Độc Gia Sủng Hôn

Chương 375: P1 - Chương 40: Anh Cẩn Hành không còn như xưa (2)

Thịnh Hạ Thái Vi

14/10/2016

Vân Phi Dương làm sao không nhìn ra được tâm tư của Phạm Trọng Nam, hắn cười hì hì, 'Cậu tưởng rằng Tống Cẩn Hành trước đây khi ở Trung Đông không chơi bời hưởng thụ giống như tôi sao?'

Hai người bọn họ trước đây chủ yếu làm ăn với các nước Trung Đông, mối quan hệ của họ với người ở bên đó rất rộng, thậm chí có quốc vương của nước nọ còn dự định phong cho họ một chức vụ gì đó trong chính phủ của nước đó. Nếu như có thể đưa Tống Cẩn Hành trở lại, đưa đến Trung Đông bên đó né tránh sự truy bắt của cảnh sát Mỹ cũng không phải là một lựa chọn tồi.

Đối với chính phủ Mỹ có thể là họ bị liệt vào danh sách đen nhưng ở Trung Đông lại là một chuyện hoàn toàn khác, điều quan trọng nhất bây giờ chính là làm thế nào để cứu được Tống Cẩn Hành ra ngoài đồng thời giải trừ loại thuốc mà họ đã dùng để tẩy não hắn mới được.

'Giờ tôi chỉ muốn biết một chuyện, đó chính là làm thế nào mới có thể cứu cậu ấy ra được mà thôi!' Phạm Trọng Nam nói với vẻ không vui.

'Tống Cẩn Hành nhất định sẽ đến tìn Chân Chân.' Vân Phi Dương nói một cách cực kỳ chắc chắn.

'Chẳng lẽ phần tư liệu ấy thực sự ở trên người con bé?' Nếu như là trước đây, Phạm Trọng Nam nhất định sẽ không tin Tống Cẩn Hành sẽ đem thứ quan trọng như vậy giao cho Phạm Tuyết Chân nhưng hôm nay nhìn thấy bộ dạng thành thạo của cô khi gỡ quả bom hẹn giờ kia, thì mọi suy nghĩ trước giờ trong hắn đều bị đảo lộn hết.

Nhưng những năm qua từ lúc Chân Chân trở về đến giờ, chưa từng nghe cô nhắc gì đến tư liệu hay bất kỳ điều gì liên quan đến tư liệu gì cả.

'Tôi cũng không biết nữa. Nhưng lần này cậu ấy trở về Luân Đôn, trăm phần trăm là hướng về phía cô ấy.' Vân Phi Dương nhún vai, lơ đễnh nói.

'Liệu Chân Chân có gặp nguy hiểm gì không?' Đây cũng là một trong những chuyện mà Phạm Trọng Nam quan tâm nhất.

'Khi nào còn chưa lấy được thứ mà họ muốn, họ sẽ không ra tay đâu.' Vân Phi Dương cùng bọn họ chơi trò mèo bắt chuột đã nhiều năm, hắn đã quá hiểu cách hành xử và làm việc của bọn họ.

'Mục tiêu cuối cùng của bọn họ là cậu.'

'Nhưng tôi không dễ dàng bị bọn họ bắt như vậy. Nếu bị bắt, đến cuối cùng cũng chỉ trở thành công cụ giết người của bọn họ mà thôi.' Vân Phi Dương không tin Phạm Trọng Nam không hiểu điều này.

Cho nên họ chỉ có thể đẩy Phạm Tuyết Chân ra, đổi lấy cơ hội cứu được Tống Cẩn Hành.

'Tôi chỉ hy vọng người nhà họ Phạm chúng tôi không phải chịu bất kỳ thương tổn gì.' Phạm Trọng Nam đương nhiên là hiểu ý hắn.

'Vậy phải xem xem cậu có bản lĩnh khiến phía cảnh sát Mỹ chịu thỏa hiệp thả người hay không.'

Bằng vào sức ảnh hưởng to lớn của tập đoàn Phạm thị và tập đoàn BCF đối với nền kinh tế toàn cầu, tin rằng Phạm Trọng Nam nhất định có cách bàn điều kiện để đối phương chịu thả người, đương nhiên, họ cũng sẽ không đưa bất kỳ tài liệu gì cho đối phương.



Phần tài liệu đó là kết tinh trí óc của bọn họ, lúc ban đầu sở dĩ phía bộ quốc phòng không cho phép họ đem phần tài liệu đó công bố trong luận văn là bởi vì sợ những tư liệu đó có thể ảnh hưởng đến sự an nguy của nhân loại, đến giờ thì hay rồi, bọn họ muốn lén lút nghiên cứu, thử nghiệm, chẳng lẽ bọn họ không sợ điều đó sẽ ảnh hưởng đến an ngu của nhân loại hay sao?

Thật nực cười!

Sau khi Vân Phi Dương rời đi rồi, Phạm Trọng Nam vẫn ngây người rong thư phòng dưới lầu một lúc lâu, hắn ngả người trong chiếc ghế bằng da thật rộng rãi sau bàn làm việc, trên tay cầm một điếu xì gà đùa nghịch thật lâu nhưng không đốt lên, giống như đang suy nghĩ một điều gì đó rất trọng đại vậy.

Không biết qua bao lâu, hắn cầm điện thoại lên ấn phím gọi, đối phương thật lâu vẫn không đón nghe nhưng Phạm Trọng Nam vẫn cực kỳ kiên nhẫn chờ đợi...

Cuối cùng đầu bên kia truyền đến một tiếng quát khẽ cực kỳ không vui của Bách đại thiếu gia, 'Tốt nhất là cậu có chuyện quan trọng bằng không thì đừng trách tôi không khách sáo.'

'Bây giờ là mấy giờ?' Phạm Trọng Nam mặc kệ giọng điệu khó chịu của Bách Thiếu Khuynh, điềm nhiên lên tiếng, mà câu hắn hỏi, lại là một vấn đề hết sức tùy ý.

'Cậu mặc kệ tôi bây giờ là mấy giờ.' Từ trên giường bước xuống, Bách Thiếu Khuynh một tay cầm điện thoại, một tay với đến tủ đầu giường tìm gói thuốc nhưng khi liếc nhìn lại cô gái đang mệt mỏi cuộn mình ngủ say trên giường, hắn nhẹ nhàng đặt gói thuốc trở lại, xoay người đi ra khỏi phòng.

'Hi Nhiên đâu?'

'Đang ngủ.' Bách Thiếu Khuynh lần này cơn tức càng lớn hơn, người bạn này của hắn gọi điện thoại không ngừng cho hắn giống như muốn đòi mạng, quấy nhiễu chuyện tốt của hắn chẳng lẽ chỉ để hói những vấn đề không có dinh dưỡng như vậy sao? 'Cậu rốt cuộc là có chuyện gì đấy? Không có chuyện gì tôi quay lại giường ngủ tiếp đây.' Cho dù không làm chuyện gì, quay về ôm thân thể ấm áp mềm mại kia ngủ cũng là một loại hưởng thụ cực hạn.

'Lợi dụng thời gian làm việc công mà làm việc riêng hình như không được tốt lắm thì phải?'

'Frank, tôi không tin số lần cậu ở văn phòng làm những chuyện riêng tư sẽ ít hơn tôi mấy đâu.' Bách Thiếu Khuynh cười hì hì, chẳng lẽ thời gian bọn họ chơi với nhau còn không đủ dài để hiểu hết nhau hay sao chứ?

'Gần đây tình hình của Patton và Lehmann thế nào rồi?' Hai công ty này đều là một trong mười công ty đầu tư hàng đầu, danh tiếng lừng lẫy ở phố Walls cũng như toàn cầu, quan trọng nhất là, chống lưng cho hai công ty này chính là chính phủ Mỹ.

'Patton bởi vì bị tình nghi có liên quan đến làm giả báo cáo tài chính, lừa gạt đối tác nên đã chọc giận chính phủ không nhẹ. Công ty này cùng với bốn công ty có quan hệ làm ăn đạt thành hiệp nghị hòa giải ngoài tòa, bồi thường mất hơn hai tỷ đô, cả tiếng tăm lẫn tài chính đều bị tổn thất nặng nề, hội đồng quản trị mấy hôm nay đã có thay đổi rất lớn, có nhiều khả năng sẽ bị cải tổ hoặc sát nhập lại. Sao vậy, có hứng thú?'

Phạm Trọng Nam cười khẩy một tiếng, 'Tôi không có hứng thú đi nhặt rác. Mà người chịu trách nhiệm quản lý rủi ro của họ dường như cũng đang có ý định rời đi.'

'Rốt cuộc cậu muốn thế nào?' Bách Thiếu Khuynh nhướng cao mày, vẫn một giọng điệu cà lơ phất phơ hỏi.

'Muốn sáp nhập Patton chính là Lehmann?' Phạm Trọng Nam không đáp mà hỏi ngược lại.

'Phải. Tuần trước hội đồng quản trị cấp cao của hai công ty đã gặp nhau để bàn bạc về chuyện này rồi.' Những chuyện này căn bản là không dấu được ai.



'Phía chính phủ Mỹ có ý kiến gì không?'

'Trước mắt thì chưa nghe thấy có tin tức gì.'

'Thiếu Khuynh, Tống Cẩn Hành đang ở Luân Đôn.' Phạm Trọng Nam đột ngột bật ra một câu ngoài lề.

'Cái gì?' Chiếc điện thoại trong tay Bách Thiếu Khuynh suýt nữa thì tuột khỏi tay.

Người mà bọn họ mất bao công sức tìm kiếm suốt hai năm trời không có chút tung tích nào đột nhiên lại xuất hiện trước mắt bọn họ bảo sao không khiến người ta kinh ngạc cho được. Xem ra lúc Bách đại tổng tài ở văn phòng làm chút "chuyện riêng", những chuyện kinh thiên động địa xảy ra ở Luân Đôn căn bản là không hay biết gì.

'Cậu ấy đã bị phía quân đội Mỹ khống chế.'

'Bọn người điên đó rốt cuộc định làm gì?'

'Chuyện này còn phải hỏi sao?' Phía cảnh sát lẫn quân đội sớm đã giăng lưới chờ bắt Tống Cẩn Hành và Vân Phi Dương, bất đắc dĩ là cả hai người này đều là những người làm việc tùy hứng, hành tung bất định. Bọn họ dùng cách quang minh chính đại không được thì chỉ có thể dùng thủ đoạn. Ai bảo hai người kia xử sự quá lớn lối, không để bọn họ vào mắt làm gì?'

'Vậy cậu muốn làm gì?' Phía chính phủ Mỹ đúng là cục xương cứng khó nhá, chỉ đành ra tay từ phương diện khác thôi.

'Khống chế phố Walls.'

Chiếc điện thoại trên tay Bách Thiếu Khuynh suýt nữa thì lại tuột tay rơi xuống lần nữa.

Nhiễu loạn thị trường chứng khoán, tấn công về mặt kinh tế là một cách không tệ nhưng dã tâm của tên này cũng không khỏi quá lớn rồi! Nhưng chuyện này đối với người thích mạo hiểm, thích làm những chuyện kích thích như Bách đại thiếu gia mà nói, cực kỳ đáng giá để thử.

Địa vị gần như là độc tôn của phố Walls từ lâu đã khiến giới tài chính trên khắp thế giới khó chịu và bất mãn đã lâu, những nhà tư bản vô lương tâm kia thậm chí còn gây nhiều ảnh hưởng xấu đến thị trường chứng khoán Trung Quốc, địa vị độc tôn của nó là xây dựng trên cái chết của vô số những nhà đầu tư lớn nhỏ, không chút cố kỵ, không chịu bất kỳ chế tài nào, đẩy thị trường chứng khoán Trung Quốc vào thế bị động.

Lần này nếu thực sự có cơ hội chỉnh họ một lần thực sự là khiến lòng người sảng khoái.

'Chí Quyền bên đó có tính toán gì chưa?' Sầm Chí Quyền là một trong ba thành viên sáng lập của BCF, tuy rằng không trực tiếp quản lý nghiệp vụ của công ty nhưng đối với những chuyện lớn như vậy, Bách Thiếu Khuynh và Phạm Trọng Nam vẫn phải kêu gọi người đã tung hoành trong ngành đầu tư mười mấy năm nay là Sầm Chí Quyền tham dự.

Chuyện này, ba người cần phải thương lượng cho kỹ lưỡng mới được!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Gia Sủng Hôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook