Chương 480: Tình yêu là khúc nhạc vĩnh hằng (1)
Thịnh Hạ Thái Vi
09/12/2016
Từ nghĩa trang bước ra, đang đứng đợi xe thì điện thoại của Sở Tư Nhan đổ chuông, thấy gọi đến là một số điện thoại lạ, cô do dự giây lát nhưng cuối cùng vẫn ấn phím đón nghe.
'Đường phu nhân...' Đầu bên kia truyền đến một giọng nữ, đối với giọng nói này, Sở Tư Nhan hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.
'Cô là...'
'Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là chuyện mà cô sắp được nghe đây... Nghe xong, trong vòng một tiếng đồng hồ cô đến số XX đường Victoria tìm tôi. Nếu như cô không đến hoặc mang theo người khác đến, tôi sẽ đưa đoạn băng ghi âm này cho cảnh sát...'
Sở Tư Nhan nhất thời ngây người, còn chưa kịp phản ứng thì đầu bên kia đã vang lên một đoạn ghi âm...
'Chú, tôi khuyên chú nên thành thực một chút, trả lại thứ kia cho tôi, trở mặt với nhau đối với ai cũng không có ích lợi gì.' Đây là giọng nói của Đường Nhĩ Ngôn, Sở Tư Nhan vừa nghe đã nhận ra ngay.
'Nhĩ Ngôn, chú cũng không muốn trở mặt hay lật lọng gì, là cháu ép chú không còn đường nào để đi cho nên chú mới phải mạo hiểm như vậy. Nếu như cháu chịu lùi một bước, chú đảm bảo...' Tiếng của Đường Mân?! Hai người đang nói về chuyện gì vậy? Càng nghe sắc mặt của Sở Tư Nhan càng kém.
'Chú cảm thấy tôi sẽ nhượng bộ sao?' Đường Nhĩ Ngôn cười lạnh, 'Cố Minh, tình huống bên đó thế nào rồi?'
'Nhị phu nhân đang ngồi xe đi trên đường cao tốc Yarra, chúng tôi đã đuổi theo kịp rồi.'
'Tốt, dặn mọi người chặn xe của bà ấy lại, nếu không chặn được thì cứ cho xe...' Đường Nhĩ Ngôn ngừng lại vài giây, '...đâm vào...'
Đoạn ghi âm đến đây thì ngừng.
'Nếu cô không đến, tôi sẽ gửi đoạn ghi âm này vào hộp thư của cảnh sát, rất nhanh thôi, chỉ cần một giây là xong. Tội danh cố ý mưu sát này của Đường Nhĩ Ngôn không nhẹ đâu, Đường phu nhân, chắc cô cũng không muốn hôn lễ thế kỷ của mình thiếu đi một chú rể đấy chứ?'
Nói dứt câu thì đầu bên kia cũng đã ngắt máy.
Chẳng lẽ đây là nguyên nhân mà mẹ không cho cô và Đường Nhĩ Ngôn ở bên nhau sao? Mặt Sở Tư Nhan đã không còn chút máu, bàn tay đang cầm điện thoại không ngừng run lên.
'Mẹ, sao vậy mẹ?' Đã ngồi lên xe thấy mẹ mình còn ngơ ngác đứng đó, cô bé Đường Tâm vội gọi.
Nghe tiếng gọi của con Sở Tư Nhan lúc này mới hoàn hồn lại, nhìn mấy vệ sĩ đang đứng sau lưng mình, trong lòng đã có một quyết định.
Xe chậm rãi chạy về phía trung tâm thành phố Melbourne, lúc xe chạy đến gần đường Victoria, Sở Tư Nhan bảo vệ sĩ cho xe dừng lại để mình xuống còn họ thì đưa con gái về nhà trước.
Vệ sĩ đương nhiên không dám đồng ý với quyết định này của cô bởi họ cũng đã nhận ra thái độ khác thường của cô khi cô nhận được cú điện thoại kia khi ở nghĩa trang nhưng phu nhân không nói, bọn họ cũng không dám hỏi nhưng giờ phu nhân quyết định một mình xuống xe, chuyện này làm sao có thể chứ?
'Tôi biết tôi đi một mình sẽ rất nguy hiểm, nhưng tôi nhất định phải đi một mình.' Nếu như người kia nhìn thấy cô đi với người khác tới rồi làm đúng như lời đe dọa, gửi đoạn ghi âm kia đến chỗ cảnh sát, nếu thật sự như lời cô ta nói, chỉ cần một giây là đủ rồi, vậy phải làm sao đây?
Giờ cô không lo nghĩ được nhiều như vậy, cô chỉ biết mình tuyệt đối không thể để đoạn ghi âm đó truyền đến chỗ cảnh sát mà thôi.
'Nếu như thiếu phu nhân muốn qua đó một mình thì phải có sự đồng ý của thiếu gia mới được.' Vệ sĩ cũng không nhượng bộ, khiêm tốn mà hữu lễ nói.
Sở Tư Nhan liếc nhìn đồng hồ trên tay, chỉ còn lại chưa đến mười phút.
'Trong điện thoại của tôi có cài định vị, các người nhất định có thể biết tôi đang ở đâu mà. Chuyện này tạm thời xin giữ kín, đừng để cho Nhĩ Ngôn biết được.' Nếu Đường Nhĩ Ngôn mà biết thì làm sao có thể để cô đi một mình được?
Lỡ như đối phương nhìn thấy Đường Nhĩ Ngôn, nói không chừng càng thêm tức giận đem đoạn ghi âm đó gửi cho cảnh sát thì không phải càng nguy hiểm hơn sao? Không, cô không thể mạo hiểm được!
Cuối cùng, vệ sĩ vẫn phải nhượng bộ để Sở Tư Nhan ngồi xe taxi đi đến chỗ hẹn.
***
Lúc Sở Tư Nhan vội vội vàng vàng đuổi tới quán cà phê mà đối phương chỉ định, thời gian cũng vừa kịp lúc.
Quán cà phê thật yên tĩnh, không có một bóng người. Cô đứng ở tiền sảnh đảo mắt nhìn quanh một vòng mới phát hiện có một cô gái xinh đẹp mặc một chiếc váy liền màu tím nhạt đang ngồi ở một chiếc bàn khuất trong góc, là cô ấy sao?
Lúc Sở Tư Nhan nhìn thấy Tô Tử Yên thì cô ta cũng đã nhìn thấy cô, đôi môi đỏ mọng của cô ta vẽ nên một nụ cười yêu mị, giọng lảnh lót như chuông bạc, 'Đường phu nhân, cô rất đúng giờ nha, cũng rất giữ quy tắc.'
Sở Tư Nhan bước về phía cô gái áo tím, đưa mắt nhìn kỹ cô gái xinh đẹp trước mặt, tay trái cô ta đang cầm một chiếc điện thoại, trên điện thoại là giao diện của hòm thư Hotmail, phát hiện này khiến cả người cô chợt cứng lại.
'Tôi đã đến rồi, mục đích của cô là gì?'
'Không cần phải khẩn trương vậy đâu, Đường phu nhân, ngồi xuống đi, chúng ta từ từ nói chuyện.' Tô Tử Yên mím môi cười, 'Ừm, hình như tôi còn quên tự giới thiệu, tôi tên Tô Tử Yên, Đường phu nhân đối với cái tên này chắc cũng không xa lạ gì đúng không?'
Tô Tử Yên?!
Một kí ức bị phong bế đã lâu lúc này chợt hiện lên trong đầu, Sở Tư Nhan sững sờ nhìn cô gái đối diện một lúc lâu mới hoàn hồn lại, 'Thì ra là Tô tiểu thư.'
'Tuy rằng đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt nhưng xem ra đều rất quen thuộc với đối phương.' Đôi môi đỏ mọng của Tô Tử Yên khẽ nhếch lên thành một nụ cười đầy thâm ý.
'Rốt cuộc cô muốn thế nào?' Sở Tư Nhan không muốn phí thời gian rườm lời với cô ta.
Chỉ là muốn xem tận mắt dung nhan của Đường phu nhân thôi! Tôi hơi tò mò muốn biết người phụ nữ mà Đường Nhĩ Ngôn hết lòng che chở kia rốt cuộc bộ dạng thế nào, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là một đại mỹ nhân khiến người ta thương tiếc vạn phần, hơn nữa lá gan cũng không nhỏ.'
'Nói điều kiện của cô ra đi, phải làm thế nào thì cô mới chịu hủy đi đoạn ghi âm kia?'
'Trước khi hủy đoạn ghi âm kia đi, Đường phu nhân, tôi sợ là phải hủy đi cô trước.' Gương mặt xinh đẹp của Tô Tử Yên từ đầu đến giờ đều duy trì nụ cười hòa nhã lúc này đột nhiên trở nên vặn vẹo, đôi mắt đầy hận ý gườm gườm nhìn Sở Tư Nhan.
Những đau khổ mà Đường Nhĩ Ngôn bắt cô phải chịu, cô nhất định phải đòi lại trên người người phụ nữ của hắn. Cô đã không còn sợ hắn nữa rồi, sau này cũng sẽ không sợ nữa, dù sao thì bản thân cũng không còn gì để mất nữa, không phải sao?
Hắn đánh trống khua chiêng cầu hôn một cách công khai như vậy, chỉ sợ lúc cử hành hôn lễ tìm không thấy tân nương thôi, ha ha!
'Cô...' Sở Tư Nhan lùi về sau mấy bước, còn chưa kịp nói hết câu từ phía sau gáy truyền đến một cơn đau kịch liệt sau đó trước mắt tối sầm, cả người lảo đảo rồi triệt để ngất đi.
'Thời gian không còn nhiều nữa, mau khiêng cô ta đi đi. Xe đã đợi sẵn bên ngoài.' Trong tay cầm một cây gậy bóng chày, Chu Gia Nghi sốt ruột giục.
***
Lúc Sở Tư Nhan tỉnh lại, mất một lúc mới nhận ra bản thân đang nằm trên giường bệnh của bệnh viện.
Theo bản năng cô sờ một lượt trên người, phát hiện quần áo vẫn còn chỉnh tề, toàn thân không thấy có gì bất thường mới thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Động tĩnh của cô khiến Đường Nhĩ Ngôn đang đứng trầm ngâm bên cửa sổ hoàn hồn lại, hắn bước đến bên giường, 'Còn thấy chỗ nào không thoải mái không?'
'Nhĩ Ngôn, anh không sao chứ?' Nhìn thấy Đường Nhĩ Ngôn, Sở Tư Nhan nhớ lại chuyện trước khi mình bị người ta đánh hôn mê, cô gái họ Tô đó đã xử lý đoạn băng ghi âm kia thế nào rồi?
'Em thấy anh có vẻ giống như có chuyện không?' Đường Nhĩ Ngôn ngồi xuống bên giường đưa tay sờ vùng gáy vẫn còn bị sưng của cô hỏi lại.
'Sao em lại ở trong bệnh viện? Còn vị Tô tiểu thư kia đâu?'
'Em còn dám hỏi anh tại sao lại ở trong bệnh viện sao? Em một thân một mình chạy đến gặp cô gái đó, chẳng lẽ thực sự không nghĩ đến báo cho anh biết một tiếng sao?'
Cũng may là vệ sĩ sau khi cô rời đi thì lập tức mở hệ thống định vị toàn cầu tìm kiếm vị trí của cô sau đó thông báo cho hắn biết.
Lúc hắn và vệ sĩ đuổi đến quán cà phê thì đã không nhìn thấy bất kỳ ai hơn nữa điện thoại và nhẫn cưới của cô cũng bị ném ở trên sàn.
'Đường phu nhân...' Đầu bên kia truyền đến một giọng nữ, đối với giọng nói này, Sở Tư Nhan hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.
'Cô là...'
'Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là chuyện mà cô sắp được nghe đây... Nghe xong, trong vòng một tiếng đồng hồ cô đến số XX đường Victoria tìm tôi. Nếu như cô không đến hoặc mang theo người khác đến, tôi sẽ đưa đoạn băng ghi âm này cho cảnh sát...'
Sở Tư Nhan nhất thời ngây người, còn chưa kịp phản ứng thì đầu bên kia đã vang lên một đoạn ghi âm...
'Chú, tôi khuyên chú nên thành thực một chút, trả lại thứ kia cho tôi, trở mặt với nhau đối với ai cũng không có ích lợi gì.' Đây là giọng nói của Đường Nhĩ Ngôn, Sở Tư Nhan vừa nghe đã nhận ra ngay.
'Nhĩ Ngôn, chú cũng không muốn trở mặt hay lật lọng gì, là cháu ép chú không còn đường nào để đi cho nên chú mới phải mạo hiểm như vậy. Nếu như cháu chịu lùi một bước, chú đảm bảo...' Tiếng của Đường Mân?! Hai người đang nói về chuyện gì vậy? Càng nghe sắc mặt của Sở Tư Nhan càng kém.
'Chú cảm thấy tôi sẽ nhượng bộ sao?' Đường Nhĩ Ngôn cười lạnh, 'Cố Minh, tình huống bên đó thế nào rồi?'
'Nhị phu nhân đang ngồi xe đi trên đường cao tốc Yarra, chúng tôi đã đuổi theo kịp rồi.'
'Tốt, dặn mọi người chặn xe của bà ấy lại, nếu không chặn được thì cứ cho xe...' Đường Nhĩ Ngôn ngừng lại vài giây, '...đâm vào...'
Đoạn ghi âm đến đây thì ngừng.
'Nếu cô không đến, tôi sẽ gửi đoạn ghi âm này vào hộp thư của cảnh sát, rất nhanh thôi, chỉ cần một giây là xong. Tội danh cố ý mưu sát này của Đường Nhĩ Ngôn không nhẹ đâu, Đường phu nhân, chắc cô cũng không muốn hôn lễ thế kỷ của mình thiếu đi một chú rể đấy chứ?'
Nói dứt câu thì đầu bên kia cũng đã ngắt máy.
Chẳng lẽ đây là nguyên nhân mà mẹ không cho cô và Đường Nhĩ Ngôn ở bên nhau sao? Mặt Sở Tư Nhan đã không còn chút máu, bàn tay đang cầm điện thoại không ngừng run lên.
'Mẹ, sao vậy mẹ?' Đã ngồi lên xe thấy mẹ mình còn ngơ ngác đứng đó, cô bé Đường Tâm vội gọi.
Nghe tiếng gọi của con Sở Tư Nhan lúc này mới hoàn hồn lại, nhìn mấy vệ sĩ đang đứng sau lưng mình, trong lòng đã có một quyết định.
Xe chậm rãi chạy về phía trung tâm thành phố Melbourne, lúc xe chạy đến gần đường Victoria, Sở Tư Nhan bảo vệ sĩ cho xe dừng lại để mình xuống còn họ thì đưa con gái về nhà trước.
Vệ sĩ đương nhiên không dám đồng ý với quyết định này của cô bởi họ cũng đã nhận ra thái độ khác thường của cô khi cô nhận được cú điện thoại kia khi ở nghĩa trang nhưng phu nhân không nói, bọn họ cũng không dám hỏi nhưng giờ phu nhân quyết định một mình xuống xe, chuyện này làm sao có thể chứ?
'Tôi biết tôi đi một mình sẽ rất nguy hiểm, nhưng tôi nhất định phải đi một mình.' Nếu như người kia nhìn thấy cô đi với người khác tới rồi làm đúng như lời đe dọa, gửi đoạn ghi âm kia đến chỗ cảnh sát, nếu thật sự như lời cô ta nói, chỉ cần một giây là đủ rồi, vậy phải làm sao đây?
Giờ cô không lo nghĩ được nhiều như vậy, cô chỉ biết mình tuyệt đối không thể để đoạn ghi âm đó truyền đến chỗ cảnh sát mà thôi.
'Nếu như thiếu phu nhân muốn qua đó một mình thì phải có sự đồng ý của thiếu gia mới được.' Vệ sĩ cũng không nhượng bộ, khiêm tốn mà hữu lễ nói.
Sở Tư Nhan liếc nhìn đồng hồ trên tay, chỉ còn lại chưa đến mười phút.
'Trong điện thoại của tôi có cài định vị, các người nhất định có thể biết tôi đang ở đâu mà. Chuyện này tạm thời xin giữ kín, đừng để cho Nhĩ Ngôn biết được.' Nếu Đường Nhĩ Ngôn mà biết thì làm sao có thể để cô đi một mình được?
Lỡ như đối phương nhìn thấy Đường Nhĩ Ngôn, nói không chừng càng thêm tức giận đem đoạn ghi âm đó gửi cho cảnh sát thì không phải càng nguy hiểm hơn sao? Không, cô không thể mạo hiểm được!
Cuối cùng, vệ sĩ vẫn phải nhượng bộ để Sở Tư Nhan ngồi xe taxi đi đến chỗ hẹn.
***
Lúc Sở Tư Nhan vội vội vàng vàng đuổi tới quán cà phê mà đối phương chỉ định, thời gian cũng vừa kịp lúc.
Quán cà phê thật yên tĩnh, không có một bóng người. Cô đứng ở tiền sảnh đảo mắt nhìn quanh một vòng mới phát hiện có một cô gái xinh đẹp mặc một chiếc váy liền màu tím nhạt đang ngồi ở một chiếc bàn khuất trong góc, là cô ấy sao?
Lúc Sở Tư Nhan nhìn thấy Tô Tử Yên thì cô ta cũng đã nhìn thấy cô, đôi môi đỏ mọng của cô ta vẽ nên một nụ cười yêu mị, giọng lảnh lót như chuông bạc, 'Đường phu nhân, cô rất đúng giờ nha, cũng rất giữ quy tắc.'
Sở Tư Nhan bước về phía cô gái áo tím, đưa mắt nhìn kỹ cô gái xinh đẹp trước mặt, tay trái cô ta đang cầm một chiếc điện thoại, trên điện thoại là giao diện của hòm thư Hotmail, phát hiện này khiến cả người cô chợt cứng lại.
'Tôi đã đến rồi, mục đích của cô là gì?'
'Không cần phải khẩn trương vậy đâu, Đường phu nhân, ngồi xuống đi, chúng ta từ từ nói chuyện.' Tô Tử Yên mím môi cười, 'Ừm, hình như tôi còn quên tự giới thiệu, tôi tên Tô Tử Yên, Đường phu nhân đối với cái tên này chắc cũng không xa lạ gì đúng không?'
Tô Tử Yên?!
Một kí ức bị phong bế đã lâu lúc này chợt hiện lên trong đầu, Sở Tư Nhan sững sờ nhìn cô gái đối diện một lúc lâu mới hoàn hồn lại, 'Thì ra là Tô tiểu thư.'
'Tuy rằng đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt nhưng xem ra đều rất quen thuộc với đối phương.' Đôi môi đỏ mọng của Tô Tử Yên khẽ nhếch lên thành một nụ cười đầy thâm ý.
'Rốt cuộc cô muốn thế nào?' Sở Tư Nhan không muốn phí thời gian rườm lời với cô ta.
Chỉ là muốn xem tận mắt dung nhan của Đường phu nhân thôi! Tôi hơi tò mò muốn biết người phụ nữ mà Đường Nhĩ Ngôn hết lòng che chở kia rốt cuộc bộ dạng thế nào, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là một đại mỹ nhân khiến người ta thương tiếc vạn phần, hơn nữa lá gan cũng không nhỏ.'
'Nói điều kiện của cô ra đi, phải làm thế nào thì cô mới chịu hủy đi đoạn ghi âm kia?'
'Trước khi hủy đoạn ghi âm kia đi, Đường phu nhân, tôi sợ là phải hủy đi cô trước.' Gương mặt xinh đẹp của Tô Tử Yên từ đầu đến giờ đều duy trì nụ cười hòa nhã lúc này đột nhiên trở nên vặn vẹo, đôi mắt đầy hận ý gườm gườm nhìn Sở Tư Nhan.
Những đau khổ mà Đường Nhĩ Ngôn bắt cô phải chịu, cô nhất định phải đòi lại trên người người phụ nữ của hắn. Cô đã không còn sợ hắn nữa rồi, sau này cũng sẽ không sợ nữa, dù sao thì bản thân cũng không còn gì để mất nữa, không phải sao?
Hắn đánh trống khua chiêng cầu hôn một cách công khai như vậy, chỉ sợ lúc cử hành hôn lễ tìm không thấy tân nương thôi, ha ha!
'Cô...' Sở Tư Nhan lùi về sau mấy bước, còn chưa kịp nói hết câu từ phía sau gáy truyền đến một cơn đau kịch liệt sau đó trước mắt tối sầm, cả người lảo đảo rồi triệt để ngất đi.
'Thời gian không còn nhiều nữa, mau khiêng cô ta đi đi. Xe đã đợi sẵn bên ngoài.' Trong tay cầm một cây gậy bóng chày, Chu Gia Nghi sốt ruột giục.
***
Lúc Sở Tư Nhan tỉnh lại, mất một lúc mới nhận ra bản thân đang nằm trên giường bệnh của bệnh viện.
Theo bản năng cô sờ một lượt trên người, phát hiện quần áo vẫn còn chỉnh tề, toàn thân không thấy có gì bất thường mới thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Động tĩnh của cô khiến Đường Nhĩ Ngôn đang đứng trầm ngâm bên cửa sổ hoàn hồn lại, hắn bước đến bên giường, 'Còn thấy chỗ nào không thoải mái không?'
'Nhĩ Ngôn, anh không sao chứ?' Nhìn thấy Đường Nhĩ Ngôn, Sở Tư Nhan nhớ lại chuyện trước khi mình bị người ta đánh hôn mê, cô gái họ Tô đó đã xử lý đoạn băng ghi âm kia thế nào rồi?
'Em thấy anh có vẻ giống như có chuyện không?' Đường Nhĩ Ngôn ngồi xuống bên giường đưa tay sờ vùng gáy vẫn còn bị sưng của cô hỏi lại.
'Sao em lại ở trong bệnh viện? Còn vị Tô tiểu thư kia đâu?'
'Em còn dám hỏi anh tại sao lại ở trong bệnh viện sao? Em một thân một mình chạy đến gặp cô gái đó, chẳng lẽ thực sự không nghĩ đến báo cho anh biết một tiếng sao?'
Cũng may là vệ sĩ sau khi cô rời đi thì lập tức mở hệ thống định vị toàn cầu tìm kiếm vị trí của cô sau đó thông báo cho hắn biết.
Lúc hắn và vệ sĩ đuổi đến quán cà phê thì đã không nhìn thấy bất kỳ ai hơn nữa điện thoại và nhẫn cưới của cô cũng bị ném ở trên sàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.