Chương 192: Một nhà bốn người cuối cùng gặp nhau (5)
Thịnh Hạ Thái Vi
05/08/2016
Lúc đi kiểm tra lần đầu tiên ở Moscow, hắn với vị bác sĩ kia dùng tiếng Nga nói chuyện với nhau, sau khi về Singapore, hắn mua hẳn một bộ thiết bị để khám thai, dùng phương thức gần như là giam lỏng không cho cô ra ngoài; thậm chí về sau còn đưa cô sang Mỹ.
Những chuyện này, năm đó, vì khiến hắn yên tâm, trước giờ cô chưa từng hoài nghi, chất vấn hắn về lý do để làm như vậy!
Tưởng rằng hắn làm vậy chỉ bởi vì sự an toàn của cô.
Nhưng, trên thực tế hắn lại dấu diếm cô một chuyện trọng đại như vậy cho đến hôm nay.
Thậm chí là sau khi con ra đời, hắn còn dám tách rời mẹ con, anh em, mang con trai trở về nhà họ Phạm, lại còn máu lạnh vô tình nói với cô, hắn chỉ cần một người thừa kế để củng cố địa vị của mình.
Sao hắn lại có thể làm một chuyện quá đáng như thế chứ? Mà sau đó, hắn nói gì?
Hắn có lý do của mình! Chết tiệt những lý do của hắn! Bất kể là vì lý do gì, cách làm như vậy đều không thể tha thứ!
Giang Tâm Đóa càng nghĩ càng giận, cô phóng tới trước mặt Phạm Trọng Nam, dùng hết sức lực toàn thân hung hăng quăng cho hắn một cái tát, ngay lập tức, trên gương mặt tuấn dật hiện lên một dấu bàn tay đỏ ửng.
Nhất thời, không khí ngưng đọng, trong phòng im lặng như tờ, im lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng hít thở nhè nhẹ của những người trong phòng.
Hai đứa bé đã bị cơn giận của mẹ làm cho chết khiếp, trợn mắt há miệng không dám nói gì còn Phạm Trọng Nam thì thần sắc phức tạp, đăm đắm nhìn cô không nói một lời.
Những giọt nước mắt lăn tròn trên má, Giang Tâm Đóa giận đến nỗi cả người phát run, cô hít sâu một hơi, lớn tiếng rống lên với hắn, 'Anh thật khốn kiếp, sao lại có thể làm ra chuyện ích kỷ như vậy chứ? Thằng bé là đứa con em cực khổ mang thai chín tháng mới sinh ra, sao anh lại có thể không nói với người mẹ này một tiếng mà đã tự quyết định giấu diếm tất cả? Lại còn chia cắt bọn em lâu như vậy? Anh thật sự rất quá đáng, rất ích kỷ!'
Mắng một hơi xong, sức lực trong người cũng hao hết quá nửa, cô mềm yếu ngồi phịch xuống tấm thảm dày.
'Mẹ...mẹ đừng khóc! Đừng khóc!' Phạm Dật Triển dè dặt quỳ xuống, dán sát vào người mẹ mình, đôi tay nhỏ bé cẩn trọng giúp cô lau nước mắt.
Thì ra không phải mẹ không cần mình, mẹ cũng không biết là có mình mà nguồn cơn của tất cả những chuyện này, đều do ba mà ra!
Phạm Dật Triển ngước lên, nhìn ba mình bằng ánh mắt ai oán.
Giang Tâm Đóa ôm Phạm Dật Triển vào lòng, không ngừng hôn lên đôi má hồng hào của con, run giọng nói, 'Con trai, xin lỗi con, xin lỗi con, thì ra mẹ có đến hai cục cưng. Không phải mẹ cố ý bỏ con lại, xin lỗi, thực sự xin lỗi, mẹ vốn không biết còn có con...'
Thấy mẹ ôm anh trai khóc không ngừng, vành mắt Giang Phẩm Huyên cũng đỏ hoe, chạy đến ôm cổ mẹ, 'Mẹ, mẹ đừng khóc.'
Giang Tâm Đóa ôm cả hai đứa con vào lòng, 'Cục cưng, mẹ sẽ không để đứa nào rời khỏi mẹ nữa đâu, sau này cũng không.'
Lúc nói câu này, cô còn không quên ném cho Phạm Trọng Nam một ánh mắt khiêu khích.
Mà hắn, chỉ nhìn cô bằng đôi mắt tràn trề tình cảm.
Hừm, đừng tưởng rằng hắn bày ra bộ dạng như thế là cô sẽ tha thứ cho hắn. Tuyệt đối không thể nào. Sự ích kỷ giấu giếm của hắn khiến cô suốt năm năm qua không hay biết về sự tồn tại của đứa con trai, cô làm sao tha thứ cho hắn được chứ? Bất kể là vì hắn có lý do riêng gì.
'Nếu như chúng con ở với mẹ, vậy ba thì sao đây?' Giang Phẩm Huyên chợt ngước lên, nhìn người cha đang đứng ở đó, bộ dạng có chút thất lạc kia một cái.
Tuy rằng trước đây cô bé cũng có chút oán giận vì sao ba không đi tìm mình, không đến thăm mình nhưng giờ sau khi gặp được ba rồi, cảm thấy dường như cũng không đáng ghét như vậy.
Ba tuy rằng nhìn rất nghiêm nhưng lúc ba nhìn mình, ánh mắt lại rất dịu dàng, hơn nữa ba rất cao rất to, giống như một cây cổ thụ vậy, lại còn rất đẹp trai nữa!
Hoàn toàn không giống như vẻ đẹp trai của chú Lạc Tư! Cô bé cũng không biết diễn tả thế nào, tóm lại một câu, ba của Giang Phẩm Huyên cô thực sự rất oách, rất "Man", đẹp trai hơn bất cứ ba của bạn học nào trong lớp cô bé.
Thấy con gái có xu hướng nghiêng về phe địch, Giang Tâm Đóa ngạc nhiên nhìn con mà Bối Bối thì vẫn một mực nhìn về phía Phạm Trọng Nam, người nãy giờ vẫn im lặng không nói một lời.
Thì ra, bất kể trước đây con gái đối với người cha này có cách nghĩ như thế nào, nhưng khi người chân chính xuất hiện trước mắt thì tự dưng sẽ cảm nhận được tình thương cha con trời sinh, đây là thứ mà một người mẹ như cô cho dù trả giá bao nhiêu cũng không thể đổi lấy.
'Vấn đề này mẹ sẽ bàn với ba các con. Hai đứa không cần lo lắng.' Giang Tâm Đóa lau vội những giọt nước mắt còn vương trên má, nhìn ra bầu trời đang tối dần, 'Các con đói bụng chưa? Chúng ta đi ăn cơm, được không?'
'Cơm tối đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta có thể xuống nhà ăn cơm.'
Phạm Trọng Nam cuối cùng cũng tìm được đề tài để nói.
'Cám ơn ý tốt của anh, không cần đâu.' Giang Tâm Đóa đứng lên, nắm tay con trai và con gái định đi ra ngoài.
'Em muốn đi đâu?' Phạm Trọng Nam thấy cô định đưa hai đứa nhỏ đi thì vội bước đến chặn trước mặt ba người.
'Về khách sạn.' Chẳng lẽ cô còn phải lưu lại đây ngủ nữa sao?
Cũng là vào lúc này, Giang Tâm Đóa mới phát hiện bố cục của căn phòng này rất quen mắt, đây không phải là căn nhà xa hoa mà năm đó khi vừa kết hôn hắn đã bỏ lại cô ở đây suốt mấy tuần đó sao?
Thật không ngờ, nhiều năm sau cô lại còn có cơ hội quay lại đây.
'Em ở lại chỗ này.' Giọng của hắn thoạt nghe ôn hòa nhưng bên trong có một cảm giác bức bách mà chỉ có cô nghe ra được.
Phạm Trọng Nam người đàn ông này trước giờ không dễ nói chuyện, tất cả sự nhượng bộ của hắn đều chỉ ở trong phạm vi mà chính hắn cho phép, vượt qua ranh giới cuối cùng, vậy hắn sẽ dùng cách mà hắn cho là đúng để xử lý.
Điều này Giang Tâm Đóa đã lĩnh ngộ triệt để!
Lần trước hắn cứng rắn đem cô đến Moscow chính là một ví dụ rõ ràng nhất.
Hắn đã nói sẽ không ép buộc cô nhưng giờ rõ ràng là hắn muốn dùng con trai để kìm chế cô.
Trước đây cô yêu hắn, bất kể hắn nói gì, giúp cô làm bất kỳ quyết định gì cô đều cam tâm tình nguyện, nhưng còn hắn? Dùng cái gì để đáp lại sự cam tâm tình nguyện đó?
Tuy nói tình yêu vốn là tự nguyện nhưng hắn làm chuyện đó với cô quả thực là quá đáng quá!
Cô có thể tha thứ hắn vì các loại lý do khách quan hay chủ quan mà ruồng rẫy mình nhưng không thể tha thứ hắn dấu diếm chuyện con trai, cho dù là bất cứ lý do gì cũng vậy.
Điều này đối với một người mẹ mà nói, quá mức không công bằng.
Năm đó Phạm Nhân Kính bởi vì muốn có một người thừa kế biết nghe lời nên mới bắt cóc cô, còn Phạm Trọng Nam thì lại dấu diếm cô sự thực là mình mang song thai, sau đó lại còn bắt một đứa đi, lấy về làm tiền đặt cược của mình, như vậy thì có gì khác biệt so với Phạm Nhân Kính chứ?
Hoặc là nói, nhà họ Phạm của hắn đều thích chiêu này.
Một đứa bé vừa mới ra đời nào đã biết gì đã bị người lớn lợi dụng, mà đứa bé đáng thương đó là đứa con cô mang thai chín tháng, chịu bao vất vả đau đớn mới sinh ra được.
Họ trước giờ chưa từng đứng ở lập trường của một người mẹ mà suy nghĩ, cho nên, lần này, bất luận thế nào cô cũng sẽ không khuất phục hắn.
Cô nhất định phải đưa hai đứa bé về với mình.
Nhưng cô lại không thể ở trước mặt các con cãi nhau với hắn, như vậy sẽ ảnh hưởng đến quá trình phát triển của con.
Cô xoay người, sờ đầu hai đứa nhỏ sau đó nhìn Phạm Dật Triển hỏi, 'Con trai, con dẫn Bối Bối đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm được không? Mẹ còn chút chuyện muốn nói với ba con.'
Xem ra muốn đưa hai đứa nhỏ đi ngay là chuyện không thể nào, nhưng trời đã tối rồi, cũng cần phải cho hai đứa ăn cơm, dù sao hắn cũng đã cho người chuẩn bị sẵn rồi, vậy cứ cho chúng đi ăn cơm, không nên trì hoãn.
'Bối Bối, anh dẫn em xuống.' Phạm Dật Triển chủ động nắm tay em gái.
'Được. Mẹ, ba, bọn con xuống trước.' Giang Phẩm Huyên rất ngoan ngoãn vẫy tay chào hai người lớn đang nghiêm nghị nhìn nhau kia.
Phạm Trọng Nam chỉ nhẹ gật đầu còn Giang Tâm Đóa thì cúi xuống hôn lên má mỗi đứa một cái rồi mới cho đi.
Con không còn ở đây, đúng là một thời cơ tốt để hai hai người nói chuyện cho rõ ràng.
Giang Tâm Đóa không muốn đứng cãi nhau với hắn, vì thế đi đến sofa ở phòng sinh hoạt chung ngồi xuống còn Phạm Trọng Nam thì ngồi đối diện với cô.
'Con trai lớn hơn Bối Bối, phải không?' Cô không hề bỏ qua những lời vừa nãy hai đứa bé nói chuyện với nhau.
'Ra trước 5 phút.' Lần này Phạm Trọng Nam rất phối hợp.
'Năm đó Sara cũng biết chuyện này, đúng không?'
'Đúng.'
'Vậy có phải chỉ có mỗi mình em không biết?' Giang Tâm Đóa lần nữa bị câu trả lời thản nhiên của hắn chọc giận.
Bao nhiêu năm qua, chắc là tất cả mọi người đều biết Giang Tâm Đóa cô thực ra còn có một đứa con trai, nhưng sao chẳng ai chịu nói với cô một tiếng chứ?
Sara, Lạc Tư, thậm chí những người bên cạnh họ đều có khả năng đã biết nhưng họ đều lựa chọn gạt cô.
'Đóa Đóa...' Phạm Trọng Nam đưa tay vuốt mặt, 'Anh nói rồi, anh làm như vậy là có lý do riêng của mình.
'Vậy lý do đó là gì?' Giang Tâm Đóa lập tức phản bác, 'Củng cố địa vị của anh? Nhưng địa vị của anh đã rất vững chắc rồi mà? Vì sao vẫn luôn kéo dài đến bây giờ mới cho em biết?'
Năm năm, một khoảng thời gian quá dài, cô đã bỏ lỡ rất nhiều thứ, bỏ lỡ lần đầu tiên con tập bò, tập đi, học nói, nếu như lần này cô không đến Luân Đôn, có phải hắn định giấu cô suốt đời hay không?
Những chuyện này, năm đó, vì khiến hắn yên tâm, trước giờ cô chưa từng hoài nghi, chất vấn hắn về lý do để làm như vậy!
Tưởng rằng hắn làm vậy chỉ bởi vì sự an toàn của cô.
Nhưng, trên thực tế hắn lại dấu diếm cô một chuyện trọng đại như vậy cho đến hôm nay.
Thậm chí là sau khi con ra đời, hắn còn dám tách rời mẹ con, anh em, mang con trai trở về nhà họ Phạm, lại còn máu lạnh vô tình nói với cô, hắn chỉ cần một người thừa kế để củng cố địa vị của mình.
Sao hắn lại có thể làm một chuyện quá đáng như thế chứ? Mà sau đó, hắn nói gì?
Hắn có lý do của mình! Chết tiệt những lý do của hắn! Bất kể là vì lý do gì, cách làm như vậy đều không thể tha thứ!
Giang Tâm Đóa càng nghĩ càng giận, cô phóng tới trước mặt Phạm Trọng Nam, dùng hết sức lực toàn thân hung hăng quăng cho hắn một cái tát, ngay lập tức, trên gương mặt tuấn dật hiện lên một dấu bàn tay đỏ ửng.
Nhất thời, không khí ngưng đọng, trong phòng im lặng như tờ, im lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng hít thở nhè nhẹ của những người trong phòng.
Hai đứa bé đã bị cơn giận của mẹ làm cho chết khiếp, trợn mắt há miệng không dám nói gì còn Phạm Trọng Nam thì thần sắc phức tạp, đăm đắm nhìn cô không nói một lời.
Những giọt nước mắt lăn tròn trên má, Giang Tâm Đóa giận đến nỗi cả người phát run, cô hít sâu một hơi, lớn tiếng rống lên với hắn, 'Anh thật khốn kiếp, sao lại có thể làm ra chuyện ích kỷ như vậy chứ? Thằng bé là đứa con em cực khổ mang thai chín tháng mới sinh ra, sao anh lại có thể không nói với người mẹ này một tiếng mà đã tự quyết định giấu diếm tất cả? Lại còn chia cắt bọn em lâu như vậy? Anh thật sự rất quá đáng, rất ích kỷ!'
Mắng một hơi xong, sức lực trong người cũng hao hết quá nửa, cô mềm yếu ngồi phịch xuống tấm thảm dày.
'Mẹ...mẹ đừng khóc! Đừng khóc!' Phạm Dật Triển dè dặt quỳ xuống, dán sát vào người mẹ mình, đôi tay nhỏ bé cẩn trọng giúp cô lau nước mắt.
Thì ra không phải mẹ không cần mình, mẹ cũng không biết là có mình mà nguồn cơn của tất cả những chuyện này, đều do ba mà ra!
Phạm Dật Triển ngước lên, nhìn ba mình bằng ánh mắt ai oán.
Giang Tâm Đóa ôm Phạm Dật Triển vào lòng, không ngừng hôn lên đôi má hồng hào của con, run giọng nói, 'Con trai, xin lỗi con, xin lỗi con, thì ra mẹ có đến hai cục cưng. Không phải mẹ cố ý bỏ con lại, xin lỗi, thực sự xin lỗi, mẹ vốn không biết còn có con...'
Thấy mẹ ôm anh trai khóc không ngừng, vành mắt Giang Phẩm Huyên cũng đỏ hoe, chạy đến ôm cổ mẹ, 'Mẹ, mẹ đừng khóc.'
Giang Tâm Đóa ôm cả hai đứa con vào lòng, 'Cục cưng, mẹ sẽ không để đứa nào rời khỏi mẹ nữa đâu, sau này cũng không.'
Lúc nói câu này, cô còn không quên ném cho Phạm Trọng Nam một ánh mắt khiêu khích.
Mà hắn, chỉ nhìn cô bằng đôi mắt tràn trề tình cảm.
Hừm, đừng tưởng rằng hắn bày ra bộ dạng như thế là cô sẽ tha thứ cho hắn. Tuyệt đối không thể nào. Sự ích kỷ giấu giếm của hắn khiến cô suốt năm năm qua không hay biết về sự tồn tại của đứa con trai, cô làm sao tha thứ cho hắn được chứ? Bất kể là vì hắn có lý do riêng gì.
'Nếu như chúng con ở với mẹ, vậy ba thì sao đây?' Giang Phẩm Huyên chợt ngước lên, nhìn người cha đang đứng ở đó, bộ dạng có chút thất lạc kia một cái.
Tuy rằng trước đây cô bé cũng có chút oán giận vì sao ba không đi tìm mình, không đến thăm mình nhưng giờ sau khi gặp được ba rồi, cảm thấy dường như cũng không đáng ghét như vậy.
Ba tuy rằng nhìn rất nghiêm nhưng lúc ba nhìn mình, ánh mắt lại rất dịu dàng, hơn nữa ba rất cao rất to, giống như một cây cổ thụ vậy, lại còn rất đẹp trai nữa!
Hoàn toàn không giống như vẻ đẹp trai của chú Lạc Tư! Cô bé cũng không biết diễn tả thế nào, tóm lại một câu, ba của Giang Phẩm Huyên cô thực sự rất oách, rất "Man", đẹp trai hơn bất cứ ba của bạn học nào trong lớp cô bé.
Thấy con gái có xu hướng nghiêng về phe địch, Giang Tâm Đóa ngạc nhiên nhìn con mà Bối Bối thì vẫn một mực nhìn về phía Phạm Trọng Nam, người nãy giờ vẫn im lặng không nói một lời.
Thì ra, bất kể trước đây con gái đối với người cha này có cách nghĩ như thế nào, nhưng khi người chân chính xuất hiện trước mắt thì tự dưng sẽ cảm nhận được tình thương cha con trời sinh, đây là thứ mà một người mẹ như cô cho dù trả giá bao nhiêu cũng không thể đổi lấy.
'Vấn đề này mẹ sẽ bàn với ba các con. Hai đứa không cần lo lắng.' Giang Tâm Đóa lau vội những giọt nước mắt còn vương trên má, nhìn ra bầu trời đang tối dần, 'Các con đói bụng chưa? Chúng ta đi ăn cơm, được không?'
'Cơm tối đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta có thể xuống nhà ăn cơm.'
Phạm Trọng Nam cuối cùng cũng tìm được đề tài để nói.
'Cám ơn ý tốt của anh, không cần đâu.' Giang Tâm Đóa đứng lên, nắm tay con trai và con gái định đi ra ngoài.
'Em muốn đi đâu?' Phạm Trọng Nam thấy cô định đưa hai đứa nhỏ đi thì vội bước đến chặn trước mặt ba người.
'Về khách sạn.' Chẳng lẽ cô còn phải lưu lại đây ngủ nữa sao?
Cũng là vào lúc này, Giang Tâm Đóa mới phát hiện bố cục của căn phòng này rất quen mắt, đây không phải là căn nhà xa hoa mà năm đó khi vừa kết hôn hắn đã bỏ lại cô ở đây suốt mấy tuần đó sao?
Thật không ngờ, nhiều năm sau cô lại còn có cơ hội quay lại đây.
'Em ở lại chỗ này.' Giọng của hắn thoạt nghe ôn hòa nhưng bên trong có một cảm giác bức bách mà chỉ có cô nghe ra được.
Phạm Trọng Nam người đàn ông này trước giờ không dễ nói chuyện, tất cả sự nhượng bộ của hắn đều chỉ ở trong phạm vi mà chính hắn cho phép, vượt qua ranh giới cuối cùng, vậy hắn sẽ dùng cách mà hắn cho là đúng để xử lý.
Điều này Giang Tâm Đóa đã lĩnh ngộ triệt để!
Lần trước hắn cứng rắn đem cô đến Moscow chính là một ví dụ rõ ràng nhất.
Hắn đã nói sẽ không ép buộc cô nhưng giờ rõ ràng là hắn muốn dùng con trai để kìm chế cô.
Trước đây cô yêu hắn, bất kể hắn nói gì, giúp cô làm bất kỳ quyết định gì cô đều cam tâm tình nguyện, nhưng còn hắn? Dùng cái gì để đáp lại sự cam tâm tình nguyện đó?
Tuy nói tình yêu vốn là tự nguyện nhưng hắn làm chuyện đó với cô quả thực là quá đáng quá!
Cô có thể tha thứ hắn vì các loại lý do khách quan hay chủ quan mà ruồng rẫy mình nhưng không thể tha thứ hắn dấu diếm chuyện con trai, cho dù là bất cứ lý do gì cũng vậy.
Điều này đối với một người mẹ mà nói, quá mức không công bằng.
Năm đó Phạm Nhân Kính bởi vì muốn có một người thừa kế biết nghe lời nên mới bắt cóc cô, còn Phạm Trọng Nam thì lại dấu diếm cô sự thực là mình mang song thai, sau đó lại còn bắt một đứa đi, lấy về làm tiền đặt cược của mình, như vậy thì có gì khác biệt so với Phạm Nhân Kính chứ?
Hoặc là nói, nhà họ Phạm của hắn đều thích chiêu này.
Một đứa bé vừa mới ra đời nào đã biết gì đã bị người lớn lợi dụng, mà đứa bé đáng thương đó là đứa con cô mang thai chín tháng, chịu bao vất vả đau đớn mới sinh ra được.
Họ trước giờ chưa từng đứng ở lập trường của một người mẹ mà suy nghĩ, cho nên, lần này, bất luận thế nào cô cũng sẽ không khuất phục hắn.
Cô nhất định phải đưa hai đứa bé về với mình.
Nhưng cô lại không thể ở trước mặt các con cãi nhau với hắn, như vậy sẽ ảnh hưởng đến quá trình phát triển của con.
Cô xoay người, sờ đầu hai đứa nhỏ sau đó nhìn Phạm Dật Triển hỏi, 'Con trai, con dẫn Bối Bối đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm được không? Mẹ còn chút chuyện muốn nói với ba con.'
Xem ra muốn đưa hai đứa nhỏ đi ngay là chuyện không thể nào, nhưng trời đã tối rồi, cũng cần phải cho hai đứa ăn cơm, dù sao hắn cũng đã cho người chuẩn bị sẵn rồi, vậy cứ cho chúng đi ăn cơm, không nên trì hoãn.
'Bối Bối, anh dẫn em xuống.' Phạm Dật Triển chủ động nắm tay em gái.
'Được. Mẹ, ba, bọn con xuống trước.' Giang Phẩm Huyên rất ngoan ngoãn vẫy tay chào hai người lớn đang nghiêm nghị nhìn nhau kia.
Phạm Trọng Nam chỉ nhẹ gật đầu còn Giang Tâm Đóa thì cúi xuống hôn lên má mỗi đứa một cái rồi mới cho đi.
Con không còn ở đây, đúng là một thời cơ tốt để hai hai người nói chuyện cho rõ ràng.
Giang Tâm Đóa không muốn đứng cãi nhau với hắn, vì thế đi đến sofa ở phòng sinh hoạt chung ngồi xuống còn Phạm Trọng Nam thì ngồi đối diện với cô.
'Con trai lớn hơn Bối Bối, phải không?' Cô không hề bỏ qua những lời vừa nãy hai đứa bé nói chuyện với nhau.
'Ra trước 5 phút.' Lần này Phạm Trọng Nam rất phối hợp.
'Năm đó Sara cũng biết chuyện này, đúng không?'
'Đúng.'
'Vậy có phải chỉ có mỗi mình em không biết?' Giang Tâm Đóa lần nữa bị câu trả lời thản nhiên của hắn chọc giận.
Bao nhiêu năm qua, chắc là tất cả mọi người đều biết Giang Tâm Đóa cô thực ra còn có một đứa con trai, nhưng sao chẳng ai chịu nói với cô một tiếng chứ?
Sara, Lạc Tư, thậm chí những người bên cạnh họ đều có khả năng đã biết nhưng họ đều lựa chọn gạt cô.
'Đóa Đóa...' Phạm Trọng Nam đưa tay vuốt mặt, 'Anh nói rồi, anh làm như vậy là có lý do riêng của mình.
'Vậy lý do đó là gì?' Giang Tâm Đóa lập tức phản bác, 'Củng cố địa vị của anh? Nhưng địa vị của anh đã rất vững chắc rồi mà? Vì sao vẫn luôn kéo dài đến bây giờ mới cho em biết?'
Năm năm, một khoảng thời gian quá dài, cô đã bỏ lỡ rất nhiều thứ, bỏ lỡ lần đầu tiên con tập bò, tập đi, học nói, nếu như lần này cô không đến Luân Đôn, có phải hắn định giấu cô suốt đời hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.