Chương 408: Lựa chọn (2)
Thịnh Hạ Thái Vi
25/10/2016
Chương 04: Lựa chọn (2)
Sở Tư Nhan cắn chặt răng, đau xót không ngừng hỏi ông trời đang giận dữ đổ mưa kia nhưng mà, ngoại trừ tiếng mưa tí tách không ngừng kia, không có ai có thể trả lời cô.
Trong cơn mưa tầm tã, những bước chân loạng choạng của cô cũng bị ngập trong nước, ngay chính lúc Sở Tư Nhan không hề lưu ý đó, mối nguy hiểm đã từ phía sau ập đến...
'Sở Tư Nhan, mày đứng lại đó cho tao!Đứng lại đó! Bằng không bắt được mày tao nhất định đập gãy chân mày!'
Giọng đàn ông thô lỗ xuyên qua màn mưa đánh thẳng vào màn nhĩ cô khiến cô trong nháy mắt tâm thần hoảng hốt, thật sự không ngờ là người đàn ông kia lại đuổi đến nhanh như vậy...
Sở Tư Nhan vừa chạy vừa cởi đôi dép lê trên chân ra, chân trần liều mạng chạy. Vì để trốn khỏi sự truy đuổi của người phía sau, cô lách mình qua một hàng cây vành đai bên vệ đường, khi cô vừa mới chui vào thì người phía sau giống như thề nhất định không bỏ qua cho cô, cũng đuổi sát ở phía sau, chỉ có điều ông không chui vào mà nhấc chân nhảy qua.
Bàn chân nhỏ của cô đã bắt đầu bị cọ rách da, tươm máu nhưng Sở Tư Nhan vẫn chạy trối chết về phía trước, tầm mắt càng lúc càng bị nước mưa làm cho mơ hồ, cô chỉ đành lung tung quệt nước mưa trên mặt, ánh đèn đường vàng nhạt chiếu vào gương mặt tái nhợt của cô, dù cho tràn đầy sợ hãi thì vẫn không che lấp được nét thanh tú diễm lệ...
Chỉ một giây sau, "choang" một tiếng! Lúc cô đang định ngoặt vào một con đường khác, bởi vì tầm mắt mơ hồ mà đụng vào một cây cột đèn đường...
Cú đụng này khiến Sở Tư Nhan rốt cuộc vẫn không trốn được tên ác ma đang đuổi sít sao phía sau. Chẳng lẽ...chẳng lẽ thực sự cuộc đời mình phải hủy trong tay tên cầm thú này sao? Thật đáng sợ! Thật đáng buồn!
Người đàn ông bổ nhào đến, đẩy Sở Tư Nhan ngã nhào trên mặt đất, vung tay, một cái tát tai không chút thương tiếc đánh thẳng vào mặt cô, đánh đến cô đầu váng mắt hoa, lỗ tai không ngừng vang lên những tiếng ong ong.
'Chết tiệt, xem mày còn dám chạy nữa không?' Lại một cái tát nữa vung đến.
'Tại sao lại không chạy?' Ánh mắt Sở Tư Nhan đã tan rã không còn chút tiêu cự nhưng miệng vẫn không nhận thua, 'Ông còn dám làm bậy với tôi, tôi nhất định sẽ báo cảnh sát!'
'Có bản lãnh mày đi báo cảnh sát thử xem, xem ai dám giải quyết cho mày?' Lại một cái tát nữa đánh đến, mặt Sở Tư Nhan đã bị đánh đến sưng phồng lên, đau đớn khó nhịn cộng thêm cái đau lúc nãy đụng phải cột đèn nhưng vẫn không thể so được với nỗi đau trong lòng lúc này.
Tại sao không đến cứu cô? Mẹ đâu? Tại sao nhắm mắt làm ngơ mặc kệ cho người đàn ông kia bức hiếp cô? Tại sao chứ?
Cô muốn lớn tiếng kêu cứu nhưng biết làm vậy cũng chỉ là công dã tràng, nơi đây là khu nhà dành cho giới siêu giàu ở ngoại ô vắng lặng, ngay cả đường đi cũng là đường tư nhân do nhà họ Đường bỏ tiền ra làm, cho dù cô có gọi đến rách cổ họng cũng chẳng có ai đến cứu...
Lúc nỗi tuyệt vọng vô cùng vô tận bủa vây lấy Sở Tư Nhan thì đột nhiên, một luồng ánh sáng cực mạnh xuyên qua màn đêm, xuyên qua màn mưa chiếu về phía cô...
Có người lái xe qua đây!
Nhận thức này mang đến cho Sở Tư Nhan một tia hy vọng rồi như có một sức mạnh tiềm tàng trong cơ thể trợ giúp, cô lần nữa đẩy người đàn ông đang áp trên người mình ra, tránh thoát khỏi sự kìm chế của ông ta mà chạy thẳng về phía chiếc xe đang chạy đến kia.
'Cứu tôi! Cứu tôi!' Sở Tư Nhan khàn giọng gọi, dùng hết sức lực còn lại trong người không ngừng gọi lớn, thậm chí không nghĩ đến, cách một lớp kiếng xe, người ngồi trong xe có muốn, có đủ năng lực, có đủ can đảm để cứu mình hay không?
Thời gian trong khoảnh khắc đó như đông lại, trái tim Sở Tư Nhan cũng thắt lại, không biết hiện giờ ở trước mặt cô đây, là một con đường sống hay lại là một minh chứng cho thấy cô sẽ thất bại trước số phận?
Mấy giây mà dài giống như là cả một đời, cửa kiếng xe chậm rãi hạ xuống, Sở Tư Nhan không chút suy nghĩ vội nhào về phía tài xế, vô lực quỳ xuống.
'Cứu tôi, cầu xin anh, cứu tôi...' Sở Tư Nhan run rẩy cầu xin người đàn ông bởi vì trong xe quá tối mà không nhìn thấy rõ mặt kia, cô chỉ nhìn thấy được một đôi mắt sâu thẳm như đầm nước không thấy đáy, bình đạm không lộ ra một chút cảm xúc nào của chủ nhân chiếc xe.
Đường Nhĩ Ngôn bình thản ngồi trong xe, nương theo ánh đèn đường vàng vọt từ trên cao nhìn xuống cô gái đang quỳ trên mặt đất, khóe mắt đồng thời quét đến Đường Mân cả người đang đứng cứng ngắc một bên.
Chỉ một cái liếc mắt, không cần nhiều lời giải thích hắn đã biết tình huống trước mắt là như thế nào. Ông nội không có ở nhà, ông ta đúng là chuyện gì cũng dám làm.
'Thật là phiền phức.' Đường Nhĩ Ngôn nhàn nhã mà ung dung lên tiếng, vẻ mặt giống như đang bàn về thời tiết vậy, lạnh mạc mà điềm nhiên, giống như chuyện không hề liên quan đến mình vậy. Cửa xe chậm rãi đóng lại...
Đường Nhĩ Ngôn hắn ghét nhất là phiền phức.
'Đừng! Đừng! Tôi cầu xin anh, cứu tôi!' Sở Tư Nhan nhìn cửa xe chậm rãi kéo lên, lòng cô cũng thắt lại theo, bàn tay nhỏ vội vàng chen vào khe hở nắm chặt lấy bàn tay đang giữ vô lăng. Nhiệt độ lạnh băng truyền qua tay Đường Nhĩ Ngôn khiến đôi mắt thâm thúy hơi nheo lại.
Trong một đêm mưa giữa hè thế này, không nên có thân nhiệt lạnh như băng thế này mới đúng chứ? Mà đôi mắt trong suốt lúc này tràn ngập sợ hãi lẫn hy vọng kia, giống như hắn chính là cây cỏ cứu mạng duy nhất của cô, là cứu tinh mà Thượng đế gửi xuống cho cô...
Con người của Đường Nhĩ Ngôn trước giờ vốn không thích phiền phức, cũng không phải người thích quản chuyện của người khác, hắn là một thương nhân, trong mắt chỉ có ích lợi, được mất, trước giờ cũng không phải thánh nhân tùy tiện đi cứu giúp một ai cho nên...
'Nếu như nói, cái mà tôi muốn cũng giống như người đàn ông kia, vậy cô cũng muốn tôi cứu sao?' Đường Nhĩ Ngôn lần nữa hạ kiếng xe xuống, hơi ngoảnh đầu sang mặt ép sát đến gương mặt trắng như tuyết đã mất đi độ ấm của Sở Tư Nhan, điềm nhiên hỏi.
Cả người cô đã bị nước mưa làm cho ướt sũng, mái tóc dài ướt nước rối tung xõa ở sau lưng, vài sợi tóc dính ở gò má khiến cô thoạt nhìn chật vật không chịu nổi nhưng vẫn quật cường nhìn hắn.
Trong đêm mưa mùa hạ oi ả mà ẩm ướt này, nhìn quần áo đơn bạc đã bị mưa làm cho ướt sũng của cô, thân hình thiếu nữ vẫn còn chưa phát dục đầy đủ gần như lộ ra hết trước mắt hắn, đôi gò ngực thiếu nữ phập phồng theo từng hơi thở của cô khiến người đối diện bỗng dưng sinh ra một cảm giác khô nóng.
Tình cảnh này, rất nhiều năm sau Đường Nhĩ Ngôn tưởng rằng mình đã quên mất nhưng mỗi khi ngẫu nhiên nhớ lại nó vẫn hiện ra trong đầu hắn một cách rõ ràng, rõ ràng đến đáng sợ.
Sở Tư Nhan không khống chế nổi toàn thân phát run, lúc này cô đã nhìn rõ mặt người trong xe, anh ta có gương mặt đẹp trai nhất mà cô từng được gặp, đôi mắt đen thẳm thâm thúy, sóng mũi cao thẳng, đôi môi mỏng với những đường nét rõ ràng, chiếc cằm cương nghị râu đã bắt đầu hơi nhô ra nhưng không hề có vẻ lôi thôi mà chỉ càng làm tăng thêm khí thế cường hãn nơi anh ta.
Nhưng anh ta lại nói, cái anh ta muốn cũng giống như người đàn ông kia...
'Cho? Hay là không cho?' Đường Nhĩ Ngôn vừa lên tiếng đã mang theo một khí thế cường hãn khiến người đối diên vô hình trung khuất phục.
Sở Tư Nhan nhịn không được toàn thân lại run lên. Người đàn ông này vừa ném cho cô một nan đề. Không cho, tương lai của cô chắc chắn sẽ bị hủy trong tay lão cầm thú kia; cho đi, tương lai của cô có thể khá hơn sao, hay lại càng thêm bết bát?
Sở Tư Nhan cắn chặt răng, đau xót không ngừng hỏi ông trời đang giận dữ đổ mưa kia nhưng mà, ngoại trừ tiếng mưa tí tách không ngừng kia, không có ai có thể trả lời cô.
Trong cơn mưa tầm tã, những bước chân loạng choạng của cô cũng bị ngập trong nước, ngay chính lúc Sở Tư Nhan không hề lưu ý đó, mối nguy hiểm đã từ phía sau ập đến...
'Sở Tư Nhan, mày đứng lại đó cho tao!Đứng lại đó! Bằng không bắt được mày tao nhất định đập gãy chân mày!'
Giọng đàn ông thô lỗ xuyên qua màn mưa đánh thẳng vào màn nhĩ cô khiến cô trong nháy mắt tâm thần hoảng hốt, thật sự không ngờ là người đàn ông kia lại đuổi đến nhanh như vậy...
Sở Tư Nhan vừa chạy vừa cởi đôi dép lê trên chân ra, chân trần liều mạng chạy. Vì để trốn khỏi sự truy đuổi của người phía sau, cô lách mình qua một hàng cây vành đai bên vệ đường, khi cô vừa mới chui vào thì người phía sau giống như thề nhất định không bỏ qua cho cô, cũng đuổi sát ở phía sau, chỉ có điều ông không chui vào mà nhấc chân nhảy qua.
Bàn chân nhỏ của cô đã bắt đầu bị cọ rách da, tươm máu nhưng Sở Tư Nhan vẫn chạy trối chết về phía trước, tầm mắt càng lúc càng bị nước mưa làm cho mơ hồ, cô chỉ đành lung tung quệt nước mưa trên mặt, ánh đèn đường vàng nhạt chiếu vào gương mặt tái nhợt của cô, dù cho tràn đầy sợ hãi thì vẫn không che lấp được nét thanh tú diễm lệ...
Chỉ một giây sau, "choang" một tiếng! Lúc cô đang định ngoặt vào một con đường khác, bởi vì tầm mắt mơ hồ mà đụng vào một cây cột đèn đường...
Cú đụng này khiến Sở Tư Nhan rốt cuộc vẫn không trốn được tên ác ma đang đuổi sít sao phía sau. Chẳng lẽ...chẳng lẽ thực sự cuộc đời mình phải hủy trong tay tên cầm thú này sao? Thật đáng sợ! Thật đáng buồn!
Người đàn ông bổ nhào đến, đẩy Sở Tư Nhan ngã nhào trên mặt đất, vung tay, một cái tát tai không chút thương tiếc đánh thẳng vào mặt cô, đánh đến cô đầu váng mắt hoa, lỗ tai không ngừng vang lên những tiếng ong ong.
'Chết tiệt, xem mày còn dám chạy nữa không?' Lại một cái tát nữa vung đến.
'Tại sao lại không chạy?' Ánh mắt Sở Tư Nhan đã tan rã không còn chút tiêu cự nhưng miệng vẫn không nhận thua, 'Ông còn dám làm bậy với tôi, tôi nhất định sẽ báo cảnh sát!'
'Có bản lãnh mày đi báo cảnh sát thử xem, xem ai dám giải quyết cho mày?' Lại một cái tát nữa đánh đến, mặt Sở Tư Nhan đã bị đánh đến sưng phồng lên, đau đớn khó nhịn cộng thêm cái đau lúc nãy đụng phải cột đèn nhưng vẫn không thể so được với nỗi đau trong lòng lúc này.
Tại sao không đến cứu cô? Mẹ đâu? Tại sao nhắm mắt làm ngơ mặc kệ cho người đàn ông kia bức hiếp cô? Tại sao chứ?
Cô muốn lớn tiếng kêu cứu nhưng biết làm vậy cũng chỉ là công dã tràng, nơi đây là khu nhà dành cho giới siêu giàu ở ngoại ô vắng lặng, ngay cả đường đi cũng là đường tư nhân do nhà họ Đường bỏ tiền ra làm, cho dù cô có gọi đến rách cổ họng cũng chẳng có ai đến cứu...
Lúc nỗi tuyệt vọng vô cùng vô tận bủa vây lấy Sở Tư Nhan thì đột nhiên, một luồng ánh sáng cực mạnh xuyên qua màn đêm, xuyên qua màn mưa chiếu về phía cô...
Có người lái xe qua đây!
Nhận thức này mang đến cho Sở Tư Nhan một tia hy vọng rồi như có một sức mạnh tiềm tàng trong cơ thể trợ giúp, cô lần nữa đẩy người đàn ông đang áp trên người mình ra, tránh thoát khỏi sự kìm chế của ông ta mà chạy thẳng về phía chiếc xe đang chạy đến kia.
'Cứu tôi! Cứu tôi!' Sở Tư Nhan khàn giọng gọi, dùng hết sức lực còn lại trong người không ngừng gọi lớn, thậm chí không nghĩ đến, cách một lớp kiếng xe, người ngồi trong xe có muốn, có đủ năng lực, có đủ can đảm để cứu mình hay không?
Thời gian trong khoảnh khắc đó như đông lại, trái tim Sở Tư Nhan cũng thắt lại, không biết hiện giờ ở trước mặt cô đây, là một con đường sống hay lại là một minh chứng cho thấy cô sẽ thất bại trước số phận?
Mấy giây mà dài giống như là cả một đời, cửa kiếng xe chậm rãi hạ xuống, Sở Tư Nhan không chút suy nghĩ vội nhào về phía tài xế, vô lực quỳ xuống.
'Cứu tôi, cầu xin anh, cứu tôi...' Sở Tư Nhan run rẩy cầu xin người đàn ông bởi vì trong xe quá tối mà không nhìn thấy rõ mặt kia, cô chỉ nhìn thấy được một đôi mắt sâu thẳm như đầm nước không thấy đáy, bình đạm không lộ ra một chút cảm xúc nào của chủ nhân chiếc xe.
Đường Nhĩ Ngôn bình thản ngồi trong xe, nương theo ánh đèn đường vàng vọt từ trên cao nhìn xuống cô gái đang quỳ trên mặt đất, khóe mắt đồng thời quét đến Đường Mân cả người đang đứng cứng ngắc một bên.
Chỉ một cái liếc mắt, không cần nhiều lời giải thích hắn đã biết tình huống trước mắt là như thế nào. Ông nội không có ở nhà, ông ta đúng là chuyện gì cũng dám làm.
'Thật là phiền phức.' Đường Nhĩ Ngôn nhàn nhã mà ung dung lên tiếng, vẻ mặt giống như đang bàn về thời tiết vậy, lạnh mạc mà điềm nhiên, giống như chuyện không hề liên quan đến mình vậy. Cửa xe chậm rãi đóng lại...
Đường Nhĩ Ngôn hắn ghét nhất là phiền phức.
'Đừng! Đừng! Tôi cầu xin anh, cứu tôi!' Sở Tư Nhan nhìn cửa xe chậm rãi kéo lên, lòng cô cũng thắt lại theo, bàn tay nhỏ vội vàng chen vào khe hở nắm chặt lấy bàn tay đang giữ vô lăng. Nhiệt độ lạnh băng truyền qua tay Đường Nhĩ Ngôn khiến đôi mắt thâm thúy hơi nheo lại.
Trong một đêm mưa giữa hè thế này, không nên có thân nhiệt lạnh như băng thế này mới đúng chứ? Mà đôi mắt trong suốt lúc này tràn ngập sợ hãi lẫn hy vọng kia, giống như hắn chính là cây cỏ cứu mạng duy nhất của cô, là cứu tinh mà Thượng đế gửi xuống cho cô...
Con người của Đường Nhĩ Ngôn trước giờ vốn không thích phiền phức, cũng không phải người thích quản chuyện của người khác, hắn là một thương nhân, trong mắt chỉ có ích lợi, được mất, trước giờ cũng không phải thánh nhân tùy tiện đi cứu giúp một ai cho nên...
'Nếu như nói, cái mà tôi muốn cũng giống như người đàn ông kia, vậy cô cũng muốn tôi cứu sao?' Đường Nhĩ Ngôn lần nữa hạ kiếng xe xuống, hơi ngoảnh đầu sang mặt ép sát đến gương mặt trắng như tuyết đã mất đi độ ấm của Sở Tư Nhan, điềm nhiên hỏi.
Cả người cô đã bị nước mưa làm cho ướt sũng, mái tóc dài ướt nước rối tung xõa ở sau lưng, vài sợi tóc dính ở gò má khiến cô thoạt nhìn chật vật không chịu nổi nhưng vẫn quật cường nhìn hắn.
Trong đêm mưa mùa hạ oi ả mà ẩm ướt này, nhìn quần áo đơn bạc đã bị mưa làm cho ướt sũng của cô, thân hình thiếu nữ vẫn còn chưa phát dục đầy đủ gần như lộ ra hết trước mắt hắn, đôi gò ngực thiếu nữ phập phồng theo từng hơi thở của cô khiến người đối diện bỗng dưng sinh ra một cảm giác khô nóng.
Tình cảnh này, rất nhiều năm sau Đường Nhĩ Ngôn tưởng rằng mình đã quên mất nhưng mỗi khi ngẫu nhiên nhớ lại nó vẫn hiện ra trong đầu hắn một cách rõ ràng, rõ ràng đến đáng sợ.
Sở Tư Nhan không khống chế nổi toàn thân phát run, lúc này cô đã nhìn rõ mặt người trong xe, anh ta có gương mặt đẹp trai nhất mà cô từng được gặp, đôi mắt đen thẳm thâm thúy, sóng mũi cao thẳng, đôi môi mỏng với những đường nét rõ ràng, chiếc cằm cương nghị râu đã bắt đầu hơi nhô ra nhưng không hề có vẻ lôi thôi mà chỉ càng làm tăng thêm khí thế cường hãn nơi anh ta.
Nhưng anh ta lại nói, cái anh ta muốn cũng giống như người đàn ông kia...
'Cho? Hay là không cho?' Đường Nhĩ Ngôn vừa lên tiếng đã mang theo một khí thế cường hãn khiến người đối diên vô hình trung khuất phục.
Sở Tư Nhan nhịn không được toàn thân lại run lên. Người đàn ông này vừa ném cho cô một nan đề. Không cho, tương lai của cô chắc chắn sẽ bị hủy trong tay lão cầm thú kia; cho đi, tương lai của cô có thể khá hơn sao, hay lại càng thêm bết bát?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.