnh, nhất thời tâm tình y vô cùng tốt. Xe chậm rãi xuất phát, nhưng lại không hướng về phía nhà hai người.
“Đi mua đồ ăn à?” Cố Ngang đem túi sách ném đến chỗ ngồi phía sau, sau đó thắt dây an toàn.
“Ừ, muốn ăn gì?” Tề Yên Khách chú ý đến tấm kính phía bên phải, ánh mắt nhịn không được mà lặng lẽ liếc nhìn người kia. Cố Ngang hiển nhiên không để ý hành động rình coi nhỏ nhặt này, nghiêm nghiêm túc túc mà nghĩ buổi tối nên ăn cái gì.
“Thịt kho tàu? Tôm muối tiêu? Cà tím ướp? Gạch cua đậu hũ? … Thượng thang kim khâu cô?(1)” Nhớ tới lần trước bị cảnh tượng một bàn kim khâu cô triệt để làm mình kinh diễm, Cố Ngang thèm ăn đến nước miếng chảy dòng dòng .
“Em chắc chắn?” Tề Yên Khách cười mỉm mà nhìn cậu, “Mẹ nó có phải hay không quên rồi, hôm nay đến phiên em nấu cơm?”
Cố Ngang biểu tình nhất thời biến thành như vậy =0=!
Trầm ngâm một lát, Cố Ngang nghiêm nghị nói: “Em thấy mùa hè vẫn là ăn điểm tâm nhẹ nhàng là được rồi. Anh thấy súp cà chua với khoai tây cắt xào tiêu xanh thế nào?”
Tề Yên Khách cười tủm tỉm nói: “Thượng thang kim khâu cô cũng rất nhẹ mà.”
Cố Ngang nghiêm túc nói: “Em thích ăn khoai tây, thật đấy.”
Xe dừng lại ở ngã tư, Tề Yên Khách nhìn đèn xanh đèn đỏ, như có điều suy nghĩ bảo: “Em thật sự thích khoai tây đến mức mỗi ngày đều muốn ăn?”
Cố Ngang xấu hổ che mặt: “Mỗi ngày rất tốt, nếu anh đem phòng bếp hoàn toàn giao cho em, em cam đoan mỗi ngày đều cho anh ăn những củ khoai tây tươi ngon nhất.”
“…” Đèn xanh sáng lên, Tề Yên Khách buông phanh ra, bỗng nhiên du du cười nói, “Hôm nay là một ngày đặc biệt.”
“A?” Cố Ngang nhãn tình sáng lên, “Anh muốn song càng?” ()
“Không không, so với chuyện đó còn hay hơn kìa.” Tề Yên Khách cười đến mặt mày cong cong.
Cố Ngang hưng phấn đến sắp nhảy lên: “Chẳng lẽ là canh ba?!” ()
“…” Tề Yên Khách đem xe đậu ở cửa chợ, cười tủm tỉm nói, “Em là muốn cho anh tinh tẫn nhân vong sao?”
Cố Ngang sửng sốt, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Giờ này có rất nhiều người đến mua đồ, Cố Ngang sợ lạc mà gắt gao đi theo bên người Tề Yên Khách. Tề Yên Khách đơn giản dắt tay cậu, một chút cũng không để ý ánh mắt của người khác.
“Này, không chừng sẽ có độc giả của anh đấy! … Anh từng xuất hiện ở buổi ký tặng mà!” Cố Ngang ngượng ngùng muốn rụt tay lại.
“Không sao, cùng lắm thì xông pha ở các chiến trường đam mỹ a.” Y thuận miệng nói xong, vân đạm phong khinh (điềm nhiên), nhưng Cố Ngang biết rằng chuyển sang viết đam mỹ cũng không thoải mái như vậy.
Ki-lô-gam dù sao cũng là một nhà văn thực thể (ý là nhà văn viết truyện để xuất bản, tớ để nguyên QT), hiện tại đam mỹ không được xuất bản trong nước, y muốn viết đam mỹ cũng chỉ có thể viết ở trên mạng. Văn học mạng so với sách thật kém hơn rất nhiều, đầu tiên là ta phải thay đổi văn phong đã. Cho dù là ở trình độ đó, muốn cho độc giả mới chấp nhận y thì cũng cần thời gian.
Huống chi y vốn hướng tới đại bộ phận là những độc giả nam, muốn cho độc giả nam dõi theo những cuốn đam mỹ… Này chính là tình yêu đích thực nha.
Nói cách khác, một khi y chuyển sang viết đam mỹ, sẽ tổn thất rất nhiều độc giả, cũng mất đi lượng lớn thu nhập.
Tề Yên Khách không phải là chưa suy nghĩ qua những cái đó, chính là, viết tiểu thuyết không phải là công việc duy nhất của y, cho dù ngừng viết cũng không phải sống không nổi. Cho nên y không nguyện ý vì điều này mà làm áp lực chính mình. Che che dấu dấu, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy khó chịu.
Nghĩ đến đây, Cố Ngang liền có chút khổ sở, nhiều hơn nữa là cảm động cùng kính nể.
Người kia, có đôi khi thật đúng là tùy hứng. Biết rất rõ ràng sẽ để lại hậu quả xấu, nhưng vẫn kiên định với ý tưởng của chính mình. Sẽ không để cho định kiến trói buộc, sẽ không thỏa hiệp với thế giới bên ngoài.
Có bao nhiêu người có thể làm được như y? Mình thì sao?
Cố Ngang nghĩ nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy tay bị buông lỏng ra. Ngẩng đầu thì thấy Tề Yên Khách đang ở trước quầy hàng chọn cà tím. Cố Ngang kinh hãi, phẫn nộ nói: “Thật sự phải làm cá cùng cà tím à? Trước kia em chưa từng làm qua a… Nếu không thì anh dạy em nha?”
Tề Yên Khách cầm lấy túi cà tím, một lần nữa dắt tay cậu, bật cười nói: “Đương nhiên anh muốn dạy em. Không anh mà đi, chẳng lẽ em muốn mỗi ngày đều ăn đậu sao?”
Lời này khiến Cố Ngang trong lòng hoảng hốt, kinh ngạc nhìn y nói không ra lời. (ý TYK là đi vắng, nhưng CN lại nhiểu nhầm là chết)
Tề Yên Khách cười gãi gãi mũi cậu: “Tiểu ngu ngốc em đang nghĩ gì thế. Trước không phải anh đã nói nhận được vé mời tham gia đại hội tác giả sao? Em lại thẹn thùng không chịu đi cùng anh, lại muốn anh mang sách kí tên cho em, thì đương nhiên em cũng có thể ở nhà… Hay là, em thay đổi chủ ý?”
Điều này a… Đại hội tác giả. Ki-lô-gam ký hợp đồng văn học với tổ chức đại hội tác giả trên thành phố, có thể ở đó đều là những nhân vật thần thánh a. Tác giả có thể mang theo độc giả vào cùng, nhưng là Cố Ngang sợ cùng đi sẽ bị người ta nhìn ra quan hệ của hai người, liền lấy việc phải học bù làm cớ cự tuyệt.
Ngoài miệng nói thẹn thùng, thật ra là sợ vì chính mình mà ảnh hưởng xấu đến y. Cố Ngang lặng lẽ thở dài, không được tự nhiên nói: “Làm sao có thể! Em sẽ không đi đâu! (2)”
“Con trai gả ra ngoài…” Tề Yên Khách cười hì hì kéo cậu đến quầy bán thịt.
“Anh mới được gả đi cả nhà anh đều được gả đi!” Cố Ngang thấy y đi mua thịt chỉ biết tối nay nấu ăn chẳng phải ai khác, trong lòng nhất thời cảm thấy ngọt ngào.
Chủ cửa hàng thịt nhìn hai người thế nào cũng không chịu buông ra tay, ánh mắt vô cùng 囧 “Vợ chồng son… Vừa, vừa mới kết hôn sao?”
Cố Ngang khóe miệng kéo lên: “Ông chủ, đây chính là Thiên đàng.”
“Ừ, mới vừa kết hôn đó. Lập tức muốn đi hưởng tuần trăng mật.” Tề Yên Khách mỉm cười chọn một khối thịt ba chỉ giao cho ông chủ cân, ông chủ cũng cười.
“Người trẻ tuổi, thật có dũng khí nha!” Hắn đột nhiên quay đầu lại, hướng bên trong tiệm rống lên một tiếng, “Tên vương bát đản kia, có nghe thấy không, người ta còn có tuần trăng mật cơ đấy! Thế của chúng ta đâu! Bị lợn ăn mất rồi à?!”
Một người đàn ông khôi ngô đột nhiên cầm theo dao mổ lợn lao tới, tức sùi bọt mép nói: “Mẹ nó chứ là ai lên trên máy bay rồi còn trốn xuống dưới hả! Nếu năm ấy đến Hà Lan…”
Cố Ngang triệt để há hốc mồm. Tề Yên Khách xách túi thịt lợn, hướng hai vị chủ tiệm gật gật đầu, xoay người rời đi.
Mua đồ ăn xong về đến nhà, hai người đều mồ hôi đầm đìa. Mặc dù có xe, nhưng trời thật sự là quá nóng, xách đồ lên lầu chỉ một đoạn ngắn thôi cũng có thể nóng đến ướt nhẹp mồ hôi. Tề Yên Khách trực tiếp đem đồ xách vào phòng bếp, cũng không quay đầu lại bảo: “Em đi tắm rửa trước đi.”
Cố Ngang có chút ngại ngùng: “Không phải anh nói dạy em làm à?” Cậu giúp Tề Yên Khách đem rau dưa bỏ vào trong bồn rửa, Tề Yên Khách như có điều suy nghĩ mà nhìn cậu một cái, bỗng nhiên cười cười, xoay người đi lấy tạp dề lại.
Cố Ngang ngoan ngoãn giơ tay lên, chờ y mặc tạp dề cho mình. Nhưng sau đó lại bị người ta ôm lấy.
“Mẹ nó, thỏa mãn cho anh một nguyện vọng đi.” Y từ phía sau ôm chặt Cố Ngang, như làm nũng mà nhẹ nhàng lắc lư.
Cố Ngang mặt đỏ hồng mà rửa cà, không cần hỏi cũng biết người phía sau trong đầu chứa những thứ loạn thất bát tao gì.
“Cởi quần áo bên trong ra được không?” Tề Yên Khách cọ cọ cổ cậu, thanh âm thấp thấp rung rung, khiến Cố Ngang trong lòng ngứa ngáy.
“…”
Cởi hay không đây? Cố Ngang cắn cắn môi không nói lời nào, buồn bực mà phát hiện mình thế mà lại nghiêm túc cân nhắc nên hay không làm theo.
Tề Yên Khách nhìn cậu không lập tức cự tuyệt mà chỉ biết hấp dẫn người ta, liền vui vẻ tăng cường độ làm nũng, ôm người yêu bé nhỏ tội nghiệp mà lay động đến lay động đi: “Đáp ứng anh một lần đi, một lần thôi mà… Anh mong điều này lâu lắm rồi! Mẹ nó *** mặc tạp dề…”
“Cái này…” Cố Ngang thấy đồ mua về mình chỉ cần ăn, quyết định vì y săn sóc cậu như vậy mà hy sinh một chút, “Vậy thì làm một lần!” Cậu kiên quyết mà hừ một tiếng, “Chỉ một lần thôi đó!”
“Được!” Tề Yên Khách nhanh chóng gật đầu, sợ cậu hối hận mà như bay cởi quần áo cậu. Cố Ngang tựa vào bên cạnh bồn rửa, mặt đỏ hồng mà cúi đầu mặc y đùa nghịch. Tề Yên Khách nhìn bộ dáng thẹn thùng của cậu, nhịn không được vừa buồn cười lại vừa yêu thích.
“Bảo bối, không tình nguyện như vậy làm anh cảm thấy anh giống như đang cường gian em vậy.”
Cố Ngang cả giận nói: “Chẳng lẽ em còn phải múa thoát y nữa sao?!”
Tề Yên Khách cười ha ha: “Không không, không cần. Đến…” Tề Yên Khách đem vạt áo phông của cậu kéo kên, Cố Ngang ngoan ngoãn mà giơ tay lên, để y đem cái áo đang nghiêm chỉnh của mình cởi ra.
Thiếu niên lộ ra nửa người trên, thân thể trắng nõn hơi hơi co rúm lại. Tề Yên Khách ôm thắt lưng cậu, cười mà hôn hôn bờ môi của cậu, ôn nhu nói: “Vẫn xấu hổ à?”
“… Anh cứ thử cởi ra xem!” Cố Ngang thẹn quá hóa giận, sắc đỏ trên mặt lan đến tận vành tai. Tề Yên Khách mỉm cười nhìn cậu, tay lại hướng hông cậu sờ soạng. Cố Ngang cả kinh, nhanh chóng đè lại, nói quanh co, “Quần, quần cũng phải cởi sao?”
Tề Yên Khách cũng sửng sốt: “… Quần cũng không cởi, tạp dề *** còn có ý nghĩa gì?”
Cố Ngang nghĩ đến cảnh tượng một cái, nhất thời xấu hổ đến cả người đều cứng ngắc. Cậu nắm tay Tề Yên Khách, thả cũng không xong mà không thả cũng không xong, Tề Yên Khách liền nâng mắt, cười hì hì nhìn cậu.
“Quần ngoài cũng đã cởi rồi, vậy quần lót có phải…”
Cố Ngang bị hình tượng của chính mình hiện lên trong đầu triệt để làm xấu hổ đến hộc máu, gắt gao nắm chặt y không chịu buông. Tề Yên Khách bất đắc dĩ, đành đầu hàng nói: “Được rồi được rồi, anh không nói nữa … Mẹ nó xấu hổ vậy a.”
Cố Ngang tức giận nói: “Lúc này mà còn… Đừng có gọi em như vậy nữa!”
“Lúc này?” Tề Yên Khách trong mắt tràn đầy nhu tình mật ý, hôn một cái lên môi cậu, nỉ non nói, “Vậy thì gọi là, Ngang… Được chưa?”
Hôn kiểu chuồn chuồn lướt nước (hời hợt) như vậy, khiến cho Cố Ngang trong đầu vựng vựng, lại nghĩ không có cách nào khác, đành phải mơ mơ màng màng gật đầu: “… Ừ…”
“Trả lời đúng rồi, vậy thưởng cho anh một chút đi.” Tề Yên Khách xấu xa mà cười cười, dùng sức lôi kéo, đem quần dài của cậu kéo đến trên đầu gối.
“…” Cố Ngang theo bản năng mà co rụt lại, đằng sau là cái bồn rửa, muốn tránh cũng không có chỗ trốn. Cậu đành phải yên lặng cắn môi, nắm lên thành bồn.
“Ngang…” Tề Yên Khách cúi đầu nhìn quần nhỏ đang phồng lên của cậu, nhịn không được liếm liếm môi, “Anh vốn là chỉ muốn tạp dề ***, mà em như vậy… Anh lại muốn em rồi…”
Trái tim Cố Ngang phù phù nhảy loạn, dưới tình thế cấp bách chạy vọt vào phòng ngủ lấy tạp dề. Nhưng bị cái quần treo trên đầu gối hạn chế vận động, cậu bối rối mà nghĩ chẳng còn cách nào khác, đành phải kéo theo quần nhảy nhảy từng bước về phòng ngủ.
Tề Yên Khách nhìn hình dáng đang nhỏ dần kia, ánh mắt thế nào cũng không rời đi. Thẳng đến khi Cố Ngang đóng cửa phòng ngủ lại, y mới hồi phục tinh thần lại, hít sâu một hơi.
… Thật là, tên ngốc này thật biết khiêu khích người ta mà.
Tề Yên Khách nhịn không được mà giương khóe miệng, xoay người tiếp tục rửa rau dưa. Khi y đem cà và nấm hương tất cả đều rửa sạch, liền nghe thấy từ phòng ngủ truyền đến tiếng cửa mở nhẹ nhàng.
Phía sau cửa, là Cố Ngang mang thần tình không được tự nhiên cau mày. Tạp dề màu hồng khiến làn da phá lệ trắng nõn, đầu vai và xương quai xanh đều đường cong phân minh, mặc trên người thiếu niên đặc biệt mang vẻ non nớt khờ dại.
Cố Ngang chậm rãi mà đi tới, Tề Yên Khách cười hì hì nhìn cậu, đem vị trí cạnh bếp nhường lại cho cậu. Cố Ngang do dự một chút, chỉ chỉ bếp gas, mặt đỏ tai hồng nói: “Anh… Anh đứng bên cạnh em! Không được đứng… đằng sau.”
“Được.” Tề Yên Khách mỉm cười mà đứng vững, hai tay để ở sau người, tỏ vẻ chính mình sẽ không làm chuyện xấu.
Cố Ngang nhìn đến nguyên liệu làm cá cùng cà tím cũng đã được chuẩn bị tốt, liền đứng tại chỗ tự hỏi bước đầu tiên nên làm gì đây. Tề Yên Khách người bất động không định động thủ, ánh mắt lại sâu kín mà liếc về phía sau.
Sau đó vẻ mặt của y là như vậy -,-
Phía trước tạp dề đã vừa che hết những bộ phận chủ chốt, còn phía sau thì nhìn được không xót một cái gì. Vòng eo trơn bóng thẳng tắp, thắt lưng tinh tế, đôi chân thon dài trắng nõn… Quan trọng hơn cả là, cái mông nho nhỏ gọn hẹp…
Quả nhiên lãng mạn thực sự chính là đàn ông *** mặc tạp dề a!
Tề Yên Khách hết sức chăm chú mà nhìn lén, không phát hiện trán Cố Ngang đã treo đầy hắc tuyến.
“Anh có định lấy bột ra đây không?” Cố Ngang yên lặng mà nghiêng người, bộ vị không nên bị lộ liền lấp ló. Cậu thật sự là đầu óc bị lừa gặm mất rồi mới có thể ngoan ngoãn đi thay quần áo!
“…” Tề Yên Khách lưu luyến không rời mà thu hồi ánh mắt, lúc này mới lấy lại tinh thần nói, “A? … A bột sao, ở trong này.” Y chỉ cậu đến bên kia lấy, Cố Ngang liền tự động theo phương hướng y chỉ mà quay một vòng, làm y nhìn mà không nhin được bật cười.
“Tiếp theo làm gì?” Cố Ngang tiếp lấy túi bột, ngẩng đầu hỏi. Khuôn mặt vẫn đỏ bừng, làm người xem nào đó chỉ muốn cắn một hơi.
“A, anh quên là phải cắt lưới.” Tề Yên Khách cầm lấy dao, vẽ một đường lưới trên cà tím. Cố Ngang không chút nghĩ ngợi mà đoạt lấy dao nói “Để em”, Tề Yên Khách đành phải lùi ra một bước.
… Em không phải là đang cố ý thể hiện cho anh nhìn chứ?
Tề Yên Khách yên lặng thưởng thức cảnh tượng xinh đẹp kia, nhân vật chính trong cảnh tượng này dù có trì độn cũng đã nhận ra tầm mắt nóng rực phía sau. Đang định xoay người, người phía sau lại không muốn cậu làm thế, liền giành trước một bước từ phía sau bế cậu lên.
Tề Yên Khách đem đầu tựa vào trên vai cậu, còn muốn nói gì đó đùa đùa cậu, vừa cúi đầu lại thấy, dưới tạp dề màu hồng đột nhiên có cái gì nhô lên, mà cái đó chính là…
“Ưm!” Cố Ngang cắn môi.
“… Ngang,” Tề Yên Khách cách tạp dề, nhẹ nhàng vuốt ve nơi đó, nhịn không được mà đem thân thể của chính mình dán đến càng gần, khàn khàn nói, “Ngang… Anh cũng cương mất rồi, làm thế nào bây giờ?”
“Kệ anh!” Cố Ngang quay mặt đi hừ một tiếng, “Trước làm… Ưm!”
Chưa nói xong, trên môi đã bị nhẹ nhàng cắn một phát.
Tề Yên Khách mê luyến mà ngưng mắt nhìn cậu, khóe miệng hiện lên một tia cười ôn nhu: “Được… Trước, làm đi.”
… Nửa giờ sau.
Trên cơ thể trần trụi đã đổi chiếc tạp dề khác.
“Này, anh không thấy xấu hổ à?” Cố Ngang một bên lấy khăn lau tóc, một bên hướng cái mông nhỏ bóng loáng phấn nộn mà chọc chọc.
“Đứng lùi lại một chút, em đang không mặc quần áo cẩn thận bị bắn vào người.” Tề Yên Khách thản nhiên tự đắc mà xuyên qua lớp tạp dề cậu mặc chọc, rồi thật cẩn thận mà đem cậu kéo ra phía sau, mỉm cười nói, “Vợ chồng già với nhau có gì đâu mà xấu hổ.”
“… Ai là vợ chồng già với anh!” Cố Ngang hừ một tiếng, thấy trên tấm lưng bóng loáng rắn chắc của y còn vương bọt nước, liền thuận tay lấy khăn lau cho y.
“Thế muốn hôn anh không? Hay là eo? Hay là xuống phía dưới nữa?” Tề Yên Khách một bên xào rau một bên cười mỉm hỏi.
Cố Ngang tức giận nói: “Không muốn!”
“Cho nên a, nhìn anh *** mà cũng không có cảm giác gì, không phải đôi vợ chồng già thì là cái gì?” Tề Yên Khách quay đầu lại, liếc mắt nhìn cậu một cái cười, “Đêm thất tịch vui vẻ, bảo bối. Anh yêu em.”
Cố Ngang bỗng nhiên thấy buồn buồn trong ngực, trái tim có cảm giác như bị nhẹ nhàng đụng vào.
“Làm sao vậy? Biểu cảm này…” Y tắt bếp, đem đồ ăn sắp ra, thuận tay xếp thành hình dạng thật đẹp, sau đó xoay người lại lẳng lặng nhìn Cố Ngang.
“Cũng không phải… Không có cảm giác…” Cố Ngang ngượng ngùng mà cắn cắn môi, nhắm mắt lại, ngẩng đầu hôn lên môi y.
Tề Yên Khách cười ôm cậu, ôn nhu mà đáp lại nụ hôn này.
Hai trái tim, kề sát trong ngực, va chạm lẫn nhau.
… Làm sao có thể không có cảm giác chứ.
Anh cười với em, nói chuyện với em, hôn em, ôm em, tất cả đều như đang chạm vào trái tim của em vậy.
Chính là cái loại cảm giác này a.
Em cũng yêu anh.
(Lời tác giả) Chú: chương này chỉ là phiên ngoại, cùng nội dung chính văn không liên quan.
===♥♥♥=== Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.