Chương 336: P1 - Chương 01: Phát hiện thân thế (1)
Thịnh Hạ Thái Vi
14/10/2016
Luân Đôn tháng mười, ngoài trời mưa phùn liên miên không dứt.
Phạm Tuyết Chân ngồi trước cửa sổ sát đất, rụt chân lại trên sofa, cằm gác lên đầu gối lơ đễnh nhìn những giọt mưa đang đập tí tách vào cửa kiếng nhưng trong đầu lại chỉ có những lời nói mà người đàn ông kỳ lạ kia đã nói với cô khi chặn cô lại ở trước cổng trường ngày hôm qua...
Ngày hôm qua, bầu trời vẫn mưa phùn miên man như hôm nay, cô nhớ lúc đó mình chống dù, vai khoác ba lô từ thư viện bước ra, đang định lên xe của mình quay về căn biệt thự của Frank.
Năm nay cô đã thi đậu vào học viện thương nghiệp và quản trị doanh nghiệp Queen Mary ở Luân Đôn theo đúng ý nguyện của mình, bình thường sau khi tan học cô sẽ quay về căn hộ mà mấy năm trước Sara đã mua cho mình nhưng những ngày cuối tuần cô đều sẽ quay về căn biệt thự của Frank để chơi cùng mấy đứa nhỏ.
Nhất là cô công chúa nhỏ vừa mới tròn một tuổi đang tập tễnh tập đi, bắt đầu i a học nói của nhà họ Phạm, thật sự là quá sức đáng yêu, không ai gặp mà không bị cô bé mê đảo khiến Phạm Tuyết Chân mỗi khi đến cuối tuần đều không kìm lòng được phải chạy về chơi với cô bé một hồi mới thỏa mãn.
'Xin hỏi cháu là Phạm Tuyết Chân sao?'
Vừa chống dù vừa thong thả bước ra cổng trường, bất chợt một giọng nam khàn khàn, hơn nữa cách phát âm không thể coi như là thứ tiếng Trung rất lưu loát vang lên sau lưng khiến bước chân cô chợt khựng lại.
Phạm Tuyết Chân ngạc nhiên quay người lại, ngạc nhiên nhìn người đàn ông tuổi chừng khoảng năm mươi, tay cũng chống dù như mình, trên người là bộ Tây trang chỉn chu màu lông chuột đang đứng sau lưng mình, ánh mắt người đàn ông nhìn cô cũng mang theo một chút vui sướng và không thể tin nổi.
'Đúng vậy. Xin hỏi ông là...' Cô lùi về sau một bước, tuy rằng thoạt nhìn ông ta cũng không có ác ý gì, cũng không giống như những nam sinh luôn thích theo đuổi cô nhưng Phạm Tuyết Chân vẫn không quá thích tiếp xúc quá gần với người khác phái.
'Tôi là giáo sư của trung tâm nghiên cứu tâm lý, cháu có thể gọi tôi là Ken.' Người đàn ông từ tốn nói.
'Chào ông, giáo sư Ken. Ông tìm tôi có chuyện gì không?' Học kỳ này cô cũng đâu có chọn học môn tâm lý học, vậy vị giáo sư Ken đang đứng trước mặt cô đây tìm cô rốt cuộc là vì chuyện gì?
'Có tiện nói chuyện với cháu một lát không?' Giáo sư Ken nhìn gương mặt xinh đẹp thanh thuần của Phạm Tuyết Chân, trong đầu lại hiện lên hình ảnh của người phụ nữ gương mặt có bảy tám phần tương tự như của cô mà cách đây rất nhiều năm ông đã gặp.
'Thực xin lỗi, tôi còn phải tranh thủ về nhà.' Phạm Tuyết Chân nhìn đồng hồ rồi uyển chuyển cự tuyệt, cô đã hẹn trước với Đóa Đóa là sẽ trở về cùng ăn cơm tối với họ, cô không muốn vì một người không đâu mà lãng phí thời gian của mình.
Áy náy mỉm cười chào giáo sư Ken rồi cô xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của cô gái, ánh mắt giáo sư Ken lóe lên, chần chừ một giây sau đó ông cất bước đuổi theo, từ tốn lên tiếng, 'Tôi muốn nói với cô chút chuyện liên quan đến mẹ cô, Diệp Minh Châu.'
Những năm qua, trước giờ chưa có ai ở trước mặt cô nhắc đến cái tên này, nhưng người đàn ông này, ông ta lại biết mẹ?
Giữa ông ta và mẹ rốt cuộc có quan hệ gì?
Từ nhỏ cho đến năm mười sáu tuổi, Phạm Tuyết Chân thực sự được nuôi dưỡng theo cách một đóa hoa yếu ớt trong nhà kính, chưa từng trải qua bất kỳ mưa to gió lớn nào, sau này cho dù được cho đi học ở ngoài, làm quen với cuộc sống thực tế đi nữa thì cũng chỉ quẩn quanh trong ký túc xá của trường nữ trung học, ngày nghỉ thì một mình trở về căn hộ của mình trong thành phố. Có thể nói, nhà họ Phạm luôn bảo hộ cô thật tốt.
Vậy mà hôm nay một người đàn ông xa lạ đến tìm, nói quen biết với mẹ cô, nói muốn nói chuyện với cô về mẹ, từ khi cô biết chuyện cho đến năm mười lăm tuổi đó, cô với mẹ vẫn luôn sống ở Lục La Viên, mãi cho đến khi Frank và Đóa Đóa kết hôn rồi li hôn, dưới sự đốc thúc của Sara cô mới có cơ hội ra ngoài tiếp cận với cuộc sống thực.
Nhưng trong ấn tượng của cô, mẹ trước giờ chưa từng rời khỏi Lục La Viên, duy nhất chỉ có một lần, đó chính là vào bảy năm trước khi Frank đưa bà tới Luân Đôn, nhưng bà chỉ mới rời đi mấy ngày thì ở Singapore, cô nhận được tin mẹ mình bởi vì sinh bệnh mà đã qua đời.
Đợi khi mọi người sắp xếp cho cô đến được Luân Đôn thì chuyện hậu sự đã xong, ngay cả một lần cuối cùng cô cũng không được gặp mẹ.
Sau đó không còn bất kỳ ai nhắc đến mẹ trước mặt cô nữa, mà cô, dưới sự chăm sóc và quan tâm của mọi người cũng đã dần dần phai nhạt nỗi đau từ cái chết của mẹ.
Vậy mà hôm nay lại có người nói với cô, muốn nói với cô về chuyện của mẹ, cô...
Rất tò mò!
Muốn biết về chuyện của mẹ, cũng muốn biết rốt cuộc người đàn ông này có quan hệ gì với mẹ mình.
Nhưng sau khi ngồi trong quán cà phê trước cổng trường nghe ông nói những lời kia, cô thật hối hận.
Hối hận, và cả không muốn tin! Không dám tin!
Người đàn ông đó nói cô không phải là người nhà họ Phạm, ông mới là cha ruột của cô! Cô là đứa con riêng mà Diệp Minh Châu sau khi đã kết hôn rồi còn ra ngoài dan díu mà có.
Ông muốn cô nhận tổ quy tông, muốn cô trở về bên cạnh ông.
Không thể nào! Không thể nào! Không thể nào!
Cô không tin!
Cô là người nhà họ Phạm, trên người cô chảy là dòng máu của họ Phạm, ông ta không phải cha ruột của cô, không phải! Không phải! Không phải!
Phạm Tuyết Chân đi như chạy khỏi quán cà phê, ngay cả dù cũng quên mang theo. Khi cô một thân ướt như chuột lột, mất hồn mất vía quay trở về nhà họ Phạm, bộ dạng đó khiến Giang Tâm Đóa đang bế cô công chúa nhỏ của mình ngồi ở phòng khách thấy mà giật nảy mình.
Nhưng cô thì một câu cũng không nói được nên lời, chỉ đành ôm Giang Tâm Đóa khóc một cách đầy sợ hãi, đầy bất lực, khóc đến nỗi chiếc áo mà Giang Tâm Đóa mặc ước đẫm một mảnh.
Cuối cùng, vốn dĩ tâm tư đơn thuần, không biết giấu diếm tâm sự, khi về đến phòng, cô vẫn âm thầm nói cho Giang Tâm Đóa biết hết chuyện vừa mới xảy ra.
Lúc đó, Đóa Đóa rõ ràng bị câu chuyện của cô làm cho sững sờ, thật lâu vẫn chưa phản ứng lại kịp. Đến khi hoàn hồn lại chỉ đành nhỏ nhẹ trấn an, 'Đừng bởi vì người khác tùy tiện nói vài câu mà suy nghĩ lung tung. Chúng ta vĩnh viễn là người một nhà! Chị sẽ bảo Frank tìm người đó để nói chuyện, xem mục đích của ông ta thực ra là gì. Em cứ ngủ một giấc thật ngon, ngày mai thức dậy chuyện gì cũng sẽ tốt hơn.'
Giang Tâm Đóa ra ngoài thật lâu rồi mà Phạm Tuyết Chân vẫn không ngủ được.
Cô làm sao có thể không suy nghĩ lung tung cho được?
Nửa đêm cô ra khỏi phòng, xuống lầu định hâm nóng một ly sữa uống cho dễ ngủ thì nhìn thấy thư phòng bên đó vẫn còn sáng đèn, loáng thoáng còn có thể nghe được có người đang nói chuyện.
Đã khuya như vậy rồi, Đóa Đóa và Frank vẫn còn chưa ngủ sao?
Hai người đang nói chuyện gì? Có phải đang nói chuyện của cô không?
Tiếng nói loáng thoáng cộng thêm bóng đêm thần bí khiến Phạm Tuyết Chân không kìm lòng được cất bước đi về phía gian phòng đang hé ra ánh sáng kia...
Tấm thảm dày mềm mại che dấu rất tốt tiếng bước chân cô, người bên trong căn bản là không chú ý đến có người đang đứng ở bên ngoài gian phòng.
'Đừng lo lắng, anh đã cho người đi điều tra cặn kẽ về người đàn ông kia, ngày mai sẽ có kết quả.'
Là tiếng của Frank! Anh ấy nói "người đàn ông đó", là nói về vị giáo sư Ken kia sao?
Thì ra thật sự đang nói chuyện của cô.
Hai tay Chân Chân run run đưa lên che miệng, tránh cho vì xúc động mà bật ra bất kỳ âm thanh gì.
'Bất kể người đàn ông kia định làm gì, chân tướng của sự việc tuyệt đối không thể để Chân Chân biết được, con bé sẽ chịu không nổi đâu.'
Đóa Đóa nói "chân tướng", là gì vậy? Chẳng lẽ giống như lời của người đàn ông đó nói, cô thực sự không phải là người nhà họ Phạm sao?
'Trước khi sự tình chưa được giải quyết, anh sẽ không để Chân Chân đơn độc tiếp xúc với người đàn ông kia nữa. Ngày mai em tìm một lý do nào đó lưu con bé ở nhà. Trường học cũng không cần phải đi.'
'Em biết rồi.'
Tiếp sau đó hai người nói thêm gì nữa Phạm Tuyết Chân đã không còn tâm trí nghe nữa, cô lặng lẽ quay trở lại phòng mình.
Nằm trên giường cầm lấy điện thoại di động, nhìn tờ danh thiếp mà người đàn ông lưu lại cho cô, tâm tư giằng co thật lâu cuối cùng vẫn gửi một tin nhắn qua, 'Tôi muốn biết tất cả mọi chuyện về ông và mẹ tôi.'
Phạm Tuyết Chân ngồi trước cửa sổ sát đất, rụt chân lại trên sofa, cằm gác lên đầu gối lơ đễnh nhìn những giọt mưa đang đập tí tách vào cửa kiếng nhưng trong đầu lại chỉ có những lời nói mà người đàn ông kỳ lạ kia đã nói với cô khi chặn cô lại ở trước cổng trường ngày hôm qua...
Ngày hôm qua, bầu trời vẫn mưa phùn miên man như hôm nay, cô nhớ lúc đó mình chống dù, vai khoác ba lô từ thư viện bước ra, đang định lên xe của mình quay về căn biệt thự của Frank.
Năm nay cô đã thi đậu vào học viện thương nghiệp và quản trị doanh nghiệp Queen Mary ở Luân Đôn theo đúng ý nguyện của mình, bình thường sau khi tan học cô sẽ quay về căn hộ mà mấy năm trước Sara đã mua cho mình nhưng những ngày cuối tuần cô đều sẽ quay về căn biệt thự của Frank để chơi cùng mấy đứa nhỏ.
Nhất là cô công chúa nhỏ vừa mới tròn một tuổi đang tập tễnh tập đi, bắt đầu i a học nói của nhà họ Phạm, thật sự là quá sức đáng yêu, không ai gặp mà không bị cô bé mê đảo khiến Phạm Tuyết Chân mỗi khi đến cuối tuần đều không kìm lòng được phải chạy về chơi với cô bé một hồi mới thỏa mãn.
'Xin hỏi cháu là Phạm Tuyết Chân sao?'
Vừa chống dù vừa thong thả bước ra cổng trường, bất chợt một giọng nam khàn khàn, hơn nữa cách phát âm không thể coi như là thứ tiếng Trung rất lưu loát vang lên sau lưng khiến bước chân cô chợt khựng lại.
Phạm Tuyết Chân ngạc nhiên quay người lại, ngạc nhiên nhìn người đàn ông tuổi chừng khoảng năm mươi, tay cũng chống dù như mình, trên người là bộ Tây trang chỉn chu màu lông chuột đang đứng sau lưng mình, ánh mắt người đàn ông nhìn cô cũng mang theo một chút vui sướng và không thể tin nổi.
'Đúng vậy. Xin hỏi ông là...' Cô lùi về sau một bước, tuy rằng thoạt nhìn ông ta cũng không có ác ý gì, cũng không giống như những nam sinh luôn thích theo đuổi cô nhưng Phạm Tuyết Chân vẫn không quá thích tiếp xúc quá gần với người khác phái.
'Tôi là giáo sư của trung tâm nghiên cứu tâm lý, cháu có thể gọi tôi là Ken.' Người đàn ông từ tốn nói.
'Chào ông, giáo sư Ken. Ông tìm tôi có chuyện gì không?' Học kỳ này cô cũng đâu có chọn học môn tâm lý học, vậy vị giáo sư Ken đang đứng trước mặt cô đây tìm cô rốt cuộc là vì chuyện gì?
'Có tiện nói chuyện với cháu một lát không?' Giáo sư Ken nhìn gương mặt xinh đẹp thanh thuần của Phạm Tuyết Chân, trong đầu lại hiện lên hình ảnh của người phụ nữ gương mặt có bảy tám phần tương tự như của cô mà cách đây rất nhiều năm ông đã gặp.
'Thực xin lỗi, tôi còn phải tranh thủ về nhà.' Phạm Tuyết Chân nhìn đồng hồ rồi uyển chuyển cự tuyệt, cô đã hẹn trước với Đóa Đóa là sẽ trở về cùng ăn cơm tối với họ, cô không muốn vì một người không đâu mà lãng phí thời gian của mình.
Áy náy mỉm cười chào giáo sư Ken rồi cô xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của cô gái, ánh mắt giáo sư Ken lóe lên, chần chừ một giây sau đó ông cất bước đuổi theo, từ tốn lên tiếng, 'Tôi muốn nói với cô chút chuyện liên quan đến mẹ cô, Diệp Minh Châu.'
Những năm qua, trước giờ chưa có ai ở trước mặt cô nhắc đến cái tên này, nhưng người đàn ông này, ông ta lại biết mẹ?
Giữa ông ta và mẹ rốt cuộc có quan hệ gì?
Từ nhỏ cho đến năm mười sáu tuổi, Phạm Tuyết Chân thực sự được nuôi dưỡng theo cách một đóa hoa yếu ớt trong nhà kính, chưa từng trải qua bất kỳ mưa to gió lớn nào, sau này cho dù được cho đi học ở ngoài, làm quen với cuộc sống thực tế đi nữa thì cũng chỉ quẩn quanh trong ký túc xá của trường nữ trung học, ngày nghỉ thì một mình trở về căn hộ của mình trong thành phố. Có thể nói, nhà họ Phạm luôn bảo hộ cô thật tốt.
Vậy mà hôm nay một người đàn ông xa lạ đến tìm, nói quen biết với mẹ cô, nói muốn nói chuyện với cô về mẹ, từ khi cô biết chuyện cho đến năm mười lăm tuổi đó, cô với mẹ vẫn luôn sống ở Lục La Viên, mãi cho đến khi Frank và Đóa Đóa kết hôn rồi li hôn, dưới sự đốc thúc của Sara cô mới có cơ hội ra ngoài tiếp cận với cuộc sống thực.
Nhưng trong ấn tượng của cô, mẹ trước giờ chưa từng rời khỏi Lục La Viên, duy nhất chỉ có một lần, đó chính là vào bảy năm trước khi Frank đưa bà tới Luân Đôn, nhưng bà chỉ mới rời đi mấy ngày thì ở Singapore, cô nhận được tin mẹ mình bởi vì sinh bệnh mà đã qua đời.
Đợi khi mọi người sắp xếp cho cô đến được Luân Đôn thì chuyện hậu sự đã xong, ngay cả một lần cuối cùng cô cũng không được gặp mẹ.
Sau đó không còn bất kỳ ai nhắc đến mẹ trước mặt cô nữa, mà cô, dưới sự chăm sóc và quan tâm của mọi người cũng đã dần dần phai nhạt nỗi đau từ cái chết của mẹ.
Vậy mà hôm nay lại có người nói với cô, muốn nói với cô về chuyện của mẹ, cô...
Rất tò mò!
Muốn biết về chuyện của mẹ, cũng muốn biết rốt cuộc người đàn ông này có quan hệ gì với mẹ mình.
Nhưng sau khi ngồi trong quán cà phê trước cổng trường nghe ông nói những lời kia, cô thật hối hận.
Hối hận, và cả không muốn tin! Không dám tin!
Người đàn ông đó nói cô không phải là người nhà họ Phạm, ông mới là cha ruột của cô! Cô là đứa con riêng mà Diệp Minh Châu sau khi đã kết hôn rồi còn ra ngoài dan díu mà có.
Ông muốn cô nhận tổ quy tông, muốn cô trở về bên cạnh ông.
Không thể nào! Không thể nào! Không thể nào!
Cô không tin!
Cô là người nhà họ Phạm, trên người cô chảy là dòng máu của họ Phạm, ông ta không phải cha ruột của cô, không phải! Không phải! Không phải!
Phạm Tuyết Chân đi như chạy khỏi quán cà phê, ngay cả dù cũng quên mang theo. Khi cô một thân ướt như chuột lột, mất hồn mất vía quay trở về nhà họ Phạm, bộ dạng đó khiến Giang Tâm Đóa đang bế cô công chúa nhỏ của mình ngồi ở phòng khách thấy mà giật nảy mình.
Nhưng cô thì một câu cũng không nói được nên lời, chỉ đành ôm Giang Tâm Đóa khóc một cách đầy sợ hãi, đầy bất lực, khóc đến nỗi chiếc áo mà Giang Tâm Đóa mặc ước đẫm một mảnh.
Cuối cùng, vốn dĩ tâm tư đơn thuần, không biết giấu diếm tâm sự, khi về đến phòng, cô vẫn âm thầm nói cho Giang Tâm Đóa biết hết chuyện vừa mới xảy ra.
Lúc đó, Đóa Đóa rõ ràng bị câu chuyện của cô làm cho sững sờ, thật lâu vẫn chưa phản ứng lại kịp. Đến khi hoàn hồn lại chỉ đành nhỏ nhẹ trấn an, 'Đừng bởi vì người khác tùy tiện nói vài câu mà suy nghĩ lung tung. Chúng ta vĩnh viễn là người một nhà! Chị sẽ bảo Frank tìm người đó để nói chuyện, xem mục đích của ông ta thực ra là gì. Em cứ ngủ một giấc thật ngon, ngày mai thức dậy chuyện gì cũng sẽ tốt hơn.'
Giang Tâm Đóa ra ngoài thật lâu rồi mà Phạm Tuyết Chân vẫn không ngủ được.
Cô làm sao có thể không suy nghĩ lung tung cho được?
Nửa đêm cô ra khỏi phòng, xuống lầu định hâm nóng một ly sữa uống cho dễ ngủ thì nhìn thấy thư phòng bên đó vẫn còn sáng đèn, loáng thoáng còn có thể nghe được có người đang nói chuyện.
Đã khuya như vậy rồi, Đóa Đóa và Frank vẫn còn chưa ngủ sao?
Hai người đang nói chuyện gì? Có phải đang nói chuyện của cô không?
Tiếng nói loáng thoáng cộng thêm bóng đêm thần bí khiến Phạm Tuyết Chân không kìm lòng được cất bước đi về phía gian phòng đang hé ra ánh sáng kia...
Tấm thảm dày mềm mại che dấu rất tốt tiếng bước chân cô, người bên trong căn bản là không chú ý đến có người đang đứng ở bên ngoài gian phòng.
'Đừng lo lắng, anh đã cho người đi điều tra cặn kẽ về người đàn ông kia, ngày mai sẽ có kết quả.'
Là tiếng của Frank! Anh ấy nói "người đàn ông đó", là nói về vị giáo sư Ken kia sao?
Thì ra thật sự đang nói chuyện của cô.
Hai tay Chân Chân run run đưa lên che miệng, tránh cho vì xúc động mà bật ra bất kỳ âm thanh gì.
'Bất kể người đàn ông kia định làm gì, chân tướng của sự việc tuyệt đối không thể để Chân Chân biết được, con bé sẽ chịu không nổi đâu.'
Đóa Đóa nói "chân tướng", là gì vậy? Chẳng lẽ giống như lời của người đàn ông đó nói, cô thực sự không phải là người nhà họ Phạm sao?
'Trước khi sự tình chưa được giải quyết, anh sẽ không để Chân Chân đơn độc tiếp xúc với người đàn ông kia nữa. Ngày mai em tìm một lý do nào đó lưu con bé ở nhà. Trường học cũng không cần phải đi.'
'Em biết rồi.'
Tiếp sau đó hai người nói thêm gì nữa Phạm Tuyết Chân đã không còn tâm trí nghe nữa, cô lặng lẽ quay trở lại phòng mình.
Nằm trên giường cầm lấy điện thoại di động, nhìn tờ danh thiếp mà người đàn ông lưu lại cho cô, tâm tư giằng co thật lâu cuối cùng vẫn gửi một tin nhắn qua, 'Tôi muốn biết tất cả mọi chuyện về ông và mẹ tôi.'
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.