Chương 347: P1 - Chương 12: Tống thiếu gia, muốn hạ hỏa thật sao? (4)
Thịnh Hạ Thái Vi
14/10/2016
'Được thôi, vậy bây giờ chúng ta đi đâu đây?' Cô gái đứng thẳng người lại, tay thuần thục khoác lên tay hắn yêu kiều hỏi. Vị kim chủ trước mặt cô đây thật không dễ dàng gì mới về Luân Đôn một chuyến, còn đặc biệt căn dặn cô đến hầu hạ, sao cô có thể không cao hứng cho được chứ?
Tạm thời không cần nhắc đến sự hào phóng rộng rãi của anh ta từ trước đến giờ, cho dù không trả tiền muốn cô phục vụ cho hắn, cô cũng vui vẻ nhận lời.
Ở trên giường, không cần phải bàn cãi, anh ta là đàn ông cực phẩm trong số đàn ông!
'Vào trong ăn gì trước đi!' Tống Cẩn Hành lần nữa rũ tay cô gái ra khỏi người mình, dụi tắt điếu thuốc trên tay, vừa mới xoay người lại thì đã nhìn thấy Phạm Tuyết Chân tay cầm túi thức ăn đứng đó, vẻ mặt buồn bã.
Lòng hắn như thắt lại, đôi chân không tự chủ được tiến về phía cô, 'Nhanh như vậy đã ăn xong rồi sao?'
'Anh Cẩn Hành...' Phạm Tuyết Chân nhìn cô gái xinh đẹp quyến rũ đứng sát bên người hắn kia, nhìn bộ ngực nhỏ đủ đang dán sát vào cánh tay hắn kia...
Cô ấy không phải là cô gái tên Jenny mà cô đã gặp mấy lần trước đây nhưng lại là một cô gái quyến rũ và sexy cùng một loại hình như Jenny, thì ra anh Cẩn Hành thích những cô gái như vậy! Hoặc có lẽ anh ấy thích những cô gái phóng khoáng có thể ngồi uống rượu, cười nói với đàn ông một cách thoải mái như lần trước cô gặp ở trong quán bar! Dù sao thì cũng không phải là loại con gái đơn thuần và ngây ngô như cô.
Cho nên, cô chỉ có thể là "em gái" mà thôi!
Phạm Tuyết Chân thầm thở dài một tiếng.
Anh Cẩn Hành ra ngoài là vì gọi điện thoại cho cô ấy sao? Sau đó một mực đứng ở ngoài là vì muốn chờ cô ấy đến sao?
Cố nén cảm giác buồn đến phát khóc trong lòng xuống, cô hít hít mũi, nâng chiếc túi đựng thức ăn trên tay lên, 'Bữa sáng của anh em đã nhờ người gói lại rồi.'
'Song, cô ấy là ai vậy?' Cô gái xinh đẹp đang dán sát vào người Tống Cẩn Hành từ trên xuống dưới đánh giá một lần cô gái nhỏ xinh đẹp và đáng yêu như một con búp bê bằng sứ trước mặt mình.
Thoạt nhìn tuổi chỉ mới mười bốn mười lăm là cùng, vóc dáng nhỏ nhắn mỏng manh tưởng chừng một trận gió cũng có thể thổi bay nhưng bù lại, là da trắng nõn như tuyết, gương mặt xinh xắn và ánh mắt trong trẻo như một thiên sứ khiến người ta nhìn mà không khỏi khen thầm.
Nhưng Song chắc sẽ không thích loại con gái còn chưa đến tuổi trưởng thành như vậy mới đúng chứ?
'Cô ấy là em gái tôi, Sally.' Tống Cẩn Hành giới thiệu hai người với nhau, 'Chân Chân, cô ấy là...'
'Anh Cẩn Hành, em muốn đi về trước.' Phạm Tuyết Chân không muốn nghe hắn nói ra hai chữ "bạn gái" nên lập tức ngắt lời. Nhìn hắn và một cô gái khác đứng bên cạnh nhau thân mật như vậy, cô đau lòng đến sắp không thở nổi, chỉ đành cúi thấp đầu che dấu nụ cười khổ sở của mình.
'Anh đưa em về nhà trước.' Tống Cẩn Hành kéo cô gái kia ra, đón lấy túi thức ăn trên tay Phạm Tuyết Chân, nắm tay cô đi về phía xe của mình.
'Song!' Cô gái không cam lòng bị bỏ lại phía sau vội đuổi theo nũng nịu gọi nhưng Tống Cẩn Hành mặc kệ cô ta.
'Anh Cẩn Hành, em có thể tự đi về. Anh có việc bận thì đi trước đi.' Lúc nói ra câu này, cổ họng vừa chát vừa đắng thật khó chịu.
Nếu như đã có hẹn với cô gái khác còn rủ cô ra ngoài ăn làm gì?
Mà cô, làm sao có thể quấy rầy hắn ước hẹn?
Nhìn vẻ thất lạc pha lẫn khổ sở của cô, Tống Cẩn Hành thật sự hối hận đến nỗi muốn cho mình mấy cái tát!
Hắn muốn phát tiết, muốn dập lửa thì cũng không nên gọi cô gái khác đến ngay trước mắt cô mới phải chứ!
'Chân Chân...' Hắn nâng cằm cô lên, nhìn vào đôi mắt như được phủ một lớp sương mù của cô, một góc sâu nào đó trong tâm hồn chợt trở nên mềm mại vô cùng.
'Song, không phải anh muốn đưa em gái về nhà sao?'
Cô gái xinh đẹp kia đã đuổi kịp hắn, phá vỡ sự trầm mặc giữa hai người, kéo hai người đang ngơ ngẩn nhìn nhau kia trở về với thực tế.
Trước đây cô chưa từng nghe nói Song có em gái, hôm nay nhìn thái độ của hắn như vậy, nào giống của một anh trai đối với em gái mình đâu chứ?
Chắc không phải Song thích mấy cô vị thành niên như vậy đấy chứ?
'Câm miệng cho tôi!' Tống Cẩn Hành bực dọc quát lớn một tiếng, phiền phức thật, hắn tự dưng tìm phiền toái cho mình làm gì chứ?
'Rõ ràng là anh kêu người ta đến, làm gì mà hung dữ như vậy chứ?' Cô gái không cam lòng bĩu môi nói.
'Anh Cẩn Hành, em không làm phiền anh nữa.' Phạm Tuyết Chân đẩy tay hắn chạy ra ngoài, bởi vì chạy quá nhanh, cô suýt nữa thì đâm vào một chiếc xe đang chạy từ hướng đối diện lại.
'Cẩn thận một chút.' Sắc mặt Tống Cẩn Hành tái mét xông đến kéo thân thể đang run lẩy bẩy của cô vào lòng.
Mà chiếc xe kia cũng kịp thời dừng lại, chủ nhân của nó hạ kiếng xe xuống, 'Sally, Song, hai người sao lại ở đây?'
Thì ra người lái xe là Lạc Khải còn người ngồi ở ghế lái phụ trên mặt còn không giấu được kinh ngạc kia không ai khác hơn là Phạm Uyển Viện.
'Hai người ở đây làm gì vậy?' Phạm Uyển Viện không xuống xe, ánh mắt đăm đắm nhìn Tống Cẩn Hành như lên án, giống như hắn là kẻ phạm tội bắt cóc trẻ vị thành niên vậy.
'Sara, Lạc Khải, đã lâu không gặp. Chúng tôi ra ngoài ăn cơm.' Đôi tay vốn đang vòng qua người Phạm Tuyết Chân của Tống Cẩn Hành dưới ánh mắt chăm chú của Phạm Uyển Viện, không thể không nới lỏng ra.
Còn mặt của Phạm Tuyết Chân lúc này đã như một quả táo đỏ, chào hỏi hai vợ chồng Phạm Uyển Viện xong thì cúi gằm đầu, không dám nhìn họ thêm một lần nào.
Ánh mắt Phạm Uyển Viện từ trên người Tống Cẩn Hành dời sang cô gái xinh đẹp đang đứng sau lưng hắn, lại nhìn sang cô gái nhỏ đang cúi gằm đầu của nhà mình, chừng như đã hiểu ra chuyện gì.
'Sally, lên xe.' Bà nói một cách dứt khoát.
'Dạ.' Phạm Tuyết Chân cũng không muốn tiếp tục nhìn anh Cẩn Hành và cô gái kia bên nhau, 'Anh Cẩn Hành, em về với Sara trước.'
'Về? Về đâu? Hiện giờ Chân Chân đang ở chỗ của tôi.' Tống Cẩn Hành vội nắm lấy cánh tay cô kéo lại không muốn cho cô lên xe của Phạm Uyển Viện. Có trời mới biết bà lại định giới thiệu thêm người nào cho cô biết nữa?
Huống gì khoảng thời gian này Chân Chân không muốn quay về nhà họ Phạm kia chứ.
Phạm Uyển Viện vẫn điềm tĩnh nói, 'Cậu là một người đàn ông độc thân, con bé ở chỗ cậu tôi cảm thấy không tiện cho lắm. Sally không hiểu chuyện, chẳng lẽ cậu cũng vậy sao?'
'Chân Chân là em gái tôi, có gì mà không tiện?' Tống Cẩn Hành lớn tiếng nói.
'Con bé là người của nhà họ Phạm chúng tôi, Frank yên tâm để con bé ở chỗ của cậu nhưng tôi thì không. Lỡ như xảy ra chuyện gì, ai chịu trách nhiệm đây? Sally, lên xe.' Thái độ của Phạm Uyển Viện điềm tĩnh mà dứt khoát, hơn nữa còn mang theo một vẻ uy nghiêm khiến người khác không dám kháng cự.
'Anh Cẩn Hành, em về trước đây.' Phạm Tuyết Chân nhỏ giọng nói.
Đối mặt với ánh mắt đầy thâm ý của cả Phạm Uyển Viện và Lạc Khải, nhớ tới câu hỏi "ai chịu trách nhiệm" vừa rồi của bà, Tống Cẩn Hành rất muốn vọt miệng đáp mình sẽ chịu trách nhiệm với cô cả đời, chỉ là, hắn thật sự có thể chịu trách nhiệm về cô cả đời được sao?
Hắn có chút do dự, không muốn buông tay lại không thể không buông tay. Nhưng trước khi cô lên xe vẫn nhịn không được hỏi, 'Thật sự không ở lại chỗ của anh sao?'
'Em đến nhà Sara ở.' Cho dù trước đó cô hoang mang bối rối vì sự xuất hiện của người tự xưng là ba ruột của mình nên muốn ra ngoài cho khuây khỏa, muốn thử cảm giác cùng anh Cẩn Hành ở cùng một chỗ nhưng sau buổi sáng hôm nay, cô đã đổi ý.
Cho dù cô có muốn cùng anh Cẩn Hành ở cùng một chỗ đến mấy thì suy cho cùng, họ cũng không phải là người một nhà. Anh Cẩn Hành có đối xử với cô tốt đến mấy thì anh ấy vẫn có cuộc sống riêng của mình. Cô cứ bám riết theo, anh ấy muốn cùng với cô gái khác nhất định là không tiện, không phải sao?
Cho nên, tốt nhất cô không nên quấy rầy anh Cẩn Hành nhiều.
Nghĩ là nghĩ vậy nhưng trong lòng vẫn rất khổ sở!
Tạm thời không cần nhắc đến sự hào phóng rộng rãi của anh ta từ trước đến giờ, cho dù không trả tiền muốn cô phục vụ cho hắn, cô cũng vui vẻ nhận lời.
Ở trên giường, không cần phải bàn cãi, anh ta là đàn ông cực phẩm trong số đàn ông!
'Vào trong ăn gì trước đi!' Tống Cẩn Hành lần nữa rũ tay cô gái ra khỏi người mình, dụi tắt điếu thuốc trên tay, vừa mới xoay người lại thì đã nhìn thấy Phạm Tuyết Chân tay cầm túi thức ăn đứng đó, vẻ mặt buồn bã.
Lòng hắn như thắt lại, đôi chân không tự chủ được tiến về phía cô, 'Nhanh như vậy đã ăn xong rồi sao?'
'Anh Cẩn Hành...' Phạm Tuyết Chân nhìn cô gái xinh đẹp quyến rũ đứng sát bên người hắn kia, nhìn bộ ngực nhỏ đủ đang dán sát vào cánh tay hắn kia...
Cô ấy không phải là cô gái tên Jenny mà cô đã gặp mấy lần trước đây nhưng lại là một cô gái quyến rũ và sexy cùng một loại hình như Jenny, thì ra anh Cẩn Hành thích những cô gái như vậy! Hoặc có lẽ anh ấy thích những cô gái phóng khoáng có thể ngồi uống rượu, cười nói với đàn ông một cách thoải mái như lần trước cô gặp ở trong quán bar! Dù sao thì cũng không phải là loại con gái đơn thuần và ngây ngô như cô.
Cho nên, cô chỉ có thể là "em gái" mà thôi!
Phạm Tuyết Chân thầm thở dài một tiếng.
Anh Cẩn Hành ra ngoài là vì gọi điện thoại cho cô ấy sao? Sau đó một mực đứng ở ngoài là vì muốn chờ cô ấy đến sao?
Cố nén cảm giác buồn đến phát khóc trong lòng xuống, cô hít hít mũi, nâng chiếc túi đựng thức ăn trên tay lên, 'Bữa sáng của anh em đã nhờ người gói lại rồi.'
'Song, cô ấy là ai vậy?' Cô gái xinh đẹp đang dán sát vào người Tống Cẩn Hành từ trên xuống dưới đánh giá một lần cô gái nhỏ xinh đẹp và đáng yêu như một con búp bê bằng sứ trước mặt mình.
Thoạt nhìn tuổi chỉ mới mười bốn mười lăm là cùng, vóc dáng nhỏ nhắn mỏng manh tưởng chừng một trận gió cũng có thể thổi bay nhưng bù lại, là da trắng nõn như tuyết, gương mặt xinh xắn và ánh mắt trong trẻo như một thiên sứ khiến người ta nhìn mà không khỏi khen thầm.
Nhưng Song chắc sẽ không thích loại con gái còn chưa đến tuổi trưởng thành như vậy mới đúng chứ?
'Cô ấy là em gái tôi, Sally.' Tống Cẩn Hành giới thiệu hai người với nhau, 'Chân Chân, cô ấy là...'
'Anh Cẩn Hành, em muốn đi về trước.' Phạm Tuyết Chân không muốn nghe hắn nói ra hai chữ "bạn gái" nên lập tức ngắt lời. Nhìn hắn và một cô gái khác đứng bên cạnh nhau thân mật như vậy, cô đau lòng đến sắp không thở nổi, chỉ đành cúi thấp đầu che dấu nụ cười khổ sở của mình.
'Anh đưa em về nhà trước.' Tống Cẩn Hành kéo cô gái kia ra, đón lấy túi thức ăn trên tay Phạm Tuyết Chân, nắm tay cô đi về phía xe của mình.
'Song!' Cô gái không cam lòng bị bỏ lại phía sau vội đuổi theo nũng nịu gọi nhưng Tống Cẩn Hành mặc kệ cô ta.
'Anh Cẩn Hành, em có thể tự đi về. Anh có việc bận thì đi trước đi.' Lúc nói ra câu này, cổ họng vừa chát vừa đắng thật khó chịu.
Nếu như đã có hẹn với cô gái khác còn rủ cô ra ngoài ăn làm gì?
Mà cô, làm sao có thể quấy rầy hắn ước hẹn?
Nhìn vẻ thất lạc pha lẫn khổ sở của cô, Tống Cẩn Hành thật sự hối hận đến nỗi muốn cho mình mấy cái tát!
Hắn muốn phát tiết, muốn dập lửa thì cũng không nên gọi cô gái khác đến ngay trước mắt cô mới phải chứ!
'Chân Chân...' Hắn nâng cằm cô lên, nhìn vào đôi mắt như được phủ một lớp sương mù của cô, một góc sâu nào đó trong tâm hồn chợt trở nên mềm mại vô cùng.
'Song, không phải anh muốn đưa em gái về nhà sao?'
Cô gái xinh đẹp kia đã đuổi kịp hắn, phá vỡ sự trầm mặc giữa hai người, kéo hai người đang ngơ ngẩn nhìn nhau kia trở về với thực tế.
Trước đây cô chưa từng nghe nói Song có em gái, hôm nay nhìn thái độ của hắn như vậy, nào giống của một anh trai đối với em gái mình đâu chứ?
Chắc không phải Song thích mấy cô vị thành niên như vậy đấy chứ?
'Câm miệng cho tôi!' Tống Cẩn Hành bực dọc quát lớn một tiếng, phiền phức thật, hắn tự dưng tìm phiền toái cho mình làm gì chứ?
'Rõ ràng là anh kêu người ta đến, làm gì mà hung dữ như vậy chứ?' Cô gái không cam lòng bĩu môi nói.
'Anh Cẩn Hành, em không làm phiền anh nữa.' Phạm Tuyết Chân đẩy tay hắn chạy ra ngoài, bởi vì chạy quá nhanh, cô suýt nữa thì đâm vào một chiếc xe đang chạy từ hướng đối diện lại.
'Cẩn thận một chút.' Sắc mặt Tống Cẩn Hành tái mét xông đến kéo thân thể đang run lẩy bẩy của cô vào lòng.
Mà chiếc xe kia cũng kịp thời dừng lại, chủ nhân của nó hạ kiếng xe xuống, 'Sally, Song, hai người sao lại ở đây?'
Thì ra người lái xe là Lạc Khải còn người ngồi ở ghế lái phụ trên mặt còn không giấu được kinh ngạc kia không ai khác hơn là Phạm Uyển Viện.
'Hai người ở đây làm gì vậy?' Phạm Uyển Viện không xuống xe, ánh mắt đăm đắm nhìn Tống Cẩn Hành như lên án, giống như hắn là kẻ phạm tội bắt cóc trẻ vị thành niên vậy.
'Sara, Lạc Khải, đã lâu không gặp. Chúng tôi ra ngoài ăn cơm.' Đôi tay vốn đang vòng qua người Phạm Tuyết Chân của Tống Cẩn Hành dưới ánh mắt chăm chú của Phạm Uyển Viện, không thể không nới lỏng ra.
Còn mặt của Phạm Tuyết Chân lúc này đã như một quả táo đỏ, chào hỏi hai vợ chồng Phạm Uyển Viện xong thì cúi gằm đầu, không dám nhìn họ thêm một lần nào.
Ánh mắt Phạm Uyển Viện từ trên người Tống Cẩn Hành dời sang cô gái xinh đẹp đang đứng sau lưng hắn, lại nhìn sang cô gái nhỏ đang cúi gằm đầu của nhà mình, chừng như đã hiểu ra chuyện gì.
'Sally, lên xe.' Bà nói một cách dứt khoát.
'Dạ.' Phạm Tuyết Chân cũng không muốn tiếp tục nhìn anh Cẩn Hành và cô gái kia bên nhau, 'Anh Cẩn Hành, em về với Sara trước.'
'Về? Về đâu? Hiện giờ Chân Chân đang ở chỗ của tôi.' Tống Cẩn Hành vội nắm lấy cánh tay cô kéo lại không muốn cho cô lên xe của Phạm Uyển Viện. Có trời mới biết bà lại định giới thiệu thêm người nào cho cô biết nữa?
Huống gì khoảng thời gian này Chân Chân không muốn quay về nhà họ Phạm kia chứ.
Phạm Uyển Viện vẫn điềm tĩnh nói, 'Cậu là một người đàn ông độc thân, con bé ở chỗ cậu tôi cảm thấy không tiện cho lắm. Sally không hiểu chuyện, chẳng lẽ cậu cũng vậy sao?'
'Chân Chân là em gái tôi, có gì mà không tiện?' Tống Cẩn Hành lớn tiếng nói.
'Con bé là người của nhà họ Phạm chúng tôi, Frank yên tâm để con bé ở chỗ của cậu nhưng tôi thì không. Lỡ như xảy ra chuyện gì, ai chịu trách nhiệm đây? Sally, lên xe.' Thái độ của Phạm Uyển Viện điềm tĩnh mà dứt khoát, hơn nữa còn mang theo một vẻ uy nghiêm khiến người khác không dám kháng cự.
'Anh Cẩn Hành, em về trước đây.' Phạm Tuyết Chân nhỏ giọng nói.
Đối mặt với ánh mắt đầy thâm ý của cả Phạm Uyển Viện và Lạc Khải, nhớ tới câu hỏi "ai chịu trách nhiệm" vừa rồi của bà, Tống Cẩn Hành rất muốn vọt miệng đáp mình sẽ chịu trách nhiệm với cô cả đời, chỉ là, hắn thật sự có thể chịu trách nhiệm về cô cả đời được sao?
Hắn có chút do dự, không muốn buông tay lại không thể không buông tay. Nhưng trước khi cô lên xe vẫn nhịn không được hỏi, 'Thật sự không ở lại chỗ của anh sao?'
'Em đến nhà Sara ở.' Cho dù trước đó cô hoang mang bối rối vì sự xuất hiện của người tự xưng là ba ruột của mình nên muốn ra ngoài cho khuây khỏa, muốn thử cảm giác cùng anh Cẩn Hành ở cùng một chỗ nhưng sau buổi sáng hôm nay, cô đã đổi ý.
Cho dù cô có muốn cùng anh Cẩn Hành ở cùng một chỗ đến mấy thì suy cho cùng, họ cũng không phải là người một nhà. Anh Cẩn Hành có đối xử với cô tốt đến mấy thì anh ấy vẫn có cuộc sống riêng của mình. Cô cứ bám riết theo, anh ấy muốn cùng với cô gái khác nhất định là không tiện, không phải sao?
Cho nên, tốt nhất cô không nên quấy rầy anh Cẩn Hành nhiều.
Nghĩ là nghĩ vậy nhưng trong lòng vẫn rất khổ sở!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.