Chương 34: Anh đang theo đuổi em, chẳng lẽ em không nhận ra sao?
Thịnh Hạ Thái Vi
20/11/2021
Chương 34: Anh đang theo đuổi em, chẳng lẽ em không nhận ra sao?
Khi hai người họ vội vội vàng vàng đến được hiện trường thì mới phát hiện nơi đại sảnh ở tầng trệt những nhân viên đang tụ tập kín ở đó. Hai người đứng ở hành lang lầu 1, ghé sát vào lan can từ trên cao nhìn xuống đại sảnh...
Đứng giữa đám đông là một nhân viên nữ tay cầm loa đứng trên một thùng gỗ đang diễn thuyết cho những nhân viên đang đình công vây xung quanh mình...
'Công ty nếu như đã thực hiện giảm biên chế, vậy thì không nên áp dụng phương án giảm lương đối với những người được lưu lại như chúng ta. Những nhân viên không đủ năng lực đã bị cắt giảm, đó là đúng người đúng việc nhưng chúng ta, những nhân viên đang cực khổ bán mạng cho công ty tại sao lại phải chấp nhận loại đãi ngộ không công bằng như vậy? Nếu như công ty còn không chịu dừng việc giảm lương lại, vậy chúng ta cứ đình công đến cùng đến kháng nghị!'
Nói đến đây, người này còn vung nắm đấm một cách mạnh mẽ thể hiện sự bất mãn tột độ của mình, những nhân viên vây quanh cũng bị kích động theo, không ngừng vỗ tay như sấm tỏ vẻ tán đồng ý kiến của cô ta.
Quan Mẫn Mẫn sững sờ nhìn cảnh tượng này...
Nếu như cô nhớ không lầm, người phụ nữ cầm loa là một chủ quản của phòng kế hoạch, mấy ngày trước trong cuộc họp trưng cầu ý kiến của nhân viên cô ta còn giơ cả hai tay đồng ý, nói là vì giúp công ty tồn tại và phát triển lâu dài, cần phải mạnh dạn cắt giảm những nhân viên không đủ năng lực, làm giả ăn thật trong công ty.
Nhưng hôm nay sao lại thế này?
Quan Mẫn Mẫn thực sự nghĩ không ra!
'Theo anh đoán, chắc chắn là có người sách động cô ta làm như vậy.'
Hai tay vòng trước ngực, Liên Chính Tắc lơ đễnh nói.
'Cái gì?' Quan Mẫn Mẫn nghe vậy vội quay đầu nhìn hắn, 'Để làm gì chứ?'
Nhìn vẻ ngơ ngác của cô, khóe môi Liên Chính Tắc nhẹ câu lên một nụ cười, 'Đại khái là vì em đắc tội với một nhân vật quan trọng nào đó trong công ty cho nên người ta mới sách động nhân viên bãi công, khiến em không cách nào trụ vững ở cái ghế quyền tổng giám đốc kia!'
Nghe vậy Quan Mẫn Mẫn càng khó hiểu hơn, 'Em đâu có đắc tội ai.'
'Em từ đâu đâu tự dưng được bổ nhiệm làm quyền tổng giám đốc, tuy có thể coi như có công cứu vãn công ty nhưng Quan thị là công ty gia đình, tuy rằng phần lớn các cổ đông đã đi theo Quan Dĩ Thần nhưng vẫn còn không ít người là bà con họ hàng thân thích, quan hệ tương đối rối rắm ở lại. Lần này chuyện giảm biên chế lớn như vậy, chắc chắn là đã đụng chạm đến lợi ít của một số người, nhất là những vị chủ quản cao cấp trong Quan thị trước đây chỉ bày ở đó làm cảnh nhưng cuối năm lại lãnh cổ tức thật kia.' Liên Chính Tắc bình tĩnh phân tích.
'Ai lại làm như vậy chứ?' Quan Mẫn Mẫn nghe hắn phân tích có đầu có đuôi, trong đầu bắt đầu suy nghĩ xem vị thân thích nào của nhà họ Quan thấy cô chướng mắt mà bày ra chuyện như vậy?
Nhưng nói thật lòng, đối với những bà con xa bà con gần của nhà họ Quan, cô căn bản là không biết nhiều vì vậy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được là ai.
Còn đang định gọi điện thoại về nhà hỏi ba, thuận tiện báo cáo lại tình huống thì ở đại sảnh, một vài nhân viên đã nhìn thấy cô.
'Là tổng giám đốc, cô ấy đang ở lầu hai kìa.'
Thế là tất cả ánh mắt đều hướng về phía Quan Mẫn Mẫn. Bị bao nhiêu người nhìn chăm chú như vậy, Quan Mẫn Mẫn có chút không được tự nhiên lùi về sau một bước.
'Chúng tôi phản đối giảm lương!'
'Đúng! Phản đối giảm lương! Phản đối quyết định không công bằng của công ty!'
'Công ty giảm biên chế thì cứ giảm nhưng không được giảm lương của chúng tôi!'
'Đúng! Đúng!'
Nhất thời cả đại sảnh ồn ào như chợ vỡ.
'Mọi người bình tĩnh một chút!' Người phụ nữ đứng trên thùng gỗ giơ tay lên, yêu cầu mọi người yên lặng, đợi đám đông thôi huyên náo nữa cô ta mới ngẩng đầu lên, nâng chiếc loa cầm tay...
'Quan tiểu thư, cô nói sao đây?'
Giọng điệu và thái độ kia rõ ràng là khiêu khích Quan Mẫn Mẫn, cô nắm chặt hai nắm đấm, hít thở sâu bắt mình bình tĩnh lại.
Liên Chính Tắc vỗ nhẹ lên vai cô như trấn an, đây là chuyện của Quan thị, hắn không thể chen vào vì thế chỉ có thể động viên tinh thần cô.
'Quan tiểu thư, xin cô cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý.'
'Đúng vậy, công ty không thể tiếp tục hy sinh chúng tôi!'
Thấy cô không nói gì, đám nhân viên đang bãi công lại bắt đầu ồn ào trở lại.
'Quan tiểu thư, xin trả lời chúng tôi!'
'Đúng vậy! Mau trả lời đi!'
Đám nhân viên càng lúc càng kích động, đang ồn ào thì một giọng nam hùng hồn quát lớn ngăn bọn họ lại, 'Các người im miệng cho tôi!'
Người mới lên tiếng là Lục Tử Duy, nghe tin hắn vội từ phòng làm việc chạy đến đại sảnh, trên tay cũng cầm một chiếc loa, ánh mắt lãnh liệt không giận mà nghiêm khiến cả đại sảnh trong phút chốc im bặt.
'Nếu như không phải có Quan tiểu thư, tất cả mọi người giờ đã thất nghiệp về nhà hết rồi, còn cơ hội đứng ở đây nói chuyện sao? Công ty đề xuất phương án giảm lương là bởi vì muốn tạo tiền đề cho mọi người có một sự phát triển càng tốt hơn trong tương lai, nói cho cùng thì cũng chỉ là vì để mọi người không mất việc mà thôi.'
'Giảm 20% lương của chúng tôi, so với thất nghiệp thì có khác biệt gì đâu?' Một nhân viên nam dùng giọng không phục hỏi lại.
'Không khác biệt sao?' Lục Tử Duy lạnh lùng nhếch môi, ánh mắt sắc bén nhìn anh ta chằm chằm, 'Anh tên là gì?'
'Tôi...' Người nhân viên nam cả kinh, lúc chợt nhớ ra người này là cố vấn quản lý mà công ty mới mời tới thì sắc mặt chợt tái đi, 'Anh hỏi làm gì?'
'Tôi muốn xem thử tên anh có trong danh sách giảm biên chế đợt hai hay không.' Lục Tử Duy điềm nhiên trả lời.
Giảm biên chế đợt hai???
Mấy chữ nhạy cảm này rơi vào tai khiến tất cả những nhân viên đang hùng hổ kháng nghị chợt ngây người, ai nấy nhìn nhau.
Ngay cả người phụ nữ đứng trên thùng gỗ cũng không khỏi tái mặt, 'Còn...còn giảm biên chế nữa sao?'
'Đúng vậy.' Lục Tử Duy ung dung quét mắt một vòng rồi nhàn nhạt nói, 'Chắc mọi người không ngây thơ đến nỗi cho rằng kế hoạch cắt giảm nhân sự làm vậy rồi thôi đấy chứ?' Nói đến đây, ý cười trên môi hắn càng sâu hơn, 'Tôi chỉ mới bắt đầu thôi.'
***
'Lục tổng, anh thật lợi hại, chả trách người ta gọi anh là sát thủ bên mảng nhân sự.'
Ánh mắt tràn đầy sùng bái, Quan Mẫn Mẫn nhìn Lục Tử Duy đang ngồi đối diện mình sau bàn ăn.
Anh ta chỉ nói một hai câu thì đã giải quyết được đám đông đang huyên náo, sau đó thì ba người cùng nhau đi ăn trưa.
Đối mặt với ánh mắt sùng bái của Quan Mẫn Mẫn, Lục Tử Duy chỉ cười, mấy giây sau mới nói, 'Cô thật sự không giống là em gái của Quan Dĩ Thần.'
Nghe anh ta nhắc đến người anh trai cũng thần bí khó lường không kém gì Sầm Chí Quyền, Quan Mẫn Mẫn chỉ cười ngượng ngùng.
Cô làm sao có thể so sánh với Quan Viện Viện chứ? Nếu như không phải vì ba và anh trai trở mặt nhau, cái công ty này bao giờ mới tới lượt cô đặt chân vào?
Nhưng nghe cách nói chuyện của anh ta, hình như anh ta quen với anh trai cô? Phải không?
Ăn xong, Lục Tử Duy rời đi rước, lúc đưa Quan Mẫn Mẫn về công ty, thấy cô xuống xe, Liên Chính Tắc vội gọi với theo, 'Mẫn Mẫn, tan sở anh đến đón em.'
'Không cần đâu, em đón xe là được.'
Sau khi mỗi ngày đến đón ăn trưa, giờ ngay cả tan tầm, ăn tối cũng muốn hẹn sao?
'Anh có hai vé xem phim, cùng đi được không?'
Xem phim?! Anh Ken muốn hẹn cô cùng đi xem phim?
Quan Mẫn Mẫn trợn to mắt nhìn hắn, sao càng lúc cô càng cảm thấy người này gần đây có chút không bình thường nhỉ?
'Anh Ken, gần đây anh rảnh lắm sao?'
'Mẫn Mẫn...' Liên Chính Tắc cười đầy thâm ý, ánh mắt nhìn cô cũng chuyên chú hơn hẳn.
'Gì vậy?' Ánh mắt anh Ken thật kỳ quái nha.
'Anh đang theo đuổi em, chẳng lẽ em không nhận ra sao?'
Lúc này, Quan Mẫn Mẫn trực tiếp hóa đá.
***
Công ty bởi vì có Lục Tử Duy nên sau chuyện huyên náo hôm đó không còn ai dám ra mặt nhưng Quan Mẫn Mẫn lại bởi vì câu nói của Liên Chính Tắc mà trốn hắn suốt mấy ngày.
Anh Ken nói đùa kiểu gì vậy? Muốn theo đuổi cô???
Từ lúc nào thì vận đào hoa của cô lại trở nên tốt như vậy rồi?
Nhưng cô không hề có ý tưởng gì đối với anh Ken về phương diện kia, cho nên Quan Mẫn Mẫn quyết định cứ coi đó như một câu nói đùa.
Dù sao mấy ngày cô trốn tránh, anh Ken cũng đâu có đến tìm, ép buộc cô phải cho mình một câu trả lời, không phải sao?
'Sầm Chí Tề, anh nói đầu óc của anh Ken có phải có vấn đề gì không?'
Chiều cuối tuần, Quan Mẫn Mẫn rúc ở sofa xem truyện tranh, Quan Cảnh Duệ và Sầm Chí Tề thì đang chơi trò chơi điện tử, đang xem cô chợt nhớ tới chuyện Liên Chính Tắc nói muốn theo đuổi mình thì nhìn sang Sầm Chí Tề hỏi.
Khi hai người họ vội vội vàng vàng đến được hiện trường thì mới phát hiện nơi đại sảnh ở tầng trệt những nhân viên đang tụ tập kín ở đó. Hai người đứng ở hành lang lầu 1, ghé sát vào lan can từ trên cao nhìn xuống đại sảnh...
Đứng giữa đám đông là một nhân viên nữ tay cầm loa đứng trên một thùng gỗ đang diễn thuyết cho những nhân viên đang đình công vây xung quanh mình...
'Công ty nếu như đã thực hiện giảm biên chế, vậy thì không nên áp dụng phương án giảm lương đối với những người được lưu lại như chúng ta. Những nhân viên không đủ năng lực đã bị cắt giảm, đó là đúng người đúng việc nhưng chúng ta, những nhân viên đang cực khổ bán mạng cho công ty tại sao lại phải chấp nhận loại đãi ngộ không công bằng như vậy? Nếu như công ty còn không chịu dừng việc giảm lương lại, vậy chúng ta cứ đình công đến cùng đến kháng nghị!'
Nói đến đây, người này còn vung nắm đấm một cách mạnh mẽ thể hiện sự bất mãn tột độ của mình, những nhân viên vây quanh cũng bị kích động theo, không ngừng vỗ tay như sấm tỏ vẻ tán đồng ý kiến của cô ta.
Quan Mẫn Mẫn sững sờ nhìn cảnh tượng này...
Nếu như cô nhớ không lầm, người phụ nữ cầm loa là một chủ quản của phòng kế hoạch, mấy ngày trước trong cuộc họp trưng cầu ý kiến của nhân viên cô ta còn giơ cả hai tay đồng ý, nói là vì giúp công ty tồn tại và phát triển lâu dài, cần phải mạnh dạn cắt giảm những nhân viên không đủ năng lực, làm giả ăn thật trong công ty.
Nhưng hôm nay sao lại thế này?
Quan Mẫn Mẫn thực sự nghĩ không ra!
'Theo anh đoán, chắc chắn là có người sách động cô ta làm như vậy.'
Hai tay vòng trước ngực, Liên Chính Tắc lơ đễnh nói.
'Cái gì?' Quan Mẫn Mẫn nghe vậy vội quay đầu nhìn hắn, 'Để làm gì chứ?'
Nhìn vẻ ngơ ngác của cô, khóe môi Liên Chính Tắc nhẹ câu lên một nụ cười, 'Đại khái là vì em đắc tội với một nhân vật quan trọng nào đó trong công ty cho nên người ta mới sách động nhân viên bãi công, khiến em không cách nào trụ vững ở cái ghế quyền tổng giám đốc kia!'
Nghe vậy Quan Mẫn Mẫn càng khó hiểu hơn, 'Em đâu có đắc tội ai.'
'Em từ đâu đâu tự dưng được bổ nhiệm làm quyền tổng giám đốc, tuy có thể coi như có công cứu vãn công ty nhưng Quan thị là công ty gia đình, tuy rằng phần lớn các cổ đông đã đi theo Quan Dĩ Thần nhưng vẫn còn không ít người là bà con họ hàng thân thích, quan hệ tương đối rối rắm ở lại. Lần này chuyện giảm biên chế lớn như vậy, chắc chắn là đã đụng chạm đến lợi ít của một số người, nhất là những vị chủ quản cao cấp trong Quan thị trước đây chỉ bày ở đó làm cảnh nhưng cuối năm lại lãnh cổ tức thật kia.' Liên Chính Tắc bình tĩnh phân tích.
'Ai lại làm như vậy chứ?' Quan Mẫn Mẫn nghe hắn phân tích có đầu có đuôi, trong đầu bắt đầu suy nghĩ xem vị thân thích nào của nhà họ Quan thấy cô chướng mắt mà bày ra chuyện như vậy?
Nhưng nói thật lòng, đối với những bà con xa bà con gần của nhà họ Quan, cô căn bản là không biết nhiều vì vậy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được là ai.
Còn đang định gọi điện thoại về nhà hỏi ba, thuận tiện báo cáo lại tình huống thì ở đại sảnh, một vài nhân viên đã nhìn thấy cô.
'Là tổng giám đốc, cô ấy đang ở lầu hai kìa.'
Thế là tất cả ánh mắt đều hướng về phía Quan Mẫn Mẫn. Bị bao nhiêu người nhìn chăm chú như vậy, Quan Mẫn Mẫn có chút không được tự nhiên lùi về sau một bước.
'Chúng tôi phản đối giảm lương!'
'Đúng! Phản đối giảm lương! Phản đối quyết định không công bằng của công ty!'
'Công ty giảm biên chế thì cứ giảm nhưng không được giảm lương của chúng tôi!'
'Đúng! Đúng!'
Nhất thời cả đại sảnh ồn ào như chợ vỡ.
'Mọi người bình tĩnh một chút!' Người phụ nữ đứng trên thùng gỗ giơ tay lên, yêu cầu mọi người yên lặng, đợi đám đông thôi huyên náo nữa cô ta mới ngẩng đầu lên, nâng chiếc loa cầm tay...
'Quan tiểu thư, cô nói sao đây?'
Giọng điệu và thái độ kia rõ ràng là khiêu khích Quan Mẫn Mẫn, cô nắm chặt hai nắm đấm, hít thở sâu bắt mình bình tĩnh lại.
Liên Chính Tắc vỗ nhẹ lên vai cô như trấn an, đây là chuyện của Quan thị, hắn không thể chen vào vì thế chỉ có thể động viên tinh thần cô.
'Quan tiểu thư, xin cô cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý.'
'Đúng vậy, công ty không thể tiếp tục hy sinh chúng tôi!'
Thấy cô không nói gì, đám nhân viên đang bãi công lại bắt đầu ồn ào trở lại.
'Quan tiểu thư, xin trả lời chúng tôi!'
'Đúng vậy! Mau trả lời đi!'
Đám nhân viên càng lúc càng kích động, đang ồn ào thì một giọng nam hùng hồn quát lớn ngăn bọn họ lại, 'Các người im miệng cho tôi!'
Người mới lên tiếng là Lục Tử Duy, nghe tin hắn vội từ phòng làm việc chạy đến đại sảnh, trên tay cũng cầm một chiếc loa, ánh mắt lãnh liệt không giận mà nghiêm khiến cả đại sảnh trong phút chốc im bặt.
'Nếu như không phải có Quan tiểu thư, tất cả mọi người giờ đã thất nghiệp về nhà hết rồi, còn cơ hội đứng ở đây nói chuyện sao? Công ty đề xuất phương án giảm lương là bởi vì muốn tạo tiền đề cho mọi người có một sự phát triển càng tốt hơn trong tương lai, nói cho cùng thì cũng chỉ là vì để mọi người không mất việc mà thôi.'
'Giảm 20% lương của chúng tôi, so với thất nghiệp thì có khác biệt gì đâu?' Một nhân viên nam dùng giọng không phục hỏi lại.
'Không khác biệt sao?' Lục Tử Duy lạnh lùng nhếch môi, ánh mắt sắc bén nhìn anh ta chằm chằm, 'Anh tên là gì?'
'Tôi...' Người nhân viên nam cả kinh, lúc chợt nhớ ra người này là cố vấn quản lý mà công ty mới mời tới thì sắc mặt chợt tái đi, 'Anh hỏi làm gì?'
'Tôi muốn xem thử tên anh có trong danh sách giảm biên chế đợt hai hay không.' Lục Tử Duy điềm nhiên trả lời.
Giảm biên chế đợt hai???
Mấy chữ nhạy cảm này rơi vào tai khiến tất cả những nhân viên đang hùng hổ kháng nghị chợt ngây người, ai nấy nhìn nhau.
Ngay cả người phụ nữ đứng trên thùng gỗ cũng không khỏi tái mặt, 'Còn...còn giảm biên chế nữa sao?'
'Đúng vậy.' Lục Tử Duy ung dung quét mắt một vòng rồi nhàn nhạt nói, 'Chắc mọi người không ngây thơ đến nỗi cho rằng kế hoạch cắt giảm nhân sự làm vậy rồi thôi đấy chứ?' Nói đến đây, ý cười trên môi hắn càng sâu hơn, 'Tôi chỉ mới bắt đầu thôi.'
***
'Lục tổng, anh thật lợi hại, chả trách người ta gọi anh là sát thủ bên mảng nhân sự.'
Ánh mắt tràn đầy sùng bái, Quan Mẫn Mẫn nhìn Lục Tử Duy đang ngồi đối diện mình sau bàn ăn.
Anh ta chỉ nói một hai câu thì đã giải quyết được đám đông đang huyên náo, sau đó thì ba người cùng nhau đi ăn trưa.
Đối mặt với ánh mắt sùng bái của Quan Mẫn Mẫn, Lục Tử Duy chỉ cười, mấy giây sau mới nói, 'Cô thật sự không giống là em gái của Quan Dĩ Thần.'
Nghe anh ta nhắc đến người anh trai cũng thần bí khó lường không kém gì Sầm Chí Quyền, Quan Mẫn Mẫn chỉ cười ngượng ngùng.
Cô làm sao có thể so sánh với Quan Viện Viện chứ? Nếu như không phải vì ba và anh trai trở mặt nhau, cái công ty này bao giờ mới tới lượt cô đặt chân vào?
Nhưng nghe cách nói chuyện của anh ta, hình như anh ta quen với anh trai cô? Phải không?
Ăn xong, Lục Tử Duy rời đi rước, lúc đưa Quan Mẫn Mẫn về công ty, thấy cô xuống xe, Liên Chính Tắc vội gọi với theo, 'Mẫn Mẫn, tan sở anh đến đón em.'
'Không cần đâu, em đón xe là được.'
Sau khi mỗi ngày đến đón ăn trưa, giờ ngay cả tan tầm, ăn tối cũng muốn hẹn sao?
'Anh có hai vé xem phim, cùng đi được không?'
Xem phim?! Anh Ken muốn hẹn cô cùng đi xem phim?
Quan Mẫn Mẫn trợn to mắt nhìn hắn, sao càng lúc cô càng cảm thấy người này gần đây có chút không bình thường nhỉ?
'Anh Ken, gần đây anh rảnh lắm sao?'
'Mẫn Mẫn...' Liên Chính Tắc cười đầy thâm ý, ánh mắt nhìn cô cũng chuyên chú hơn hẳn.
'Gì vậy?' Ánh mắt anh Ken thật kỳ quái nha.
'Anh đang theo đuổi em, chẳng lẽ em không nhận ra sao?'
Lúc này, Quan Mẫn Mẫn trực tiếp hóa đá.
***
Công ty bởi vì có Lục Tử Duy nên sau chuyện huyên náo hôm đó không còn ai dám ra mặt nhưng Quan Mẫn Mẫn lại bởi vì câu nói của Liên Chính Tắc mà trốn hắn suốt mấy ngày.
Anh Ken nói đùa kiểu gì vậy? Muốn theo đuổi cô???
Từ lúc nào thì vận đào hoa của cô lại trở nên tốt như vậy rồi?
Nhưng cô không hề có ý tưởng gì đối với anh Ken về phương diện kia, cho nên Quan Mẫn Mẫn quyết định cứ coi đó như một câu nói đùa.
Dù sao mấy ngày cô trốn tránh, anh Ken cũng đâu có đến tìm, ép buộc cô phải cho mình một câu trả lời, không phải sao?
'Sầm Chí Tề, anh nói đầu óc của anh Ken có phải có vấn đề gì không?'
Chiều cuối tuần, Quan Mẫn Mẫn rúc ở sofa xem truyện tranh, Quan Cảnh Duệ và Sầm Chí Tề thì đang chơi trò chơi điện tử, đang xem cô chợt nhớ tới chuyện Liên Chính Tắc nói muốn theo đuổi mình thì nhìn sang Sầm Chí Tề hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.