Chương 188: Một nhà bốn người cuối cùng gặp nhau (1)
Thịnh Hạ Thái Vi
05/08/2016
Nhưng lúc cô nhìn thấy người đàn ông đang cúi đầu hút thuốc ngay ở cửa phòng đối diện thì thật sự bị dọa giật nảy mình...
Hắn...hắn...đứng ở đó hút thuốc làm gì?
Hay là cô hoa mắt?
Thế là, lần nữa nhón chân nhìn ra, lần này vừa đúng lúc hắn ngẩng đầu lên...
Tuy rằng biết rõ hắn không nhìn thấy mình nhưng cô vẫn sợ hết hồn, chạy một mạch về giường kéo chăn trùm kín đầu, lúc này mới dám thở ra, dùng sức vỗ vỗ lồng ngực, xoa dịu trái tim đang đập cuồng loạn của mình.
Giang Tâm Đóa, sợ cái gì chứ?
Hắn chỉ đứng đó hút thuốc thôi, liên quan gì đến mày!
Ngủ, ngủ đi...
Xem ra cô tốt nhất nên rời khỏi Luân Đôn sớm một chút mới được!
Bằng không nhất định có ngày bị hắn làm cho căng thẳng thần kinh mà chết mất!
Nhưng tối hôm đó, Giang Tâm Đóa lăn qua lộn lại thật lâu mới mơ mơ màng màng ngủ mất.
Sáng sớm vừa thức dậy, cô bất giác lại chạy đến cửa, nhìn qua mắt mèo xem người kia có còn ở đó hay không.
Nhưng hành lang vắng tênh, nào có thấy bóng dáng ai!
***
Hẹn con gái thời gian để đến nhà Phạm Uyển Viện đón xong, Giang Tâm Đóa rời phòng xuống nhà hàng ở lầu một để ăn sáng, vừa bước ra thang máy đã thấy nhân viên tiếp tân tươi cười bước đến...
'Chào Giang tiểu thư.'
Giang Tâm Đóa mỉm cười, 'Chào cô.'
'Đây là lời nhắn Phạm tiên sinh bảo chúng tôi lưu lại cho cô.'
Hắn để lại lời nhắn cho cô?!
Tuy rằng có chút nghi hoặc nhưng cô vẫn đón lấy, 'Cám ơn.'
"Ba giờ rưỡi gặp nhau ở đại sảnh khách sạn Ritz. Nhớ mang theo con gái."
Giang Tâm Đóa ngẩn người nhìn những chữ viết bằng tiếng Anh như rồng bay phượng múa kia thật lâu vẫn nghĩ không ra là ý gì.
Ngày hôm qua hắn gọi điện thoại hỏi cô, muốn dẫn theo một người cùng cô ăn cơm, sao giờ lại trở thành trà chiều rồi? Hơn nữa còn bảo cô phải dẫn con gái theo, thậm chí ngay cả hỏi ý cô một tiếng cũng không có mà trực tiếp báo địa điểm cho cô luôn.
Người này, chuyện gì cũng là do hắn tự quyết định hết cả, thật không biết tôn trọng ý kiến người khác là thế nào.
Giang Tâm Đóa nhét tờ giấy vào túi xách, ăn xong bữa sáng mới đón taxi đi đến nhà Phạm Uyển Viện.
Lúc cô đến, Giang Phẩm Huyên đang ở vườn hoa với Phạm Uyển Viện, hai bà cháu cùng nhau tỉa cây, thấy cô, Giang Phẩm Huyên vội bỏ cây kéo nhỏ trong tay xuống, hớn hở gọi, 'Sara, mẹ cháu đến rồi.'
'Ừ. Vậy kêu mẹ qua cùng tỉa cây, được không?' Phạm Uyển Viện tươi cười hỏi. Lời của bà vừa dứt thì Giang Phẩm Huyên đã chạy như bay ra ngoài, vừa chạy vừa hào hứng gọi, 'Mẹ...mẹ...'
Giang Tâm Đóa giang tay đón cô công chúa nhỏ của mình vào lòng, 'Bối Bối, có nhớ mẹ không?'
'Nhớ chứ.' Giang Phẩm Huyên ở trong lòng mẹ gật mạnh đầu, gương mặt trắng nõn vẫn còn vương mồ hôi, Giang Tâm Đóa vội lấy khăn tay lau cho cô bé, 'Có làm phiền Sara không đấy?'
'Không có đâu!' Giang Phẩm Huyên chu môi, 'Mẹ, chúng ta đi tỉa cây với Sara, được không?'
'Con thích chăm sóc hoa cỏ sao?'
'Thích.'
'Vậy đi thôi.'
Nắm tay con gái cùng đi vào nhà kính, Giang Phẩm Huyên kéo mẹ đến giỏ hoa lớn mà mình vừa cắt xuống, kiêu hãnh báo cáo, 'Mẹ, mẹ xem nè, những hoa này đều là con tự cắt xuống đấy. Sara nói sẽ dạy con làm bánh hoa hồng...'
'Bối Bối, con cầm giỏ hoa này qua bên kia cắt tiếp được không?' Phạm Uyển Viện cười đưa một chiếc giỏ không cho cô bé.
'Dạ.' Giang Phẩm Huyên vui vẻ chạy đi thực hiện nhiệm vụ.
Nhìn bóng con gái như cánh bướm trong vườn hoa, Giang Tâm Đóa thở dài một tiếng, 'Trước đây ở nhà cũng không thấy cô bé thích những thứ này, mới đến có hai ngày mà đã thích như vậy rồi.'
'Sở thích của con nít có thể từ từ tìm tòi mà.' Phạm Uyển Viện mỉm cười nhìn cô bé đang nghiêm túc cắt hoa, cởi bao tay xuống nhìn sang Giang Tâm Đóa, 'Đóa Đóa, qua đây ngồi một lát.'
Giang Tâm Đóa đi theo Phạm Uyển Viện đến một khoảng đất trống ở giữa vườn hoa, ở đó có bày một chiếc bàn gỗ và ba chiếc ghế gỗ, trên bàn còn có một bộ ấm chén pha trà, trong ấm trà bằng thủy tinh trong suốt, những cánh hoa hồng đang dập dềnh bên trong.
Phạm Uyển Viện đi rửa tay, lau khô xong vẫn thấy Giang Tâm Đóa đứng đó, bà kéo ghế, cười: 'Ngồi xuống uống trà, hoa hồng này cô tự tay phơi đấy, thơm lắm!'
Giang Tâm Đóa nghe lời ngồi xuống.
Phạm Uyển Viện cầm lấy hai chiếc tách trà tinh xảo, rót trà hoa hồng nóng hổi ra, lập tức hương thơm đặc biệt của hoa hồng ập vào khoang mũi thật sảng khoái...
'Thơm quá, Sara, cô thật lợi hại.' Giang Tâm Đóa nhịn không được tán thưởng một câu.
Phạm Uyển Viện quả thực rất giỏi, ra ngoài được, xuống bếp được, Lạc Khải cưới được bà quả thực là phúc mấy đời.
'Xem mình có thích làm hay không mà thôi, có gì lợi hại đâu.' Phạm Uyển Viện mỉm cười, 'Đúng rồi, tối qua đi gặp em trai cháu, nó thế nào rồi?'
'Cũng tốt lắm. Chỉ là có chút lông bông, không chịu tập trung vào chuyện học.' Nghĩ tới đứa em trai còn đang đi học đã mê chơi cổ phiếu, cho dù có anh Nhất Minh trông coi, cô vẫn không thích lắm, chỉ hy vọng em trai có thể tập trung nhiều cho việc học hơn thôi.
Nhưng cô cũng biết, em trai luôn rất có chủ ý, người chị như cô có can dự thì cũng chẳng lay chuyển được gì.
'Có thể trở thành học sinh của Eaton là giỏi lắm rồi, cháu không cần phải lo.' Phạm Uyển Viện chậm rãi uống một ngụm trà, 'Frank, Lạc Tư đều từ trường đó mà ra. Tin chắc là thành tích học tập của em cháu rất xuất sắc.'
Eaton là trường trung học dành cho nam sinh nổi tiếng nhất ở Anh, không phải ai muốn vào trường đó cũng được.
'Cháu chỉ mong em trai có thể thuận lợi thi đậu trường đại học mà mình muốn là tốt rồi.'
'Nó đã trưởng thành, chuyện của mình tự mình biết cách xử lý. À này, mấy ngày nay cháu có gặp Frank không?'
Nghe Phạm Uyển Viện nhắc đến hắn, Giang Tâm Đóa nhớ tới mẩu tin nhắn sáng nay, cô mở túi xách, lấy tờ giấy đưa cho bà, 'Cháu không biết anh ta đang nghĩ gì.'
Phạm Uyển Viện liếc qua một cái rồi cười, 'Nó muốn mời hai mẹ con uống trà chiều.'
Trà chiều ở nước Anh nổi tiếng khắp thế giới, đó là một trong những văn hóa đẹp nhất của người Anh, đại sảnh nơi chiêu đãi trà chiều ở khách sạn Ritz là nơi mà các thành viên của hoàng thất Anh và những minh tinh nổi tiếng thường xuyên đến thưởng thức, muốn đặt chỗ ở đây cũng là một chuyện không dễ, đặt trước một tháng cũng chưa chắc đã được, điều này đã chứng tỏ mức độ nổi tiếng ở nơi đây.
Xem ra Frank thực sự là tốn hết tâm tư đi dỗ ngọt cục cưng ham ăn đồ ngọt nào đó rồ, nhưng đứa nhỏ thì dễ rồi, mẹ nó mới khó giải quyết đây!
Bởi vì mẹ của cục cưng hình như không muốn đi cho lắm.
'Sara, cháu không biết rốt cuộc anh ta đang định làm gì.' Trước mặt Phạm Uyển Viện, Giang Tâm Đóa giống như một đứa con gái nhỏ đang oán giận, 'Anh ta nói muốn đưa một người đến gặp cháu, còn nói không gặp cháu nhất định sẽ hối hận. Hỏi thì lại không chịu nói gì, cô nói xem người đó là ai chứ? Cô biết người đó không?'
Khóe môi Phạm Uyển Viện nhẹ câu lên một nụ cười, đồ ngốc kia rốt cuộc cũng biết dùng con trai bắt chẹt mẹ nó rồi, ừm, có tiến bộ! 'Ừ, Frank trước giờ không nói dối, nếu như nó nói người đó rất quan trọng, vậy thực sự là quan trọng. Nhất định cháu phải đi gặp, bằng không cháu thực sự sẽ hối hận cả đời đấy.'
Ngay cả Phạm Uyển Viện cũng nói như vậy, Giang Tâm Đóa vốn còn đang do dự không biết có nên đưa con gái đi hay không lúc này đã không dám nói không đi rồi.
'Đừng do dự, giờ chúng ta vào nhà trang điểm lại một chút, chuẩn bị cho buổi hẹn chiều nay.' Phạm Uyển Viện ngay cả trà cũng không buồn uống nữa, đứng dậy kéo tay Giang Tâm Đóa, thuận tiện gọi cô bé đang hào hứng cắt hoa trong góc vườn, 'Bối Bối, chúng ta vào nhà thôi.'
Điểm khác biệt của trà chiều ở khách sạn Ritz chính là cho đến giờ vẫn duy trì phong cách của thời Victoria, cần phải mặc trang phục chính thức, nam phải thắt cravat, nữ phải mặc lễ phục.
Bà đương nhiên phải phụ trách trang điểm cho hai người đẹp một lớn một nhỏ này thật đẹp mới lên đường, nhất định phải khiến cho người nào đó nhìn không dời mắt mới được. Hơn nữa, nói thế nào đây cũng là lần đầu tiên một nhà bốn người chính thức gặp mặt, sao lại có thể qua loa được chứ?
'Dạ.' Bối Bối vui vẻ đáp lời rồi nhấc giỏ hoa chạy đến, 'Muốn đi đâu vậy? Có thể đi chơi sao?'
Phạm Uyển Viện yêu thương sờ đầu cô bé, 'Đặt giỏ hoa xuống trước đã, vào nhà tắm rửa thay quần áo, chúng ta có một việc hết sức hết sức quan trọng phải làm.'
'Có chuyện gì vậy?' Bối Bối tò mò hỏi.
'Đợi lát nữa hai mẹ con sẽ biết ngay. Đi thôi.' Phạm Uyển Viện mỗi tay kéo một người đi ra khỏi nhà kính.
'Mẹ, mẹ có biết chuyện gì không?'
'Tạm thời giữ bí mật, được không?' Giang Tâm Đóa cũng không biết Phạm Trọng Nam giở trò gì cho nên tạm thời cũng không dám nói cho Bối Bối biết là sẽ đi gặp ba của cô bé.
'Nhưng người ta muốn biết mà.' Bối Bối chu môi làm nũng.
'Đợi bà trang điểm cho cô công chúa nhỏ thật xinh đẹp rồi nói sau, được không?' Phạm Uyển Viện trấn an cô bé.
'Vậy cũng được.'
Tắm cho cô bé xong, thay quần áo xong thì cũng đã gần đến giờ cơm trưa.
Phạm Uyển Viện kéo hai mẹ con nói ra ngoài ăn, thế là Giang Tâm Đóa chỉ đành để mặc bà kéo mình lên xe, cùng ra ngoài.
Đến nhà hàng ăn cơm trưa xong, cô lại bị bà kéo đi một cửa hàng trang phục nổi tiếng chọn lễ phục.
'Có cần phải long trọng vậy không?' Bị Phạm Uyển Viện lôi kéo đi thử hết bộ này đến bộ khác, hơn nữa nhìn giá cả trên trời của từng bộ, Giang Tâm Đóa nhịn không được lên tiếng hỏi.
Chỉ uống trà chiều thôi mà, cũng không phải đi gặp nữ hoàng Anh quốc, có cần phải làm đến long trọng như vậy không?
Bối Bối đang ngồi ở sofa uống nước trái cây thì luôn miệng khen mẹ xinh đẹp.
Cuối cùng,Phạm Uyển Viện giúp Giang Tâm Đóa chọn một chiếc váy dài màu tím nhạt và một đôi giày cao gót màu trắng, cô bé Bối Bối cũng có một chiếc váy bằng ren cùng màu phối với một đôi giày công chúa màu trắng.
Lớn thì kiều diễm lộng lẫy, nhỏ thì xinh xắn đáng yêu.
Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong thì đã là hai giờ rưỡi chiều, thế là Phạm Uyển Viện kéo hai người cùng đến khách sạn Ritz.
Hắn...hắn...đứng ở đó hút thuốc làm gì?
Hay là cô hoa mắt?
Thế là, lần nữa nhón chân nhìn ra, lần này vừa đúng lúc hắn ngẩng đầu lên...
Tuy rằng biết rõ hắn không nhìn thấy mình nhưng cô vẫn sợ hết hồn, chạy một mạch về giường kéo chăn trùm kín đầu, lúc này mới dám thở ra, dùng sức vỗ vỗ lồng ngực, xoa dịu trái tim đang đập cuồng loạn của mình.
Giang Tâm Đóa, sợ cái gì chứ?
Hắn chỉ đứng đó hút thuốc thôi, liên quan gì đến mày!
Ngủ, ngủ đi...
Xem ra cô tốt nhất nên rời khỏi Luân Đôn sớm một chút mới được!
Bằng không nhất định có ngày bị hắn làm cho căng thẳng thần kinh mà chết mất!
Nhưng tối hôm đó, Giang Tâm Đóa lăn qua lộn lại thật lâu mới mơ mơ màng màng ngủ mất.
Sáng sớm vừa thức dậy, cô bất giác lại chạy đến cửa, nhìn qua mắt mèo xem người kia có còn ở đó hay không.
Nhưng hành lang vắng tênh, nào có thấy bóng dáng ai!
***
Hẹn con gái thời gian để đến nhà Phạm Uyển Viện đón xong, Giang Tâm Đóa rời phòng xuống nhà hàng ở lầu một để ăn sáng, vừa bước ra thang máy đã thấy nhân viên tiếp tân tươi cười bước đến...
'Chào Giang tiểu thư.'
Giang Tâm Đóa mỉm cười, 'Chào cô.'
'Đây là lời nhắn Phạm tiên sinh bảo chúng tôi lưu lại cho cô.'
Hắn để lại lời nhắn cho cô?!
Tuy rằng có chút nghi hoặc nhưng cô vẫn đón lấy, 'Cám ơn.'
"Ba giờ rưỡi gặp nhau ở đại sảnh khách sạn Ritz. Nhớ mang theo con gái."
Giang Tâm Đóa ngẩn người nhìn những chữ viết bằng tiếng Anh như rồng bay phượng múa kia thật lâu vẫn nghĩ không ra là ý gì.
Ngày hôm qua hắn gọi điện thoại hỏi cô, muốn dẫn theo một người cùng cô ăn cơm, sao giờ lại trở thành trà chiều rồi? Hơn nữa còn bảo cô phải dẫn con gái theo, thậm chí ngay cả hỏi ý cô một tiếng cũng không có mà trực tiếp báo địa điểm cho cô luôn.
Người này, chuyện gì cũng là do hắn tự quyết định hết cả, thật không biết tôn trọng ý kiến người khác là thế nào.
Giang Tâm Đóa nhét tờ giấy vào túi xách, ăn xong bữa sáng mới đón taxi đi đến nhà Phạm Uyển Viện.
Lúc cô đến, Giang Phẩm Huyên đang ở vườn hoa với Phạm Uyển Viện, hai bà cháu cùng nhau tỉa cây, thấy cô, Giang Phẩm Huyên vội bỏ cây kéo nhỏ trong tay xuống, hớn hở gọi, 'Sara, mẹ cháu đến rồi.'
'Ừ. Vậy kêu mẹ qua cùng tỉa cây, được không?' Phạm Uyển Viện tươi cười hỏi. Lời của bà vừa dứt thì Giang Phẩm Huyên đã chạy như bay ra ngoài, vừa chạy vừa hào hứng gọi, 'Mẹ...mẹ...'
Giang Tâm Đóa giang tay đón cô công chúa nhỏ của mình vào lòng, 'Bối Bối, có nhớ mẹ không?'
'Nhớ chứ.' Giang Phẩm Huyên ở trong lòng mẹ gật mạnh đầu, gương mặt trắng nõn vẫn còn vương mồ hôi, Giang Tâm Đóa vội lấy khăn tay lau cho cô bé, 'Có làm phiền Sara không đấy?'
'Không có đâu!' Giang Phẩm Huyên chu môi, 'Mẹ, chúng ta đi tỉa cây với Sara, được không?'
'Con thích chăm sóc hoa cỏ sao?'
'Thích.'
'Vậy đi thôi.'
Nắm tay con gái cùng đi vào nhà kính, Giang Phẩm Huyên kéo mẹ đến giỏ hoa lớn mà mình vừa cắt xuống, kiêu hãnh báo cáo, 'Mẹ, mẹ xem nè, những hoa này đều là con tự cắt xuống đấy. Sara nói sẽ dạy con làm bánh hoa hồng...'
'Bối Bối, con cầm giỏ hoa này qua bên kia cắt tiếp được không?' Phạm Uyển Viện cười đưa một chiếc giỏ không cho cô bé.
'Dạ.' Giang Phẩm Huyên vui vẻ chạy đi thực hiện nhiệm vụ.
Nhìn bóng con gái như cánh bướm trong vườn hoa, Giang Tâm Đóa thở dài một tiếng, 'Trước đây ở nhà cũng không thấy cô bé thích những thứ này, mới đến có hai ngày mà đã thích như vậy rồi.'
'Sở thích của con nít có thể từ từ tìm tòi mà.' Phạm Uyển Viện mỉm cười nhìn cô bé đang nghiêm túc cắt hoa, cởi bao tay xuống nhìn sang Giang Tâm Đóa, 'Đóa Đóa, qua đây ngồi một lát.'
Giang Tâm Đóa đi theo Phạm Uyển Viện đến một khoảng đất trống ở giữa vườn hoa, ở đó có bày một chiếc bàn gỗ và ba chiếc ghế gỗ, trên bàn còn có một bộ ấm chén pha trà, trong ấm trà bằng thủy tinh trong suốt, những cánh hoa hồng đang dập dềnh bên trong.
Phạm Uyển Viện đi rửa tay, lau khô xong vẫn thấy Giang Tâm Đóa đứng đó, bà kéo ghế, cười: 'Ngồi xuống uống trà, hoa hồng này cô tự tay phơi đấy, thơm lắm!'
Giang Tâm Đóa nghe lời ngồi xuống.
Phạm Uyển Viện cầm lấy hai chiếc tách trà tinh xảo, rót trà hoa hồng nóng hổi ra, lập tức hương thơm đặc biệt của hoa hồng ập vào khoang mũi thật sảng khoái...
'Thơm quá, Sara, cô thật lợi hại.' Giang Tâm Đóa nhịn không được tán thưởng một câu.
Phạm Uyển Viện quả thực rất giỏi, ra ngoài được, xuống bếp được, Lạc Khải cưới được bà quả thực là phúc mấy đời.
'Xem mình có thích làm hay không mà thôi, có gì lợi hại đâu.' Phạm Uyển Viện mỉm cười, 'Đúng rồi, tối qua đi gặp em trai cháu, nó thế nào rồi?'
'Cũng tốt lắm. Chỉ là có chút lông bông, không chịu tập trung vào chuyện học.' Nghĩ tới đứa em trai còn đang đi học đã mê chơi cổ phiếu, cho dù có anh Nhất Minh trông coi, cô vẫn không thích lắm, chỉ hy vọng em trai có thể tập trung nhiều cho việc học hơn thôi.
Nhưng cô cũng biết, em trai luôn rất có chủ ý, người chị như cô có can dự thì cũng chẳng lay chuyển được gì.
'Có thể trở thành học sinh của Eaton là giỏi lắm rồi, cháu không cần phải lo.' Phạm Uyển Viện chậm rãi uống một ngụm trà, 'Frank, Lạc Tư đều từ trường đó mà ra. Tin chắc là thành tích học tập của em cháu rất xuất sắc.'
Eaton là trường trung học dành cho nam sinh nổi tiếng nhất ở Anh, không phải ai muốn vào trường đó cũng được.
'Cháu chỉ mong em trai có thể thuận lợi thi đậu trường đại học mà mình muốn là tốt rồi.'
'Nó đã trưởng thành, chuyện của mình tự mình biết cách xử lý. À này, mấy ngày nay cháu có gặp Frank không?'
Nghe Phạm Uyển Viện nhắc đến hắn, Giang Tâm Đóa nhớ tới mẩu tin nhắn sáng nay, cô mở túi xách, lấy tờ giấy đưa cho bà, 'Cháu không biết anh ta đang nghĩ gì.'
Phạm Uyển Viện liếc qua một cái rồi cười, 'Nó muốn mời hai mẹ con uống trà chiều.'
Trà chiều ở nước Anh nổi tiếng khắp thế giới, đó là một trong những văn hóa đẹp nhất của người Anh, đại sảnh nơi chiêu đãi trà chiều ở khách sạn Ritz là nơi mà các thành viên của hoàng thất Anh và những minh tinh nổi tiếng thường xuyên đến thưởng thức, muốn đặt chỗ ở đây cũng là một chuyện không dễ, đặt trước một tháng cũng chưa chắc đã được, điều này đã chứng tỏ mức độ nổi tiếng ở nơi đây.
Xem ra Frank thực sự là tốn hết tâm tư đi dỗ ngọt cục cưng ham ăn đồ ngọt nào đó rồ, nhưng đứa nhỏ thì dễ rồi, mẹ nó mới khó giải quyết đây!
Bởi vì mẹ của cục cưng hình như không muốn đi cho lắm.
'Sara, cháu không biết rốt cuộc anh ta đang định làm gì.' Trước mặt Phạm Uyển Viện, Giang Tâm Đóa giống như một đứa con gái nhỏ đang oán giận, 'Anh ta nói muốn đưa một người đến gặp cháu, còn nói không gặp cháu nhất định sẽ hối hận. Hỏi thì lại không chịu nói gì, cô nói xem người đó là ai chứ? Cô biết người đó không?'
Khóe môi Phạm Uyển Viện nhẹ câu lên một nụ cười, đồ ngốc kia rốt cuộc cũng biết dùng con trai bắt chẹt mẹ nó rồi, ừm, có tiến bộ! 'Ừ, Frank trước giờ không nói dối, nếu như nó nói người đó rất quan trọng, vậy thực sự là quan trọng. Nhất định cháu phải đi gặp, bằng không cháu thực sự sẽ hối hận cả đời đấy.'
Ngay cả Phạm Uyển Viện cũng nói như vậy, Giang Tâm Đóa vốn còn đang do dự không biết có nên đưa con gái đi hay không lúc này đã không dám nói không đi rồi.
'Đừng do dự, giờ chúng ta vào nhà trang điểm lại một chút, chuẩn bị cho buổi hẹn chiều nay.' Phạm Uyển Viện ngay cả trà cũng không buồn uống nữa, đứng dậy kéo tay Giang Tâm Đóa, thuận tiện gọi cô bé đang hào hứng cắt hoa trong góc vườn, 'Bối Bối, chúng ta vào nhà thôi.'
Điểm khác biệt của trà chiều ở khách sạn Ritz chính là cho đến giờ vẫn duy trì phong cách của thời Victoria, cần phải mặc trang phục chính thức, nam phải thắt cravat, nữ phải mặc lễ phục.
Bà đương nhiên phải phụ trách trang điểm cho hai người đẹp một lớn một nhỏ này thật đẹp mới lên đường, nhất định phải khiến cho người nào đó nhìn không dời mắt mới được. Hơn nữa, nói thế nào đây cũng là lần đầu tiên một nhà bốn người chính thức gặp mặt, sao lại có thể qua loa được chứ?
'Dạ.' Bối Bối vui vẻ đáp lời rồi nhấc giỏ hoa chạy đến, 'Muốn đi đâu vậy? Có thể đi chơi sao?'
Phạm Uyển Viện yêu thương sờ đầu cô bé, 'Đặt giỏ hoa xuống trước đã, vào nhà tắm rửa thay quần áo, chúng ta có một việc hết sức hết sức quan trọng phải làm.'
'Có chuyện gì vậy?' Bối Bối tò mò hỏi.
'Đợi lát nữa hai mẹ con sẽ biết ngay. Đi thôi.' Phạm Uyển Viện mỗi tay kéo một người đi ra khỏi nhà kính.
'Mẹ, mẹ có biết chuyện gì không?'
'Tạm thời giữ bí mật, được không?' Giang Tâm Đóa cũng không biết Phạm Trọng Nam giở trò gì cho nên tạm thời cũng không dám nói cho Bối Bối biết là sẽ đi gặp ba của cô bé.
'Nhưng người ta muốn biết mà.' Bối Bối chu môi làm nũng.
'Đợi bà trang điểm cho cô công chúa nhỏ thật xinh đẹp rồi nói sau, được không?' Phạm Uyển Viện trấn an cô bé.
'Vậy cũng được.'
Tắm cho cô bé xong, thay quần áo xong thì cũng đã gần đến giờ cơm trưa.
Phạm Uyển Viện kéo hai mẹ con nói ra ngoài ăn, thế là Giang Tâm Đóa chỉ đành để mặc bà kéo mình lên xe, cùng ra ngoài.
Đến nhà hàng ăn cơm trưa xong, cô lại bị bà kéo đi một cửa hàng trang phục nổi tiếng chọn lễ phục.
'Có cần phải long trọng vậy không?' Bị Phạm Uyển Viện lôi kéo đi thử hết bộ này đến bộ khác, hơn nữa nhìn giá cả trên trời của từng bộ, Giang Tâm Đóa nhịn không được lên tiếng hỏi.
Chỉ uống trà chiều thôi mà, cũng không phải đi gặp nữ hoàng Anh quốc, có cần phải làm đến long trọng như vậy không?
Bối Bối đang ngồi ở sofa uống nước trái cây thì luôn miệng khen mẹ xinh đẹp.
Cuối cùng,Phạm Uyển Viện giúp Giang Tâm Đóa chọn một chiếc váy dài màu tím nhạt và một đôi giày cao gót màu trắng, cô bé Bối Bối cũng có một chiếc váy bằng ren cùng màu phối với một đôi giày công chúa màu trắng.
Lớn thì kiều diễm lộng lẫy, nhỏ thì xinh xắn đáng yêu.
Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong thì đã là hai giờ rưỡi chiều, thế là Phạm Uyển Viện kéo hai người cùng đến khách sạn Ritz.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.