Chương 17: Cạm bẫy cuộc đời
Thịnh Hạ Thái Vi
29/07/2016
Căn cơ của nhà họ Phạm vốn không phải ở Singapore. Ông nội của Phạm Trọng Nam năm đó kết hôn với một cô gái người Anh, mượn thế lực của gia tộc cô gái đó để di dời sự nghiệp của nhà họ Phạm đến nước Anh, qua mấy mươi năm phát triển, sản nghiệp của nhà họ đã dàn trải ở rất nhiều nước châu Âu, hiện giờ đang xâm nhập vào Trung Quốc đại lục nhưng ảnh hưởng của họ ở Singapore vẫn còn rất mạnh.
'Con đương nhiên là con gái của mẹ rồi. Chỉ tiếc là mẹ không thể cho con một dung nhan xinh đẹp như Giang Tâm Đóa kia, bằng không, cơ hội hôm nay có lẽ là của con rồi.' Giang phu nhân đi đến bên cạnh con gái âu yếm dỗ dành.
'Mẹ, con không tin là con không bằng chị ta.' Giang Tịnh Văn hung hăng rũ bàn tay của mẹ mình ra.
Giang Tâm Đóa chẳng qua chỉ là đứa con riêng không danh không phận do một người vợ lẽ sinh ra mà thôi, nếu sinh ra vào thời Trung Quốc cổ đại, nếu muốn gả vào nhà giàu có thì làm gì có tư cách được làm vợ cả chứ? Cùng lắm thì chỉ được làm tiểu thiếp mà thôi.
Mà hôm nay, thời thế đã khác nhiều lắm, con gái của vợ lẽ ngược lại trèo lên rất cao.
'Mẹ cũng không tin con kém hơn cô ta, nhưng sự thật là người ta đã sắp đám cưới với Phạm Trọng Nam rồi, ngay cả anh ta mặt mũi ra sao con còn không biết, làm sao so bì với cô ta được đây?' Giang phu nhân cũng không phải muốn đả kích con gái mình nhưng cảm giác không phục trong lòng kia khiến những lời bà nói chẳng được êm tai là mấy.
'Vừa nãy Phạm Trọng Nam đưa cô ta về nhà.' Từ đằng xa cô đã nhìn thấy, có được xem là biết mặt hay không đây?
'Hừm, con đó, chỉ có một chút tiền đồ đó thôi!' Bà Giang chỉ tay vào đầu con gái mắng yêu.
'Con về phòng ngủ đây.' Giang Tịnh Văn tức tối rời khỏi phòng mẹ, lúc ra ngoài còn không quên sập cửa thật mạnh như trút giận.
***
Phòng khách nhà họ Giang.
Một cái tát tai nặng nề quật vào gương mặt xinh xắn như hoa phù dung của Giang Tâm Đóa.
Giang Hán Sinh tức giận đến nỗi mặt đen lại, toàn thân đang phát run, nếu như không phải kịp thời chống tay vào sofa, nói không chừng ông đã vì dùng sức quá mức quật cái tát tai này mà trọng tâm không vững té nhào trên mặt đất rồi.
Giang Tâm Đóa bị ông quật cho một tát tai đó loạng choạng té ngồi trên đất tay ôm lấy gương mặt sưng vù, mái tóc dài tán loạn trên vai khiến cô trông càng thêm chật vật.
Đối mặt với tình huống thế này, nếu là người bình thường chắc sớm đã khóc to lên rồi nhưng Giang Tâm Đóa ngược lại không rên một tiếng, cho dù trên mặt lúc này nóng ran như lửa, nước mắt đã không kìm được mà tràn ra khỏi hốc mắt nhưng cô vẫn quật cường cố nén lại.
Trong cái nhà này, trước mặt những người này, cho dù cô có khóc đến khô nước mắt thì cũng sẽ không ai đứng ra nói giúp dùm cô một lời.
Chuyện này cô hiểu quá rõ.
Ngay cả mẹ cô, người mẹ trước giờ luôn yêu thương cô cũng chỉ có thể đứng lặng phía sau trơ mắt nhìn mà không dám nói một câu nào.
Bởi vì lên tiếng sẽ chỉ càng khiến cho cha cô thêm tức giận mà cô, thì sẽ càng chịu khổ hơn mà thôi.
'Giang Tâm Đóa, ta đã năm lần bảy lượt cảnh cáo con đừng nên qua lại với tên tiểu tử kia, con coi lời của ta như gió thoảng qua tai sao? Hừ, con gái của Giang Hán Sinh lại dám làm ra những chuyện vô sỉ như vậy, là con cố tình khiến cho ta mất mặt, khiến cho cả nhà họ Giang này mất mặt có đúng không? Đầu này mới vừa định xong hôn sự với nhà họ Phạm thì đầu kia con lại đi gây ra loại chuyện này cho ta! Con bảo ta làm sao làm người! Con nói! Chuyện trên báo viết có phải là thật không?'
Nhắc đến chuyện này Giang Hán Sinh lại giận đến máu sôi sùng sục, ông xông tới nắm lấy mái tóc dài của Giang Tâm Đóa, dí quyển tạp chí trước mặt cô...
"Vị hôn thê của danh môn công ty tư thông với bạn trai cũ thanh mai trúc mã" Tiêu đề của bài báo được in cực kỳ rõ nét, thêm vào đó là bức ảnh chụp đôi nam nữ đang ôm lấy nhau trên giường tư thế cực kỳ ái muội hiện rõ trước mắt, mà đôi nam nữ trong bức ảnh đó không ai khác hơn là Ngụy Nhất Minh và Giang Tâm Đóa.
Cảm giác đau đớn từ mái tóc truyền đến khiến Giang Tâm Đóa cắn răng cố nhịn, không kêu đau cũng không xin tha, chỉ nhàn nhạt trả lời, 'Con với anh ấy chỉ gặp mặt nhau thôi, cũng không làm ra chuyện gì trái đạo.'
Cô với anh Nhất Minh ngay cả hôn nhau cũng chưa từng có, làm sao có thể làm ra chuyện gì được chứ?
'Vậy tấm hình kia từ đâu mà có?'
'Con không biết.'
Cô thật sự không biết vì sao lại thành thế này, đúng là cô có đến vườn hoa để gặp anh Nhất Minh nhưng hai người nói chuyện chưa đến mười phút rồi bởi vì tị hiềm, ngay cả tay của đối phương còn chưa nắm đã vội rời đi. Từ vườn hoa cô về thẳng phòng mình tắm rửa xong liền lên giường ngủ nhưng nào ngờ lúc tỉnh lại thì lại phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ ở khách sạn, trên giường chỉ có một mình cô.
Lúc đó Giang Tâm Đóa thực sự sợ đến tay chân luống cuống không biết làm sao, lúc hoàn hồn lại thì mới vội vàng rời khỏi chỗ đó mà về nhà, không ngờ vừa về đến nhà thì đã bị ba cô chờ sẵn lôi cổ vào nhà, sau đó thì...
'Hừ, con tưởng rằng một câu không biết của con thì có thể phủi tay cho xong chuyện sao? Xảy ra những chuyện thế này, mặt mũi của nhà họ Giang chúng ta quả thật là không biết để đâu đây? Con bảo ta phải giải thích sao với nhà họ Phạm đây? Con bảo ta về sau làm sao gặp người?'
Giang Hán Sinh càng nói càng tức, bàn tay đang bấu lấy đầu tóc con gái càng thêm dùng sức, hệt như muốn nhờ đó phát tiết cơn giận vậy. Nỗi đau đớn ập đến khiến vành mắt Giang Tâm Đóa phiếm hồng, cô rũ hàng mi dài, nói một cách không phục, 'Con không biết, con chỉ biết mình không làm gì sai cả.'
Cô cũng rất muốn biết, rõ ràng là cô đang ở nhà, đã lên giường ngủ, vì sao có thể chạy đến căn phòng khách sạn kia được? Lại còn bị người chụp lại bức ảnh như thế...
Tuy rằng trước giờ cô chưa từng có quan hệ thân mật với bất kỳ người khác phái nào nhưng cô cũng biết, giữa cô với anh Nhất Minh không có xảy ra chuyện gì cả bởi vì thân thể mình cô rõ ràng nhất, hoàn toàn không hề có chút cảm giác khác thường nào, hơn nữa lúc tỉnh lại trên người cô y phục còn rất chỉnh tề.
Chỉ là, ai phải làm như vậy để hãm hại cô?
Và vì sao chứ?
'Không biết không biết không biết, thế sao lại xảy ra chuyện như vậy?' Giang Hán Sinh nhìn thẳng vào con gái quát một tràng dài như phát tiết.
Con gái của ông vốn rất nhiều nhưng riêng chỉ có Giang Tâm Đóa này là biết chọc giận ông nhất, đã không biết lấy lòng ông thì thôi, từ sau khi thi đậu đại học lại còn dám dọn ra khỏi nhà họ Giang, giờ thì lại gây ra chuyện đáng xấu hổ như vậy chọc giận ông.
Lúc đầu nếu như không phải bởi vì gương mặt xinh đẹp của nó thì sao ông lại bảo con bé đi tìm Phạm Trọng Nam chứ?
Vốn ông cho rằng chuyện đã hoàn toàn chắc ăn rồi, nào ngờ lại xảy ra cái tin tức đáng xấu hổ mà rất có khả năng khiến cho cuộc hôn nhân này bị hủy bỏ kia, đây chẳng phải là cố tình khiến cho ông tức chết sao?
Bất cứ một gia đình bình thường nào khi gặp phải loại chuyện này thì nhà trai hồi hôn là rất bình thường chứ đừng nói gì đến danh môn thế gia chú trọng mặt mũi như nhà họ Phạm.
Nếu như chuyện này truyền đến tai Phạm lão gia ở Luân Đôn, vậy cuộc hôn nhân này chẳng phải đã trở thành trò cười cho cả giới thượng lưu hay sao?
Bị hồi hôn, bị người ta chê cười hiện giờ đối với Giang Hán Sinh mà nói đều chỉ có thể xem như là chuyện nhỏ. Nếu như Phạm Trọng Nam muốn rút lại toàn bộ số tiền đã rót vào cho Giang thị, đây mới thực sự là đòn trí mệnh đánh vào ông.
'Con đương nhiên là con gái của mẹ rồi. Chỉ tiếc là mẹ không thể cho con một dung nhan xinh đẹp như Giang Tâm Đóa kia, bằng không, cơ hội hôm nay có lẽ là của con rồi.' Giang phu nhân đi đến bên cạnh con gái âu yếm dỗ dành.
'Mẹ, con không tin là con không bằng chị ta.' Giang Tịnh Văn hung hăng rũ bàn tay của mẹ mình ra.
Giang Tâm Đóa chẳng qua chỉ là đứa con riêng không danh không phận do một người vợ lẽ sinh ra mà thôi, nếu sinh ra vào thời Trung Quốc cổ đại, nếu muốn gả vào nhà giàu có thì làm gì có tư cách được làm vợ cả chứ? Cùng lắm thì chỉ được làm tiểu thiếp mà thôi.
Mà hôm nay, thời thế đã khác nhiều lắm, con gái của vợ lẽ ngược lại trèo lên rất cao.
'Mẹ cũng không tin con kém hơn cô ta, nhưng sự thật là người ta đã sắp đám cưới với Phạm Trọng Nam rồi, ngay cả anh ta mặt mũi ra sao con còn không biết, làm sao so bì với cô ta được đây?' Giang phu nhân cũng không phải muốn đả kích con gái mình nhưng cảm giác không phục trong lòng kia khiến những lời bà nói chẳng được êm tai là mấy.
'Vừa nãy Phạm Trọng Nam đưa cô ta về nhà.' Từ đằng xa cô đã nhìn thấy, có được xem là biết mặt hay không đây?
'Hừm, con đó, chỉ có một chút tiền đồ đó thôi!' Bà Giang chỉ tay vào đầu con gái mắng yêu.
'Con về phòng ngủ đây.' Giang Tịnh Văn tức tối rời khỏi phòng mẹ, lúc ra ngoài còn không quên sập cửa thật mạnh như trút giận.
***
Phòng khách nhà họ Giang.
Một cái tát tai nặng nề quật vào gương mặt xinh xắn như hoa phù dung của Giang Tâm Đóa.
Giang Hán Sinh tức giận đến nỗi mặt đen lại, toàn thân đang phát run, nếu như không phải kịp thời chống tay vào sofa, nói không chừng ông đã vì dùng sức quá mức quật cái tát tai này mà trọng tâm không vững té nhào trên mặt đất rồi.
Giang Tâm Đóa bị ông quật cho một tát tai đó loạng choạng té ngồi trên đất tay ôm lấy gương mặt sưng vù, mái tóc dài tán loạn trên vai khiến cô trông càng thêm chật vật.
Đối mặt với tình huống thế này, nếu là người bình thường chắc sớm đã khóc to lên rồi nhưng Giang Tâm Đóa ngược lại không rên một tiếng, cho dù trên mặt lúc này nóng ran như lửa, nước mắt đã không kìm được mà tràn ra khỏi hốc mắt nhưng cô vẫn quật cường cố nén lại.
Trong cái nhà này, trước mặt những người này, cho dù cô có khóc đến khô nước mắt thì cũng sẽ không ai đứng ra nói giúp dùm cô một lời.
Chuyện này cô hiểu quá rõ.
Ngay cả mẹ cô, người mẹ trước giờ luôn yêu thương cô cũng chỉ có thể đứng lặng phía sau trơ mắt nhìn mà không dám nói một câu nào.
Bởi vì lên tiếng sẽ chỉ càng khiến cho cha cô thêm tức giận mà cô, thì sẽ càng chịu khổ hơn mà thôi.
'Giang Tâm Đóa, ta đã năm lần bảy lượt cảnh cáo con đừng nên qua lại với tên tiểu tử kia, con coi lời của ta như gió thoảng qua tai sao? Hừ, con gái của Giang Hán Sinh lại dám làm ra những chuyện vô sỉ như vậy, là con cố tình khiến cho ta mất mặt, khiến cho cả nhà họ Giang này mất mặt có đúng không? Đầu này mới vừa định xong hôn sự với nhà họ Phạm thì đầu kia con lại đi gây ra loại chuyện này cho ta! Con bảo ta làm sao làm người! Con nói! Chuyện trên báo viết có phải là thật không?'
Nhắc đến chuyện này Giang Hán Sinh lại giận đến máu sôi sùng sục, ông xông tới nắm lấy mái tóc dài của Giang Tâm Đóa, dí quyển tạp chí trước mặt cô...
"Vị hôn thê của danh môn công ty tư thông với bạn trai cũ thanh mai trúc mã" Tiêu đề của bài báo được in cực kỳ rõ nét, thêm vào đó là bức ảnh chụp đôi nam nữ đang ôm lấy nhau trên giường tư thế cực kỳ ái muội hiện rõ trước mắt, mà đôi nam nữ trong bức ảnh đó không ai khác hơn là Ngụy Nhất Minh và Giang Tâm Đóa.
Cảm giác đau đớn từ mái tóc truyền đến khiến Giang Tâm Đóa cắn răng cố nhịn, không kêu đau cũng không xin tha, chỉ nhàn nhạt trả lời, 'Con với anh ấy chỉ gặp mặt nhau thôi, cũng không làm ra chuyện gì trái đạo.'
Cô với anh Nhất Minh ngay cả hôn nhau cũng chưa từng có, làm sao có thể làm ra chuyện gì được chứ?
'Vậy tấm hình kia từ đâu mà có?'
'Con không biết.'
Cô thật sự không biết vì sao lại thành thế này, đúng là cô có đến vườn hoa để gặp anh Nhất Minh nhưng hai người nói chuyện chưa đến mười phút rồi bởi vì tị hiềm, ngay cả tay của đối phương còn chưa nắm đã vội rời đi. Từ vườn hoa cô về thẳng phòng mình tắm rửa xong liền lên giường ngủ nhưng nào ngờ lúc tỉnh lại thì lại phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ ở khách sạn, trên giường chỉ có một mình cô.
Lúc đó Giang Tâm Đóa thực sự sợ đến tay chân luống cuống không biết làm sao, lúc hoàn hồn lại thì mới vội vàng rời khỏi chỗ đó mà về nhà, không ngờ vừa về đến nhà thì đã bị ba cô chờ sẵn lôi cổ vào nhà, sau đó thì...
'Hừ, con tưởng rằng một câu không biết của con thì có thể phủi tay cho xong chuyện sao? Xảy ra những chuyện thế này, mặt mũi của nhà họ Giang chúng ta quả thật là không biết để đâu đây? Con bảo ta phải giải thích sao với nhà họ Phạm đây? Con bảo ta về sau làm sao gặp người?'
Giang Hán Sinh càng nói càng tức, bàn tay đang bấu lấy đầu tóc con gái càng thêm dùng sức, hệt như muốn nhờ đó phát tiết cơn giận vậy. Nỗi đau đớn ập đến khiến vành mắt Giang Tâm Đóa phiếm hồng, cô rũ hàng mi dài, nói một cách không phục, 'Con không biết, con chỉ biết mình không làm gì sai cả.'
Cô cũng rất muốn biết, rõ ràng là cô đang ở nhà, đã lên giường ngủ, vì sao có thể chạy đến căn phòng khách sạn kia được? Lại còn bị người chụp lại bức ảnh như thế...
Tuy rằng trước giờ cô chưa từng có quan hệ thân mật với bất kỳ người khác phái nào nhưng cô cũng biết, giữa cô với anh Nhất Minh không có xảy ra chuyện gì cả bởi vì thân thể mình cô rõ ràng nhất, hoàn toàn không hề có chút cảm giác khác thường nào, hơn nữa lúc tỉnh lại trên người cô y phục còn rất chỉnh tề.
Chỉ là, ai phải làm như vậy để hãm hại cô?
Và vì sao chứ?
'Không biết không biết không biết, thế sao lại xảy ra chuyện như vậy?' Giang Hán Sinh nhìn thẳng vào con gái quát một tràng dài như phát tiết.
Con gái của ông vốn rất nhiều nhưng riêng chỉ có Giang Tâm Đóa này là biết chọc giận ông nhất, đã không biết lấy lòng ông thì thôi, từ sau khi thi đậu đại học lại còn dám dọn ra khỏi nhà họ Giang, giờ thì lại gây ra chuyện đáng xấu hổ như vậy chọc giận ông.
Lúc đầu nếu như không phải bởi vì gương mặt xinh đẹp của nó thì sao ông lại bảo con bé đi tìm Phạm Trọng Nam chứ?
Vốn ông cho rằng chuyện đã hoàn toàn chắc ăn rồi, nào ngờ lại xảy ra cái tin tức đáng xấu hổ mà rất có khả năng khiến cho cuộc hôn nhân này bị hủy bỏ kia, đây chẳng phải là cố tình khiến cho ông tức chết sao?
Bất cứ một gia đình bình thường nào khi gặp phải loại chuyện này thì nhà trai hồi hôn là rất bình thường chứ đừng nói gì đến danh môn thế gia chú trọng mặt mũi như nhà họ Phạm.
Nếu như chuyện này truyền đến tai Phạm lão gia ở Luân Đôn, vậy cuộc hôn nhân này chẳng phải đã trở thành trò cười cho cả giới thượng lưu hay sao?
Bị hồi hôn, bị người ta chê cười hiện giờ đối với Giang Hán Sinh mà nói đều chỉ có thể xem như là chuyện nhỏ. Nếu như Phạm Trọng Nam muốn rút lại toàn bộ số tiền đã rót vào cho Giang thị, đây mới thực sự là đòn trí mệnh đánh vào ông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.