Chương 127: Cãi nhau thật không sung sướng gì! (1)
Thịnh Hạ Thái Vi
04/08/2016
Tiểu Hàng? Tiểu Hàng?' Giang Tâm Đóa sốt ruột không ngừng gọi tên em trai nhưng mãi vẫn không nghe đầu bên kia có tiếng trả lời.
'Sao anh lại nói thẳng với Tiểu Hàng như thế?' Giang Tâm Đóa gấp đến phát khóc, vừa lo lắng vừa sốt ruột, giọng điệu đương nhiên là nặng hơn vài phần.
'Vậy em muốn anh nói thế nào? Gạt nó? Dỗ nó? Đây là sự thực rồi, không ai thay đổi được.' Phạm Trọng Nam nghiêm mặt nói.
'Nhưng Tiểu Hàng còn nhỏ...'
'Không nhỏ nữa. Một thanh niên từng ấy tuổi rồi, phải có sức chịu đựng nhất định.' Vào cái tuổi của Tiểu Hàng, hắn sớm đã trải qua không biết bao nhiêu là chuyện kinh khủng mà chưa chắc một người trưởng thành đã chịu đựng nổi. Chẳng qua chỉ là mất đi một người thân thôi, có gì mà không thể chịu nổi chứ.
'Không phải ai cũng giống như anh. Anh không thể đem suy nghĩ của mình áp đặt lên người khác được. Em vốn không định cho Tiểu Hàng biết...'
'Không cho biết thì Giang Hán Sinh có thể sống lại sao?'
'Sao anh cứ vặn vẹo suy nghĩ của em vậy? Em chỉ muốn nói cho mẹ biết, cho Tiểu Hàng chút thời gian thích ứng nhưng giờ anh lại nói thẳng như vậy...Trước khi anh nói, vì sao không hỏi em trước chứ...'
Tình cảm giữa Tiểu Hàng với ba trước giờ luôn thân thiết hơn những chị em gái khác nhiều, giờ đột nhiên nghe tin dữ này, em trai làm sao chịu nổi chứ?'
'Ý của em là anh nhiều chuyện quá chứ gì?' Phạm Trọng Nam nhìn vẻ kích động cùng lời trách móc của cô, làm sao còn giữ được thái độ ôn hòa.
'Không phải em có ý này nhưng anh không nên thẳng thừng...'
Phạm Trọng Nam thở dài một tiếng, 'Thôi bỏ đi, về chuyện này anh nghĩ em cần thời gian bình tĩnh lại.'
Phạm Trọng Nam không muốn tranh cãi với cô sợ tính khí mình quá nóng không khống chế được, mà giờ với tình trạng sức khỏe này của cô, chắc chắn chịu không nổi cơn thịnh nộ của hắn.
Thả tay, hắn buông cô ra, đi thẳng ra ngoài.
Giang Tâm Đóa nhìn theo bóng lưng của hắn, rầu rĩ gọi 'Phạm Trọng Nam...'
Hắn nghe thấy nhưng không dừng lại, 'Em bĩnh tĩnh lại trước đã.' Hắn nói, rồi đầu cũng không ngoảnh lại, cứ thế đi ra khỏi phòng sách.
Mãi đến khi bóng hắn đã khuất sau cửa Giang Tâm Đóa mới chợt nhận ra, hình như...họ cãi nhau!
Mà lần này hắn không lưu lại để an ủi cô, ngược lại bỏ lại cô một mình trong phòng.
Một cảm giác bị bỏ rơi chợt dâng lên trong lòng, ba ra đi một cách quá bất ngờ, cộng thêm tình huống của em trai chưa rõ khiến Giang Tâm Đóa rối trí chẳng biết làm sao, nước mắt cứ thế lách cách rơi xuống...
Mà lúc nước mắt đang đẫm má đó, chiếc điện thoại còn chưa kịp đặt trở lại lên bàn lúc này chợt có động tĩnh, Giang Tâm Đóa không kịp cả lau lệ, vội cầm điện thoại lên.
'Đóa Đóa, là con sao?' Còn chưa kịp lên tiếng đầu bên kia đã truyền đến giọng nói đầy lo lắng của mẹ cô.
'Mẹ...' Nghe tiếng của mẹ mình, cảm giác ủy khuất trong lòng Giang Tâm Đóa chợt dâng lên vô hạn, nước mắt lại càng rơi dữ dội hơn.
Đã phân không rõ nước mắt này là do cái chết bất ngờ của cha hay là vì cuộc tranh cãi không chút ý nghĩa nào của cô với Phạm Trọng Nam nữa.
'Đóa Đóa, đừng khóc, không tốt cho con với cái thai. Nghe lời mẹ!' Trình Truyền Phương thở dài một tiếng, nhỏ giọng an ủi con gái.
Bà mới từ chỗ Giang Tịnh Nhã quay về, vừa khéo thấy con trai đánh rơi điện thoại trên sàn, hơn nữa sắc mặt của con trai tái nhợt, như vừa xảy ra chuyện gì ghê gớm lắm vậy.
Hỏi ra thì mới biết thật sự là tin xấu!
Sau cơn kinh ngạc hoàn hồn lại bà vội nhặt điện thoại lên nói chuyện với con gái nhưng nói mãi mà chẳng có ai trả lời, loáng thoáng hình như còn nghe được có tiếng cãi cọ.
Vì thế bà vội ngắt điện thoại sau đó gọi trở lại, không ngờ lại nghe tiếng con gái khóc thê thảm như vậy.
'Mẹ, con biết rồi.' Giang Tâm Đóa đưa tay lau vội nước mắt trên má, lúc này mới nhớ đến cục cưng trong bụng, cô càng cố gắng điều tiết cảm xúc kích động của mình.
Trình Truyền Phương không vội trả lời con gái bởi vì bà cũng không nhịn được mà rơi nước mắt.
Giữa bà với Giang Hán Sinh không hẳn là tình yêu nhưng vẫn là có tình cảm với nhau. Tuy rằng đã quyết định rời khỏi nhà họ Giang, rời khỏi ông mà bắt đầu một cuộc sống mới nhưng bỗng nhiên nghe tin dữ của ông, bà vẫn thấy rất đau khổ.
Trước giờ bà chưa từng nghĩ sẽ có ngày ông rời khỏi thế gian này đột ngột như vậy.
'Mẹ, Tiểu Hàng không sao chứ?' Giang Tâm Đóa lo lắng nhất vẫn là em trai.
Vì không để con gái lo lắng, Trình Truyền Phương lau nước mắt, 'Tiểu Hàng không sao, con cũng đừng khóc nữa. Đóa Đóa, chuyện của ba con, con đừng suy nghĩ quá nhiều. Mẹ thu xếp một chút, ngày mai quay về Singapore một chuyến.'
Coi như vì tình nghĩa vợ chồng mấy mươi năm của họ mà làm một chuyện cuối cùng vì ông.
Ngắt điện thoại, Giang Tâm Đóa quay về phòng. Nhìn căn phòng rộng thênh thang chỉ có mỗi mình cô, cảm giác trống rỗng lại quay về khiến trái tim cô chợt lạnh.
Không biết từ bao giờ cô đã quen có hắn. Cho dù Phạm Trọng Nam ở nước ngoài nhưng qua những cuộc điện thoại, cô vẫn cảm nhận được sự ấm áp nhưng vừa nãy...sự tranh giữa họ lại khiến cô cảm thấy, dù hắn đang ở nhà nhưng vẫn như cách xa cô vạn dặm.
Cô không muốn cãi nhau với hắn bởi vì, như vậy thật khó chịu!
Xoay người, cô bước ra ngoài. Cô phải đi tìm Phạm Trọng Nam!
Nhưng khi đứng trước cửa phòng sách gọi hắn, hắn lại dùng giọng lạnh như băng nói hắn rất bận, bảo cô về phòng nghỉ trước.
Một Phạm Trọng Nam như vậy, hệt như hắn của lúc ban đầu, lạnh mạc, vô tình, khiến cô ngay cả một câu làm nũng cũng không dám nói!
Đây là chiến tranh lạnh đó sao? Thật sự là quá khó chịu!
Tối hôm đó, cô nằm trên giường lăn qua lộn lại lâu thật lâu vẫn không cách nào ngủ được. Không có hắn ở bên, dường như mọi thứ đều không đúng!
Cũng cùng buổi tối đó, Phạm Trọng Nam ở lại thư phòng thật lâu, không phải đang làm việc mà là đang nhớ lại chuyện xưa.
Nhớ lại lúc hắn mười hai tuổi như Giang Viễn Hàng đã trải qua những chuyện gì.
Giang Viễn Hàng chẳng qua chỉ là chịu chút đả kích khi nghe tin ba mình bất hạnh qua đời mà đã chịu không nổi rồi sao?
Hắn năm đó, sớm đã biết dùng súng giết người...
Trong một đêm tối trời như đêm nay, những chuyện xưa cũ tưởng chừng như đã phủ đầy bụi lại lần lượt hiện ra trong đầu, tiếng khóc, tiếng mắng chửi, tiếng la hét, tiếng súng...còn rất nhiều rất nhiều máu...
Hắn sớm đã quen với sinh ly tử biệt nhưng cô không giống hắn. Trước giờ cô chưa từng phải sống những ngày đen tối không mặt trời đó, nhưng hắn, lại kéo cô vào trong bóng tối.
Vốn chỉ là định thỏa mãn yêu cầu của ông lão kia, kết hôn, sinh một đứa con làm người thừa kế tương lai của Phạm thị để đổi lại thứ mà hắn muốn. Nhưng hắn sớm đã thay đổi...
Hắn không thể chịu nổi khi thấy cô phải chịu bất kỳ tổn thương nào dù là nhỏ nhất!
Nhưng, đem nhốt cô vào tòa thành mà hắn xây dựng nên, có thật là có thể bình yêu vô sự hay không?
Cái chết của Giang Hán Sinh tuyệt đối không đơn giản. Nếu như hắn không đoán sai, nhất định lại là ông ta cho người làm.
Nguyên nhân chỉ có một...
...ép hắn đi vào khuôn khổ.
Chắc chắn ông biết hắn đã gặp Giang Hán Sinh ở Macao, chỉ riêng điểm này đã đủ để ông lợi dụng rồi!
Thì ra, từ đầu đến cuối hắn vẫn luôn coi nhẹ năng lực của Phạm Nhân Kính!
Lão hồ li tung hoành thương trường mấy chục năm, có loại thủ đoạn ác liệt nào mà chưa từng sử dụng đâu chứ!
Phạm Nhân Kính quá hiểu những nhược điểm của hắn! Một lần đánh là một lần trúng!
Nhưng hắn cũng không phải chàng thanh niên vô tri để người ta tùy tiện bắt nạt.
Muốn chơi vậy thì mọi người cùng chơi, xem ai có thể chơi đến cuối cùng.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Phạm Trọng Nam cũng đứng dậy, nhớ đến vẻ ủy khuất của cô lúc vừa nãy, trong lòng không khỏi bật ra một tiếng thở dài.
Trở về phòng, đi đến bên giường ngồi xuống nhìn cô gái rõ ràng đang ngủ không an ổn kia, nhìn gương mặt như vẫn còn vương dấu nước mắt của cô, lần nữa không nhịn được một tiếng thở dài, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi má mịn màng của cô.
Động tác của hắn rất nhẹ, rất dịu dàng nhưng vốn ngủ không sâu, Giang Tâm Đóa vẫn bị đánh thức, cô mở mắt, nhìn gương mặt quen thuộc đang hiện ra trước mắt, cảm nhận được độ ấm từ bàn tay hắn truyền sang mình.
Không phải hắn bỏ mặc cô! Suy nghĩ này khiến vành mắt Giang Tâm Đóa chợt ướt, hình như lại sắp khóc rồi.
'Anh đánh thức em sao?' Thấy cô mở mắt, hắn định rụt tay về thì động tác của cô đã nhanh hơn, chụp lấy cổ tay hắn, như sợ hắn sẽ đi mất vậy.
'Ngủ với em, được không?' Giọng cô nghèn nghẹn.
Hắn không rụt tay về nữa, cứ giữ nguyên tay mình trong tay cô, trèo lên giường, nằm xuống bên cạnh cô, cô không chút chần chừ dúi mặt vào ngực hắn, đôi tay vòng qua ôm siết lấy eo hắn, sít sao quấn lấy hắn.
Sự ỷ lại của cô khiến hắn đau lòng khôn xiết, thoáng cúi đầu, không ngừng đặt những nụ hôn nhỏ vụn lên mặt, lên trán cô, 'Anh ở đây với em, ngủ đi.'
'Dạ.' Vốn đã rất buồn ngủ, được trở về với vòng tay quen thuộc, nghe mùi hương quen thuộc của hắn, rất nhanh cô đã chìm trong giấc ngủ say, còn Phạm Trọng Nam lại thật lâu vẫn không cách nào ngủ được.
Sáng hôm sau lúc Giang Tâm Đóa thức giấc, Phạm Trọng Nam đã sớm rời khỏi giường, chuyện này trước giờ luôn như vậy nhưng hôm nay cô lại không khỏi cảm thấy thất lạc và bất an.
Giống như hôm qua hắn quay về phòng ôm cô chỉ là một giấc mộng. Phạm Trọng Nam...chắc sẽ không bay về Luân Đôn đấy chứ?
Nghĩ đến đây, tất cả cảm giác buồn ngủ thoáng chốc mất sạch. Giang Tâm Đóa bước vội xuống giường, rửa mặt chải đầu xong, đợi sự khó chịu từ cơn nôn nghén buổi sáng từ từ đi qua sau đó vội vàng xuống lầu.
Chỉ tiếc là trong phòng khách lẫn nhà ăn đều trống không.
'Thiếu phu nhân, cô cần dùng bữa sáng ngay chưa?' Quản gia đi đến bên cạnh Giang Tâm Đóa cung kính hỏi.
'Anh ấy đâu?' Giang Tâm Đóa ngoảnh lại hỏi, trong giọng nói không giấu được sốt ruột và lo lắng.
'Thiếu gia sáng sớm đã cùng Hi Nhiên tiểu thư đến công ty rồi.'
Nghe quản gia nói vậy, trái tim đang thắc thỏm phập phồng của Giang Tâm Đóa mới coi như tạm lắng xuống, nhưng bữa sáng nay ăn lại không có chút khẩu vị nào.
Cũng cùng một ngày đó, tin tức Giang Hán Sinh, chủ tịch của Giang thị kiến thiết được tìm thấy đã chết ở một vùng biển nước ngoài bắt đầu bùng nổ trên đủ các loại phương tiện truyền thông. Giang thị bởi vì sự ra đi của Giang Hán Sinh cùng với những tác động của việc kinh doanh thua lỗ trước đây, tất cả các công ty con đều vì thế mà đóng cửa.
'Sao anh lại nói thẳng với Tiểu Hàng như thế?' Giang Tâm Đóa gấp đến phát khóc, vừa lo lắng vừa sốt ruột, giọng điệu đương nhiên là nặng hơn vài phần.
'Vậy em muốn anh nói thế nào? Gạt nó? Dỗ nó? Đây là sự thực rồi, không ai thay đổi được.' Phạm Trọng Nam nghiêm mặt nói.
'Nhưng Tiểu Hàng còn nhỏ...'
'Không nhỏ nữa. Một thanh niên từng ấy tuổi rồi, phải có sức chịu đựng nhất định.' Vào cái tuổi của Tiểu Hàng, hắn sớm đã trải qua không biết bao nhiêu là chuyện kinh khủng mà chưa chắc một người trưởng thành đã chịu đựng nổi. Chẳng qua chỉ là mất đi một người thân thôi, có gì mà không thể chịu nổi chứ.
'Không phải ai cũng giống như anh. Anh không thể đem suy nghĩ của mình áp đặt lên người khác được. Em vốn không định cho Tiểu Hàng biết...'
'Không cho biết thì Giang Hán Sinh có thể sống lại sao?'
'Sao anh cứ vặn vẹo suy nghĩ của em vậy? Em chỉ muốn nói cho mẹ biết, cho Tiểu Hàng chút thời gian thích ứng nhưng giờ anh lại nói thẳng như vậy...Trước khi anh nói, vì sao không hỏi em trước chứ...'
Tình cảm giữa Tiểu Hàng với ba trước giờ luôn thân thiết hơn những chị em gái khác nhiều, giờ đột nhiên nghe tin dữ này, em trai làm sao chịu nổi chứ?'
'Ý của em là anh nhiều chuyện quá chứ gì?' Phạm Trọng Nam nhìn vẻ kích động cùng lời trách móc của cô, làm sao còn giữ được thái độ ôn hòa.
'Không phải em có ý này nhưng anh không nên thẳng thừng...'
Phạm Trọng Nam thở dài một tiếng, 'Thôi bỏ đi, về chuyện này anh nghĩ em cần thời gian bình tĩnh lại.'
Phạm Trọng Nam không muốn tranh cãi với cô sợ tính khí mình quá nóng không khống chế được, mà giờ với tình trạng sức khỏe này của cô, chắc chắn chịu không nổi cơn thịnh nộ của hắn.
Thả tay, hắn buông cô ra, đi thẳng ra ngoài.
Giang Tâm Đóa nhìn theo bóng lưng của hắn, rầu rĩ gọi 'Phạm Trọng Nam...'
Hắn nghe thấy nhưng không dừng lại, 'Em bĩnh tĩnh lại trước đã.' Hắn nói, rồi đầu cũng không ngoảnh lại, cứ thế đi ra khỏi phòng sách.
Mãi đến khi bóng hắn đã khuất sau cửa Giang Tâm Đóa mới chợt nhận ra, hình như...họ cãi nhau!
Mà lần này hắn không lưu lại để an ủi cô, ngược lại bỏ lại cô một mình trong phòng.
Một cảm giác bị bỏ rơi chợt dâng lên trong lòng, ba ra đi một cách quá bất ngờ, cộng thêm tình huống của em trai chưa rõ khiến Giang Tâm Đóa rối trí chẳng biết làm sao, nước mắt cứ thế lách cách rơi xuống...
Mà lúc nước mắt đang đẫm má đó, chiếc điện thoại còn chưa kịp đặt trở lại lên bàn lúc này chợt có động tĩnh, Giang Tâm Đóa không kịp cả lau lệ, vội cầm điện thoại lên.
'Đóa Đóa, là con sao?' Còn chưa kịp lên tiếng đầu bên kia đã truyền đến giọng nói đầy lo lắng của mẹ cô.
'Mẹ...' Nghe tiếng của mẹ mình, cảm giác ủy khuất trong lòng Giang Tâm Đóa chợt dâng lên vô hạn, nước mắt lại càng rơi dữ dội hơn.
Đã phân không rõ nước mắt này là do cái chết bất ngờ của cha hay là vì cuộc tranh cãi không chút ý nghĩa nào của cô với Phạm Trọng Nam nữa.
'Đóa Đóa, đừng khóc, không tốt cho con với cái thai. Nghe lời mẹ!' Trình Truyền Phương thở dài một tiếng, nhỏ giọng an ủi con gái.
Bà mới từ chỗ Giang Tịnh Nhã quay về, vừa khéo thấy con trai đánh rơi điện thoại trên sàn, hơn nữa sắc mặt của con trai tái nhợt, như vừa xảy ra chuyện gì ghê gớm lắm vậy.
Hỏi ra thì mới biết thật sự là tin xấu!
Sau cơn kinh ngạc hoàn hồn lại bà vội nhặt điện thoại lên nói chuyện với con gái nhưng nói mãi mà chẳng có ai trả lời, loáng thoáng hình như còn nghe được có tiếng cãi cọ.
Vì thế bà vội ngắt điện thoại sau đó gọi trở lại, không ngờ lại nghe tiếng con gái khóc thê thảm như vậy.
'Mẹ, con biết rồi.' Giang Tâm Đóa đưa tay lau vội nước mắt trên má, lúc này mới nhớ đến cục cưng trong bụng, cô càng cố gắng điều tiết cảm xúc kích động của mình.
Trình Truyền Phương không vội trả lời con gái bởi vì bà cũng không nhịn được mà rơi nước mắt.
Giữa bà với Giang Hán Sinh không hẳn là tình yêu nhưng vẫn là có tình cảm với nhau. Tuy rằng đã quyết định rời khỏi nhà họ Giang, rời khỏi ông mà bắt đầu một cuộc sống mới nhưng bỗng nhiên nghe tin dữ của ông, bà vẫn thấy rất đau khổ.
Trước giờ bà chưa từng nghĩ sẽ có ngày ông rời khỏi thế gian này đột ngột như vậy.
'Mẹ, Tiểu Hàng không sao chứ?' Giang Tâm Đóa lo lắng nhất vẫn là em trai.
Vì không để con gái lo lắng, Trình Truyền Phương lau nước mắt, 'Tiểu Hàng không sao, con cũng đừng khóc nữa. Đóa Đóa, chuyện của ba con, con đừng suy nghĩ quá nhiều. Mẹ thu xếp một chút, ngày mai quay về Singapore một chuyến.'
Coi như vì tình nghĩa vợ chồng mấy mươi năm của họ mà làm một chuyện cuối cùng vì ông.
Ngắt điện thoại, Giang Tâm Đóa quay về phòng. Nhìn căn phòng rộng thênh thang chỉ có mỗi mình cô, cảm giác trống rỗng lại quay về khiến trái tim cô chợt lạnh.
Không biết từ bao giờ cô đã quen có hắn. Cho dù Phạm Trọng Nam ở nước ngoài nhưng qua những cuộc điện thoại, cô vẫn cảm nhận được sự ấm áp nhưng vừa nãy...sự tranh giữa họ lại khiến cô cảm thấy, dù hắn đang ở nhà nhưng vẫn như cách xa cô vạn dặm.
Cô không muốn cãi nhau với hắn bởi vì, như vậy thật khó chịu!
Xoay người, cô bước ra ngoài. Cô phải đi tìm Phạm Trọng Nam!
Nhưng khi đứng trước cửa phòng sách gọi hắn, hắn lại dùng giọng lạnh như băng nói hắn rất bận, bảo cô về phòng nghỉ trước.
Một Phạm Trọng Nam như vậy, hệt như hắn của lúc ban đầu, lạnh mạc, vô tình, khiến cô ngay cả một câu làm nũng cũng không dám nói!
Đây là chiến tranh lạnh đó sao? Thật sự là quá khó chịu!
Tối hôm đó, cô nằm trên giường lăn qua lộn lại lâu thật lâu vẫn không cách nào ngủ được. Không có hắn ở bên, dường như mọi thứ đều không đúng!
Cũng cùng buổi tối đó, Phạm Trọng Nam ở lại thư phòng thật lâu, không phải đang làm việc mà là đang nhớ lại chuyện xưa.
Nhớ lại lúc hắn mười hai tuổi như Giang Viễn Hàng đã trải qua những chuyện gì.
Giang Viễn Hàng chẳng qua chỉ là chịu chút đả kích khi nghe tin ba mình bất hạnh qua đời mà đã chịu không nổi rồi sao?
Hắn năm đó, sớm đã biết dùng súng giết người...
Trong một đêm tối trời như đêm nay, những chuyện xưa cũ tưởng chừng như đã phủ đầy bụi lại lần lượt hiện ra trong đầu, tiếng khóc, tiếng mắng chửi, tiếng la hét, tiếng súng...còn rất nhiều rất nhiều máu...
Hắn sớm đã quen với sinh ly tử biệt nhưng cô không giống hắn. Trước giờ cô chưa từng phải sống những ngày đen tối không mặt trời đó, nhưng hắn, lại kéo cô vào trong bóng tối.
Vốn chỉ là định thỏa mãn yêu cầu của ông lão kia, kết hôn, sinh một đứa con làm người thừa kế tương lai của Phạm thị để đổi lại thứ mà hắn muốn. Nhưng hắn sớm đã thay đổi...
Hắn không thể chịu nổi khi thấy cô phải chịu bất kỳ tổn thương nào dù là nhỏ nhất!
Nhưng, đem nhốt cô vào tòa thành mà hắn xây dựng nên, có thật là có thể bình yêu vô sự hay không?
Cái chết của Giang Hán Sinh tuyệt đối không đơn giản. Nếu như hắn không đoán sai, nhất định lại là ông ta cho người làm.
Nguyên nhân chỉ có một...
...ép hắn đi vào khuôn khổ.
Chắc chắn ông biết hắn đã gặp Giang Hán Sinh ở Macao, chỉ riêng điểm này đã đủ để ông lợi dụng rồi!
Thì ra, từ đầu đến cuối hắn vẫn luôn coi nhẹ năng lực của Phạm Nhân Kính!
Lão hồ li tung hoành thương trường mấy chục năm, có loại thủ đoạn ác liệt nào mà chưa từng sử dụng đâu chứ!
Phạm Nhân Kính quá hiểu những nhược điểm của hắn! Một lần đánh là một lần trúng!
Nhưng hắn cũng không phải chàng thanh niên vô tri để người ta tùy tiện bắt nạt.
Muốn chơi vậy thì mọi người cùng chơi, xem ai có thể chơi đến cuối cùng.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Phạm Trọng Nam cũng đứng dậy, nhớ đến vẻ ủy khuất của cô lúc vừa nãy, trong lòng không khỏi bật ra một tiếng thở dài.
Trở về phòng, đi đến bên giường ngồi xuống nhìn cô gái rõ ràng đang ngủ không an ổn kia, nhìn gương mặt như vẫn còn vương dấu nước mắt của cô, lần nữa không nhịn được một tiếng thở dài, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi má mịn màng của cô.
Động tác của hắn rất nhẹ, rất dịu dàng nhưng vốn ngủ không sâu, Giang Tâm Đóa vẫn bị đánh thức, cô mở mắt, nhìn gương mặt quen thuộc đang hiện ra trước mắt, cảm nhận được độ ấm từ bàn tay hắn truyền sang mình.
Không phải hắn bỏ mặc cô! Suy nghĩ này khiến vành mắt Giang Tâm Đóa chợt ướt, hình như lại sắp khóc rồi.
'Anh đánh thức em sao?' Thấy cô mở mắt, hắn định rụt tay về thì động tác của cô đã nhanh hơn, chụp lấy cổ tay hắn, như sợ hắn sẽ đi mất vậy.
'Ngủ với em, được không?' Giọng cô nghèn nghẹn.
Hắn không rụt tay về nữa, cứ giữ nguyên tay mình trong tay cô, trèo lên giường, nằm xuống bên cạnh cô, cô không chút chần chừ dúi mặt vào ngực hắn, đôi tay vòng qua ôm siết lấy eo hắn, sít sao quấn lấy hắn.
Sự ỷ lại của cô khiến hắn đau lòng khôn xiết, thoáng cúi đầu, không ngừng đặt những nụ hôn nhỏ vụn lên mặt, lên trán cô, 'Anh ở đây với em, ngủ đi.'
'Dạ.' Vốn đã rất buồn ngủ, được trở về với vòng tay quen thuộc, nghe mùi hương quen thuộc của hắn, rất nhanh cô đã chìm trong giấc ngủ say, còn Phạm Trọng Nam lại thật lâu vẫn không cách nào ngủ được.
Sáng hôm sau lúc Giang Tâm Đóa thức giấc, Phạm Trọng Nam đã sớm rời khỏi giường, chuyện này trước giờ luôn như vậy nhưng hôm nay cô lại không khỏi cảm thấy thất lạc và bất an.
Giống như hôm qua hắn quay về phòng ôm cô chỉ là một giấc mộng. Phạm Trọng Nam...chắc sẽ không bay về Luân Đôn đấy chứ?
Nghĩ đến đây, tất cả cảm giác buồn ngủ thoáng chốc mất sạch. Giang Tâm Đóa bước vội xuống giường, rửa mặt chải đầu xong, đợi sự khó chịu từ cơn nôn nghén buổi sáng từ từ đi qua sau đó vội vàng xuống lầu.
Chỉ tiếc là trong phòng khách lẫn nhà ăn đều trống không.
'Thiếu phu nhân, cô cần dùng bữa sáng ngay chưa?' Quản gia đi đến bên cạnh Giang Tâm Đóa cung kính hỏi.
'Anh ấy đâu?' Giang Tâm Đóa ngoảnh lại hỏi, trong giọng nói không giấu được sốt ruột và lo lắng.
'Thiếu gia sáng sớm đã cùng Hi Nhiên tiểu thư đến công ty rồi.'
Nghe quản gia nói vậy, trái tim đang thắc thỏm phập phồng của Giang Tâm Đóa mới coi như tạm lắng xuống, nhưng bữa sáng nay ăn lại không có chút khẩu vị nào.
Cũng cùng một ngày đó, tin tức Giang Hán Sinh, chủ tịch của Giang thị kiến thiết được tìm thấy đã chết ở một vùng biển nước ngoài bắt đầu bùng nổ trên đủ các loại phương tiện truyền thông. Giang thị bởi vì sự ra đi của Giang Hán Sinh cùng với những tác động của việc kinh doanh thua lỗ trước đây, tất cả các công ty con đều vì thế mà đóng cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.