Chương 212: Lần nữa động tâm (2)
Thịnh Hạ Thái Vi
13/10/2016
Sáng hôm sau, lúc Giang Tâm Đóa thức giấc thì hai đứa nhỏ cùng một người lớn nào đó đã không còn ở nhà.
Nghe Melina báo lại, Giang Phẩm Huyên thì theo anh mình đến trường tham quan còn Phạm Trọng Nam thì đã đến công ty.
Nhớ đến những chú cừu đáng yêu bị hắn ném xuống đất, cô chống tay gượng ngồi dậy xuống giường nhưng bóng một con cừu cũng không thấy đâu! Giang Tâm Đóa nhìn một vòng xung quanh, lúc nhìn thấy chúng đã được bày một cách chỉnh tề ở đầu giường, lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Đi đến gần Giang Tâm Đóa mới phát hiện Lisa của cô lại đang nằm lẫn lộn trong đó. Cô khuỵu chân xuống, đưa tay ôm lấy Lisa vào lòng, đưa mắt nhìn sang những chú cừu được làm hết sức tỉ mỉ và tinh xảo khác...
Những chuyện quá khứ, bất kể là vui vẻ hay đau khổ, vào thời khắc này đột nhiên trở nên bình đạm hẳn đi.
Duyên phận giữa người với người đôi khi thực sự rất kỳ diệu, vào lúc nào gặp được người nào, số mệnh sớm đã định sẵn.
Có loại duyên phận đến vội vàng nhưng đi cũng vội vàng, có loại duyên phận thì tưởng sớm đã kết thúc nhưng lại bằng một sự sắp đặt tình cờ nào đó mà lại sống dậy một cách thần kỳ.
Sau khi rời khỏi Phạm Trọng Nam, trước giờ cô chưa từng nghĩ sẽ quay về bên cạnh hắn.
Nhưng các con đã trở thành mối ràng buộc vĩnh viễn giữa họ khiến cô không thể nào cắt đứt hoàn toàn.
Hoặc là nói, sự ràng buộc bởi các con là một nguyên nhân, một nguyên nhân khác chính là...
Đã từng, hắn làm tổn thương cô, khiến cô đau lòng, oán hận, trách giận nhưng bất kể là cô đi ba xa, đi bao lâu, cô vẫn không trốn khỏi trái tim mình.
Đã từng, hắn lừa dối cô, những lý do mà hắn nói không đủ thuyết phục cô nhưng cô đã không còn muốn truy cứu nữa.
Bởi vì sự thực là, cô vẫn còn yêu hắn!
Nếu như không yêu, cô sẽ không ngốc đến nỗi chỉ bằng mấy câu đơn giản của Phạm Uyển Viện mà vội vội vàng vàng dẫn con gái sang đây; nếu như không yêu, cô sẽ không để mặc hắn hết lần này đến lần khác đối với cô muốn gì được nấy; nếu như không yêu, thì tốt biết mấy!
Thì ra, tình yêu thực sự không phải do lý trí khống chế!
Platon có nói: "Nếu như yêu, xin yêu đậm sâu, nếu từ bỏ, xin từ bỏ triệt để, đừng dây dưa, hại người hại mình."
Giữa cô với hắn, sớm đã không phải là dây dưa mà là sự tiến triển của một tình vợ chồng theo đúng nghĩa của nó.
Vào giờ phút này, cô không có cách nào lừa dối chính mình nữa.
Cô vẫn muốn ở bên cạnh hắn.
Không chỉ là vì các con mà là vì ý muốn mãnh liệt từ sâu trong nội tâm.
Nhưng, lần này cô không dự định đi theo con đường mà hắn sắp đặt sẵn.
Không phải hắn nói muốn theo đuổi cô sao? Vậy cứ để hắn theo đuổi thử xem!
Dù sao lúc đầu họ kết hôn là đốt giai đoạn, giờ bắt đầu lại từ đầu cũng tốt! Hưởng thụ một chút cảm giác có người theo đuổi xem ra cũng không tệ!
Hơn nữa, dường như hắn cũng đã bắt đầu hiểu được quan tâm, lấy lòng người khác, đống cừu nhồi bông này không phải là minh chứng tốt nhất sao? Rất đơn giản, rất tầm thường nhưng lại dễ dàng khiến người ta rung động.
Vậy lần này, liệu họ sẽ có một kết cục khác không?
Nước mắt cô bỗng dưng trượt xuống...
Phạm Trọng Nam, em muốn lại thử một lần!
Anh sẽ không khiến em thất vọng, phải không?
***
Liên tục hai đêm bị người giằng co, cho dù thân thể có tốt đến mấy cũng ăn không tiêu, thế là kế hoạch đi đến trường thăm Phạm Tuyết Chân rốt cuộc phá sản.
Giang Tâm Đóa nằm lì ở nhà suốt một ngày nghỉ ngơi, ba giờ chiều, lúc còn đang nằm trên chiếc giường êm ái ngủ lấy sức thì lại nhận được điện thoại của Phạm Trọng Nam.
'Sao vậy? Không khỏe sao?'
Nghe giọng nói yếu ớt vô lực của cô, mày hắn không khỏi nhăn lại.
'Ừ, mệt...' Khi đã làm rõ bản thân muốn gì, bản năng phòng ngự của cô cũng cởi bỏ, ngay cả giọng điệu cũng mang theo một ý làm nũng rõ ràng.
'Mệt thì nghỉ ngơi cho khỏe, đợi lát nữa anh đi đón các con tan học về nhà, được không?' Cách năm năm mới được nghe lại cô làm nũng với mình, cả người hắn như bay bổng, ngay cả giọng nói cũng trở nên nhu hòa hơn nhiều.
Cô gái của hắn, rốt cuộc cũng chịu tha thứ cho hắn, phải không?
Nghe hắn nói muốn đến trường đón con, Giang Tâm Đóa tỉnh táo hẳn lên, 'Em cũng muốn đi.'
Nhờ vào quan hệ của một người cha rất có năng lực nào đó, hôm nay Bối Bối có thể đến trường dự giờ suốt cả ngày, buổi sáng không đưa được hai con đến trường, nếu như họ cùng đến trường đón hai đứa nhỏ, chắc chắn chúng sẽ rất vui!
Nghĩ đến đây, người đang vốn không còn chút sức nằm trên giường chợt tràn đầy tinh lực ngồi bật dậy.
'Không phải nói là mệt sao? Anh đi là được rồi.'
'Chúng ta cùng đi.' Cô kiên trì.
Bởi vì câu "chúng ta cùng đi" đó của cô mà nửa câu cự tuyệt hắn cũng nói không nên lời.
'Được. Vậy anh về đón em. Đợi anh.'
Ngắt điện thoại, cũng mặc kệ trên tay còn bao nhiêu văn kiện khẩn cấp cần hắn ký, đại boss rất tùy hứng ném hết sang một bên, trở về đón bà xã, sau đó đến trường đón con mới là quan trọng nhất!
Người đàn ông trước giờ xem công việc như tính mệnh hôm nay ngay cả kế hoạch đầu tư trị giá cả tỷ đều không quan trọng bằng vợ và các con.
Lúc Phạm Trọng Nam về nhà, Giang Tâm Đóa đã thay xong quần áo đứng ở cửa lớn chống dù chờ.
'Không phải bảo em ở nhà đợi sao? Chạy ra đây làm gì, coi chừng dầm mưa.' Hắn xuống xe đón lấy cây dù trong tay cô, giọng nói pha chút quở trách.
'Có ngấm mưa đâu.' Để cô bước vào trước rồi hắn cũng ngồi vào, xe rất nhanh chạy về hướng trường học.
'Xem em kìa, tay lạnh như vậy, lần sau đừng đứng ở ngoài chờ nữa, có nghe không?' Ôm thân thể mảnh khảnh kia vào lòng, cầm bàn tay lạnh buốt của cô ấp vào tay mình, hắn nghiêm giọng dặn dò.
Rõ ràng chỉ là một câu quan tâm rất bình thường nhưng không biết vì sao, nghe vào tai Giang Tâm Đóa lại cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Ngượng cái gì chứ! Hai đứa con đều lớn như vậy rồi...
Nhưng mà...nhưng mà...cô lại thấy mặt mình nóng lên một cách kỳ lạ...
'Sao mặt lại đỏ như vậy? Có phải là nhiễm lạnh phát sốt rồi không?' Phạm Trọng Nam cúi xuống nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, lo lắng hỏi.
Nhưng hắn sờ lên trán cô vẫn thấy mát lạnh kia mà!
'Đóa Đóa, có phải có chỗ nào không khỏe không?'
'Không có. Chắc là trong xe nóng quá thôi.' Cô rút tay khỏi tay hắn, nói một cách không được tự nhiên.
'Trong xe không có mở máy sưởi.' Hắn chỉnh lại.
'Em không có sao. Thật mà. Đừng hỏi nữa.'
'Thật sự không sao?' Hắn hỏi lại bằng giọng không xác định.
'Không sao.' Có cần em thề không?
'Không sao thì tốt rồi.' Lời vừa dứt thì người nào đó trực tiếp kéo cô vào lòng, 'Cho anh hôn một cái.'
Phạm tiên sinh quả nhiên là người làm ăn, một giây một phút cũng không muốn lãng phí, cho dù là trên đường đi đón con cũng không quên cùng bà xã triền miên một hồi.
Khụ khụ khụ, vẫn còn là bà xã "đang theo đuổi".
***
Đối với cậu bé Phạm Dật Triển lần đầu tiên có cả cha và mẹ đến đón mà nói, hôm nay thực sự là một ngày đáng để ăn mừng, còn đối với Giang Phẩm Huyên lần đầu tiên đến trường của anh đã bị không khí ở đây mê hoặc thì không ngừng lên tiếng đòi ở lại Luân Đôn đi học với anh trai.
Để ăn mừng ngày đáng nhớ này, hai đứa nhỏ đồng loạt đòi phải ra ngoài ăn.
'Chúng ta đi ăn McDonalds, được không?' Giang Phẩm Huyên đề nghị.
'Ba, được không?' Từ nhỏ đến lớn Phạm Dật Triển đều chưa từng đi qua những nơi bán fastfood như McDonalds cho nên rất tò mò.
Phạm Trọng Nam nhìn vẻ háo hức của hai đứa nhỏ, không nói tiếng nào mà dời mắt sang mẹ của chúng. Cá nhân hắn không phải rất tán thành cho những đứa trẻ đang trưởng thành ăn những thứ không có dinh dưỡng mà chuyên gia cho rằng "rác" kia. Nhưng những thứ đó vẫn luôn có sức hấp dẫn khó cưỡng đối với tất cả những đứa trẻ trên thế giới.
Ở Melbourne, Giang Tâm Đóa cũng không thường dẫn con gái đi ăn nhưng so với hai cha con chưa từng bước chân vào những nơi như thế mà nói thì coi như quen thuộc hơn hẳn.
Thi thoảng đi một lần cũng không sao.
'Muốn ăn lắm sao?' Cô cười hỏi.
'Cũng không phải rất muốn nhưng anh nói chưa từng đi nên con muốn dẫn anh đi.'
'Tiểu Dật, con muốn thử sao?'
Phạm Dật Triển khẽ gật đầu.
'Vậy chúng ta đi McDonalds đi.' Giang Tâm Đóa nhìn người đàn ông không nói tiếng nào bên cạnh.
'Ừ.' Hắn đưa tay ấn vào micro nói chuyện với tài xế, 'Ngừng ở một nhà hàng McDonalds gần đây nhất.'
Tài xế nghe chủ mình nói vậy, bàn tay đặt trên vô lăng chợt cứng lại, cứ tưởng mình nghe nhầm.
'McDonalds?' Ông nghi hoặc hỏi lại.
'Đúng vậy.' Trả lời ngắn gọn rồi hắn tắt micro.
Thế là, xe bắt đầu chuyển hướng đi về phía một nhà hàng McDonalds gần đó nhất.
Không hề chú ý đến một chiếc xe đậu cách trường học không xa cũng bắt đầu nổ máy chạy đi.
'Mẹ, thì ra họ thực sự có hai đứa con!' Trong xe, một cô gái dùng một tấm mạng che mặt nói một cách khẳng định.
'Ừ. Xem ra năm đó Phạm lão gia cũng bị họ gạt.' Tạ Lệ Á nắm chặt vô lăng, nghiến răng nói.
'Mẹ, tại sao Phạm Trọng Nam còn quay về tìm cô ta? Không phải anh ta đã thấy bằng chứng Giang Tâm Đóa phản bội mình rồi sao? Tại sao không hận, không bỏ cô ta? Tại sao chứ?'
Giọng Giang Tịnh Văn tràn đầy hận ý và bất mãn.
Cô thật sự hận, rất hận Giang Tâm Đóa!
Nghe Melina báo lại, Giang Phẩm Huyên thì theo anh mình đến trường tham quan còn Phạm Trọng Nam thì đã đến công ty.
Nhớ đến những chú cừu đáng yêu bị hắn ném xuống đất, cô chống tay gượng ngồi dậy xuống giường nhưng bóng một con cừu cũng không thấy đâu! Giang Tâm Đóa nhìn một vòng xung quanh, lúc nhìn thấy chúng đã được bày một cách chỉnh tề ở đầu giường, lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Đi đến gần Giang Tâm Đóa mới phát hiện Lisa của cô lại đang nằm lẫn lộn trong đó. Cô khuỵu chân xuống, đưa tay ôm lấy Lisa vào lòng, đưa mắt nhìn sang những chú cừu được làm hết sức tỉ mỉ và tinh xảo khác...
Những chuyện quá khứ, bất kể là vui vẻ hay đau khổ, vào thời khắc này đột nhiên trở nên bình đạm hẳn đi.
Duyên phận giữa người với người đôi khi thực sự rất kỳ diệu, vào lúc nào gặp được người nào, số mệnh sớm đã định sẵn.
Có loại duyên phận đến vội vàng nhưng đi cũng vội vàng, có loại duyên phận thì tưởng sớm đã kết thúc nhưng lại bằng một sự sắp đặt tình cờ nào đó mà lại sống dậy một cách thần kỳ.
Sau khi rời khỏi Phạm Trọng Nam, trước giờ cô chưa từng nghĩ sẽ quay về bên cạnh hắn.
Nhưng các con đã trở thành mối ràng buộc vĩnh viễn giữa họ khiến cô không thể nào cắt đứt hoàn toàn.
Hoặc là nói, sự ràng buộc bởi các con là một nguyên nhân, một nguyên nhân khác chính là...
Đã từng, hắn làm tổn thương cô, khiến cô đau lòng, oán hận, trách giận nhưng bất kể là cô đi ba xa, đi bao lâu, cô vẫn không trốn khỏi trái tim mình.
Đã từng, hắn lừa dối cô, những lý do mà hắn nói không đủ thuyết phục cô nhưng cô đã không còn muốn truy cứu nữa.
Bởi vì sự thực là, cô vẫn còn yêu hắn!
Nếu như không yêu, cô sẽ không ngốc đến nỗi chỉ bằng mấy câu đơn giản của Phạm Uyển Viện mà vội vội vàng vàng dẫn con gái sang đây; nếu như không yêu, cô sẽ không để mặc hắn hết lần này đến lần khác đối với cô muốn gì được nấy; nếu như không yêu, thì tốt biết mấy!
Thì ra, tình yêu thực sự không phải do lý trí khống chế!
Platon có nói: "Nếu như yêu, xin yêu đậm sâu, nếu từ bỏ, xin từ bỏ triệt để, đừng dây dưa, hại người hại mình."
Giữa cô với hắn, sớm đã không phải là dây dưa mà là sự tiến triển của một tình vợ chồng theo đúng nghĩa của nó.
Vào giờ phút này, cô không có cách nào lừa dối chính mình nữa.
Cô vẫn muốn ở bên cạnh hắn.
Không chỉ là vì các con mà là vì ý muốn mãnh liệt từ sâu trong nội tâm.
Nhưng, lần này cô không dự định đi theo con đường mà hắn sắp đặt sẵn.
Không phải hắn nói muốn theo đuổi cô sao? Vậy cứ để hắn theo đuổi thử xem!
Dù sao lúc đầu họ kết hôn là đốt giai đoạn, giờ bắt đầu lại từ đầu cũng tốt! Hưởng thụ một chút cảm giác có người theo đuổi xem ra cũng không tệ!
Hơn nữa, dường như hắn cũng đã bắt đầu hiểu được quan tâm, lấy lòng người khác, đống cừu nhồi bông này không phải là minh chứng tốt nhất sao? Rất đơn giản, rất tầm thường nhưng lại dễ dàng khiến người ta rung động.
Vậy lần này, liệu họ sẽ có một kết cục khác không?
Nước mắt cô bỗng dưng trượt xuống...
Phạm Trọng Nam, em muốn lại thử một lần!
Anh sẽ không khiến em thất vọng, phải không?
***
Liên tục hai đêm bị người giằng co, cho dù thân thể có tốt đến mấy cũng ăn không tiêu, thế là kế hoạch đi đến trường thăm Phạm Tuyết Chân rốt cuộc phá sản.
Giang Tâm Đóa nằm lì ở nhà suốt một ngày nghỉ ngơi, ba giờ chiều, lúc còn đang nằm trên chiếc giường êm ái ngủ lấy sức thì lại nhận được điện thoại của Phạm Trọng Nam.
'Sao vậy? Không khỏe sao?'
Nghe giọng nói yếu ớt vô lực của cô, mày hắn không khỏi nhăn lại.
'Ừ, mệt...' Khi đã làm rõ bản thân muốn gì, bản năng phòng ngự của cô cũng cởi bỏ, ngay cả giọng điệu cũng mang theo một ý làm nũng rõ ràng.
'Mệt thì nghỉ ngơi cho khỏe, đợi lát nữa anh đi đón các con tan học về nhà, được không?' Cách năm năm mới được nghe lại cô làm nũng với mình, cả người hắn như bay bổng, ngay cả giọng nói cũng trở nên nhu hòa hơn nhiều.
Cô gái của hắn, rốt cuộc cũng chịu tha thứ cho hắn, phải không?
Nghe hắn nói muốn đến trường đón con, Giang Tâm Đóa tỉnh táo hẳn lên, 'Em cũng muốn đi.'
Nhờ vào quan hệ của một người cha rất có năng lực nào đó, hôm nay Bối Bối có thể đến trường dự giờ suốt cả ngày, buổi sáng không đưa được hai con đến trường, nếu như họ cùng đến trường đón hai đứa nhỏ, chắc chắn chúng sẽ rất vui!
Nghĩ đến đây, người đang vốn không còn chút sức nằm trên giường chợt tràn đầy tinh lực ngồi bật dậy.
'Không phải nói là mệt sao? Anh đi là được rồi.'
'Chúng ta cùng đi.' Cô kiên trì.
Bởi vì câu "chúng ta cùng đi" đó của cô mà nửa câu cự tuyệt hắn cũng nói không nên lời.
'Được. Vậy anh về đón em. Đợi anh.'
Ngắt điện thoại, cũng mặc kệ trên tay còn bao nhiêu văn kiện khẩn cấp cần hắn ký, đại boss rất tùy hứng ném hết sang một bên, trở về đón bà xã, sau đó đến trường đón con mới là quan trọng nhất!
Người đàn ông trước giờ xem công việc như tính mệnh hôm nay ngay cả kế hoạch đầu tư trị giá cả tỷ đều không quan trọng bằng vợ và các con.
Lúc Phạm Trọng Nam về nhà, Giang Tâm Đóa đã thay xong quần áo đứng ở cửa lớn chống dù chờ.
'Không phải bảo em ở nhà đợi sao? Chạy ra đây làm gì, coi chừng dầm mưa.' Hắn xuống xe đón lấy cây dù trong tay cô, giọng nói pha chút quở trách.
'Có ngấm mưa đâu.' Để cô bước vào trước rồi hắn cũng ngồi vào, xe rất nhanh chạy về hướng trường học.
'Xem em kìa, tay lạnh như vậy, lần sau đừng đứng ở ngoài chờ nữa, có nghe không?' Ôm thân thể mảnh khảnh kia vào lòng, cầm bàn tay lạnh buốt của cô ấp vào tay mình, hắn nghiêm giọng dặn dò.
Rõ ràng chỉ là một câu quan tâm rất bình thường nhưng không biết vì sao, nghe vào tai Giang Tâm Đóa lại cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Ngượng cái gì chứ! Hai đứa con đều lớn như vậy rồi...
Nhưng mà...nhưng mà...cô lại thấy mặt mình nóng lên một cách kỳ lạ...
'Sao mặt lại đỏ như vậy? Có phải là nhiễm lạnh phát sốt rồi không?' Phạm Trọng Nam cúi xuống nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, lo lắng hỏi.
Nhưng hắn sờ lên trán cô vẫn thấy mát lạnh kia mà!
'Đóa Đóa, có phải có chỗ nào không khỏe không?'
'Không có. Chắc là trong xe nóng quá thôi.' Cô rút tay khỏi tay hắn, nói một cách không được tự nhiên.
'Trong xe không có mở máy sưởi.' Hắn chỉnh lại.
'Em không có sao. Thật mà. Đừng hỏi nữa.'
'Thật sự không sao?' Hắn hỏi lại bằng giọng không xác định.
'Không sao.' Có cần em thề không?
'Không sao thì tốt rồi.' Lời vừa dứt thì người nào đó trực tiếp kéo cô vào lòng, 'Cho anh hôn một cái.'
Phạm tiên sinh quả nhiên là người làm ăn, một giây một phút cũng không muốn lãng phí, cho dù là trên đường đi đón con cũng không quên cùng bà xã triền miên một hồi.
Khụ khụ khụ, vẫn còn là bà xã "đang theo đuổi".
***
Đối với cậu bé Phạm Dật Triển lần đầu tiên có cả cha và mẹ đến đón mà nói, hôm nay thực sự là một ngày đáng để ăn mừng, còn đối với Giang Phẩm Huyên lần đầu tiên đến trường của anh đã bị không khí ở đây mê hoặc thì không ngừng lên tiếng đòi ở lại Luân Đôn đi học với anh trai.
Để ăn mừng ngày đáng nhớ này, hai đứa nhỏ đồng loạt đòi phải ra ngoài ăn.
'Chúng ta đi ăn McDonalds, được không?' Giang Phẩm Huyên đề nghị.
'Ba, được không?' Từ nhỏ đến lớn Phạm Dật Triển đều chưa từng đi qua những nơi bán fastfood như McDonalds cho nên rất tò mò.
Phạm Trọng Nam nhìn vẻ háo hức của hai đứa nhỏ, không nói tiếng nào mà dời mắt sang mẹ của chúng. Cá nhân hắn không phải rất tán thành cho những đứa trẻ đang trưởng thành ăn những thứ không có dinh dưỡng mà chuyên gia cho rằng "rác" kia. Nhưng những thứ đó vẫn luôn có sức hấp dẫn khó cưỡng đối với tất cả những đứa trẻ trên thế giới.
Ở Melbourne, Giang Tâm Đóa cũng không thường dẫn con gái đi ăn nhưng so với hai cha con chưa từng bước chân vào những nơi như thế mà nói thì coi như quen thuộc hơn hẳn.
Thi thoảng đi một lần cũng không sao.
'Muốn ăn lắm sao?' Cô cười hỏi.
'Cũng không phải rất muốn nhưng anh nói chưa từng đi nên con muốn dẫn anh đi.'
'Tiểu Dật, con muốn thử sao?'
Phạm Dật Triển khẽ gật đầu.
'Vậy chúng ta đi McDonalds đi.' Giang Tâm Đóa nhìn người đàn ông không nói tiếng nào bên cạnh.
'Ừ.' Hắn đưa tay ấn vào micro nói chuyện với tài xế, 'Ngừng ở một nhà hàng McDonalds gần đây nhất.'
Tài xế nghe chủ mình nói vậy, bàn tay đặt trên vô lăng chợt cứng lại, cứ tưởng mình nghe nhầm.
'McDonalds?' Ông nghi hoặc hỏi lại.
'Đúng vậy.' Trả lời ngắn gọn rồi hắn tắt micro.
Thế là, xe bắt đầu chuyển hướng đi về phía một nhà hàng McDonalds gần đó nhất.
Không hề chú ý đến một chiếc xe đậu cách trường học không xa cũng bắt đầu nổ máy chạy đi.
'Mẹ, thì ra họ thực sự có hai đứa con!' Trong xe, một cô gái dùng một tấm mạng che mặt nói một cách khẳng định.
'Ừ. Xem ra năm đó Phạm lão gia cũng bị họ gạt.' Tạ Lệ Á nắm chặt vô lăng, nghiến răng nói.
'Mẹ, tại sao Phạm Trọng Nam còn quay về tìm cô ta? Không phải anh ta đã thấy bằng chứng Giang Tâm Đóa phản bội mình rồi sao? Tại sao không hận, không bỏ cô ta? Tại sao chứ?'
Giọng Giang Tịnh Văn tràn đầy hận ý và bất mãn.
Cô thật sự hận, rất hận Giang Tâm Đóa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.