Chương 133: Sự lựa chọn của đời người (3)
Thịnh Hạ Thái Vi
04/08/2016
Cô không biết ai cả, cũng không ai biết cô, một cảm giác thê lương và đau xót chợt dâng lên trong lòng, càng lúc càng mãnh liệt khiến hốc mũi Dương Dung Dung ê ẩm chua xót, vành mắt ươn ướt, tầm mắt càng lúc càng mơ hồ...
Cuối cùng, đi mệt rồi, mà cũng vì không muốn đi nữa, Dương Dung Dung dứt khoát ngồi thụp xuống vệ đường, vùi gương mặt lạnh buốt đến không còn cảm giác vào đầu gối, nước mắt rốt cuộc không nhịn được tí tách rơi...
Khóc đi, khóc đi, dù sao ở đất nước xa lạ, thành phố xa lạ này không có ai biết cô cả, có bị người ta nhìn cũng chẳng sao. Nghĩ như vậy, tất cả những cảm xúc bị dồn nén lâu ngày rốt cuộc toàn bộ trút ra hết...
Cô khóc thật lớn, cũng không biết là rốt cuộc mình khóc bao lâu, đến cuối cùng tiếng khóc chỉ còn là những tiếng thút thít nghẹn ngào rồi cuối cùng ngừng lại hẳn, mở đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ của mình cô mới phát hiện, trước mặt cô là một đôi chân dài thẳng tắp của một người đàn ông.
Chẳng lẽ một người đàn ông Pháp lãng mạn nào đó nhìn thấy một cô gái khóc bên vệ đường quá thê thảm cho nên thử một lần anh hùng cứu mỹ nhân? Liệu có phải là một anh chàng đẹp trai đủ khiến người ta chảy nước miếng đúng phong cách Pháp hay không?
Tầm mắt cô trượt theo đôi chân thẳng tắp kia hướng lên trên, khi nhìn thấy gương mặt điềm tĩnh kia, cô kinh ngạc đến quên cả nói chuyện.
Người họ Lý kia, sao lại ở đây chứ?
Nhìn vẻ kinh ngạc trên mặt Dương Dung Dung cùng đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ của cô, trong lòng Lý Triết thầm thở dài một tiếng, hắn khuỵu chân xuống, một tay che dù, tay kia rút một chiếc khăn tay ra, cẩn thận giúp cô lau gương mặt nhỏ nhắn đã bị rét đến độ tím tái kia, từng chút, từng chút một...
Rõ ràng biết là cô ghét hắn, không muốn có chút dây dưa nào với hắn nhưng vừa nãy, khi vừa xuống xe chuẩn bị vào khách sạn làm thủ tục lại thấy cô từ bên trong chạy ra ngoài, một người cô độc đi trong màn mưa, hắn lại mặc kệ thủ tục còn chưa làm, chộp lấy dù ở quầy tiếp tân đuổi theo.
Nhưng một mực bước phía sau cô hắn lại không bước lên gọi mà cứ thế che dù theo sau lưng cô.
Mãi cho đến khi cô ngồi thụp xuống vệ đường khóc một trận hắn mới bước tới giúp cô che dù, chắn mưa.
Cô khóc bao lâu thì hắn đứng nghe bấy lâu. Lý Triết chưa từng nghĩ, người trước giờ vừa dữ vừa mạnh miệng, vừa kiêu ngạo lại tùy hứng như Dương đại tiểu thư lại có một ngày ngồi bên vệ đường khóc đến thê thảm như vậy.
Tiếng khóc khổ sở, bi thương đó giống như những giọt mưa lọt qua kẽ lá vậy, từng giọt từng giọt thấm sâu vào lòng hắn, khiến hắn vô duyên vô cớ lại thấy đau lòng khôn xiết, khiến hắn thế nào cũng không nhấc được chân rời đi.
Rõ ràng là rất ghét người đó bởi vì mỗi lần cô chật vật nhất, khổ sở nhất đều bị hắn bắt gặp nhưng...lần này sự ân cần của hắn lại khiến cô không thốt được một câu nào, chỉ có thể mở to đôi mắt sưng đỏ nhìn hắn cẩn thận giúp cô lau nước, nước mắt...
Bao lâu rồi? Bao lâu rồi chưa có người đối với cô dịu dàng ân cần như thế?
Cô tưởng rằng mình đã đủ kiên cường để không cần bất kỳ sự bảo hộ của ai nhưng ở một nơi xa lạ như thế này, trong một ngày mưa gió rét mướt như thế này, hắn giúp cô che dù, giúp cô lau lệ, mà mỗi một động tác đều dịu dàng ân cần đến mức cô chợt nhận ra, thì ra mình vẫn cần có một người quan tâm, che chở.
Ánh mắt hắn rất dịu dàng, động tác càng dịu dàng hơn, ngay cả giọng nói cũng dịu dàng đến mức làm người ta không có sức chống đỡ, 'Đừng dầm mưa nữa, coi chừng bệnh!'
Nghe câu này của hắn, nước mắt vốn đã ngưng chảy lại lần nữa tràn khỏi khóe mi...
Thấy cô bỗng dưng lại khóc, hơn nữa lần này chỉ là mở to đôi mắt nhìn hắn, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, cảm giác thắt lòng lại lần nữa dâng lên, cũng mặc kệ có phải trời còn đang mưa hay không, hắn ném cây dù trên tay, giang tay ôm cô vào lòng.
Ở nơi xứ lạ quê người vào một ngày rét mướt như thế này, có vòng tay của hắn khiến Dương Dung Dung chợt cảm thấy lòng mình dần ấm lại, cũng mặc kệ người cho mình sự ấm áp đó có phải là người mình từng chán ghét hay không, cô cứ thế vùi mặt vào ngực hắn, lần nữa khóc đến xé gan xé phổi, dường như trên thế giới này người ủy khuất nhất chính là cô...
Dương Dung Dung không nhớ mình với Lý Triết trở về gian phòng của hắn ở khách sạn bằng cách nào, đợi đến khi cô có ý thức trở lại, cô với hắn đã ở trong phòng tắm ấm áp, hơi nước mù mịt...
Hắn giúp cô cởi áo khác, quần Jeans cùng quần áo lót...
Dương Dung Dung không phản kháng, chỉ mở to đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ nhìn người đàn ông trước mặt, không biết từ bao giờ mắt kính của hắn đã được tháo xuống để lộ một gương mặt với những đường nét rõ ràng, ngũ quan đoan chính không có vật gì che chắn xuất hiện trước mắt cô. Tóc hắn cũng bị mưa làm cho ướt sũng, cả chiếc áo khoác dài màu đen, áo vest màu xám cùng quần dài, tất cả đều bị mưa thấm ướt.
Người đàn ông này, sao trước giờ cô không nhận ra anh ta có một vẻ tuấn dật và khí độ bất phàm thế nhỉ?
Hay là tại vì trước đây cô chưa từng một lần chân chính nhìn anh ta?!
Cô đưa tay về phía hắn, trước ánh mắt ngạc nhiên và khó hiểu của Lý Triết, bắt đầu cởi áo khoác dài của hắn, tùy tiện ném xuống đất sau đó tiếp tục với áo vest, chiếc áo cũng cùng chung số phận bị ném xuống đất, khi tay cô bắt đầu vươn về phía thắt lưng của hắn, bàn tay rốt cuộc bị người đàn ông đã hoàn hồn lại kia dùng sức nắm lấy...
Hô hấp của hắn dồn dập, giọng hơi khàn đi, 'Em có biết mình đang làm gì không?'
Sức tự chủ của hắn có tốt đến mấy, đối mặt với một cô gái vóc người nóng bỏng trên thân lại không một mảnh vải thì cũng khó mà không động lòng, huống gì, cô với hắn không chỉ từng có một lần thân mật...
Hắn muốn cô, nhưng thái độ chán ghét và dễ gây tổn thương sau mỗi lần thân mật lại khiến hắn chùng lòng..
Những lời dễ gây tổn thương kia hắn không muốn nghe nữa. Huống gì bây giờ không phải cô đang quen với Lạc Tư sao? Hay là bởi vì khoảng thời gian này Lạc Tư phải theo ba mình về Mỹ nên chia tay rồi?
Bởi vì chia tay cho nên mới muốn cùng hắn...
Vừa nghĩ tới đây, vốn đang tâm huyết dâng trào Lý Triết chợt thấy lòng lạnh đi một nửa, Hắn nhắm mắt trầm giọng nói, 'Em nhìn cho kỹ, tôi không phải bạn trai em.'
Bạn trai? Hắn đang nói Lạc Tư sao? Dương Dung Dung nhìn gương mặt tuấn tú đang trầm xuống kia, có phải hắn cũng có chút để ý quan hệ giữa cô với Lạc Tư không?
Nhưng, bên cạnh hắn không phải cũng có một cô bạn gái xinh đẹp như hoa đó sao?
'Tôi biết anh là ai!' Cô trả lời hắn như vậy sau đó chỉ khẽ dùng sức một cách đầy kỷ xảo, tay cô đã dễ dàng thoát khỏi đôi tay to của người đàn ông đang nắm giữ mình.
Lần này Lý Triết càng thêm kinh ngạc, cô gái này sao lại có thể dễ dàng thoát khỏi sự chế trụ của hắn được chứ?
Trong nháy mắt mà hắn thất thần đó, Dương Dung Dung đã kéo áo sơ mi hắn ra ngoài, dây thắt lưng dưới bàn tay kỹ xảo của cô cũng đã được mở ra sau đó rút hẳn ra, lần này cũng chịu chung số phận với áo khoác và áo vest.
'Dương Dung Dung...' Gương mặt tuấn dật thoáng trắng thoáng xanh, cô gái vừa nãy mới khóc đến trời sầu đất thảm kia lúc này chẳng lẽ muốn cường bạo hắn?
'Tôi chỉ hỏi anh một câu, anh có muốn tôi không?' Hai tay cô bấu chặt áo sơ mi của hắn, sít sao nhìn hắn, giọng nói lại cực kỳ nghiêm túc.
Hắn muốn, đương nhiên rất muốn cô!
Lời cự tuyệt, hắn nói không được!
'Tôi không muốn chen vào giữa cô với Lạc Tư.' Lý Triết dãy dụa một lần cuối cùng.
Hắn với Lạc Tư biết nhau đã lâu, quan hệ khá thân thiết, bảo hắn ở sau lưng Lạc Tư làm chuyện mất mặt này, hắn không thể, cũng không nên.
'Vậy anh có bạn gái không?'
Nếu như hắn để ý điểm này, cô cũng không phải không thể đính chính mối quan hệ của mình với Lạc Tư, điều kiện tiên quyết là cô cũng muốn xác nhận liệu hắn có phải cũng làm chuyện không nên sau lưng bạn gái mình không.
Hắn có bạn gái hay không, điều này cô để ý sao?
'Không.' Hắn cho cô một câu trả lời dứt khoát.
Trên mặt Dương Dung Dung lộ ra nụ cười ngọt ngào mà trước giờ hắn chưa từng thấy, đôi môi đã khôi phục lại màu hồng mê người, 'Tôi cũng không có bạn trai.'
Sau đó, trước ánh mắt kinh ngạc của Lý Triết, cô nhón chân, chủ động vòng tay qua cổ hắn, cả người gần như dán lên người hắn, cảm giác tiếp xúc với làn da mượt như lụa kia khiến máu hắn lần nữa nóng lên.
Dương Dung Dung thì thào bên tai hắn, 'Lý Triết, chúng ta có thể thử ở bên nhau xem thế nào.'
Một cô gái như cô đã có cam đảm nói muốn cùng hắn thử xem sao, vậy một người đàn ông như hắn thì có gì phải sợ chứ?
Dù sao hai người, nam chưa cưới nữ chưa gả, sao lại không thể ở bên nhau chứ?
Lý Triết vòng tay qua người cô, tay kia nâng cằm cô lên, 'Em đây là muốn cùng anh kết giao sao?'
'Không được sao?' Cô cười rạng rỡ nhưng sau đó lại ủ rũ trở lại, 'Nhưng em hy vọng chuyện chúng ta kết quao tạm thời đừng công khai, có được không?'
Mối quan hệ không được công khai thì nên gọi là gì? Còn hắn là gì đây? Nhân tình không thể lộ mặt sao?
Nhưng nhìn nụ cười của cô, hắn dù vạn phần không cam lòng vẫn đồng ý, 'Được...'
Chữ "được" vừa dứt thì môi hắn cũng đã đáp xuống môi cô.
Cuối cùng, đi mệt rồi, mà cũng vì không muốn đi nữa, Dương Dung Dung dứt khoát ngồi thụp xuống vệ đường, vùi gương mặt lạnh buốt đến không còn cảm giác vào đầu gối, nước mắt rốt cuộc không nhịn được tí tách rơi...
Khóc đi, khóc đi, dù sao ở đất nước xa lạ, thành phố xa lạ này không có ai biết cô cả, có bị người ta nhìn cũng chẳng sao. Nghĩ như vậy, tất cả những cảm xúc bị dồn nén lâu ngày rốt cuộc toàn bộ trút ra hết...
Cô khóc thật lớn, cũng không biết là rốt cuộc mình khóc bao lâu, đến cuối cùng tiếng khóc chỉ còn là những tiếng thút thít nghẹn ngào rồi cuối cùng ngừng lại hẳn, mở đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ của mình cô mới phát hiện, trước mặt cô là một đôi chân dài thẳng tắp của một người đàn ông.
Chẳng lẽ một người đàn ông Pháp lãng mạn nào đó nhìn thấy một cô gái khóc bên vệ đường quá thê thảm cho nên thử một lần anh hùng cứu mỹ nhân? Liệu có phải là một anh chàng đẹp trai đủ khiến người ta chảy nước miếng đúng phong cách Pháp hay không?
Tầm mắt cô trượt theo đôi chân thẳng tắp kia hướng lên trên, khi nhìn thấy gương mặt điềm tĩnh kia, cô kinh ngạc đến quên cả nói chuyện.
Người họ Lý kia, sao lại ở đây chứ?
Nhìn vẻ kinh ngạc trên mặt Dương Dung Dung cùng đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ của cô, trong lòng Lý Triết thầm thở dài một tiếng, hắn khuỵu chân xuống, một tay che dù, tay kia rút một chiếc khăn tay ra, cẩn thận giúp cô lau gương mặt nhỏ nhắn đã bị rét đến độ tím tái kia, từng chút, từng chút một...
Rõ ràng biết là cô ghét hắn, không muốn có chút dây dưa nào với hắn nhưng vừa nãy, khi vừa xuống xe chuẩn bị vào khách sạn làm thủ tục lại thấy cô từ bên trong chạy ra ngoài, một người cô độc đi trong màn mưa, hắn lại mặc kệ thủ tục còn chưa làm, chộp lấy dù ở quầy tiếp tân đuổi theo.
Nhưng một mực bước phía sau cô hắn lại không bước lên gọi mà cứ thế che dù theo sau lưng cô.
Mãi cho đến khi cô ngồi thụp xuống vệ đường khóc một trận hắn mới bước tới giúp cô che dù, chắn mưa.
Cô khóc bao lâu thì hắn đứng nghe bấy lâu. Lý Triết chưa từng nghĩ, người trước giờ vừa dữ vừa mạnh miệng, vừa kiêu ngạo lại tùy hứng như Dương đại tiểu thư lại có một ngày ngồi bên vệ đường khóc đến thê thảm như vậy.
Tiếng khóc khổ sở, bi thương đó giống như những giọt mưa lọt qua kẽ lá vậy, từng giọt từng giọt thấm sâu vào lòng hắn, khiến hắn vô duyên vô cớ lại thấy đau lòng khôn xiết, khiến hắn thế nào cũng không nhấc được chân rời đi.
Rõ ràng là rất ghét người đó bởi vì mỗi lần cô chật vật nhất, khổ sở nhất đều bị hắn bắt gặp nhưng...lần này sự ân cần của hắn lại khiến cô không thốt được một câu nào, chỉ có thể mở to đôi mắt sưng đỏ nhìn hắn cẩn thận giúp cô lau nước, nước mắt...
Bao lâu rồi? Bao lâu rồi chưa có người đối với cô dịu dàng ân cần như thế?
Cô tưởng rằng mình đã đủ kiên cường để không cần bất kỳ sự bảo hộ của ai nhưng ở một nơi xa lạ như thế này, trong một ngày mưa gió rét mướt như thế này, hắn giúp cô che dù, giúp cô lau lệ, mà mỗi một động tác đều dịu dàng ân cần đến mức cô chợt nhận ra, thì ra mình vẫn cần có một người quan tâm, che chở.
Ánh mắt hắn rất dịu dàng, động tác càng dịu dàng hơn, ngay cả giọng nói cũng dịu dàng đến mức làm người ta không có sức chống đỡ, 'Đừng dầm mưa nữa, coi chừng bệnh!'
Nghe câu này của hắn, nước mắt vốn đã ngưng chảy lại lần nữa tràn khỏi khóe mi...
Thấy cô bỗng dưng lại khóc, hơn nữa lần này chỉ là mở to đôi mắt nhìn hắn, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, cảm giác thắt lòng lại lần nữa dâng lên, cũng mặc kệ có phải trời còn đang mưa hay không, hắn ném cây dù trên tay, giang tay ôm cô vào lòng.
Ở nơi xứ lạ quê người vào một ngày rét mướt như thế này, có vòng tay của hắn khiến Dương Dung Dung chợt cảm thấy lòng mình dần ấm lại, cũng mặc kệ người cho mình sự ấm áp đó có phải là người mình từng chán ghét hay không, cô cứ thế vùi mặt vào ngực hắn, lần nữa khóc đến xé gan xé phổi, dường như trên thế giới này người ủy khuất nhất chính là cô...
Dương Dung Dung không nhớ mình với Lý Triết trở về gian phòng của hắn ở khách sạn bằng cách nào, đợi đến khi cô có ý thức trở lại, cô với hắn đã ở trong phòng tắm ấm áp, hơi nước mù mịt...
Hắn giúp cô cởi áo khác, quần Jeans cùng quần áo lót...
Dương Dung Dung không phản kháng, chỉ mở to đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ nhìn người đàn ông trước mặt, không biết từ bao giờ mắt kính của hắn đã được tháo xuống để lộ một gương mặt với những đường nét rõ ràng, ngũ quan đoan chính không có vật gì che chắn xuất hiện trước mắt cô. Tóc hắn cũng bị mưa làm cho ướt sũng, cả chiếc áo khoác dài màu đen, áo vest màu xám cùng quần dài, tất cả đều bị mưa thấm ướt.
Người đàn ông này, sao trước giờ cô không nhận ra anh ta có một vẻ tuấn dật và khí độ bất phàm thế nhỉ?
Hay là tại vì trước đây cô chưa từng một lần chân chính nhìn anh ta?!
Cô đưa tay về phía hắn, trước ánh mắt ngạc nhiên và khó hiểu của Lý Triết, bắt đầu cởi áo khoác dài của hắn, tùy tiện ném xuống đất sau đó tiếp tục với áo vest, chiếc áo cũng cùng chung số phận bị ném xuống đất, khi tay cô bắt đầu vươn về phía thắt lưng của hắn, bàn tay rốt cuộc bị người đàn ông đã hoàn hồn lại kia dùng sức nắm lấy...
Hô hấp của hắn dồn dập, giọng hơi khàn đi, 'Em có biết mình đang làm gì không?'
Sức tự chủ của hắn có tốt đến mấy, đối mặt với một cô gái vóc người nóng bỏng trên thân lại không một mảnh vải thì cũng khó mà không động lòng, huống gì, cô với hắn không chỉ từng có một lần thân mật...
Hắn muốn cô, nhưng thái độ chán ghét và dễ gây tổn thương sau mỗi lần thân mật lại khiến hắn chùng lòng..
Những lời dễ gây tổn thương kia hắn không muốn nghe nữa. Huống gì bây giờ không phải cô đang quen với Lạc Tư sao? Hay là bởi vì khoảng thời gian này Lạc Tư phải theo ba mình về Mỹ nên chia tay rồi?
Bởi vì chia tay cho nên mới muốn cùng hắn...
Vừa nghĩ tới đây, vốn đang tâm huyết dâng trào Lý Triết chợt thấy lòng lạnh đi một nửa, Hắn nhắm mắt trầm giọng nói, 'Em nhìn cho kỹ, tôi không phải bạn trai em.'
Bạn trai? Hắn đang nói Lạc Tư sao? Dương Dung Dung nhìn gương mặt tuấn tú đang trầm xuống kia, có phải hắn cũng có chút để ý quan hệ giữa cô với Lạc Tư không?
Nhưng, bên cạnh hắn không phải cũng có một cô bạn gái xinh đẹp như hoa đó sao?
'Tôi biết anh là ai!' Cô trả lời hắn như vậy sau đó chỉ khẽ dùng sức một cách đầy kỷ xảo, tay cô đã dễ dàng thoát khỏi đôi tay to của người đàn ông đang nắm giữ mình.
Lần này Lý Triết càng thêm kinh ngạc, cô gái này sao lại có thể dễ dàng thoát khỏi sự chế trụ của hắn được chứ?
Trong nháy mắt mà hắn thất thần đó, Dương Dung Dung đã kéo áo sơ mi hắn ra ngoài, dây thắt lưng dưới bàn tay kỹ xảo của cô cũng đã được mở ra sau đó rút hẳn ra, lần này cũng chịu chung số phận với áo khoác và áo vest.
'Dương Dung Dung...' Gương mặt tuấn dật thoáng trắng thoáng xanh, cô gái vừa nãy mới khóc đến trời sầu đất thảm kia lúc này chẳng lẽ muốn cường bạo hắn?
'Tôi chỉ hỏi anh một câu, anh có muốn tôi không?' Hai tay cô bấu chặt áo sơ mi của hắn, sít sao nhìn hắn, giọng nói lại cực kỳ nghiêm túc.
Hắn muốn, đương nhiên rất muốn cô!
Lời cự tuyệt, hắn nói không được!
'Tôi không muốn chen vào giữa cô với Lạc Tư.' Lý Triết dãy dụa một lần cuối cùng.
Hắn với Lạc Tư biết nhau đã lâu, quan hệ khá thân thiết, bảo hắn ở sau lưng Lạc Tư làm chuyện mất mặt này, hắn không thể, cũng không nên.
'Vậy anh có bạn gái không?'
Nếu như hắn để ý điểm này, cô cũng không phải không thể đính chính mối quan hệ của mình với Lạc Tư, điều kiện tiên quyết là cô cũng muốn xác nhận liệu hắn có phải cũng làm chuyện không nên sau lưng bạn gái mình không.
Hắn có bạn gái hay không, điều này cô để ý sao?
'Không.' Hắn cho cô một câu trả lời dứt khoát.
Trên mặt Dương Dung Dung lộ ra nụ cười ngọt ngào mà trước giờ hắn chưa từng thấy, đôi môi đã khôi phục lại màu hồng mê người, 'Tôi cũng không có bạn trai.'
Sau đó, trước ánh mắt kinh ngạc của Lý Triết, cô nhón chân, chủ động vòng tay qua cổ hắn, cả người gần như dán lên người hắn, cảm giác tiếp xúc với làn da mượt như lụa kia khiến máu hắn lần nữa nóng lên.
Dương Dung Dung thì thào bên tai hắn, 'Lý Triết, chúng ta có thể thử ở bên nhau xem thế nào.'
Một cô gái như cô đã có cam đảm nói muốn cùng hắn thử xem sao, vậy một người đàn ông như hắn thì có gì phải sợ chứ?
Dù sao hai người, nam chưa cưới nữ chưa gả, sao lại không thể ở bên nhau chứ?
Lý Triết vòng tay qua người cô, tay kia nâng cằm cô lên, 'Em đây là muốn cùng anh kết giao sao?'
'Không được sao?' Cô cười rạng rỡ nhưng sau đó lại ủ rũ trở lại, 'Nhưng em hy vọng chuyện chúng ta kết quao tạm thời đừng công khai, có được không?'
Mối quan hệ không được công khai thì nên gọi là gì? Còn hắn là gì đây? Nhân tình không thể lộ mặt sao?
Nhưng nhìn nụ cười của cô, hắn dù vạn phần không cam lòng vẫn đồng ý, 'Được...'
Chữ "được" vừa dứt thì môi hắn cũng đã đáp xuống môi cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.