Độc Gia Sủng Hôn

Chương 276: Hạnh phúc, thật quá ngắn! (1)

Thịnh Hạ Thái Vi

14/10/2016

'Mẹ, mẹ không muốn em gái ở lại đây cùng đi học với con sao?' Nhìn thấy vẻ mặt rõ ràng là đang rất tức giận của mẹ mình, nụ cười trên môi Phạm Dật Triển vụt tắt.

Khoảng thời gian này quan hệ với ba với mẹ trở nên rất khác thường, mọi người trong nhà đều không quen, giờ nhìn mẹ như vậy, có phải là đang rất bất mãn với ba không?

Chắc mẹ không phải muốn đưa em gái quay lại Melbourne đấy chứ? Khoảng thời gian này hai anh em sớm chiều gần gũi gần gũi, tình cảm càng lúc càng sâu đậm, huống hồ hai người là anh em song sinh nên càng thêm không muốn xa rời đối phương.

Nếu như không phải hôm nay ba nói sẽ để hai anh em cùng ở lại Luân Đôn đi học, chắc là hai đứa cũng sẽ không dám nhắc. Nhưng phản ứng của mẹ thế này...

'Đúng đó mẹ! Sao mẹ lại tức giận như vậy?' Giang Bối Bối ngước cao cằm nhìn gương mặt đầy vẻ không vui của mẹ, nghi hoặc hỏi.

Nhìn thấy vẻ lo lắng của hai đứa nhỏ, Giang Tâm Đóa cố nén lửa giận đang cháy bừng bừng trong lòng, dịu giọng nói, 'Không phải mẹ giận hai đứa.'

'Vậy tức là mẹ đang giận ba rồi!' Một giọng nói thuần hậu, trầm thấp trầm thấp vang lên từ sau lưng ba người, là của Phạm Trọng Nam, người vừa từ thư phòng trên lầu bước xuống.

Giang Tâm Đóa cấp tốc xoay người lại trừng mắt nhìn người đàn ông đã chiến tranh lạnh với mình suốt mấy ngày qua, 'Sao anh lại có thể tự tiện quyết định cho hai đứa nhỏ ở lại đây? Lại còn làm thủ tục nhập học cho Bối Bối nữa? Trước khi anh quyết định làm chuyện gì có thể nói trước với em một tiếng không?'

'Melina, có thể dọn cơm được rồi. Có chuyện gì để ăn cơm xong rồi hẵng nói.' Như không nhìn thấy vẻ phẫn nộ của Giang Tâm Đóa, Phạm Trọng Nam xoay người dặn dò người quản gia đang đứng phía sau mình đồng thời đưa tay day nhẹ huyệt thái dương đang ẩn ẩn đau, trên gương mặt tuấn dật không che giấu được mệt mỏi.

Khoảng thời gian này cùng cô chiến tranh lạnh, hắn thực sự chịu đủ rồi! Cộng thêm công việc quá nhiều, bận bịu đến không đủ thời gian nghỉ ngơi, chiều hôm nay lại nghe nói cô đưa hai đứa nhỏ đi gặp Giang Viễn Hàng và Ngụy Nhất Minh, hắn sốt ruột phải bỏ hết công việc vội vàng trở về.

Về đến nhà, hai đứa nhỏ lại nói sau khi mẹ gặp cậu xong thì hình như là rất tức giận, đã về phòng nghỉ ngơi rồi.

Hắn không biết cô đã từ miệng hai người kia lại nghe được những gì, trong lòng đang nghĩ gì, điều duy nhất hắn nghĩ đến là không muốn cô rời đi, không muốn cô cứ tiếp tục không nói chuyện với hắn như mấy ngày nay.

Không phải chưa từng nghĩ đến chuyện xin lỗi cô trước chỉ là, mỗi lần vừa nghĩ đến hôm đó vì sao lại xảy ra tranh chấp thì hắn thế nào cũng không mở lời được, sợ mình vừa nhắc đến những chuyện kia thì lại kìm lòng không được muốn nổi giận.

Nhưng hai người cũng không thể cứ thế tiếp tục giằng co đến hết đời mà không có biện pháp nào được.



Cho nên hắn chỉ có thể dùng chuyện nhập học của hai đứa nhỏ để ép cô không thể không lên tiếng nói chuyện với hắn trước, hoặc là, có thể nhờ thế mà dời đi sự chú ý của cô, để cô không còn muốn đi truy vấn những chuyện sớm đã trôi qua kia nữa, những chuyện mà hắn, hoàn toàn không muốn nhắc lại chút nào.

'Phạm Trọng Nam, em không đồng ý. Anh sao có thể luôn luôn như vậy, chuyện gì cũng muốn giấu diếm em, chuyện gì cũng không muốn chia sẻ với em chứ? Nhưng Bối Bối cho đến lúc này vẫn là của em, con bé vẫn còn theo họ Giang của em, quyền nuôi dưỡng con bé cũng vẫn đang trong tay em, em mới là người có quyền quyết định con bé sống ở đâu, học ở đâu.' Giang Tâm Đóa nắm chặt nắm đấm, lớn tiếng trút ra những oán giận và bất mãn tích tụ trong lòng mấy ngày nay, thật sự muốn nhào đến đánh hắn mấy quyền cho hả giận.

'Tiểu mỹ nhân, ai dám chọc em tức giận như vậy?'

Từ thư phòng bước ra sau, Bách Thiếu Khuynh cười híp mắt đưa tay định đáp lên vai người đẹp thì lại bắt gặp ánh mắt muốn giết người của một người nào đó, bàn tay rất thức thời rụt lại.

'Bách đại ca!' Giang Tâm Đóa không ngờ là trong nhà còn có người khác, có chút ngượng ngùng nhìn Bách Thiếu Khuynh cười, 'Đến Luân Đôn lúc nào vậy?'

'Ngày hôm trước. Khoảng thời gian sau này anh sẽ ở lại Luân Đôn, sau này anh có thể thường xuyên qua đây ăn cơm ké rồi.' Bách Thiếu Khuynh nói rồi vừa nở nụ cười tươi rói vừa vẫy tay về phía hai đứa nhỏ chào hỏi, 'Hello Andy, Bối Bối!'

'Chú Bách...' Vừa nhìn thấy gương mặt hoa đào trứ danh của Bách Thiếu Khuynh, cô bé Bối Bối kinh ngạc kêu lên một tiếng rồi giống như một đầu tàu xe lửa, ào ào nhào tới...

'Bối Bối tiểu mỹ nhân, sự nhiệt tình của cháu thật sự khiến người ta không chống đỡ nổi nha.' Bách Thiếu Khuynh khuỵu chna xuống, thuận thế nhấc bổng người đẹp bé bỏng kia lên, âu yếm đặt lên đôi má phúng phính kia mấy nụ hôn liền, quyến luyến không nỡ rời.

Đại mỹ nhân ngay cả bàn tay cũng không được nắm, ít ra vẫn còn có tiểu mỹ nhân chủ động yêu thương nhung nhớ, cảm giác này thực sự là siêu cấp sảng khoái, ít nhất cũng chứng minh được, đối với mị lực của Bách đại thiếu gia hắn, phụ nữ từ ba tuổi đến tám mươi tuổi đều không thể kháng cự được, ngoại trừ vị mỹ nhân băng giá kia...

Ánh mắt hắn xuyên qua vai Bối Bối nhìn người đẹp băng giá đang kiêu kỳ đạp chân trên đôi giày cao gót bước vào nhưng hoàn toàn lờ đi sự tồn tại của hắn kia mà trực tiếp đi đến trước mặt Giang Tâm Đóa, 'Đóa Đóa, Andy, chúng ta ăn cơm thôi.'

'Hi Nhiên, anh tốt xấu gì cũng là khách nha!' Em cứ xem anh như người vô hình thế thực sự không tốt lắm đâu! Haizz, thật nhớ một Phạm Hi Nhiên khi còn nhỏ, ít ra sẽ không dùng gương mặt lạnh lẽo như vậy đối mặt với hắn. Hắn chẳng qua chỉ là lúc ở Moscow hôn trộm cô một cái thôi, chẳng những bị cô quăng cho một cái tát mà từ đấy về sau, mỗi lần gặp hắn nếu không xem hắn như người vô hình thì chỉ dùng ánh mắt sắc lạnh như dao liếc nhìn hắn.

Nhưng không sao cả, hiện giờ hắn đã tiếp nhận chức vụ tổng tài của tập đoàn mới, cô thì lại là trợ lý đặc biệt mà Frank phái tới để hỗ trợ hắn, tin tưởng rằng sẽ có một ngày, người đẹp băng giá sẽ khuất phục trước mị lực của hắn.

'Ăn cơm đi!' Không thèm để Ý đến hai người, Phạm Trọng Nam xoay người đi thẳng về phía phòng ăn.



Trước mặt nhiều người như vậy, quả thực không thích hợp cãi nhau. Hoặc có thể nói là, hắn cố tình mời nhiều người như vậy đến nhà để cô không tiện mà gây gổ với hắn đây mà.

Thật là tiểu nhân! Thủ đoạn xấu xa gì cũng dám sử dụng!

Giang Tâm Đóa cho dù có hậm hực đến mấy, bất mãn đến mấy cũng không thể không theo chân hắn và mọi người đi vào nhà ăn.

'Chú Bách, ba mẹ cháu cãi nhau rồi, phải làm sao bây giờ?' Giang Bối Bối chu môi làm nũng với Bách Thiếu Khuynh.

Đây mới chỉ là lần thứ hai cô bé gặp Bách Thiếu Khuynh nhưng Bách đại thiếu gia anh chàng này lại đặc biệt lấy lòng được tiểu Bối Bối bởi không chỉ bộ dạng đẹp mắt mà còn biết chọc cho cô bé vui.

'Ba với mẹ con chỉ là có chút ý kiến bất đồng thôi, không phải cãi nhau.' Đối với mâu thuẫn giữa hai vợ chồng ho Phạm, Bách Thiếu Khuynh cũng biết được ít nhiều nhưng không phải là hoàn toàn rõ ràng cho nên thực ra hắn cũng rất tò mò nhưng dù sao cũng phải trấn an các bạn nhỏ trước đã, không phải sao?

'Cháu nói cho chú biết chuyện này nha, ba cháu đã mấy ngày rồi không có về nhà, mà mẹ cũng không có nói chuyện với ba. Có phải mẹ cháu tuỳ hứng quá rồi không? Cho nên ba cháu mới tức giận, không muốn về nhà?' Gương mặt nhỏ nhắn của Giang Bối Bối chau lại.

Còn Phạm Dật Triển đi theo bên cạnh thì lại nói: 'Con thì cảm thấy không phải như vậy. Mẹ chỉ là có chút tức giận nên mới vậy thôi. Chú Bách, vừa nãy cháu thấy ba có vẻ rất mệt, mấy ngày nay chú đều làm việc với ba cháu sao?'

'Có sao?' Bách Thiếu Khuynh có chút ngạc nhiên nói, cậu nhóc này nhạy cảm thật!

'Trước đây ba cho dù phải đi công tác thật lâu, như con thoi đi hết nước này sang nước khác lúc trở về cũng không thấy ba mệt như bây giờ.'

'Ba của con không sao đâu. Khoảng thời gian này công ty xảy ra quá nhiều chuyện, ba của con phải suốt ngày suốt đêm giải quyết cho nên nhìn mới mệt mỏi như vậy thôi. Không cần lo lắng đâu, đợi khi nào công ty mới đi vào quỹ đạo thì ba con sẽ không bận như vậy.'

Chuyện của công ty mới bên này chỉ có Phạm Trọng Nam và hắn xử lý, Sầm Chí Quyền chỉ quản lý tài vụ, nghe nói tên kia gần đây gặp vận hoa đào cho nên chẳng có thời gian lẫn tâm tư đâu mà lo việc bên này.

'Liệu có phải bởi vì cãi nhau với mẹ không vui nên mới vậy không?' Giang Bối Bối ngược lại lo lắng trùng trùng.

'Đừng suy nghĩ lung tung, chú đảm bảo, qua tối nay ba với mẹ con nhất định sẽ hoà hảo.' Bách Thiếu Khuynh nhìn hai đứa nhỏ mặt mũi tràn đầy lo âu, vỗ ngực đảm bảo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Gia Sủng Hôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook