Chương 176: Khổ nhục kế (1)
Thịnh Hạ Thái Vi
05/08/2016
Chỉ có điều, Dung Dung chỉ mới cắn một ngụm sandwiches cá ngừ thì đã vội vàng bụm miệng xông thẳng về phía toilet, đem tất cả những thứ trưa nay vừa mới ăn vào bụng ói ra sạch sẽ.
Không yên tâm Giang Tâm Đóa đuổi theo bạn, nhìn gương mặt tái nhợt của bạn tốt, một dự cảm không lành chợt cuộn lên trong lòng.
'Dung Dung, có phải bạn mang thai không?'
Mang thai? Hai chữ này quả thực như một tiếng sét đánh thẳng vào đầu Dương Dung Dung.
Đúng nha, sao cô không nghĩ đến chuyện này chứ?
Trước đây mỗi lần họ gần nhau đều dùng biện pháp tránh thai không hề sơ sót, cho dù là kích tình khó nhịn không cẩn thận sau đó cô cũng sẽ mua thuốc về uống bù.
Nhưng lần cuối cùng họ ở bên nhau xác thực là không có tránh thai. Mà cô bởi vì công việc, tình cảm đều bấp bênh, căn bản là không có tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện quan trọng kia.
Tuy rằng còn chưa đến bệnh viện khám nhưng cô gần như có thể chắc chắn mình thực sự có thai rồi bởi vì kỳ kinh đã trễ hơn mười ngày.
Trước đây bởi vì công việc áp lực quá lớn, kỳ kinh của cô cũng không thực chuẩn xác mà gần đây bởi vì tâm tình xuống thấp, ngay cả chu kỳ của mình có đến hay không cô cũng không để ý.
'Là của ai?' Giang Tâm Đóa thấy vẻ kinh ngạc của bạn thì biết là mình đoán đúng rồi.
Dung Dung này thực sự là, luôn làm ra những chuyện kinh người.
Ngay cả đối tượng kết giao của bạn là ai cô cũng không biết vậy mà hôm nay lại trực tiếp mang đến cho cô một tin động trời như vậy.
Là của ai?!!
'...' Dương Dung Dung ngơ ngẩn nhìn bạn tốt hồi lâu, không nói cũng chẳng rằng.
'Là người đã chia tay kia?' Giang Tâm Đóa thận trọng hỏi.
Dương Dung Dung gật gật đầu.
'Vậy...bạn định làm gì?'
Làm sao? Biển người mênh mông, mỗi cá nhân chỉ như một hạt cát, nhiều một người trái đất cũng không vì thế mà sụp đổ, ít một người không gian cũng không vì thế mà rộng hơn.
Mà sinh mạng đang hình thành trong bụng cô đây thì sao? Sau này trưởng thành rồi sẽ như thế nào? Giống hắn hay giống cô?
Biết khóc, biết cười, sẽ trưởng thành, nói không chừng nhờ đứa bé này, cuộc tình dài đăng đẳng nhưng lại không lưu lại bao nhiêu hồi ức tốt đẹp kia lưu lại một chứng cứ sống động.
Chứng minh họ đã từng ở bên nhau suốt năm năm dài đăng đẵng, chứng minh cuộc tình của họ không phải là không lưu lại điều gì tốt đẹp.
Lưu lại đứa bé này thôi! Dung Dung, dù sao mày cũng không thiệt thòi gì nhiều! Dù sao mày cũng sẽ không xem trọng bất kỳ người đàn ông nào nữa, không phải sao?
Nhưng ba vẫn là điều cô lo lắng nhất.
Ba nhất định sẽ không đồng ý cô chưa kết hôn đã sinh con!
Nói không chừng còn bị hai mẹ con họ Ngụy kia lấy ra làm trò cười, như vậy địa vị của cô trong công ty càng thêm nguy hiểm.
Cô phải suy nghĩ kỹ càng xem nên làm thế nào mới được.
'Đóa Đóa, mình muốn sinh nó ra.' Dương Dung Dung nắm lấy tay bạn tốt, giọng kiên định chưa từng có.
'Vậy mình có thể làm mẹ nuôi chứ?'
Con cái là lễ vật trời ban, là điều tốt đẹp nhất trên đời, Dung Dung lại thiện lương như vậy, làm sao nỡ lòng bỏ đứa bé được chứ?
'Mình quyết định chuyển hẳn sang đây ở, tìm một nhà ở gần nhà bạn mà trọ lại, đợi khi mình sinh xong, mấy đứa bé mỗi ngày có thể cùng nhau chơi đùa, vừa nghĩ đã thấy vui rồi!'
'Vậy còn giấc mộng làm nữ cường nhân của bạn thì sao?' Giang Tâm Đóa trêu.
'Ba mình chắc chắn sẽ không đồng ý mình chưa kết hôn đã sinh con, mình phải nghĩ cho kỹ càng xem nên làm thế nào. Có lẽ xin thuyên chuyển công tác sang Úc là một lựa chọn không tồi.' Chuyện bên tổng công ty tạm thời buông xuống, đợi đến khi cô sinh con xong rồi nói sau.
'Dung Dung, bạn thay đổi thật nhiều.' Giang Tâm Đóa trầm lặng nhìn bạn tốt.
'Đừng quá thương cảm như vậy chứ. Làm một người mẹ đơn thân cũng không tệ. Đi thôi, mình đói bụng rồi, chúng ta đến chỗ chị Tịnh Nhã ăn điểm tâm đi.'
Hai người từ phòng vệ sinh bước ra, vẫy tay chào anh chàng tóc vàng đẹp trai rồi cầm lấy túi xách ung dung rời đi.
***
Ngày đưa Dương Dung Dung ra sân bay về lại Singapore, Giang Tâm Đóa nhận được điện thoại của Phạm Uyển Viện từ Luân Đôn gọi tới.
'Đóa Đóa, cháu có rảnh không?'
Trong giọng nói của Phạm Uyển Viện không giấu được sự mệt mỏi và bất đắc dĩ.
'Sara, xảy ra chuyện gì vậy?' Giang Tâm Đóa liếc sang Lạc Tư đang lái xe, chắc không phải bà có chuyện chứ? Bằng không vì sao con trai bà lại không biết cho được?
'Chuyện này...cháu có thể đưa Bối Bối về Luân Đôn một chuyến không?'
'Cái gì?' Bảo cô đưa Bối Bối về Luân Đôn? Như vậy không tốt lắm thì phải? 'Dạo này cháu rất bận...'
'Không thể xin nhà trường cho nghỉ sao?'
'Cũng hơi khó. Với lại cháu còn mấy bản thảo chưa hoàn thành. Đợi sau này có cơ hội đi.' Cô chỉ đành mềm mỏng cự tuyệt. Mấy năm qua, Sara không chỉ một lần mời cô đến Luân Đôn nhưng cô luôn cảm thấy không cần thiết phải vậy.
'Haizz...' Đầu bên kia Phạm Uyển Viện thở dài một tiếng, 'Thôi, nếu như cháu không muốn, vậy cô cũng không miễn cưỡng.'
Trong giọng điệu của bà mang theo quá nhiều bất đắc dĩ khiến Giang Tâm Đóa nhịn không được bật hỏi, 'Sara, rốt cuộc là có chuyện gì?'
'Frank...' Phạm Uyển Viện vừa nhắc đến cái tên này thì khựng lại.
Hắn sao vậy? Nhớ đến vết thương của hắn, không biết giờ đã khỏi chưa, Giang Tâm Đóa vọt miệng định hỏi nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống được.
Cô mà hỏi như vậy, hình như là không hay lắm.
'Nó sắp không xong rồi, cháu có muốn đưa Bối Bối đến thăm nó một lần không?' Phạm Uyển Viện nặng nề nói.
'Cái gì?' Chiếc điện thoại trên tay Giang Tâm Đóa rơi thẳng xuống đất.
Sara nói cái gì? Hắn sắp không xong? Là ý gì? Sao lại có thể chứ?
Đầu óc Giang Tâm Đóa phút chốc trống rỗng.
'Đóa Đóa, xảy ra chuyện gì vậy?' Nãy giờ vẫn luôn để ý đến cô, Lạc Tư thấy thái độ của cô khác thường thì lo lắng hỏi. Nhưng trên đường cao tốc không được phép dừng xe, hắn chỉ đành giảm tốc đôi chút, 'Mẹ anh nói gì với em?'
Vừa nãy trong điện thoại, dường như mẹ hắn nói với cô về chuyện gì đó của Frank.
Lần trước cô bị Frank ép đưa đi, sau khi trở về cả người gầy đi một vòng lớn nhưng cô không chịu tiết lộ bất cứ điều gì. Giờ lại nhấc lên quan hệ với hắn, chắc chắn không phải chuyện gì tốt.
Nhưng Giang Tâm Đóa vẫn chìm đắm trong nỗi khiếp sợ, không cách nào trả lời hắn.
Lạc Tư một tay lái xe, tay kia ấn tai nghe bluetooth gọi cho mẹ mình, điện thoại rất nhanh đã gọi được, 'Mẹ, mẹ mới vừa nói gì với Đóa Đóa?'
Giọng hắn tràn đầy không vui.
'Lạc Tư, sao con lại đi với Đóa Đóa?' Cái thằng nhóc không hiểu chuyện này, Phạm Uyển Viện mắng thầm con trai mình.
Bà biết tâm tư của Lạc Tư cho nên mấy năm qua không hề tiết lộ một chút tin tức nào của Đóa Đóa cho con trai. Nào ngờ cuối cùng vẫn bị hắn biết được, càng không ngờ hơn là nó lại dám bỏ việc chạy tới Úc.
Ngu ngốc! Đóa Đóa là của Frank! Hắn chen chân vào làm gì chứ!?
'Mẹ kệ con vì sao lại đi với cô ấy. Có phải Frank bảo mẹ gọi điện cho Đóa Đóa không?'
'Hừ, chuyện hai vợ chồng nhà người ta, con xen vào làm gì? Không có gì thì cuốn gói về Luân Đôn ngay, mẹ giới thiệu vài con gái con nhà danh giá cho con, vừa xinh đẹp vừa có khí chất, được không?'
'Mẹ...mẹ để dành giới thiệu cho ba đi, bằng không thì giới thiệu cho Frank cũng được. Tóm lại là đừng gọi điện thoại quấy nhiễu Đóa Đóa nữa. Cứ như vậy.'
Nói rồi không đợi mẹ mình lên tiếng, Lạc Tư tiêu sái ngắt điện thoại.
'Lạc Tư, tôi muốn đi Luân Đôn một chuyến.' Giang Tâm Đóa đã hoàn hồn lại, nhìn sang Lạc Tư, người vừa ngắt điện thoại, nhẹ giọng nói.
'Cái gì? Em muốn đi Luân Đôn?' Lạc Tư lập tức đạp mạnh chân thắng, cũng may là xe chạy với tốc độ không quá nhanh bằng không nhất định sẽ trượt khỏi đường cao tốc.
Nhưng hành động đột ngột của hắn khiến Giang Tâm Đóa giật nảy mình, cô vỗ vỗ ngực trừng hắn, 'Anh có biết lái xe không đấy?'
'Em đừng nghe lời mẹ anh, rất có thể là mẹ gạt em đấy.' Lạc Tư biết mẹ đối với Frank tương đối thiên vị, thậm chí còn hơn cả đứa con trai ruột là hắn.
'Em vẫn muốn...đi xem thử.' Giang Tâm Đóa điềm tĩnh nói.
Nếu như là lúc trước Giang Tâm Đóa sẽ không dễ dàng bị khuất phục như vậy nhưng lần trước khi hắn ép cô cầm dao đâm vào người mình, cô đã nhận ra trên đời này không còn chuyện gì hắn không làm ra được.
Nếu như hắn thực sự xảy ra chuyện mà cô không đưa con gái đến nhìn mặt hắn một lần, cô nhất định sẽ hối hận cả đời.
Cho nên bất kể lần này đến Luân Đôn sẽ đối mặt những gì, cô vẫn muốn đưa Bối Bối đi.
Cho dù chỉ đơn giản là, làm tròn ước nguyện được gặp ba mình của Bối Bối cũng được.
Lạc Tư phiền não vò đầu, 'Thôi đành vậy, anh đi với em.'
'Không cần đâu. Anh mới vừa nhập học, như vậy không tốt.' Cô lại không phải con nít.
'Không có gì không tốt cả.' Lạc Tư nói một cách bình thản, 'Anh còn một số việc chưa bàn giao xong, thuận tiện về xử lý cũng tốt.'
Cho dù không có cũng phải tìm cớ!
***
Trong bữa cơm tối, Giang Tâm Đóa nói với mẹ và Giang Tịnh Nhã chuyện mình muốn đưa Bối Bối đi Luân Đôn.
Tất cả mọi người đều bởi vì câu nói của cô mà dừng lại động tác trên tay.
Bàn ăn trước giờ luôn rất ồn ào bỗng chốc yên tĩnh lại.Tất cả ánh mắt đều hướng về phía Giang Tâm Đóa.
'Sao vậy? Con không thể đưa Bối Bối đi chơi mấy ngày sao?' Giang Tâm Đóa buông đũa xuống, cực lực khiến cho giọng nói của mình được bình thường.
'Mẹ, con muốn đi Luân Đôn!' Ngược lại với mọi người, Bối Bối lại cực kỳ hào hứng, cô bé lớn như vậy rồi còn chưa một lần rời khỏi Melbourne, giờ mẹ đột nhiên nói muốn dẫn mình đi chơi, đương nhiên là muốn đi rồi. 'Có phải lần trước người bạn mời mẹ đi chơi giờ lại mời nữa không?' Giang Phẩm Huyên hào hứng hỏi.
Không yên tâm Giang Tâm Đóa đuổi theo bạn, nhìn gương mặt tái nhợt của bạn tốt, một dự cảm không lành chợt cuộn lên trong lòng.
'Dung Dung, có phải bạn mang thai không?'
Mang thai? Hai chữ này quả thực như một tiếng sét đánh thẳng vào đầu Dương Dung Dung.
Đúng nha, sao cô không nghĩ đến chuyện này chứ?
Trước đây mỗi lần họ gần nhau đều dùng biện pháp tránh thai không hề sơ sót, cho dù là kích tình khó nhịn không cẩn thận sau đó cô cũng sẽ mua thuốc về uống bù.
Nhưng lần cuối cùng họ ở bên nhau xác thực là không có tránh thai. Mà cô bởi vì công việc, tình cảm đều bấp bênh, căn bản là không có tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện quan trọng kia.
Tuy rằng còn chưa đến bệnh viện khám nhưng cô gần như có thể chắc chắn mình thực sự có thai rồi bởi vì kỳ kinh đã trễ hơn mười ngày.
Trước đây bởi vì công việc áp lực quá lớn, kỳ kinh của cô cũng không thực chuẩn xác mà gần đây bởi vì tâm tình xuống thấp, ngay cả chu kỳ của mình có đến hay không cô cũng không để ý.
'Là của ai?' Giang Tâm Đóa thấy vẻ kinh ngạc của bạn thì biết là mình đoán đúng rồi.
Dung Dung này thực sự là, luôn làm ra những chuyện kinh người.
Ngay cả đối tượng kết giao của bạn là ai cô cũng không biết vậy mà hôm nay lại trực tiếp mang đến cho cô một tin động trời như vậy.
Là của ai?!!
'...' Dương Dung Dung ngơ ngẩn nhìn bạn tốt hồi lâu, không nói cũng chẳng rằng.
'Là người đã chia tay kia?' Giang Tâm Đóa thận trọng hỏi.
Dương Dung Dung gật gật đầu.
'Vậy...bạn định làm gì?'
Làm sao? Biển người mênh mông, mỗi cá nhân chỉ như một hạt cát, nhiều một người trái đất cũng không vì thế mà sụp đổ, ít một người không gian cũng không vì thế mà rộng hơn.
Mà sinh mạng đang hình thành trong bụng cô đây thì sao? Sau này trưởng thành rồi sẽ như thế nào? Giống hắn hay giống cô?
Biết khóc, biết cười, sẽ trưởng thành, nói không chừng nhờ đứa bé này, cuộc tình dài đăng đẳng nhưng lại không lưu lại bao nhiêu hồi ức tốt đẹp kia lưu lại một chứng cứ sống động.
Chứng minh họ đã từng ở bên nhau suốt năm năm dài đăng đẵng, chứng minh cuộc tình của họ không phải là không lưu lại điều gì tốt đẹp.
Lưu lại đứa bé này thôi! Dung Dung, dù sao mày cũng không thiệt thòi gì nhiều! Dù sao mày cũng sẽ không xem trọng bất kỳ người đàn ông nào nữa, không phải sao?
Nhưng ba vẫn là điều cô lo lắng nhất.
Ba nhất định sẽ không đồng ý cô chưa kết hôn đã sinh con!
Nói không chừng còn bị hai mẹ con họ Ngụy kia lấy ra làm trò cười, như vậy địa vị của cô trong công ty càng thêm nguy hiểm.
Cô phải suy nghĩ kỹ càng xem nên làm thế nào mới được.
'Đóa Đóa, mình muốn sinh nó ra.' Dương Dung Dung nắm lấy tay bạn tốt, giọng kiên định chưa từng có.
'Vậy mình có thể làm mẹ nuôi chứ?'
Con cái là lễ vật trời ban, là điều tốt đẹp nhất trên đời, Dung Dung lại thiện lương như vậy, làm sao nỡ lòng bỏ đứa bé được chứ?
'Mình quyết định chuyển hẳn sang đây ở, tìm một nhà ở gần nhà bạn mà trọ lại, đợi khi mình sinh xong, mấy đứa bé mỗi ngày có thể cùng nhau chơi đùa, vừa nghĩ đã thấy vui rồi!'
'Vậy còn giấc mộng làm nữ cường nhân của bạn thì sao?' Giang Tâm Đóa trêu.
'Ba mình chắc chắn sẽ không đồng ý mình chưa kết hôn đã sinh con, mình phải nghĩ cho kỹ càng xem nên làm thế nào. Có lẽ xin thuyên chuyển công tác sang Úc là một lựa chọn không tồi.' Chuyện bên tổng công ty tạm thời buông xuống, đợi đến khi cô sinh con xong rồi nói sau.
'Dung Dung, bạn thay đổi thật nhiều.' Giang Tâm Đóa trầm lặng nhìn bạn tốt.
'Đừng quá thương cảm như vậy chứ. Làm một người mẹ đơn thân cũng không tệ. Đi thôi, mình đói bụng rồi, chúng ta đến chỗ chị Tịnh Nhã ăn điểm tâm đi.'
Hai người từ phòng vệ sinh bước ra, vẫy tay chào anh chàng tóc vàng đẹp trai rồi cầm lấy túi xách ung dung rời đi.
***
Ngày đưa Dương Dung Dung ra sân bay về lại Singapore, Giang Tâm Đóa nhận được điện thoại của Phạm Uyển Viện từ Luân Đôn gọi tới.
'Đóa Đóa, cháu có rảnh không?'
Trong giọng nói của Phạm Uyển Viện không giấu được sự mệt mỏi và bất đắc dĩ.
'Sara, xảy ra chuyện gì vậy?' Giang Tâm Đóa liếc sang Lạc Tư đang lái xe, chắc không phải bà có chuyện chứ? Bằng không vì sao con trai bà lại không biết cho được?
'Chuyện này...cháu có thể đưa Bối Bối về Luân Đôn một chuyến không?'
'Cái gì?' Bảo cô đưa Bối Bối về Luân Đôn? Như vậy không tốt lắm thì phải? 'Dạo này cháu rất bận...'
'Không thể xin nhà trường cho nghỉ sao?'
'Cũng hơi khó. Với lại cháu còn mấy bản thảo chưa hoàn thành. Đợi sau này có cơ hội đi.' Cô chỉ đành mềm mỏng cự tuyệt. Mấy năm qua, Sara không chỉ một lần mời cô đến Luân Đôn nhưng cô luôn cảm thấy không cần thiết phải vậy.
'Haizz...' Đầu bên kia Phạm Uyển Viện thở dài một tiếng, 'Thôi, nếu như cháu không muốn, vậy cô cũng không miễn cưỡng.'
Trong giọng điệu của bà mang theo quá nhiều bất đắc dĩ khiến Giang Tâm Đóa nhịn không được bật hỏi, 'Sara, rốt cuộc là có chuyện gì?'
'Frank...' Phạm Uyển Viện vừa nhắc đến cái tên này thì khựng lại.
Hắn sao vậy? Nhớ đến vết thương của hắn, không biết giờ đã khỏi chưa, Giang Tâm Đóa vọt miệng định hỏi nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống được.
Cô mà hỏi như vậy, hình như là không hay lắm.
'Nó sắp không xong rồi, cháu có muốn đưa Bối Bối đến thăm nó một lần không?' Phạm Uyển Viện nặng nề nói.
'Cái gì?' Chiếc điện thoại trên tay Giang Tâm Đóa rơi thẳng xuống đất.
Sara nói cái gì? Hắn sắp không xong? Là ý gì? Sao lại có thể chứ?
Đầu óc Giang Tâm Đóa phút chốc trống rỗng.
'Đóa Đóa, xảy ra chuyện gì vậy?' Nãy giờ vẫn luôn để ý đến cô, Lạc Tư thấy thái độ của cô khác thường thì lo lắng hỏi. Nhưng trên đường cao tốc không được phép dừng xe, hắn chỉ đành giảm tốc đôi chút, 'Mẹ anh nói gì với em?'
Vừa nãy trong điện thoại, dường như mẹ hắn nói với cô về chuyện gì đó của Frank.
Lần trước cô bị Frank ép đưa đi, sau khi trở về cả người gầy đi một vòng lớn nhưng cô không chịu tiết lộ bất cứ điều gì. Giờ lại nhấc lên quan hệ với hắn, chắc chắn không phải chuyện gì tốt.
Nhưng Giang Tâm Đóa vẫn chìm đắm trong nỗi khiếp sợ, không cách nào trả lời hắn.
Lạc Tư một tay lái xe, tay kia ấn tai nghe bluetooth gọi cho mẹ mình, điện thoại rất nhanh đã gọi được, 'Mẹ, mẹ mới vừa nói gì với Đóa Đóa?'
Giọng hắn tràn đầy không vui.
'Lạc Tư, sao con lại đi với Đóa Đóa?' Cái thằng nhóc không hiểu chuyện này, Phạm Uyển Viện mắng thầm con trai mình.
Bà biết tâm tư của Lạc Tư cho nên mấy năm qua không hề tiết lộ một chút tin tức nào của Đóa Đóa cho con trai. Nào ngờ cuối cùng vẫn bị hắn biết được, càng không ngờ hơn là nó lại dám bỏ việc chạy tới Úc.
Ngu ngốc! Đóa Đóa là của Frank! Hắn chen chân vào làm gì chứ!?
'Mẹ kệ con vì sao lại đi với cô ấy. Có phải Frank bảo mẹ gọi điện cho Đóa Đóa không?'
'Hừ, chuyện hai vợ chồng nhà người ta, con xen vào làm gì? Không có gì thì cuốn gói về Luân Đôn ngay, mẹ giới thiệu vài con gái con nhà danh giá cho con, vừa xinh đẹp vừa có khí chất, được không?'
'Mẹ...mẹ để dành giới thiệu cho ba đi, bằng không thì giới thiệu cho Frank cũng được. Tóm lại là đừng gọi điện thoại quấy nhiễu Đóa Đóa nữa. Cứ như vậy.'
Nói rồi không đợi mẹ mình lên tiếng, Lạc Tư tiêu sái ngắt điện thoại.
'Lạc Tư, tôi muốn đi Luân Đôn một chuyến.' Giang Tâm Đóa đã hoàn hồn lại, nhìn sang Lạc Tư, người vừa ngắt điện thoại, nhẹ giọng nói.
'Cái gì? Em muốn đi Luân Đôn?' Lạc Tư lập tức đạp mạnh chân thắng, cũng may là xe chạy với tốc độ không quá nhanh bằng không nhất định sẽ trượt khỏi đường cao tốc.
Nhưng hành động đột ngột của hắn khiến Giang Tâm Đóa giật nảy mình, cô vỗ vỗ ngực trừng hắn, 'Anh có biết lái xe không đấy?'
'Em đừng nghe lời mẹ anh, rất có thể là mẹ gạt em đấy.' Lạc Tư biết mẹ đối với Frank tương đối thiên vị, thậm chí còn hơn cả đứa con trai ruột là hắn.
'Em vẫn muốn...đi xem thử.' Giang Tâm Đóa điềm tĩnh nói.
Nếu như là lúc trước Giang Tâm Đóa sẽ không dễ dàng bị khuất phục như vậy nhưng lần trước khi hắn ép cô cầm dao đâm vào người mình, cô đã nhận ra trên đời này không còn chuyện gì hắn không làm ra được.
Nếu như hắn thực sự xảy ra chuyện mà cô không đưa con gái đến nhìn mặt hắn một lần, cô nhất định sẽ hối hận cả đời.
Cho nên bất kể lần này đến Luân Đôn sẽ đối mặt những gì, cô vẫn muốn đưa Bối Bối đi.
Cho dù chỉ đơn giản là, làm tròn ước nguyện được gặp ba mình của Bối Bối cũng được.
Lạc Tư phiền não vò đầu, 'Thôi đành vậy, anh đi với em.'
'Không cần đâu. Anh mới vừa nhập học, như vậy không tốt.' Cô lại không phải con nít.
'Không có gì không tốt cả.' Lạc Tư nói một cách bình thản, 'Anh còn một số việc chưa bàn giao xong, thuận tiện về xử lý cũng tốt.'
Cho dù không có cũng phải tìm cớ!
***
Trong bữa cơm tối, Giang Tâm Đóa nói với mẹ và Giang Tịnh Nhã chuyện mình muốn đưa Bối Bối đi Luân Đôn.
Tất cả mọi người đều bởi vì câu nói của cô mà dừng lại động tác trên tay.
Bàn ăn trước giờ luôn rất ồn ào bỗng chốc yên tĩnh lại.Tất cả ánh mắt đều hướng về phía Giang Tâm Đóa.
'Sao vậy? Con không thể đưa Bối Bối đi chơi mấy ngày sao?' Giang Tâm Đóa buông đũa xuống, cực lực khiến cho giọng nói của mình được bình thường.
'Mẹ, con muốn đi Luân Đôn!' Ngược lại với mọi người, Bối Bối lại cực kỳ hào hứng, cô bé lớn như vậy rồi còn chưa một lần rời khỏi Melbourne, giờ mẹ đột nhiên nói muốn dẫn mình đi chơi, đương nhiên là muốn đi rồi. 'Có phải lần trước người bạn mời mẹ đi chơi giờ lại mời nữa không?' Giang Phẩm Huyên hào hứng hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.